Chương 19

“Chào mọi người, buổi sáng tốt lành!” Bạch Diệc Trạch vẫn như mọi khi đi vào văn phòng, sau đó nhìn về phía mọi người chào hỏi.


Trong nháy mắt khi Bạch Diệc Trạch bước vào văn phòng, cả văn phòng đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại ở trên người Bạch Diệc Trạch, tất cả tiếng nói chuyện cùng với tranh chấp đều ngừng lại.


Nụ cười trên mặt Bạch Diệc Trạch cứng lại, cậu phát hiện không khí ở đây không được thích hợp cho lắm, ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn khi cậu đều có vẻ ngưng trọng. Bình thường mọi người ở trong tập đoàn Vân Mặc đều rất ít khi tụ tập hay là thăm hỏi ở văn phòng này, nhưng hiện giờ tất cả đều tụ tập ở trước bàn làm việc của Lâm Viên, mà biểu tình của Lâm Viên lại giống như muốn khóc, nhưng lại không khóc nổi.


Bạch Diệc Trạch nhìn lướt qua văn phòng: “Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Bạch Diệc Trạch! Cậu còn dám tới công ty à!” Lý Đức Hải phục hồi lại tinh thần đầu tiên, tức giận chỉ vào mặt Bạch Diệc Trạch.


Bạch Diệc Trạch cảm thấy vô cùng khó hiểu, cậu còn chưa từ chức, tại sao lại không thể tới công ty chứ. Nhìn Lý Đức Hải có dáng vẻ tức giận chỉ hận không thể xé xác cậu ra được, rồi lại hỏi tiếp lần nữa: “Rốt cuộc là có chuyện gì, làm phiền Lý tổng nói rõ ràng một chút!”


Nhìn thấy Bạch Diệc Trạch bình tĩnh như vậy, Lý Đức Hải cảm thấy hình như người đuối lý là mình, nhất thời tự tin đều giảm xuống. Nhưng sau khi nhìn thấy sau lưng Bạch Diệc Trạch là quản lý cấp trên của tập đoàn, Lý Đức Hải nhận thấy, nếu xét về khí thế thì bất quá cậu ta chỉ là một nhân viên cấp dưới, hơn nữa về sau sẽ không còn phải cùng làm việc với cậu ta ở tập đoàn Vân Mặc nữa thì lại cảm thấy yên tâm trở lại.


available on google playdownload on app store


Nghĩ như thế nên giọng nói của Lý Đức Hải cũng trở nên nghiêm khắc hơn: “Ngươi đừng ở đây giả mèo khóc chuột, dám trộm đi tư liệu quan trọng của công ty rồi đem bán cho công ty khác, thế mà giờ vẫn còn đứng ở trước mặt tôi làm ra vẻ vô tội, không có cửa đâu!”


Tôn Uy lo lắng nhìn Bạch Diệc Trạch, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào. Ngày đó nếu như anh không để cho Bạch Diệc Trạch làm giúp, cũng sẽ không xảy ra chuyện xui xẻo này. Tuy Lý Đức Hải nói là sự thật nhưng lại rất khó nghe, Tôn Uy đứng ở một bên cảm thấy khó chịu, trượng nghĩa mở miệng trước: “Không thể nào là Bạch Diệc Trạch được! Ngày đó Bạch Diệc Trạch cũng vì giúp tôi nên mới ở lại làm, Lý tổng không thể đổ oan cho người khác”.


“Đúng thế, không thể nào là Bạch Diệc Trạch được” Lâm Viên nức nở lên tiếng nói: “Bạch Diệc Trạch không phải là loại người này!”
Đồng nghiệp ở trong văn phòng đều nhao nhao phụ họa nói.


“Im miệng!” Lý Đức Hải hung tợn quát tháo ngắt lời Lâm Viện: “Thân cô còn lo không xong, lại còn muốn nói hộ cho người khác à. Bạch Diệc Trạch là người thế nào? Người ta vẫn thường nói, tri nhân tri diện bất tri tâm, huống hồ chứng cớ vô cùng xác thực, làm gì có ai đổ oan cho cậu ta!”


Bạch Diệc Trạch lạnh lùng nhìn cấp trên, rồi lại ngẫm lại lời nói của mọi người vừa xong, đại khái cũng hiểu được đôi chút. Thứ sáu lúc Lâm Viên ra về thì phải nhập dữ liệu vào máy, sau đó chẳng may bị tiết lộ ra ngoài, rồi không biết làm sao lại tới được tay của công ty đang cạnh tranh với công ty mình. Quan trọng là phần dữ liệu này từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi một người là Lâm Viên biết. Điều tr.a xuống, thì mới biết là ngày truyền dữ liệu xuống, ở trong văn phòng chỉ có hai người là Lâm Viện, và Bạch Diệc Trạch.


Ngày đó sau giờ tan tầm không lâu thì Lâm Viên cũng ra về, lúc đấy tư liệu còn chưa nhập xong, mà người cuối cùng rời đi khỏi văn phòng là Bạch Diệc Trạch. Hôm đó Lâm Viên có nhờ Bạch Diệc Trạch trông coi máy tính giúp, nên tất cả mọi nghi ngờ đều nhằm vào Bạch Diệc Trạch, và cũng là người đầu tiên trở thành nghi phạm.


Bạch Diệc Trạch cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, ngay lúc cậu chuẩn bị xin từ chức, thì lại gặp phải chuyện này.
Đang chuẩn bị mở miệng cãi lại, nhưng vừa quay đầu thì chẳng biết Sở Mặc đã xuất hiện ở cửa văn phòng từ khi nào.


“Thời gian làm việc không phải là thời gian để cho mọi người nói chuyện phiếm! Một đống người vây quanh đây để mở tiệc à?” Sở Mặc nhíu mày nhìn đám người đứng trong văn phòng, anh cảm giác hình như có chuyện gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mở miệng nói với người có quyền hành cao nhất ở văn phòng này là Lý Đức Hải: “Ở trong này tại sao lại ầm ĩ như thế, vài người ở đây theo tôi đi vào văn phòng một chút!”


Bị Sở Mặc chỉ đích danh, trừ bỏ mấy người quản lý như Lý Đức Hải ra thì còn có Bạch Diệc Trạch và Lâm Viên.


Lý Đức Hải thao thao bất tuyệt nói xong, rồi lại hướng về phía Sở Măc kể lại những kết quả mà bọn họ đã điều tra, và chứng cứ mà tư liệu của công ty bị tiết lộ. Sau đó khẳng định 100% là do nhân viên cấp dưới làm, mà trong đó Bạch Diệc Trạch chính là đầu sỏ gây nên, còn Lâm Viên thì là đồng lõa. Cuối cùng chính là trọng điểm, bản thân mình không hề liên quan gì tới chuyện tư liệu bị tiết lộ này.


Lý Đức Hải vào sáng nay mới biết được chuyện tư liệu bị tiết lộ, ngọn nguồn lại do cấp dưới của mình gây ra, làm ông sợ tới mức mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống ầm ầm. Kiểm tr.a lại chứng cớ hiện trường, thì phát hiện được người bị nghi ngờ duy nhất chính là Bạch Diệc Trạch.


Tin tức này là do bộ phận quản lý nhân sự báo cho ông biết, toàn bộ tư liệu là vào bảy giờ tối ngày thứ sáu mới được truyền tới vào máy tính của Lâm Viên. Mà trên máy theo dõi phát hiện vào hơn sáu giờ Lâm Viên đã rời khỏi văn phòng, còn người cuối cùng rời đi lại là Bạch Diệc Trạch, mà thời gian cũng vừa đúng với tư liệu truyền đi.


Hai ngày sau là hai ngày nghỉ cuối tuần, cũng không có ai tới văn phòng. Công ty này lại mới vừa gia nhập vào tập đoàn Vân Mặc, hợp đồng mới ký chưa lâu, tín nhiệm chưa được nhiều, vậy mà lại xảy ra chuyện này. Lý Đức Hải rất muốn tin tưởng cấp dưới sẽ không làm ra những chuyện này, chuyện gây tổn hại tới công ty này chẳng ai được lợi cả. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trừ bỏ Bạch Diệc Trạch, cũng không còn ai khác có cơ hội tiếp xúc với phần tư liệu kia cả.


Bạch Diệc Trạch chính là hiềm nghi lớn nhất.


Tư Liệu tiết lộ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu để chuyện này lan ra thì sẽ ảnh hưởng rất lớn. Nên Lý Đức Hải nghĩ tranh thủ giải quyết lúc chưa bị Sở Mặc phát hiện, sau đó tìm ra rõ chân tướng, điều chỉnh lại mọi chuyện tốt đẹp, và cuối cùng mới là báo cáo lại cho Sở Mặc biết, hy vọng có thể lấy công chuộc tội với ông chủ.


Nào đâu ngờ rằng Sở Mặc lại đột nhiên xuất hiện tại ngay trong văn phòng, thấy chuyện không thể che đậy được thì thôi, thế mà bọn họ lại bị mời luôn vào văn phòng tổng giám đốc.


Trần thuật xong câu chuyện, Lý Đức Hải chỉ biết yên lặng cầu nguyện, hi vọng chức vị ở công ty của mình còn giữ nguyên. Công ty bọn họ xác nhập vào Vân Mặc chưa tới một tháng, có thể xem như là chưa được tập đoàn tiếp nhận hoàn toàn. Giờ lại xảy ra chuyện này, nếu xử lý không ổn, nhẹ thì bị tập đoàn mất đi sự tin tưởng, bị đày vào lãnh cung. Nặng thì e là bọn họ sẽ bị thất nghiệp tập thể, không chừng còn bị kiện cáo.


Nhân chứng vật chứng đều có đủ, Bạch Diệc Trạch không thoát được liên quan, cho nên quan trọng nhất chính là phải làm cho ông chủ tin tưởng, thì may ra những những người khác trong văn phòng này mới không bị ảnh hưởng.
Vẻ mặt Sở Mặc lạnh lùng, sau khi nghe xong thì cũng không bày tỏ bất cứ điều gì.


Mọi người trong phòng thấy thế thì càng luống cuống, chuyện tư liệu bị tiết lộ này mặc kệ là ai làm, thì bọn họ cũng đều bất lực không cách nào thay đổi được, mà để giải quyết được thì lại phụ thuộc vào một ý niệm của Sở Mặc.


“Tôi có thể nói một câu không?” Xem nhẹ không khí khẩn trương ở trong phòng, Bạch Diệc Trạch đột nhiên chen vào một câu.


Lý Đức Hải đã nói rõ, giống như ông đã tận mắt nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện, lại còn có chứng cớ chứng tỏ rằng mọi động cơ của cậu đều chứng tỏ người gây án là cậu, nghe như chuyện đã rồi, không thể vãn hồi. Ngày đó ngoài chuyện trông coi máy tính, may mà nội dung tư liệu cái gì cũng chưa xem qua, nếu không cậu đúng là đã thật sự cho rằng chính bản thân mình đã làm rồi.


“Làm thì đã làm rồi, còn có gì mà nói” Một quản lý khác tỏ vẻ khinh thường nói với Bạch Diệc Trạch: “Thành thật mà thừa nhận đi, đừng làm phí thời gian của mọi người”.


“Không phải do Bạch Diệc Trạch làm, các người tại sao cứ bắt cậu ta phải thừa nhận!” Lâm Viên đối với chuyện này cực kỳ tức giận: “Ít nhất cũng phải cho người ta một cơ hội giải thích chứ!”


Lâm Viên trộm nhìn qua Sở Mặc, trong lòng cảm thấy tiếc nuối vì dưới tình hình này cô không thể tiếp cận được với ông chủ. Nếu như tội danh thành lập, chẳng phải là trách nhiệm đều do cô thất trách sao, có khi công việc còn khó mà giữ được. Đương nhiên cô phải tranh thủ một chút, huống hồ cô tin tưởng Bạch Diệc Trạch không phải là người làm chuyện này.


“Lâm Viên! Nếu không phải cô tự tiện rời khỏi vị trí làm việc, làm sao có thể để Bạch Diệc Trạch có cơ hội được!” Lý Đức Hải chỉ hận không thể làm cho hai người nhân viên này biến mất luôn đi cho rồi, gây phiền toái lớn như vậy, thế mà vẫn còn dám tranh luận cùng với cấp trên, cũng không nhìn xem đây là đâu!


Ý tứ của ông đã rất rõ ràng, Lâm Viên không có tư cách nói giúp cho Bạch Diệc Trạch. Bản thân không làm tròn trách nhiệm, tùy ý đem việc giao cho người khác làm thay, tiện cho việc Bạch Diệc Trạch mang tư liệu của công ty tiết lộ ra ngoài.


“Tổng giám Lý Đức Hải” Bạch Diệc Trạch cũng không khách khí thêm nữa: “Tôi hình như từ đầu tới giờ vẫn chưa thừa nhận chuyện gì cả, hơn nữa chuyện tư liệu bị tiết lộ cũng không liên quan gì tới tôi. Hiện tai mọi người đều coi tôi như người bị tình nghi, trong khi chân tướng thì chưa rõ ràng, tôi yêu cầu mọi người đừng đem tội danh này đặt hết lên trên đầu tôi!”


Bạch Diệc Trạch dù có tốt tính tới đâu thì cũng không chịu nổi khi bị một đám người coi cậu như trộm, cái mũ chụp lớn như vậy, cậu chịu không nổi đâu.


“Bạch Diệc Trạch! Chứng cớ đã xác thực như vậy rồi mà cậu còn cứng rắn cãi lại nữa à?” Người quản lý họ Trần chỉ thẳng vào mặt Bạch Diệc Trạch mắng: “Tôi không biết cậu nhận được lợi ích gì từ đối phương, nhưng tập đoàn Vân Mặc đã đối xử với cậu không tốt lúc nào chưa? Lần trước đi làm cậu ngủ gật, Sở tổng cũng không hề so đo với cậu, chỉ bắt cậu viết kiểm điểm và vẫn để cậu tiếp tục đi làm. Cậu làm vậy là báo đáp công ty sao? Cậu có biết tự liệu bị tiết lộ ra ngoài kia sẽ mang đến cho công ty tổn thất lớn thế nào không?”


“Chứng cớ vô cùng xác thực?” Bạch Diệc Trạch cười lạnh, ánh mắt đảo qua vài người cấp trên: “Các người chỉ dựa vào máy giám sát, bỗng dưng đem tư liệu bị lộ đổ hết lên trên đầu tôi, nhưng tôi lại không thấy cái gọi là chứng cứ đâu cả”


Cái bọn họ gọi là chứng cứ đều chỉ dựa vào cái máy theo dõi ở trong văn phòng, trong khi dữ liệu chuyển xong thì cậu cũng rời đi, đến khi phát hiện tư liệu bị lộ ra ngoài, thì từ lúc đó trong văn phòng cũng không có ai ra vào. Cho nên công ty mới bảo trừ bỏ cậu ra thì không có ai tiếp xúc tới tư liệu, cũng là người bị nghi ngờ duy nhất.


Nhưng dù hai ngày này không có ai ra vào văn phòng, cũng không nói lên chuyện này là do cậu làm được!.


Chắc thấy cậu hiền lành nên dễ bắt nạt, nhưng dù cậu có thuộc trong nhóm người bị nghi ngờ thì cũng vẫn chỉ là nghi ngờ mà thôi, những người này lại dựa vào suy đoán bề ngoài thông qua máy giám sát rồi đem tội danh này gắn lên người cậu, vậy thì có muốn cũng đừng có nghĩ cậu sẽ ngoan ngoãn nhận tội!


Vài người quản lý bị Bạch Diệc Trạch nhìn mà rùng mình, không thể tin nổi một nhân viên bình thường trong một công ty con mà lại có được sự sắc bén như vậy.


“Quản lý Trần!” Bạch diệc Trạch nhìn vào người vừa mắng thẳng vào mặt cậu kia mà gọi tên: “Xin hỏi ngày thứ sáu tuần trước, thời gian mà lúc ngài bắt đầu đem tư liệu truyền cho Lâm Viên là lúc nào?”


Giọng nói của Bạch Diệc Trạch nghiêm khắc lại không mất phong độ, nên khi quản lý Trần bị hỏi liền phản xạ nói luôn: “Là 5 giờ 20 phút, đến 6 giờ 58 phút là hoàn tất”.


Thời gian này là thời gian để xác định Bạch Diệc Trạch là hiềm nghi, và cũng là chứng cớ, nên quản lý Trần nhớ rất rõ ràng. Nhưng tới khi nói xong thì mới cảm thấy hối hận, cảm giác hình như mình đang bị Bạch Diệc Trạch nắm mũi dắt đi thì phải.


“Văn kiện lớn như vậy, ngài vì sao lại chọn thời gian tan tầm để truyền đi, sao không chọn thời gian sớm hơn?” Bạch Diệc Trạch nghi ngờ, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào quản lý Trần, chờ người ta giải thích cho mình.


“Bạch Diệc Trạch, cậu có ý gì hả? Không cần lại nói lảng sang chuyện khác!” Quản lý Trần nổi giận, theo cách mà Bạch Diệc Trạch nói, ý là do ông chọn thời gian vào tan tầm là có vấn đề, nên mới phát sinh ra chuyện tư liệu bị tiết lộ. Cái này thì khác nào bị Bạch Diệc Trạch dẫn đi lòng vòng, cuối cùng ngay cả bản thân cũng không tránh khỏi liên quan.


Quản lý Trần thở gấp giải thích với Sở Mặc: “Tình huống ngày đó có hơi đặc biệt, lúc bắt đầu có chút rắc rối, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn chuẩn bị xong tư liệu, nên mới lập tức truyền đi”.


“A…! Thì ra là lúc đầu có vấn đề, thành ra mới bị kéo dài tới muộn như vậy” Bạch Diệc Trạch bừng tỉnh hiểu ra: “Ngày đó tôi cũng vì nhất thời có việc nên mới tăng ca, các ngài nói xem tại sao lại trùng hợp như vậy, không những các ngài bị chậm trễ thời gian truyền tư liệu, mà Lâm Viên còn ra về sớm? Mạng trong công ty đều là mạng nội bộ, máy tính Lâm Viên cũng vậy, nếu như không được sự đồng ý thì căn bản là không có biện pháp lấy tư liệu ra ngoài!”


Có điều quá mức trùng hợp, trung gian chỉ cần hơi lơ đễnh là bên giám sát liền không có cách nào biết được. Cậu cũng phải thánh nhân, có thể biết rõ chuyện gì sắp xảy ra, đặc biệt lại là chuyện trộm tư liệu ở công ty.


Quản lý Trần bị Bạch Diêc Trạch nói cho á khẩu không trả lời được, Bạch Diệc Trạch thừa thắng xông lên: “Văn phòng và hành lang đều bị theo dõi, chuyện này đâu phải là bí mật, mỗi người trong công ty đều biết rõ. Cho nến nếu như nói tôi có suy nghĩ muốn trộm tư liệu thì tại sao lại để lộ sơ hở lớn tới như vậy…..”


Bạch Diệc Trạch đang nói tới mức cao hứng, trong lúc vô ý liếc mắt tới chỗ Sở Mặc, và cũng chỉ trong nháy mắt cậu liền không nói ra nổi một lời.
Hết chương 19.






Truyện liên quan

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Một Viên Thế Giới Thụ

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Một Viên Thế Giới Thụ

Chân Thực Huyễn Tưởng146 chươngTạm ngưng

6.6 k lượt xem

Võng Du Chi Toàn Dân Lĩnh Chủ Convert

Võng Du Chi Toàn Dân Lĩnh Chủ Convert

Đại Hán Hộ Vệ1,285 chươngFull

19.2 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Trọng Sinh Thành NPC, Ta, Cử Thế Vô Địch! Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Trọng Sinh Thành NPC, Ta, Cử Thế Vô Địch! Convert

Quốc Vương Bệ Hạ397 chươngTạm ngưng

32.7 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ Bắt Đầu Chế Tạo Bất Hủ Tiên Vực

Toàn Dân Lĩnh Chủ Bắt Đầu Chế Tạo Bất Hủ Tiên Vực

Cơ Giới Chi Chủ4,574 chươngĐang ra

365 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Binh Chủng Biến Dị Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Binh Chủng Biến Dị Convert

Tiềm Thủy Đích Oa Ba758 chươngFull

99.1 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Không Sở Hữu Binh Chủng Kiến Trúc Cuồng Ma Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Không Sở Hữu Binh Chủng Kiến Trúc Cuồng Ma Convert

Tàn Đông Lãnh Hạ617 chươngTạm ngưng

38.4 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Chiêu Mộ Hắc Ảnh, Quét Ngang Vô Địch! Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Chiêu Mộ Hắc Ảnh, Quét Ngang Vô Địch! Convert

Hồng Dương339 chươngTạm ngưng

17.5 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Từ Người Làm Vườn Đến Thần Nông Đại Đế!

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Từ Người Làm Vườn Đến Thần Nông Đại Đế!

Thiên Bảng Trương Thiên Sư251 chươngTạm ngưng

10.1 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Lãnh Địa Của Ta Có Thể Vô Hạn Tiến Hóa

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Lãnh Địa Của Ta Có Thể Vô Hạn Tiến Hóa

Thánh Ngọc1,692 chươngFull

58.3 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Chế Tạo Khoa Huyễn Thiên Đình

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Chế Tạo Khoa Huyễn Thiên Đình

Đại Tiểu Kiều269 chươngTạm ngưng

11.9 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Khô Lâu Binh? Ta Bạo Binh Vạn Vạn Ức

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Khô Lâu Binh? Ta Bạo Binh Vạn Vạn Ức

Than Đế555 chươngĐang ra

33.3 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Bạo Suất Trăm Phần Trăm

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Bạo Suất Trăm Phần Trăm

Nhất Chỉ Thanh Điểu1,530 chươngTạm ngưng

49.4 k lượt xem