Chương 17

“Nguy rồi!” Ánh sáng chói mắt làm cho Bạch Diệc Trạch phải lùi lại về phía sau hai bước, rồi đưa tay lên che mắt theo bản năng.


Cửu vĩ hồ lúc này đang chìm ngập trong ánh sáng màu trắng, mãi cho tới một lúc lâu sau mà ánh sáng vẫn không hề suy giảm, ngược lại còn càng ngày càng mạnh hơn. Cả khoảng trời phía trên công viên vào lúc này bị bao phủ bởi vầng sáng màu trắng, nhìn không khác gì ban ngày.


Bạch Diệc Trạch dơ tay ngăn cản ánh sáng, nheo mắt nhìn lên bầu trời. Cậu hi vọng lúc này không có ai ở quanh đây, chứ nếu như chẳng may có ai đó chú ý tới sự kiện quái dị này thì chỉ e là sẽ ầm ĩ mất một thời gian mới yên ổn được.


Ánh sáng ở bên đài phun nước tỏa ra liên tục, bên cạnh đó còn kèm theo cả tiếng dã thú sắc bén chói tai, may mà công viên này đã được dựng lên kết giới ngăn chặn âm thanh. Chứ nếu không thì mấy xung quanh đây, đã bị âm thanh này dọa cho sợ.


Bạch Diệc Trạch nhịn xuống xúc động muốn bịt lỗ tai lại, ánh mắt mang theo lo lắng nhìn về phía ánh sáng ở trung tâm. Khi cậu trở thành dẫn linh sư, ngoài ấn ký của dẫn linh sư ở trên người thì ở trên tay còn có một chiếc vòng khế ước nữa. Mà khế ước này được đặt ở ngay nơi cao nhất trên đài phun nước.


Mỗi dẫn linh sư đều có một linh thú đi theo, vừa trợ giúp vừa là bảo vệ luân hồi tuyền. Thời điểm dẫn linh sư có được ấn ký, thì mỗi dẫn linh sư đều có thêm một vòng tay khế ước để có thể khế ước với linh thú, mà chiếc vòng này chính là tín vật khế ước, hoặc có thể gọi là giấy thông hành. Chỉ cần mở vòng khế ước ra là có thể khế ước với các linh thú ở trong khu kết giới linh thú. Còn chuyện dẫn linh sư có thể đính ước được với linh thú dạng nào thì đó còn phải xem vào năng lực của dẫn linh sư rồi.


available on google playdownload on app store


Trên tay Bạch Diệc Trạch cũng có một chiếc vòng khế ước như vậy, nhưng bởi vì linh lực của cậu quá yếu nên đến giờ vẫn chưa có linh thú khế ước nào. Dựa vào linh lực này, cho dù có mạnh mẽ thông qua được kết giới, thì cũng chưa chắc đã có linh thú nào đồng ý ký kết khế ước với cậu cả. Vì thế mà Bạch Diệc Trạch cũng không quan tâm nhiều tới chuyện linh thú, mà cậu đem luôn chiếc vòng đó đặt ở nơi cao nhất của đài phun nước, coi như là để hấp thu linh khí.


Vòng khế ước là linh vật, cùng với ấn ký ở trên người cậu giống nhau, nên những người bình thường đều không nhìn ra được. Đài phun nước rất cao, xung quanh đầy nước như một cái ao, cho nên vòng tay đặt ở trên đấy khiến cho cậu cực kì yên tâm. Huống hồ vật này trừ cậu ra thì những người khác đều không lấy được.


Nhưng cậu lại không ngờ rằng con cửu vĩ hồ kia đột nhiên lại bổ nhào tới.


Cửu vĩ hồ không phải yêu quái bình thường, hơn nữa dựa vào đạo hạnh này của nó thì rất có thể là nó đã nhìn được rõ ràng trên đài phun nước chính là vòng khế ước, thậm chí nó còn có thể biết được cách sử dụng nữa cũng nên. Bạch Diệc Trạch nghĩ vậy thì càng lo lắng hơn, cậu sợ cửu vĩ hồ sẽ dùng vòng khế ước này đến kiểm soát mình, tuy cậu không quan tâm đến vòng khế ước, nhưng tuyệt đối cậu sẽ không để cho nó rơi vào trong tay yêu quái.


Tiếng gào thét mỗi lúc một chói tai hơn.


Chẳng nhẽ vòng khế ước có khả năng hấp dẫn yêu quái? Hồ yêu khác với người, người bình thường đến gần vòng khế ước cũng chẳng có hiện tượng gì. Bạch Diệc Trạch cảm thấy khó hiểu, vì căn bản cậu chưa từng gặp phải trường hợp này. Nghĩ thầm, nếu như vòng khế ước có thể giúp cậu thu thập được con cửu vĩ hồ này, thì có phải tất cả cùng vui không.


Bỗng nhiên ánh sáng ở đài phun nước bắt đầu yếu dần, nhưng chưa đợi Bạch Diệc Trạch thở phào một hơi, thì ấn ký dẫn linh sư trên người lại bắt đầu nóng lên, không những thế còn có xu hướng càng ngày càng nóng hơn.


Bạch Diệc Trạch lấy tay che vai, cảm thấy da dẻ như bị lửa đốt đang bốc thành hơi nước vậy. Lúc này cậu chỉ hận không thể xẻo đi từng lớp da để cho nó khỏi nóng nữa.


Sau bả vai giống như bị lửa thiêu cháy, ngay trong khi Bạch Diệc Trạch đang nghĩ có nên nhảy vào trong ao để cho nhiệt độ hạ xuống hay không, thì trong ánh sáng trắng bỗng có hạt châu màu nâu bay ra, xoay xung quanh cổ tay cậu rồi tạo thành một vòng tròn giống như một chiếc vòng, cuối cùng là dừng lại ở trên cổ tay rồi bất động.


Trong nháy mắt khi hạt châu bay tới, Bạch Diệc Trạch nhìn thấy rõ ràng, hạt châu màu nâu kia chính là chiếc vòng khế ước.


Bạch Diệc Trạch bất chấp bả vai đang bị nóng rát, mà cẩn thận nghiên cứu chiếc vòng ở trên cổ tay. Mỗi một viên hạt châu đều sáng lên màu đỏ lửa và trên mỗi hạt châu đều được khắc hoa văn sống động, nhìn giống y hệt với ấn ký dẫn linh sư. Chiếc vòng được linh khí rót vào liên tục cho tới khi chuyển thành màu đỏ đậm, thì mới bắt đầu chỉnh thành kích cỡ vừa vặn với cổ tay của Bạch Diệc Trạch, không cách nào tháo xuống được.


Cùng lúc đó, ánh sáng của đài phun nước cũng biến mất không thấy đâu. Còn cửu vĩ hồ thì nổi giận đùng đùng đứng ở giữa hồ, trên cổ cũng có một chiếc vòng giống hệt với vòng khế ước ở trên cổ tay của Bạch Diệc Trạch.


Không phải chứ! Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên có một cảm giác khó hiểu, cậu nhìn chằm chằm chiếc vòng khế ước ở trên cổ cửu vĩ hồ, tâm tình vô cùng phức tạp.


Chuyện này là sao! Các dẫn linh sư khác khi sử dụng vòng khế ước ở trong kết giới linh thú đều rất dễ dàng, thậm chí có người còn có thể gặp được phượng hoàng, kỳ lân thượng cổ thần thú, còn cậu thì tại sao lại chính là đại yêu quái ngàn năm!


“Này!” Thấy cảm xúc của cửu vĩ hồ có chút quái lạ, Bạch Diệc Trạch do dự mở miệng hỏi: “Ngươi có khỏe không?”


Cửu vĩ hồ giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, nó cảm thấy ở trên cổ có gì đó làm nó không thoải mái, nên mới đưa móng vuốt xoẹt qua, nhưng không có động tĩnh gì cả. Cuối cùng nó phát hiện, nơi nó đang đứng cách mặt đất có ba, bốn mét, cho nên trực tiếp đánh về phía sau lưng Bạch Diệc Trạch.


Ngay khi nó nhấc chân lên khỏi đài phun nước, nó còn tưởng mình bị trúng mai phục, muốn chạy trốn cũng không kịp. Bị ánh sáng màu trắng bao phủ, hít thở khó khăn làm nó muốn chạy ra xa nhưng không may là nó vừa bị thương, không vận khí nổi. Chờ cho tới khi nó hồi phục lại tinh thần, thì nó đã bị nhốt ở bên trong ánh sáng trắng không ra được, mà trên cổ còn có một chiếc vòng ch.ết tiệt.


Thân hình to lớn đánh úp về phía Bạch Diệc Trạch, ngay khi cửu vĩ hồ nhảy xuống thì đã đem Bạch Diệc Trạch ngã bổ nhào lên trên đất. Cửu vĩ hồ dơ chân trước, dẫm lên ngực Bạch Diệc Trạch, ép cho cậu không động đậy được, còn một móng vuốt khác thì chạm lên cổ của cậu.


“Đem cái thứ ch.ết tiệt này tháo ra cho ta!” Cửu vĩ hồ lắc lắc móng vuốt ở trước mặt Bạch Diệc Trạch, ý tứ nếu như ngươi không nghe lời thì sẽ ch.ết ngay lập tức. Dùng pháp thuật đối phó với dẫn linh sư là vô dụng, nhưng móng vuốt của nó thì lại không hề có chút linh lực nào, nên chỉ cần móng vuốt của nó hạ xuống là tên dẫn linh sư này đi tây thiên ngay.


“Ta cũng muốn tháo ra lắm chứ!” Bạch Diệc Trạch dở khóc dở cười, tới khi cảm nhận được móng vuốt sắc nhọn xoẹt qua làn da, cậu mới vô tội nói tiếp: “Ta nhớ là mình đã từng nói với ngươi là đừng đi qua đấy, nhưng mà ngươi vẫn cố đi ….”


Cửu vĩ hồ trầm mặt nhìn như phát điên đến nơi, nên Bạch Diệc Trạch cũng không nói thêm nữa, cậu sợ nếu còn kích thích nó thêm nữa thì con hồ ly này sẽ trở mặt mất.


Cứ nghĩ lại chuyện vừa xảy ra là cậu lại hận con cửu vĩ hồ này đến nghiến răng. Giờ vô duyên vô cớ chính cậu với nó đã ký kết khế ước, nên cậu cũng chỉ còn cách yên lặng xem thái độ của nó ra sao. Tuy là cậu không tiêu hóa nổi chuyện mình đã ký khế ước với một con cửu vĩ hồ, nhưng mà chuyện lập khế ước này lại đã thực sự xảy ra.


Không nói tới chuyện đối phương đã tu luyện được ngàn năm, rồi chuẩn bị từ yêu quái trở thành đại tiên, thì chỉ cần dựa vào chuyện nó có chủ ý với luân hồi tuyền là đã đủ làm cho cậu không có tin tưởng để mà ký khế ước rồi, chứ đừng nói tới chuyện cậu có thể khiến nó phải ngoan ngoãn nghe theo lời mình.


Móng vuốt sắc bén nhẹ nhàng xoẹt qua cổ Bạch Diệc Trạch, để lại ba vết máu.


“Chỉ cần ngươi ch.ết thì không phải là có thể lấy xuống rồi sao?” Trong mắt cửu vĩ hồ hiện lên sát khí, một con người yếu ớt mà muốn nó trở thành sủng vật à, mặc kệ người này có là ai đi chăng nữa thì cũng không thể nào sống tiếp được.


Cái ch.ết chỉ trong nháy mắt đã tới gần kề với Bạch Diệc Trạch, trên cổ lạnh lẽo, dù có ấn ký dẫn linh sư bảo vệ thì cũng không ăn thua, bởi căn bản công kích này không mang theo pháp thuật.


“Khế ước của chúng ta là khế ước hỗ trợ lẫn nhau, đã là người trên cùng một thuyền, nếu như ngươi cố tình giết ta để kết thúc khế ước, chỉ sợ ngàn năm tu hành của ngươi sẽ mất đi một nửa” Nhìn cửu vĩ hồ động chân động tay, Bạch Diệc Trạch đành phải nhanh chóng nói: “Huống hồ ngươi giết dẫn linh sư, chỉ sợ thiên sư ở dương gian cũng sẽ không buông tha cho ngươi, thậm chí quỷ sai âm phủ cũng sẽ truy đuổi ngươi! Đến lúc đó tu vi giảm xuống, lại bị hai giới âm dương đuổi giết. E là giữ mạng còn khó chứ đừng nói tới chuyện ngươi có độ kiếp được hay không”


Đùa giỡn sao, nếu đã ký kết khế ước với cậu xong, lại bị chính linh thú của mình giết ch.ết, này cũng quá oan uổng cậu rồi. Bạch Diệc Trạch sử dụng công phu mồm mép, làm cho con linh thú vừa ký kết khế ước với cậu xong ổn định tâm trạng lại.


Cửu vĩ hồ đã sống hơn ngàn năm, bỗng nhiên lại mất đi tự do, cùng ký kết khế ước với một con người, chỉ nghĩ thôi cũng đã tức muốn ch.ết rồi.
“Ngươi dám uy hϊế͙p͙ ta!” Cửu vĩ hồ nheo mắt đầy nguy hiểm, móng vuốt đang lơ lửng trên người Bạch Diệc Trạch cũng hạ xuống thấp.


Bị đè lên cổ, Bạch Diệc Trạch cảm thấy khó thở vô cùng, nên hai tay đều nâng lên để giữ lại móng vuốt của cửu vĩ hồ.


“Chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng chỉ là đang phân tích giữa lợi và hại thôi!” Bạch Diệc Trạch tranh thủ cơ hội nói tiếp: “Ngươi không phải là muốn tìm nơi tu luyện sao? Hơn nữa làm gì có nơi nào có được linh khí như ở đây đúng không?”


Hết cưỡng bức rồi đến dụ dỗ, tất cả đều đã được Bạch Diệc Trạch mang ra sử dụng.
“Có khế ước là ta có thể tùy ý tu luyện à?” Cửu vĩ hồ dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Bạch Diệc Trạch, rồi nói nốt lời thoại phía sau còn dang dở của Bạch Diệc Trạch.


Nó đâu cần một dẫn linh sư đi nói cho nó biết nơi nào là nơi thích hợp để nó tu luyện chứ? Nếu không phải nơi này có linh khí đầy đủ, tu luyện làm chơi ăn thật, thì nó đâu có ý nghĩ muốn chiếm mảnh đất này.


Cửu vĩ hồ cảm thấy dù không có khế ước này nó vẫn có thể ở đây tu luyện, giờ thêm khế ước chẳng khác gì làm việc thừa, lại còn bị tên nhân loại này quản chế, mà càng thế thì nó càng khinh thường Bạch Diệc Trạch hơn.


“Ngươi không thể nghĩ như vậy được!” Cửu vĩ hồ nghĩ gì, Bạch Diệc Trạch đều hiểu rõ, vì thế nên cậu lại bắt đầu dẫn dắt từng bước: “Tu vi của ngươi cao, chiếm mảnh đất này là chuyện dễ dàng. Nhưng nơi này dù sao cũng là luân hồi tuyền, được dẫn linh sư bảo vệ. Thế mà bị một con cửu vĩ hồ chiếm lấy, nếu như thiên sư biết được thì nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Đừng bảo ta không nói cho ngươi biết, ở thành phố Lâm Tuyền này có một hiệp hội thiên sư, chỉ cần mỗi lần phái ra một, hai thiên sư tới, dù không phân thắng bại thì đã sao, chỉ e là ngươi cũng đừng mong có ngày yên ổn mà tu luyện”.


Bạch Diệc Trạch vừa nói vừa liếc trộm sắc mặt cửu vĩ hồ, nhìn thấy nó buông lỏng, tiếp tục nói: “Có khế ước này, chỉ cần linh thú ký kết với dẫn linh sư cùng với người đó bảo vệ luân hồi tuyền thôi. Nói cách khác, luân hồi tuyền này chính là địa bàn của ngươi rồi, ngươi có thể danh chính ngôn thuận mà tu luyện, dù người khác có muốn ngăn cản cũng không có khả năng”.


Vốn dĩ đây chính là mơ ước của nhiều người, nhưng bởi vì sự tồn tại của dẫn linh sư, nên không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như luân hồi tuyền bị một con cửu vĩ hồ chiếm giữ, tất nhiên những người khác sẽ không thể ngồi yên được nữa, ai cũng muốn được chia một miếng bánh.


Âm dương hai giới cùng tranh giành, đến lúc đó luân hồi tuyền sẽ triệt để bị hủy hoại. Đợi thiên hạ đại loạn, cửu vĩ hồ dù không giết cậu, thì cậu cũng muốn lấy cái ch.ết đệ tạ tội.


Nhưng tình huống này lại không giống thế, nếu cửu vĩ hồ cùng cậu bảo vệ luân hồi tuyền. Cậu sẵn sàng để cho nó tự do ở đây tu luyện.


Bản tính của hồ ly rất thông minh và giảo hoạt, nên khi nghe Bạch Diệc Trạch giảng giải đạo lý, thì nó tự nhiên sẽ hiểu rõ được lợi và hại ở trong đó, và cũng biết rõ nên làm như thế nào.


Trong quá trình thu phục cửu vĩ hồ, Bạch Diệc Trạch cũng hiểu rõ ràng mọi chuyện. Cậu căn bản không đủ tư cách làm một dẫn linh sư, nên nếu giờ cửu vĩ hồ chịu giúp cậu bảo vệ luân hồi tuyền thì đúng là chuyện tốt nhân đôi. Sợ là sau này cũng không có tên nào dám đánh chủ ý lên luân hồi tuyền nữa, cậu cũng đỡ mệt.


Vì vậy nên nếu như nó chịu giúp, thì chuyện nó muốn tu luyện ở đây không có gì là không thể cả, bởi đó là công sức nó bỏ ra để bảo vệ nơi này.
“Ngươi tính toán thật hay!” Cửu vĩ hồ thu lại móng vuốt, nó biết Bạch Diệc Trạch nói có lý, nên cũng không phản bác thêm nữa.


Bạch Diệc Trạch vụng trộm thở ra một hơi, nhưng còn chưa kịp vui mừng, thì khóe miệng cửu vĩ hồ đã hiện lên nét cười độc ác, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Thật có lỗi! Ta không có nhiều thời gian để chơi đùa với ngươi!”
Hết chương 17.






Truyện liên quan

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Một Viên Thế Giới Thụ

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Một Viên Thế Giới Thụ

Chân Thực Huyễn Tưởng146 chươngTạm ngưng

6.6 k lượt xem

Võng Du Chi Toàn Dân Lĩnh Chủ Convert

Võng Du Chi Toàn Dân Lĩnh Chủ Convert

Đại Hán Hộ Vệ1,285 chươngFull

19.2 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Trọng Sinh Thành NPC, Ta, Cử Thế Vô Địch! Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Trọng Sinh Thành NPC, Ta, Cử Thế Vô Địch! Convert

Quốc Vương Bệ Hạ397 chươngTạm ngưng

32.7 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ Bắt Đầu Chế Tạo Bất Hủ Tiên Vực

Toàn Dân Lĩnh Chủ Bắt Đầu Chế Tạo Bất Hủ Tiên Vực

Cơ Giới Chi Chủ4,574 chươngĐang ra

365 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Binh Chủng Biến Dị Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Binh Chủng Biến Dị Convert

Tiềm Thủy Đích Oa Ba758 chươngFull

99.1 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Không Sở Hữu Binh Chủng Kiến Trúc Cuồng Ma Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Không Sở Hữu Binh Chủng Kiến Trúc Cuồng Ma Convert

Tàn Đông Lãnh Hạ617 chươngTạm ngưng

38.4 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Chiêu Mộ Hắc Ảnh, Quét Ngang Vô Địch! Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Chiêu Mộ Hắc Ảnh, Quét Ngang Vô Địch! Convert

Hồng Dương339 chươngTạm ngưng

17.5 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Từ Người Làm Vườn Đến Thần Nông Đại Đế!

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Từ Người Làm Vườn Đến Thần Nông Đại Đế!

Thiên Bảng Trương Thiên Sư251 chươngTạm ngưng

10.1 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Lãnh Địa Của Ta Có Thể Vô Hạn Tiến Hóa

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Lãnh Địa Của Ta Có Thể Vô Hạn Tiến Hóa

Thánh Ngọc1,692 chươngFull

58.3 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Chế Tạo Khoa Huyễn Thiên Đình

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Chế Tạo Khoa Huyễn Thiên Đình

Đại Tiểu Kiều269 chươngTạm ngưng

11.9 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Khô Lâu Binh? Ta Bạo Binh Vạn Vạn Ức

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Khô Lâu Binh? Ta Bạo Binh Vạn Vạn Ức

Than Đế555 chươngĐang ra

33.3 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Bạo Suất Trăm Phần Trăm

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Bạo Suất Trăm Phần Trăm

Nhất Chỉ Thanh Điểu1,530 chươngTạm ngưng

49.4 k lượt xem