Chương 88

Sở Mặc nhìn thân thể của Bạch Diệc Trạch, anh không đồng ý với chuyện ra ngoài vào sáng sớm. Đợi tới khi Bạch Diệc Trạch ngủ đủ, tinh thần tỉnh táo, hai người mới từ từ xuất phát.


Sở Mặc đi theo hướng dẫn chỉ đường của Bạch Diệc Trạch, anh lái xe tới ngoại ô thành phố, và cuối cùng dừng xe ở nghĩa địa công cộng gần thành phố Lâm Tuyền.


Ngày hôm qua dù Sở Mặc có hỏi thế nào, Bạch Diệc Trạch vẫn không chịu nói cho anh biết là cậu muốn dẫn anh đi đâu, mà cậu chỉ bảo tới nơi anh sẽ biết. Lời nói của Bạch Diệc Trạch không trực tiếp trả lời vấn đề của anh muốn hỏi, lại còn mang theo sự thần bí, khiến trực giác của Sở Mặc nhận ra cậu có chuyện quan trọng giấu anh. Nhưng vì có hỏi nữa cũng không có kết quả rõ ràng, cho nên anh đành phải chờ Bạch Diệc Trạch công bố đáp án sau.


Nhưng Sở Mặc dù thế nào cũng không tưởng tượng nổi, Bạch Diệc Trạch lại muốn dẫn anh tới nơi này, vì đây chính là nghĩa địa công cộng.


Nơi này là nơi dùng để bái tế, Sở Mặc từ khi lớn lên thì cha mẹ đều đã mất, cũng chưa từng gặp qua họ hàng thân thích nào. Cho nên từ nhỏ Sở Mặc luôn đi theo Sở Vân, ở trong trí nhớ của anh thì chị gái chưa từng mang anh đi bái tế cha mẹ bao giờ, nên anh cũng không biết cha mẹ được chôn cất ở đâu.


Dọc đường đi, xuyên qua các dẫy mộ bia tầng tầng lớp lớp, mà Bạch Diệc Trạch thì vẫn không nói một lời, nên anh chỉ có thể đi theo Bạch Diệc Trạch tiến về phía trước.


available on google playdownload on app store


Sở Mặc đi theo sau Bạch Diệc Trạch, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bạch Diệc Trạch, giống như muốn nhìn ra gì đó từ cậu. Nhưng Bạch Diệc Trạch lại chỉ cúi đầu, chân cũng không dừng bước mà cứ như ngựa quen đường cũ đi thẳng tới chỗ sâu nhất của nghĩa địa. Nghĩa địa công cộng như kiểu này Sở Mặc chưa từng tới, anh cũng không có người thân nào chôn cất ở đây nên trên phương diên nào đó thì có thể nói, anh chẳng hề có liên quan gì với chỗ này cả. Bạch Diệc Trạch trước khi đi cũng không chuẩn bị đồ cúng tế, xem ra chắc không phải đi bái tế ai, nên Sở Mặc không biết Bạch Diệc Trạch mang anh tới đây là có mục đích gì.


Sở Mặc vô cùng nghi hoặc đi theo Bạch Diệc Trạch tới nơi hẻo lánh của nghĩa địa, rõ ràng là buổi chiều nóng nực cùng với mặt trời chói chang nhưng khi vừa đặt chân tới đây, Sở Mặc lại cảm thấy rùng mình, cùng lúc đó Bạch Diệc Trạch cũng dừng lại ở bên cạnh một mộ bia.


Đang định mở miệng nói chuyện, Sở Mặc lại nhìn thấy ngôi mộ ở trước mặt mà ngẩn người, bởi vì thứ đập vào mắt anh chính là hai chữ rất to ở trên mộ bịa đó là ” Sở Vân”.


Sở Mặc ngơ ngác nhìn tên trên bia mộ, trong đầu lúc này mọi thứ đều trống rỗng. Anh không biết tên ghi ở đây có phải là Sở Vân mà anh biết hay không, dù sao tên Sở Vân cũng không phải đặc biệt, nên người trùng họ trùng tên là chuyện hết sức bình thường. Nhưng rất nhanh thôi suy nghĩ của Sở Mặc đã bị phá vỡ, bởi tên Sở Vân trên bia mộ được ghi rất đặc biệt. Trên đó không ghi gì ngoài tên của chủ mộ, cùng với ngày sinh tháng đẻ và thời gian tử vong. Đặc biệt thời gian sinh ra được ghi trên đó lại giống với chị gái của anh như đúc.


Sao lại trùng hợp như thế được, làm gì có chuyện trùng tên trùng họ rồi trùng luôn cả ngày sinh tháng đẻ. Nếu người này thật sự không có liên quan gì tới anh, Bạch Diệc Trạch làm sao lại dẫn anh tới đây.


Anh vẫn cho rằng chị gái chỉ vì giận dỗi nên mới không chịu đi tìm anh, cho nên mới tìm chỗ nào đó mà sinh sống. Sở Mặc cảm thấy chị gái của nhẫn tâm, nhiều… nhiều năm như vậy mà vẫn không chịu xuất hiện, anh cảm thấy anh chỉ là vì muốn ở cùng với người mình thích thôi, chẳng may người kia lại không được chị gái tiếp nhận. Sở Mặc không trách chị không hiểu mình, anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cùng với chị gái thỏa hiệp chuyện này. Nhưng Sở Vân đột nhiên biến mất triệt để, mà đó lại là người thân duy nhất trên thế giới này của anh, cho nên anh đã thương tâm rất lâu, dần dần thời gian kéo dài… qua từng đấy năm anh cũng không muốn nhắc tới cái tên Sở Vân này với bất cứ ai nữa.


Sở Mặc cho tới giờ đều chưa từng nghĩ tới, chị gái biến mất không rõ nguyên nhân thật ra là vì không còn tồn tại ở thế giới này nữa. Nhìn thời gian tử vong ghi trên bia mộ, đó chính là thời gian mà anh cùng với chị gái cãi nhau không lâu. Vậy mà anh lại không hề hay biết, chị gái đã ch.ết gần bảy năm rồi.


“Đây, đây là chị gái của anh….!” Sở Mặc ngơ ngác nhìn hai chữ Sở Vân ghi tên bia mộ, giống như vẫn không dám tin tưởng đây là sự thật. Trong đầu Sở Mặc hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng nhiều nhất vẫn là tự trách. Sở Mặc ở trong lòng tự hỏi, nếu sớm biết sẽ có kết quả này, lúc trước anh có cãi nhau với chị gái như thế không?


“A Mặc…” Bạch Diệc Trạch lo lắng nhìn Sở Mặc, cậu không biết trả lời với anh như thế nào.


Chuyện Sở Vân sớm hay muộn cũng phải giải quyết, nếu Sở Vân còn tiếp tục không chịu đi luân hồi, cậu cũng không xác định được mình có thể bảo vệ Sở Vân thêm được nữa không. Hiện tại Sở Mặc đã có thể nhìn thấy linh, cậu biết rõ tình cảm của chi em nhà này, cho nên nếu Sở Mặc có thể khuyên nhủ được Sở Vân thì tốt. Đợi Sở Vân có thể cởi bỏ được khúc mắc, sau đó biết đâu sẽ nghe lời Sở Mặc mà đi luân hồi. Người ch.ết không thể sống lại, chuyện đã xảy ra cũng không thể thay đổi, nhưng để Sở Mặc đối mặt trực tiếp với Sở Vân, cũng không khác nào hai người sống đối mặt nhau, có lẽ ít ra dẫn Sở Mặc tới đây để gặp Sở Vân cũng coi như an ủi được Sở Mặc phần nào.


Bạch Diệc Trạch đang tưởng tượng, nhưng tưởng tưởng và sự thật lại có sự khác biệt rất lớn. Bởi đột nhiên phát hiện ra người thân duy nhất của mình qua đời, đây cũng không phải là chuyện có thể dễ dàng chấp nhận được.


“Em đã biết từ lâu rồi!” Sở Mặc bỗng nhiên phục hồi tinh thần, trừng mắt chất vấn Bạch Diệc Trạch.


Bạch Diệc Trạch không chỉ một lần nhắc tới Sở Vân với anh, nhưng mỗi lần anh đều kiếm cớ để dời đi câu chuyện. Bởi vì anh còn đang giận chị gái, không muốn nghe người nào khác nhắc tới chuyện của chị mình, vì thế cũng không nghĩ nhiều. Thì ra Bạch Diệc Trạch đã sớm biết Sở Vân không còn ở trên thế giới này, nhưng lại giấu không cho anh biết!


Sở Mặc nhìn về phía Bạch Diệc Trạch, ánh mắt mang theo ba phần tức giận làm cho Bạch Diệc Trạch cũng không biết phải làm sao, và cũng không biết phải giải thích với Sở Mặc như thế nào.


Mà lúc này, ngôi mộ của Sở Vân cũng dần dần hiện ra một bóng người, đó là một bóng người nhàn nhã ngồi ở trên mộ bia, mới đầu còn trong suốt rồi sau đó cũng dần dần trở nên rõ ràng. Chỉ là dù có rõ ràng thì hình ảnh vẫn còn hơi lờ mờ, chẳng qua bảo rõ ràng là vì ít có thể nhìn rõ được bộ dạng của chiếc bóng này mà thôi.


Sở Vân so với trước kia vẫn giống như đúc, cười hì hì nhì Bạch Diệc Trạch, nhưng so với thời điểm lần trước Bạch Diệc Trạch tới gặp thì bộ dáng của cô càng thêm suy yếu, giống như chỉ cần khẽ đụng là sẽ tan biến thanh khói.


Đợi tới khi Sở Vân nhìn thấy rõ người Bạch Diệc Trạch mang đến, thì ý cười trên mặt cô càng đậm hơn.


“Tiểu Trạch, chị còn tưởng em lần trước giận chị nên mới không tới đây thăm chị nữa chứ!” Hai người trước mộ bia còn đang không biết phải làm sao, thì Sở Vân lại xuất hiện. Sở Vân cũng không thèm để ý, rồi bắt đầu trêu ghẹo Bạch Diệc Trạch: “Lần trước bảo em suy nghĩ về chuyện bắt đầu lại lần nữa với em trai của chị, thấy em không nghe. Giờ lại thấy em mang theo Tiểu Mặc tới đây, là đến để ra mắt người nhà hả?”


Đột nhiên xuất hiện một giọng nữ, làm cho hai người đang trừng mắt nhìn nhau đều đồng loạt quay đầu về phía bia mộ đằng sau.


Bạch Diệc Trạch nhanh chóng đánh giá Sở Vân đang ngồi trên bia mộ, trong lòng cậu bắt đầu lo lắng. Tình huống này so với cậu nghĩ còn nghiêm trọng hơn, Sở Vân hiện tại mỗi lần hóa thành hình đã phải rất cố gắn, chỉ sợ không lâu nữa thì ngay cả đi qua luân hồi tuyền cũng không được, mà chỉ có thể chờ hồn bay phách tán. Trong khi Sở Vân nửa điểm tự giác cũng không có, lúc này cô chỉ quan tâm tới mỗi chuyện vui đùa.


Sở Mặc giật mình nhìn bóng dáng của chị gái trên bia mộ, dù bảy năm không gặp nhưng chỉ cần liếc mắt một cái thì anh vẫn nhận ra đó là người thân mà anh đã lâu không gặp. Đó chính là chị gái anh, giọng nói vừa vang lên cũng chính là giọng nói của chị ấy.


“Chị!” Sở Mặc sững sờ đi tới trước mặt của cái bóng kia, giống như anh chẳng thể tin nổi anh còn có thể nhìn thấy Sở Vân.


Sở Mặc đi theo Bạch Diệc Trạch một thời gian, gần đây lại bị cậu dậy cho rất nhiều tri thức về linh, nên anh cũng biết một người sau khi ch.ết sẽ hóa thành linh, nhưng linh cũng không thể ở lại dương gian mãi được. Bọn họ nhất định phải đi qua luân hồi tuyền để sang thế giới bên kia, nếu như vẫn còn nhớ nhung và ở lại dương gian không chịu đi luân hồi, thì chờ đợi bọn họ chính là hồn bay phách tán.


Luân hồi tuyền có một linh gọi là Tiểu Linh, đó là trường hợp ngoại lệ, nhưng chị gái của anh đã ch.ết sáu, bảy năm rồi, theo lý mà nói thì không thể nào ở lại trên thế giới này nữa mà phải đi chuyển thế luân hồi. Vậy mà anh còn có thể nhìn thấy được chị gái trong trạng thái của linh, hơn nữa linh của chị ấy có chút kì quái, cứ như kiểu sẽ biến mất bất cứ lúc nào.


Sở Vân cũng thất thần, cô chẳng qua là trêu đùa Bạch Diệc Trạch giống như mọi khi, thế mà không nghĩ tới Sở Mặc lại có thể nhìn thấy cô, nghe được cả lời cô nói!


“Tiểu Mặc?” Sở Vân cẩn thận thăm dò hỏi một câu, sau đó bay tới bên cạnh Sở Mặc, đưa tay quơ quơ ở trước mặt Sở Mặc: “Em có thể nhìn thấy chị?”
Thấy Sở Mặc nhìn chằm chằm mình, không cần Sở Mặc nói thì Sở Vân cũng biết được đáp án, hóa ra em trai cũng có thể nhìn thấy linh!


“Chị….” Sở Mặc thì thào gọi một câu, anh hiện tại đã không biết phải hình dung tâm tình của mình ra sao nữa rồi.
Từ từ! Vừa rồi Sở Vân nói gì? Chợt nghe thấy giọng nói Sở Vân nên Sở Mặc mới giật mình, nhất thời bỏ qua nội dung trong lời nói của Sở Vân.


Vừa rồi Sở Van nói với Bạch Diệc Trạch, chị ấy bảo Bạch Diệc Trạch hãy suy nghĩ về chuyện bắt đầu lại lần nữa với mình? Còn nói Tiểu Trạch lần này cùng mình tới đây là để ra mắt cha mẹ?


Anh nhớ rõ Sở Vân là vì chuyện anh với Bạch Diệc Trạch nên mới gây gổ với anh, lúc ấy Sở Vân tuyệt đối là hận Bạch Diệc Trạch tới thấu xương. Nếu không phải vì không thể tiếp nhận mối quan hệ này, lúc trước Sở Vân đâu có bỏ đi một mình. Vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra? Quan hệ của Sở Vân và Bạch Diệc Trạch trở nên tốt như vậy từ khi nào, thậm chí còn đùa giỡn nhau, rồi chủ dộng đề cập tới vấn đề muốn anh cùng Bạch Diệc Trạch ở cùng với nhau!


“Hai người….” Sở Mặc ở dưới tình huống quỷ dị như vậy cũng quên cả việc tức giận với Bạch Diệc Trạch, ánh mắt cứ nhìn Sở Vân từ trên xuống dưới, bỗng nhiên anh có cảm giác như mình đang bị chị gái và Bạch Diệc Trạch cùng nhau liên thủ đùa giỡn.


“Tiểu Mặc, chuyện này không liên quan tới Tiểu Trạch!” Sở Vân lập tức giải thích cho Sở Mặc rõ: “Là chị không cho Tiểu Trạch nói với em!”


Ánh mắt Sở Mặc nhìn chị gái có chút phức tạp, Sở Vân rõ ràng là đang đứng ở trước mặt anh, còn có thể nói chuyện với anh. Anh còn nhớ rõ lúc chị gái nổi giận, khi đó vẫn còn là một người khỏe mạnh, tại sao lại thành ra thế này. Anh thà rằng tin tưởng chị gái vẫn còn đang giận nên không muốn gặp anh, chứ cũng không muốn tin tưởng người nằm dưới ngôi mộ bia này là chị gái mình.


Đến tận giờ Sở Mặc vẫn không tiếp nhận được sự thật Sở Vân và anh đã âm dương cách trở. Sở Mặc nhìn chị gái ở trước mắt, bỗng nhiên anh vươn tay muốn nắm lấy tay của Sở Vân, nhưng vẫn là như lệ thường, tay của Sở Mặc xuyên qua thân thể của Sở Vân.


Sở Vân và anh giờ đã không phải là người ở cùng một thế giới, cho nên sự thật này đã đem Sở Mặc kéo lại về hiện thực: “Chị, thật xin lỗi. Nếu lúc trước không phải em ….”
Sở Mặc không nói được nữa, âm thanh có chút nghẹn ngào.


Bạch Diệc Trạch định tiến lên an ủi Sở Mặc, để cho anh không nên tự trách mình nữa. Nhưng vừa mới chạm tới tay Sở Mặc, thì đã bị anh gạt ra rồi. Bạch Diệc Trạch ngây dại, không nghĩ tới sẽ trở thành tình trạng này, cho nên cậu đành phải nhìn Sở Vân cầu xin giúp đỡ.


“Chuyện của chị đã qua lâu rồi, với cả đó cũng là chuyện ngoài ý muốn không có cách nào tránh được. Chị không oán bất kì ai cả!” Sở Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói, giống như cô đang bàn bạc về thời tiết hôm nay vậy. “Hơn nữa cũng không hề liên quan gì tới chuyện của em và Tiểu Trạch ngày đó cả. Mấy năm gần đây nếu không có Tiểu Trạch ở đây giúp đỡ, chỉ sợ chị đã sớm hồn bay phách tán rồi”.


“Nếu lúc trước chúng ta không vì chuyện này cãi nhau, chị làm sao lại một mình bỏ đi. Nếu chị với em cùng nhau rời đi tới thành phố khác, chuyện ngoài ý muốn sao có thể xảy ra!” Sở Mặc lập tức phản bác.


Bạch Diệc Trạch giật mình nhìn hai chị em, từ khi cậu thấy Sở Vân tới nay, Sở Vân tuy biết rõ chuyện cậu và Sở Mặc nhưng lại chưa từng thấy chị ấy biểu hiện ra là không đồng ý. Thậm chí còn ở một bên châm ngòi thổi gió để cậu và Sở Mặc một lần nữa quay lại với nhau, cho nên cậu mới nghĩ Sở Vân và Sở Mặc cãi nhau là vì nguyên nhân khác, chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân lại là chính mình!


Bạch Diệc Trạch trầm mặt, nếu nói Sở Vân là vì biết rõ quan hệ của cậu và Sở Mặc rồi mới cãi nhau với Sở Mặc, sau đó bỏ đi, tiếp đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu chuyện là vậy, Sở Mặc làm sao có thể tha thứ cho cậu, cho dù Sở Mặc không trách cậu thì cậu cũng chẳng có cách nào đối mặt với hai người này. Thậm chí vì chuyện này mà cuộc sống về sau sẽ luôn tồn tại một khúc mắc, khiến cho hai người không thể nào tiếp tục.


“Tiểu Mặc, em vẫn không hiểu ý của chị rồi” Sở Vân lắc đầu cười khổ: “Cái ch.ết của chị là ngoài ý muốn và không thể tránh khỏi. Mặc kệ trước kia hai chúng ta có cãi nhau hay không, chị có rời đi hay không thì việc ngoài ý muốn này cũng tránh không được” Sở Vân dùng một chút, sau đó mới bổ sung thêm một câu: “Kể cả là chị đi theo em đi thành phố khác cũng vậy!”


Sở Mặc không nghe rõ nên hỏi lại: “Chị, chị nói vậy là có ý gì?”
“Nguyền rủa!” Sở Mặc không hiểu rõ, nhưng Bạch Diệc Trạch lại phản ứng rất nhanh. Cậu dù gì cũng được sinh ra ở trong gia tộc thiên sư, chuyện kỳ quái gặp rất nhiều, cho nên lập tức hỏi lại: “Chị bị người ta hạ nguyền rủa?”


Sở Vân không lên tiếng, cô chỉ im lặng khi Bạch Diệc Trạch hỏi.


“Nguyền rủa này thật độc ác!” Bạch Diệc Trạch nhíu mày, không cách nào tránh khỏi, nói thẳng ra là dù ngươi có ở đâu thì chỉ cần tới thời điểm thì vẫn phải ch.ết. Cái này cũng không khác gì so với diêm vương đòi mạng, vì thế Bạch Diệc Trạch đưa ra kết luận, thì thào nói: “Nhưng nguyền rủa như thế này, người bình thường nhất định sẽ không bị dính phải!”


Sự việc phát triển quá nhanh, Sở Mặc hiện giờ không biết phải nhận thức ra sao nữa. Chị gái vô duyên vô cớ bị nguyền rủa, cho dù trước kia anh và chị ấy không cãi nhau, chi ấy dù có theo anh đi thành phố khác thì cũng vẫn không tránh khỏi cái ch.ết được. Mà nghe giọng nói của Bạch Diệc Trạch, loại nguyền rủa này cũng không phải đơn giản.


Không rõ chuyện, nên Sở Mặc nhất quyết bám hỏi không tha: “Tiểu Trạch, em nói như vậy là sao?”


“Tiểu Trạch nói không sai! Bị nguyền rủa cũng không phải một người bình thường sẽ bị được!” Còn chưa đợi Bạch Diệc Trạch trả lời, Sở Vân đã đưa ra đáp án: “Chị cũng là sau này mới nhớ tới, trước khi mẹ chúng ta rời đi đã nói, Sở gia chúng ta cùng với Bạch gia của Tiểu Trạch không khác nhau là mấy, đều là một đại gia tộc. Chẳng qua Sở gia chúng ta không phải đi bắt quỷ trừ yêu, mà là chuyên xem mệnh và cải mệnh cho người ta!” Giọng nói của Sở Vân tràn đầy bất đắc dĩ: “Có lẽ là vì thế nên Sở biết quá nhiều thiên cơ, chọc giận trời cao, cuối cùng trong mấy chục năm trở lại đây người của Sở gia chúng ta không có một ai sống quá ba mươi tuổi!”


Hết chương 88.






Truyện liên quan

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Một Viên Thế Giới Thụ

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Một Viên Thế Giới Thụ

Chân Thực Huyễn Tưởng146 chươngTạm ngưng

6.6 k lượt xem

Võng Du Chi Toàn Dân Lĩnh Chủ Convert

Võng Du Chi Toàn Dân Lĩnh Chủ Convert

Đại Hán Hộ Vệ1,285 chươngFull

19.2 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Trọng Sinh Thành NPC, Ta, Cử Thế Vô Địch! Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Trọng Sinh Thành NPC, Ta, Cử Thế Vô Địch! Convert

Quốc Vương Bệ Hạ397 chươngTạm ngưng

32.7 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ Bắt Đầu Chế Tạo Bất Hủ Tiên Vực

Toàn Dân Lĩnh Chủ Bắt Đầu Chế Tạo Bất Hủ Tiên Vực

Cơ Giới Chi Chủ4,574 chươngĐang ra

365 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Binh Chủng Biến Dị Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Binh Chủng Biến Dị Convert

Tiềm Thủy Đích Oa Ba758 chươngFull

99.1 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Không Sở Hữu Binh Chủng Kiến Trúc Cuồng Ma Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Không Sở Hữu Binh Chủng Kiến Trúc Cuồng Ma Convert

Tàn Đông Lãnh Hạ617 chươngTạm ngưng

38.4 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Chiêu Mộ Hắc Ảnh, Quét Ngang Vô Địch! Convert

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Chiêu Mộ Hắc Ảnh, Quét Ngang Vô Địch! Convert

Hồng Dương339 chươngTạm ngưng

17.5 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Từ Người Làm Vườn Đến Thần Nông Đại Đế!

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Từ Người Làm Vườn Đến Thần Nông Đại Đế!

Thiên Bảng Trương Thiên Sư251 chươngTạm ngưng

10.1 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Lãnh Địa Của Ta Có Thể Vô Hạn Tiến Hóa

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Lãnh Địa Của Ta Có Thể Vô Hạn Tiến Hóa

Thánh Ngọc1,692 chươngFull

58.3 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Chế Tạo Khoa Huyễn Thiên Đình

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Bắt Đầu Chế Tạo Khoa Huyễn Thiên Đình

Đại Tiểu Kiều269 chươngTạm ngưng

11.9 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Khô Lâu Binh? Ta Bạo Binh Vạn Vạn Ức

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Khô Lâu Binh? Ta Bạo Binh Vạn Vạn Ức

Than Đế555 chươngĐang ra

33.3 k lượt xem

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Bạo Suất Trăm Phần Trăm

Toàn Dân Lĩnh Chủ: Ta Bạo Suất Trăm Phần Trăm

Nhất Chỉ Thanh Điểu1,530 chươngTạm ngưng

49.4 k lượt xem