Chương 10
CHƯƠNG 10
“Ngại quá, xin cho hỏi, Hầu gia bây giờ ở đâu vậy?”
“Ơ? Hầu gia vừa vào triều sớm rồi, chi bằng đại sư tới tiền thính chờ ngài ấy đi.”
“Vị thí chủ này…”
“Đại sư muốn tìm Hầu gia à? Vừa hết buổi triều sớm xong, đang ở phòng nghị sự tiếp khách đó! Có cần tiểu nhân dẫn đường không ạ?”
“Ngại quá…”
“Hầu gia? Giờ này thì chắc là đang dùng bữa rồi.”
“Xin hỏi…”
“Hở? Đại sư đi loanh quanh cả ngày rồi, còn chưa tìm được Hầu gia sao?”
Ta cố cười gượng, cười đến mức sắp cứng ngắc cả quai hàm.
Từ sáng đến tối, ta hầu như đã đi hết cả phủ Hầu gia, nhưng vẫn không tìm được người kia. Không biết vì sao, mỗi lần đều đến chậm một bước, vừa vặn để vuột mất.
“Hôm nay, Hầu gia chắc là ở thư phòng, đại sư có biết đường không?”
Đương nhiên, nửa tháng vừa qua, ta gần như ngày nào cũng đi đến đó… tìm người.
Ta không dám dừng lại lâu, nói câu cảm ơn xong, vội vã đi về phía thư phòng, kết quả lại mất dấu lần nữa.
Cửa sổ phòng đang mở, lúc mới vừa bước vào, ta tựa hồ đã thấy một bóng áo tím thoáng qua.
Ta không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ Khúc Lâm Uyên nhảy cửa đào tẩu ư?
Ý niệm ấy chợt lóe qua trong đầu, ta lập tức bật cười lắc đầu.
Với tính tình của y, sao có khả năng làm loại chuyện này? Mới vừa rồi, chắc là do ta hoa mắt mà thôi.
Đã tròn nửa tháng không gặp y, ngay cả người chậm hiểu như ta, cũng đoán được người ta đang tránh mình.
Trên đời này có nhiều người thấy ta là bỏ chạy, cho nên vốn cũng không coi là gì. Chỉ có điều, kể từ đó, ta vô pháp nói lời từ biệt.
Không thể nói lời từ biệt, chẳng khác nào tạm thời đành phải ở lại đây; mà ở lại đây, tự nhiên sẽ chẳng có ai tới tìm ta bắt yêu; không bắt yêu, thì có nghĩa là ta không kiếm được bạc… .
Khụ khụ, cái cuối cùng ấy, chỉ là thuận tiện nói thôi.
Đương nhiên cũng không phải không tìm được Khúc Lâm Uyên thật, chỉ là, y nếu tránh ta ghê như vậy, thân là người xuất gia, ta cũng đành mặc kệ.
Cuối cùng, ta quyết định để lại một phong thư, sau đó, rời đi.
Lúc đi tới Phổ Pháp Tự, sớm đã có một chiếc xe ngựa ở bên ngoài chờ rồi.
Thì ra, trong phủ Binh bộ Thượng thư đã nhiều ngày nay có nhiều hạ nhân mất tích, mời mấy đạo sĩ hòa thượng tới coi phong thủy liền, kết quả lại chẳng hiểu ra sao cũng đều mất tích. Thượng thư đại nhân nhận định là có yêu ma quấy phá, cố ý phân phó thủ hạ tới tìm chút pháp sư.
Cho nên, ta còn chưa sải bước qua cửa Phổ Pháp Tự, thì đã có xe ngựa chờ đón tới phủ Thượng thư.
Người đứng ở cửa bắt chuyện với ta là trưởng tử của Thượng thư đại nhân, tự nhiên không phải bởi nể mặt ta, mà là chuyện này thực sự không giống bình thường.
Khu nhà hoành tráng ấy, lại có yêu khí bức người, trong phủ đệ khắp nơi đều có làn khí quỷ dị.
Đầu tiên, Cố Kinh Hàn dẫn ta dạo một vòng trong phủ, sau đó lại mang ta vào một gian nhà.
Trong phòng có năm sáu thiếu nữ tuổi xuân đang nằm, người nào người nấy hai mắt nhắm chặt, khí tức yếu ớt.
“Cố công tử, đây là…”
Hắn nhíu mày, mở miệng nói rất là bất đắc dĩ: “Lúc ban đầu, mấy tiểu tư trong phủ vô cớ mất tích, gần nửa tháng qua, thì đổi thành những nha hoàn này mê man bất tỉnh. Tố Văn đại sư pháp lực cao cường, có thể có biện pháp cứu các nàng ấy không?”
Ta cũng không đáp lời, chỉ tiến lên vài bước, nhẹ nhàng cầm cổ tay của một người trong số đó.
Vừa thăm dò, đã thấy rất kinh hãi.
Những thiếu nữ này rõ ràng đã trúng nhiếp hồn thuật, hơn nữa người sử dụng pháp thuật này…
Tay phải vô thức đặt lên vai trái.
Tác quái ở trong phủ Thượng thư, chính là hổ yêu ngày ấy đả thương ta!
Không khỏi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài.
Chỉ trách ngày ấy ta nhất thời sơ sẩy, không thể kịp thời bắt giữ hổ yêu, hại những người vô tội này bị liên lụy.
“Cố thí chủ,” Ta quay đầu lại, sắc mặt hơi cứng, “Trước bần tăng, đã có bao nhiêu đạo sĩ hòa thượng mất tích rồi.?”
“Này…” Cố Kinh Hàn ngẩn người, đáp với vẻ do dự, “Khoảng chừng bảy tám người, có khả năng còn nhiều hơn nữa.”
Thảo nào hơn cả hai tháng trước, pháp lực của yêu vật ấy đã tăng không ít.
Đạo hạnh của nó vốn không coi là cao, thế nhưng dựa vào hút tinh phách (tinh hoa + hồn phách) con người, hôm nay hẳn là đã có thể hóa thành hình người rồi.
Chỉ sợ… khó đối phó.
“Đại sư, đại sư!” Nam tử trước mặt hô ta hai lần liền, trên khuôn mặt nhã nhặn tuấn mỹ có vài phần lo lắng, “Mấy nha đầu này có cứu được chăng?”
Lại thất thần rồi.
Ta mỉm cười, chuyển đường nhìn sang cửa sổ, hỏi ngược lại: “Bên ngoài náo nhiệt như vậy, xảy ra chuyện gì thế?”
“Hôm nay là ngày sinh của gia phụ, trong phủ bày tửu yến.”
“Thí chủ nếu bận tâm, vậy thì hãy đi đi. Chuyện yêu vật này, bần tăng sẽ xử lý.” Người này, từ lúc ban đầu đã có dáng vẻ bồn chồn sốt ruột, toàn bộ tâm tư đều để ở ngoài đó.
Cố Kinh Hàn có hơi xấu hổ, vội vã chắp tay làm lễ, nói: “Sơ suất đón tiếp đại sự. Chỉ là hôm nay trong phủ có một vị khách quý tới, cho nên…”
“Không sao.” Ta thu người lại, cười nhẹ, “Thí chủ đi thong thả.”
Đợi đến khi người nọ đi xa, nét mặt ta mới dần dần ảm đạm đi, tiện tay đóng cửa phòng lại, đi chậm men theo phía hành lang.
Những thiếu nữ mê man này dĩ nhiên là có thể cứu được, chỉ là những người đã mất tích khác.
Ta cười khổ, lắc đầu.
Sống ch.ết do trời, pháp lực của ta đã hồi phục lại, dù đạo hạnh cao tới đâu, cũng không thể nào làm người ch.ết sống lại.
Ngay cả đã nhìn quen việc sống sống ch.ết ch.ết, lúc thật sự phải đối mặt với nó, vẫn là cảm thấy lòng buồn phiền chán nản. Chỉ trách rằng, ta mặc dù thân là hòa thượng, nhưng cứ một mực không thể hoàn toàn tuyệt tình tuyệt dục, luôn bất giác có tâm tư trách trời thương dân, tự tìm phiền não.
Đang suy nghĩ thế, chợt thấy một đôi tay mềm mại không xương quấn lấy bờ hông, sau đó là một tiếng nói nhẹ nhàng trầm thấp: “Đại sư ~”
Ta giật nảy người, còn chưa kịp xoay người, đã bị người đẩy xuống giữa bụi cỏ.
Tư thái giống như rắn nước, linh hoạt chuyển động.
Nâng mắt, đối diện với khuôn mặt tựa hoa sen thanh tú động nhân, mặt mũi xinh đẹp, hơi thử như lan.
Coi cách ăn mặc của nàng, chắc là nha hoàn trong phủ Thượng thư, chỉ là ánh mắt ấy, rõ ràng đã trúng yêu thuật, bị người ta khống chế tâm thần.
Là… con hổ yêu ấy gây ra?
Ta vừa suy nghĩ, vừa giãy giụa muốn đứng lên.
“Đại sư, ta đau khổ lắm, cứu cứu ta.” Nàng kia nhẹ nhàng gọi, đôi bàn tay không ngừng lần mò trên người ta.
Giờ này khắc này, quả nhiên là ngay cả cười khổ cũng không thể rồi.
Lẽ ra, dung mạo của ta thực sự không được coi là đẹp, trong mệnh cũng không có vận đào hoa, vì sao luôn có diễm ngộ chẳng biết tại sao thế này?
Bất kể là người muốn báo thù, hay muốn giết ta, đều thích dùng chiêu này đối phó với ta, chẳng lẽ… hòa thượng quả thật dễ bắt nạt tới vậy?
Ta thầm thở dài, đang chuẩn bị ra tay với nữ nhân trên người mình, lại chợt nghe thấy có người hô to một tiếng: “Yêu tăng! Ngươi đang làm chuyện gì thế?”
Quay đầu lại, nhìn theo phía thanh âm ở chỗ cổng vòm. Sau đó, mỉm cười.
“Hầu gia, lần này đúng là đã lâu không gặp.”
Khúc Lâm Uyên không trả lời, chỉ là nhìn xuyên qua bóng đêm, lườm ta gắt gao.
Sắc mặt của y tái mét, trong mắt tràn đầy oán độc.
E hèm… Chắc là còn nghiêm trọng hơn chút, hơn nữa, ta tuyệt đối không bị hoa mắt đâu nhé.
Đương nhiên không phải ta chưa thấy qua dáng vẻ nổi giận của y, chỉ là lần này, tựa hồ có phần không giống, trong đôi phượng mâu ấy có thứ ta không hiểu nổi.
“Hầu gia…” Ta nhẹ gọi một câu, đang muốn đứng dậy, kết quả lại bị người đè xuống, lúc này mới nhớ tới trên người mình còn có một nữ nhân đang ngồi.
Khúc Lâm Uyên cắn răng, rảo bước chân lại gần, một chân đá văng nữ tử kia, sau đó nắm chặt cổ tay của ta, rất là chặt, không thèm buông.
Kế đó là một khoảng lặng im.
Y không nói gì cả, chỉ hung hăng trừng ta, vẫn không nhúc nhích.
Trong con ngươi đen ấy có ám quang lưu chuyển, càng nhìn càng thấy sâu thăm thẳm.
Ta phát hiện, mình thực sự là càng ngày càng nhìn không thấu nam tử trước mặt.
Cứ trừng ta chằm chặp như thế, thú vị sao?