Chương 15
Sở Mặc nhíu mày tìm tòi nghiên cứu và đánh giá cái ngõ nhỏ trước mặt, anh rõ ràng đã nhìn thấy Bạch Diệc Trạch đi đến ngõ này và bước vào trong một cửa hàng, nhưng bởi vì góc độ nhìn hay sao mà khi đến gần anh lại cảm thấy giống như mình đã nhìn lầm thì phải. Bạch Diệc Trạch rõ là đã đi vào đây nhưng trong này chỉ có một cửa hàng nhỏ, liếc mắt một cái là đã trông thấy rõ ràng không có cậu trong này, mà nếu vậy thì cậu đang ở đâu.
Nhìn lướt qua các tấm biển hiệu của dãy cửa hàng hai bên, chỉ thiếu duy nhất có biển hiệu số 44, mà rõ ràng vừa rồi anh còn đứng ở đấy cơ mà. Đã từng mua được cửa hàng và buôn bán rồi, nên Sở Mặc rất rõ về những số nhà được đánh số ở trên các tấm biển hiệu, không thể nào lại thiếu đi một số trong cả dãy số được. Chính điều này đã khiến cho Sở Mặc càng thêm nghi ngờ.
“Anh Mặc!” Hà Tiểu Thị ảo não đuổi theo Sở Mặc, vừa rồi biết hành vi trêu đùa của mình đã khiến Sở Mặc tức giận, nên mới phải chạy theo anh. Cô cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng nhất: “Đi dạo lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, chúng ta đi ăn bữa tối đi!”
Tuy Hà Tiểu Mặc rất sợ Sở Mặc giận mình, nhưng mà cô vẫn muốn làm nũng, đưa tay lắc lắc cánh tay anh.
Mà vẻ mặt của Sở Mặc lúc này so với lúc này còn đen hơn, Tiểu Trạch hiểu lầm anh còn chưa biết thế nào, anh muốn chạy theo giải thích thì lại không tìm thấy người. Đã thế cái người phụ nữ này còn cứ đứng bên cạnh mà ríu rít, thật khiến anh phiền não. Anh cảm thấy, sai lầm lớn nhất hôm nay chính là đồng ý đưa cái người phụ nữ này đi dạo phố!.
“Mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi đi!” Sở Mặc mất hết kiên nhẫn, rốt cuộc cũng không thể giữ được sắc mặt hòa nhã nữa. Đưa tay vẫy một chiếc taxi, rồi ném hết mấy thứ mua sắm trong ngày hôm nay cùng với người phụ nữ kia vào trong xe luôn.
Sở Mặc bỗng nhiên trở mặt làm cho Hà Tiểu Thị rất bất ngờ, từ trước tới nay Sở Mặc đối với cô luôn nhẹ nhàng và chu đáo. Dù có đôi lúc cô sẽ làm ra một vài hành động hơi quá mức, thì anh vẫn luôn bao dung cô, chưa có lúc nào so đo với cô cả. Hôm nay là làm sao vậy chứ, chẳng lẽ là tại vì cô tỏ ra thân mật với anh ở trước mặt người nhân viên kia sao. Rõ ràng dáng vẻ người nhân viên kia trông vô cùng bình thường, chức vị cũng không cao, nhưng tại sao Sở Mặc lại tức giận như vậy?
“Anh Măc!” Hà Tiểu Thị tỏ ra uất ức mà gọi một tiếng, nhưng chỉ đổi lấy được âm thanh của tiếng đóng cửa xe.
Sở Mặc ở bên ngoài xe nói ra địa điểm cần tới, rồi nhân tiện đưa ra tờ tiền mệnh giá 100 đồng cho tài xế.
Gặp được người khách hào phóng như Sở Mặc, lái xe cảm thấy rất vui, nên cũng không để ý tới tiếng kháng nghị của người trong xe mà nghênh ngang lái xe rời đi.
Đuổi được người phụ nữ gây ra phiền phức kia rời đi, Sở Mặc cũng chỉ đứng lại một lúc rồi bỏ đi. Anh biết Tiểu Trạch luôn muốn trốn tránh anh, lại càng muốn anh đừng đi tìm cậu, tất cả mấy điều này anh đều rất rõ. Bỏ lỡ thời cơ giải thích hiểu lầm tốt nhất, nên giờ anh chỉ đành phải chạy tới nơi Tiểu Trạch đang sinh sống để đợi cậu về nói chuyện, hy vọng sẽ không bị phản lại hiệu quả. Đến lúc đấy Tiểu Trạch có chịu nghe anh giải thích hay không thì anh không biết, anh chỉ hy vọng cậu sẽ không chạy trốn anh một lần nữa là tốt rồi.
Hay là chừa chút thời gian để cho Tiểu Trạch bình ổn lại cảm xúc, đợi tới mai hãy đi tìm cậu.
Chỉ cần Tiểu Trạch còn làm nhân viên ở tập đoàn Vân Mặc một ngày, thì Sở Mặc sẽ không cần phải lo lắng sẽ không tìm thấy cậu. Anh hiểu rõ Tiểu Trạch, cậu là người rất có trách nhiệm nên nếu cậu muốn rời khỏi tập đoàn, thì nhất định cậu sẽ phải đưa đơn xin nghỉ việc, chứ không bao giờ không chào hỏi một tiếng mà đã bỏ đi.
Cùng lắm thì đợi đến thứ hai đi làm là sẽ gặp được cậu ở công ty thôi, đến khi đấy chỉ cần lợi dụng đặc quyền của cấp trên, anh cũng không sợ Bạch Diệc Trạch sẽ không chịu nghe mình giải thích.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, cảm xúc của Bạch Diệc Trạch cũng thoáng chút ổn định lại. Cậu cũng đã suy nghĩ thông suốt, tình cảnh hiện giờ cậu không có cách nào thay đổi, cậu có trách nhiệm mà cậu phải gánh vác, Sở Mặc thì có cuộc sống riêng của anh, hai người bọn họ là người của hai thế giới, do đó cậu không nên làm xáo trộn cuộc sống sinh hoạt bình thường của Sở Mặc nữa. Cậu đã sớm đem Sở Mặc trở thành một người không quen không biết, cùng lắm thì giờ cũng chỉ như là một cấp trên trong công ty mà thôi.
Bạch Diệc Trạch cảm thấy thật may mắn, vì tình cảnh xấu hổ vừa rồi ở trong cửa hàng lại không có người khách nào, chứ nếu không cậu đã mất hết mặt mũi rồi. Làm dẫn linh sư một thời gian dài như vậy, nên cậu biết thân phận thiên sư có số lượng khá nhiều, chẳng may bị nhìn thấy trong dáng vẻ này thì thật không hiểu sẽ bị đồn đãi thành cái dạng gì.
Trên quầy của cửa hàng có một túi đồ nhỏ được đóng gói rất cẩn thận, bên trong đều là các loại giấy bùa và chu sa tốt nhất.
Bạch Diệc Trạch biết đó là do quỷ bà vì cậu mà chuẩn bị, đáng lẽ cậu nên đi vào trong phòng để nói chuyện với quỷ bà đã, nhưng Bạch Diệc Trạch lại không muốn quấy rầy, nên yên lặng mà rời khỏi cửa hàng.
Ra khỏi cửa thì trời đã tối đen, Bạch Diệc Trạch có một loại cảm giác giống như cậu lại một lần nữa được trở về thế giới hiện thực. Cậu từ khi trở thành dẫn linh sư thì mới biết tới cửa hàng này, rồi cứ ngẫu nhiên mà tới mua sắm những vật dụng của dẫn linh sư, thường xuyên qua lại nhiều rồi trở thành khách quen của cửa hàng.
Linh lực của Bạch Diệc Trạch chính là bi kịch, trước năm mười tám tuổi cậu chưa từng học gì về pháp thuật, cũng chưa gặp qua một dẫn linh sư nào khác, nên sau khi trở thành dẫn linh sư, cậu cũng chẳng có ý muốn hay lãng phí thời gian mà đi học tập gì thêm nữa.
Bạch Diệc Trạch chỉ có năng lực mở cửa luân hồi tuyền, ngoài ra các chuyện khác cậu hầu như đều không có linh lực mà làm, mà dù cho là có linh lực thì cậu cũng chưa chắc đã biết cách làm. Giống như lần trước gặp được tiểu quỷ kia, cậu cũng chẳng thể bắt được nó, chứ đừng nói là bảo cậu đi đối phó với ác linh hay là yêu quái lợi hại khác.
Luân hồi tuyền được dẫn linh sư bảo vệ vô cùng tốt, nói như vậy cũng không phải là do dẫn linh sư có pháp lực tốt nên không có ai dám tiếp cận, mà là do linh khí của luân hồi tuyền rất lớn mới khiến cho những linh hồn và yêu quỷ sợ ch.ết nên không dám đến gần thôi. Luân hồi tuyền là nơi nối liền giữa hai giới âm dương, tụ tập linh khí, cho nên nếu như có người nào phá vỡ được thì chỉ e là sẽ có hậu quả không thể tưởng tượng được, cũng chính vì thế mà trách nhiệm bảo vệ nơi này của dẫn linh sư cũng rất lớn.
Dựa vào thực lực của Bạch Diệc Trạch, nếu thật có ai muốn đánh vào luân hồi tuyền, thì chỉ e là cậu cũng không có khả năng ngăn chặn nổi.
Nhưng vẫn thường có một câu nói, dù cho tất cả các cánh cửa đều đóng lại thì vẫn sẽ có một đường khác mở ra lối thoát. Linh lực của Bạch Diệc Trạch không tốt, nhưng bù lại là ấn ký dẫn linh sư của cậu thì lại có công năng vô cùng lớn. Cậu có thể mượn pháp lực thông qua ấn ký bằng cách sử dụng các phù chú, rồi thuận buồm xuôi gió làm tốt công việc của mình.
Bạch Diệc Trạch biết được chuyện này, cậu đã dùng rất nhiều phù chú để dựng lên cấm chế ở quanh công viên, ngoài ra cậu còn thuê cả người đến bày thêm kết giới nữa cho an toàn. Người thường chỉ ban ngày mới có thể đi vào trong công viên, còn đến tối, ngoài dẫn linh sư và linh hồn ra thì không ai có thể đi vào. Một khi có ai không sợ ch.ết muốn xâm nhập, kết quả là sẽ bị kết giới của cậu tiêu diệt.
Lợi dụng vào phù chú bảo vệ luân hồi tuyền, nên Bạch Diệc Trạch cũng nhân đó mà giải quyết luôn mấyi nhóm người trộm cắp không có ý tốt tụ tập quanh đây, làm cho nhiều năm gần đây ở chỗ này tình hình trị an tốt lên không ít.
Từ lúc cậu lần đầu tiên đi vào cửa hàng của quỷ bà, quỷ bà đã biết cậu có thân phận là dẫn linh sư, nên vẫn luôn kiên trì không thu của cậu một đồng tiền nào, đã thế những thứ mà cửa hàng đưa cho cậu lại còn là những đồ tốt nhất nữa.
Tuy cậu vẫn luôn tự nhủ là phải bình tĩnh, tự thuyết phục bản thân không nên suy nghĩ mấy chuyện liên quan tới Sở Mặc nữa, nhưng mà không hiểu sao trong lòng cậu vẫn cảm thấy khó chịu. Nên khi trở về nhà, cậu chẳng những thấy không tốt thêm chút nào đã đành, mà còn có chiều hướng càng xấu hơn.
Bạch Diệc Trạch cũng chỉ là một người bình thường, nên chẳng bao lâu khi Sở Mặc rời đi thì cậu vẫn luôn sinh sống một mình, vì vậy mà cậu đã quên mất rằng một người bình thường như anh thì sao lại có khả năng cũng sẽ như cậu được. Ở nơi này bảy năm, cậu chưa từng nghĩ lại chuyện trước kia một lần nào, thẳng cho tới hôm nay khi gặp chuyện này cậu mới hoàn toàn hiểu ra, ở trong lòng cậu Sở Mặc đã là một ký ức không thể xóa đi được.
Trước kia khi thấy Sở Mặc không nhận ra cậu, cậu cũng cảm thấy có hơi chút thất vọng. Nhưng lại vì công việc cùng với nơi sinh sống này rất thuận tiện cho việc dẫn linh sư của cậu, nên cậu dựa vào cái cớ này mà vẫn tiếp tục làm việc ở tập đoàn Vân Mặc. Bạch Diệc Trạch biết rõ cậu không nên tiếp xúc với Sở Mặc gần như vậy, nhưng mà không hiểu sao bản thân lại không tự chủ được mà cứ bị Sở Mặc ảnh hưởng.
Kỳ thật cậu không thể không thừa nhận, tại sâu trong lòng cậu, cậu làm như vậy là có mục đích, mà mục đích đó chính là có thể dựa vào khoảng cách gần để ở cạnh Sở Mặc, mặc dù chỉ là đứng nhìn từ xa.
Nhưng cậu đã đánh giá bản thân mình quá cao, cho đến khi tận mắt trông thấy Sở Mặc tay trong tay đi cùng với người khác, thì cậu mới biết là cậu không làm được, cậu không thể nào bình tĩnh mà chúc phúc cho anh được, cậu thật sự không thể tự lừa dối bản thân mình được.
Bạch Diệc Trạch cảm thấy cậu nên nghiêm túc suy xét tới việc từ chức và rời đi thật sự rồi.
Từ lúc về nhà cậu vẫn luôn suy nghĩ loạn lên, nên chưa ngủ được bao lâu thì đã chuẩn bị phải thức dậy để đi làm công việc dẫn linh sư, trong khi tâm tình vẫn luôn bất ổn.
Bạch Diệc Trạch rõ ràng tay đang cầm lá bùa cùng với chu sa, ý định là dùng cách này để phân tán đi suy nghĩ, khiến cho bản thân trở nên yên tĩnh lại một chút. Vừa đúng lúc phù chú còn thừa không nhiều, tuy chỗ đó đủ dùng nhưng mà chuẩn bị thêm nhiều vẫn tốt hơn.
Mọi người đều biết phù càng cao cấp thì càng khó vẽ, muốn vẽ phù chú không phải chỉ cần có bùa là đủ mà còn cần phải có linh lực ngang với cấp độ phù chú mình cần vẽ, mà vậy cũng chưa đủ, còn cần phải có cả thiên phú nữa mới làm được. Trong quá trình vẽ bùa nếu như phân tâm thì trong nháy mắt lá bùa đó sẽ trở thành một tờ giấy bỏ đi, cho nên linh lực cao cũng chưa chắc đã vẽ được, chứ nếu không thì cần gì tới các thiên sư đi vẽ bùa, cứ để người bình thường vẽ cho xong.
Dẫn linh sư có ấn ký chống đỡ, nên Bạch Diệc Trạch có thể sử dựa vào nó cung cấp linh lực không ngừng. Nhưng ngoài chuyện này ra thì thiên phú của Bạch Diệc Trạch cũng rất cao, cậu chỉ cần xem qua một lần là có thể vẽ lại không sai một điểm, dù cho nó có khó ra sao cũng không ảnh hưởng tới cậu chút nào.
Bạch Diệc Trạch vẽ bùa đều là những lá có lực sát thương cao, chứ mấy lá bùa trung cấp hay hạ cấp đối với cậu đã quá dễ dàng. Bình thường mấy người muốn đến luân hồi tuyền quấy rối cũng toàn là hạng người có chút bản lĩnh, nên nếu dùng bùa cấp thấp sợ là chẳng thể giải quyết được.
Tập trung tinh thần vẽ lại mấy điểm tinh tế ở trên bùa chú, mãi cho tới khi chỉ còn một nét nữa là hoàn thành thì tay cậu lại run lên, khiến cho mọi sự cố gắng từ đầu đến giờ đều là công cốc, mà lá bùa trong tay cũng coi như tờ giẩy bỏ đi.
Tâm loạn như ma, không cách nào tập trung nổi. Bạch Diệc Trạch tức giận vo tròn tờ giấy thành một cục, ném vào thùng giác, mà ở trong thùng giác cũng đã có sẵn bốn, năm tờ giấy như thế cùng chung vận mệnh với nhau nằm ở đó. Đã vài giờ trôi qua, mà cậu ngay cả một lá bùa cũng không vẽ được.
Rất nhanh đã đến mười hai giờ đêm, Bạch Diệc Trạch dù muốn vẽ tiếp cũng không được, cậu đành thu dọn một chút lại rồi đi tới công viên. Giống như mọi ngày, mở ra cánh cửa luân hồi tuyền, rồi đi ra đài phun nước ngồi xuống và nhìn từng linh hồn đi qua trước mặt mình tiến vào luân hồi tuyền.
“Bạch đại nhân” Tiểu Linh bay tới bên cạnh Bạch Diệc Trạch, nhìn bộ dáng của Bạch Diệc Trạch hôm nay khiến cho Tiểu Linh cảm thấy có chút khác với mọi khi, nên lo lắng hỏi: “Ngài không có chuyện gì chứ?”
“A!” Bạch Diệc Trạch cười khổ: “Biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy à?”
Ở bên ngoài, cậu cứ nghĩ rằng đã đem cảm xúc che giấu đi một cách rất hoàn hảo, không nghĩ đến vẫn bị người khác phát hiện. Đối mặt với Tiểu Linh, Bạch Diệc Trạch cũng không giấu diếm chuyện gì.
“Chu sa dính vào tay ngài rồi” Tiểu Linh có lòng tốt nhắc nhở.
Thật ra thì Tiểu Linh cũng không thấy được sắc mặt của Bạch Diệc Trạch khác thường, mà Tiểu Linh biết Bạch Diệc Trạch là người cẩn thận, nên khi thấy cậu ngay cả khi chu sa dính vào tay cũng không biết, thì mới đoán là có chuyện gì đã xảy ra.
“Thì ra là bị chu sa dính vào” Mở tay ra nhìn, trong tay dính nhiều vết màu đỏ, Bạch Diệc Trạch cảm thấy cũng hơi chút ngoài ý muốn. Sau đó mới vén tay áo lên cao, lấy nước trong đài phun nước rửa đi vết chu sa, vừa rửa vừa hỏi: “Tiểu Linh, tôi hỏi cậu một chuyện”
“Chuyện gì?” Tiểu Linh tò mò hỏi lại, khó có khi thấy Bạch Diệc Trạch có chuyện gì đó hỏi mình.
Nhưng phải một lúc lâu sau Bạch Diệc Trạch mới nói: “Anh có biết người dẫn linh sư trước tôi là làm công việc này trong bao lâu không?”
“Hả?” Tiểu Linh suy nghĩ nửa ngày mới trả lời: “Khi tôi tới thì vị đó cũng đã trông coi luân hồi tuyền rồi, cho tới khi ngài tiếp nhận chức vụ này, khoảng chừng năm mươi năm thì phải!”
Bạch Diệc Trạch cảm thấy buồn chán nên đưa tay khuấy động mặt nước, tới khi nghe được câu trả lời thì đột nhiên dừng lại động tác.
“Nhưng cũng không hoàn toàn chính xác đâu” Tiểu Linh cuống quít chữa lại, lúc này mới cảm thấy được tâm trạng của Bạch Diệc Trạch rất khác lạ, tuy không biết cụ thể nhưng vẫn hàm hồ nói: “Tôi cũng chỉ biết có một vị như vậy thôi”
“Năm mươi năm! Thì ra Tiểu Linh đã ở bên suối luân hồi tuyền này lâu như vậy rồi” Bạch Diệc Trạch tiếp tục nghịch nước, chuyển hướng đề tài: “Anh không cảm thấy nhàm chán sao?”
Mới vừa hỏi xong thì Bạch Diệc Trạch liền hối hận, dẫn linh sư không được hỏi việc riêng tư, cho nên cậu không nên hỏi như vậy. Tiểu Linh cố chấp canh giữ ở bên luân hồi tuyền, mỗi ngày đều để ý từng linh hồn đi qua đây, cho dù Tiểu Linh chưa từng nói, nhưng cậu cũng đoán ra được là Tiểu Linh đang chờ người.
Tiểu Linh ngoài ý muốn khi thấy Bạch Diệc Trạch hỏi vấn đề này, nhưng thần sắc vẫn ảm đạm mà trả lời: “Chúng tôi đã từng có ước định từ trước”
Cuộc nói chuyện không đầu không đuôi, khiến hai người đều đột nhiên im lặng.
Bỗng nhiên bốn phía trở nên yên tĩnh dị thường, Bạch Diệc Trạch phát hiện ra có điểm khác lạ, lắc lắc cánh tay dính nước, cho đến khi cậu quay người nhìn lại thì đã hoàn toàn ngây ngẩn.
Phía trước quảng trường yên lặng không có một tiếng động, ở đó có một con cự thú màu trắng, ánh mắt màu đỏ hiện ra dưới ánh trăng trông vô cùng hung dữ.
Hết chương 15.