Chương 87
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Sau khi Nguyệt Vân Sinh trở lại cung, sửa soạn một chút liền đến cung thỉnh an hoàng hậu.
Hoàng hậu hiển nhiên biết việc của Tiếu Kỳ, thêm nữa là hôm nay trong cung không có việc gì, bây giờ thấy Nguyệt Vân Sinh thì kéo tay y nói chuyện gia đình.
Nguyệt Vân Sinh biết hoàng hậu có ý muốn hỏi thăm y, cho nên hư hư thật thật, tử lạng bạt phiêu nói tương ứng với việc trước. Y mới ngồi chưa được bao lâu thì đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng thông báo, Tam hoàng tử Tiếu Mặc cầu kiến.
Hoàng hậu tươi cười rạng rỡ vội cho gọi Tiếu Mặc vào.
Nụ cười trên mặc Nguyệt Vân Sinh nhất thời cứng lại, từ sau khi y thành hôn với Tiếu Kỳ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Mặc, hơn nữa trước đó cũng có ý định tránh đi, bọn họ đến giờ bất quá cũng chỉ có mấy lần gặp gỡ. Hiện tại lại trùng hợp như vậy, trong lòng nhất thời trăm mối ngổn ngang, cũng không biết nên làm thế nào để đối mặt, theo bản năng muốn rời đi.
Suy nghĩ một lát, Nguyệt Vân Sinh quay sang hướng hoàng hậu nhẹ giọng nói "Mẫu hậu, có lẽ bây giờ Cửu điện hạ cũng đang trên đường trở về cung, Văn Cẩn không yên lòng, nghĩ vẫn nên sớm trở về chờ điện hạ. Ngài và Tam điện hạ đã lâu không gặp, lúc này nên hảo hảo trò chuyện, Văn Cẩn ngày mai sẽ quay lại bồi mẫu hậu."
Hoàng hậu không lên tiếng, nhìn y một lát sau đó vỗ vỗ tay y nói "Cũng tốt. Tiếu Kỳ thật là có phúc khí, bây giờ có ngươi ở bên cạnh hắn, Bổn cung cũng an tâm vạn phần."
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
Nguyệt Vân Sinh vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp trò chuyện đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng của Tiếu Mặc.
"Mặc nhi, ngươi đến rồi." Hoàng hậu cười cười, sau đó được Dương ma ma nâng đỡ chậm rãi đi đến trước mặt hắn "Đúng lúc quá, mau qua gặp gỡ Cửu đệ muội một chút đi." Nói xong liền liếc qua Nguyệt Vân Sinh đang đứng một bên.
Nguyệt Vân Sinh tránh không kịp, chỉ có thể kiên trì rạp người xuống "Tham kiến Tam điện hạ, Tam điện hạ cát tường."
Ánh mắt lạnh lùng rơi trên người y, Nguyệt Vân Sinh phát hiện Tiếu Mặc đang nhìn mình, trong lòng không khỏi run.
Cảm giác ánh mắt này chỉ độc thuộc về hắn, từ lâu đã thấm vào xương tuỷ, sống mãi khó quên.
Bàn tay thon dài chậm rãi đưa lên, Tiếu Mặc giả tạo dìu một chút "Cửu hoàng phi khách khí, mau đứng lên." Giọng điệu không quen thuộc, cũng không quá mức lạnh nhạt.
Nguyệt Vân Sinh sau khi thức dậy, cúi thấp đầu, mái tóc đen nhánh dài mượt tuy rằng kéo lên, nhưng vẫn có vài sợi bên tai rơi xuống, cành lộ ra làn da trắng như ngọc.
Tiếu Mặc lần đầu nhìn thấy dung nhan của Nguyệt Vân Sinh, không khỏi ngẩn người ra.
Hoàng hậu thấy thế, bất động thanh sắc nghiêng người tách hai người ra, nhẹ giọng nói với Nguyệt Vân Sinh rằng "Đứa nhỏ ngốc, không phải vừa rồi còn vội vã muốn hồi cung sao, Bổn cung để Dương ma ma đưa ngươi ra ngoài." Nói xong, nàng liền gọi Dương ma ma đến.
"Mẫu hậu, để nhi thần." Tiếu Mặc bỗng nhiên lên tiếng.
Hoàng hậu cùng Nguyệt Vân Sinh nghe xong đều sững sờ.
Nguyệt Vân Sinh vội nói "Không nhọc Tam điện hạ...."
Lời cự tuyệt còn chưa nói hết đã bị Tiếu Mặc ngăn lại "Cửu* đệ muội sao phải xa lạ như vậy, cũng giống Cửu đệ, gọi ta một tiếng Tam ca là được, đi thôi." Hắn hướng hoàng hậu gật gật đầu "Mẫu hậu, sau khi biết Cửu đệ bệnh nặng, nhi thần lại không thể đến thăm, trong lòng muôn phần lo lắng, bây giờ đi theo Cửu* đệ muội đến xem sao."
(
*: Trong QT là Tam đệ muội nhưng tui nghĩ là tác giả nhầm nên mạn phép đổi lại ~ mong là không sao)
Thấy sắc mặt Tiếu Mặc không có gì khác thường, ngôn ngữ cũng không có gì cho thấy là không toàn vẹn, hoàng hậu chỉ có thể than nhỏ một tiếng, vỗ vỗ tay Nguyệt Vân Sinh, hoà ái nói "Vậy hai người các ngươi mau đi đi, thấy tình nghĩa huynh đệ của ngươi và Tiếu Kỳ như vậy, Bổn cung cũng hết sức vui mừng."
"Tạ mẫu hậu, nhi thần sẽ sớm trở lại thỉnh tội với ngài."
"Sao lại nói lời nghiêm trọng như vậy, nói giống như Bổn cung là người không biết lý lẽ vậy." Hoàng hậu cố ý trương mặt, mà tựa hồ tâm tình không tệ "Văn Cẩn, ngươi đến đây phân xử xem."
Nguyệt Vân Sinh lộ ra mấy phần ý cười trên mặt, ôn thanh nói "Mẫu hậu, ngài cùng Tam điện hạ mẫu tử tình thâm, thật là khiến Văn Cẩn vô cùng ngưỡng mộ."
Hoàng hậu mím môi nở nụ cười "Được rồi, các ngươi mau đi đi, chút nữa Cửu điện hạ trở về không tìm được hoàng phi của mình lại oán giận lão thái bà ta đây."
"Mẫu hậu nói đùa, Cửu điện hạ thường vô cùng cảm động và biết ơn ân điển của mẫu hậu, luôn dặn dò Văn Cẩn, cho dù thế nào cũng phải thật tâm phụng dưỡng mẫu hậu."
"Nhìn mới biết, Cửu hoàng phi của chúng ta thật biết nói chuyện."
Nguyệt Vân Sinh và hoàng hậu mội hồi khách sáo, sau đó mới cùng Tiếu Mặc đi ra khỏi cung, chậm rãi đến Lệ Chính điện.
Thời gian còn sớm, người trong cung không tính là nhiều, trên đường chỉ có Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Mặc, tất cả mọi người ở xa đều nhìn về phía bọn họ.
Tiếu Mặc chắp tay sau lưng, không nhanh không chậm đi về phía trước, Nguyệt Vân Sinh vì tránh hiềm nghi, cố ý thả chậm bước chân với Tiếu Mặc cách một khoảng, dọc đường đi bọn họ đều trầm mặc dị thường, chỉ nghe thấy tiếng giày đạp trên đá phát ra tiếng vang.
Thời điểm đến Lệ Chính điện nhận được tin tức Tiếu Kỳ vẫn còn chưa trở lại, Nguyệt Vân Sinh suy nghĩ phải làm sao, chợt phát hiện Tiếu Mặc xoay người đi tới chỗ y "Tam điện hạ?"
"Hả?" Tiếu Mặc nhẹ nhàng nhíu mày.
Nguyệt Vân Sinh sững sờ, nhẹ nhàng cắn cắn môi, nhẹ giọng nói "Tam ca."
Tiếu Mặc lúc này mới gật đầu "Cửu đệ muội."
"A Kỳ chưa hồi cung, cũng không biết lúc nào mới có thể về. Tam ca cũng đã lâu không cùng nói chuyện với hoàng hậu nương nương, chắc chắn rất nhớ người, không bằng Tam ca đến chỗ mẫu hậu trước?"
Tiếu Mặc thân thể như ngọc, lẳng lặng nghe y nói, chờ y nói xong, bỗng nhiên cười khẽ nói một tiếng "Ngươi ngược lại chu đáo như vậy."
"Tam ca...."
Giơ tay vẫy lui mọi người, Tiếu Mặc đi thẳng đến đường vào Phi Loan đình.
Nguyệt Vân Sinh lúc này không biết nên đuổi theo hay không, do dự một lúc, thấy bước chân của Tiếu Mặc ngày càng chậm. Nguyên lai là phát hiện Nguyệt Vân Sinh vẫn đứng tại chỗ cũ, liền hơi nghiêng người qua, một đôi mắt âm trầm lẳng lặng chăm chú nhìn y.
Cắn răng một cái, Nguyệt Vân Sinh vẫn quyết định đuổi tới, ban ngày ban mặt, Tiếu Mặc có lẽ sẽ không làm gì quá phận với y.
Phi Loan đình lúc này vô cùng tĩnh mịch, hai bên cây xanh toả bóng mát, gió đưa phất phơ cành lá.
Tiếu Mặc nhìn Nguyệt Vân Sinh đến, liền đi tới bên đình, đưa mắt nhìn dòng thác nhỏ róc rách chảy.
Thấy hắn chưa mở miệng, Nguyệt Vân Sinh cũng không lên tiếng.
Nhất thời, không gian trong đình yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Sau một hồi, Tiếu Mặc chắp tay sau lưng đứng trong đình, đột nhiên hỏi "Hắn đối với ngươi có tốt không?"
Nguyệt Vân Sinh sững sờ, có chút mệt mỏi nhìn bóng lưng của Tiếu Mặc.
Lời ấy của Tiếu Mặc là có ý gì?
Tiếu Mặc phát hiện tầm mắt Nguyệt Vân Sinh, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt trầm tĩnh lặng nhìn y.
Há miệng ra nửa ngày Nguyệt Vân Sinh cũng phát hiện bản thân ngay một lời cũng không nói.
Vốn tưởng không có gì biết được, nhưng không nghĩ tới mình vẫn....
Tiếu Mặc đột nhiên bước hai bước đến chỗ y, ngăn trở mọi ánh sáng của Nguyệt Vân Sinh, bóng tối như át đi tất cả, nặng nề kéo dài "Tại sao không đáp?"
Khí thế của hắn vẫn y hệt như năm đó, chỉ cần hắn muốn, người khác không thể không thở dốc. Nguyệt Vân Sinh ổn định tâm tình, cúi đầu nói "Thưa Tam ca, A Kỳ đối với ta rất tốt."
"Vậy à?" Ý vị thâm trường khẽ cười một tiếng, Tiếu Mặc cũng không nói lại.
Nguyệt Vân Sinh thở dài, "Tam ca, Văn Cẩn cảm thấy thân thể có chút không khoẻ, nếu như không có chuyện gì khác, Văn Cẩn xin đi trước một bước, mong Tam ca thứ lỗi."
"Ngươi lần nào cũng như thế." Tiếu Mặc mạn bất kinh tâm nghiêng người nói, lại ngăn trở đường đi của Nguyệt Vân Sinh.
Tiếu Mặc đến cùng là có ý gì? Tâm thần vốn có chút không yên, Nguyệt Vân Sinh nhất thời không làm rõ được mục đích của Tiếu Mặc, khó tránh khỏi một chút buồn bực mất tập trung.
"Tam ca?"
"Vì sao không dám nhìn ta nói chuyện?" Tiếu Mặc tiến lên một bước, hắn so với Nguyệt Vân Sinh cao hơn gần một cái đầu, hiện tại tinh thần hắn hoàn toàn đen tối bao phủ như một bóng ma.
Rất hiếm thấy Tiếu Mặc hùng hổ doạ người như thế, Nguyệt Vân Sinh cũng có chút kinh ngạc, y chỉ có thể đổi chủ đề "Tam ca lo xa rồi, Văn Cẩn xin được cáo lui trước." Nói xong, đây lòng càng thêm buồn bực, cũng không quan tâm đến lễ nghi thường tình, quay người muốn rời đi.
Tiếu Mặc nhìn thấy cũng không cản Nguyệt Vân Sinh lại, chỉ là đứng đấy nhìn bóng lưng chạy trối ch.ết của y mà lòng đầy ý tứ hàm xúc, nở nụ cười.
Nhớ tới yến hội khúc chiến bát phương, tuy nói là Tiếu Kỳ có lời mời trước, mà hắn vốn nên khoanh tay đứng nhìn lại ra tay giúp đỡ, chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Hơn nữa, chẳng hiểu vì sao, ánh mắt hắn không tự chủ được mà bị người này hấp dẫn. Không liên quan đến dung nhan tuyệt sắc hay thứ gì khác. Từ lần đầu gặp nhau, cảm giác thật vi diệu quanh quẩn ở tim.
Tiếu Mặc chậm rãi giơ tay lên, đẩy vài sợi tóc bị gió thổi, khoé môi lương bạc hiện ra một vệt ý cười thâm trầm.
Cũng thật là kỳ diệu, không phải sao?
Tác giả có lời muốn nói
:
Quyển này rốt cục cũng khai màn rồi, Tiếu Mặc ra sân, Đỗ Nguyễn còn dài dài.
Red9
: Aiu! Mặc ca cuối cùng cũng xuất hiện trở lại! Thấy nhớ quá ♪───
O(≧
∇
≦)O
────♪