Chương 7
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Sắc mặt Vệ Nam Bạch tái nhợt đi, y dùng sức đẩy tay Tiếu Kỳ ra, nghiêng người tránh ánh mắt đầy nghi hoặc của Tiếu Kỳ "Cửu điện hạ nhìn lầm rồi, đó là hoa văn trên áo của Vệ Nam Bạch." Nói xong cũng không đợi Tiếu Kỳ đáp trả liền lấy đàn trong tay của Thẩm Đại Hải sau đó bước nhanh về Thiên điện. Đợi sau khi trở về, y lập tức ra lệnh cho Tần Mặc đang đứng trực ngoài cửa "Tần Mặc, đóng cửa lại."
"Vâng, công chúa." Tần Mặc lo lắng nhìn Vệ Nam Bạch, nhớ tới việc vừa rồi Tiếu Kỳ vô lễ với chủ nhân nhà mình, mặt liền vô cảm, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiếu Kỳ ở bên ngoài sau đó dùng sức đóng cửa "Rầm" một tiếng thật lớn.
Tiếu Kỳ một mình đứng trong sân, không dám tin vào mắt mình mà trừng nhìn cánh cửa đóng chặt kia, nửa ngày cũng không có phản ứng, trên bàn tay còn lưu lại hơi ấm của người kia.
Chờ sau khi nhớ tới công chúa Vệ quốc đang ở trong điện của mình, Tiếu Kỳ mới tức đến muốn vỡ cả lồng ngực.
Láo xược! Thật là láo xược cực điểm! Đây là Lệ Chính Điện! Bọn họ nghĩ bọn họ đang ở đâu? Không lẽ là ở Vệ quốc sao!?
"Điện hạ..." Thẩm Đại Hải ở một bên bị một phen kinh hách nhìn bộ mặt tức giận của hắn.
Tiếu Kỳ giận không chịu nổi, tiến lên phía trước chỉ muốn một cước đá bay cửa Thiên điện.
Thẩm Đại Hải lập tức xông đến, gắng ngăn cản Tiếu Kỳ "Điện hạ, không thể!"
"Lăn." Tiếu Kỳ chỉ muốn thoát khỏi Thẩm Đại Hải, nhưng Thẩm Đại Hải lại càng ôm chặt lấy hắn hơn.
"Thỉnh điện hạ bớt giận, điện hạ!"
"Thẩm Đại Hải, buông!"
"Điện hạ!" Thẩm Đại Hải tận tình khuyên nhủ "Xin ngài mau mau bớt giận, ngài mà xông vào sẽ lại bị bệ hạ trách phạt!"
"Ta không sợ!"
"Điện hạ!" Thẩm Đại Hải tranh thủ bấm lên bắp đùi mình một cái rõ đau, nước mắt tung hoành đầy mặt "Ngài đừng như vậy, nô tài ch.ết cũng không hết tội, khi bệ hạ tức giận, nô tài rất lo lắng cho điện hạ đó!"
Nhìn Thẩm Đại Hải như vậy, nhớ tới trước kia toàn bộ mọi người trong Lệ Chính Điện bị đem nhốt vào Thiên lao, hoả khí của Tiếu Kỳ giảm đi hơn phân nửa. Hắn cắn cắn môi, thân thể cứng lại, một hồi lâu sau nói "Thôi!" Sau đó đi đến phòng ngủ của mình.
Thẩm Đại Hải lập tức vui như có đại hỉ, chạy theo sau hắn.
Tiếu Kỳ mới đưa một chân vào cửa liền dừng lại, quay đầu trợn ngược mắt giận dữ nhìn Thẩm Đại Hải "Ngươi đi ra ngoài đi."
"Điện hạ?"
"Ta bảo ngươi đi ra ngoài, ngươi nghe không hiểu tiếng người à?"
"Vâng vâng vâng! Nô tài đi ra ngoài ngay đây, điện hạ đừng nóng."
"Ta muốn đi ngủ. Hôm nay các ngươi không cần hầu hạ."
"Vâng, điện hạ."
Mặc dù thấy kỳ quái nhưng nghe Tiếu Kỳ dặn không được lắm mồm nhiều miệng. Thẩm Đại Hải nghĩ thế nên cũng chỉ nhanh chóng lui ra.
Đóng cửa lớn lại, Tiếu Kỳ xác nhận Thẩm Đại Hải không đi theo sau vào liền bước nhanh đến chiếc giường phía trước. Cho đến khi hắn ngồi xuống, từ trong bóng tối bước ra một bóng người, người này có dáng thanh lệ, là một nữ tử yêu kiều, xinh đẹp.
"Thanh La bái kiến chủ nhân."
"Đứng lên." Tiếu Kỳ thu hồi bộ dạng tức giận, cà lơ phất phơ của ngày thường, hắn nhìn Thanh La nghiêm mặt hỏi "Có tin tức gì không?"
"Căn cứ vào chi tiết mà chủ nhân miêu tả vào đêm hôm qua, qua tr.a xét có thể kết luận người kia chính là lâu chủ Trai Nguyệt Lâu Nguyệt Vân Sinh nổi danh trong chốn giang hồ."
Tiếu Kỳ thay đổi sắc mặt "Trai Nguyệt Lâu..."
Bách Việt vương triều có một tổ chức tình báo thần bí trong giang hồ tên Trai Nguyệt Lâu. Muốn lấy tin tức cấp thiết từ đó phải trao đổi thứ quý ngàn vàng, mà lâu chủ Nguyệt Vân Sinh lại là nhân vật cái thế trong truyền thuyết, là thiên tài võ học, là thiên hạ đệ nhất cao thủ.
"Sở Chuy cùng chiếc mặt nạ hình bán nguyệt chính là vật đặc thù dễ nhận biết của lâu chủ Trai Nguyệt Lâu Nguyệt Vân Sinh."
"Nguyệt hạ phi thiên kính, vân sinh kết hải lâu. (1)" Tiếu Kỳ nhẹ giọng nói, sau đó đứng dậy chậm rãi đi đến tẩm cung. Thanh La không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Trai Nguyệt Lâu chủ tại sao lại biết được hắn gặp nạn mà tới cứu hắn?
Tiếu Kỳ cau mày "Thích khách này do ai phái đến?"
Thanh La nghe vậy lập tức quỳ xuống "Thỉnh điện hạ thứ tội, hiện tại vẫn chưa có bất kì manh mối nào."
Tiếu Kỳ thở dài, khoát tay áo lên một cái "Thôi, bỏ đi. Nếu dám ám sát Hoàng tử Bách Việt chắc chắn cũng không phải người lỗ mãng gì."
"Còn có một việc..." Thanh La đứng dậy tiến đến bên tai Tiếu Kỳ nói "Trước kia người phái Hắc Diệu giám sát công chúa Vệ quốc đến báo nói đoàn người Vệ quốc ở phía Bắc cách Trường An khoảng mười dặm từng gặp toán người ám sát."
"Cái gì?" Hai hàng lông mày của Tiếu Kỳ níu chặt "Trong hoàng cung chưa từng thu được bất kì một tin tức nào."
"Thích khách có hai mươi lăm người không rõ lai lịch, toàn bộ đều bị thị vệ của công chúa Vệ quốc tiêu diệt."
Tiếu Kỳ nghe vậy thần sắc dao động "Vệ quốc thương vong như thế nào?"
"Chỉ có ba người bị thương nhẹ."
Tiếu Kỳ nắm chặt tay, nhớ tới người vừa mới gặp kia, ánh mắt trở nên thâm trầm, sâu xa "Xem ra công chúa Vệ quốc này cũng không hề đơn giản."
"Sau đó, đoàn người hộ tống của Vệ quốc càng thận trọng hơn, thi thể thích khách toàn bộ được xử lý, chỉ còn dư lại tro cốt màu đen." Thanh La trầm giọng nói "Bọn thuộc hạ vô năng, không có một tin tức nào về đám thích khách ấy."
"Thật là tàn nhẫn. Có điều tr.a được lai lịch của thị vệ Vệ quốc không?"
"Hắc Diệu nói, thị vệ tổng cộng có mười sáu người, công phu đều được chọn từ một vạn người tài giỏi, lai lịch vẫn đang tra."
"Đúng rồi." Tiếu Kỳ tựa hồ nhớ ra điều gì đó "Công chúa Vệ quốc trong lúc ám sát có bị trọng thương không?"
"Hình như cũng không có."
Ánh mắt Tiếu Kỳ lấp loé, khẽ gật gật đầu "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
"Chủ nhân, còn một việc..." Thanh La do dự sau cùng mới lên tiếng.
"Cái gì?"
"Hắc Diệu nói, vào giờ Dần đêm qua, giống như có người lẻn vào đội ngũ của Vệ quốc..."
Tiếu Kỳ trong lòng thất kinh "Có nhìn kỹ không?"
"Bẩm điện hạ, vì trời quá tối, trong chớp mắt người kia liền biến mất. Do vậy, Hắc Diệu cũng không dám chắc chắn có phải là thật hay... Bị hoa mắt hay không!?"
"... Được rồi, ngươi đi đi." Nghe vậy, Tiếu Kỳ rơi vào trầm tư.
"Vâng, chủ nhân."
Đợi cho Thanh La đi rồi, Tiếu Kỳ trở lại phòng, cầm lấy ấm trà, pha một chén rồi chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ.
Trai Nguyệt Lâu chủ, Vệ quốc công chúa.
Đáy mắt mơ hồ chợt loé, hắn không khỏi khẽ mỉm cười....
Có bí mật ở đây.
"Đỗ tướng quân!"
"Đỗ Hành!"
Các tướng sĩ không nhịn được bi thống rống to, dồn dập cố mở một con đường máu, chạy tới bên cạnh y, gắt gao trụ y ở vị trí trung tâm.
Đỗ Hành nắm lấy cây trường kiếm đâm xuống đất, vốn định sừng sững không ngã nhưng vẫn vô lực đỡ thân kiếm chậm rãi ngã xuống.
"Đỗ tướng quân!!!"
Các tướng sĩ cùng nhau đồng thanh hô.
...
"Choang."
Chiếc bình ngọc ở một bên rơi xuống đất.
"Điện hạ, làm sao vậy?" Nghe thấy tiếng động, Thẩm Đại Hải từ ngoài lập tức chạy vào.
"Ta không sao, mới vừa ngủ dậy không cẩn thận đụng tới." Tiếu Kỳ ngồi trên giường đưa hai tay lên bụm mặt "Thẩm Đại Hải, ngươi ra ngoài trước."
Thẩm Đại Hải không nhìn được thần sắc Tiếu Kỳ, liếc mắt thấy chiếc bình vỡ tan, vẫn do dự chút. Gần đây Cửu điện hạ làm việc gì cũng thần thần bí bí, không hề cân nhắc.
"Vâng, điện hạ."
Nghe thấy tiếng chân rời đi, Tiếu Kỳ mới chậm rãi buông tay xuống.
Đôi mày chặt chẽ nhăn lại, mà Tiếu Kỳ lại không hay phát hiện. Nước mắt của mình đã thấm đầy vạt áo.
Những ngày gần đây luôn gặp ác mộng, ác mộng vẫn luôn quấn lấy hắn không hề tiêu tan. Mọi thứ trong mộng đều hết thảy chân thật, có cảnh tượng xuất hiện vô cùng nhiều, chân thực đến mức giống như nó hoàn toàn đã xảy ra.
Có lúc hắn cảm thấy bản thân mình như được cưỡi ngựa xem hoa, như đã đi qua nửa cuộc đời. Làm người ta không hiểu được là, mặc dù mỗi lần mơ thấy cái người gọi là Đỗ Hành kia, nhưng lại không bao giờ nhìn rõ mặt y Mà cho dù như vậy, mỗi khi tỉnh dậy từ trong mộng, đều sẽ phát hiện bản thân đã rơi lệ từ lâu.
"Đỗ Hành."
Chỉ đọc có hai chữ này thôi liền cảm thấy bản thân từ khi sinh ra đã tương quan với người ấy, vì vậy tự kiềm chế đau khổ của mình.
Hắn không phải là bỏ không tìm kiếm, nhưng thậm chí trong lịch sử Bách Việt cũng không có người như thế này.
Đỗ Hành, rốt cuộc là ai, tại sao cứ liên tiếp xuất hiện trong mộng của hắn? Mà bản thân, tại sao mỗi khi thấy người này ch.ết lại không kìm nén được lòng mà đau thương vô hạn, giống như đã từng trải qua cái ch.ết này?
Tiếu Kỳ đưa tay lên mắt, suy tư rất lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được lý do tại sao.
Cuối cùng hắn thở dài, vươn sải tay ra ngã xuống giường, trợn mắt nhìn trướng mạn trên cao. Thời điểm đó không sao biết được câu trả lời, trước tiên vẫn nên dùng một bữa điểm tâm.
(1): bài thơ Độ Kinh Môn Tống Biệt - Lý Bạch