Chương 33

CHƯƠNG 33 PN1
Ngoại truyện 1: Minh Tâm thiên ( )
Đứng ở bên ngoài tòa nhà to lớn kia, mắt nhìn hai chữ ‘Khúc phủ’ thật to, ta chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.


Hít sâu một hơi, lại vẫn khẩn trương đến cả bước chân cũng bước không xong, mãi cho đến khi quản gia của quý phủ nhận ra mình, tươi cười chào hỏi ta mới không thể không quyết tâm bước vào.
“Tô công tử, hôm nay công tử lại tới nữa à.”
“… Phải.”
“Tô công tử, sớm a!”


“Sớm.”
“Tô công tử, đại gia hiện giờ đang ở trong phật đường, muốn tiểu nhân đi thông báo một tiếng không?”
“Không cần, ta tự mình qua đó tìm hắn.”
Dọc theo đường đi gặp không ít người quen, ta cười đến sắp đơ cả mặt rốt cuộc mới đi tới trước phật đường ở phía tây.


Giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Một lát sau, trong phòng truyền ra một giọng nói bình thản: “Minh Tâm à? Vào đi.”
Vì thế ta đẩy cửa phòng ra rồi chậm rãi đi vào trong, cảm giác ngón tay của mình đang run nhè nhẹ, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.


Trong phòng đốt một loại hương liệu không rõ tên, một nam nhân tướng mạo bình thường đang ngồi xếp bằng ở trước tượng phật, trong miệng lẩm nhẩm đọc kinh văn.
Ta bất giác cảm thấy căng thẳng trong lòng, không tự chủ được quỳ xuống, thấp giọng gọi: “Sư phụ.”


Thiên hạ to lớn, người ta sợ nhất chính là hắn, mà hôm nay, hôm nay… Có lẽ là ta sẽ làm cho hắn giận dữ đi?


available on google playdownload on app store


Nam nhân kia hơi hơi ngước mắt lên, thản nhiên nói: “Minh Tâm, cũng lâu rồi chưa tới đúng không? Gần đây con đọc sách đến đâu rồi? Mấy tháng nữa đã là thi Hương rồi, con có tự tin không?”


“A… Ừm.” Ta ậm ờ trả lời vài tiếng, không dám nói gần đây mình hoàn toàn không để ý tới chuyện học hành.
“Vậy là tốt rồi. Dù sao Tô gia cũng chỉ còn lại một mình con, vô luận như thế nào, vi sư cũng hy vọng con có thể…”


Lại nữa rồi! Mỗi lần gặp mặt đều nói những điều này, rốt cuộc hắn có phiền hay không hả?
Ta cắn chặt răng, lên tiếng ngắt lời người nào đó đang thao thao bất tuyệt. “Sư phụ, đồ nhi dường như… Thích một người.”


“Hả?” Người nọ nhíu mày, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, chỉ nói, “Quả thật con cũng đến tuổi này rồi. Đối phương là cô nương nhà ai, dự định khi nào đặt sính lễ?”


“Con thích… Là nam tử.” Nói xong, trộm liếc mắt nhìn trộm sư phụ một cái, lại càng nói lắp ghê hơn, “Mà, hơn nữa… Y cũng không phải người, là… Yêu vật.”
Vừa nói xong liền lập tức nhắm mắt lại.
Sống hay ch.ết, mặc cho số phận đi.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.


Một lúc lâu sau, ta mới nghe thấy thanh âm của sư phụ chậm rãi vang lên: “Minh Tâm, bình thường vi sư hay dạy con như thế nào? Nhân yêu khác đường, con thật sự không nên động tình với yêu nghiệt.”
“Chuyện này đương nhiên đồ nhi biết. Chỉ là, thích chính là thích, con căn bản không khống chế được.”


Nam tử trước mặt liếc nhìn ta một cái, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Con thật sự nghĩ là yêu vật sẽ hiểu tình yêu sao? Rơi vào càng sâu thì sẽ bị thương càng nặng mà thôi. Bây giờ lập tức chấm dứt với yêu nghiệt kia đi, như vậy ta sẽ không khó xử y, nếu không, đừng trách vi sư xuống tay vô tình.”


Thời điểm hắn nói ra những lời này, vẻ mặt vẫn như bình thường, nhưng trong đôi mắt đen lại dấy lên hàn ý.
Ta biết rõ sư phụ nói nghiêm túc, nhưng lại vẫn chầm chậm lắc đầu, nói ra từng chữ từng chữ: “Đồ nhi bất hiếu, thứ lỗi cho đồ nhi không thể vâng theo.”


Chỉ thầm nghĩ đến người kia, đáy lòng đã ngập đầy cảm giác yêu say đắm mềm mại, ta sao có thể rời khỏi y được chứ?


Huống chi, tên kia lại ngốc muốn ch.ết, hơi một chút liền ngẩn người, vừa ra khỏi cửa đã lạc đường, vạn nhất gặp phải hòa thượng đạo sĩ nào đó, tuyệt đối không bảo vệ được bản thân. Người như vậy, bảo ta yên tâm thế nào đây?


“Minh Tâm, ngươi không sợ vi sư sẽ lấy mạng của yêu nghiệt kia sao?” Nói đến đây, trong giọng nói đã mang theo vài phần uy hϊế͙p͙.
Ta nắm chặt tay, thẳng thắn nhìn lại, đáp: “Nếu sư phụ cố ý muốn hại y, vậy đồ nhi cũng chỉ đành… Liều ch.ết đánh một trận!”


“Ngươi cho là… Bản thân thắng được ta sao?” Hắn khẽ hừ một tiếng, cười lạnh.
Nói đùa à!
Ta chẳng qua cũng chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể địch nổi phật tôn chuyển thế?
Chỉ là…


“Cho dù không phải đối thủ của sư phụ, đồ nhi cũng nhất định phải thử một lần, con tình nguyện cùng y đồng sinh cộng tử.”
Sư phụ khẽ nheo mắt, đang muốn mở miệng, trong nội đường lại đột nhiên truyền đến một tiếng mắng nhỏ: “Ngu ngốc!”
Hả?


Ta cùng với sư phụ đều sửng sốt, quay đầu lại, chỉ thấy một vị công tử mặc quần áo màu tím bước ra từ trong phòng.
Dung mạo của người nọ rất tuấn mỹ, một đôi mắt phượng lúng liếng ẩn tình, trong tay còn cầm chiết phiến bạch ngọc, nhìn qua cực kỳ phong lưu phóng khoáng, khí độ phi phàm.


“Hầu gia, ngài ở đây à?” Hơn nữa, bộ dáng sao như là mới tỉnh ngủ vậy? Ách, ta thề, mình tuyệt đối không nghĩ lệch lạc.


Khúc Hầu gia gật gật đầu, liếc mắt nhìn ta một cái, hơi hơi nhíu mày, nói: “Minh Tâm, ta thấy ngươi bình thường coi như thông minh, vậy sao tới lúc quan trọng lại trở thành như vậy? Ngươi thừa biết chính mình đánh không lại yêu tăng này, đáng lẽ phải mang theo người mình thích cao chạy xa bay mới đúng, việc gì còn cố ý tìm tới cửa để ch.ết hả?”


Hả? Những lời này hình như cũng đúng. Không biết bây giờ ta chạy trốn có còn kịp không nhỉ?
Khi nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt sư phụ sầm xuống, bực bội nói: “Ta cùng Minh Tâm đang nói chuyện đứng đắn, ngươi đừng quấy rối.”


“Ý của ngươi là nói… Ta rất không đứng đắn hả?” Khúc Hầu gia lập tức trừng mắt liếc qua một cái, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.
Sư phụ lại chỉ chớp chớp mắt chứ không hề trả lời.
“Xú hòa thượng, ngươi không muốn sống nữa có phải không?”


Bốp một tiếng, sau đó, trên mặt vị sư phụ lợi hại thiên hạ vô địch kia của ta lập tức hiện lên vài dấu tay đỏ ửng.
Ta gần như trợn mắt há mồm mà nhìn, khắp thế gian này, dám tay đấm chân đá với sư phụ như vậy, cũng chỉ có một mình Hầu gia mà thôi.


“Hòa thượng, ngươi nói lại cho ta, người quấy rối rốt cuộc là ai?” Người nào đó lắc lắc tay phải như bạch ngọc của mình, mỉm cười nhàn nhạt.
“… Là ta.”


Khúc Hầu gia lúc này mới vừa lòng nở nụ cười, khoanh tay đứng thẳng, miễn cưỡng nói: “Chuyện của Minh Tâm, ngươi không cần hỏi tiếp nữa.”
“A? Nhưng mà…”


“Thích ai là chuyện của chính hắn, ngươi làm sư phụ quản nhiều như vậy làm gì?” Hầu gia lộ ra vẻ mặt hung ác liếc mắt trừng hắn một cái, nói: “Hay là… Ngươi cảm thấy tất cả những gì ta nói đều là vô nghĩa?”


Sư phụ nghẹn lời, hoàn toàn không trả lời được một tiếng, một lúc lâu sau, mới cực kỳ bất đắc dĩ thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ sủng nịch.
“… Tất cả tùy ngươi.”


“Thế này mới đúng chứ.” Hầu gia vì thế nhếch môi cười khẽ, khoát tay với ta, nói, “Minh Tâm, về sau nếu lại có chuyện gì, không cần tới hỏi tên đầu gỗ này, trực tiếp nói cho ta biết là được. Bản Hầu gia sẽ làm chủ cho ngươi, ngươi đi về trước đi.”


Thứ ta am hiểu nhất chính là gió chiều nào xoay chiều ấy, chứng kiến tình trạng ở chung của hai người lúc này, ta lập tức đoán được ai mới là người đáng tin cậy. Cho nên gật gật đầu, vội vàng vâng dạ không ngừng, sau đó bước ra cửa.
Hóa ra, người lợi hại nhất phải là Hầu gia mới đúng.


Sư phụ nói rất đúng, thứ gọi là tình yêu kia quả thật rất đáng sợ. Dù có là người ý chí sắt đá đến đâu đi nữa, khi đứng trước chữ tình, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở nên dễ bảo.
Đi ra đại môn Khúc phủ, từ rất xa liền nhìn thấy người mà mình thích kia.


Vào giờ này, y phải đang ở Tây phố bán hoa mới đúng, sao lại đến nơi này?
Tên kia chắc không phải lại vừa đi vừa ngẩn người, sau đó rất không may lạc đường chứ?
Thở dài.
Vì sao ngay cả điểm ngốc nghếch này của y ta cũng đều cảm thấy đáng yêu hả?


Xem ra, vì tình mà khốn khổ, rõ ràng không chỉ có một mình sư phụ.






Truyện liên quan