Chương 73

“Thì ra là thế, nên Tiểu Trạch mới sử dụng tên giả để đi học” Nghe xong những gì Bạch Diệc Phong kể lại, Sở Mặc cuối cùng cũng biết vì sao khi ấy Bạch Diệc Trạch lại không chịu nói ra tên thật của mình cho anh biết. “Lúc ấy Tiểu Trạch chắc hẳn là rất muốn xóa hẳn cái tên Bạch Diệc Trạch này đi, để em ấy có thể một lần nữa sống cuộc sống của người bình thường!”


Có lẽ thời gian ấy đối với Tiểu Trạch thì cái tên mà cậu sử dụng cũng không phải là cái tên giả, bởi vì nó chứng minh cậu là một người bình thường sống ở một thế giới bình thường, và đấy chính là tên của cậu. Nếu Bạch Diệc Trạch cùng anh đi học đại học thì cái tên này có lẽ cũng đã đi theo cậu cả đời. Cho nên thời điểm khi còn học trung học, Bạch Diệc Trạch dùng tên giả cũng không phải là lừa gạt gì anh, hoặc nói đúng hơn là cậu cũng không có ý định giấu diếm thân phận của cậu, bởi vì mấy thứ này đều là những thứ mà cậu mong muốn.


Sở Mặc bỗng nhiên cảm thấy mình rất may mắn, may mắn vì sau khi gặp lại Bạch Diệc Trạch anh chưa từng hỏi về việc này, cũng chưa từng bởi vì cậu dùng tên giả khi còn đi học mà chỉ trích cậu. Sở Mặc tin tưởng một khi cùng cậu đề cập tới vấn đề này, thì chẳng khác nào đã dùng dao rạch lên miệng vết sẹo, mà một khi làm vậy thì vết thương của cậu sẽ chảy máu đầm đìa.


“Cậu có lẽ không biết, Trước khi chia tay với cậu, thì vào kì nghỉ hè một năm trước, em ấy đã tính toán cùng với người trong nhà nói rõ hết tất cả!” Bạch Diệc Phong thình lình để lộ ra chân tướng.


Ngay khi Bạch Diệc Trạch quyết định đi học đại học cùng với Sở Mặc, thì đã tính trước là sẽ không quay trở về thành phố Lâm Tuyền nữa. Cậu đã về nhà, chuẩn bị nói rõ với trưởng bối của Bạch gia về chuyện giữa cậu và Sở Mặc, hi vọng người trong nhà sẽ đồng ý cho cậu và Sở Mặc ở cùng nhau.


Bạch Diệc Trạch rõ ràng hơn bất kì ai, nếu Bạch gia không đồng ý cho bọn họ ở cùng nhau, thì hai người bọn họ sẽ không thể nào rời khỏi thành phố Lâm Tuyền này được. Trước mắt cậu chỉ có hai con đường, nếu không thể dựa vào sự yêu thương của người trong nhà mà thuyết phục để mọi người cho bọn cậu ở cùng nhau, thì chỉ còn cách chia tay để Sở Mặc có thể bình an mà đi học đại học một mình.


available on google playdownload on app store


Cho nên chưa đợi Bạch gia kịp ra tay, thì Bạch Diệc Trạch đã rất biết điều mà quay trở về nhà.


“Người trong nhà các anh không đồng ý, sau đó bắt ép Tiểu Trạch chia tay với tôi?” Sở Mặc có cảm giác tức giận không nói nên lời, khi đó Tiểu Trạch đã phải đối mặt với sự lựa chọn, trong khi anh lại chẳng hề hay biết gì cả.


Nếu nói quan hệ giữa anh và Bạch Diệc Trạch đã sớm bị người Bạch gia biết, vậy thì chuyện năm đó Bạch Diệc Trạch không nói một câu mà bỏ đi, rất có khả năng là bị người Bạch gia bắt ép. Sở Mặc giờ đã là tổng giám đốc của tập đoàn Vân Mặc, cũng tiếp xúc với vô số người có gia thế giàu có, anh rất rõ ràng cách sống và hành sự của những người như vậy. Anh cùng với Bạch Diệc Trạch có quan hệ, một khi bị phơi bày ra, rất có khả năng sẽ trở thành chuyện xấu xa của gia tộc.


Bảy năm trước nếu như có người nói ra với Sở Mặc như vậy, rồi không cho phép anh rời khỏi thành phố, Sở Mặc tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng hiện giờ anh đã tiếp xúc với thương hội Lâm Tuyền, đối với thực lực của mấy gia tộc kia cũng có chút hiểu biết. Nên Sở Mặc hiểu rõ câu nói vừa rồi của Bạch Diệc Phong, một khi bọn họ nói không cho anh rời khỏi Lâm Tuyền thì có nghĩa là bọn họ có khả năng làm được như vậy.


“Họ Sở, không nói tới chuyện giới tính, cậu cũng không nghĩ lại xem cậu năm đó có tư cách gì mà ở cùng với Tiểu Trạch! Cậu cảm thấy người Bạch gia chúng tôi sẽ để cho cậu theo đuổi Tiểu Trạch, rồi để cho em ấy cùng cậu cao chạy xa bay sao?” Bạch Diệc Phong lạnh lùng hừ một tiếng. Nói tới chuyện này là Bạch Diệc Phong lại cảm thấy tức giận, cho dù hắn cũng không tính toán sẽ ngăn cản hai người ở cùng nhau, nhưng giọng nói cũng đã không còn nhẹ nhàng như lúc đầu nữa: “Còn có, tôi nhắc lại lần nữa. Lúc ấy Bạch gia chúng tôi tuy không cho phép chuyện cậu cùng với Tiểu Trạch ở cùng nhau, nhưng mà cuối cùng chúng tôi cũng chưa kịp làm gì….”


“Ý anh nói là sau đó có chuyện phát sinh ngoài ý muốn?” Sở Mặc chưa nghe xong Bạch Diệc Phong nói, thì đã nhớ tới lời nói lúc nãy Bạch Diệc Phong đã nói, hình như thời điểm Bạch Diệc Trạch về nhà đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên mới làm cho Bạch Diệc Trạch đưa ra quyết định chia tay. Chẳng qua Bạch Diệc Phong nói như vậy thì chắc hẳn là hắn rất coi trọng chuyện đó, mà Sở Mặc cũng không nghĩ Bạch Diệc Phong sẽ dùng cớ này ra để lừa gạt mình.


Bạch Diệc Phong không nói gì, mà chỉ im lặng sau khi Sở Mặc nói. Trừ bỏ chuyện Tiểu Trạch trở thành dẫn linh sư là không thể nói ra, thì mọi cái khác Sở Mặc đã biết cũng gần hết rồi.


Thời điểm Bạch Diệc Trạch về nhà, trùng hợp lại đúng vào cuối tháng bảy âm lịch. Truyền thống trong gia tộc của bọn họ, vào ngày này hàng năm mấy gia tộc đều phải tập trung lại một chỗ để cử hành lễ tế linh hồn người ch.ết. Mà trong lúc làm nghi thức này, thì chỉ có con cháu chính thống trong gia tộc mới có thể tham gia. Lúc ấy Bạch Diệc Trạch tuy không có linh lực, cũng không nhìn thấy linh, nhưng vẫn được có tên trong danh sách tham gia lễ tế linh hồn người ch.ết trong gia tộc.


Mà đúng vào lúc đang tế lễ lần đó, thì ấn kí dẫn linh sư xuất hiện ở trên người Bạch Diệc Trạch.


Theo lý mà nói thì ấn kí của dẫn linh sư sẽ không lựa chọn người không có linh lực, hơn nữa Bạch Diệc Trạch từ nhỏ đã có thể hàn, vì thế mà càng không thích hợp trở thành dẫn linh sư. Những người trong nhà biết rõ tất cả, nhưng mà cho đến tận nay lại vẫn không thể nào nghĩ ra Bạch Diệc Trạch vì sao lại trở thành dẫn linh sư.


Khi Bạch Diệc Trạch mới trở thành dẫn linh sư, vì có linh lực quá yếu nên Bạch gia đã phải đứng ra bảo hộ, để tránh cho có người nhân cơ hội đánh chủ ý lên luân hồi tuyền, mọi người cũng lập tức phong tỏa mọi tin tức. Cho nên người biết chuyện Bạch Diệc Trạch là dẫn linh sư, tất cả đều là những người đã tham gia nghi thức tế lễ lần đó. Tuy nhân số không nhiều, nhưng không may những người này đều là những người có quyền cao chức trọng ở trong các gia tộc, nên khi biết một người Bạch gia vốn không có linh lực, ngay cả linh cũng không nhìn thấy lại trở thành dẫn linh sư có địa vị cao cả…. Chuyện này không thể nghi ngờ, đã đem Bạch Diệc Trạch trở thành mục tiêu để cho mấy gia tộc kia bàn tán, vì bọn họ chỉ biết cậu ngoài trừ có thể bảo vệ bản thân ra thì chẳng làm nổi chuyện gì khác.


Lúc này Bạch Diệc Trạch nếu vẫn còn muốn kiên trì cùng Sở Mặc ở cùng một chỗ, chỉ sợ sẽ kéo theo Sở Mặc vào cuộc tranh đấu gay gắt giữa mấy gia tộc này. Khi ấy Sở Mặc chẳng có năng lực gì nhiều, nếu thật sự bị kéo vào đây thì chỉ sợ có ch.ết sao cũng không biết!


Cho nên Bạch Diệc Trạch hiểu rõ ràng, nếu một Bạch gia đã rất khó để cho cậu thuyết phục thì giờ lại thêm chuyện cậu trở thành dẫn linh sư, chẳng khác nào khó càng thêm khó…Cậu ngay cả bản thân cũng không có cách nào rời khỏi thành phố Lâm Tuyền, cộng thêm cuộc sống sinh hoạt khác biệt cũng đã đủ để làm cho cậu và Sở Mặc phải tách nhau ra rồi. Vì vậy mà giờ cậu có cùng người nhà đối nghịch cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, so với tiếp tục kiên trì dây dưa tình cảm với Sở Mặc, còn không bằng trực tiếp cùng Sở Mặc chia tay, để cho một mình Sở Mặc rời khỏi nơi đây.


Lúc ấy Bạch Diệc Trạch cũng bị ấn kí này đột nhiên xuất hiện dọa cho sợ ngây người, cậu đem bản thân mình nhốt ở trong phòng một ngày một đêm, cho đến khi cậu ra khỏi phòng thì cậu chỉ nói với mọi người trong nhà một câu rằng mọi người hãy để cho cậu có chút thời gian để xử lý việc riêng. Bạch Diệc Trạch tuy bình thường làm việc luôn tùy hứng, nhưng cậu vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, cho nên khi thấy ấn kí dẫn linh sư xuất hiện ở trên người, thì cậu cũng biết cậu không thể nào trốn tránh trách nhiệm này được. Người trong nhà nghe cậu nói như vậy, mọi người đều tự hiểu được là cậu đã biết phải xử lý chuyện ra sao, nên người Bạch gia cũng không hỏi thêm gì nữa.


Người Bạch gia cho đến tận hôm nay cũng không biết Bạch Diệc Trạch năm đó đã chuẩn bị sẵn lợi thế gì để cùng đàm phán với họ, bọn họ khi ấy chỉ biết chuẩn bị tất cả thật chu đáo, thậm chí còn đã nghĩ tới nếu Bạch Diệc Trạch không chịu thỏa hiệp thì sẽ hủy đi Sở Mặc, chứ không thể nào để cho Bạch gia bị gièm pha vì chuyện này.


Chẳng qua trong khi đang xảy ra chiến tranh giữa Bạch Diệc Trạch, tất cả còn chưa kịp bạo phát thì cả hai bên đều bị chuyện phát sinh ngoài ý muốn mà ngừng lại mọi hành động. Hơn nữa về sau này, cũng không một ai nhắc lại về chuyện đã xảy ra, giống như quãng thời gian Bạch Diệc Trạch học trung học kia không hề tồn tại.


Sở Mặc thấy Bạch Diệc Phong đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, không thấy trả lời nên đành phải hỏi lại một lần nữa: “Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


Sở Mặc bỗng nhiên hiểu ra tại sao năm đó Bạch Diệc Trạch lại muốn dừng phương thức chia tay cực đoan như vậy rồi. Tuy anh không biết chuyện ngoài ý muốn ở trong miệng Bạch Diệc Phong là gì, nhưng nếu năm đó Bạch Diệc Trạch dùng lí do vớ vẩn nào đó mà chia tay với anh, mà trước khi ấy Bạch Diệc Trạch lại có thái độ rất mong chờ được bước vào cuộc sống khi học đại học, loại vui sướng này khiến cho người bên ngoài cũng bị lây nhiễm… vậy khẳng định là sẽ không lừa được Sở Mặc. Cho nên dù Bạch Diệc Trạch dùng bất kì lý do nào để chia tay, anh đều không tin tưởng. Nhưng mà nếu nói rõ sự thật, thì anh lại càng không đồng ý để cho Bạch Diệc Trạch một mình đi đối mặt, mà anh sẽ kiên trì đứng ra gánh vác cùng cậu.


Nhưng Bạch Diệc Trạch là người Bạch gia, bọn họ sẽ không cho phép chuyện thế này phát sinh. Lúc ấy anh không có quyền thế, cái gì cũng không có.. nếu tùy tiện đi đối nghịch với Bạch gia, hậu quả ra sao không cần nghĩ cũng biết. Cho nên chuyện Bạch Diệc Trạch biến mất, làm cho anh tìm không thấy, cũng không tìm ra nguyên nhân… chỉ có vậy mới làm cho anh hết hi vọng, mới có khả năng bình yên mà rời khỏi thành phố Lâm Tuyền….


Trong lòng Sở Mặc lúc ấy có cảm giác gì, tuy đến giờ anh vẫn chưa từng nói ra, nhưng anh vẫn cảm thấy năm đó Bạch Diệc Trạch làm vậy là quá mức tuyệt tình. Và đến hiện tại khi biết rõ chuyện năm ấy xảy ra, anh mới hiểu được Bạch Diệc Trạch khi đó đã phải hi sinh như thế nào.


“Năm đó chuyện gì đã xảy ra, tôi thấy nên để cho Tiểu Trạch tự mình nói ra cho cậu biết thì tốt hơn” Bạch Diệc Phong thở dài: “Bạch gia chúng tôi giờ đã như ngầm đồng ý để cho cậu cùng với Tiểu Trạch qua lại với nhau, cho nên cũng không hi vọng cậu và Tiểu Trạch còn có hiểu lầm gì đó. Chuyện tình chia tay năm ấy, cho dù Tiểu Trạch có nói ra chân tướng cho cậu, chỉ sợ em ấy cũng sẽ đem toàn bộ trách nhiệm gánh lấy một mình. Tôi hôm nay tới đây chỉ có mục đích duy nhất, chính là muốn nói cho cậu biết, năm đó dù cho Tiểu Trạch có kiên trì thì các cậu cũng không thể nào ở cùng nhau được!”


Sở Mặc hít sâu một hơi, biết Bạch Diệc Phong không phải đang nói đùa với mình. Cho nên mãi một lúc lâu sau khi bình tĩnh lại, cảm thấy không còn vướng mắc nữa thì mới hỏi tiếp: “Anh nói chuyện ngoài ý muốn đó có phải là chuyện Tiểu Trạch bỗng nhiên có thể nhìn thấy linh? Tiểu Trạch không phải từ nhỏ đã không có linh lực sao? Vì sao tự nhiên lại trở thành hội trưởng hiệp hội thiên sư của các anh?” Sau khi bình tĩnh, Sở Mặc có cảm giác như đã đoán ra được gì đó, nên lại bổ sung thêm một câu: “Còn có, Tiểu Trạch rõ ràng là người của Bạch gia, vì sao lại đi làm việc ở công ty Hải Đạt những bảy năm liền?”


Sở Mặc hỏi một hơi mấy vấn đề, Bạch Diệc Phong cũng nhìn chằm chằm Sở Mặc một lúc lâu. Ngay khi Sở Mặc cho rằng Bạch Diệc Phong sẽ không nói, thì Bạch Diệc Phong lại trở lời vấn đề cuối cùng mà Sở Mặc vừa hỏi.


“Tiểu Trạch lựa chọn đi làm ở công ty Hải Đạt, đương nhiên là có lý do của em ấy” Bạch Diệc Phong có chút bất đắc dĩ, nói ra phán đoán của bản thân: “Có lẽ đi làm ở công ty Hải Đạt có thể làm cho Tiểu Trạch cảm nhận được chính mình đang sống trong một thế giới bình thường”.


Sở Mặc giật mình, khó trách mỗi lần nói chuyện Bạch Diệc Trạch đều có ánh mắt khó hiểu. Rõ ràng là cậu ấy luôn bài xích mấy thứ kì lạ mà mình nhìn thấy, hơn nữa còn hi vọng phân rõ giới hạn cùng với thiên sư và Bạch gia. Nhưng ông trời lại muốn trêu đùa, để cho cậu có thể nhìn thấy được linh, loại đả kích này đối với Bạch Diệc Trạch mà nói, không thể nghi ngờ chính là chí mạng.


Bạch Diệc Trạch cũng rất buồn bực, dù ánh mắt có thể nhìn thấy mấy thứ mà người thường không thấy thì cũng thôi đi, đằng này những thứ cậu nhìn thấy đều là những thứ đặc biệt. Nguyên nhân là do trước kia khi cậu đi trải nghiệm, rồi vô tình có được năng lực mà cậu không muốn có được này. Không chỉ vậy, Bạch Diệc Trạch còn không hiểu vì sao cậu lại bị ép buộc trở thành hội trưởng hiệp hội thiên sư mà cậu vẫn luôn chán ghét kia.


Sở Mặc cuối cùng cũng hiểu rõ, Bạch Diệc Trạch vì sao lại không chịu nói thật. Mà thời điểm hôm qua khi ở sơn trang, lúc thấy Bạch Diệc Trạch lấy thân phận là hội trưởng hiệp hội thiên sư ra để đàm phán với yêu quái… anh cũng không hề cảm thấy chán ghét gì cả.


Kể từ sau khi gặp lại Bạch Diệc Trạch đến nay, rồi cộng thêm mấy việc này nữa. Sở Mặc hiểu được rõ ràng một chuyện, đó là thứ mà Bạch Diệc Trạch muốn rất đơn giản, cậu ấy chỉ muốn có một cuộc sống sinh hoạt như người bình thường mà thôi.


Nếu anh đoán không sai, Bạch Diệc Trạch mỗi ngày đi làm đều mang kính mắt chắc là để tránh cho mình sẽ không nhìn thấy mấy thứ kì lạ. Có lẽ chỉ khi đi làm hàng ngày, Bạch Diệc Trạch mới cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt của một thế giới bình thường. Đây cũng nói rõ lên vì sao Bạch Diệc Trạch lại chọn một công việc đơn giản ở một công ty bình thường, vì ở đây có thể làm cho cậu có được cảm giác yêu thích phát ra từ nội tâm.


Sở Mặc chợt phát hiện bây giờ anh chẳng hề oán trách Bạch Diệc Trạch một chút nào cả, dù cho cậu cứ thích giả dạng làm đà điều không chịu nói thật, hoặc là thân phận của cậu là người của Bạch gia, rồi hội trưởng hiệp hội thiên sư. Tất cả những thân phận này đâu phải do cậu có thể lựa chọn, cho nên cậu chỉ có thể ở trong lòng phủ định những thân phận ấy, mà như vậy thì làm sao cậu lại có thể đồng ý chủ động đi nói cùng với người khác….


Sở Mặc ở trên mặt lộ ra nụ cười khổ, cũng không tiếp tục đào bới gốc rễ với Bạch Diệc Phong nữa, mà thật lòng nói: “Chuyện này tôi sẽ đợi cho tới khi Tiểu Trạch tự mình nói ra với tôi!”


Bạch Diệc Phong thấy Sở Mặc có thể hiểu được ý tứ của mình, trên mặt cũng nở nụ cười: “Vậy là được rồi, cậu hãy kiên nhẫn cho Tiểu Trạch thời gian”


Bản thân mình và Sở Mặc đều có công việc bận rộn, hơn nữa nói như vậy thì Sở Mặc cũng đã đoán ra được phần nào chuyện đã xảy ra vào năm ấy. Hơn nữa ít nhiều gì Sở Mặc cũng hiểu được Tiểu Trạch không dám nói ra là do em ấy bài xích thế giới này, thế là đủ rồi. Còn thân phận dẫn linh sư, cái này phải đợi Tiểu Trạch chính miệng nói ra thôi.


Bỗng nhiên di động của Sở Mặc vang lên.


“Thật có lỗi!” Sở Mặc nhẹ giọng bày tỏ xin lỗi với Bạch Diệc Phong, sau khi cầm lấy điện thoại nhìn thì nhíu mày. Trong điện thoại có thông báo nhận được một file ảnh, mà vấn đề là tin tức của người gửi thì lại không có. Do dự một lát, Sở Mặc quyết định mở tấm ảnh ra xem.


Thấy rõ nội dung của ảnh chụp, sắc mặt Sở Mặc lập tức thay đổi.


“Cậu có việc gấp thì cứ làm đi, tôi cũng không quấy rầy nữa!” Bạch Diệc Phong cũng không để ý nhiều. Hắn tới đây đã lâu, những gì nên nói đã nói, vì thế mà cũng nên rời khỏi. Trước khi đi vẫn không quên cảnh cáo: “Họ Sở, Bạch Diệc Phong tôi chỉ có một người em trai, nếu cậu không đối tốt với nó, đến lúc ấy người mà cậu trêu chọc không chỉ là một Bạch gia thôi đâu”.


Sở Mặc không nói gì, nhưng ánh mắt thì lại nói cho Bạch Diệc Phong biết lời hứa hẹn của bản thân.
“Đợi một chút, tôi còn có một vấn đề!” Bạch Diệc Phong đi tới cửa, lại bị Sở Mặc gọi lại.


Bạch Diệc Phong nghe xong thì cũng dừng lại, ý bảo có vấn đề gì thì cứ hỏi, chỉ cần hắn biết thì hắn sẽ nói.
Sở Mặc thoáng chần chờ một chút, rồi quyết định hỏi ra điều muốn biết: “Hiệp hội thiên sư của các anh cùng với thương hội Lâm Tuyền có quan hệ gì?”


Hai tổ chức này giống như là có quan hệ với mấy gia tộc, nhưng mà nhìn qua thì hai nơi này lại có vẻ không có quan hệ thân thiết với nhau lắm, điều này khiến cho Sở Mặc thật khó hiểu.


“Vừa rồi không phải đã nói với cậu rồi sao, ở trong mấy gia tộc này, những đứa trẻ không có linh lực khi vừa mới sinh ra đều bị mang ra bên ngoài nuôi lớn. Tuy mấy đứa trẻ này rời khỏi nhà chính của các gia tộc nhưng lại vẫn được hiệp hội thu nhận và bồi dưỡng” Bạch Diệc Phong dừng một chút, giọng nói bắt đầu cũng trở nên vô cùng hờ hững và khinh thường: “Những người thương hội đó chẳng qua là mượn tài nguyên của gia tộc, sau đó ra ngoài chơi đùa huênh hoang khắp chơi. Chẳng qua mấy năm gần đây, xu thế càng lúc càng lớn”


Nhìn thấy Sở Mặc muốn đưa tiễn mình đi ra ngoài, Bạch Diệc Phong bổ sung một câu: “Cậu không cần tiễn tôi đâu”.
Sở Mặc dừng ngay tại chỗ, sau khi tạm biệt Bạch Diệc Phong, Sở Mặc lại nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, tay cũng không tự giác mà nắm chặt điện thoại di dộng.
Hết chương 73.






Truyện liên quan

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Một Viên Thế Giới Thụ

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Một Viên Thế Giới Thụ

Chân Thực Huyễn Tưởng146 chươngTạm ngưng

6.6 k lượt xem

Võng Du Chi Toàn Dân Lĩnh Chủ Convert

Võng Du Chi Toàn Dân Lĩnh Chủ Convert

Đại Hán Hộ Vệ1,285 chươngFull

19.2 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Trọng Sinh Thành NPC, Ta, Cử Thế Vô Địch! Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Trọng Sinh Thành NPC, Ta, Cử Thế Vô Địch! Convert

Quốc Vương Bệ Hạ397 chươngTạm ngưng

32.7 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ Bắt Đầu Chế Tạo Bất Hủ Tiên Vực

Toàn Dân Lĩnh Chủ Bắt Đầu Chế Tạo Bất Hủ Tiên Vực

Cơ Giới Chi Chủ4,574 chươngĐang ra

365 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Binh Chủng Biến Dị Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Binh Chủng Biến Dị Convert

Tiềm Thủy Đích Oa Ba758 chươngFull

99.1 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Không Sở Hữu Binh Chủng Kiến Trúc Cuồng Ma Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Không Sở Hữu Binh Chủng Kiến Trúc Cuồng Ma Convert

Tàn Đông Lãnh Hạ617 chươngTạm ngưng

38.4 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Chiêu Mộ Hắc Ảnh, Quét Ngang Vô Địch! Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Chiêu Mộ Hắc Ảnh, Quét Ngang Vô Địch! Convert

Hồng Dương339 chươngTạm ngưng

17.5 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Từ Người Làm Vườn Đến Thần Nông Đại Đế!

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Từ Người Làm Vườn Đến Thần Nông Đại Đế!

Thiên Bảng Trương Thiên Sư251 chươngTạm ngưng

10.1 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Lãnh Địa Của Ta Có Thể Vô Hạn Tiến Hóa

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Lãnh Địa Của Ta Có Thể Vô Hạn Tiến Hóa

Thánh Ngọc1,692 chươngFull

58.3 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Chế Tạo Khoa Huyễn Thiên Đình

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Chế Tạo Khoa Huyễn Thiên Đình

Đại Tiểu Kiều269 chươngTạm ngưng

11.9 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Khô Lâu Binh? Ta Bạo Binh Vạn Vạn Ức

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Khô Lâu Binh? Ta Bạo Binh Vạn Vạn Ức

Than Đế555 chươngĐang ra

33.3 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Bạo Suất Trăm Phần Trăm

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Bạo Suất Trăm Phần Trăm

Nhất Chỉ Thanh Điểu1,530 chươngTạm ngưng

49.4 k lượt xem