Chương 89: Ngọt ngào mật mật
Phong Tiêu Nhiên thở hào hển ngã ở trong ngực của Mạc Ưu, Mạc Ưu căn bản không kịp ngẫm nghĩ nữa, đưa tay liền dò vào bên trong vạt áo của y, khi chạm đến đường viền cứng rắn kia, trong lòng lo sợ, hơi dùng sức liền đem thứ đồ lót vững vàng trói buộc giữa bụng Phong Tiêu Nhiên kia kéo thành hai nửa.
"Mau đỡ hoàng thượng nằm xuống đi, hôm qua cũng không tốt, làm sao chịu được dày vò như vậy."
Lâm Đống thấy Phong Tiêu Nhiên chịu không nổi, cũng bị hù dọa vô cùng.Mạc Ưu không nói hai lời chặn ngang ôm lấy y đi tới trên giường nhỏ, đợi thả y nằm xuống mới phát hiện bụng người này dường như so với mới vừa rồi lớn rất nhiều, cũng không đúng a, mới ba bốn tháng trời lạnh mặc nhiều y phục như vậy cần gì phải trói buộc?Nhìn dáng vẻ bụng y mượt mà nhô lên ràng giống như là sáu tháng, từ từ, sáu tháng? Sáu tháng!
Mạc Ưu nhìn bụng của Phong Tiêu Nhiên ánh mắt bá đất một chút sáng lên, một nắm chặc tay của y che ở bụng xoa, kích động đến lập tức không nói lên lời, chẳng qua là quay đầu trợn mắt nhìn ánh mắt đối phương, trong ánh mắt có thăm dò, có kinh hỉ, càng nhiều hơn chính là mong đợi không xác định.
Phong Tiêu Nhiên cưng chìu vỗ một cái mu bàn tay của có chút run rẩy của y, cuối cùng nhưng vẫn là nhẹ nhàng giận một câu: "Ngươi cái này ngốc tử."
Hoàng quý phi đã sớm hồn về tây thiên bỗng nhiên sống sờ sờ trở lại, còn mang về Nhị hoàng tử đã lâu không thấy bóng dáng, hoàng gia đối với chuyện này giải thích là Dạ Huyền đế ban đầu làm một giấc mộng vô cùng kỳ quái, quốc sư giải mộng giúp y sau thường nói đại nạn Đại Dạ quốc đến, chỉ sợ đến lúc đó sẽ sinh linh đồ thán, ánh lửa ngất trời, khổ không thể tả.
Phương pháp phá giải của Dạ Huyền đế, quyết định cuối cùng do hoàng quý phi được cưng chìu nhất mang hoàng tử thay mặt đế xuất phát, đi Tướng Quốc Tự tu hành một năm cho là cầu phúc vì chúng sinh, hôm nay mãn hạn, dĩ nhiên là công thành vinh quý.
Hiện tại đại thần trong triều đều đã biết chuyện bệ hạ của bọn họ là ly nhân, mặc dù chuyện trong hoàng gia không dám chen miệng vọng nghị, nhưng người rõ ràng đầu đuôi một chút cũng đều có thể đoán thái tử và Nhị hoàng tử khẳng định chính là bệ hạ tự mình sanh, mà một phụ thân khác của bọn họ, bao gồm hài tử trong bụng bệ hạ lúc này, cũng đều là vị hoàng quý phi này.
Cái gọi là mẫu bằng tử quý, vị hoàng quý phi này thật là phụ bằng tử quý mới đúng, chỉ bằng bệ hạ đối với hắn độc sủng, cùng ba cái hài nhi của hắn, ví trí hoàng hậu chỉ sợ cũng là không chạy thoát được, sao không biết thời biết thế, thuận tay cho bệ hạ cùng hoàng quý phi một ân huệ chứ? Không chừng hai vị chủ tử một cao hứng, cuộc sống thăng quan phát tài liền ở phía cuối đâu.
Do không ít đại thần cũng giấu niệm tưởng như vậy, vì vậy sau khi Mạc Ưu hồi triều năm ba ngày, sổ con thỉnh cầu sắc lập hoàng quý phi làm hậu liền chất thành một tòa núi nhỏ trên bàn của Phong Tiêu Nhiên.
"Thật biết điều, ban đầu hết sức phản đối chính là bọn họ, hiện đang liều mạng thúc đẩy cũng là bọn họ, thật thật là tài liệu tốt gặp gió sử đà."
Bóng đêm như trò đùa, trăng lạnh như câu.Mạc Ưu ngáp xem xong một quyển tấu chương sau cùng ngày hôm nay, gấp tấu chương lại, nghiêng đầu một cái nhìn về phía người đang đắp chăn nhắm mắt dưỡng thần.
Có lẽ y thật sự là mệt mỏi, ngày gần đây luôn rất là ham ngủ, từ khí Mạc Ưu trở lại, y dứt khoát liền tấu chương cũng lười nhìn, chỉ để cho hắn đọc cho mình nghe.
Mạc Ưu có lúc đùa giỡn hỏi y, ngươi sẽ không sợ hậu cung kiền chính đoạt ngôi vị hoàng đế của ngươi?Y nhưng ngay cả mí mắt cũng không nâng, hàm hàm hồ hồ đáp một câu, thích đoạt ngươi liền đoạt đi, còn không phải là cho mấy hài tử kia, cái nào không phải thân sinh của ta.Mạc Ưu bị câu của y chặn không thốt lên lời, cũng chỉ tiếp tục nhẫn nhục chịu khó làm bí thư của hoàng đế.
"Lúc này không so với lúc trước, hiện nay bọn họ mắt thấy hậu cung ngươi độc quyền, bọn nhỏ cũng đều là ngươi, còn có thể ngăn trở làm sao? Bây giờ không để cho ngươi làm hoàng hậu, chờ ngày sau Hoàn nhi làm hoàng đế, còn chưa phải là sẽ đỡ ngươi cái người thân phụ này làm hoàng thái hậu, bọn họ là sợ ngày sau ch.ết quá khó khăn đi."
Phong Tiêu Nhiên nhàn nhạt mở miệng, một bên chống người nghĩ đổi một tư thế. Mạc Ưu thấy dáng vẻ vụng về của y bận bịu tới giúp, nhưng lại tời sau lưng đã ướt lạnh.
"Làm sao, lại toát mồ hôi, ngươi cũng không nói, ta cùng ngươi đi tắm đi, đổi xiêm y."
"Đừng phiền toái, một lát nữa lại ướt, ngươi cũng một ngày mệt nhọc, đi ngủ."
"Ướt liền đổi lại, chút chuyện này thì sao làm phiền lão công ngươi a. Hàn khí này vào xương cốt là khó chữa nhất, đừng nói bây giờ ngươi còn đang mang thai, chính là vết thương cũ trên lưng ngươi bản thân khi giá rét cũng chịu không nổi, ngươi người này!"
Mạc Ưu vừa nghĩ tới thân thân lão bà nhà hắn cũng không biết mặc xiêm áo ướt dầm dề ở bên cạnh cùng hắn bao lâu, trong lòng táo bạo, giận y không biết lo không nói, càng giận mình quá không cẩn thận. Dứt khoát ôm ngang y lên, chạy thẳng tới phòng tắm suối nước nóng bên trong phòng ngủ.
"Ưu Nhi, ngươi mệt mỏi, đừng. . ."
"Im miệng. Ngươi cho là ta thích quản ngươi a, ta là sợ ngươi ảnh hưởng đến nhi tử bảo bối thân yêu của ta!"
Mạc Ưu cười xấu xa nhẹ nhàng đặt y ở trên cẩm tháp bên cạnh ao, ở khóe miệng y rơi xuống nụ hôn trừng phạt. Hai tay cũng đã động tác lanh lẹ giúp y cơi y phục.
Phong Tiêu Nhiên thấy y kiên trì, cũng liền cười cười, hai cánh tay nhẹ nhàng vòng lên cổ của y, mặc do hắn chơi đùa mình. Tính một chút bọn họ đã mấy tháng không âu yếm, Mạc Ưu về cung những ngày qua bởi vì y luôn là đau bụng, liền cũng không dám đụng y, hai ngày này dường như khá hơn một chút, không biết. . . Suy nghĩ một chút không khỏi mặt đỏ tới mang tai, y cũng không biết thời khắc này mình cho Mạc Ưu ám chỉ cùng cám dỗ như thế nào.
Trường bào Màu trắng xốc xếch tuột một nửa, trước ngực lộ ra một chút thù du non đỏ bởi vì mang thai mà phồng lớn mượt mà một ít, hiện ra ánh sáng màu đỏ tươi ướt át. Bụng mượt mà kéo căng, mặc dù nhô lên thật cao nhưng không có một chút cảm giác phiền toái ngốc nghếch, ngược lại nở nang trắng nõn càng làm cho người ta nghĩ thân cận một cái.
Y nguyên bổn đã có chút mỏi mệt dưới sự nhẹ nhàng của người yêu hết sức buông lỏng, lười biếng nửa nằm, trường bào xuống một đoạn thon dài oánh nhuận bắp đùi như ẩn như hiện, càng làm cho người ta mơ tưởng viển vông.
"Ngươi cái yêu tinh này, như vậy còn cũng biết câu dẫn người, ta không nhịn được ngươi nhưng phải phụ trách nga."
Mạc Ưu nửa quỳ ở trước tháp, không nhịn được đưa tay vòng ở eo của Phong Tiêu Nhiên, đưa tay dò vào vạt áo đã lỏng tản ra của y, nhẹ nhàng xoa, cuối cùng không chịu nổi sự dày xéo quan tâm của Mạc Ưu, Phong Tiêu Nhiên không được tự nhiên phát ra mời chào ngượng ngùng.
Mạc Ưu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ hậu huyệt không ngừng chảy ra mật lộ, nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng tốt lắm tốt lắm, liền hai tay vịn eo của Phong Tiêu Nhiên một cái động thân đưa dục vọng ẩn nhẫn đã lâu của mình đi vào.
"A cáp. . ."
Hai người cũng không che giấu nhẫn nại khoái cảm của mình, từng trận lại từng trận có quy luật rút ra cắm vào càn rỡ rên rỉ, chỉ cầu cùng người trước mắt hòa làm một thể mới được.
"A. . . Ưu Nhi, ta, ta thật không được!"
"Chờ một chút ta, từ từ Tiêu Nhiên của ta, a. . ."
Mạc Ưu đỡ hai chân của Phong Tiêu Nhiên mấy cái chợt động thân, liền đem hạt giống lửa nóng kia bắn vào thật sâu trong nơi mềm mại nhất ấm áp nhất của người nọ, đồng thời người kia cũng ngước cổ rên rỉ một tiếng, trước mắt một đạo bạch quang, cuối cùng thể lực chống đở hết nổi ngã xuống.
"Tiêu Nhiên, ngươi thích không?"
"Ừ."
"Vậy ngày mai chúng ta tiếp tục?"
". . ."
"Ta thật là vì ngươi nga, muốn một mực tiếp tục đến lúc sản, vậy khi sinh ngươi không cần chịu nhiều tội như vậy nga! Ta thật là khổ cực, vì ngươi chỉ có thể cố mà làm thôi!"
". . . Cút. . ."
Tiếng Cười đùa tức giận mắng ôm nhau ngâm tắm, thay áo khoác khô ráo thoải mái chui vào chăn ấm áp, Mạc Ưu theo thói quen ôm lấy người nọ, đưa tay nhẹ khẽ đặt ở trên bụng mượt mà của y. Có nhà, có hài tử, loại cảm giác này thật quá tốt.