Chương 36: Ôn nhu hứa hẹn
Lúc Diêm Vô Xá đi vào lều vải của Phi Nhi, tiểu tử kia đã muốn ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Nhìn chăm chú vào thân hình bé nhỏ nằm dang tay dng chân thành hình chữ đại, một nụ tươi cười ôn nhu đã lâu không thấy, hiện lên khuôn mặt tuấn tú.
Nhanh chóng đem quần áo của mình cởi bỏ, nằm trên giường, ôm nàng vào lòng, đó là thủ thói quen khi ngủ cùa hắn, phi thường chuẩn xác.
Diêm Vô Xá ảo não nhăn lại mi, hoàn hảo không có nam nhân khác ngủ bên cạnh nàng, nếu không, mặc dù là ai cũng không sẽ không thể bỏ qua nàng mê người như thế. Đương nhiên, hắn cũng là một nam nhân bình thường, chính là, không muốn trong tình huống không rõ ràng, cùng nàng phát sinh quan hệ.
Hắn muốn đem những gì tốt đẹp nhất dành cho đêm tân hôn……
“Đa Duy……”
Trong lòng thiên hạ đột nhiên khinh ninh một tiếng, tử mâu chớp chớp, dại ra ngẩng đầu, nhìn Diêm Vô Xá.
“Ân?”
“Nữ nhân kia không sờ ngươi đi?”
“…… Không.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nói xong, mệt mỏi nhắm mắt lại, tiếp tục mộng chu công.
“……”
Diêm Vô Xá mặt nhăn mày nhíu, Phi Nhi như thế nào đột nhiên bá đạo như thế? Bất quá, hắn thích loại bá đạo này, thích nàng đối với hắn bá đạo.
……
Minh Vương đến, người của tộc Đạt Mỗ gia tăng không lòng tin, đặc biệt đối với các dũng sĩ lần đó tận mặt chứng kiến trận chiến tại Ám Lâm, biết được võ công tu vi của hắn thâm sâu khó lường, càng thêm chờ mong cao thủ Minh Môn đến trợ giúp.
Diêm Vô Xá không hề bội ước, lệnh cho thị vệ trưởng dạy cho Phi Nhi nội công tâm pháp sơ đẳng, nhóm thiếu niên của Đạt Mỗ Tộc cũng đi theo, ở một bên học tập, tranh thủ vì chiến sự sắp diễn ra tẫn một phần khí lực. Mà Phi Nhi thông minh luôn luôn học được rất nhanh, mới vài ngày, toàn bộ tâm pháp cơ bản đã ghi tạc trong đầu.
Tuyệt Lãnh Hương vì chính sự xảy ra chút vấn đề, nên đã trở về Minh Thành trước, cho phép Yên Chi ở lại, xử lý xong chuyện ở Đạt Mỗ Tộc, mới cùng Diêm Vô Xá hồi cung. Sau khi Đạt Y Đồ quyết định thú Phi Nhi làm vợ, chuyện tuyển phi tạm thời gác lại, Đạt Mỗ Tộc đem ngân lượng, cấp cho mỗi một mỹ nhân đến tham tuyển, làm cho các nàng hồi tộc.
Về phần Đạt Mộc Tề, không hề buông tha bất cứ cơ hội nào cùng Yên Chi một chỗ, liền ngay cả ăn cơm bọn họ hai người cũng như hai trẻ sinh đôi cùng chung thân thể, thân mật khăng khít. Yên Chi từ phản kháng đến thuận theo, từ thuận theo thành ỷ lại, phát hiện chính mình hoàn toàn say mê nam nhân này rồi.
Rời đi, quên đi, nói dễ hơn làm……
Hôm nay, Tạp Kỳ chạy đến bên cạnh Phi Nhi đang luyện công, hưng phấn mà đối nàng nói:
“Tiểu Mã sắp sinh con.”
“Thật sao?”
“Chạy nhanh đến xem!”
Tạp Kỳ kéo tay Phi Nhi, hai người nhanh chóng hướng lều vải của hắn chạy tới.
Một đường chạy thẳng đến chuồng ngựa, phát hiện một thân ảnh cao lớn, đang ngồi xổm xuống, một thân khí phách của hắn ở trong nơi chật hẹp này có vẻ phi thường không hợp, nhưng mà không có người nào đuổi hắn đi ra ngoài.
“Di! Tộc trưởng, người cũng ở đây.”
Tạp Kỳ cao hứng ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, Phi Nhi ngồi xổm xuống bên kia, hai người đều nhìn chăm chú vào bụng của con ngựa đang mang thai kia.
Đại chưởng vuốt ve cái bụng to của ngựa mẹ, làm cho con ngựa bình tĩnh, cha mẹ Tạp Kỳ đứng ở một bên, khẩn trương nhìn con ngựa thở gấp gáp, so với bọn họ sinh con còn sốt ruột hơn.
“Thai vị không thuận, phải giúp nó.”
“Ngươi biết làm sao?”
Phi Nhi kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, nhìn chăm chú vào Đạt Y Đồ,
“Ngươi đã từng đỡ đẻ?”
“Ân.”
Đạt Y Đồ gật gật đầu,“Rất nhiều lần, phi thường có kinh nghiệm.”
“Vậy người sinh thì sao?”
“……”
Tạp Kỳ liếc mắt xem thường, giật nhẹ góc áo Đạt Y Đồ:
“Tộc trưởng, người vẫn là trước nghĩ biện pháp đi.”
“Đi chuẩn bị chút nước sạch sẽ đến.”
“Ta đi!”
Tạp Kỳ vội vàng lao đi.
Đạt Y Đồ lui về phía sau từng bước, một bên nhanh chóng xoắn ống tay áo, một bên đối với Phi Nhi nói: “Có hứng thú hỗ trợ không?”
“Đương nhiên!”
Tử mâu trát trát, vui vẻ vô cùng.
Đại chưởng nắm lấy tay nàng, đặt ở bụng của ngựa mẹ, ôn nhu qua lại vuốt ve.
“Wase! Ta cảm giác được than thể của Tiểu Mã nhi , trời ạ! Nó nhúc nhích, nó nhúc nhích kìa!”
Phi Nhi hưng phấn kêu, kinh ngạc nhảy dựng lên.
Đạt Y Đồ mỉm cười nhìn chăm chú vào nàng, khuôn mặt tinh xảo vì hưng phấn mà đỏ hồng, chói mắt phi thường, thập phần đáng yêu.
“Nhanh chút, nhanh chút làm cho nó sinh ra đi.”
“…… Đợi lát nữa.”
Tiểu gia hỏa này còn tưởng rằng chỉ cần nói sinh là sinh ra liền sao.
Phi Nhi nhìn chăm chú vào hắn đang vuốt ve bụng của ngựa mẹ, lại hỏi:
“Đạt Y Đồ, ngươi thật sự có thể cho tiểu mã nhi từ trong bụng của tiểu mã đi ra sao?”
“Ân a, bình an rơi xuống đất.”
“Nhất định phải bình an nha.”
“Ân.”
Tròng mắt Phi Nhi xoay tròn, cúi người ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói:
“Ngựa con có thể cho ta đặt tên không?”
“Này……”
“Nếu có thể, hôn ngươi một cái.”
“Đương nhiên có thể!”
“……”
Đạt Y Đồ lộ ra một nụ cười giảo hoạt, thật chờ mong một khắc kia.
Lúc này, Tạp Kỳ đã đem nước trong đặt ở bên cạnh hắn, tầm mắt liếc quá, thoáng nhìn thấy phía sau mông của ngựa mẹ đã xuất hiện một cái chân nhỏ của ngựa con.
“Nguy rồi.”
mẫu thân Tạp Kỳ lập tức lo lắng hô một tiếng.
“Đừng nóng vội!”
Đạt Y Đồ đem ống tay áo cuốn đến cao nhất,“Phi Nhi tiếp tục vuốt ve bụng nó đi.”
“Nga.”
Đạt Y Đồ lấy tay bắt lấy chân của ngựa con, đẩy mạnh vào trong bụng ngựa mẹ, nhíu mày, ở bên trong bắt lấy bốn chân của ngựa con, thong thả ra bên ngoài kéo động.
“Đi ra đi ra!”
Phi Nhi cao hứng nhảy dựng lên, bàn tay mềm cầm tay Tạp Kỳ mạnh chớp lên, nhìn chăm chú vào vật nhỏ từ sau mông ngựa mẹ máu chảy đầm đìa bị lôi ra.
Chỉ chốc lát, Tiểu Mã nhi bình an sinh ra, tứ chi run run cố gắng tưởng đứng lên, ngựa mẹ ở một bên dùng đỉnh đầu ủi nhẹ nhẹ tiểu mông của nó, giúp nó một phen.
“Cố lên, đứng lên, cố lên!”
Phi Nhi nắm chặt hai quyền, khẩn trương nhìn Tiểu Mã nhi.
Đạt Y Đồ một bên nhìn bé con hoạt bát phấn khích reo hò, một bên bắt đầu rửa sạch máu dính trên tay. Thiên hạ đáng yên như thế, ai cũng không thể buông tay.
Ngựa con phát run đứng lên, lại rớt xuống, lại đứng lên, mẫu thân thúc giục bên cạnh, nhất định phải đứng lên mới có thể bỏ qua. Không ngừng cố gắng, ngựa con dưới sự cổ vũ của mọi người, rốt cục duỗi thẳng tứ chân, đứng thẳng.
“yes!”
Phi Nhi nhảy dựng lên, xoay người ôm choàng lấy cổ Đạt Y Đồ , reo cười:
“Đạt Y Đồ tuyệt quá!”
“Ân?”
Đại chưởng nhẹ nhàng xoa xoa lưng áo của nàng, cảm thụ vui sướng của nàng.
Không quên ước định của bọn họ, Đạt Y Đồ xoay người sang chỗ khác, hỏi cha mẹ Tạp Kỳ:
“ngựa con có thể cho Vương phi của ta đặt tên không?”
“Đương nhiên có thể, Vương phi muốn gọi tên gì?”
Người của Đạt Mỗ Tộc đều thuần phác thiện lương, đều thích tiểu vương phi cười khẽ đáng yêu này, đương nhiên nguyện ý cùng nàng vui mừng.
Phi Nhi xoay người sang chỗ khác, nhíu nhíu mày suy nghĩ, lại nhìn nhìn Đạt Y Đồ, tử mâu trợn to:
“Vậy gọi là Đạt Y Đồ!”
“……”
“…… Nha đầu, tên bổn vương không thể tùy tiện đặt cho động vật .”
“Vậy gọi là Tạp……”
Tầm mắt đặt ở trên người Tạp Kỳ, Tạp Kỳ vội vàng lắc đầu xua tay,“Kêu Caba!”
“……”
Tạp Kỳ bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra, cám ơn trời đất, hoàn hảo Caba không ở đây.
Đạt Y Đồ nắm tay Phi Nhi rời khỏi mã phòng, lúc đi đến một lều khác, đại chưởng đem kéo nàng vào lòng, đối mặt nàng: “Tiểu Phi Nhi, nàng vừa rồi hứa hẹn với ta đâu?”
“Ách……”
Cười khẽ, đôi mắt màu tím xoay tròn, “Ngươi có thể không nói cho Đa Duy biết không?”
“Vì sao?”
“Hắn không cho ta hôn nam nhân khác.”
“Bao gồm bạn tốt của nàng sao?”
“Ân.”
“…… Vậy quên đi.”
Lam mâu ảm đạm, ngay từ đầu hắn biết kết quả sẽ thế này, lại có ước vọng xa xỉ, muốn cùng nàng thân cận, cho dù là một lát thôi, đều có thể làm cho hắn thỏa mãn.
Nhưng sự thật như thế, làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Phi Nhi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của hắn, lòng bất an, là do nàng nói lỡ lời trước, là nàng không tốt.
Đại chưởng buông nàng ra, thân ảnh màu đen không để ý tới nàng, đang muốn rời đi.
Bàn tay mềm kéo lấy cánh tay hắn,khi khuôn mặt tuấn tú vừa xoay lại, Tiểu Phi Nhi kiễng chân, nhanh chóng ở hắn hai má “ba” một cái, mỉm cười, xấu hổ xấu hổ chạy ra.
Lam mâu trừng lớn, dừng một chút, dần dần phóng nhu, thư hoãn. Nhìn chăm chú bóng dáng dần khuất xa, vuốt ve nơi vừa được làn môi mềm âu yếm, vẫn như thế, cứ dại ra ở đó….
tiểu yêu tinh đáng yêu……