Chương 99: Đi con đường của mình
“Không phải đâu, nhiệm vụ truyền thừa không phải đều dựa vào ngộ mà không thể cầu sao? Làm sao lại thông báo công khai như vậy?” Phản ứng đầu tiên của Lăng Lan chính là nghĩ đây là trò đùa, nhưng nghĩ đến tính cách Tề Long tuy có tùy tiện nhưng cho tới bây giờ chưa từng đùa quá trớn nên liền hỏi lại.
“Cái này tớ cũng không rõ, đoán chừng người cường giả tạo ra truyền thừa này thích làm người nổi tiếng để gây sự chú ý cho có nhiều người tài tới khảo nghiệm, nhưng mà, tớ thích….” Tề Long vui tươi hớn hở. Cậu cũng tự biết mình chả có duyên phận gì với mấy cái nhiệm vụ truyền thừa này, bỗng nhiên có một cái từ trên trời rơi xuống, cậu không điên lên cũng là may mắn lắm rồi.
“Hóa ra là đang tuyển chọn!”.(*).Lăng Lan rốt cuộc cũng hiểu rõ Đương nhiên lời này của Lăng Lan lại khiến cho Tề Long bên kia liên tục kinh thán, cảm thấy cách dùng từ vô cùng chính xác và linh động.
Bây giờ, da mặt của Lăng Lan đã siêu cấp dày, việc sử dụng những từ ngữ ở kiếp trước khiến mọi người ngạc nhiên đã không còn khiến cô xấu hổ nữa, thậm chí cô còn có vẻ tự đắc đối với sự “hiểu biết” của mình.
Cô lạnh nhạt nói với Tề Long mình sẽ qua ngay rồi lập tức gián đoạn cuộc hội thoại.
Tuy Lăng Lan đối với nhiệm vụ truyền thừa mà công khai thì có chút không tin, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lăng Lan tiếp xúc với cái gọi là truyền thừa nhiệm vụ khiến cô vô cùng tò mò, cho nên quyết định tạm dừng nhiệm vụ trong tay, đi tới chỗ của Tề Long để xem một chút.
Tiểu Tứ đối với quyết định này của Lăng Lan cũng rất tán thành, chỉ cần nghỉ tới việc mình chả biết gì về truyền thừa thì nó cực kỳ khó chịu và bất mãn, cho nên nó quyết định phải tìm hiểu về truyền thừa này thật kỹ để về sau có gặp trường hợp tương tự còn có thể thu hết về cho lão đại nhà mình… Không thể không nói tiểu Tứ thật sự rất tham, nó muốn đem tất cả các nhiệm vụ truyền thừa trên thế giới ảo này một lưới bắt hết…
May mắn Lăng Lan không phát hiện ý tưởng lúc này của tiểu Tứ, nếu không cô nhất định sẽ có vô số đường hắc tuyến chảy xuống, nhiệm vụ truyền thừa này cũng không phải củ cải trắng mà mọi người ăn hằng ngày nha…
Phố cơ giáp, nghĩa như tên, là nơi tập trung các cửa hàng cơ giáp, chẳng qua nó được đặt ở trong Tân Thủ thôn, không..là ở trong thế giới giới hạn của học viện đồng quân trung tâm. Mặt hàng mà nơi này bán là những mô hình cơ giáp với những tỷ lệ khác nhau, cung cấp những thông tin cho học sinh về những thứ vũ khí lợi hại nhất mọi thời đại. Cho dù là trai hay gái, những thứ khác có thể không mua, nhưng mặt hàng cơ giáp này thì ai ai cũng phải có.
Lăng Lan vừa đến phố cơ giáp thì nhìn thấy vô số học sinh đang chạy về một hướng, Lăng Lan căn bản không cần hỏi đám Tề Long đang ở đâu cũng biết được đường đi, đoán chừng tất cả học sinh đều biết được tin tức này mà chạy tới.
Theo đám đông, Lăng Lan rốt cục đi tới nơi muốn đến. Nhìn dòng người xếp dài hơn 100m mà Lăng Lan nhịn không được nhíu nhíu mày. Đoán chừng hơn nữa học sinh toàn trường đang có ở mặt ở đây.
Lăng Lan đành phải lại liên lạc Tề Long mới biết bọn họ đã đến từ sớm nên đang đứng ở phía trước khoảng 60,70 m, bọn họ không nghỉ tới chỉ mới có mấy phút ngắn ngủi mà lượng học sinh đổ dồn tới đây lại nhiều như vậy, bây giờ tình trạng của bọn họ cũng tiến thoái lưỡng nan, không thể nhúc nhích chỉ có thể chờ tới lượt thí nghiệm mới thoát được ra ngoài.
Lăng Lan thấy thế quyết đoán quay đầu, chuẩn bị làm nhiệm vụ bỏ dở vừa rồi. Nhiều người như vậy, đợi đến phiên cô không biết phải đợi đến ngày nào tháng nào. Lăng Lan cũng không có thói quen lãng phí thời gian, đối với cô thời gian là chưa bao giờ đủ.
Bất quá tiểu Tứ lại ngăn cô lại, nói cô chờ một chút sau đó liền chạy đi.
Lăng Lan nghĩ đến năng lực của tiểu Tứ cũng nhẫn nại chờ, chẳng qua cô không thích bị chèn ép giữa nhiều người nên nhanh chóng nhìn xung quanh...
Những cửa hàng trên phố cơ giáp đều có ba tầng, mỗi tầng đều cao hơn những tòa nhà khác rất nhiều. Nguyên nhân là do những tòa nhà này cần phải có một không gian thật rộng để chứa các mô hình cơ giáp cao lớn, thậm chí còn phải để chỗ cho người mua có thể điều khiển cơ giáp thử trước, đương nhiên giá của những cơ giáp này cũng không rẻ gì, nếu không có sự giúp đỡ từ bên ngoài thì dựa vào sự gom góp của học sinh thì không biết khi nào mới có thể mua nỗi. Đương nhiên, nếu Lăng Lan muốn thì chỉ cần nói với tiểu Tứ một tiếng, hai năm sau cô nhất định sẽ có một cơ giáp ở bên người.
Tầng 2 của cửa hàng là nơi để những mô hình cơ giáp mini, đây là nơi là học sinh thường tới để chọn cơ giáp mà mình yêu thích, còn tầng 3 là nơi đặt những mô hình ảo các loại cơ giáp mạnh mẽ nhất, những cơ giáp như vậy thường rất quý và cũng rất khó tiêu thụ nên cửa hàng chỉ để mô hình 4D, nếu ai muốn mua thì mới đặt hàng.
Mặt tiền của từng cửa hàng cơ giáp đều được trang trí độc đáo và khác nhau, có khoa học viễn tưởng, cũng có giản dị, có cổ điển, cũng có đổi mới... Lăng Lan ngay lập tức chú ý tới cửa hàng trang trí một hàng đèn lồng nối từ tầng 3 của khu nhà đến một cột điện nơi cô đang đứng.
Lăng Lan ánh mắt chợt lóe, có lẽ có thể lợi dụng thứ này.
Thừa lúc mình còn chưa bị ép đến mức không thể động đậy, Lăng Lan chạy chậm ra hai bước rồi đột ngột ngồi xuống phóng lên trên.
“Ai u, ai đạp đầu tôi!” Mọi người đều chú ý đến phía trước nên khi có học sinh bị người khác đạp lên đầu, cậu ta liền nhìn xung quanh để tìm hung thủ, nhưng lúc này cậu chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh xẹt qua.
“Có người nhảy lên trên.” Không ít người cũng chú ý tới động tác của Lăng Lan, ào ào hô.
Chỉ thấy Lăng Lan bay đến trên tường cửa hàng, một tay nắm lấy dây đèn lồng rồi búng người lên lần nữa, cơ thể giống như linh hầu, nhanh nhẹn đáp xuống nóc của cửa hàng cơ giáp.
“Trời, còn có thể đi như vậy sao.” Nhìn thấy cảnh này không ít người như lĩnh ngộ, muốn đi đến phía trước không là nhất định phải đi ở dưới đất. Mọi người phản ứng rất nhanh, bắt đầu bắt chước Lăng Lan leo lên cửa hàng. Bất quá không bao lâu, khi mọi người cùng nhau đu lên dây đèn lồng để leo lên thì bi kịch xảy ra, chùm dây đèn bị đứt vì không thể chịu nổi sức nặng của nhiều người, ngay lập tức mọi người đều rơi xuống.
Nếu như vậy chỉ đứt không thì cũng không sao, nhưng lúc đó có quá nhiều người leo lên nên khi rơi xuống, học sinh trực tiếp giẫm đạp lên nhau rồi bị trục xuất ra khỏi thế giới ảo. Khi bọn họ đăng nhập vào một lần nữa thì nhận được thư cảnh báo không thể đi vào thế giới ảo bởi thân thể ở thế giới ảo đã bị phá hủy, phải mất 3 ngày để có thể hồi phục.
Điều này làm cho vô số học sinh vỗ ngực liên tục, hối hận không thôi, sớm biết như vậy bọn họ cần gì phải học theo người kia nhảy lung tung? Nếu an phận xếp hàng, đoán chừng một ngày một đêm sau cũng có thể đến phiên bọn họthử nhiệm vụ.
Lúc này Lăng Lan cũng không biết vì một hành động tùy ý của mình mà phát sinh thảm sự ở thế giới ảo, lúc này cô đang nhàn nhã nhảy qua những nóc nhà, vừa đi vừa tìm kiếm đám Tề Long.
Không bao lâu cô liền nhìn thấy đám Tề Long đang bị chèn ép ở phía dưới, 1,2,3,…9 người, không thiếu ai cả, mọi người đều đang ở đây.
Trực tiếp gọi qua cho Tề Long, Lăng Lan đắc ý nói: “Bạn học Tề Long, tôi nhìn thấy cậu rồi.” Khó được có lúc muốn trêu cợt bọn nhỏ này, Lăng Lan ngồi ở mái hiên nhìn bộ dáng dáo dác nhìn xung quanh của đàn em mình.
“Lão đại, cậu đang ở đây? Tớ không thấy.”Tề Long kinh ngạc, cậu bị nhét ở trong này căn bản không thể nhúc nhích, như vậy lão đại làm sao mới có chút xíu đã có thể đến gần bọn họ chứ?
Hàn Kế Quân cúi đầu trầm tư, đột nhiên nghĩ tới cái gì ngẩng đầu lên, lúc này cậu nhìn thấyLăng Lan đang cười hì hì vẫy tay với bọn họ.
Quả nhiên là đứa trẻ thông minh, có thể nhanh chóng nghĩ ra điểm mấu chốt. Lăng Lan lại lần nữa xác nhận Hàn Kế Quân thật sự rất thông minh.
Sau khi được Hàn Kế Quân nhắc nhở, đám Tề Long mới thấy Lăng Lan đang ngồi đắc ý cười nhìn bọn họ ở trên nóc nhà, lúc này Tề Long ảo não nói: “Vì sao tớ không nghĩ đến chuyện này chứ.” Nếu nói thế giới ảo có thể giống với đời thật 100% thì đương nhiên có thể leo lên nóc nhà mà đi rồi. Đáng tiếc bây giờ đã quá chậm, bọn họ bị chen giữa đám người, đã không có chổ để lấy đà nhảy lên nữa.
Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể tiếc nuối nhờ Lăng Lan đi điều tr.a nội dung của nhiệm vụ trước. Lăng Lan đương nhiên không cự tuyệt tiêu sái phất phất tay với bọn họ rồi biến mất.
Hàn Kế Quân cảm thán nói: “Lan lão đại chính là Lan lão đại, lúc nào cũng có thể nghĩ ra những thứ mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi, quả nhiên chênh lệch giữa chúng ta với cậu ấy là quá xa.” Là một người không có ưu thế về thể thuật nên Hàn Kế Quân không biết Lăng Lan mạnh như thế nào, nhưng cậu cực kỳ bội phục về trí tuệ của Lăng Lan, đây mới là người thông minh nhất.
Tề Long liên tục gật đầu, có chút thất lạc nói: ”Đúng vậy, chúng ta cùng học một chiêu cách đấu, mỗi khi tới lúc luận bàn chúng ta chỉ có thể dùng nó để phòng vệ mà lão đại lại có thể đem nó trở thành lợi khí giết người.”
Tề Long hội thường quấn quít lấy Lăng Lan đòi so chiêu, nếu tâm tình Lăng Lan tốt thì cũng sẽ đồng ý.Hai người bọn họ cũng chỉ sử dụng những cách đấu thuật phổ thông, nhưng cùng là một chiêu, lúc Tề Long vẫn còn rập khuôn làm theo lời của giáo viên thì Lăng Lan đã đem nó cải biên, đơn giản hơn, dễ dung hợp hơn, rồi biến nó trở thành của mình.
Những người đang xem trận đấu có lẽ không rõ tình huống của bọn họ nhưng là đương sự, Tề Long lại rất rõ ràng, Lăng Lan thật sự thật sự rất đáng sợ, khả năng của Lăng Lan đã sớm vượt quabọn họ rất nhiều. Cậu thậm chí có ảo giác, áp lực mà Lăng Lan cho cũng đáng sợ như cha mình.
Bởi vì mỗi lần bọn họ so chiêu Lăng Lan đều thu chiêu khi sắp đánh trúng điểm yếu của đối thủ, người ngoài có thể cho rằng hai người đang đánh ngang tay nhưng kỳ thật chính là Lăng Lan thu tay lại, thậm chí lúc so chiêu lão đại cũng có ý ẩn ẩn dẫn đường, khiến cho Tề Long biết nên đánh như thế nào là chuẩn xác.
Cho dù Lăng Lan đã thu tay nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được quyền phong mà nắm tay của Lăng Lan mang đến, nó đập thẳng vào da thịt khiến Tề Long cho rằng mình đã bị cắt vụn ra, thật sự rất khủng bố, Tề Long cho rằng chỉ cần thêm một kích thì cậu có thể trực tiếp over.
Lúc này, có thể nhìn ra tính cách kiên nghị của Tề Long, cậu không bởi vì Lăng Lan cường đại, đáng sợ mà sa sút tinh thần, cậu càng bội phục Lăng Lan cũng càng liều mạng rèn luyện bản thân, quyết không để mình quá kém cỏi so với lão đại, đây là tôn nghiêm của một tiểu đệ.
(*) chỗ này mình không biết dùng từ nào.