Chương 4-2: Yêu nghiệt
Mặc Dật Thần hai tay siết mạnh bờ vài nhỏ nhắn của nàng nhìn sâu vào đôi mắt cao ngạo kia lòng không khỏi run rẫy, nhẹ nhàng công môi lên "lấy ta nàng có cả thiên hạ"
Như ca dùng ánh mắt kiêu ngạo bật cười liếc nhìn nam nhân" Cũng được ta đang cần một công cụ để làm ấm mùa đông"
Nam nhân khéo môi liên tục giật giật Nhìn tiểu yêu tinh đầy nhu tình...
" Tiểu vương phi lời phải giữ lời 3 ngày sao bổn vương đem chiếu chỉ tứ hôn tới"
Như Ca nhẹ nhàng gật đầu ở trong chốn mạng sống là cỏ là cây mạnh là chưa đủ cần phải có hậu thuẫn phía sao mà cái trụ vững chắc là tên đại vương gia này nàng không tiếc dùng nhan sắc mê hoặc.
Như ca lại lẳng lẳng vào đại điện bảo thân thể không khẻo nên về trước, vừa vào phòng nàng lại sờ miếng ngọc nó thật ấm, nước mắt nàng lặng lẽ rơi từng hạt từ hạt như trân trâu quý giá nhìn nàng thật yếu duối làm sao.
" Tiểu vương phi ai làm nàng khóc"
Dật thần từ cửa sổ nhảy vào nhìn vào gương mặt dẫm lệ như vô cùng diễm lệ ngước lên nước mắt không tự chủ lại rơi nhiều hơn khiến ai kia đau lòng không thôi, nhẹ nhàng vương tay lao đi, Như ca như đứa trẻ nhỏ bấm chặt vào hắn khóc lớn.
" Oa..Oa..Oa"
Dật thần ôm chặt nàng mong sang sẻ được những gì nàng đang chịu, khóc mệt nàng ngủ trong lòng nam nhân kia.
Dật thần nhẹ nhàng bế nàng nân niu đặc lên gương hôn lên đôi môi thật nhẹ đắp chăn rồi lặng lẽ ra đi.
sáng hôm sao trong phủ im lặng lạ thương không một tiếng đông Như Ca khẽ lung lây hàng mi chớp chớp hai cái mở mắt ra.
dập vào mắt nàng là một nam nhân mi dài mày phượng môi mỏng tinh tế đúng là Yêu nghiệt, tiêu hóa xong như chuyện trước mắt Như Ca há miệng Rông to cả phủ chận động"Aaaa Sắc lang"
Nam nhân bị đánh thư bởi tiếng hét vươn vai vài cái"Tiểu vương Phi nàng la cái gì"
Như Ca khéo môi run rẩy dữ dội một cước hung hăng đá vào hạ bộ, Dật thần nhanh chóng né miệng lại cười cười"Tiểu Vương phi nàng muốn ta tiệt hậu?"
"Hừ bớt nói nhảm hôm nay bổn tiểu thư cho ngươi có chân vào không có chân ra"
Như Ca bất đầu tấn công miệng không ngừng hỏi"Tên sắc lang đêm qua người làm gì ta rồi"
Dật thần chút nữa sắc nước bọt thế gian này còn ai trắng trợn như nàng?, "Nàng không nhớ sao đêm qua ai dính chặt lấy ta"
Dật thần muốn xem giương mặt nỗi giận của nàng nên buông lời chọc ghẹo
Như Ca nghe xong mặt đỏ tai tía giận dữ tưng cước mạnh hơn"Vô sỉ"
cả phủ Lục gia diều có mặt dủ lục vương nhìn mà choáng ván nha đầu này"Ca Nhi mau ngưng tay"
Như Ca nhanh chóng ngưng tay bực tức trong người không nguôi, lục vương cung kính cuối đầu" Đại vương Gia tới Thần không nghêng đó từ xa thất lễ"
Dật Thần Cong môi tà mị lên đám nữ nô mê mẫn cả chị em lục Y cũng vậy, Chỉ mình Nhu Ca vô cùng chói mắt đúng là Yêu Nghiệt.
"Bổn vương tới thăm tiêu vương phi không ngờ lại kinh động đến Nhạc Phụ"
Lời nói ra như tiếng xét ngang tay vị vương gia này nhìn trúng ai rồi? Lục Y cùng Lục Nhi ảo tưởng Là mình Thẹn thùng đứng sao Mẫu thân mình.
"Vương Gia ngài..."
Lục Chí nữa tin nữa ngờ Dật Thần Liếc nhìn Như Ca"Tiểu vương Phi nàng quả nhẫn tâm chuyện này còn chưa nói vời Nhạc Phụ"
Như Ca giật bắn người tên này muốn thiêu ch.ết nangw với anh mắt rực lục Của hai Tỷ muội kia sao.
"Bổn Tiểu Thư Không Gã"
Như Ca lạnh nhạt bát bỏ người kia không giận lại ngã ngớ nói"Bổn vương bắt nàng lấy"
Như Ca tức giận hùng hổ quát"Được người lấy đi ta xem cho ngươi bao nhiều cái sừng"
Nam Nhân nghiêm túc nói"Nàng thử vượt tường ta phế chân nàng"
Như Ca không sợ rống cổ lên nói"Bổn Tiểu Thư không ngại Đốt phủ ngươi"
Nam nhân nhẹ nhàng đáp"Nàng cứ tự nhiên bổn vương chiều"
Như Ca nghẹ họng quay ngang ăn vạ"Phụ thân Nữ Nhi bị ức hϊế͙p͙"
Lục Vương Lúng túng một bên là đại vương gia được hoàng thượng sủng ái một bên là con gái ông một mực cưng chiều nhìn nó uất ức ông cũng đau lòng.
Dật thần không làm khó " Tiểu Vương Phi 3 ngày sao ta mang chiếu chỉ tứ hôn tới"
bỏ lại mấy câu nhảy lên bờ tường mất hút, Ca lục gia đang tiêu hóa đống chuyện vừa rồi mọi người điều nhìn nàng bằng con mắt khát còn lục vương không biến nên vui hay buồn nữa.
"Đại Ca huynh không sợ con mèo nhỏ này dùng vuốt cào huynh sao"
"Càng nhọn ta càng thích"