Quyển 1 - Chương 74: Nữ nữ chiến tranh
Nhìn tình hình hai nữ tử đấu nhau như vậy, dường như... không thể dễ dàng phân định được.
Chỉ có điều, màn diễn này đương nhiên là đẹp; mà rượu này, lại rất khó uống...
- Diêu Quang muội muội, vị này chính là Thành Bích phu nhân à? Ta nghe nói Thành Bích phu nhân ở goá đã nhiều năm nay, cũng chưa từng tái giá, hôm nay sao lại cùng một vị công tử dắt tay dạo chơi vào tiệm rượu vậy nhỉ? Có thể thấy được là, lời đồn đại vị tất đã tin được.
Cùng ngồi với Thúc Tôn Diêu Quang đều là bạn tâm giao của nàng, mỗi người đều là tiểu thư nhà công khanh hào môn, cho nên cũng không e ngại quyền thế của Thành Bích phu nhân. Các nàng cùng chung mối thù với Thúc Tôn Diêu Quang, nhìn thấy bạn tốt chịu ức hϊế͙p͙, không khỏi cầm gậy vác thương ra bênh vực nàng.
Một nữ tử khác liền dùng một đôi mắt long lanh liếc nhìn Khánh Kỵ nói:
- Thế cũng chẳng sao cả, phu nhân tuổi trẻ xinh đẹp, sống uổng thì giờ chẳng phải rất tiếc sao, vị công tử này nhân phẩm như vậy, lỗi lạc xuất chúng, ta thấy rằng rất xứng với Thành Bích phu nhân đó.
Thành Bích phu nhân hơi nhếch khóe miệng, trên mặt càng lộ rõ ý cười, đối với những lời chế nhạo của các nàng toàn bộ không thèm để ý. Nàng nhẹ nhàng vỗ tay, hô vọng xuống dưới lầu:
- Viên Công, mang rượu và đồ ăn lên cho bản phu nhân, không cần phải giấu đầu hở đuôi, Thúc Tôn Đại tiểu thư là loại thân phận nào cơ chứ, sao có thể gây khó dễ cho tiểu nhân được.
Xem ra Viên Công đúng là nghe được từ dưới lầu, một lát thời gian, Viên Công đã tự mình bưng một chiếc mâm lên, bên trên bày thịt rượu các món ngon, cúi đầu khom lưng từng đĩa xếp ra, lại liếc trộm mắt sang nhìn Thúc Tôn Diêu Quang, Thúc Tôn Diêu Quang bị Thành Bích phu nhân chế trụ, quả nhiên không lấy thân phận để dồn ép hắn, chỉ oán hận trừng mắt nhìn hắn, Viên Công vội cười trừ không dám lưu lại thêm nữa.
- Khụ! - Vừa thấy nữ nữ chiến tranh có vẻ đã lắng xuống, Khánh Kỵ là chủ nhân của buổi tiệc rượu quyết định nắm lại quyền chủ động, hắn ho khan một tiếng, nói:
- Cảm tạ phu nhân đã nhận lời mời của ta, Khánh Kỵ trước vì phu nhân châm một ly...
- Công tử chậm đã!
Thành Bích phu nhân khom lưng về phía trước, đặt tay lên tay hắn đang cầm bầu rượu, Khánh Kỵ ngẩn ra, chỉ cảm thấy sự đụng chạm ấm áp, mềm mại đến không nói nên lời, tay của vị phu nhân này bảo dưỡng cực kỳ mềm mại tinh tế, giống như trân châu vậy, chạm vào tay liền giống như có một trận gió mát lạnh thổi qua.
Khi ánh mắt hạ xuống thăm dò, Thành Bích phu nhân hơi nghiêng mình về phía trước, cổ áo hở ra một nửa, bộ ngực sữa đầy đặn ôm lấy một khe ngực sâu thẳm mê người, mà ở trên nửa bộ ngực trắng mềm, là một đôi xương quai xanh gợi cảm trắng như bông bưởi. Eo nhỏ vai nghiêng, lại cứ kết hợp với một đôi tô nhũ khiến người ta mất hồn, hai thứ tôn nhau lên, càng làm cho phát hỏa. Thật không hiểu trong thân thể mềm mại quyến rũ này còn ẩn chứa hương vị gợi cảm đến mức nào.
- Tiện thiếp ở nhà đã từng nghe nói, hiện giờ trong thành Khúc Phụ truyền một câu chuyện, Khánh Kỵ công tử liên thủ với mười công tử Khúc Phụ muốn thi đấu săn bắn với Thúc Tôn thế gia, có việc này hay không? - Thành Bích phu nhân làm ngừng động tác của Khánh Kỵ, cười nhẹ hỏi.
- A... Đúng là có chuyện này. - Khánh Kỵ nói xong, lại liếc mắt nhìn Thúc Tôn Diêu Quang một cái, Thúc Tôn Diêu Quang giương giương cái cằm thanh tú lên, vẻ mặt khinh thường.
- Nói như vậy, chén rượu đầu tiên này, hẳn phải là Thành Bích kính công tử. -
Thành Bích phu nhân nói xong thướt tha đứng dậy, động tác duyên dáng, đi vòng quanh bàn như một con sóng rồi ngồi quỳ bên cạnh Khánh Kỵ, sau đó nhấc bầu châm rượu, hai tay nâng lên dâng cho Khánh Kỵ, ngọt ngào nói:
- Sự uy vũ của công tử đã dương danh khắp thiên hạ, săn bắn ở nông thôn chỉ là một cuộc thi cỏn con mà thôi, Thành Bích lời thứ nhất chúc, là chúc công tử giương cờ tất thắng, mã đáo thành công, mời công tử uống hết chén này.
- Hừ! Nổi danh thôi, chắc gì đã dựa vào được, trận chiến này ai thắng ai bại, lúc này sợ nói còn quá sớm đấy. - Thúc Tôn Diêu Quang ở một bên lạnh lùng nói.
Thành Bích ánh mắt cũng không chuyển, chỉ nâng chén cười nhìn Khánh Kỵ, từ trong lòng ngực tản mát ra một hơi thở yếu đuối như cây cỏ, khiến người ta như muốn say vào trong đó. Khánh Kỵ thật sự có chút ăn không tiêu ánh mắt dập dờn nhìn chăm chú của nàng, đành phải lấy tay tiếp chén, uống hết chén này.
Thành Bích phu nhân lại châm một chén, khẽ cười nói:
- Thúc thị có con gái mới lớn, hương thơm thoát tục, khiến người trìu mến. Chén rượu thứ hai này, Thành Bích chúc công tử giành được mỹ tỳ hầu hạ, quỳ gối hầu rượu, khom người trải chiếu, không biết là ước mơ của biết bao nhiêu thiếu niên công tử ở Khúc Phụ.
- A..., - Khánh Kỵ lại nhìn Thúc Tôn Diêu Quang, Thúc Tôn Diêu Quang mặt đỏ tai hồng ngồi ở đằng kia, há miệng thở gấp, nén giận không nói gì.
Ba nữ tử bên người Thúc Tôn Diêu Quang cũng đã biết công tử anh tuấn ngồi đối diện chính là Ngô quốc Khánh Kỵ, nữ tử mặc áo trắng ngồi bên tay trái thấp giọng nói:
- Diêu Quang, Khánh Kỵ đánh cuộc đi săn với ngươi nguyên lai chính là hắn à?
Nữ tử mặc áo đỏ ngồi bên phải cúi đầu cười nói:
- Muội muội, ta thấy ngươi cứ thua hắn đi, người tuấn tú như vậy không thể để tiện nghi cho mụ Thành Bích yêu tinh kia, đoạt lấy từ tay nàng, cũng coi như là báo được mối thù.
Thúc Tôn thế gia cũng có việc kinh doanh của mình, người chủ quản chính là Thúc Tôn Diêu Quang, nhưng mà thủ đoạn và tầm nhìn xa của nàng trong việc buôn bán không bằng được Thành Bích phu nhân. Hai nhà đều kinh doanh Lỗ cảo, bởi vì Lỗ cảo của Thành phủ vô luận là chất lượng màu sắc hoa văn hay thủ đoạn kinh doanh, thậm chí cả việc xã giao với khách thương cũng đều xuất sắc hơn nàng, cho nên hai người giao phong lần nào Thúc Tôn Diêu Quang cũng bại trận. Giữa hai người sớm đã có khúc mắc, cho nên nữ tử này mới lấy đó đùa cợt, bảo nàng đoạt lấy nam nhân của Thành Bích phu nhân, cũng coi như là báo được mối thù.
Thúc Tôn Diêu Quang hận tới nghiến răng kèn kẹt, chính là khi đề cập đến chuyện nam nữ, nữ nhân vô luận nói như thế nào cũng phải chịu thiệt. Nàng bây giờ chỉ mong sớm đến ngày thi đấu săn bắn, khiến cho Khánh Kỵ mặt xám mày tro, đó mới là ngày mà nàng hãnh diện nhất.
Thành Bích phu nhân vẫn thong thả ung dung châm chén rượu thứ ba, nheo mắt hạnh liếc nhìn Thúc Tôn Diêu Quang một cái, nụ cười càng trở nên ngọt ngào, trong thanh âm tràn đầy mị hoặc nói:
- Chén rượu thứ ba này, trước chưa vội uống, tiện thiếp hiện có một chuyện, muốn mượn công tử tám người để giúp tiện thiếp một chút việc nhỏ, nếu công tử cho phép, Thành Bích lại dâng chén rượu thứ ba này chúc mừng công tử.
Khánh Kỵ cười khổ, hắn sao lại không biết mình đã trở thành vũ khí trong trận chiến của Thành Bích phu nhân và Thúc Tôn Diêu Quang, chẳng qua khi hai nữ nhân lấy một nam nhân làm vũ khí, nam nhân này bình thường đúng là không có quyền lên tiếng. Nếu trong hai nữ nhân có một người có quan hệ với mình gần hơn một chút, vậy thì lại càng phải nể mặt. Mặc kệ thế nào, mình hiện tại đúng là đối lập với Thúc Tôn Thị, với Quý Tôn Thị mới là minh hữu. Hơn nữa vị Thành Bích phu nhân này đã tặng lễ trước, thân tới đón sau, nàng trước mặt mọi người nói như vậy, mình là một nam nhân, thế nào cũng phải phối hợp một chút, không thể làm mất mặt mũi của nàng. Khánh Kỵ đành phải than thở: - Phu nhân khách khí rồi, nếu là mượn một vài sĩ tốt thì có gì không thể? Chỉ có điều, môn hạ của phu nhân nhân tài đông đúc, nếu có chuyện gì không làm được, Khánh Kỵ chỉ sợ là phải khiến phu nhân thất vọng rồi.
Thành Bích phu nhân lấy mu bàn tay trơn bóng trắng như tuyết che miệng anh đào nhỏ nhắn, lộ ra lòng bàn tay mềm mại, khanh khách cười rộ lên. Tuy nói rằng cử chỉ này có chút ngây thơ hồn nhiên, không nên được làm ra từ một phu nhân thành thục như nàng, có điều khi nàng biểu hiện ra thì lại cực kỳ tự nhiên. Ý nhị trêu chọc trong đó, giống như khờ dại lại mang theo sự quyến rũ, hương vị đặc biệt khiến người ta xúc động không thể khống chế được.
- Công tử đáp ứng là tốt rồi, như vậy... ngày mai Thành Bích sẽ tự đến trong quân của công tử để chọn người, có thể được không?
- Đương nhiên là được, chỉ là... không biết phu nhân rốt cuộc có chuyện gì, nhất định phải người của ta mới làm tốt sao?
Thành Bích phu nhân giãn hai hàng lông mày, vui vẻ cười nói:
- Tháng năm Đoan Ngọ có cuộc đua thuyền rồng, Thành Bích cũng muốn tổ chức một đội người để tới góp vui, chỉ có điều người Lỗ chúng ta về kỹ thuật thuyền bè thì không bằng người nước Ngô, gia tướng trong phủ Thành Bích thì lại biết càng ít, ta vẫn đang lo lắng nhỡ mà thua thì lại khiến cho người khác giễu cợt đây.
Nàng hướng sóng mắt thoáng nhìn sang phía Thúc Tôn Diêu Quang bên kia, thở dài nói:
- Tiện thiếp chỉ là phận nữ nhân, lại phải xuất đầu lộ diện, một mình chống đỡ cửa nhà, vất vả đã lâu không nói làm gì, sau lưng lại còn có vài nhân sĩ nhàm chán thích nói huyên thuyên xuyên tạc đủ điều, phỉ báng đến không thể chịu nổi.
Thành Bích phu nhân lại nhoẻn miệng cười nói:
- Công tử đến Khúc Phụ lần này, chẳng phải là do lão thiên gia thương hại ta, để cho thiên sứ là ngươi tới giúp ta giành phần thắng sao?
Khánh Kỵ nghe thấy chỉ là mượn vài người đi chèo thuyền, không khỏi phá lên cười:
- Nguyên lai là như vậy, được rồi được rồi, ngày mai phu nhân cứ việc tới trong quân doanh của ta chọn người. Có điều... kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn, ta cũng không dám cam đoan người của ta nhất định sẽ đoạt giải quán quân đâu.
Thành Bích phu nhân đạt được nguyện vọng, liền cười quyến rũ nói:
- Người ta đối với công tử chính là tin tưởng mười phần đó, tháng năm Đoan Ngọ đua thuyền rồng, một khi giành được phần thắng, các tráng sĩ trong quân của công tử mỗi người đều có quà tặng, về phần công tử thì...
Thành Bích phu nhân nhướng đôi hàng mi, tự đắc nói:
- Thành Bích sẽ tự tay nướng một con cá béo để tặng công tử, chỉ là chút tâm ý của Thành Bích, công tử, tay nghề nướng cá của nhân gia có thể nói là nhất tuyệt đó.
Khánh Kỵ ha ha cười lớn:
- Được rồi, được rồi. Có thể được phu nhân nướng cá cho Khánh Kỵ, đó chẳng phải là lễ vật tốt nhất rồi sao.
Thúc Tôn Diêu Quang nghe nói Thành Bích phu nhân muốn mượn người của Khánh Kỵ, thế nhưng lại là vì chuyện đua thuyền, dĩ nhiên là cảm thấy kinh hãi. Lại càng thêm nhìn thấy hai người mắt qua mày lại, trong lòng cũng không biết là như thế nào, vô cùng không thoải mái, nghe thấy chuyện này liền cười lạnh một tiếng nói:
- Thành Bích phu nhân cũng quá keo kiệt đi, ngươi được cả một núi vàng, lại chỉ biếu lại một con cá nướng, mua bán như vậy thật sự là rất được, khó trách việc buôn bán của Thành phủ lỗ ít lãi nhiều, ngày thu được cả đấu vàng.
Khánh Kỵ nghe thấy vậy thì ngẩn ra, hắn đối với chuyện Quý Tôn Ý Như nhất thời hứng khởi, lấy sinh ý muối biển của gia tộc ra làm phần thưởng thì không hay biết, cũng không biết cuộc đua thuyền rồng năm nay có ý nghĩa gì trọng đại, cho nên nghe nói có thể có được cả một núi vàng, liền biết là bên trong còn có ẩn tình, có điều lại không tiện hỏi nàng.
Nữ tử áo đỏ bên cạnh Thúc Tôn Diêu Quang nhẹ giọng sợ hãi than thở:
- Cái này sao ta lại không nghĩ ra, Khánh Kỵ... công tử ngay ở đó, mà bao nhiêu Quý Thị môn hạ vắt hết óc suy nghĩ về việc thắng ván này, như thế nào lại không ai nghĩ tới việc nhờ hắn giúp đỡ nhỉ. Ai nếu đoạt giải quán quân, sẽ độc quyền về sinh ý muối biển trong vòng ba năm, chậc chậc, đó thật sự là tài phú mà người ta khó có thể tưởng tượng ra được.
Khánh Kỵ thế mới biết được nguyên nhân bên trong, hắn không phải là người làm ăn, không biết sinh ý muối biển rốt cuộc có thể kiếm được nhiều ít bao nhiêu, với thân phận công tử của hắn đúng là sẽ không tiếp xúc với loại việc này, lại thêm trong ý thức của một người hiện đại, đối với những loại muối ăn rẻ tiền thì lại càng không biết quý trọng. Nhưng mà hắn biết những kẻ vụng trộm buôn lậu muối ăn thì nhiều không kể xiết, chẳng sợ có thể bị chặt đầu, mặt khác nếu không có lợi lớn, sao có thể cứ người khác ngã xuống, người sau lại tiến lên, Khánh Kỵ nhất thời xoay chuyển đầu óc suy nghĩ.
Thành Bích phu nhân mắt chăm chú nhìn Thúc Tôn Diêu Quang, nhìn chằm chằm một lúc lâu, dường như có chút tiếc hận nhẹ nhàng lắc đầu.
Thúc Tôn Diêu Quang vốn là không muốn hỏi nàng, chỉ có điều khi nhìn thấy thần sắc của nàng, quả thực có chút nhịn không nổi, bật thốt lên hỏi:
- Ngươi hiện giờ đã đạt được mong muốn chưa? Hoan hỉ sợ còn không kịp ấy, còn thở dài cái nỗi gì?
Thành Bích phu nhân phì cười, nói:
- Ta không phải thở dài vì mình, mà là thở dài vì Thúc Tôn tiểu thư đó.
Thúc Tôn Diêu Quang giương hai hàng mày liễu, cười lạnh nói:
- Không phải chỉ là chuyện đua thuyền rồng thôi sao? Đối với nhà ta mà nói, cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm, thua cũng vậy, thắng cũng thế, cũng chẳng có cái gì là giỏi, sao mà lại phải thở dài?
Thành Bích phu nhân nghiêm trang nói:
- Đợi đến cuộc thi đấu thuyền rồng, ngươi đã người của Khánh Kỵ công tử rồi, ta thắng thì chính là Khánh Kỵ công tử thắng, vinh quang của ta cũng là vinh quang của Khánh Kỵ công tử, ngươi không thay chủ nhân nhà mình mà vui vẻ, sao lại có vẻ tức giận bất bình như vậy?
Thúc Tôn Diêu Quang đập án đứng lên, đỏ bừng mặt nói:
- Thối lắm! Ai là người của hắn?
Thành Bích phu nhân nháy mắt mấy cái:
- Với bản lĩnh của Khánh Kỵ công tử, việc săn con nai đối với hắn mà nói chỉ như trò đùa, đi săn tất nhiên là hắn sẽ đoạt giải quán quân. Thúc Tôn tiểu thư lời thề son sắt, phải tới nhà làm nô làm tỳ cho người ta, trong Khúc Phụ ai ai cũng biết, lời nói còn văng vẳng bên tai, Thúc Tôn tiểu thư định đổi ý phải không?
Thúc Tôn Diêu Quang đỏ mặt giải thích:
- Cho dù bổn tiểu thư có thua, ta cũng chỉ là người của hắn, chứ không phải là nữ nhân của hắn, ngươi cố ý chọc tức ta có phải không?
Thành Bích phu nhân che miệng cười nói:
- Khó trách Thúc Tôn tiểu thư thường mặc nam trang chạy lung tung khắp nơi, hay là... ngươi thật sự là nam nhân sao? Nếu là nữ nhân thì, ai... Thúc Tôn tiểu thư chính là cô nương nhà hào môn nha, như thế nào ngay cả bổn phận của một thị nữ cũng không biết?
Thúc Tôn Diêu Quang về đấu võ mồm thì không phải là đối thủ của Thành Bích phu nhân, chỉ biết tức giận tới lồng ngực phập phồng, không thể đấu lại, nàng oán hận nói:
- Hôm nay ra ngoài, vốn là giải sầu, ai ngờ lại rước lấy một bụng tức, chẳng có hứng uống rượu nữa, chúng ta đi, mặc kệ người đàn bà này.
Chúng nữ tử đứng dậy, theo Thúc Tôn Diêu Quang đi tới cửa lầu, trước khi xuống lầu, Thúc Tôn Diêu Quang quay đầu cười lạnh nói:
- Bổn cô nương đã bao cả tửu lâu này, sẽ rất là thanh tĩnh, nơi tuyệt hảo thế này, chính là rất hợp cho các ngươi tình chàng ý thiếp, câu kết làm bậy, ngươi cũng không nên bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nếu có thể thành chuyện tốt, cũng đừng quên tạ ơn bà mai của các người.
Nói xong nhảy huỳnh huỵch xuống thang lầu, rầm rầm chạy đi, cũng không biết "Ngươi" mà nàng nói là Khánh Kỵ, hay là chỉ Thành Bích phu nhân. Thành Bích phu nhân thấy đã làm cho nàng tức giận, che miệng cười duyên nói:
- Thúc Tôn tiểu thư đi thong thả, thứ cho bản phu nhân không tiễn xa được.