Chương 88: Gặp nạn
Sau khi trở về không lâu, Nguyên soái Tần Tiêu bắt đầu giả vờ bệnh nặng, nằm liệt giường suốt mấy ngày liên tục.
Trong thời gian đổ bệnh, ông đóng cửa không tiếp khách, chỉ cho quản gia mình tin tưởng nhất lo chuyện sinh hoạt hằng ngày. Ông cho loan tin ra ngoài rằng bản thân đã lớn tuổi, bất cẩn dầm mưa nhiễm lạnh, bệnh vào không dậy nổi. Thực tế, ông đang âm thầm tìm cách để bí mật rời khỏi hành tinh Thủ đô.
Ông là Nguyên soái của Liên bang, lái chiến hạm rời đi rất dễ khiến kẻ địch phát hiện. Cách tốt nhất là trà trộn vào với dân chúng, rời khỏi hành tinh Thủ đô bằng phi thuyền chở khách trước, sau khi đến một thiên hà xa xôi rồi mới đổi sang phương tiện khác để tới địa phận chòm sao Thời Chung.
Nếu đã có thể tạo thân phận giả cho Dụ Nhiên, Đường Sách, đương nhiên không khó để Tần Tiêu tạo cho mình một thân phận giả tương tự.
Chỉ trong vài ngày, giấy tờ tùy thân của thân phận giả này đã hoàn thành: Một thương nhân buôn hoa quả rất bình thường, quê ở thiên hà Mục Phu*, ở đó có nông trường rất rộng, lần này tới hành tinh Thủ đô để bàn chuyện làm ăn.
* Chòm sao Mục Phu là 1 trong 48 chòm sao cổ điển của Ptolemy, đồng thời là chòm sao xếp thứ 13 về diện tích trong 88 chòm sao hiện đại
Nghe tin Nguyên soái đổ bệnh phải nghỉ ở nhà, các quân đoàn lớn đều gửi thư thăm hỏi. Lục Tắc Hiên cũng chủ động gửi thư: “Mong Nguyên soái giữ gìn sức khỏe. Nếu ngài xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ rất đau lòng.”
Những lời này chắc hẳn là Dụ Nhiên nhờ hắn nhắn gửi. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Người thân của Nhiên Nhiên giờ chỉ còn ông nội và dì út Tạ Thần. Nếu ông gặp bất trắc, nhất định Nhiên Nhiên sẽ rất đau lòng, vậy nên lần này ông phải thật cẩn thận, cố gắng sống sót và mang manh mối quan trọng trở về.
Nghĩ đến Dụ Nhiên đang nằm vùng trong tổ chức hắc ám, Tần Tiêu lại không yên lòng. Nhiên Nhiên ông thương nhất mấy năm nay đã rất khổ rồi, giờ Nhiên Nhiên không thể rời khỏi hành tinh Thủ đô, vậy thì để ông đi tìm chứng cứ về chân tướng năm xưa.
Thân là Thống soái Liên bang, ông phải đòi lại công lý cho con trai con dâu, cho những chiến sĩ trong Quân đoàn Ánh Sao đã hy sinh và cho vô số Lính gác vô tội bị biến thành vật thí nghiệm, để an ủi linh hồn họ.
***
Mới đó mà đã sang tháng Bảy, bệnh tình của Nguyên soái càng ngày càng nghiêm trọng, nghe nói còn không dậy nổi khỏi giường.
Trợ lý ở lại giám sát nhìn bộ dạng như già đi cả chục tuổi của Tần Tiêu lén lút báo lại với Mạc Duy: “Xem ra Nguyên soái sắp đi rồi. Ông ta vốn có bệnh phổi, trận cảm này khiến phổi bị viêm nặng, trạng thái tinh thần cũng không ổn, cả ngày cứ mơ mơ màng màng, thời gian tỉnh táo không nổi 5 tiếng.”
Mạc Duy cảnh giác nói: “Thật hả? Ông ta không giả bệnh chứ?”
Trợ lý khẳng định chắc nịch: “Không đâu, tôi chính mắt trông thấy ông ta nôn ra máu suốt mấy hôm nay. Quản gia ông ta tin tưởng nhất còn lén lau nước mắt, nói có nên chuẩn bị hậu sự cho Nguyên soái không. Bệnh của ông ta chắc hẳn là suy đa tạng, khoang điều trị cũng không chữa được, trừ khi tiến hành thay tạng mới.”
Mạc Duy xoa cằm ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nguyên soái chỉ nằm trong nhà sẽ không cản trở kế hoạch của chúng ta, thế là quá tốt rồi. Cậu tiếp tục theo dõi ông ta, có tình hình gì mới, lập tức báo lại cho tôi.”
Bọn họ không hề biết rằng chính hôm trợ lý rời khỏi nhà của Nguyên soái, Tần Tiêu “bệnh nặng liệt giường” đã lén lút thay một bộ quần áo bình thường, đội một chiếc mũ rộng vành, bí mật tới trạm vũ trụ hành tinh Thủ đô bằng căn cước mới.
Bước chân ông mạnh mẽ, dáng vẻ hiên ngang, làm gì giống một người ốm liệt giường?
Trạm vũ trụ tấp nập người đến người đi, giọng thông báo êm tai vang vọng: “Hành khách thân mến, phi thuyền khởi hành từ hành tinh Thủ đô tới hành tinh M-11 chòm sao Mục Phu chuẩn bị check-in, kính mời hành khách đưa theo hành lý xếp hàng để vào cửa kiểm tr.a an ninh.”
Tần Tiêu đi lẫn giữa đám đông, xếp hàng qua cửa kiểm tr.a an ninh.
Khi bước qua cửa kiểm tra, tiếng “tích tích” quen tai vang lên, đã xác nhận thân phận thành công.
Nhân viên sân bay trả lại thẻ căn cước đã được kiểm tr.a cho Tần Tiêu. Tần Tiêu cười tủm tỉm nhận lấy, quay người lên phi thuyền chở khách theo đám đông.
Cùng lúc đó, trong nhà của Nguyên soái, thế thân cải trang thành Tần Tiêu đang nằm trong phòng ngủ, ho khù khụ như người bệnh nặng.
Sau vài tiếng di chuyển trong vũ trụ, Tần Tiêu đã tới thiên hà Mục Phu. Đây là vùng sản xuất nông nghiệp lớn nhất Liên bang, khắp hành tinh chỗ nào cũng là nông trường và vườn trái cây, trên đường đi cũng ngửi thấy hương thơm của các loại hoa quả.
Tần Tiêu chọn nơi này làm trạm trung chuyển, mua một chiếc tàu bay vũ trụ cao tốc siêu đắt tiền bằng thân phận thương nhân.
Tiếp đó, ông lái tàu bay tới chòm sao Nam Tam Giác – nơi có hành tinh Nhện Đỏ.
Tuy là một trong những Dẫn đường có sức mạnh tinh thần mạnh nhất Liên bang, nhưng ông không biết rốt cuộc có thứ gì tồn tại trên hành tinh mình sắp sửa tới. Ông không thể mạo hiểm một thân một mình, ông cần có sự trợ giúp. Đường Sách được Nhiên Nhiên giấu ở hành tinh Nhện Đỏ chính là trợ lực tốt nhất đối với ông.
***
3 giờ chiều ngày 10 tháng 7, Nguyên soái Tần Tiêu lái tàu bay cỡ nhỏ tới chòm sao Nam Tam Giác.
Ông thiết lập đường bay tự động, sau một khoảng thời gian di chuyển trong vũ trụ, mục tiêu không xác định bỗng xuất hiện trong tầm quét phía trước của radar, hơn nữa còn là rất nhiều mục tiêu. Trên màn hình chi chít những chấm tròn, Tần Tiêu lập tức bật hệ thống chống radar trên tàu bay, quan sát bằng kính viễn vọng.
Một chiếc phi thuyền khổng lồ lơ lửng giữa vũ trụ, trên thân có biểu tượng của Văn phòng Tổng thống. Lúc này, phi thuyền của Văn phòng Tổng thống đang bị bao vây, vài chiếc tàu chiến khắc hoa văn kỳ quặc hình sói của lũ cướp vũ trụ đang hung hãn nã pháo vào chiếc phi thuyền đã bị bao vây.
Đùng! Đùng!
Pháo điện từ nổ không ngừng, ánh lửa chói mắt sáng lòa cả khoảng vũ trụ tối đen.
Đội hộ vệ của Tổng thống đang chiến đấu kịch liệt với lũ cướp vũ trụ.
Không ít chiến hạm đã bị phá hủy, xác hạm lẫn cả máu tươi trôi nổi vô định trong không gian, tình hình cuộc chiến vô cùng cam go. Nhưng rõ ràng lũ cướp vũ trụ rất đông, đội hộ vệ của Tổng thống đã rơi vào thế hạ phong.
Thấy cảnh này qua kính viễn vọng, Tần Tiêu cau mày. Tàu bay của ông chỉ là phương tiện dân dụng, không được trang bị bất kỳ loại vũ khí nào. Cũng chính vì nguyên nhân này, những người đang chiến đấu đều không để tâ m đến sự hiện hữu của ông.
Tổng thống Harrison bị cướp vũ trụ bao vây?
Xem ra tổ chức hắc ám muốn giết ch.ết Tổng thống thật, đưa Tổng thống giả lên thế chỗ Harrison trong cuộc tranh cử lần này?
Suy đoán này khiến Tần Tiêu lạnh cả người. Ông đang nghĩ làm sao để cứu được Tổng thống, đúng lúc ấy, một con nhện đen khổng lồ bỗng xuất hiện phía sau lũ cướp vũ trụ. Chính là thực thể tinh thần của Chu Thiên Dịch, Trưởng phòng Điều tr.a Liên bang.
Lúc này, nhện đen xuất hiện với kích thước thật của nó. Hình thể khổng lồ kia không thua kém gì tàu chiến của cướp vũ trụ. Tám cái chân vung nhanh giữa không gian như thanh đao điện từ sắc bén, nhoáng cái đã chém vài chiếc tàu chiến của cướp vũ trụ thành từng mảnh.
Thực thể tinh thần phối hợp tác chiến, Chu Thiên Dịch quyết định liều ch.ết cứu người.
Con nhện khổng lồ đột ngột xuất hiện khiến lũ cướp luống cuống. Chu Thiên Dịch cưỡng chế mở đường máu thành công từ sau lưng bọn chúng. Hắn lái tàu chiến xé tan hàng phòng ngự của lũ cướp, nhện đen đứng trên tàu chiến của hắn, phương tiện chiến đấu cỡ nhỏ kia lập tức bay đến bên cạnh phi thuyền Tổng thống.
Lúc này, Tổng thống Harrison đang đứng ở phòng điều khiển của phi thuyền với sắc mặt vô cùng khó coi.
Tuy đội hộ vệ Tổng thống đã được huấn luyện chuyên nghiệp nhưng so với lũ cướp liều ch.ết kia, sức chiến đấu của họ thật sự không cùng cấp bậc. Không thể ngờ được bọn chúng lại khởi động chương trình tự hủy trên tàu chiến rồi lao thẳng vào họ.
Đội hộ vệ thương vong nghiêm trọng, lồng phòng ngự cũng đã vỡ vì liên tục bị va đập và phải hứng chịu những vụ nổ.
Thấy phi thuyền bắt đầu nghiêng ngả sắp rơi, Harrison hít thở sâu, nhắm mắt lại, chấp nhận mình sẽ ch.ết tại đây.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên qua thiết bị liên lạc: “Tổng thống, vào khoang thoát hiểm nhanh, tôi sẽ đón ngài!”
… Là Chu Thiên Dịch?
Harrison mừng rỡ, vội vàng vào khoang thoát hiểm, khởi động hệ thống thoát nạn khẩn cấp.
Vừa rồi, bị cướp vũ trụ bao vây, khoang thoát hiểm không có tác dụng gì cả. Khoang thuyền được đẩy ra đó sẽ bị pháp laser của bọn chúng bắn nổ ngay tức thời. Nhưng giờ có Chu Thiên Dịch tiếp ứng, có lẽ ông vẫn còn hy vọng sống.
Khoang thoát hiểm của Harrison bị đẩy ra cực nhanh.
Chu Thiên Dịch lái tàu chiến linh hoạt di chuyển trong vũ trụ, đón lấy khoang thoát hiểm đang rơi xuống một cách vô cùng chuẩn xác.
Gần như cùng lúc đó, nhện đen của hắn phun ra tơ nhện màu trắng đặc quánh. Những sợi tơ kết thành mạng nhện dày cui cực kỳ nhanh, tạo thành một tấm lưới phòng ngự dày dặn, chắc chắn phía ngoài khoang thoát hiểm của Tổng thống.
Ầm!
Một quả pháo điện từ bay tới bị tơ nhện chặn lại. Ngọn lửa nhức mắt từ vụ nổ thiêu cháy mạng nhện chỉ trong nháy mắt nhưng khoang thoát hiểm đã không thấy đâu nữa.
Tiếng chửi bới vang lên giữa lũ cướp: “Mẹ kiếp! Đuổi theo cho tao!”
Ai cũng biết Chu Thiên Dịch là Lính gác cấp S, năng lực đặc biệt tiến hóa ra được của thực thể tinh thần là mạng nhện có thể trói người. Không ngờ khi thứ mạng nhện kia xếp chồng lên nhau còn có thể cản được một quả pháo truy kích ngay thời khắc mấu chốt?!
Pháo truy kích bị chặn lại, Chu Thiên Dịch lợi dụng hai giây ngắn ngủi đó tăng tốc tàu chiến lên ngưỡng tối đa, đưa khoang thoát hiểm của Tổng thống bỏ trốn nhanh như tên bắn, bay thẳng vào vũ trụ tăm tối.
Lũ cướp dần dần bị hắn bỏ xa.
Bấy giờ Chu Thiên Dịch mới mở cửa sổ nóc của tàu chiến, đưa Tổng thống Harrison vào trong.
Thấy sắc mặt hắn tái xanh, Harrison lập tức kết nối với tua ý thức với Chu Thiên Dịch.
Vừa rồi, vì bảo vệ hai người trốn thoát, nhện đen bị pháo laser nổ cho thương tích đầy mình, thậm chí rụng mất ba chân. Thực thể tinh thần bị thương sẽ khiến chủ nhân đau đớn. Lúc này, hang động trong thế giới tinh thần của Chu Thiên Dịch đang rung lắc như sắp sập.
Nhưng hắn vẫn kiên cường chịu đựng, nói: “Tổng thống, thành thật xin lỗi, tôi tới trễ. Phòng Điều tr.a có tay trong của bọn họ, tôi mất khá nhiều thời gian mới cắt đuôi được Kloger, tìm ra được vị trí ngài gửi tín hiệu cầu cứu.”
Harrison nghiêm túc nói: “Đừng nói nữa. Cậu tập trung lái tàu chiến đi, để tôi chữa trị cho cậu.”
Thế giới tinh thần của Chu Thiên Dịch là hang động khổng lồ như một mê cung sâu hun hút dưới lòng đất, nhện đen cũng đã trở về nơi này vì bị thương nặng. Harrison vươn tua ý thức màu xanh lục ra, nhẹ nhàng quấn quanh nhện. Vầng sáng dịu mắt mang theo cảm giác ấm áp len lỏi khắp mình nhện. Đồng thời, vô số sợi dây leo xanh biếc đang vươn dài, gia cố lại hang động lung lay sắp sập.
Năng lực chữa trị của Dẫn đường cấp S+ quả nhiên hùng mạnh, chỉ một lát thôi đã ổn định được thế giới tinh thần của Chu Thiên Dịch.
Harrison thở phào một hơi, bình tĩnh nói: “Không ngờ bọn chúng nắm được cả thông tin lịch trình di chuyển, cấu kết với cướp vũ trụ tập kích trên đường. Đội hộ vệ của tôi gần như bị tiêu diệt sạch.”
Chu Thiên Dịch thấp giọng nói: “May mà tôi kịp ra được nội gián trong Phòng Điều tr.a sớm, kịp cắt đuôi trước khi tên Kloger đó ra tay với tôi. Không thì…”
Không thì Tổng thống đã chôn thây ở khu không người ngoài vũ trụ, Chu Thiên Dịch cũng sẽ bị giết hoặc bị khống chế.
Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều rất khó coi.
Harrison nói: “Chúng ta có thể trốn đi đâu đây? Chắc chắn lũ cướp đó sẽ truy sát.”
Chu Thiên Dịch cũng không biết hắn có thể đưa Tổng thống đi đâu. Hắn chỉ có một chiếc tàu chiến này, nhỡ chẳng may bị lũ cướp đuổi kịp, hắn phải ứng phó sao với cả trăm tên điên sẵn sàng liều ch.ết kia?
Đúng lúc này, một chiếc tàu bay cỡ nhỏ bỗng xuất hiện ngay gần đó. Tốc độ của chiếc tàu bay kia không thua kém gì tàu chiến của Chu Thiên Dịch, hiển nhiên là phương tiện dân dụng có tốc độ cao nhất, giá cả siêu đắt đỏ, thường được các phú hào mua về sử dụng.
Chiếc tàu bay kia chủ động gửi đề nghị trò chuyện tới, thông tin vắn tắt là: Trưởng phòng Chu, theo tôi.
Chu Thiên Dịch giật mình, lập tức kết nối. Một gương mặt lạ lẫm xuất hiện trên màn hình đối thoại. Người kia nuôi một bộ râu dài bạc trắng, lông mày rất rậm, trên mặt có nhiều nốt ruồi và nếp nhăn, hệt như một ông già bình thường. Nhưng đôi mắt kia lại bình tĩnh, sắc bén, trông cực kỳ quen.
Là Nguyên soái Tần Tiêu?
Nhiều năm làm Trưởng phòng Điều tr.a đủ giúp Chu Thiên Dịch nhận ra một người chỉ bằng ánh mắt.
Trong lúc hắn vẫn đang kinh ngạc, đối phương đã trầm giọng nói: “Lũ cướp vũ trụ đó sẽ không buông tha hai người đâu. Mau chuyển tiếp không gian tới chòm sao Nam Tam Giác theo tôi.”
Vừa dứt lời, tàu bay của ông lập tức biến mất khỏi tầm nhìn.
Ngay phía trước chính là điểm chuyển tiếp không gian, Chu Thiên Dịch quyết đoán đi theo.
Một điểm chuyển tiếp có thể đi tới nhiều thiên hà khác nhau, Chu Thiên Dịch chọn chòm sao Nam Tam Giác.
Kết quả, vừa chuyển tiếp xong chưa được bao lâu, bọn họ đã bị hút thẳng vào một lỗ sâu vũ trụ khổng lồ.
Tàu chiến bị hút vào vòng xoáy của lỗ sâu quay cuồng như con thuyền bị sóng đánh, Chu Thiên Dịch và Harrison hoảng đến mức suýt nôn mửa. Thấy không xa phía trước, tàu bay của Nguyên soái cũng đang lắc lư giữa lốc xoáy của lỗ sâu, Chu Thiên Dịch đành yên lặng mở lồng phòng ngự.
Hơn mười phút sau, tiếng động ruỳnh ruỳnh vang lên, bọn họ rơi xuống một hành tinh lạ.
[Lại có máy móc của con người rơi xuống nữa nữa nữa rồi!]
[Lần này vẫn là do Nhiên Nhiên đưa tới hả?]
[Cậu ấy sợ chúng mình buồn chán nên đưa bao nhiêu là người đến chơi cùng chúng mình đúng không?]
[Nhiên Nhiên tốt với chúng mình quá]
Bước ra từ tàu chiến, tàu bay, ba người trông thấy một khu rừng giăng kín sương đỏ.
Tiếng vo ve không ngừng vang lên trên đầu, sao trông đám côn trùng biết bay này có vẻ giống nhện thế nhỉ?
Chu Thiên Dịch và Harrison liếc nhìn nhau.
Chuyện gì thế này? Nguyên soái đã biết trước về nơi này sao?
Tần Tiêu không bận tâ m đến ánh mắt nghi hoặc của hai người, ông nhìn rừng sương đỏ trước mặt với tâm trạng ngổn ngang.
Khi đó, Nhiên Nhiên của ông đã một mình sống ở đây suốt ba năm sao?