Chương 64: Ngoại truyện 5: Khổng Oánh x Dương Kiệt (1)
Edit: Việt Quất
Beta: Thiên Điểu
Đêm hè, làn gió nhẹ cuốn đi sự nóng bức ban ngày, tâm trạng con người cũng thư thả hơn rất nhiều.
Khổng Oánh và Đặng Giai Giai đi từ Minh Nguyệt Các ra, định tới trung tâm thương mại gần đó đi dạo một lúc.
"Ấy, bạn trai của chị Tiểu Ảnh chính là anh họ cậu mà hôm nay cậu mới biết à?" Đặng Giai Giai đụng cánh tay Khổng Oánh, giọng lộ ra sự trêu chọc: "Cậu lại còn ở chung với chị Tiểu Ảnh nữa!"
Đối với chuyện này, đến bây giờ, Khổng Oánh vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi: "Tớ vốn không hề nghĩ theo hướng anh tớ! Trước đó bọn họ còn nói không quen, kết quả đều là đồ lừa gạt!"
Đặng Giai Giai cười to vài tiếng: "Vợ chồng son nhà người ta cãi nhau cự nự, thế mà cậu lại tưởng thật."
"..." Khổng Oánh mím môi, đang định đáp lời thì đuôi mắt liếc thấy một bóng dáng quen mặt.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn sang đường cái ở đối diện, trong tầm mắt, Dương Kiệt đứng cạnh trạm xe bus nghịch điện thoại dưới đèn đường.
Một tay người đàn ông đút túi, dáng đứng tùy ý, thi thoảng ngẩng đầu nhìn về phía xe.
"Hôm nay tớ không muốn dạo phố." Khổng Oánh thu hồi tầm mắt, chợt dừng bước lại, cô hơi ngượng ngập nhìn về phía Đặng Giai Giai: "Tớ vừa nhớ ra chút chuyện, hay là lần sau chúng ta đi dạo nhé?"
"Tớ không sao, là cậu nói muốn đi dạo phố mà." Đặng Giai Giai xem thời gian: "Vẫn kịp để tớ đi hẹn hò."
"Cậu tốt nhất!" Khổng Oánh lập tức cười vẫy tay với cô ấy một cái: "Vậy cậu mau đi hẹn hò đi!"
"..." Đặng Giai Giai nhìn cô thế này thì lập tức đoán được sơ sơ gì đó: "Có phải cậu đi tìm chàng trai cậu thích kia không?"
"..." Mặt Khổng Oánh nóng lên, lật đật dời mắt đi: "Cậu xem, có xe taxi tới kìa, mau ngăn lại đi!"
Đặng Giai Giai ngồi xe taxi rời đi xong, Khổng Oánh không chờ nổi nhìn về phía đối diện, cũng may Dương Kiệt vẫn đứng tại chỗ, cô vội vã đi lên làn đường dành cho người đi bộ đằng trước băng qua đường. Qua đường được một nửa thì thấy Dương Kiệt đi chậm rãi tới đường chỗ xe bus 48 đậu sát.
Khổng Oánh cuống lên, bắt đầu chạy.
Cuối cùng cô đuổi được xe bus vào một giây trước khi nó đóng cửa, thở hồng hộc chen lên xe.
Sau khi cô lên xe thì đi thẳng về phía Dương Kiệt đang ngồi ở hàng ghế sau cùng, chẳng qua là vừa cất bước, sau lưng truyền tới tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng của tài xế: "Cô gái à, cháu chưa nộp tiền."
"Xin lỗi, cháu quên ạ." Khổng Oánh xoay người liên tục nói xin lỗi, cô ấy tìm trong túi xách một lượt mà không tìm đc tiền lẻ mà thẻ thị dân* làm trước đó cũng quên không mang theo bên người, thế nên cô đành nhỏ giọng hỏi bác tài: "Trên người cháu không có tiền lẻ, cháu đi ra sau tìm bạn cháu…"
*Thẻ thị dân là thẻ IC (hay còn gọi là thẻ mạch tích hợp/thẻ thông minh) được sử dụng để giải quyết các việc xã hội của mỗi cá nhân và hưởng các dịch vụ công - một tấm thẻ có thể tích hợp tất cả các tính năng: thẻ ngân hàng, thẻ bảo hiểm xã hội, thẻ điện nước, thẻ xe bus giúp làm giảm sự bất tiện khi phải mang nhiều thẻ.
Khổng Oánh đang nói, đột nhiên có thẻ xe bus được đưa tới trước mắt thì thoáng dừng lại, tầm mắt hướng lên theo ngón tay thon dài cầm thẻ thì thấy gương mặt thanh tú, lạnh lùng của Dương Kiệt, đối phương hơi nâng cằm, ra hiệu cô quẹt thẻ.
Quẹt thẻ xong, hai người đi tới hàng ghế cuối cùng ngồi xuống, Dương Kiệt ngồi vị trí bên trong dựa vào cửa sổ, Khổng Oánh ngồi bên cạnh cậu.
Sau khi ngồi xuống, cậu vẫn một mực nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngoại trừ lúc ban đầu ra hiệu cho cô quẹt thẻ thì sau đó cậu không hề nhìn cô một lần nào nữa, cũng không tò mò tại sao cô lại xuất hiện ở đây, muốn đi đâu.
Khổng Oánh nhìn dáng vẻ cậu yên lặng, bỗng nhớ tới chuyện cô nghe được từ chị Tiểu Ảnh ở đồn cảnh sát hôm nay.
Trong lòng cô rầu rĩ, có cảm giác khó chịu không thở nổi.
Những người đó dựa vào cái gì dám vu cáo hãm hại anh ấy như vậy!
Thế nhưng lúc bị người ta vu cáo, hãm hại, anh ấy lại không thể nói lời nào, không biết khi đó trong lòng anh có bao nhiêu uất ức kia chứ.
Khổng Oánh không nhịn được kéo nhẹ vạt áo cậu, lúc cậu quay đầu qua mấp máy môi muốn nói gì đó lại ảo não thả ra, cuối cùng chuyển thành cầm điện thoại nhắn WeChat cho cậu: [Còn đau không?]
Dương Kiệt liếc điện thoại, lại nhìn qua cô giống như cậu không hiểu ý của cô.
Cách một khoảng không Khổng Oánh đưa ngón trỏ chỉ vào vết máu ứ trên khóe miệng cậu.
Dương Kiệt kịp phản ứng cười nhẹ lắc đầu một cái.
Có lẽ là do rất ít khi phơi nắng, da Dương Kiệt rất trắng, trắng như thế càng làm nổi bật lên vết máu ứ trên khóe miệng rất rõ ràng.
Còn cả vết thương ẩn dưới mái tóc rối, loáng thoáng có tia máu rỉ ra.
Sao có thể không đau!
Khổng Oánh cố lắng cảm xúc xuống, gửi tiếp cho cậu một tin nhắn: [Anh mua ít thuốc bôi vào nhé.]
Dương Kiệt khẽ rũ mắt nhìn chằm chằm điện thoại, cậu không trả lời câu nói này của cô mà hỏi một vấn đề khác: "Em đi đâu?"
Khổng Oánh giương mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt cậu, tròng mắt người đàn ông trong suốt, sáng ngời, bên trong còn phản chiếu dáng vẻ tay chân luống cuống của cô.
Cô dời tầm mắt, sau đó nói ậm ừ: "Em về nhà."
Dù sao cũng đâu thể nói lời nói thật lòng không não này "Chính em cũng không biết đi đâu, chẳng qua là xúc động lên xe cùng với anh" cho được?
Dương Kiệt nhìn chăm chú vào gò má cô vài giây sau đó tự nhiên thu tầm mắt lại.
Mà Khổng Oánh rơi vào sự lúng túng và ngượng ngùng cũng không ý thức được đối phương vốn không nghe được cô ấy nói chuyện.
Xe đi qua hai trạm, sắp đến trạm kế tiếp, Khổng Oánh nhận được tin nhắn WeChat của Dương Kiệt: [Làm phiền nhường chút, tôi muốn xuống xe.]
Khổng Oánh ngơ ngác ngẩng đầu, thấy cậu định đứng dậy bèn đứng dậy theo đi về hướng cửa sau.
Dương Kiệt nhìn Khổng Oánh đi theo sau cậu cùng xuống xe có vẻ cũng không hề bất ngờ.
Sau khi cậu xuống thì xuôi theo hướng xe bus chạy đi về phía trước.
Khổng Oánh đứng tại chỗ, trong lòng vô cùng xoắn xuýt, cô đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục đi theo đuôi cậu hay không.
Cô cũng không có mục đích gì khác, chỉ là muốn ở bên cậu, muốn nhắc nhở cậu bôi thuốc.
Nhưng dường như cậu không cần cô ở bên.
Số lần hai người gặp mặt không nhiều, cô chỉ thỉnh thoảng tùy tiện hỏi vài câu được câu chăng trên WeChat.
Còn lại đa số giao lưu qua chơi game, mỗi khi Khổng Oánh rảnh sẽ nhờ cậu kéo mình đi chơi game.
Mà cậu không hề từ chối, cũng giống như mỗi một tin nhắn WeChat cậu đều trả lời cô vậy.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức lịch sự cơ bản nhất.
Bây giờ dường như hai người đến cả bạn cũng không phải, nhưng cô biết tình cảm của mình, đây không phải là cảm giác mới mẻ tâm huyết dâng trào mà là niềm yêu thích càng ngày càng tăng.
Niềm yêu thích này thể hiện ở, mỗi ngày đều thấy nhớ cậu, nhớ đến cồn cào ruột gan, phải thường xuyên khống chế bản thân mới có thể không đi nhắn tin cho cậu.
Đây là lần đầu tiên trong hai mươi hai năm qua, Khổng Oánh tự trải nghiệm tình cảm ngoại trừ tình thân, tình bạn bè này ra.
Trước kia cô đã tuyên bố với bạn bè, nói nếu như cô gặp được chàng trai mình thích thì nhất định sẽ công khai, mạnh dạn theo đuổi, không hề che giấu niềm yêu thích của mình mà nói với người ấy.
Nhưng đến khi chân chính gặp được người ấy, cô mới biết có một số việc vĩnh viễn không đơn giản như trong suy nghĩ.
Không phải là cô không đủ dũng cảm, mà là Dương Kiệt cho cô một loại cảm giác, nếu như cô thật sự nói thích ra ngoài, đoán chừng hai người khó mà có thể cùng xuất hiện nữa.
Cho nên đối mặt với Dương Kiệt, hiện tại cô bó tay bó chân không có cách nào, lòng dạ rối bời, hoàn toàn không biết nên làm gì mới phải.
Khổng Oánh thở dài, ngẩng đầu thì chợt phát hiện chẳng biết từ lúc nào Dương Kiệt ở trước mặt đã dừng bước, đang chăm chú nhìn qua bên này, dường như đang đợi cô.
Khổng Oánh giống như khinh khí cầu bị xì hơi lại được rót thêm hơi vào, cả mặt mũi đều tràn sức sống lại.
Cô đi theo lên: "Anh đang đợi em à?"
Vừa dứt lời, độ cong nơi khóe miệng cô khẽ co lại, duy trì nụ cười gượng gạo này cười với cậu, tỏ ý xin lỗi.
Sao cô cứ quên chuyện này thế nhỉ!
Dương Kiệt cũng không để bụng chuyện này, cậu liếc khuôn miệng và gương mặt cười rạng rỡ của cô thì đoán được đại khái cô nói cái gì.
Cậu gật đầu một cái rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Khổng Oánh không biết cậu muốn đi đâu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cho phép đồng thời mời cô đến gần bản thân cậu hơn nữa.
Ban nãy chờ cô giống như là mời nhỉ?
Khổng Oánh khó che giấu sự nhảy nhót trong lòng, không sao ngăn được khóe miệng vểnh lên.
Không bao lâu sau cô đi theo Dương Kiệt đi tới trạm tàu điện ngầm.
Trong lúc chờ tàu điện ngầm, rốt cuộc Khổng Oánh nhắn tin cho cậu: [Đi đâu thế?]
Dương Kiệt: [Đưa em về nhà.]
Khổng Oánh chớp mắt, ngơ ngác nhìn sang.
Đúng lúc này tàu điện ngầm vừa đến trạm, Dương Kiệt nghiêng đầu ra hiệu cho cô lên tàu.
Chờ đến khi từ trong trạm tàu điện ngầm Niên Hoa Lý đi ra, Khổng Oánh hoàn toàn không dám nhìn vào ánh mắt Dương Kiệt.
Thì ra cậu biết cô đang nói dối, cậu biết mục đích của cô là cậu.
Thậm chí trên tàu điện ngầm, Khổng Oánh đã định nhắn tin cho cậu ngụy biện rằng mình muốn về nhà bố mẹ.
Chỉ có điều trước khi gửi tin nhắn, cô lại nghĩ lại, cảm thấy như vậy lại giống như có vẻ giấu đầu hở đuôi bèn dứt khoát giữ yên lặng.
Dương Kiệt đưa cô tới cửa tiểu khu, đang định xoay người rời đi thì Khổng Oánh dùng ánh mắt và hành động ngăn cậu lại.
Cô nhắn tin qua dưới ánh mắt không hiểu của cậu: [Anh đợi ở đây một lát, em lập tức ra ngay.]
Khổng Oánh nhắn xong cũng không đợi cậu trả lời mà lập tức chạy vào một hiệu thuốc ngay cửa tiểu khu.
Năm phút sau, cô từ bên trong đi ra, trong tay có thêm một túi thuốc.
Dương Kiệt nhìn cô chạy đến trước mặt mình thì dừng lại, đưa túi thuốc trong tay tới, cô gái khẽ nâng mắt, ra hiệu cậu nhận lấy.
Dương Kiệt dời mắt khỏi gương mặt ửng đỏ của cô, cậu nhận lấy thuốc, khẽ gật đầu với cô, coi như là nói lời cảm ơn.
Khổng Oánh cầm điện thoại nhắn tin: [Anh về nhớ bôi thuốc đó, với cảm ơn anh đã đưa em về.]
Dương Kiệt đọc tin nhắn xong bèn gật đầu lần nữa.
Sau khi cậu đi, Khổng Oánh cũng về nhà, đêm đó một mình cô nằm trên giường vui vẻ rất lâu.
Từ hôm đó trở đi, Khổng Oánh cũng vô thức tăng tần suất nhắn tin cho cậu.
Ban đầu Dương Kiệt vẫn giống như lúc trước, tin nhắn nào cũng trả lời, cũng rất đúng giờ.
Nhưng qua một thời gian, tốc độ cậu trả lời càng lúc càng chậm, thậm chí có vài lần trực tiếp không nhắn lại, ngay cả Khổng Oánh tìm cậu chơi game nhiều lần, cậu cũng lấy lý do là không có thời gian từ chối cô.
Khổng Oánh lại lần nữa chìm vào hoảng loạn.
Hôm nào đó cô đã quyết định không nhắn tin cho cậu nữa.
Nhưng quyết tâm đó cũng không duy trì được bao lâu, khi biết thời gian gần đây công ty bọn họ đang chuẩn bị game mới, hôm nào cũng phải tăng ca, Khổng Oánh giúp cậu cũng như giúp mình tìm được cái cớ hợp lý.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, Khổng Oánh vẫn kiên trì nhắn tin cho cậu nhưng không quá thường xuyên, chừng một tuần một lần, Dương Kiệt sẽ nhắn lại nhưng có khi mấy hôm mới nhắn lại.
Hôm nay ngày tám tháng Mười hai này, Khổng Oánh lướt mạng thấy ảnh công ty Giang Tuân đang tổ chức thi đấu biểu diễn ở thủ đô.
Cô nhìn thấy Dương Kiệt đã rất lâu không gặp trong tấm ảnh do dân mạng đăng lên.
Người đàn ông mặc bộ áo gió đen ngồi trên ghế Esport, dáng vẻ nghiêm túc đẹp trai khiến Khổng Oánh nhìn mà tim đập thình thịch.
Hình như anh ấy gầy đi rồi.
Khổng Oánh sợ cậu không vui nên vẫn chịu đựng không đi tìm cậu.
Nhưng bây giờ lại có phần không nhịn được nữa.
Mấy ngày trước Đặng Giai Giai đan khăn quàng cho bạn trai, bảo Khổng Oánh đi cùng cô ấy mua mấy cuộn len đan và dưới sự thuyết phục của cô ấy, Khổng Oánh cũng mua cho mình hai cuộn.
Gần đây cô tan làm về nhà lại làm ổ trong phòng xem video học cách đan găng tay, cô rất cố gắng học, chiếc găng tay cũng đã thành hình.
Chỉ có điều cô lại không có dũng khí và lý do tặng đi.
Hiện tại dường như cô đã tìm được một chuyện có thể miễn cưỡng gọi là lý do rồi, bởi vì cuộc thi biểu diễn hôm đó, cậu giành được thắng lợi.
Thứ Bảy, ngày mười tám tháng Mười hai.
Khổng Oánh quyết định hôm nay sẽ tặng găng tay.
Buổi chiều cô nhắn WeChat cho Dương Kiệt, hỏi cậu ở đâu, cậu nhắn là ở nhà.
Vốn Khổng Oánh muốn hẹn cậu ra ngoài ăn một bữa cơm lại sợ cậu không đồng ý bèn dứt khoát tới chỗ tiểu khu cậu ở tìm người.
Trước đó, trong quá trình trò chuyện, Khổng Oánh đã từng hỏi tên tiểu khu mà cậu thuê, bây giờ cậu ở trọ một mình, không thuê cùng ai.
Đi tới cửa tiểu khu của cậu, Khổng Oánh đột nhiên phát hiện, cô tới đột ngột như vậy có khi nào không hay lắm hay không?
Nếu bây giờ cô gọi cậu xuống có vẻ giống như kiểu người cầu hôn ngay trước mặt mọi người, có vẻ hơi giống bắt cóc đạo đức.
Vì vậy, Khổng Oánh tìm một quán trà sữa gần tiểu khu cậu ngồi.
Cô gọi trà sữa, ngồi vào chỗ bèn bắt đầu nhắn tin cho Dương Kiệt: [Giờ anh có rảnh không? Được dịp em đi dạo phố gần nhà anh, tiện đưa anh một món quà.]
Cô nghĩ kỹ lý do rồi mới gửi đi: [Lần trước thấy anh đấu thắng, cảm thấy anh rất lợi hại nên muốn bày tỏ sự sùng bái của em một chút.]
Dương Kiệt nhanh chóng trả lời: [Không cần đâu, cảm ơn.]
Khổng Oánh lập tức đứng hình, hốc mũi cô ê ẩm, sao lại khó khăn vậy chứ?
Rõ ràng Đặng Giai Giai nói nữ theo đuổi nam cách có một tầng vải mỏng thôi mà.
Cô cảm giác mình lại xa cách như ngồi trên đỉnh Everest vậy.
Khổng Oánh hít mũi một cái, vẫn chưa từ bỏ ý nhắn lại: [Nhưng em đã mang tới rồi.]
Dương Kiệt: [Em giữ lại tự dùng đi.]
Đom Đóm: [Cái này em không dùng được.]
Dương Kiệt: [Tôi đang làm cơm tối.]
Nếu là trước kia, hẳn là Khổng Oánh sẽ nhắn lại một câu: [Vậy anh làm đi.]
Nhưng lúc này tính tình quật cường của cô dâng trào: [Em cũng chưa ăn cơm tối.]
Dương Kiệt hoàn toàn không hề bị đả động: [Vậy em mau đi ăn cơm đi.]
Đom Đóm: [Anh có thể ra ngoài ăn cùng em không?]
Lần này mãi không thấy Dương Kiệt trả lời lại.
Khổng Oánh chịu đựng sự chua xót uống hết ly trà sữa, cậu vẫn không trả lời.
Trời Đông tối sớm, bây giờ vừa hơn năm giờ, hoàng hôn đã buông xuống.
Khổng Oánh ngồi trong quán trà sữa rất lâu, lâu đến mức cô không biết mình rơi nước mắt lúc nào.
Điện thoại đổ một hồi chuông báo cuộc gọi đến, Khổng Oánh lau nước mắt, nghe cuộc gọi đến của mẹ cô.
"Oánh Oánh, tối con có về nhà ăn cơm không?" Giọng nói ấm áp của mẹ từ đầu điện thoại bên kia truyền tới, giọng Khổng Oánh nghẹn lại, mấy giây sau cô mới lên tiếng: "Con không về ạ, con đang chơi với bạn ở bên ngoài."
"Có chuyện gì vậy?" Mẹ cô nghe ra được giọng cô khác thường bèn dịu dàng hỏi lại.
"Dạ không, con đang ở bên ngoài nên hơi lạnh. Tạm thời không nói với mẹ nữa, bọn con vẫn đang tìm chỗ ăn cơm." Khổng Oánh cố hết sức để giọng bản thân thoải mái như ngày thường.
Vì để tránh lộ tẩy, cô nói xong rồi nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện.
Sau khi cúp điện thoại, Khổng Oánh nhìn thấy trên màn hình có một tin WeChat Dương Kiệt gửi một phút trước: [Trời lạnh lắm, về nhà sớm đi.]
Dường như cái gì cậu cũng biết, lại giống như cái gì cũng không biết.
Rõ ràng cô không nói gì nhưng lại giống như đã bị từ chối vậy.
Từ nhỏ đến lớn, Khổng Oánh thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp thất bại to lớn nào.
Cho tới bây giờ không có chuyện gì có thể khiến cô đau lòng như vậy.
Mà cho tới bây giờ cũng chưa có người nào có thể khiến cô đối xử cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Nhưng cậu giống như một cục đá bưng thế nào cũng không nóng lên được, hơn nữa càng ngày càng lạnh, cảm giác nếu không ném đi thì nó sẽ đóng băng làm tay cô tổn thương.
Cho dù như vậy, cô vẫn không nỡ ném đi.
Khổng Oánh không trả lời tin nhắn của cậu, đứng dậy ra khỏi quán trà sữa.
Thời tiết rất lạnh, nhất là vào buổi tối, nhiệt độ giảm xuống đột ngột, gió rét thấu xương.
Khổng Oánh đi hoàn toàn vô định trên đường, đến khi đi qua tiểu khu của Dương Kiệt cô chợt dừng bước, một lúc lâu sau, cô lại tiếp tục đi về phía trước.
Trên vỉa hè có một chiếc xe gắn máy đi tới, Khổng Oánh bước tránh sang bên cạnh một bước, kết quả lại vô tình đạp phải mép đường, chân trẹo đi, theo đà đó cô ngã xuống đất với tư thế cực kỳ chật vật.
Trong lúc nhất thời, cảm giác đau đớn kéo theo hết tất cả những tủi thân ra ngoài.
Nước mắt Khổng Oánh trào ra khỏi hốc mắt.
Cô nhịn đau chậm chạp bò dậy từ mặt đất, đi được mấy bước rồi ngồi xuống trước ghế nghỉ ngơi.
Sự tủi thân và quật cường trong lòng cô thúc giục cô gọi điện thoại cho Dương Kiệt.
Điện thoại vang lên mấy hồi rồi được nối máy, bên kia rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở khẽ truyền tới.
"Dương Kiệt." Vừa bắt đầu Khổng Oánh đã suy sụp: "Em bị ngã rồi, đau ch.ết mất."
Người ở đầu dây điện thoại bên kia thoáng ngừng thở một giây nhưng lại đúng lúc Khổng Oánh đang suy sụp nên không nhận ra được, cô khóc rồi bắt đầu ho khan.
Đã rất lâu rồi Dương Kiệt không có cảm giác tiêu cực hận mình không thể mở miệng nói chuyện này.
Miệng cậu mấp máy, rất muốn hỏi cô đang ở đâu nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Cô gái trong điện thoại đang khóc, tiếng khóc giống như hóa thành từng chiếc gai nhỏ đâm vào lòng cậu, lồng ngực truyền tới cảm giác đau nhói.
Yên lặng nghe mấy giây, cậu lập tức cúp điện thoại rồi nhắn tin qua cho cô: [Ở đâu?]
Đợi gần một phút mới chờ được tin nhắn của cô: [Ở dưới tàng cây long não thứ ba bên phải cửa tiểu khu của anh.]
Đọc được tin nhắn, Dương Kiệt lập tức mặc áo khoác chuẩn bị ra cửa, vừa đến cửa, cậu thoáng chần chừ, cuối cùng gỡ máy trợ thính trong tai ra để ở nhà, một mình đi ra ngoài.
Không bao lâu, Dương Kiệt đã thấy được Khổng Oánh ngồi dưới tàng cây khóc lóc vô cùng đáng thương.
Cậu đi tới đứng lại trước mặt đối phương.
Một giây sau, Khổng Oánh mới chậm chạp ngẩng đầu lên.
Mắt chạm đến đôi con ngươi lấp lánh ánh nước kia, tay đút trong túi quần cậu thoáng cử động.
"Anh tới rồi à?" Khổng Oánh lấy tay lau qua nước mắt, sau đó đưa túi quà trong ngực cho cậu: "Tặng anh cái này."
Dương Kiệt thầm thở dài trong lòng, đưa tay nhận lấy.
"Tặng đồ cho anh rồi, vậy em đi trước đây." Khổng Oánh muốn đứng dậy nhưng đầu gối lại truyền tới cơn đau, ngay sau đó, cổ tay cô bị người ta nắm lấy.
Dương Kiệt nhìn chằm chằm vào vết xước trong lòng bàn tay cô, khẽ nhíu mày.
Cảm xúc ấm áp khô ráo từ cổ tay truyền tới, hàng mi Khổng Oánh khẽ rung lên, cô cảm thấy bản thân mình nói cũng sẽ không biết nói thế nào: "Anh, anh kéo em làm gì?"
Dương Kiệt mau chóng buông cô ra, sau đó cầm lấy điện thoại nhắn tin: [Em ngồi đây đợi một lát.]
Đến khi cậu xoay người, Khổng Oánh mới phát hiện cậu không mang máy trợ thính.
Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc nãy giờ cậu hoàn toàn không nghe được cô nói gì.
Dương Kiệt trở lại, trên tay có thêm một túi thuốc, hình ảnh này trùng khít với hình ảnh trước cửa Niên Hoa Lý mấy tháng trước, chỉ có điều hai người đổi vai cho nhau.
Dương Kiệt mở túi thuốc ra đứng trước mặt cô, nghiêm túc bôi thuốc vào lòng bàn tay cô.
Động tác của cậu rất nhẹ, rất khẽ, mỗi lần bôi gần như đều phải nâng mắt liếc phản ứng của Khổng Oánh, thấy cô cau mày, cậu lập tức dừng lại cho cô thư thả, sau đó lại tiếp tục.
Đến khi bôi thuốc vào lòng bàn tay cho cô xong, Dương Kiệt nửa ngồi nhắn tin cho cô: [Còn chỗ nào bị thương nữa?]
Khổng Oánh trả lời: [Đầu gối.]
Dương Kiệt nhìn chân cô mặc quần bò bèn cúi đầu gõ chữ: [Tôi đưa em về trước, đầu gối về tự bôi thuốc.]
Khổng Oánh gật đầu một cái.
Lần nữa đứng dậy, đầu gối có vẻ còn đau dữ dội hơn so với trước đó.
Dương Kiệt thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại vì đau đớn bèn ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Từ lúc Khổng Oánh nhìn thấy Dương Kiệt, lại thêm tay được cậu kéo và bôi thuốc, nhịp tim đã sớm rối loạn tiết tấu, lúc này đã sắp nhảy lên cổ họng mất rồi.
Cô bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nằm nhoài lên.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như vậy, cô ngừng thở, rất sợ đối phương nghe được tiếng tim đập cuồng loạn trong lòng cô.
Hai tay cô ôm lấy cổ cậu, nhiệt độ cơ thể hai người kề sát lẫn nhau, giống như muốn hun cháy Khổng Oánh.
Trong mũi lúc này đều là mùi hương đặc biệt trên người cậu, Khổng Oánh không nhịn được áp mặt vào đầu vai cậu.
Đi được một lúc, cô lén quan sát Dương Kiệt.
Người đàn ông bước không nhanh không chậm, sườn mặt lạnh lùng cứng rắn, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước.
Thì ra tất cả sự xốn xang trong bầu không khí chẳng qua là bản thân cô suy nghĩ viển vông.
Khổng Oánh chìm trong bi thương, tại sao Dương Kiệt không thích cô kia chứ?
"Sao anh lại không thích em?" Khổng Oánh cậy anh không nghe được, không hề kiêng kị nói ra lòng mình: "Không thích thì thôi, sao cứ phải trốn tránh em?"
"Em có thể giả vờ không thích anh, có thể giả vờ chỉ làm bạn với anh." Giọng Khổng Oánh yếu ớt nỉ non: "Anh đừng không để ý tới em có được không?"
Trong cô lúc nói chuyện, hơi thở phun ra vương hết bên tai Dương Kiệt, nơi đó nổi lên cảm giác tê dại ngưa ngứa.
Cổ Dương Kiệt nghiêng sang một bên.
Khổng Oánh dừng nói chuyện.
Đến bên đường lớn, Dương Kiệt vẫy một chiếc taxi rồi ngồi cùng Khổng Oánh về Niên Hoa Lý.
Sau khi xuống xe, Dương Kiệt đưa Khổng Oánh tới thang máy dưới lầu nhà cô, vừa định xoay người thì vạt áo bị người kéo, cậu rũ mắt nhìn sang.
Khổng Oánh kéo vạt áo cậu, lấy can đảm nói một câu: "Em thích anh."
Dương Kiệt nhìn chằm chằm môi cô, người thoáng cứng lại, có điều ngay sau đó, Khổng Oánh buông cậu ra, còn cười vẫy vẫy tay với cậu.
Cửa thang máy mở ra, cậu thấy Khổng Oánh đi vào.
Sau đó cửa thang máy dần dần khép lại trước mặt cậu, giây kế tiếp, trước khi bóng dáng Khổng Oánh biến mất hoàn toàn trước mặt, cậu nhận được tin nhắn của cô gái: [Ban nãy em nói cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đưa em về, cảm ơn anh đã bôi thuốc giúp em.]