Chương 47
Hai ngày kế tiếp, vì sợ Sở Mặc sẽ làm ra chuyện gì không tốt, nên Bạch Diệc Trạch ngoan ngoãn ở lại trong nhà nghỉ ngơi. Ông chủ đã đặc biệt phê chuẩn thì đương nhiên cậu có nghỉ cũng sẽ không bị trừ tiền lương, nên cũng chẳng cần phải lo lắng nhiều.
Sở Mặc lấy lý do là thân thể Bạch Diệc Trạch không khỏe, nên mỗi ngày đúng giờ đều xuất hiện ở trong nhà của cậu, mỗi lần đến trên tay anh đều là một đống đồ ăn lớn nhỏ đủ cả.
Sở Mặc mỗi ngày đều đến trước giờ cơm, thậm chí còn tự tay xuống bếp làm đồ ăn cho cậu thưởng thức. Biến đổi đồ ăn liên tục, làm cho ngay cả Bạch Diệc Trạch cũng phải hoa mắt, vì chỉ cần cậu nói thích ăn gì là anh sẽ làm ngay. Thật ra Sở Mặc làm vậy cũng là vì muốn được chăm sóc cậu mà thôi, hơn nữa người của anh thì cứ để anh chăm sóc, đâu cần phải nhờ tới tên họ Tôn nhiều chuyện kia xía vào.
Sau mỗi bữa cơm tối, Sở Mặc đều ở lại nhà Bạch Diệc Trạch tới tận khuya. Anh hi vọng có thể cứ như vậy mà thuận tiện ở lại đây qua đêm luôn, vì nhà cậu chỉ có một phòng, nên anh tin tưởng cậu sẽ không nhẫn tâm bắt anh ngủ ở ngoài sofa đâu.
Có thể không để ý mà cho anh đến nhà cậu, nhưng Bạch Diệc Trạch lại tìm ra đủ mọi loại lý do khác nhau để đuổi anh phải ra về chứ không cho ở lại qua đêm. Về chuyện anh có ý muốn gì, cậu sao lại không biết chứ. Nhà anh cách nhà cậu gần như vậy, đi bộ cũng chỉ mất năm phút đồng hồ mà thôi, cho nên nếu Sở Mặc định lấy lý do này mà thuyết phục cậu cho anh ở lại thì đừng có mơ.
Mỗi tối cậu đều phải đi tới luân hồi tuyền để dẫn linh, Bạch Tiểu Cửu chỉ thỉnh thoảng mới đi giúp cậu một lần mà thôi. Chuyện này dù sao cũng là công việc của cậu, cậu tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì được. Cho nên cậu mới không dám để Sở Mặc ở lại nhà mình qua đêm, cậu sợ Sở Mặc sẽ phát hiện ra bí mật này.
Cha của Tôn Uy bỗng nhiên khỏi bệnh như một kì tích, nên chỉ phải ở lại bệnh viện thêm một ngày là có thể về nhà.
Sở Mặc cũng vì thế mà mỗi ngày đều tới đây, mà nhà của Bạch Diệc Trạch ở lại là tầng trên, nên mọi người hàng xóm ở đây đều nhìn thấy hết. Nhưng vì trải qua sự tuyên truyền của cha Tôn Uy, biết được Bạch Diệc Trạch với Sở Mặc là bạn trung học, rồi biết luôn cả thân phận của Sở Mặc là ông chủ của tập đoàn Vân Mặc … thì ai ai cũng đều bảo nhân duyên của Bạch Diệc Trạch thật tốt. Bạn bè lâu như vậy không liên lạc, vậy mà tình cảm vẫn tốt như vậy. Vừa thấy cậu hơi sinh bệnh một chút, mà đã vội vàng tới chăm sóc như vậy rồi.
Còn Sở Mặc, sau khi anh biết cha Tôn xuất viện, mỗi lần đi tới nhà Bạch Diệc Trạch thì đều mang tới thêm một phần quà coi như là hiếu kính với ông. Bạch Diệc Trạch đương nhiên là coi bác Tôn như người thân, nên khi thấy hành động của Sở Mặc cũng rất vừa lòng.
Ấn tượng của cha Tôn về Sở Mặc cũng rất tốt, ông cảm thấy Sở Mặc làm người rất có tấm lòng. Mà đây là cảm nhận thật của ông chứ không phải vì thân phận của Sở Mặc là cấp trên của con trai mà nghĩ thế. Rõ ràng là một ông chủ của tập đoàn lớn, nhưng lại không hề chê bai nơi ở cũ nát của bọn họ, nhìn thấy thân thể của Bạch Diệc Trạch không khỏe thì ngày nào cũng chạy tới đây để chăm sóc.
Tôn Uy thấy hành vì này của Sở Mặc là có mục đích, nhưng hắn lại không biết phải nói sao cho tốt. Nghe thấy lời nói trước khi rời đi lần trước của Sở Mặc, tựa hồ như người nói lời chia tay năm đó chính là Bạch Diệc Trạch thì phải. Cho nên hành động liên tiếp mấy ngày này của Sở Mặc, thật giống như anh đang muốn cố gắng để nối lại tình cảm với Bạch Diệc Trạch.
Sở Mặc hạ thấp thân phận, chịu khó chạy đi chạy lại quan tâm chăm sóc cho Bạch Diệc Trạch bao nhiêu thì Tôn Uy đều để ý tới bây nhiêu, nên nếu bảo không cảm động thì rõ là nói dối. Biết rõ hai người đàn ông cùng qua lại với nhau rất khó được mọi người chấp nhận, nhưng bản thân Tôn Uy mơ hồ cảm thấy những lúc Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch ở cùng nhau, hắn thấy họ rất xứng đôi, có một loại cảm giác ăn ý đến mức khó nói thành lời.
Bạch Diệc Trạch ở đây đã nhiều năm, nhưng chỉ ở một mình. Tuy hắn và cha đều coi cậu như người thân mà đối đãi, nhưng chung quy bọn họ vẫn hi vọng cậu sẽ có một người ở bên cạnh để quan tâm chăm sóc. Hiện tại, đúng là Sở Mặc đã làm rất tốt chuyện này, tuy từ đầu tới cuối Bạch Diệc Trạch không thừa nhận quan hệ giữa hai người, nhưng Tôn Uy lại nhìn ra được địa vị của Sở Mặc ở trong lòng Bạch Diệc Trạch thật sự rất không đơn giản.
Tuy nói hai người ở chung với nhau không có gì là không được, nhưng thân phận của Sở Mặc lại là ông chủ lớn của một tập đoàn. Tôn Uy sợ thân phận của hai người sẽ có khoảng cách quá lớn, lo Bạch Diệc Trạch sẽ bị bắt nạt, cho nên khi cậu có quan hệ với Sở Mặc thì vĩnh viễn mối quan hệ này đều không thể nào công khai ra bên ngoài được. Mà một khi chẳng may bị lộ ra ngoài, hắn sợ Sở Mặc sẽ không chịu được áp lực của dư luận rồi vứt bỏ Bạch Diệc Trạch mất.
Cho nên càng suy nghĩ, Tôn Uy lại càng xoắn xuýt.
Tôn Uy lo lắng ra sao Bạch Diệc Trạch không biết, mà cậu hiện giờ còn đang chọn cách làm đà điểu. Chỉ mong Sở Mặc dễ tĩnh, đừng bắt cậu phải đưa ra quyết định là được. Còn đâu cậu luôn áp dụng đối sách không phản kháng cũng không cự tuyệt, mà luôn luôn yên lặng tiếp thu.
Nghỉ ngơi hai ngày, Bạch Diệc Trạch đúng giờ đi tới công ty. Vừa bước tới cửa văn phòng, nghênh đón cậu chính là hoa tươi và tiếng vỗ tay ầm ĩ. Tất cả đồng nghiệp trong công ty, và ngay cả ông chủ là Lý Đức Hải cũng đều vui vẻ nở nụ cười nhìn cậu.
“Tiểu Bạch! Chúc mừng! Chúc mừng!” Vừa vào cửa cậu đã bị đám người vây quanh, ai ai cũng hướng về phía cậu mà chúc mừng.
“Nghe nói sức khỏe cậu không tốt nên mới xin nghỉ hai ngày. Hiện tại đã tốt hơn chưa!” Trong đó còn có người quan tâm tới sức khỏe của cậu mà lên tiếng hỏi.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, chuyện tốt thế này cậu nhất định phải mời khách đấy!” Rất nhanh đã có vài người vây lại mà nói: “Chúng tôi sẽ không khách khí đâu!”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều lên tiếng phụ họa theo.
Liên tiếp có người tới nói lời chúc mừng: “Tiểu Bạch, cậu sau khi thăng chức đừng có quên những đồng nghiệp như chúng tôi đấy nhé! Có rảnh rỗi thì phải trở về đây thăm bọn tôi đó!”
“Tiểu Bạch, tôi thật hâm mộ cậu. Có thể được làm việc ở bên cạnh Sở tổng, tôi dù muốn cũng không đươc. Hơn nữa tiền lương còn rất cao!” Lâm Viên dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn Bạch Diệc Trạch.
“Chị Lâm, chị coi như hết cơ hội rồi!” Có người nghe thấy liền phản bác lại: “Sở tổng sẽ không nhìn tới chị đâu, dù chị có đi làm không cần lương thì Sở tổng cũng chưa chắc đã nhận chị làm trợ lý của ngài đâu!”
Tất cả mọi người đều cười ầm lên. Lâm Viên hung hăng trừng mắt nhìn người vừa đả kích cô một cái. Sau đó ở trong văn phòng đều tràn đấy tiếng cười, khắp nơi đều bị sự vui vẻ hòa thuận lan rộng ra.
Bạch Diệc Trạch cuối cùng mới từ trong đống tin tức của mọi người hiểu ra, hóa ra mọi người chúc mừng cậu là vì tin tức này sao.
Thì ra là ở trong tình huống cậu không biết gì, Sở Mặc đã tùy tiện ra quyết định điều động cậu tới làm trợ lý cho anh. Cậu vốn dĩ chỉ là một nhân viên trong một công ty nhỏ thuộc tập đoàn Vân Mặc, vậy mà bỗng chốc lại được thăng chức lên làm trợ lý ở bên cạnh ông chủ của tập đoàn… tốc độ này thật có thể sánh ngang với tên lửa.
Quan trọng là mọi người ở trong công ty khi biết cậu được thăng chức, lại cứ giống như đây là một chuyện đương nhiên. Không một ai cảm thấy có gì đó không đúng, hoặc là cảm thấy bất mãn gì cả.
Bạch Diệc Trạch ở trong tập đoàn lớn, được ông chủ coi trọng và nâng đỡ lên vị trí mới, và cũng từng là người trước kia bị tình nghi là người tiết lộ tư liệu của công ty, thế nhưng lại không có bất kì ai dị nghị gì cả.
“Đồ của tôi đâu rồi ạ?” Ánh mắt Bạch Diệc Trạch nhìn xuyên qua đám người trước mặt, rồi chăm chú nhìn về phía bàn công tác của chính mình. Cậu thấy trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn không có gì cả, nhìn trống không vô cùng sạch sẽ.
Tiếp theo Bạch Diệc Trạch lại hỏi: “Còn công việc của tôi thì sao, hiện tại ai là người tiếp nhận vậy?”
“Tiểu Trạch, từ khi thông tin được công bố thì Sở tổng đã sai người đem đồ của cậu mang lên trên tầng rồi” Lý Đức Hải tinh thần vui sướng không hề che giấu nói: “Mặt khác, công việc cũ của cậu, cậu không cần quan tâm tới nữa. Tôi đã bố trí cho người khác làm thay rồi, giờ cậu chỉ cần ổn định lại rồi đi lên trên tầng báo cáo nhận công việc mới là được!”
Ông chủ lớn đối với Bạch Diệc Trạch chiếu cố như vậy, cùng với việc cậu nhanh chóng thăng chức, Lý Đức Hải đã không còn bất ngờ nhiều nữa rồi. Đối với chuyện cấp dưới còn thăng chức nhanh hơn mình, Lý Đức Hải cũng không cảm thấy bất mãn gì. Từ khi hắn đoán ra được quan hệ của Bạch Diệc Trạch với ông chủ lớn, thì hắn đã không còn ý kiến gì với cậu nữa. Mà dù có thì cũng không dám biểu hiện ra ngoài, hiện giờ cậu là đại thần lớn, hắn nào dám trêu chọc tới. Chỗ dựa phía sau cậu vững chắc như thế, dù có không thích cậu thì hắn cũng nào dám động tới cậu, nếu không thì chỉ sợ người bị đuổi đi chính là bản thân hắn.
Cả công ty Hải Đạt, người cao hứng vì chuyện Bạch Diệc Trạch được thăng chức nhất chỉ sợ chính là Lý Đức Hải. Bạch Diệc Trạch giờ không còn ở dưới sự quản lý của hắn, làm cho hắn cũng không cần cả ngày phải ngồi lo lắng với cái tính tình thích ăn mềm không ăn cứng kia của cậu nữa. Nếu không hắn cũng thật không biết phải dùng tâm tình nào để đi đối mặt với cậu.
“Tiểu Bạch ạ! Cậu ở công ty Hải Đạt chúng ta đã nhiều năm rồi, nên chúng tôi cũng rất xem trọng cậu. Mới đầu luôn nghĩ tới cậu là người có tương lai sáng sủa, không nghĩ tới cậu lại chịu làm ở công ty này lâu như vậy, hiện giờ ngắn ngủi mới một tháng đã thấy cậu tỏa sáng như vậy thì mới biết cậu đúng là không phải vật ở trong ao!” Lý Đức Hải cười vô cùng sáng lạn: “Cậu lần này được thăng chức đi làm trợ lý cho Sở tổng, tương lai nhất định sẽ có một con đường thênh thang vô hạn! ha ha ….”
Bạch Diệc Trạch nghe Lý Đức Hải nói, cậu cảm thấy ớn lạnh cả người. Theo đó là những âm thanh chúc mừng của đồng nghiệp… thật khiến Bạch Diệc Trạch cảm thấy áp lực. Hiện tại mọi người đều vui vẻ đưa tiễn cậu đi, nên cậu đành phải miễn cưỡng cười nói rồi đi ra khỏi văn phòng, đi lên tầng cao nhất tìm người khởi xướng ra sự kiện này — để tính sổ!
“Trợ lý Bạch! Cậu rốt cuộc cũng đến đây!” Bạch Diệc Trạch vừa đi lên tầng, thì đã thấy Sở Mặc đem người đi ra nghênh đón cậu. Đặc biệt anh còn mở miệng nghiêm trang sửa đổi cách xưng hô, dùng cách gọi tên chức vị mới mà nói với cậu.
“Sở tổng… Xin chào mọi người!” Bạch Diệc Trạch dừng lại một chút, sau khi hít vào một hơi rồi mới nở nụ cười mỉm. Cậu có cảm giác đâm lao phải theo lao thì phải, tuy là tức giận muốn đi lên đây tìm Sở Mặc tính sổ, nhưng dưới tình hình này thì cậu đành phải thu lại tâm tình để ứng phó với mọi người trước đã. Cậu tuy có gan tức giận với Sở Mặc, nhưng cậu cũng không muốn ở trước mặt mọi người mà làm vậy, rồi khiến cho Sở Mặc mất hết mặt mũi.
Sở Mặc vì muốn biểu hiện ra là mình cọi trọng Bạch Diệc Trạch, nên anh tự thân dẫn cậu đi quan sát khắp nơi một chút. Công việc sau này cậu phải làm, đều là do Đơn Kiệt phụ trách, nhưng hôm nay Đơn Kiệt xin nghỉ không đi làm, vì vậy mà Sở Mặc phải mất công giảng giải nội dung về công việc một lượt với cậu trước.
Xong xuôi mọi việc, Sở Mặc lại giới thiệu cho Bạch Diệc Trạch biết thêm mấy người trợ lý khác, và cũng là đồng nghiệp sau này của cậu. Mà đến bây giờ Bạch Diệc Trạch cũng mới biết, trong các trợ lý thì trừ bỏ Đơn Kiệt ra, những người trợ lý khác đều là các mỹ nữ xinh đẹp.
Thật đúng là biết cách chọn người! Bạch Diệc Trạch tươi cười chào hỏi mấy đồng nghiệp mới. Cậu vốn đã tức giận còn chưa được giải tỏa, giờ lại càng buồn bực hơn. Cậu kiên quyết phải đợi tới khi có một mình Sở Mặc, rồi tính sổ với anh cho bằng được.
Không ngoài với dự đoán của cậu lắm, sau khi giới thiệu xong, Sở Mặc cũng kêu mọi người quay trở lại tiếp tục công việc. Rồi lấy cớ là đi sắp xếp công việc mới cho cậu, mà gọi thẳng cậu vào trong văn phòng.
“Người nào được thăng chức cũng đều rất vui vẻ, còn em thì tại sao lại tức giận hả?” Sở Mặc đóng cửa lại, thân thiết ôm lấy bả vai của Bạch Diệc Trạch, biết rõ còn cố hỏi.
Vừa rồi nhìn Bạch Diệc Trạch tức giận, như đang muốn tìm anh tính sổ, đã khiến cho anh phải nín cười rất lâu.
“Vui vẻ?” Bạch Diệc Trạch bỏ tay Sở Mặc ra: “Sáng sớm tới công ty, phát hiện bàn làm việc của minh đã bị thu dọn sạch sẽ. Tất cả đều được đóng gói và chuyển đi tới nơi khác, nhưng tôi lại không hề biết tí nào, anh bảo tôi phải vui vẻ cái gì hả. Không ngờ chuyện tôi được thăng chức cả công ty đều biết, nhưng chỉ riêng có mình tôi lại chẳng hay biết gì!”
Sở Mặc muốn cho cậu làm trợ lý thì tại sao lại không trực tiếp đi nói với cậu? Hơn nữa lại còn làm ầm ĩ ra thế này, quan trọng là một câu thông báo với cậu cũng không, chưa được cậu đồng ý thì đã tự ý thăng chức cho cậu rồi. Loại chuyện mà mình không biết, thì bảo cậu làm sao vui vẻ được đây! Quyết định thăng chức của cậu đã có từ hôm thứ hai, nhưng hai ngày này Sở Mặc ở trong nhà cậu lại chưa từng nói đến lần nào, vậy thì chuyện thăng chức này cùng với cậu có quan hệ gì!
Càng nghĩ Bạch Diệc Trạch lại càng tức giận.
“Tôi không phải là vì muốn cho em một bất ngờ sao!” Sở Mặc cười cực kì vô tội: “Tiểu Trạch, chẳng lẽ em vì cảm thấy mình không có tài, rồi được thăng lên chức vị cao mà không vui?”
“Sở tổng!” Bạch Diệc Trạch lạnh lùng, nghiêm túc hỏi: “Anh điều tôi đến làm trợ lý, chẳng lẽ là muốn sử dụng quy tắc ngầm với tôi?”
Lần thăng chức này đối với cậu chẳng có chút kinh hỉ nào mà còn cảm thấy kinh hãi thì đúng hơn. Cậu thật không biết vì sao Sở Mặc lại làm vậy, đột nhiên anh muốn đưa cậu tới bên cạnh làm trợ lý để làm gì?
“Ha ha! Tôi nào dám dùng quy tắc ngầm với em” Sở Mặc đi về phía trước một bước, cảm thấy lúc này cậu đeo cái kính mắt ở trên mặt trông thật chướng mắt. Anh đưa tay lên gỡ kính mắt xuống, tiện thể ném luôn lên bàn làm việc.
Nhìn Sở Mặc tới gần, Bạch Diệc Trạch mất tự nhiên lùi lại một bước.
Sở Mặc làm gì mà để cho cậu có cơ hội tránh ra dễ dàng như vậy, anh tiến sát tới bên tai cậu nói nhỏ một câu: “Nhưng tôi cũng không ngại nếu em muốn sử dụng quy tắc ngầm đối với tôi đâu!”
Hết chương 47.