Chương 43: Nội gián thực sự
Sau khi trở về phòng mình, Đường Sách không ngủ trưa mà tiếp tục suy ngẫm về những chi tiết khi nãy quan sát được.
Bản tính Lính gác vốn hiếu chiến, có trận đối kháng cam go diễn ra, sự chú ý của đại đa số mọi người đều tập trung vào hai người đang so đấu. Dụ Nhiên rời đi rất lặng lẽ, những người để ý cậu chắc chắn có vấn đề.
Ba người Moore, Lâm Phong Dao và Hùng Khải đáng nghi nhất. Tắc Kè Hoa không rõ đang ở đâu trong lúc đó cũng rất cần để tâm.
Trong đó, Moore để ý đến Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên một cách quang minh chính đại, ngoảnh hẳn sang nhìn, còn mỉm cười, không có gì lén lút.
Đương nhiên, chỉ như thế thôi thì chưa thể loại bỏ mối nghi ngờ về Moore. Dù sao anh cũng là Dẫn đường cấp cao, làm việc nhiều năm trong Đội đặc chiến Liệp Ưng, thậm chí trở thành bạn tốt của Lục Tắc Hiên. Nếu thực sự là nội gián, anh ta quả thật không cần thiết phải che dấu, anh ta để ý Đội trưởng Lục và Dụ Nhiên chẳng có gì lạ cả. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Chim Ruồi vẫn nhìn trộm Dụ Nhiên, ánh mắt kia trông như muốn tới gần nhưng ngại không dám?
Sự để ý của Hùng Khải là mập mờ nhất. Khi đó, hắn đang đứng ở vòng ngoài sân đấu, lúc hai Lính gác kia so kèo, hắn còn cổ vũ, vỗ tay, biểu hiện như một khán giả thực thụ. Nếu không phải Đường Sách để ý từ trước thì gần như không thể phát hiện ra Hùng Khải liếc nhìn Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên bằng chỉ bằng một góc nhỏ bên rìa tầm mắt.
Moore quang minh chính đại, Chim Ruồi lén lút và Đại Hùng âm thầm lặng lẽ, còn cả Tắc Kè Hoa thỉnh thoảng lại mất tích…
Vẫn phải tìm thêm nhiều căn cứ xác đáng hơn.
Đường Sách nằm trên giường, kê hai tay dưới đầu làm gối, chợp mắt một lúc.
Hắn chỉ ngủ nửa tiếng đã dậy. Vốn định ra ngoài đi dạo vòng quanh xem có phát hiện được gì không, thế mà vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng động rất khẽ vang lên ở cuối hành lang.
Đường Sách lập tức biến mình thành màu tường, nhẹ nhàng nhảy lên, lặng lẽ bò men theo trần phi thuyền.
Hắn bò đến cuối hành lang, nhìn về phía kho vật tư. Chỉ thấy trong kho có một “người trong suốt” đang lò dò bò trên tường.
Kiểu tàng hình của tắc kè hoa tuy có thể qua mắt được hầu hết những người khác nhưng Đường Sách cũng có thực thể tinh thần thuộc họ thằn lằn đổi màu, hắn thừa hiểu cách để phát hiện ra Lính gác ẩn thân, nhất là Lính gác đang di chuyển chậm.
Đường Sách không nhúc nhích, tiếp tục áp người sát bên cửa quan sát đối phương. Hắn thấy Lữ Tiểu Long từ từ lẻn vào sâu trong kho vật tưrồi vươn tay ra, mở ngăn tủ, nhanh nhẹn chộp lấy hai hộp thịt bò ôm vào lòng.
Thực thể tinh thần tắc kè hoa gần như tạo ra một “tấm áo khoác” cùng màu với môi trường xung quanh cho chủ nhân nó. Đồ vật được giấu bên trong lớp “áo” này cũng sẽ chuyển màu theo. Thế là hai hộp thịt kia lóe lên trước mắt Đường Sách một giây rồi lập tức biến mất.
Đường Sách: “…” ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mẹ nhà anh, thỉnh thoảng lại biến mất hóa ra là để đi trộm đồ ăn?!
Thấy một màn này, Đường Sách đúng cạn lời. Thật không ngờ người anh em Tắc Kè Hoa lại là một tên tham ăn, khả năng tàng hình không dùng để ẩn nấp, nghe lén mà dùng để trộm đồ hộp? Đúng là phí của trời!
Lữ Tiểu Long khẽ khàng bò men theo vách tường, lúc ra tới cửa, hắn đột nhiên cảm nhận được bên cạnh có nhịp thở của con người. Hơi thở kia vừa lúc phả ngay vào mặt, hắn ngẩn ra, toan bỏ chạy theo bản năng, kết quả lại bị Đường Sách tóm được cánh tay: “Anh Long, là anh hả? Làm tôi hết cả hồn!”
Lữ Tiểu Long hốt hoảng, thì thầm: “Cậu… Cậu Đường? Sao cậu lại ở đây?”
Đường Sách nói: “Ngủ một giấc dậy đói quá, muốn ăn thêm chút mà hết giờ cơm rồi, thế nên tôi tới kho vật tư xem có gì ăn được không.”
Lữ Tiểu Long kích động nắm chặt tay hắn: “Hóa ra là đồng chí với nhau! Sức ăn của tôi cũng lớn lắm, hở ra là đói. Nhưng mà giờ cơm trong đội cố định, tôi lại ngại gặp Moore xin phân phối đồ ăn riêng nên mới vào kho tr… tìm vài món, khụ khụ.”
Nói rồi, hắn chia một hộp thịt cho Đường Sách: “Nào, có phúc cùng hưởng.”
Đường Sách dở khóc dở cười nhận lấy hộp thịt: “Cảm ơn anh Long!”
Hai Lính gác có khả năng tàng hình dán người trên tường, gần như hòa làm một với nó. Người đi ngang qua không thấy được bọn họ nhưng lại có thể thấy hai hộp thịt lơ lửng trên không và tiếng ăn uống xì xụp.
Moore rời giường, đến kho vật tư kiểm tra. Trông thấy “hộp đồ ăn lơ lửng trên không”, anh giật cả mình. Đến khi hiểu là chuyện gì, Moore bất lực đẩy kính, nói: “Hai cậu ăn vụng thì đừng có tàng hình được không? Tôi còn tưởng đang trông thấy ma nữa chứ.”
Hai người lập tức xấu hổ hiện hình.
Lữ Tiểu Long gãi đầu, cười ngượng, hỏi: “Bác sĩ Moore, anh dậy sớm vậy à?”
“Tôi không ngủ. Tôi không thích đánh nhau như Lính gác các cậu, không cần đi ngủ cho lại sức.” Moore bước tới, tủm tỉm quan sát Đường Sách và Lữ Tiểu Long, nói: “Tôi nói mà, lần nào kiểm kê cũng thấy thiếu mấy hộp đồ ăn trong kho, hóa ra là bị hai cậu ăn vụng.”
Đường Sách: “…”
Tôi thật sự bị oan, toàn do Tắc Kè Hoa làm thôi!
Moore nhướng mày, nghiêm túc nói: “Phạt hai cậu sắp xếp lại kho vật tư, phân loại toàn bộ đồ hộp và sữa. Còn nữa, sau này đói thì nói với tôi, đừng có lén lút đi trộm đồ. Vật tư trên phi thuyền không thiếu, ăn trộm ăn cắp còn ra thể thống gì nữa?”
Lữ Tiểu Long ỉu xìu chạy đi, Đường Sách đành phải vào kho theo hắn.
Hai người làm việc nhanh nhẹn, phân loại hết đồ ăn thức uống trong kho. Có lẽ vì đã “trải qua hoạn nạn cùng nhau”, Lữ Tiểu Long tỏ ra thân thiết với Đường Sách hơn nhiều, hắn chủ động bắt chuyện: “Ngại quá, lần này là tôi liên lụy cậu rồi.”
“Anh Long khách khí thế!” Đường Sách vừa xếp đồ, vừa nhỏ giọng kêu ca: “Anh Moore đó dữ thật đấy.”
Lữ Tiểu Long nói: “Không đâu, thực ra anh ấy hiền lắm.”
Đường Sách giả vờ tò mò, hỏi: “Thế á? Hiền như nào cơ?”
Lữ Tiểu Long nói: “Anh ấy tòng quân khá sớm, tuổi cũng nhiều hơn bọn tôi, lúc nào cũng quan tâm mọi người, hết lòng lo cho trạng thái tinh thần của bọn tôi. Cậu không biết chứ, thực ra anh ấy đáng thương lắm, nghe bảo là mồ côi cha mẹ từ khi 16 tuổi.”
Đường Sách bắt ngay thông tin quan trọng: “Anh ấy là trẻ mồ côi?”
Lữ Tiểu Long nói: “Đúng vậy, ngày lễ ngày lạt anh ấy cũng chẳng đi đâu cả, toàn ở trong Tháp Trắng một mình thôi. Anh ấy là Dẫn đường cấp A, bà Joseph giới thiệu cho bao nhiêu Lính gác cấp A trở lên đều bị anh ấy từ chối. Rõ ràng đã có thể xuất ngũ rồi nhưng vì lo cho bọn anh nên vẫn ở lại đội để hỗ trợ… Aiz, thật ra anh ấy có thể kiếm người yêu điều kiện tốt một chút, quay về hành tinh Thủ đô kết hôn sinh con, sống yên ổn, không cần theo bọn tôi đương đầu nguy hiểm.”
Đường Sách: “…”
Sao càng nghe lại càng thấy không ổn?
Moore thật sự tình nguyện cống hiến tuổi trẻ của mình cho đội hay anh ta có nguyên nhân buộc phải ở lại đây?
“Thế thì tôi hiểu nhầm anh ấy rồi. Hóa ra anh ấy là người chu đáo, nghĩa khí như vậy.” Đường Sách ngừng một lát, chợt lơ đãng hỏi: “Phải rồi, Đội phó Hùng là kiểu người thế nào? Tôi thấy anh ấy khá ít nói, sáng nay cũng không nhập cuộc đấu.”
Lính mới hỏi chuyện lính cũ về những người khác trong đội là chuyện rất bình thường, Lữ Tiểu Long không nghi ngờ gì cả.
Thấy Đường Sách hỏi về Đội phó Hùng, hắn bỗng hạ giọng, ghé sát vào tai Đường Sách, nói: “Lai lịch Đội phó Hùng không vừa đâu. Có lần tôi dậy ăn vụng lúc 3 giờ sáng, đi ngang qua phòng anh ta, nghe thấy anh ta nói chuyện với người nhà. Hình như cha anh ta là lãnh đạo gì ấy, có quyền có thế lắm, nói với anh ta là đã lo lót xong xuôi cả rồi, bảo anh ta làm thêm khoảng đôi năm nữa rồi về nhậm chức, đại khái vậy.”
Đường Sách nghe là hiểu luôn: “Ra vậy! Chắc gia đình anh ấy khá ghê gớm, chúng ta không nên dây vào.”
Lữ Tiểu Long gật đầu đồng tình: “Chuẩn chuẩn, tốt nhất đừng đắc tội với người có chống lưng.”
Ngoài mặt, Đường Sách hỏi thăm tình hình thành viên trong đội từ chỗ Lữ Tiểu Long, trong đầu lại đang suy nghĩ cực kỳ nhanh. Nửa đêm canh ba Hùng Khải mới nói chuyện với người nhà, chuyện này nghe sai sai. Cha hắn đã lo lót xong xuôi? Lữ Tiểu Long, không ngờ đêm hôm đi ăn vụng lại giúp hắn nghe được thông tin quan trọng đến thế: Quốc hội!
Đường Sách không nắm được tình hình bên Quốc hội, nhưng hắn tin Dụ Nhiên sẽ biết. Trí nhớ của Dẫn đường ưu việt hơn hẳn Lính gác, cung cấp manh mối này cho Dụ Nhiên, nói không chừng cậu sẽ phân tích ra được gì đó.
***
2 giờ chiều, tất cả Lính gác đều đã dậy, Dụ Nhiên cũng tới sảnh chính. Đường Sách lo nếu mình tiếp xúc quá nhiều với Dụ Nhiên sẽ khiến nội gián cảnh giác nên chỉ cười đùa với Tắc Kè Hoa, hoàn toàn không để ý tới cậu.
Dụ Nhiên cũng không nhìn Đường Sách, tự giác đứng cạnh Moore.
Lục Tắc Hiên đưa mắt nhìn cả đội: “Tỉnh ngủ rồi chứ? Thể lực khôi phục cả chưa?”
Lính gác đồng thanh đáp: “Đã khôi phục!”
Moore nhìn Lục Tắc Hiên, chủ động đề nghị: “Đội trưởng Lục, còn hai tiếng nữa mới tới hành tinh đích, để đảm bảo, tôi sẽ kiểm tr.a thế giới tinh thần của mọi người thêm một lần nữa, loại trừ mọi yếu tố bất lợi. Ngoài ra, vì chưa rõ mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này, tôi đề nghị phát cho mỗi người một liều pheromone nhân tạo dạng tiêm. Trong thời khắc thiết yếu, tự tiêm một mũi cho bản thân sẽ có thể ổn định cảm xúc cấp tốc.”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Được, cứ làm như anh đề nghị.”
Hai Dẫn đường ngồi trong phòng y tế, ngoại trừ Lục Tắc Hiên, toàn bộ Lính gác trong đội đều xếp hàng vào kiểm tra.
Chim Ruồi rất hăng hái, chủ động vào để được kiểm tr.a đầu tiên.
Dụ Nhiên vừa đưa tua ý thức vào thế giới tinh thần của cô liền nghe thấy tiếng chim hót véo von trong rừng cây: “Cậu ấy đáng yêu thật đấy, nhìn gần càng đáng yêu hơn! Nhất là đôi mắt, lại còn khác màu nữa chứ, đẹp quá đi mất! Cáo nhỏ cũng mềm xèo luôn, ui ui ui, lông xù xinh quá, sờ được không nhỉ…”
Dụ Nhiên:?
Lâm Phong Dao không ngờ Dụ Nhiên và Moore sẽ cùng vào thế giới tinh thần của mình, mặt cô đỏ bừng lên, nói trong đầu: “Ngại quá, con chim của tôi hay nói linh tinh lắm. Xin mọi người bỏ quá cho, đừng để ý đến nó.”
Dụ Nhiên: “…” ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Moore nhịn cười, nói: “Cô đó, tém tém lại đi.”
Lâm Phong Dao lập tức im bặt, thực thể tinh thần chim ruồi cũng trốn mất dạng vì xấu hổ.
Dụ Nhiên cực kỳ cạn lời, cô gái này cứ lén lút quan sát cậu suốt, hóa ra là vì thấy cậu đáng yêu, muốn kết bạn, muốn vuốt ve cáo nhỏ của cậu nhưng ngại nên chỉ dám nhìn… Hại Đường Sách tưởng cô là nội gián.
Từng Lính gác lần lượt vào phòng y tế kiểm tra.
Cuối cùng cũng đến Đường Sách. Đường Sách ngoan ngoãn ngồi trên ghế đối diện, nhắm mắt lại.
Lần này, Moore và Dụ Nhiên sẽ kiểm tr.a đồng thời. Dụ Nhiên muốn đối thoại với Đường Sách, nhất định phải giấu được Moore.
Dụ Nhiên dùng tua ý thức màu xanh lục kiểm tr.a những bụi cây của Đường Sách, đồng thời âm thầm bắt chước cách lần trước Nguyên soái nói chuyện với cậu. Cậu lặng lẽ cách ly ra một khu vực ẩn ở sâu trong đầm lầy, lợi dụng khả năng tàng hình của cáo chín đuôi để trao đổi thông tin cùng Đường Sách.
“Sao rồi, có phát hiện gì không?”
“Lúc cậu đưa nước cho Lục Tắc Hiên, Moore, Lâm Phong Dao, Hùng Khải đều quan sát cậu, Tắc Kè Hoa thì không thấy đâu. Tôi đã điều tr.a được Tắc Kè Hoa thường xuyên biến mất vì tới kho vật tư ăn vụng. Hắn chỉ là một tên tham ăn thôi, có thể loại.”
“Chim Ruồi lén quan sát tôi là vì muốn kết bạn.” Dụ Nhiên hỏi: “Moore và Hùng Khải thì sao?”
“Hai người họ đều đáng nghi nhưng tôi thiên về Hùng Khải hơn. Lúc quan sát cậu, Hùng Khải làm rất âm thầm, người khác khó mà phát hiện ra hành động đó. Thân phận cha hắn không đơn giản, có lẽ có liên quan đến Quốc hội. Tôi không nắm rõ phía Quốc hội, cậu có thông tin không?”
“Có.” Lúc trước, để làm gián điệp, cậu đã phải bỏ ra hẳn một tuần học thuộc toàn bộ thông tin về tất cả quan chức Chính phủ, lãnh đạo quân đội cấp cao và những nhân vật có tiếng tăm trên thương trường.
Cậu nhanh chóng lục lọi trong trí nhớ của bản thân. Họ Hùng này không quá hiếm gặp ở Liên bang. Rất nhiều Lính gác với thực thể tinh thần gấu nâu, gấu ngựa, gấu trắng rồi cả gấu mèo đều mang họ Hùng nên ban đầu hai người không có nghi ngờ gì với họ của Hùng Khải.
Nhưng thành viên Quốc hội có họ Hùng…
Dụ Nhiên lập tức tìm ra tài liệu trong đầu, nói rất rành mạch: “Hùng Hưng Ngôn, Nghị sĩ Quốc hội Liên bang, thực thể tinh thần là gấu ngựa, Lính gác cấp A+. Tề Nhược Lam, vợ ông ta, là Giáo sư của Viện Khoa học Trung ương Liên bang, thực thể tinh thần là ong chúa, Dẫn đường cấp A+. Vợ chồng họ có một con trai, một con gái, nhưng thông tin về con cái luôn được bảo mật, đây là quy định của Chính phủ Liên bang. Để đảm bảo an toàn, thông tin về con cháu của các quan chức quan trọng đều được giữ kín.”
“Giả sử Hùng Khải là con trai hai người đó, vậy chắc hẳn Hùng Khải còn có một người chị.” Dụ Nhiên ngừng lại, hỏi Đường Sách: “Anh có biết ai là nữ họ Hùng, thực thể tinh thần có liên quan đến gấu hoặc ong mật không?”
“Họ Hùng thì tôi không biết. Nhưng con gái cũng có khả năng theo họ mẹ đúng không?” Đường Sách chợt nghĩ ra một cái tên, “Nếu theo họ mẹ, họ Tề, Tề An! Thực thể tinh thần của cô ta là ong chúa, tốt nghiệp khoa Trinh sát Học viện Quân sự số một Liên bang, hồi đi học cũng là một người rất nổi tiếng. Tính ra, tôi còn phải gọi cô ta là đàn chị, cô ta trên tôi hai khóa.”
“Là ong chúa có thể triệu tập ong mật đúng không? Chẳng lẽ là Phó phòng Điều tra?” Dụ Nhiên bỗng nhớ đến người này theo dòng tư duy của Đường Sách.
“Cô ta làm ở Phòng Điều tr.a à? Vậy xem ra, nếu Hùng Khải là nội gián, cặp vợ chồng kia là mẹ hắn, thế thì có khả năng cả nhà họ đã bị tổ chức hắc ám mua chuộc!” Đường Sách nói với thái độ không thể tin nổi, “Nghị sĩ Quốc hội, Giáo sư Viện Khoa học Trung ương Liên bang, Phó phòng Điều tra,… Địa vị đều cao cả!”
Kết quả này còn đáng sợ hơn cả việc Moore là nội gián.
Dù gì Moore cũng chỉ có một mình, thế lực không đến đâu, không gây ra được bao nhiêu sóng gió. Nhưng nếu cả nhà Hùng Khải đều là thành viên tổ chức hắc ám, vậy chứng tỏ ván cờ mà tổ chức kia bày ra không những kéo dài từ nhiều năm trước mà còn xâm nhập vào mọi lĩnh vực của Liên bang.
Dụ Nhiên nhớ lại vụ tập kích bất ngờ trong buổi tiệc tại cung điện Song Tử của Phòng Điều tra.
Chu Thiên Dịch đi cùng Phó phòng, sử dụng khả năng giám sát quần thể của ong mật để khống chế toàn bộ hiện trường. Lúc ấy, Dụ Nhiên không để lộ bất kỳ sơ hở nào, thành công thoát hiểm. Nhưng giờ nghĩ lại, giả sử cậu và Adeline có bị bắt… Tổ chức hắc ám cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui.
Phòng Điều tr.a có người của bọn họ, hơn nữa còn là Phó phòng, địa vị gần với Chu Thiên Dịch nhất.
Nói cách khác, Phó phòng vừa khéo xuất hiện trong phi vụ “ôm cây đợi thỏ” đột ngột đó của Chu Thiên Dịch không phải vì giúp hắn bắt người mà là để yểm trợ tổ chức.
Chẳng trách điều tr.a lúc tài liệu bị trộm ở Học viện Lính gác, Dụ Nhiên chưa từng gặp vị Phó phòng bí ẩn kia mà cô ta lại cố tình xuất hiện với đàn ong mật của mình trong buổi tiệc quan trọng đó.
Lúc ấy, Dụ Nhiên không biết tên cô ta. Nhưng như những phân tích hiện tại, thực thể tinh thần của cô ta là ong mật di truyền từ mẹ, họ cũng theo họ mẹ, cha là Nghị sĩ Quốc hội, còn có cậu em trai, Hùng Khải, nằm vùng trong Đội đặc chiến Liệp Ưng.
Một nhà bốn người, tóm đầu dây rút được cả chuỗi.
Nếu phỏng đoán của Dụ Nhiên chính xác, vậy thì Tề An phát hiện Trưởng phòng Chu muốn tới đánh úp buổi dạ tiệc, cấp báo cho tổ chức hắc ám, tổ chức lệnh cho cô đi theo, hỗ trợ Adeline và Dụ Nhiên thoát hiểm.
Dụ Nhiên càng nghĩ càng thấy khả năng này là rất lớn.
Tài liệu quan trọng như thế, tổ chức không thể nào chỉ để Dụ Nhiên chuyển cho Adeline. Nhỡ may có sự cố xảy ra giữa chừng, một nội gián khác, Phó phòng Điều tr.a Tề An, sẽ nghĩ cách trộm nó đi, hai tầng đảm bảo.
Bên phía Đội đặc chiến Liệp Ưng, tổ chức hắc ám muốn khống chế Quân đoàn Liệp Ưng thông qua Lục Tắc Hiên. Chỉ phái một tên gián điệp tới giám sát hắn sẽ không đem lại tác dụng lớn. Nhưng mua chuộc nguyên một gia tộc, cài cắm tai mắt vào mọi lĩnh vực, đây mới đích thực là hành động của tổ chức hắc ám.
Nguyên soái từng nói chính bản thân ông cũng không rõ tổ chức này đã xâm nhập đến mức độ nào. Thậm chí ông còn nghi ngờ có kẻ địch ở ngay bên cạnh mình nên năm đó mới không dám giúp Đường Sách, đồng thời luôn liên hệ một chiều với Dụ Nhiên. Ông còn nhắc nhở Dụ Nhiên dù Phòng Điều tr.a là quân của Tổng thống, thực lực rất mạnh, vẫn luôn điều tr.a về tổ chức hắc ám nhưng chưa chắc nội bộ bọn họ đã thật sự sạch sẽ, không thể tin tưởng hoàn toàn.
Nếu Phó phòng là nội gián, vậy đúng là nuôi ong tay áo. Dù Chu Thiên Dịch có điều tr.a thế nào cũng rất khó tiến triển được.
Sự đáng sợ và sức mạnh của kẻ địch vượt ngoài tầm dự đoán. Về sau, nhất định phải càng cẩn thận hơn.
Dụ Nhiên nhanh chóng bình tĩnh, nói: “Thiếu tá Đường, chúng ta cố gắng ít tiếp xúc với Hùng Khải này nhất có thể, cứ vờ như chưa phát hiện được gì hết, bằng không sẽ rút dây động rừng. Ngộ nhỡ hắn gặp phải nguy hiểm, chúng ta vẫn phải cứu hắn, đảm bảo hắn sống sót mới có thể lợi dụng được nhiều hơn.”
Đường Sách cũng đồng tình, lập tức nói: “Tôi hiểu. Hắn là người phụ trách thủ lại trên phi thuyền, lúc đối mặt với nguy hiểm thực sự, tôi sợ hắn vì giữ mạng mình mà bỏ lại mọi người, điều khiển phi thuyền bỏ trốn. Vậy nên, cậu cũng phải thật cẩn thận.”
Dụ Nhiên nói: “Yên tâm, tôi sẽ chú ý hắn.”