Chương 17 Đình viện nhu tình

"A. . ." 
Phong Tiêu Nhiên bị hành động càn rỡ của hắn làm sợ hết hồn, mình đường đường nam nhi bảy thước, ban ngày bị hắn ôm đi ra ngoài như vậy như vậy, vậy sao y còn mặt mũi nhìn người? 
"Ưu Nhi, mau buông ta xuống!"


 Y mặt đỏ bừng mắng một câu, nhưng Mạc Ưu lơ đễnh, đáy mắt lưu chuyển nụ cười như gian kế thực hiện được. 


"Ha ha, dáng vẻ Tiêu Nhiên mắc cỡ thật đáng yêu. Yên tâm đi, nội viện chỉ có A Lâm cùng Diệp nhi ở, bên ngoài tất cả đều là thân binh của người canh gác, trừ đại ca, liền con ruồi cũng không bay vào được." 


Thấy Phong Tiêu Nhiên luôn luôn phiên nhiên không kiềm chế cũng có một mặt ngượng ngùng, tâm tình của hắn đương nhiên là thật tốt, ôm y sải bước ra cửa phòng, trong sân đã sớm sắp xếp thỏa đáng. 


Trên ghế nằm rộng lớn trải da hổ mà năm ngoái y đi theo phụ hoàng đi ra ngoài đi săn về, bên trên bàn nhỏ bên cạnh bày đủ loại trà bánh, chuẩn bị hết sức tỉ mỉ.


Phong Tiêu Nhiên được Mạc Ưu dè dặt đặt xuống trên ghế nằm, còn quan tâm vì y đặt một gối dựa sau eo. Hiện tại y đã mang thai năm tháng, lại không thể ra cửa đi đi lại lại, cho nên lưng cứng đau còn nghiêm trọng hơn so với dựng phụ có thai bình thường, điểm này động tác nhỏ thân thiết của Mạc Ưu cũng không tránh được ánh mắt của y, y chỉ cảm thấy tựa như ánh mặt trời ấm áp ngày hôm đó không chỉ chiếu vào trên người nữa, cũng chiếu thật sâu vào trong lòng y. 


available on google playdownload on app store


"Đều là ngươi sắp xếp?" 
Nhìn trước mắt được chuẩn bị cẩn thận, Phong Tiêu Nhiên không khỏi không khỏi Mạc Ưu, thật là cái gì cũng không làm khó được hắn. 
"Cũng không phải sao, phục vụ điện hạ thoải mái, là bổn phận của tiện."


 Mạc Ưu cọ ngồi sát xuống bên người y, lão đại không khách khí ôm y vào trong ngực. "Ưu Nhi." 
Phong Tiêu Nhiên nghe hắn tự xưng "Tiện thiếp", nghe cảm thấy rất chói tai. 


Mặc dù biết chẳng qua là hắn đùa giỡn, nhưng này nhưng thật sâu xúc động nơi nào đó trong lòng mà y không nghĩ đối mặt. Tranh thủ ngôi vị hoàng đế, là mục đích sinh tồn duy nhất từ nhỏ đến lớn của y, là chuyện duy nhất có thể làm mẫu phi vui vẻ, làm mẫu phi quan tâm y, là khi nào y lấy được ngôi vị hoàng đế, vậy y và Mạc Ưu, sẽ không còn là người yêu không có chút nào ngăn cách như hôm nay, mà là bệ hạ và hoàng hậu tương kính như tân làm người ta bực bội. 


Hắn còn không biết, Mạc Ưu chỉ là một trắc phi, sau này cũng không cách nào làm hoàng hậu. Hiện nay bởi vì y cũng chưa thú phi, người trong phủ thấy y cưng chìu Mạc Ưu, vì lấy lòng y liền trái kêu một cái vương phi phải kêu một cái vương phi, đem cái trắc tiết kiệm lại, này ngược lại cũng đúng lúc hợp tâm ý lười giải thích với y của Mạc Ưu. 


"Cùng ngươi đùa giỡn, thật là không một chút tế bào hài hước." 
Mạc Ưu chu mỏ một cái, đưa tay chọn từ đĩa sứ nhỏ bên cạnh một khối hoa hồng thủy tinh cao, cẩn thận tách một miếng, đưa vào trong miệng Phong Tiêu Nhiên.


 "Buổi sáng nhìn ngươi căn bản không ăn thật ngon, hoa hồng cao này làm rất nhỏ, ngươi ăn cũng dễ tiêu hóa."


Sau khi mang thai khẩu vị Phong Tiêu Nhiên một mực không tốt, hồi đó ở chiến trường không cần phải nói, coi như khẩu vị tốt cũng không có thứ gì ăn ngon, huống chi y là cái loại cả ngày ăn cái gì nôn cái đó. Hôm nay ở trong phủ Ưu tự nhiên là nghĩ hết biện pháp dưỡng y, nếm thử một chút đứng ở trong phòng bếp nhìn đầu bếp làm thức ăn, có lúc còn đích thân ra trận, cũng là do kiếp trước hắn là một cô nhi từ nhỏ liền toàn bộ dựa vào chính mình, làm mấy món thức ăn sở trường thì không có vấn đề gì. 


Nhưng hắn không cân nhắc đến chính là bây giờ thai nhi đang ép lên dạ dày Phong Tiêu Nhiên, coi như hắn có thể làm mãn hán toàn tịch, y cũng không ăn được. Cho nên chỉ có vắt hết óc làm chút đồ ăn tươi mới có dinh dưỡng, thừa dịp lúc y tâm tình tốt dỗ y ăn chút. Phong Tiêu Nhiên hồi nào không hiểu tâm tư của y, cũng là một lòng nghĩ phối hợp hắn, nhưng mới vừa ngậm đến trong miệng lập tức liền buồn nôn, ngực một trận cuồn cuộn, ụa. . . 


Y chợt xoay mình ngồi dậy, ngừng một lát dời sông lấp biển cuồng nôn, khá tốt Mạc Ưu vô cùng kịp thời đưa lên một cái chậu nhỏ. 


Sau một trận sưu tràng quát đỗ, Phong Tiêu Nhiên cảm thấy trong dạ dày hơi thư thái một chút, mới dám chậm rãi nằm xuống lại, A Lâm đi lên thu thập tàn cuộc, Mạc Ưu một bên đỡ thân thể y, một bên nhẹ nhàng vuốt ngực cho y. 


Cũng may thân thể y cường tráng, lại thân ở hoàng gia, từ nhỏ liền điều dưỡng tốt, lần này mặc dù hung hiểm, nhưng cũng từ từ chuyển biến tốt, chẳng qua là thai nhi đối với y hành hạ từ đầu đến cuối không dừng lại, xem ra sau này cũng là một hài tử bướng bỉnh. 


"Ách. . ." Người Phong Tiêu Nhiên bỗng nhiên run lên, khom người đè bụng. 
"Làm sao, lại đau?" 
Mạc Ưu cảm thấy lòng mình lập tức dâng tới cổ họng.
"Không phải, tiểu tử đá ta một chút." 


Phong Tiêu Nhiên cười một tiếng, thân thể mềm nhũn an tâm nằm ở trong ngực Mạc Ưu, đưa tay từ sau lưng kéo qua tay của Mạc Ưu, nhẹ nhàng bỏ vào vạt áo mình, xuyên qua áo choàng dài da cừu thật dầy, cách áo lót mong mỏng đặt ở trên bụng to tròn đang nhô lên.


Mạc Ưu gần như là nín thở, trợn to hai mắt toàn bộ tinh thần đều tập trung vào trên tay mình, khi lòng bàn tay cảm giác được một trận nhảy lên có lực, hù dọa bàn tay hắn hơi run một cái.
"Thật thần kỳ a. . . Tiêu Nhiên, nó đã biết nhúc nhích kìa, nó đang gọi ta cha đó."


 Mạc Ưu đột nhiên cảm giác được vô cùng kích động, hai tay êm ái ở trên bụng Phong Tiêu Nhiên xoa vuốt, hai mảnh môi mỏng mềm mại nhưng động tình hôn lên gò má hơi có chút tái nhợt của y.






Truyện liên quan