Chương 53
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Liên tiếp mấy ngày đem quận Tùng Thiên lật tung lên nhưng vẫn không tìm ra một tin tức nào, thần sắc Tiếu Kỳ ngày một khó coi. Nếu như đến ngày hôm nay không có chút tin tức nào.... Tiếu Kỳ mím môi, chậm rãi ngước mắt, mấy ngày nay đều đã đi khắp bờ con sông này, đáy mắt hắn loé lên một tầng băng hàn.
Đoàn người Đỗ Vân Trúc đi phía sau hắn, hoàn toàn thận trọng từ lời nói đến hành động. Đoạn quần áo trên vai Tiếu Kỳ nhàn nhạt huyết sắc, nhưng hắn dường như không để tâm. Vết thương này chưa hoàn toàn khỏi hẳn vì mấy ngày bôn ba này, trước sau cũng chưa khép miệng, đau đến thấu xương.
Mắt thấy vết máu thấm ra, tựa hồ vêt thương lần thứ hai rạn nứt, Đỗ Vân Trúc không để tâm đến người ngăn cản mình, đột ngột vọt đến trước mặt Tiếu Kỳ. Không quan tâm đến gương mặt khó chịu của hắn, nàng cắn răng nói "Thiếu đương gia, ngài đây là tội gì?"
Nhìn con mắt tối tăm trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, mi tuấn Tiếu Kỳ nhíu chặt, không nói lời nào nhìn chằm chằm Đỗ Vân Trúc.
"Cho dù ngài không tự mình đến đây, chúng ta tất nhiên vẫn sẽ tận lực tìm cho được Nguyệt lâu chủ." Đỗ Vân Trúc cố nén e ngại trong lòng, không nhìn ánh mắt càng ngày càng lạnh của hắn "Nếu như kết quả cũng không vì ngài mà thay đổi, vậy thì Thiếu đương gia làm như thế cũng đâu có ý nghĩa gì!"
"..." Tiếu Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Vân Trúc.
Lưng Đỗ Vân Trúc thẳng lên, ngón tay căn bản là ở bên người lúc này gắt gao rơi vào trong lòng bàn tay "Thiếu đương gia, nếu như ngài không đến, Đại đương gia cũng sẽ không cần phải lo lắng cho an nguy của ngài, ngược lại như thế càng có lợi hơn."
Mọi người sau khi nghe xong, đáy lòng đều kinh sợ, nhìn khuôn mặt Tiếu Kỳ như chìm trong sắt sắc, bọn họ đều thay Đỗ Vân Trúc lau mồ hôi.
"A!"
Sự kinh ngạc trong mắt đều cùng nhau xuất hiện.
Tiếu Kỳ đột nhiên đưa tay siết lấy cằm của Đỗ Vân Trúc, vì đột ngột nên dùng sức khá lớn, tựa như muốn bóp nát.
Sắc mặt Đỗ Vân Trúc đau đến trắng bệch, lại quật cường không nói một lời.
Tiếu Kỳ cười lạnh "Ngươi cho rằng ta không dám động vào ngươi?"
Đỗ Vân Trúc sau khi nghe xong, trong lòng nổi lên bất an. Sau đó, kéo kéo môi một cách trào phúng, tựa hồ người bị chế ngự không phải là mình, nàng nhìn hắn, khó khăn phun ra ba chữ "Thật khó coi."
"Cái gì?" Tiếu Kỳ sững sờ, tay cũng bởi vậy mà buông ra.
Đỗ Vân Trúc lảo đảo vài bước, miễn cưỡng ổn định thân thể, theo bản năng đưa tay bưng lấy nơi vừa bị bóp, hai con mắt xin đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Kỳ như châm chọc "Bất quá thì ngươi cũng đang tự tự trừng phạt mình mà thôi!"
Đối mắt với khí tức lạnh đến cực điểm của Tiếu Kỳ, Đỗ Vân Trúc lại không chút nào sợ hãi.
"Cố chấp như thế, tuỳ hứng như thế, thực là khó coi."
".... Ngươi!"
"Ta nói sai sao?" Đỗ Vân Trúc rốt cuộc hoãn lại, đứng nghiêm, trước mặt Tiếu Kỳ tỏ ra không sợ hãi "Thiếu đương gia, vì ngài tuỳ hứng, vì bản thân ngài tự phạt mình mà khiến bao người vì thế mà bị tội, mọi người vì thế mà gặp không ít phiền phức và nguy hiểm? Lẽ nào ta nói không đúng?"
Vừa dứt lời, sắc mặt đoàn người trở nên khó coi.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiếu Kỳ, tinh thần trở nên căng thẳng, chỉ lo là Đỗ Vân Trúc không biết lui mà làm cho Tiếu Kỳ thẹn quá hoá giận.
Tiếu Kỳ trầm mặt, khí thân toả ra vừa lạnh vừa nguy hiểm.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, động một cái liền bùng nổ, như một sự yên tĩnh báo một trận cuồng nộ sắp đến, mọi người trong lòng kinh sợ vạn phần, lại không ai dám mở miệng.
Đỗ Vân Trúc nói xong mấy câu này, đối mặt với Tiếu Kỳ, nói không sợ thì là giả, chỉ là quyết chống lại, không muốn để bản thân thêm khó coi mà thôi.
"Các ngươi cũng đến đây tìm người sao?"
Trong lúc tình huống như vậy, một thanh âm thô lỗ bên cạnh chợt vang lên.
Mọi người quay đầu lại, đối mặt với bao con mắt chú ý như vậy, đại hán vừa lên tiếng cũng bị làm cho hết hồn, trên vai là bó củi lui lui vài bước.
Ai ya, cái bộ dạng đằng đằng sát khí này là sao?
Hắn nhất thời có chút hối hận, bản thân sao cứ thích quản chuyện không đâu.
Tiếu Kỳ hít lấy một hơi sâu, cố điều chỉnh khuôn mặt đừng doạ người như vậy. Bầu không khí lúc này mới tan vào mây khói. Hắn tiến lên vài bước đối mặt với đại hán "Vị huynh đài, lời vừa rồi của ngươi là có ý gì?"
Đại hán có chút lo sợ không thôi, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần. Nghi ngờ nhìn Tiếu Kỳ sau đó đưa mắt qua nhìn đám người Đỗ Vân Trúc ở đằng sau. Gã thấy đám người Tiếu Kỳ ăn mặc hào hoa phú quý, còn Tiếu Kỳ hắn đây thì tuấn mỹ cùng điệu bộ đầy quý khí, giống như công tử gia đình giàu có, nhất thời trở nên an tâm, hắng giọng nói một cái "Công tử khách khí, trước cũng có mấy người đến đây tìm người, khi đó cũng hỏi qua gia phụ, ta xem các ngươi có vẻ cũng như vậy, nghĩ là các người cũng đến đây tìm người."
Tiếu Kỳ nghe xong thì đáy lòng trở nên vui vẻ, sau đó nổi lên chút nghi ngờ bất an, hắn trầm từ chốc lát rồi hỏi "Xin hỏi huynh đài, đến tìm người là những ai?"
"Theo miêu tả của gia phụ, hình như là có hai nam tử cao lớn, một người trông rất khoẻ khoắn, còn một người thì ôn nhu, văn nhã, đáng chú ý nhất chính là bên cạnh họ còn đem theo cả một con lang. Gia phụ nói con lang kia rất bạo ngược, uy phong gấp mười phần bạch lang, cũng không biết vì sao bọn họ thuần phục được."
Đáy mắt Tiếu Kỳ chợt loé lên một vệt sáng, hắn mới nói đó là lang!
Đó nhất định là Bạch Lang Vương! Người đến tìm Nguyệt Vân Sinh chắc chắn là hai người bọn họ, là Thương Câu và Tử Viêm!
"Vậy có thể bọn họ có tìm được?"
Đại hán lắc đầu "Cái này ngược lại thì có thể. Thế nhưng, nghe gia phụ từng nói, trước bọn họ còn có một đoàn người khác, nhưng chỉ là ngẫu nhiên đi qua thôi. Hôm qua ta còn nghe Nhị Hà Tử sống sát vách nói, sáng sớm hôm ấy, đoàn người kia phát hiện thứ gì đó ở bờ sông, còn tạo động một phen."
Tiếu Kỳ thấy có phần bất an "Không biết bọn họ là ai? Họ tìm được gì vậy?"
Đại hán nhún vai "Nhị Hà Tử cách đó khá xa, sắc trời cũng đã tối nên hắn không nhìn rõ được. Bất quá hắn nói đoàn người kia hình như là một đội ngũ, giống như từ Ứng Thiên đến, hôm ấy Nhị Hà Tử nói lần đầu nhìn thấy, trông thật là khí thế, nói không cam thì còn là hoàng thân quốc thích.... Trừ cái đó ra, chúng ta không biết gì nữa."
"...." Tiếu Kỳ giật mình kinh sợ, Ứng Thiên, hoàng thân quốc thích.
Chẳng lẽ là người trong cung Bắc Nhung!
Sao lại như vậy... Chẳng lẽ....
Hắn nghĩ như vậy, thân thể sững sờ không có lấy một phản ứng.
Đại hán liên tục gọi hắn vài lần, hắn đều không lấy lại tinh thần.
Ngược lại là đám người phía sau vội kéo đại hán kia đi, hỏi kĩ càng tồi dặn dò hắn vài câu, sau đó cho hắn chút ngân lượng, đuổi hắn đi.
Đỗ Vân Trúc nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Tiếu Kỳ, không nhịn được đến bên cạnh hắn khẽ gọi "Thiếu đương gia...."
Tiếu Kỳ không có lấy chút phản ứng nào.
"Thiếu đương gia, người đừng như vậy." Đỗ Vân Trúc nhìn hắn, vạn phần lo lắng. "Nguyệt lâu chủ nhất định là cát nhân thiên tướng, Thiếu đương gia người đừng quá lo lắng..."
Đỗ Vân Trúc luôn đứng bên cạnh trấn an hắn, cứ liên miên cằn nhằn rất nhiều, Tiếu Kỳ làm ngơ, chỉ lăng lăng nhìn nàng ta mấp máy miệng liên tục.
Nhiều ngày bôn ba, nhiều ngày mệt mỏi, nhiều ngày lo lắng, nhiều ngày đau đớn, rốt cuộc giờ khắc này toàn bộ bạo phát.
"Thiếu đương gia!"
Tiếu Kỳ bỗng nhiên mạnh mẽ hộc ra một ngụm máu, sau đó, trong lúc mọi người kinh ngạc thốt lên, sắc mặt tái nhợt rồi ngã xuống bất tỉnh!
Mấy chương gần đây, chương nào cũng có chị gái họ Đỗ và hành động của chị thật khiến ta muốn - Á Đù! Bà chị nói ít đi mấy câu thì ch.ết người à