Chương 38
Biên tập: Mèo
“Nghĩ muốn hôn thêm cái nữa.”
Đầu óc Cố Ảnh bỗng trống rỗng, mất một lúc mới có thể lên tiếng hỏi lại: “Anh, đọc hết rồi sao?”
“Không phải anh đã nói xem hết rồi sao?” Giang Tuân hỏi lại.
“… Vậy anh…” Cố Ảnh hơi xấu hổ, chẳng biết lời vừa rồi anh nói có phải đùa hay không: “Đến trường trung học thật sao?”
“Ừm, lâu rồi không đến đó,” Giang Tuân nói: “Đến thăm thử.”
“…” Cố Ảnh tự vỗ về lồng ngực mình, nghĩ thầm may mà chỉ đến thăm thôi.
“Đang kì nghỉ hè nên chắc giờ trong trường khá vắng người.” Giang Tuân lại lên tiếng, “Em có thể làm bất cứ chuyện gì mà em muốn.”
“…” Tức khắc mặt Cố Ảnh đỏ bừng.
Chung quy không thể tránh được việc này.
Nửa tiếng sau, xe ô tô của Giang Tuân đỗ lại trước cổng Trường Trung học Vân Thành.
Bảo vệ biết hai người là học sinh đã tốt nghiệp của trường muốn về thăm lại trường cũ, liền thoải mái cho họ vào.
Càng bước vào trong, Cố Ảnh càng căng thẳng, cứ cảm giác được có chuyện gì đó đang chờ cô phía trước.
Kiểu đi dạo có chủ đích này trước sau đều khiến cô mất bình tĩnh: “Hay chúng ta đến sân bóng rổ xem thử ha?”
“Được.” Thoạt trông Giang Tuân có vẻ khá dễ thương lượng, dắt tay cô đi về hướng sân bóng rổ.
Trên sân bóng rổ ngoài trời có mấy cậu bạn trẻ đang đánh bóng rổ.
Đáp ứng yêu cầu của Cố Ảnh, cô và Giang Tuân ngồi trên khán đài bên cạnh xem bọn họ chơi.
“Giang Tuân.” Cố Ảnh hích nhẹ vào cánh tay anh, “Anh có muốn chơi bóng rổ không?”
“Hả?” Giang Tuân nhướng mày: “Bây giờ sao?”
Cố Ảnh gật gù: “Em thích xem anh chơi bóng rổ lắm.”
Giang Tuân nhìn chằm chằm vào mắt cô giây lát, đột nhiên bật cười: “Được, cho em thêm chút thời gian nữa đấy.”
“…” Ánh mắt Cố Ảnh thoáng lảng đi: “Em thích xem anh chơi bóng rổ thật mà.”
“Ừm, anh nhớ em đã từng nói vậy.” Giang Tuân đứng lên, buông lại câu đấy rồi rảo bước về hướng sân bóng rổ.
Anh nói gì đó với mấy cậu bạn kia, bọn họ đồng loạt gật đầu, hẳn là rất hoan nghênh anh vào chơi cùng.
Vẫn giống như hồi cấp ba, ngay cả lúc chơi bóng rổ Giang Tuân vẫn luôn giữ sự ung dung điềm tĩnh, trông mỗi động tác đều điêu luyện thành thạo.
Ánh nắng chiều rơi xuống tóc mái để xoã trên trán anh, phác hoạ từng đường nét trên mái tóc, thay đổi liên tục theo mỗi động tác của anh.
Giang Tuân dẫn bóng vượt qua hai người, sau đó dừng lại ném trái bóng lên, anh nhón chân nhẹ nhàng, trái bóng rơi tọt vào rổ theo đường parabol.
Tiếp đó Cố Ảnh thấy anh đi ngược hướng nắng chiều tiến về phía mình, bước chân thong thả đó như mang theo ma lực, anh càng đến gần, tim Cố Ảnh đập càng dồn dập hơn.
“Em chuẩn bị tâm lí xong chưa?” Giang Tuân bước đến gần, hai tay chống hai bên người cô, khom lưng nhìn thẳng cô: “Giờ đi nhé?”
Giang Tuân vừa chơi bóng nên đổ chút mồ hôi, mùi vị hormone nam tính mạnh mẽ theo đến, hơn nữa hiểu được ý đồ trong câu nói của anh, nhất thời tay chân Cố Ảnh luống cuống: “Hả, đi đâu?”
“Vậy là không ngoan đâu đấy.” Giang Tuân kéo tay cô đứng lên, dắt cô đi: “Tất nhiên là vào rừng đi dạo rồi.”
“…”
Tựa hồ mỗi trường học đều có một khu rừng nhỏ như vậy, chỉ cần nghe nhắc đến là có thể khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
Tâm trạng hiện giờ của Cố Ảnh quả đúng là như vậy.
Khu rừng nhỏ của Trường Trung học Vân Thành là con đường nối từ căng tin đến kí túc xá.
Giang Tuân dắt tay cô qua một sân cỏ nhỏ bước vào đó.
Lá cây che chắn hết ánh nắng, con đường bên trong vô cùng mát mẻ.
“Đi dạo ở đây cũng là thú vị quá nhỉ.” Giang Tuân bước đi chậm rãi, bộ dạng khá thảnh thơi.
Cố Ảnh nhìn đôi tay hai người đang đan vào nhau, trong lòng vừa căng thẳng vừa hân hoan.
Cô ngó sang người đi bên cạnh mình, khi thì Giang Tuân đưa mắt nhìn cây lá trên cao, khi thì nhìn xuống đất, tóm lại là không nhìn cô.
Như đang cố tình tạo cơ hội cho cô hành động.
Ý đồ của anh quá rõ ràng, trái lại khiến Cố Ảnh căng thẳng đến cực điểm.
Giống hệt như năm ấy khi viết ra những dòng đó, vừa thẹn thùng vừa chờ mong.
“Cố Ảnh…” Đi hết một quãng ngắn, Giang Tuân bất chợt lên tiếng, “Hôm nay sắp ——”
“Giang Tuân, anh đừng nói nữa mà!” Lời Cố Ảnh nói nghe rõ ràng đang thẹn quá hoá giận.
“Anh nói vậy không phải muốn nhắc em hành động ——” nhanh lên đâu.
Giang Tuân chưa nói hết lời thì đã cảm nhận được xúc cảm mềm mại chạm nhẹ vào bên má phải mình.
Thoáng qua trong giây lát.
Chờ anh quay mặt qua, gót chân Cố Ảnh vừa chạm đất.
“Xong rồi đó.” Cố Ảnh cúi đầu, tự một mình bước về trước, “Về nhà thôi.”
“Nè!” Giang Tuân sải hai bước dài đuổi kịp cô, “Chỉ vậy thôi hả?”
Cố Ảnh cúi đầu ừm một tiếng.
Tim cô đập loạn như hươu chạy, nhìn theo bóng cây loang lổ dưới chân, khoé môi không nhịn được khẽ cong lên.
Vốn Giang Tuân đang định nói thêm gì nữa thì nhìn đến gương mặt ửng hồng và khoé môi cong lên của cô, ngược lại chỉ đưa tay xoa xoa búi tóc tròn trên đầu cô: “Vui chứ?”
Cố Ảnh thành thật thừa nhận: “Vui lắm.”
“Dễ thoả mãn như vậy sao?” Ra khỏi khu rừng nhỏ, Giang Tuân lấy điện thoại di động ra, ngón tay lướt trên màn hình: “Vậy bây giờ chụp thêm tấm hình để vui hơn nữa nhé?”
“Ngay bây giờ luôn sao?” Cố Ảnh ngạc nhiên khi anh nhớ nhiều như vậy.
“Giờ còn sớm mà.” Giang Tuân nói, “Nghĩ kĩ xem còn làm thêm được điều gì nữa không.”
Cố Ảnh không ngờ rằng anh lại nghiêm túc giúp mình thực hiện những mộng tưởng ấu trĩ ngây ngô thời thiếu nữ như vậy.
Thật ra anh đâu biết, điều khiến cô vui vẻ không phải là mong ước được thực hiện, mà là người đứng trước mình lúc này đây.
Khi ấy viết ra những dòng đó, đúng là có chờ mong.
Sau đó trải qua một số chuyện, những chờ mong đấy biến thành hi vọng xa vời.
Đến cuối cùng trong tâm trí cô những điều đó đã trở thành ý nghĩ hão huyền không thể nào thành sự thật.
Rồi nhiều năm trôi qua, mộng tưởng đấy được khơi gợi lại lần nữa, người trong mộng đấy chẳng những không cười nhạo cô mà còn muốn cùng cô thực hiện nó.
Những tiếc nuối từ thời thiếu nữ mà Cố Ảnh giấu tận đáy lòng như phút chốc được bù đắp hết thảy.
Giang Tuân cho cô cảm giác rằng, chỉ cần em nói, chắc chắn anh sẽ làm cùng em.
Ra khỏi trường học, Giang Tuân nói muốn đi ăn tối trước.
Hai người đi vào con phố nhỏ đối diện trường học.
Cố Ảnh mừng rỡ khi phát hiện quầy của cô bán bánh kếp nhiều năm trước giờ vẫn còn mở, có điều giờ đây tóc cô ấy đã đốm bạc hai bên mái đầu.
“Em đi mua bánh kếp đã.” Tay Cố Ảnh chỉ quầy bánh kếp, hỏi: “Anh có muốn ăn không?”
“Muốn, ” Giọng Giang Tuân rầu rầu, “Bây giờ mới chịu mua cho anh?”
“…” Cố Ảnh không ngờ anh vẫn nhớ kĩ chuyện đó, cho nên sau khi mua bánh kếp xong, ngồi trong quán ăn rồi, cô mới ra vẻ nghiêm túc giải thích: “Em luôn luôn sẵn lòng mua bánh kếp cho anh.”
Bất luận trước kia hay hiện tại.
Cũng giống như tình yêu của cô vậy, chưa từng thay đổi.
“Em có nhớ một buổi tối học kì hai năm lớp 11 em nhắn tin cho anh, dặn hôm sau anh đừng ăn sáng, em sẽ mua bánh kếp cho anh không?” Qua ánh mắt cô, Giang Tuân đoán chắc cô vẫn còn nhớ rõ, anh giương môi lên: “Rốt cuộc ngày hôm sau anh phải nhịn ăn sáng.”
“Giang Tuân.” Cố Ảnh cụp dần mi mắt xuống, ngữ điệu nghiêm túc hơn trước đó: “Thực ra hôm sinh nhật anh không phải lần đầu tiên Hạ Hâm tìm gặp em.”
Bàn tay Giang Tuân đang đưa cái bát qua cho cô thoáng khựng lại: “Trước đây cô ta có tìm em sao?”
Cố Ảnh mỉm cười thật nhẹ: “Là vào buổi sáng hôm em hứa mua bánh kếp cho anh.”
Giang Tuân khẽ nhíu mày kín đáo: “Cô ta nói gì với em?”
“Cô ta nói điều kiện nhà anh rất tốt, nói anh sẽ không ăn cái bánh kếp chỉ đáng giá ba đồng này, nói người như em không bao giờ theo đuổi được anh, nói khi ấy anh không ghét bỏ em chẳng qua là do nhìn em hơi xinh xắn mà thôi.” Cố Ảnh nói xong, nhận ra những lời này hình như cũng không quá khó để nói ra.
Đây là lần đầu tiên, Cố Ảnh chủ động đề cập đến vấn đề chênh lệch giữa hai người.
“Thế nên,” Giang Tuân rót một tách trà đặt xuống phía trước cô, thờ ơ nói: “Em vì chuyện đó mà bỏ đói anh cả buổi sáng?”
“…” Cố Ảnh nghĩ rằng anh chưa nắm được trọng điểm: “Thật ra, lúc đấy em đột nhiên bị cô ta làm cho thức tỉnh, vả lại trước đó đúng thật anh từng bảo là bánh kếp dở mà, vậy nên em mới không mua nữa.”
“Anh nói là mùi vị của bánh kếp ăn không được ngon cho lắm.” Giang Tuân khịt mũi: “Tuy nói vậy nhưng sau đó anh vẫn ăn hết mà, có đúng không?”
“…”
“Cố Ảnh.” Bỗng nhiên Giang Tuân nghiêm mặt hỏi: “Em có nhận ra không, suy nghĩ của em luôn bị một số người không liên quan đến em hoặc là một số người chẳng hề có ý tốt làm ảnh hưởng đến?”
Nhớ đến thân thế của cô, thái độ Giang Tuân ôn hòa lại: “Ở bên một người cần phải dùng trái tim để cảm nhận, chứ không phải nghe lời người khác nhận xét thế nào, có điều riêng điểm này em đã tiến bộ hơn rồi.”
Cố Ảnh: “Sao?”
Giang Tuân cười: “Bây giờ em biết tìm đến để chứng thực rồi.”
Mặt Cố Ảnh hơi ngây ra, ngay giây sau, lập tức hiểu ra ý mà anh nói.
Sau đó cô hồi tưởng lại động tác ngoắc ngón tay đêm đó của mình, chỉ ước sao mình có thể độn thổ.
Cố Ảnh không trả lời, tay cầm cái bánh kếp lên cắn một miếng.
Trong lúc ăn cô chợt nhận ra, vấn đề mà từ trước đến nay cô luôn cho là nghiêm trọng đấy, lại được Giang Tuân giải quyết rất nhẹ nhàng.
Phản ứng của anh, có thể tóm gọn bằng vài từ: Mỗi chuyện này thôi sao?
Tương tự như, sự chênh lệch giữa hai người giống hệt cái gai ghim vào lòng Cố Ảnh, cô không dám chạm vào nó, cứ hễ chạm vào là đau xót.
Rốt cuộc hôm nay cô cũng có dũng khí nói hết tất cả cho Giang Tuân nghe, nào ngờ anh chỉ thờ ơ nói thoáng qua đôi câu đã dễ dàng nhổ nó ra giúp cô.
Nhanh đến mức chẳng để lại một thương tích gì.
Làm Cố Ảnh cảm thấy cái gai nhọn mình gìn giữ bao lâu nay như đang cười nhạo chính mình.
Sự thật là anh chẳng quan tâm đến những chuyện đó.
Anh còn dùng cách thức này nói với cô rằng, đừng lo âu vu vơ.
Mặt mày Cố Ảnh tươi tắn, lập tức cầm lấy cái bánh kếp trên bàn đưa cho người đối diện: “Anh tranh thủ ăn lúc nóng, ngon lắm đó.”
Giang Tuân rề rà nhận lấy: “Nhưng sao lại có vỏ trứng vậy?”
“Làm gì có?” Cố Ảnh cắn một miếng, trả lời qua quýt: “Thi thoảng sót lại một chút, nhưng mà có thể bỏ qua.”
Giang Tấn nhìn hai má cô căng phồng lên, nụ cười thoáng qua trong ánh mắt: “Đó là bởi vì em quá thích nó.”
Đôi mắt Cố Ảnh chớp chớp, mấy giây sau mới phản ứng, mặt dần nhuốm lên màu đỏ ửng.
————
Đang vào giữa hè, thời tiết ngày càng nóng nực.
Cố Ảnh nhận ra hình như lâu rồi không đụng mặt gia đình Lý Mỹ.
Lần cuối cùng gặp bà ta là ngay sau hôm cô đến nói rõ với Lâm Từ, bà ta đến khu nội trú tìm cô, nói rất nhiều câu kì lạ.
Lúc đó Cố Ảnh đang bận, không quan tâm đến bà ta.
Cố Ảnh chỉ nhớ mang máng bà ta nói sẽ không bao giờ đến tìm cô nữa, còn nói thêm là đừng động đến con trai bà ta.
Bây giờ nhớ lại cứ cảm thấy có gì đó không đúng, theo như tính nết bà ta, đã biết được chỗ làm của cô rồi thì chắc chắn không có chuyện chịu buông tha cô.
Nhưng mà đúng là bà ta biến mất thật.
Kết nối với câu nói sau cùng của bà ta, nghe giống như bị ai uy hϊế͙p͙.
Thế nên tối hôm nay, lúc ăn cơm tại nhà Giang Tuân, Cố Ảnh thuận miệng hỏi: “Dạo sau này anh có gặp lại mẹ nuôi của em nữa không?”
“Sao lại hỏi thế?” Giang Tuân giương mắt lên: “Lại muốn chụp cho anh cái mũ gì nữa đấy?”
“… Đâu có.” Cố Ảnh biện giải: “Dạo này không thấy bà ta đến tìm em, kì lạ thật.”
“Có gì mà kì lạ chứ?” Giang Tuân bình thản trả lời: “Nếu là người bình thường đương nhiên phải thấy xấu hổ không dám đến tìm em nữa.”
“Vậy sao?” Cố Ảnh nhìn anh bằng ánh mắt thăm dò.
Giang Tuân bật cười rồi hỏi lại: “Chứ không thì sao?”
“…” Thôi xem như lương tâm bà ta đột nhiên trỗi dậy đi!
Ăn xong, Cố Ảnh ngồi dưới thảm lông trước bàn trà chơi điện thoại.
Giang Tuân bưng đến một dĩa dưa hấu đặt xuống bàn trà: “Ăn dưa hấu này.”
“Đợi một lát.” Cố Ảnh không ngẩng đầu lên, trả lời: “Chờ em chuyển khoản xong đã.”
Giang Tuân ngồi xuống kế bên cô, dùng nĩa ghim một miếng dưa hấu đưa đến bên môi cô: “Trả tiền thuê nhà cho Khổng Oánh à?”
Cố Ảnh há mồm cắn một miếng: “Không phải.”
Cô nuốt hết miếng dưa hấu trong miệng, nói tiếp: “Trả lại tiền cho người năm đó đã giúp đỡ em.”
Đây là lần đầu tiên Giang Tuân nghe cô nhắc đến việc này, nhân thể hỏi tiếp: “Năm đó em xuất ngoại nhờ được người khác giúp đỡ sao?”
“Đúng vậy.” Cố Ảnh chuyển khoản xong thì đặt điện thoại xuống, tự ăn dưa hấu: “Nếu không làm sao em đủ khả năng ra nước ngoài học đại học được chứ.”
Giang Tuân gật đầu chậm rãi: “Bọn họ đến cô nhi viện rồi ngẫu nhiên tìm một người để giúp đỡ sao?”
“Đúng vậy đó.” Cố Ảnh khẽ giọng đáp.
Thật ra mẹ viện trưởng đã từng nói, chú Nguỵ đến cô nhi viện trực tiếp chỉ định tên cô, như thể ngay từ đầu ông ấy đã biết rõ về cô.
Nhưng Cố Ảnh dám khẳng định rằng mình chưa từng gặp ông ấy.
Giang Tuân thấy tâm trạng cô rõ ràng hơi chùn xuống, nghĩ rằng cô không muốn nhắc đến việc này, bèn thay đổi đề tài: “Anh vừa giúp em hoàn thành thêm một mong ước nữa rồi đấy.”
Cố Ảnh nhìn vào dĩa dưa hấu trước mặt, ý cười chan hoà trên gương mặt: “Anh đã thấy rồi là không bao giờ quên được luôn sao?”
“Cũng không chắc.” Giang Tuân nói, “Phải nhờ em nhắc lại cho anh nghe mọi điều.”
“Được thôi.” Cố Ảnh vui vẻ đồng ý.
Ăn dưa hấu xong, Giang Tuân bảo người đổ mồ hôi nên thấy khó chịu, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Cố Ảnh tự bật TV kết nối với gamepad, tiếp tục chơi game Super Mario.
Giang Tuân tắm xong, quay trở lại ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô đang chơi vui nên anh không quấy rầy cô.
Anh lấy điện thoại của mình ra trả lời một vài tin nhắn công việc.
Thực ra sau khi Giang Tuân ngồi xuống, Cố Ảnh đã bắt đầu phân tâm, mùi hương trên người anh hoà với mùi sữa tắm thoang thoảng lởn vởn quanh người, cơ hồ cướp hết một nửa sự chú ý của cô, thời gian dần trôi qua, càng lúc nó càng chiếm lấy tâm trí cô.
Nhìn nhân vật Mario lại tiếp tục rơi xuống vực lần nữa, rốt cuộc Cố Ảnh không nhịn được nghiêng đầu đưa mắt nhìn anh.
Theo tầm mắt, Giang Tuân dựa lưng ra xô pha, đôi mắt cụp xuống, mái tóc ướt rủ loà xoà trông hơi rối.
Dáng vẻ ung dung, phong thái cao quý.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại rọi rõ đường nét khuôn mặt anh, đôi mắt đen trong veo ngời sáng, sống mũi cao thẳng cùng với đôi môi hồng hào mím nhẹ.
Cố Ảnh chợt thấy hơi khát, cô quay mặt đi, cầm ly nước lên nhấp một ngụm, sau đó lại tiếp tục chơi game.
Nhưng chưa đầy một phút, cô nhìn nhân vật Mario trên màn hình vừa hi sinh vẻ vang, âm thầm thở dài ngao ngán.
Rồi giống như lấy hết can đảm, Cố Ảnh lùi người về sau một chút, cho đến khi lưng dựa vào ghế xô pha sánh vai với Giang Tuân.
Cô lại quay mặt sang, gọi anh: “Giang Tuân.”
Giang Tuân ngẩng mặt lên: “Hửm?”
“Em muốn hôn anh.” Tiếng Cố Ảnh rất khẽ, do bởi xấu hổ mà âm cuối run nhè nhẹ.
Giang Tuân lẳng lặng ném điện thoại qua một bên, vươn tay ôm lấy cô: “Nếu muốn thì tới đây.”
Cố Ảnh bị áp sát vào người anh, khoảng cách hai người rất gần, gần đến độ có thể thấy được vẻ thất kinh của mình phản chiếu qua đôi mắt anh.
Sau khi kéo cô vào lòng, Giang Tuân không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn vào mắt cô, tựa như đang chờ cô chủ động.
Tầm mắt Cố Ảnh di chuyển từ mắt xuống môi anh, bàn tay đặt trên người anh vô thức bấu chặt lấy vạt áo anh.
Theo tầm mắt đôi môi hồng hào mấp máy, Giang Tuân cúi đầu, giọng khàn đi: “Không muốn sao?”
Câu nói đấy như mang theo sự mê hoặc, ngay sau đó Cố Ảnh tiến tới hôn nhẹ vào môi anh.
Vốn cô định hôn nhẹ một cái rồi rụt lại, thế nhưng một bàn tay đã cản trở hành động của cô.
Giang Tuân chuyển sang nắm quyền chủ động ghì chặt đầu cô về phía mình.
Sau khi hôn và ʍút̼ nhẹ mấy cái, anh không dừng lại, tay trái nâng cằm cô lên, nụ hôn tiếp theo dần sâu hơn.
Đầu óc Cố Ảnh mụ mị cả đi, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn người trước mặt, toàn bộ tâm trí hoàn toàn bị anh chiếm trọn.
Cô chầm chậm khép mi mắt lại, ngoan ngoãn hưởng thụ cảm giác đau nhói anh gây ra.
Chẳng biết bao lâu trôi qua, ngay khi Cố Ảnh cảm thấy mình sắp không thở được nữa, Giang Tuân mới thả cô ra.
Hai môi tách ra, Cố Ảnh từ từ mở mắt, bỗng chốc chạm phải ánh mắt tối màu.
Trong ánh mắt Giang Tuân là ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ không che giấu, hiện lên rõ ràng trước mắt cô.
Bàn tay giữ sau đầu cô dần di chuyển về trước, dịu dàng mơn trớn gò má cô, ngón tay cái để trên môi cô, khi nhẹ nhàng khi lại mạnh mẽ ấn xuống, sau đó lau đi vết nước dính trên đó.
Xúc cảm tê dại nhói lên trên môi làm Cố Ảnh tỉnh táo lại, cô bình tĩnh đẩy tay Giang Tuân ra, xoay người cầm ly nước ban nãy chưa uống hết lên uống mấy ngụm liền.
Chốc lát sau, cô lại quay mặt nhìn Giang Tuân.
Thấy mi mắt anh cụp hẳn xuống, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Cố Ảnh hỏi khẽ: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Giang Tuân ngước mắt lên: “Nghĩ muốn hôn thêm cái nữa.”
......
Lúc Cố Ảnh cầm ly nước lên uống lần nữa đã là mười phút sau đó, cô phát hiện mấy miếng dưa hấu còn sót lại để trên bàn trà chẳng biết rơi hết xuống thảm từ lúc nào.
“Giang Tuân, anh nhìn đi.” Cố Ảnh nhặt dưa hấu lên bỏ vào thùng rác, “Tại anh cả đấy.”
“Em nói cho rõ ràng xem.” Giang Tuân xoa đầu cô liên hồi, khàn giọng uể oải hỏi lại: “Rốt cuộc nên trách ai đây?”
“…” Quả thật nếu muốn truy xét, hình như chỉ có thể trách cô không cưỡng được sức cám dỗ mà thôi.
Hết chương 38