Chương 57: Xuất phát
“Đội phó Hùng đâu rồi?”
“Đúng nhỉ, Đại Hùng đó giờ có khi nào đến muộn đâu, hay bị làm sao rồi?”
“Đừng bảo là ngủ quên đấy nhé?”
Đúng lúc này, Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên sóng vai bước lên phi thuyền, mọi người lập tức yên lặng, đứng thẳng lưng.
Lục Tắc Hiên đưa mắt nhìn mọi người, nói: “Bà nội bị bệnh nặng phải nằm viện nên Hùng Khải xin nghỉ phép một thời gian. Từ hôm nay, Đội phó Đội đặc chiến Liệp Ưng…” Hắn nhìn anh em họ Triệu đứng giữa đám người, nói: “Tạm thời do Triệu Thuyên đảm nhiệm. Triệu Thuyên đã công tác nhiều năm trong Đội Cận vệ Quân đoàn Liệp Ưng, cực kỳ nhuần nhuyễn thao tác điều khiển phi thuyền, về sau, việc bảo đảm an toàn phi thuyền sẽ giao cho anh.”
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hai anh em Triệu Phong và Triệu Thuyên là lính cũ do cha Lục Tắc Hiên phái tới, tuổi tác nhiều hơn hẳn tất cả những người ở đây. Lục Tắc Hiên giao công việc bảo vệ phi thuyền cực kỳ quan trọng cho người em của cặp song sinh, nhỡ phi thuyền gặp phiền toái, người anh cũng có thể cảm nhận được ngay tắp lự.
Không ai ý kiến gì về cách bố trí hợp lý này.
Triệu Thuyên nghiêm túc thực hiện động tác chào: “Tuân lệnh. Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ tốt phi thuyền.”
Lục Tắc Hiên gật đầu với hắn, nói tiếp: “Đích đến của nhiệm vụ lần này vẫn là hành tinh S-107 thuộc chòm sao Kiếm Ngư chúng ta đã tới điều tra. Lần trước, chúng ta bị quái vật đánh lừa, xâm nhập lãnh địa của chúng trong sự thiếu cảnh giác, bị bao vây tập kích. Lần này, mọi người càng phải cẩn thận hơn nữa. Tháp Trắng yêu cầu chúng ta mang về tối thiểu hai con quái vật để các nhà khoa học nghiên cứu đặc tính, nhược điểm của chúng.”
Trong thời đại vũ trụ, xuất phát từ mục đích tìm hiểu các loài động thực vật trên những hành tinh khác, phái bộ đội tinh nhuệ đi bắt vật mẫu về nghiên cứu là thói quen đã được duy trì hàng trăm năm nay.
Chỉ khi nghiên cứu rõ đặc tính của những loài sinh vật bản địa, con người mới có thể giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất khi chiếm lĩnh tài nguyên hành tinh.
Nhiệm vụ bắt mẫu vật này không quá khó, sau khi phủ lưới điện đặc chế lên mục tiêu, nó có thể nhanh chóng giật điện khiến đối tượng đó mất khả năng phản kháng. Chỉ cần bắt sống được hai quái vật về là hoàn thành nhiệm vụ.
Lục Tắc Hiên bước tới trước đài điều khiển, thiết lập đường bay rồi để Triệu Thuyên ở lại phòng điều khiển giám sát các số liệu của phi thuyền.
Phi thuyền nhanh chóng vào tuyến đường an toàn dẫn tới trường sao phía Nam, bắt đầu bay ổn định.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, 4 giờ chiều họ sẽ tới được chòm sao Kiếm Ngư. Trong khoảng thời gian từ bây giờ đến lúc đó, mọi người không còn công việc gì khác nên Moore đề nghị cả đội xếp hàng để kiểm tr.a thế giới tinh thần, Dụ Nhiên ở bên cạnh hỗ trợ anh.
Các Lính gác lần lượt tới, chẳng mấy chốc đã đến Lữ Tiểu Long.
Thế giới tinh thần của hắn là một rừng cây, cỏ dại mọc um tùm trên mặt đất. Tắc kè hoa đang bò trên cây, màu sắc cơ thể nó hòa làm một với màu gỗ. Thực thể tinh thần này cực kỳ thích ẩn nấp. Dụ Nhiên cũng mặc kệ nó, tập trung kiểm tr.a khu rừng cùng Moore.
Một đám bong bóng ký ức xuất hiện trong thế giới tinh thần của Lữ Tiểu Long, toàn là về đồ ăn.
Các loại đồ ăn vặt ngon miệng, hạt dinh dưỡng, rồi còn có cả cánh gà coca, thịt bò cay, sườn xào chua ngọt…
Moore bật cười, nói: “Lần nào kiểm tr.a thế giới tinh thần của cậu tôi cũng thấy đói.”
Dụ Nhiên nói: “Anh toàn nghĩ đến đồ ăn vậy?”
Lữ Tiểu Long ngại ngùng giải thích: “Đời tôi không có mơ ước cao xa gì, hề hề, ngày nào cũng được ăn ngon là sướng rồi.”
Lần trước, khi kiểm tr.a thế giới tinh thần của hắn, Dụ Nhiên cũng thấy cả đống đồ ăn ngon, hơn nữa Đường Sách phát hiện hắn trộm đồ hộp trong kho, Dụ Nhiên cũng mặc định rằng hắn chỉ là một tên tham ăn.
Nhưng tham ăn lại là lớp vỏ bọc dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác nhất.
Vì hắn tham ăn, khi kiểm tr.a thế giới tinh thần, Dẫn đường sẽ bị đánh lừa bởi những món ngon đầy trong đầu hắn. Cũng vì tham ăn, hắn chia quà vặt, nước ngọt cho mọi người sẽ không khiến ai hoài nghi, đây cũng là lý do năm đó Lục Thành An đã ăn bánh quy hắn đưa không chút phòng bị. Hơn nữa, dù nửa đêm hắn đi nghe lén bị phát hiện, hắn cũng có thể dùng lý do “dậy kiếm đồ ăn” lấp liế m thành công.
Dụ Nhiên tiếp tục kiểm tr.a khu rừng này, nhìn sơ qua không phát hiện có gì bất thường. Nhưng khi tua ý thức của cậu lướt qua một bãi cỏ ở sâu trong rừng, tắc kè hoa đang trốn trên cây hơi căng thẳng. Tuy vậy, chỉ giây lát sau, bãi cỏ đã mọc lên đủ loại nấm ngon lành.
Phản ứng rất nhanh, lại dùng đồ ăn để đánh lừa? Xem ra dưới bãi cỏ này giấu giếm không ít bí mật. Dụ Nhiên ghi nhớ vị trí bãi cỏ, thản nhiên đưa tua ý thức rời khỏi khu vực đó.
Kiểm tr.a tất cả các Lính gác xong cũng vừa đến giờ cơm trưa.
Dụ Nhiên cố tình tới phòng trà nước.
Lúc này, hầu hết các Lính gác đều đang ăn cơm trong nhà ăn, phòng trà nước chỉ có một mình Dụ Nhiên.
Một con tắc kè hoa lẳng lặng bò vào từ trên trần nhà. Dụ Nhiên lấy một viên kẹo màu trắng trong túi ra, thả vào cốc nước, viên kẹo kia nhanh chóng hòa tan. Lúc này, Dụ Nhiên ung dung lắc nhẹ cái cốc rồi cầm ra ngoài.
Cậu đưa cốc nước đã “bỏ thuốc” cho Lục Tắc Hiên, bản thân cũng uống một cốc khác, nói: “Uống nước đi.”
Lục Tắc Hiên uống cạn không chút nghi ngờ. Vị ngọt quen thuộc này, xem ra Dụ Nhiên lại diễn kịch cho nội gián xem rồi.
Cùng lúc đó, Đường Sách giả vờ bước ra từ phòng vệ sinh cuối hành lang, yên lặng gọi kỳ nhông của mình về.
Lần trước, lúc Dụ Nhiên đi rót nước cho Lục Tắc Hiên, Tắc Kè Hoa đã từng biến mất. Khi ấy, các Lính gác đang đấu võ, trọng điểm quan sát của Đường Sách đặt trên người Hùng Khải, Chim Ruồi và Moore, không chú ý được Tắc Kè Hoa đi đâu.
Sau đó, Đường Sách bắt gặp Tắc Kè Hoa đang trộm đồ ăn trong kho vật tư nên cho rằng lúc trước hắn cũng đi ăn vụng theo quán tính tư duy.
Nhưng giờ xem ra cách Tắc Kè Hoa quan sát Dụ Nhiên còn bí mật hơn cả Hùng Khải. Hùng Khải liếc trộm Dụ Nhiên bằng khóe mắt, bị Đường Sách để ý thấy. Lữ Tiểu Long lại dùng luôn khả năng đặc biệt của thực thể tinh thần, nấp trên trần nhà giám sát xem Dụ Nhiên có bỏ thuốc hay không.
Sau khi tắc kè hoa cấp A ẩn mình, chỉ cần nằm yên một chỗ không cựa quậy, Dẫn đường sẽ rất khó phát hiện ra. Vậy nên lúc ấy Dụ Nhiên cũng không biết trên trần nhà đang có một con tắc kè yên lặng quan sát mình.
Rốt cuộc Dụ Nhiên có bỏ thuốc hay không mới là chuyện quan trọng nhất nội gián cần xác định.
Lần này, Đường Sách tập trung chú ý Lữ Tiểu Long theo lời dặn của Dụ Nhiên. Giờ cơm trưa vừa bắt đầu, hắn đã tới phòng vệ sinh chung ở cuối hành lang trước, thả kỳ nhông mai phục sẵn bức tường của lối đi, quả nhiên phát hiện ra manh mối.
Lính gác bình thường sẽ không để tâm chuyện Dụ Nhiên đi lấy nước, giả dụ có vô tình trông thấy Dụ Nhiên bỏ thuốc thì chắc chắn sẽ nhắc đội trưởng nhà mình cẩn thận với cậu Dẫn đường này. Nhưng sau khi trông thấy, Lữ Tiểu Long lại không làm gì cả, nét mặt cũng điềm nhiên như không, giống hệt đã biết trước tất cả.
Trong nhà ăn, Đường Sách chạy tới ngồi cùng Lữ Tiểu Long, cười toe toét: “Anh Long, anh có mang đồ ăn vặt đi không? Lát chia cho tôi vài gói với nhé.”
Đường Sách cũng xây dựng hình tượng tham ăn trước mặt Lữ Tiểu Long, hai người cũng thành lập “tình hữu nghị” qua việc cùng ăn vụng.
Ban đầu, Lữ Tiểu Long còn nghi ngờ Đường Sách đang cố tình tiếp cận nhưng sau đó hắn lại phát hiện với ai Đường Sách cũng có thái độ như thế, gọi chị Chim, anh Long, anh Hổ thân thiết vô cùng, hiển nhiên là một thanh niên xởi lởi, dễ gần.
Hắn cười nói: “Được, lát cho cậu mấy món ăn thử.”
Cách đó không xa, Dụ Nhiên lặng lẽ liếc nhìn Đường Sách. Đường Sách cũng nhìn về phía cậu, ra dấu một cái rồi nhanh chóng quay đi. Đồ ăn vặt, hiển nhiên Thiếu tá Đường đang cố tình đánh tiếng bằng cụm từ này. Xem ra Thiếu tá Đường đã chắc chắn Lữ Tiểu Long là nội gián rồi.
Có chứng cứ Đường Sách quan sát được, có thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch rồi.
Ăn cơm trưa xong, Lục Tắc Hiên cho mọi người về phòng nghỉ ngơi. Hắn dẫn Dụ Nhiên đến phòng mình, khóa cửa lại.
Ai cũng tưởng hai người làm vài chuyện thân mật trong phòng, lại không ngờ rằng vừa vào trong, Dụ Nhiên đã kết nối tinh thần với Lục Tắc Hiên.
Lục Tắc Hiên hỏi trong đầu: “Phát hiện được gì?”
Dụ Nhiên nói: “Lúc nãy, khi tôi đi rót nước cho anh, Lữ Tiểu Long quan sát tôi. Chắc chắn hắn đã thấy tôi bỏ thuốc rồi nhưng lại không có phản ứng gì cả. Xem ra chúng ta đã đoán đúng, hắn chính là nội gián do tổ chức hắc ám phái tới để giám sát.”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Kế hoạch tiếp theo là gì?”
Dụ Nhiên nói: “Trước cứ đến chòm sao Kiếm Ngư bắt quái vật theo nhiệm vụ Tháp Trắng giao đã. Đến khi hoàn thành rồi, trở về hành tinh Thủ đô, mọi người sẽ buông lỏng cảnh giác. Ban đêm, anh đi thay đổi tuyến đường bay của phi thuyền, tới tọa độ tôi cho anh.”
Dụ Nhiên viết một tọa độ lạ trong lòng bàn tay Lục Tắc Hiên.
Lục Tắc Hiên chinh chiến nhiều năm ở thiên cầu Nam, vô cùng quen thuộc với các tuyến đường vũ trụ. Tọa độ Dụ Nhiên cho hắn không nằm trong bất kỳ tuyến đường nào đã được khai thác, hình như là một khu không người ở phía Nam?
Hắn nhìn Dụ Nhiên với vẻ khó hiểu.
Dụ Nhiên giải thích: “Ở đó có một lỗ sâu vũ trụ sẽ hút tất cả các vật thể tiến lại gần nó, đưa đến một hành tinh hoang ở thiên hà Nam Tam Giác. Trên hành tinh kia tràn ngập một loài nhện mắt đỏ kỳ quái, chúng sẽ giúp chúng ta.”
Lục Tắc Hiên giật mình. Lỗ sâu vũ trụ? Hành tinh hoang? Nhện mắt đỏ?
Tại sao Dụ Nhiên lại biết những thứ này? Chẳng lẽ cậu đã trải qua tất cả những điều ấy trong quá trình trốn chạy năm đó?
Lục Tắc Hiên không hỏi thêm mà chỉ gật đầu, nói: “Được, cứ thực hiện theo kế hoạch của cậu.”
*** ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
4 giờ chiều, phi thuyền Liệp Ưng tới thiên hà Kiếm Ngư đúng giờ.
Lần thứ hai đặt chân lên hành tinh S-107, mọi người ai cũng cực kỳ cẩn trọng.
Giọng Lục Tắc Hiên vang lên trong tai nghe: “Ba trinh sát viên dùng kính viễn vọng tìm các vị trí ít quái vật. Chó Săn dẫn đội 1, Cá Sấu dẫn đội 2, chia ra hành động, thả lưới điện bắt sinh vật vũ trụ.”
Hơn năm mươi người nhanh chóng tản ra. Chim Ruồi, Tắc Kè Hoa và Đường Sách cùng lái phương tiện bay tiến lên quan sát.
Từ trên cao nhìn xuống, đám quái vật kia vẫn im lìm như trước, từng cái móng vuốt dựng ngược lên trời giống như những thân cây thuộc họ xương rồng trong sa mạc, hình dáng y hệt thực vật. Nhớ tới lần trước sơ xuất, xâm nhập lãnh địa của chúng rồi suýt nữa ch.ết sạch, mọi người vẫn còn thấy sợ hãi.
Đã có kinh nghiệm, phương tiện bay của mọi người luôn bay trên cao. Đám quái vật này không biết bay, chỉ cần duy trì độ khoảng cách an toàn là có thể tránh được sự tấn công từ móng vuốt.
Chim Ruồi nhanh chóng phát hiện một vùng đất bằng phẳng khá ít quái vật: “Hướng 10 giờ, tiến lên 1km.”
Đường Sách nói: “Hướng 3 giờ bên phải, tiến lên 500m cũng có một chỗ ít quái vật hơn hẳn.”
Chó Săn và Cá Sấu lập tức phân công nhau dẫn đội di chuyển tới. Mấy chục phương tiện bay lần lượt xếp thành hình tròn, một tấm lưới điện cao áp được thả xuống từ trên cao, phủ lên móng vuốt của một con quái vật, nhanh chóng vây nó lại.
“Áu áu áu…”
Bị giật điện, quái vật đang giả vờ ngủ choàng tỉnh, tiếng kêu đinh tai nhức óc vang tên từ dưới lòng đất.
Lục Tắc Hiên trầm giọng chỉ huy: “Đánh nhanh thắng nhanh, lôi chúng lên!”
Lưới điện bắt đầu thu lại, nhoáng cái đã bắt được một con quái vật, kéo nó lên không trung. Lúc này mọi người mới thấy rõ hình dạng của nó: Trông khá giống bạch tuộc hợp thể với rết, đầu nó rất to, có rất nhiều móng vuốt sắc như dao, đôi mắt to đang dáo dác nhìn xung quanh.
Dụ Nhiên nói: “Chắc đây là hình dạng của quái thú non, tôi có thể cảm nhận được sự sợ hãi của nó.”
Lục Tắc Hiên nói: “Bắt về trước đã, Viện Khoa học Trung ương cần nghiên cứu chúng.”
Dụ Nhiên hỏi: “Nghiên cứu thế nào vậy? Mổ phanh toàn bộ cơ thể nó à?”
Khi nghiên cứu sinh vật vũ trụ, các nhà khoa học thường sẽ giải phẫu, thậm chí cắt xẻ các bộ phận khác nhau trên cơ thể chúng làm tiêu bản. Hành tinh Thủ đô có hẳn một bảo tàng triển lãm tiêu bản sinh vật vũ trụ, thu hút rất nhiều khách tham quan mỗi năm.
Con người đã quen với việc đứng ở tầng cao nhất của chuỗi thức ăn nên chẳng có bao nhiêu thương xót đối với những sinh vật vũ trụ này.
Dụ Nhiên không nói thêm, thực ra cậu có cách thức ôn hòa, lý tưởng hơn, chính là phái Đội đặc chiến Dẫn đường đi trao đổi với sinh vật vũ trụ, từ đó đạt được hiệp nghị trong hòa bình.
Rất nhiều trường hợp tài nguyên mà con người muốn không hề xung đột với những yếu tố cần thiết cho môi trường sống của sinh vật vũ trụ.
Nhưng vì khác biệt giống loài, có rất nhiều cuộc chiến tranh đã nổ ra.
Dẫn đường có thể tiến thẳng vào thế giới tinh thần của sinh vật trí tuệ cao, dù bất đồng ngôn ngữ vẫn có thể giao lưu bình thường với chúng. Thực ra, người phù hợp để thực hiện những nhiệm vụ khai phá này không phải Lính gác với sức chiến đấu vượt trội mà là Dẫn đường có thể trao đổi trong tâm trí.
Chẳng qua, thay đổi quan niệm cố hữu của xã hội gian nan đến chừng nào? Rồi lại có bao nhiêu Dẫn đường chịu đương đầu mạo hiểm ra tiền tuyến nói chuyện với những loài quái vật kia?
Dụ Nhiên liếc nhìn con quái thú nhỏ bị bắt, nó đang tròn xoe đôi mắt nhìn cậu với vẻ vô cùng đáng thương. Cảm xúc khó hiểu và hoảng sợ truyền vào tâm trí Dụ Nhiên cực kỳ rõ ràng.
Dụ Nhiên tiến tới, vươn tua ý thức ra, ám thị tâm lý với nó: “Ngoan, đừng giãy giụa, cái lưới này ghê gớm lắm, giãy sẽ bị thương.”
Quái vật nhỏ chớp chớp đôi mắt, nó ngừng giãy giụa như đã tin lời Dụ Nhiên.
Các Lính gác nhanh chóng nhốt nó vào nhà giam ở đuôi phi thuyền.
Tiếp đó, một con quái thú trường thành bị bắt lên. Quái thú kia còn giãy giụa mạnh hơn, tiếng kêu gào giận dữ nghe váng cả đầu. Moore nói chuyện với nó giống như Dụ Nhiên, chỉ lát sau, nó đã yên lặng.
Trông thấy cảnh tượng kỳ diệu ấy, các Lính gác không kìm được bèn hỏi: “Hai người hiểu quái vật đang nói gì à?”
Moore cười, nói: “Dẫn đường trao đổi bằng sức mạnh tinh thần, bất đồng ngôn ngữ cũng không sao, chúng nó vẫn hiểu được.”
Chim Ruồi bỗng nói: “Sớm biết thế này thì điều một Dẫn đường cấp S tới khuyên chúng nó đầu hàng chẳng phải tốt hơn bao nhiêu à? Việc gì phải bán mạng đánh nhau chứ!”
Mọi người ngỡ ngàng nhìn nhau. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Khuyên đầu hàng? Nghe rất quá đáng nhưng hình như lại vô cùng hợp lý. Các Lính gác vò đầu, không trăn trở vấn đề này nữa.
Lục Tắc Hiên nói: “Được rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, chuẩn bị quay về thôi. Mọi người vất vả rồi, đi nghỉ ngơi cả đi.”
Các Lính gác quay về phòng ký túc của mình, Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên liếc nhìn nhau một cái rồi cũng về ký túc nghỉ ngơi.
Phi thuyền bay vào tuyến đường an toàn, trở về hành tinh Thủ đô.
Mãi đến đêm khuya, Lục Tắc Hiên giả vờ như tỉnh giấc vì ác mộng, đi vào phòng điều khiển. Hắn day huyệt Thái Dương, thấp giọng nói với Triệu Thuyên: “Anh về nghỉ đi, để tôi thay ca cho.”
Triệu Thuyên lập tức rời đi.
Đến khi Triệu Thuyên đi xa rồi, Lục Tắc Hiên mới bước tới trước đài điều khiển, nhanh chóng chỉnh sửa tuyến đường, nhập tọa độ Dụ Nhiên viết cho hắn vào.
Phần đa người trên phi thuyền đều đang ngủ. Không ai biết phi thuyền Liệp Ưng đã chệch khỏi quỹ đạo ban đầu từ lúc nào.