Chương 24: Mới vào

Bụi bặm phả vào lỗ mũi, đá vụn lăn xuống.
Trong chớp mắt, tất cả âm thanh bị rút sạch, tiếng vọng trong không gian sâu thẳm trống trải kèm theo tiếng gió hú đến từ nơi nào đó trong lòng đất.


Cố Kinh Hàn lập tức chọc mạnh cái xẻng trong tay vào vách đá, tia lửa bắn tung tóe, phát ra tiếng huýt còi chói tai, để lại một vết sâu dài trên vách đá.
Bất thình lình, một tiếng súng nặng nề truyền đến từ bên dưới.


Con ngươi của Cố Kinh Hàn co lại, đột nhiên lách người, toàn bộ phần lưng kề sát vào vách đá rêu trơn trượt. Ngực bị bắn trúng, khuy áo gió kim loại vỡ vụn.


Hai mắt dần dần thích ứng với bóng tối bên trong động, Cố Kinh Hàn nhìn xuống dưới, thấy Tuần lão đại đang cầm súng, cười khẩy nhìn hắn, "Né nhanh đấy."


Bên cạnh Tuần lão đại còn có hai thuộc hạ, một cao một thấp. Người cao hình như đã bị thương sau khi té xuống, người thấp đang xé áo để băng bó cho người cao.
Đây là một đạo động hẹp dài, kéo sâu vào bóng tối, trông vô cùng âm u, không nhìn thấy đáy.


"Hừ, hóa ra là một hũ nút," Bị ánh mắt lạnh lẽo của Cố Kinh Hàn nhìn chằm chằm trong chốc lát, Tuần lão đại thấy bực bội khó hiểu, gã nhếch miệng cười, hạ nòng súng xuống, "Xuống mau xuống mau! Mày mà không xuống, ông đây bắn rớt chim mày bây giờ!"


available on google playdownload on app store


Cố Kinh Hàn hờ hững liếc gã, tay buông lỏng, nghiêng người rơi xuống đất.
"Bản lĩnh khá lắm!" Tuần lão đại khen ngợi.
Cố Kinh Hàn đi tới trước mặt ba người, chừa ra khoảng cách hai bước, Tuần lão đại chắp tay, nghiêng đầu nhìn hai thuộc hạ, sau đó nói với Cố Kinh Hàn, "Chú em xưng hô thế nào?"


"Cố." Cố Kinh Hàn phủi bụi bặm trên quần áo, lạnh lùng nói.


Tuần lão đại gật gù, nói: "Chú em Cố, anh lớn hơn chú không ít, cứ gọi chú như vậy đi ha. Chú cũng thấy tình huống hiện nay rồi đó, người của anh phân tán, người cũng chú cũng mất tăm. Trong chỗ nguy hiểm thế này, tốt hơn nên có bạn đồng hành hơn là đấu đá nội bộ."


Thái độ của Tuần lão đại chuyển biến quá mức rõ ràng, hoàn toàn khác xa với vẻ khó chơi và vênh mặt hất hàm sai bảo ở bên ngoài. Hình như hai thuộc hạ của gã cũng chả hề bất ngờ với sự thay đổi này.
Hiện tại, có thể nói tâm trạng của Cố Kinh Hàn như rớt xuống thung lũng.


Vốn tưởng là Huyền Hư giở trò, muốn tách khỏi bọn họ, nào ngờ Huyền Hư đúng là một tên gà mờ xúi quẩy một trăm phần trăm, dồn thêm một mồi lửa, trực tiếp nổ bay tất cả mọi người.


Bây giờ lại tách khỏi Dung thiếu gia, phúc họa khó liệu, Cố Kinh Hàn cảm thấy cả người khó chịu, thấp thoáng có một sắc đỏ thẫm đọng lại trong đáy mắt, u ám dày đặc.
"Lúc ở bên ngoài, Tuần lão đại không hề nói như vậy." Cố Kinh Hàn hờ hững nói.


Tuần lão đại sờ đầu, nói: "Anh nói thật cho chú biết nhé. Con người của anh lòng dạ độc ác, nhưng không có ngu. Anh chỉ giả ngu thôi. Không giả ngu thì anh không có được thứ anh muốn, không thoát khỏi ngôi mộ này. Anh nhìn ra chú em Cố cũng là thiên sư, trên người chú có cái khí chất... khác một chút so với bọn dân đen phàm tục bọn anh. Anh đánh cược một lần, chú em Cố, chú có thấy hứng thứ với tên đại sư đi theo bọn anh không? Chú giúp anh lấy một thứ bên trong ngôi mộ này, anh nói hết cho chú những chuyện anh biết!"


Gã dừng lại một chút, rồi bồi thêm một câu: "Chú cũng là người lợi hại, nhưng nếu chú muốn giết tên đại sư kia thật thì có bao nhiêu phần thắng đây?"
Bàn tay siết lấy tay áo dừng lại.
Cố Kinh Hàn nhìn chằm chằm vào Tuần lão đại, mắt phượng sắc bén như chìm vào băng lạnh.


Hắn không trả lời ngay, trái lại móc ra ba đồng tiền, bốc một quẻ. Để tránh không bị khí của huyết mộ ảnh hưởng, Cố Kinh Hàn cắt lòng bàn tay, nhỏ một máu giọt lên ba đồng tiền, sau đó ném đi.
Tại Đông tại Nam, không nguy, kề nước.
Vài con chữ màu vàng nhạt chợt xuất hiện ở trên mặt đồng tiền.


Một màn thần dị như vậy, ngay cả Tuần lão đại cũng nghiêm túc lại, thận trọng hơn vài phần.


Đây chính là hiệu quả Cố Kinh Hàn mong muốn. Sau khi tính ra Dung Phỉ tạm thời vẫn an toàn, có cùng phương vị với vị trí hiện tại của hắn, Cố Kinh Hàn an lòng hơn một chút, móc ra la bàn từ trong túi quần, vừa nhìn kim chỉ nam xoay tròn điên cuồng, vừa nói: "Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng tôi muốn tìm người. Đồ của anh chỉ là tiện thể."


Tuần lão đại há miệng, nhưng không lên tiếng.
"La bàn vô dụng, trường khí hỗn loạn. Nơi này ở lâu không tốt." Cố Kinh Hàn nhíu mày, cất la bàn vào, đặt vài lá bùa vào lòng bàn tay, dẫn đầu đi vào đạo động.


Tuần lão đại nhìn chăm chú bóng lưng của Cố Kinh Hàn, ánh mắt tối đi, giơ tay ra hiệu: "Đi theo!"
Tiếng bước chân vang vọng bên trong lối đi, bởi do không gian chật chội nên tiếng hít thở hồng hộc của mấy người đàn ông càng thêm rõ ràng.
Cố Kinh Hàn đi đầu, nhưng không đi nhanh.


Hắn nâng lá bùa trong tay, lá bùa phát sáng, rọi sáng con đường phía trước.


Đoạn đường vào mộ ban đầu được miễn cưỡng tạo thành từ vách đá thiên nhiên, những giọt nước nhỏ giọt xuống từ trên cao, trơn trợt và dính dớp. Càng đi sâu vào trong, con đường hẹp dài dần mở rộng, bụi bặm và mạng nhện bám đầy hai bên vách đá, hình như còn có hoa văn điêu khắc kỳ lạ.


"Mùi gì thế?" Cao giò đột nhiên khịt mũi, cau mày nói.
Một mùi hôi thối rất nhẹ bay tới từ phía trước.
Càng đi tới, mùi thối chuyển từ nhẹ sang nồng, dù cho cao giò không nói, mọi người cũng ngửi được mùi thối buồn nôn này.


Tuần lão đại biến sắc: "Mùi người ch.ết! Lão Tam, lấy móng lừa đen ra mau, lẽ nào chúng ta..."
Lùn tịt được gọi là lão Tam vội vàng móc ra hai cái móng lừa đen, đưa một cái cho Tuần lão đại, "Lão đại, không tà môn vậy chứ..."


Mấy người bọn họ đang nói ở phía sau, Cố Kinh Hàn đi dẫn trước hai bước đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nói: "Im lặng."
Lúc này, lão Tam ngưng nói, dùng mắt hỏi dò Tuần lão đại, đã thấy Tuần lão đại giơ tay ra dấu suỵt, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía trước.
Tất cả mọi người nín thở.


Một chuỗi âm thanh xiềng xích rất khẽ truyền đến, kèm theo đó là tiếng rít rít như rắn độc kêu, tiếp tục lắng tai nghe, lại cảm thấy có người dùng móng tay cào lên thứ gì đó, vô cùng chói tai, tê hết da đầu, một cơn ớn lạnh tràn ra trong lòng.
"Nó xuất hiện." Cố Kinh Hàn đột nhiên thấp giọng nói.


Nó? Nó là gì?
Tuần lão đại ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ, lập tức nắm chặt móng lừa đen trong tay.
Gã vốn muốn hỏi, nào ngờ còn chưa kịp hé miệng, ngay lúc vừa quẹo vào chỗ ngoặt, ánh mắt đã bị thu hút bởi một vùng xanh biếc âm u chập chờn.


Hai bên con đường vào mộ có treo hai cây đuốc màu xanh biếc, ở giữa là một chiếc quan tài đá bị lớp lớp dây xích khóa trói lại.


Quan tài đá đang giãy dụa dữ dội, lúc bọn họ bước vào trong ánh lửa, đám dây xích quấn quanh quan tài bỗng nhiên từ chấn động chuyển thành di chuyển lượn quanh điên cuồng, cứ như con rắn nước đang bơi, như thể dây xích sẽ nổ tung ngay trong khoảnh khắc tiếp theo.


Tuy nhiên, nắp quan tài vẫn đóng chặt, tiếng cào càng lúc càng lớn, giống như có người bị nhốt trong quan tài, dùng tay cào vào quan tài.
"Mẹ nó ơi..." Cao giò bị cảnh tượng quỷ dị này dọa đến ngơ ngác, mở miệng lẩm bẩm.


Lời còn chưa dứt, đột nhiên phía trước tối sầm, vùng trán lạnh ngắt, bỗng đâu có một lá bùa vàng phủ lên ấn đường của hắn, lời nói của hắn bị mất sạch, chỉ còn cái miệng mở toang, mặt đầy kinh ngạc.
"Câm miệng."


Cố Kinh Hàn tụ âm thành tuyến, cùng lúc truyền vào trong tai của ba người Tuần lão đại, cảnh cáo nói.
Nhưng đã muộn.
Chỉ thấy quan tài đá dừng rung động, yên tĩnh như thể thời không đã đóng băng. Có một dòng máu chảy ra từ khe hở của nắp quan tài, chảy dọc theo thân quan tài, tràn tới đạo động.


Mùi hôi thối bỗng trở nên vô cùng nồng nặc, gần như muốn át luôn hơi thở.


Máu tươi đen đỏ rơi xuống đất, chậm rãi ngưng tụ thành từng bàn tay khô quắc hướng lên trên, ra sức dịch chuyển về phía đám người Cố Kinh Hàn, trông như mấy bàn tay quỷ giãy dụa ngoi lên từ địa ngục A Tỳ, quyết tâm xé người sống thành từng miếng.
Dòng máu lan ra cực nhanh, như sóng cuồng ập lại gần.


"Lùi hết về sau!"
Lần này, không cần Cố Kinh Hàn nhắc nhở, Tuần lão đại đã quát to, dẫn người chạy về sau.
Cố Kinh Hàn không ngăn cản bọn họ, dù sao chỉ tổ gây rắc rối, chạy hết thỉ càng hay.
Đứng im tại chỗ, Cố Kinh Hàn trỏ vào nửa miếng phong yêu quyết trước ngực, thì thầm: "Mở!"


Một luồng sáng màu vàng nhạt chợt bắn ra, tụ thành một đoạn kiếm gãy mũi ở giữa không trung. Những tia sáng vàng quấn trên cán kiếm, Cố Kinh Hàn đưa tay cầm lấy, trực tiếp bước một chân vào trong dòng máu.


Đám bàn tay máu kia bỗng chốc tăng vọt, phủ kín một đoạn đạo động, láng máng có một gương mặt dữ tợn hình thành bên trong dòng máu, phát ra tiếng gào thét sắc bén.


Cố Kinh Hàn cầm lấy đoạn kiếm, hai con ngươi đen ngậm vàng, nhào tới chém đứt từng bàn tay máu, lấy tốc độ cực nhanh đi về phía quan tài đá.
"Khặc ____!"


Lúc cách quan tài đá chỉ còn một chút, một làn máu đột nhiên bay lên, một gương mặt khổng lồ đầy máu há mồm gào thét, toàn bộ đạo động gần như chấn động, mạng nhện văng tung tóe, đá vụn lăn ào ào.


Cố Kinh Hàn bị tiếng gầm làm cho hơi choáng váng, bước chân dừng lại, vô số bàn tay máu có độc thừa dịp sấn tới, điên cuồng túm lấy cơ thể hắn.
Một giọt máu nhiễu vào ống quần của Cố Kinh Hàn, ăn mòn một lỗ nhỏ.


Nhưng đồng thời, một chân đột nhiên nhấc lên, đạp thẳng vào gương mặt máu kia, rồi giẫm lên quan tài đá. Bùa vàng chợt vung ra, kết thành một khóa bùa, niêm phong phía trên nắp quan tài.
"Trấn!"
Bên trong mộ lập tức yên tĩnh.
Đám tay máu tan ra, dòng máu ngừng chảy, gió êm sóng lặng.


Đoạn kiếm dần tan biến ở trong tay của Cố Kinh Hàn.
Hắn nhảy xuống từ trên quan tài đá, không kiêng đè đạp lên dòng máu lan tràn đầy đất, trở tay dán một lá bùa an thần lên quan tài đá, "Vô tình quấy nhiễu, xin hãy thứ lỗi."


Đối với những thi độc này, trước phải tiên lễ, hậu binh thì mới là biện pháp tốt.
Đợi bên này an tĩnh lại, đám người Tuần lão đại mới thò đầu ra, mắt thấy Cố Kinh Hàn đạp máu xông thẳng về phía trước, lúc này mới đuổi theo.


Tốt xấu gì cũng là vua một núi, tại sao Tuần lão đại lại có biểu hiện hoảng sợ như vậy?


Cố Kinh Hàn đang thăm dò xem bọn họ có chơi trò đâm dao sau lưng hay không, gã cũng thăm dò rốt cuộc Cố Kinh Hàn có bản lĩnh hay không. Một màn chấn động ra trò vừa nãy chẳng là gì so với bản lĩnh của Cố Kinh Hàn. Mới bước vào cửa thứ nhất của huyết mộ này thôi mà đã khủng khiếp đến vậy, có thể tưởng tượng được cửa tiếp theo sẽ nguy nan như thế nào, cho dù gã có hậu chiêu đi nữa thì cũng không dám rục rịch.


Tuần lão đại vừa nghĩ vừa đuổi theo Cố Kinh Hàn.
Cao giò cũng thành thật lắm, đóng chặt miệng, không dám nhắc Cố Kinh Hàn gỡ bùa chú cho mình.
Qua được thi độc gác cửa, con đường phía trước lại tiếp tục thay đổi.


Hình điêu khắc mơ hồ trên vách đá bắt đầu rõ ràng hơn, đều là thú vật quái dị, đầu người thân bò giơ phất trần, hoặc là quả phụ nửa mặt rắn quấn lấy mỹ nam rắn, trông rất sống động và đa dạng.


Ban đầu, mọi người còn hứng thú ngó ngang, suy đoán niên đại của huyết mộ, nhưng dần dần bắt đầu mệt mỏi.
"Đạo động này... sao mà dài thế?" Lão Tam thấp giọng khó hiểu nói.
Cố Kinh Hàn nghe vậy, trong lòng lại lo lắng cho an nguy của Dung Phỉ, bước chân cực nhanh chậm lại.


Hắn bóp một viên đậu chu sa, rắc lên đất.
"Chú em Cố, gặp quỷ chặn tường hả?" Tuần lão đại thấy thế, bèn hỏi.
Cố Kinh Hàn nói: "Nhìn là biết."
Tiếp tục đi về phía trước.


Điêu khắc ở hai bên vách vẫn biến hóa liên tục, nhưng rất nhanh, bọn họ đã phát hiện một chút chu sa đỏ ở dưới chân bọn họ. Bọn họ từng đi qua nơi này, nhưng ban nãy, hình ảnh trên vách đá không phải là mỹ nhân rắn ngồi, mà là một động mỹ nhân rắn.


Chu sa này có phải là tình cờ hay không? Hay là... bọn họ quả thật đi vòng vòng tại chỗ, nhưng tại sao những hình điêu khắc này lại thay đổi?
"Vừa nãy nó, nó... hình như mở mắt ra nhìn tôi!" Cao giò đột nhiên chỉ vào vách tường, sợ hãi nói.


Cố Kinh Hàn ngẩng đầu, theo ngón tay của gã nhìn sang, chính là mỹ nhân rắn nửa dưới ngồi, nửa trên dựng thẳng kia. Mỹ nhân rắn giống với các loài vật khác trên vách đá, mắt nhắm chặt, như đang ngủ say.
Không có gì khác lạ.
Cố Kinh Hàn nhíu mày, hai con ngươi bỗng nhiên đen thui, ánh sáng vàng lóe lên.


Trong tích tắc này, hắn bỗng nhiên đối diện với đôi mắt đỏ tươi với con ngươi dựng thẳng chợt mở to, một cảm giác mãnh liệt hung ác và khát máu ập tới.
Gần như cùng lúc đó, Cố Kinh Hành chợt quát lên: "Chạy!"
"Hí hí ____!"


Hai bên vách đá bỗng nhiên chấn động, tất cả loài thú đều mở mắt ra.
Ở khoảng cách gần bốn người Cố Kinh Hàn nhất, vô số mỹ nhân rắn đen nhỏ chui ra từ trong vách đá, di chuyển nhanh chóng, bò về chỗ đám người Cố Kinh Hàn.
"Chạy đi!"
Bốn người chạy như điên.


Tiếng bò sát gần như vang lên ngay sau tai, làn sóng màu đen trải rộng bốn phía, có một mùi tanh hôi bay đến từ trên đỉnh đầu, Tuần lão đại theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, một con rắn nhỏ màu đen vừa khéo rơi xuống mặt của gã.
Gã phản ứng cực nhanh, giơ tay bắt lấy rồi ném đi.


Mu bàn tay đau rát, sắc mặt rất khó coi, vừa chạy vừa nặn máu, nhanh chóng dùng góc áo quấn chặt bàn tay.
"Phía trước là nhà mồ!"
Ở phía trước, lão Tam thoát thân với tốc độ còn nhanh hơn Cố Kinh Hàn đột nhiên hô một tiếng.


Lời còn chưa dứt, bọn họ đã thấy cửa mộ mở rộng ở phía trước. Nào có thời gian suy nghĩ có kẻ nào nhanh chân đến trước hay không, bọn họ vội vàng chạy ào vào, đồng thời đẩy cửa đá, muốn đóng cửa lại.
Nhưng không kịp nữa.


Hình như cửa mộ không đóng lại được, bốn người bị vây trong nhà mồ này, chỉ có thể ngồi chờ ch.ết.
"Chú em Cố!"


Tuần lão đại cắn răng la to. Đối diện với đám rắn đã vọt tới cửa, Tuần lão đại tê hết cả đầu, chuyện này không thể giải quyết chỉ bằng vài viên đạn, hơn nữa, nổ súng bậy trong nhà mộ khép kín, rất dễ dàng bắn trúng người khác.
Cố Kinh Hàn nghiêm mặt.


Những con rắn này đều là thật, không phải thứ tà ma, hắn nhất thời cũng không có biện pháp diệt trừ, thế nhưng...
Hắn vỗ vào quan tài gỗ bên cạnh, "Chui vào quan tài!"
Trong lúc nói, hắn vung tay, ba lá bùa vừa vặn bắn tới trên gáy của ba người Tuần lão đại.


Lưỡi của đám rắn sắp quấn lấy mắt cá chân, nào còn chú ý được gì nữa, đám người Tuần lão đại cắn răng, từng người giở nắp quan tài ra, nhao nhao chui vào trong. Cố Kinh Hàn lập tức tiến lên, lần lượt đóng lại nắp quan tài cho bọn họ, sau đó mới tự mình chui vào một cái khác.


Bên trong quan tài không có hài cốt, thậm chí còn sạch sẽ đến quỷ dị.
Quan tài vừa khép lại, gần như trong cái chớp mắt tiếp theo, vô số rắn đen quấn tới, quan tài rung động dữ dội, nắp quan tài như muốn bung ra.
Nhưng cuối cùng, tiếng động nhỏ dần, làn sóng rắn hình như đã lui đi.


Cố Kinh Hàn nhắm mắt lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi xác nhận đám rắn đen đã rút sạch, mới mở mắt ra, đẩy nắp quan tài. Hắn ngồi dậy, bùa chú phát sáng, hắn liếc mắt nhìn vào trong quan tài, quả nhiên không có gì cả.


Có hơi kinh ngạc, nhưng Cố Kinh Hàn không suy nghĩ nhiều, đi đến mở ba cái nắp quan tài khác.
Ba người Tuần lão đại bò dậy, tuy có chút nhẵn mặt với đời nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.


Trên mặt đất và trên quan tài đều là dấu vết ăn mòn của đám rắn đen, còn rớt lại chút vảy, nhìn mà ghê rợn.
"Mấy cái quan tài này trống không hết sao?" Cao giò khó hiểu nhìn vào cái quan tài bên cạnh lão Tam, nhớ tới đám thi độc gặp phải ban nãy, "Thi thể... bò ra ngoài rồi ư?"


"Thật hả trời." Lão Tam cũng kinh ngạc nói.
Cố Kinh Hàn cũng không rõ, trong lúc đang suy tư, đột nhiên đùng một tiếng, cửa mộ vốn đẩy thế nào cũng không nhúc nhích bỗng khép lại.
"Xoạt xoạt xoạt!"
Tiếng động vang lên liên tiếp, lửa xanh ở xung quanh chợt cháy phừng lên, rọi sáng toàn bộ nhà mộ.


Màn vải đỏ như ẩn như hiện, buông xuống từ trên cao, trông như một cảnh trận âm quỷ hư vô. Một bức tượng Phật cao lớn đứng lặng im ở phía sau màn vải đỏ, ánh mắt của Phật tổ dường như đang nhìn vào bốn chiếc quan tài, gương mặt mơ hồ, trên bàn tay mở rộng có ánh bạc lấp lóe.


"Khóa trường mệnh!"
Cao giò nhìn chằm chằm vào ánh bạc nọ, vui mừng như điên nói, "Lão đại! Là khóa trường mệnh! Tiểu thiếu gia được cứu rồi!"
"Đúng vậy," Tuần lão đại đột nhiên mỉm cười, giơ tay bóp cổ cao giò, "Thế nên, vì con trai của anh... mày ch.ết đi!"
"Ặc!"


Cao giò trợn mắt đầy ngạc nhiên, nhưng vốn không phản ứng kịp, cổ lệch đi, ngã oặt xuống.
"Lão đại!"
Lão Tam la to, đang muốn nhào tới thì chợt bị một câu nói hờ hững của Cố Kinh Hàn chặn lại tại chỗ.
"Anh nói xem vì sao nơi này lại có bốn cái quan tài rỗng?" Cố Kinh Hàn khẽ nói.


"Bởi vì đám chúng ta vừa vặn có bốn người."
Hết chương 24






Truyện liên quan