Chương 82

Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
DON"T TAKE OUT


Lúc Nguyệt Vân Sinh đi vào, Tiếu Kỳ một thân cẩm bào đỏ sẫm đứng ở đằng xa nhìn y. Thừa hưởng nét đẹp của Tiêu Thục phi, hắn vốn có nét anh tuấn, lúc này ngọc quan oản phát, khuôn mặt càng lúc càng tuấn tú, làm các cung nữ vây quanh hai bên đều đỏ cả gò má.


Thẩm Đại Hải đi theo bên cạnh Tiếu Kỳ dĩ nhiên phát hiện hắn có điểm bất đồng, không nhịn được cười nói "Điện hạ, ngài mau nhìn xem, hoàng phi đến rồi."


Tiếu Kỳ đã lâu không chớp mắt nhìn chằm chằm đầu kia, nhất thời lúc ấy chẳng biết nên làm gì. Xoa xoa lòng bàn tay có chút co lại, hắn mới phát hiện lòng mình thế mà lại căng thẳng.


Tiếu Hạnh và Tiếu Lâm niệm tình lần đầu đại hôn của hắn, rất sớm đã đến đây góp vui, lúc thấy cảnh này liền cười ha ha. Tiếu Hạnh duỗi bàn tay ra dùng sức vỗ vỗ vai Tiếu Kỳ "Cửu đệ, ngươi buông lỏng một chút. Ngươi nhìn ngươi kìa, gấp đến độ như thế này, cho dù là lần đầu thành hôn nhưng chớ có doạ Cửu đệ muội của ta."


"Thất hoàng huynh." Tiếu Kỳ biết người ta đang trêu ghẹo mình, cố ý lườm một cái "Thần đệ cũng không phải giống như người lần đầu thân mình ra trận, vô cùng ung dung tự tin."


available on google playdownload on app store


"Ôi, Đại hoàng huynh...." Tiếu Hạnh nhìn sang Tiếu Lâm cười lắc đầu, "Ngươi nhìn Cửu đệ của chúng ta kìa, miệng cũng thật là sắc bén. Lời mạnh bạo kia của ngươi giống như là đang khen ta, mà cũng giống như đang cố tình tổn thương ta vậy?"


"Ngươi giờ mới phát hiện à!?" Tiếu Lâm nhìn đệ đệ thân cận Tiếu Kỳ của mình rốt cuộc cũng thành gia, hơn nữa đường làm quan gần đây lại rộng mở, từ lâu đã rất vui vẻ, giờ khắc này cũng không để ra gương mặt bình thường nghiêm túc "Ta đây còn bị hắn cắm đến mấy lần."


"Hoàng huynh, các người đừng trêu chọc thần đệ."
"Thôi thôi." Tiếu Hạnh xua tay "Xem Cửu đệ vội đến không nhịn nổi kìa, ngày vui hôm nay, chúng ta phải thức thời một chút."
"Cũng phải." Tiếu Lâm cũng phụ hoạ.


Tiếu Kỳ lười cùng họn họ cãi nhau, dời tầm mắt đến nhìn hỉ nương đang cõng Nguyệt Vân Sinh. Nhất thời, trong lòng như có hàng ngàn luồng cảm xúc đan dệt, không thể nói ra được tư vị gì, nhưng nụ cười trên mặt lại chân thật và thân thiết nhất. Sáng sớm hôm nay hắn đã đến hành lễ với hoàng đế và hoàng hậu, bởi vì nghi lễ trong cung Bách Việt có chút bất đồng, Tiếu Kỳ liền dẫn mênh mông biển người, cả đám tổng quản đại thần trở lại Lệ Chính điện chờ, sau khi đón Nguyệt Vân Sinh xong, hai người sẽ trở về chính điện. Trong cung sớm đã thiết yến bốn mươi bàn ăn, chuẩn bị cho công thần cùng vui chung.


Tiếu Kỳ nhìn khăn voan treo trên đầu Nguyệt Vân Sinh, không nhịn được tiến lên vài bước. Từ trước đến giờ đều trấn định, cũng có chút thấp thỏm bất an, rõ ràng hai người từ lâu đã tương thông tâm ý, nhưng hắn không ngừng suy đoán không biết cảm nhận lúc này của Nguyệt Vân Sinh như thế nào, có hối hận hay không, có đang không cam lòng, có đang đi được nửa đường thì cùng Vệ quốc công bỏ trốn....


Hoàng tử Bách Việt kết hôn có nghi thức rất dài dòng, mà vì thân phận của Tiếu Kỳ nên đã tinh giản đi không ít. Đợi cho đến khi tiến hành tất cả các lễ nghi, thời gian cũng đã qua lâu, bóng đêm cũng đã gần bao trùm.


Tiếu Kỳ thật vất vả mới thoát khỏi cung yến, để Thẩm Đại Hải ngăn trở bọn hoàng thân quý tộc thì trở về. Lúc này ở Lệ Chính điện, ánh nến đỏ đã làm cho toàn bộ điện sáng như bàn ngày, khắp nơi đều là màu của hạnh phúc, dưới ánh nến lại khiến cho sắc đỏ ấy lưu luyến kiều diễm. Từ ngoài điện trở về, mọi người đều chúc hỉ không ngừng. Tiếu Kỳ thế mà không quan tâm. Bước chân từ trước đến giờ đều trầm ổn mà bởi vì tâm tình vào giờ khắc này khiến cho bước càng nhanh hơn, thậm chí lúc đẩy điện môn ra, tay hắn còn không ngừng run rẩy. Thế nhưng ngay khi thấy người vừa kết hôn với mình đang lặng ngồi ở kia, tâm tình luôn mang theo bất an của Tiếu Kỳ rốt cuộc thả xuống. Bên người Nguyệt Vân Sinh có bốn thị nữ ở hai bên, sau khi thấy hắn thì đều cười hướng hắn hành lễ. Chữ "Hỉ" lớn nhất được dán ở ngay bức tường trung tâm, tất cả đều bị chữ Hỉ kia chiếu lên thiêu đốt một mảnh mỹ lệ màu đỏ rực chói mắt.


Dưới sự dẫn đường của nhũ mẫu, Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh song song ngồi trên giường hỉ, hỉ nương cùng nhóm cung nữ một bên cùng đồng thanh chúc hai người sớm sinh quý tử, như ý cát tường, một bên từ trên bàn cầm xuống cây long nhãn, đậu phộng, hạt sen là những đồ vật tượng trưng cho sự may mắn, hạnh phúc, sau đó vung đến chỗ bọn họ. Sau khi vung xong, không biết Nguyệt Vân Sinh vì sao lại đứng dậy, hơn nữa còn suýt ngã chổng vó. Tiếu Kỳ cả kinh, lập tức ôm y chặt chẽ trong lòng, trong lúc vô tình lại chạm đến bàn tay lạnh lẽo của y, hai người đều sững sờ. Các thị nữ bên cạnh thấy thì cùng nhau cười rộ lên, Nguyệt Vân Sinh càng sốt sắng hơn là đẩy Tiếu Kỳ, tránh thoát khỏi ngực của hắn. Mà Tiếu Kỳ cũng lăng lăng suýt chút nữa là ngã chổng mông xuống đất. Mọi người cũng bởi vậy mà cười lớn hơn chút nữa.


Gương mặt tuấn tú của Tiếu Kỳ không biết là do ánh lửa hay do cái gì, gò má càng ửng hồng, thời điểm hai ánh mắt chạm nhau đều có chút mất tự nhiên quay mặt đi. Sau khi xong hết thảy, hỉ nương mặt đầy ý cười một lần nữa giúp bọn họ trở lại giường. Tiếu Kỳ nhận lấy kim quang chậm rãi vén khăn voan của Nguyệt Vân Sinh. Bốn mắt nhìn nhau khẽ chớp, lòng hai người đều nhảy vỗ một cái, nhất thời cùng tránh né ánh mắt của đối phương mà quay mặt đi. Người bên cạnh nhìn họ, trên miệng cùng hé ra nụ cười thiện ý.


Hỉ nương mừng rỡ không che giấu được liền cho người bưng rượu lên cho hai người.
Nguyệt Vân Sinh cầm ly rượu lên, hơi run, mà sau khi Tiếu Kỳ phát hiện, mọi người lúc đó đều như bị mù coi như không thấy, nhẹ nhàng đưa tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo ấy của y, y hơi run nhìn Tiếu Kỳ "Tiếu Kỳ!?"


Tiếu Kỳ mỉm cười nhìn y, thế nhưng nắm tay y lại càng dùng sức, giống như muốn đem tâm tình kiên định của mình lan truyền sang cho y.


Nguyệt Vân Sinh cụp mắt, nhìn chén rượu nho nhỏ kia, một chén rượu đắng lễ hợp, biểu thị rằng sau đó bọn họ sẽ trở thành phu thê, cùng tôn ti, cùng chung hoạn nạn. Hơi than nhẹ một tiếng, sau đó Nguyệt Vân Sinh ngẩng đầu lên cùng Tiếu Kỳ nhìn nhau mỉm cười.


Uống rượu giao bôi xong, hợp hai làm một, vĩnh viễn một lòng, uống một hơi cạn sạch.
Tiếu Kỳ cầm lấy chén trong tay Nguyệt Vân Sinh, nhẹ nhàng đặt qua một bên.
"Chúc mừng Cửu hoàng tử, chúc mừng Cửu hoàng phi."
Kêt thúc buổi lễ sau đó, hỉ nương rời đi.
Cửu hoàng tử và Cửu hoàng phi....


Cả phòng chỉ còn dư lại hai người bọn họ, hai người đều ngẩn ra, sau đó tâm ý tương thông mà liếc nhìn đối phương.
Lại giống như giờ khắc này vạt áo của họ cùng kết lên.
Phu thê kết tóc se duyên, cùng ân ái không nghi ngại nhau.


Từ nay về sau, hai người bên nhau trong lúc hoạn nạn, cùng sánh vai bên nhau, cùng nhìn đến một thế giới.
"A Kỳ..."
Cả một ngày sảo sảo nháo nháo, Nguyệt Vân Sinh như là không thể chịu nổi khoảng thời gian yên tĩnh này.
Nhưng y vừa mở miệng đã đột nhiên bị Tiếu Kỳ ôm thật chặt vào lòng.


"Tiếu... Tiếu Kỳ...." Tiếu Kỳ ôm như vậy, Nguyệt Vân Sinh bị giật mình, nhất thời chân tay có chút luống cuống.
Tiếu Kỳ lại không để ý đến.
Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ đưa tay đẩy hắn một cái thì lại đổi lấy cái ôm chặt hơn từ người kia.
"A Kỳ, ngươi ôm chặt quá."
"Phu nhân."


"Cái gì?" Nguyệt Vân Sinh sửng sốt nhìn về phía hắn không khỏi bật cười "Ngươi đang gọi ta?"
"...." Vốn là bầu không khí ám muội, nhưng bởi vì câu nói này cất lên mà hoàn toàn biến mất.


Tiếu Kỳ giống một con gà trống bổ nhào thất bại cực kỳ bất đắc dĩ buông Nguyệt Vân Sinh ra, giương mắt nhìn y không biện pháp thở dài một tiếng "Vân Sinh a...."
"Hả?"
Tiếu Kỳ chỉ chỉ y "Ai da, ngươi là Cửu hoàng phi."
Sau đó đưa tay chỏ chỏ mình "Ta là Cửu hoàng tử."


Nguyệt Vân Sinh vẫn không hề tưởng tượng ra cái khác, bây giờ nghe xong nhìn Tiếu Kỳ lại càng thấy hứng thú. Tốt xấu thì y cũng sống hai đời rồi, dựa vào cái gì? Nghĩ như vậy, y liền mở miệng lành lạnh nói "Hả, cho nên...?"
"...."
Cho nên, cho nên, cho nên!


Cái miệng nhanh nhảu trước mặt Nguyệt Vân Sinh bỗng mất đi hiệu lực, Tiếu Kỳ cảm thấy âm thanh xung quanh như bị ai đó xoá đi, chỉ có thể trợn to đôi mắt phượng nhìn Nguyệt Vân Sinh tràn đầy ý cười.
Tác giả có lời muốn nói
:
SURPRISE! Thất tịch vui vẻ ~~~
Red9


: Chương này đám cưới gì mà ngọt quá! Lúc chưa cưới thì chẳng ngại ngùng gì, đến lúc cưới rồi lại căng thẳng đên run tay ~ vừa edit vừa cười sướng cả người d(*^_^*)b






Truyện liên quan