Chương 71: Tiến đến Vạn Độc môn
Phi Nhi đem Lãnh Tĩnh trở về phòng, Lãnh Tĩnh không biết vì sao lại ngoan như vậy, nằm lên giường liền đắp chăn nhắm mắt lại. Phi Nhi tò mò nhìn động tác rất nhanh của quỷ gây sự, thật là nhức đầu, tiểu tử này đột nhiên lại ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn là đã làm chuyện gì xấu, sợ bị mắng, cho nên mới nhu thuận như thế.
Thấy Lãnh Tĩnh không nói lời nào, Phi Nhi cũng không tính truy vấn, đang muốn giúp hắn buông màn, thoáng nhìn thấy quần áo của hắn dính một ít bụi vải. Ngờ ngợ trong lòng, nàng cúi thấp người nhìn kĩ.
Di! Mảnh vải này rất là quen thuộc, hình như là đã gặp qua ở nơi nào?
Bàn tay mềm nắm lấy vải vụn, màu sắc và chất lượng này rõ ràng cùng với quần áo của Đa Duy là giống nhau như đúc.
Phi Nhi bỗng dưng quay đầu lại, một phen nắm lấy quần áo Lãnh Tĩnh, mãnh liệt lắc hắn:
“Xú tiểu tử, là ngươi xé nát quần áo Đa Duy!!”
“Choáng váng, thật choáng váng, đầu thật choáng váng.”
“Nói! Vì sao lại làm như vậy?”
“Nương…… Nương tử, kia…… Quần áo kia, ta ta, ta mua.”
“Ta chọn!”
“Nương tử…… Tử, nàng không có…… Ngân lượng của mình mua, mua quần áo cho phụ vương nàng?”
“Nếu ta có còn cần phải dùng của ngươi sao!”
“Kiếm!”
Phi Nhi đột nhiên dừng lại, tử mâu thiên chân chớp chớp: “Kiếm?”
Lãnh Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, lạp lạp quần áo chính mình, mỉm cười nói: “Tỷ như, giúp người khác làm chút chuyện, người ta sẽ dùng ngân lượng báo đáp lại.”
Phi Nhi sửng sốt, sau đó nhíu mi: “Nhưng mà, không có người mời ta làm việc a.”
“Có!”
“Ai?”
“Ta!”
“……”
Tử mâu chậm rãi nheo lại, nghi hoặc nhìn Lãnh Tĩnh không còn bộ dáng thiên chân kia, hắn như thế nào đột nhiên trở nên bình thường?
Lãnh Tĩnh cũng không hề trốn tránh tầm mắt của nàng, cùng nàng nhìn nhau, bạc môi hoàn mĩ gợi lên độ cong tà ác, lộ ra một nụ cười mê người lại có chút quỷ dị.
Hai người đối diện một lát, Phi Nhi đột nhiên nắm áo của hắn, phẫn nộ quát:
“Tiểu tử, ngươi có thể có sự tình gì cần người hỗ trợ, toàn đùa giỡn ta!”
“Đương nhiên là có, xem nàng có nguyện ý hay không mà thôi.”
“Nói!!”
“Gọi ta một tiếng tướng công, ta cho nàng mười lượng bạc.”
“…… A?”
Mỗ nữ kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, một chút cũng không tin tưởng lời nói của hắn.
Lãnh Tĩnh thu hồi bộ dáng tươi cười, con ngươi đen trở nên sâu thẳm, bạc môi phun ra một luồng hơi nóng, thổi hướng hai má của nàng, nhẹ giọng nói: “Gọi ta tướng công, Phi Nhi……”
Tử mâu lóe ra, dừng ở hắn, môi đỏ mọng run nhè nhẹ, không khỏi theo hắn nói: “Tướng công……”
“Nương tử thực ngoan.”
Ngón tay thon dài để ở cằm của nàng, bạc môi gần sát lại, Lãnh Tĩnh nghiêng đầu, đang muốn hôn lên cánh môi mê người kia.
Đột nhiên,“Ba” một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, một thân ảnh màu trắng vọt đến phía sau Phi Nhi, đại chưởng mạnh kéo lấy bả vai của nàng.
Lãnh Tĩnh nhướng mày, ngân quang lóe ra, Đỗ Yến còn chưa kịp ngăn trở cánh tay hắn, một thanh chủy thủ đã đặt ở trên cổ Đỗ Yến, bắt buộc hắn phải ngẩng đầu.
Phi Nhi không nói được lời nào oa ở trong ngực Đỗ Yến, rũ mắt xuống, không có phản ứng gì, như là tiến vào trạng thái ngốc trệ.
Đỗ Yến liếc mắt nhìn chủy thủ, kèm theo tươi cười đối Lãnh Tĩnh nói:
“Thiếu môn chủ quả là cao thủ.”
Lãnh Tĩnh kiêu ngạo giật nhẹ khóe miệng, trầm thấp nói:
“Ngươi cũng không kém, sàn sàn như nhau.”
“Giả điên phẫn ngốc cũng không phải là chuyện đại trượng phu nên làm.”
“Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, co được dãn được, làm đại sự không cần mặt mũi.”
“Ta mặc kệ ngươi có lý do gì, Phi Nhi là của Diêm thúc thúc. Minh Vương tốt xấu cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi vốn nên nghe qua câu « vợ bằng hữu không thể khi dễ » sao?”
“Chỉ cần bổn tọa coi trọng cái gì, mặc kệ là Minh Vương hay là Diêm Vương, sẽ không từ thủ đoạn chiếm đoạt, nếu không chiếm được…… Hủy đi.”
“Lấy oán trả ơn!”
“Ta cho rằng đây là ca ngợi.”
“Phi Nhi không phải nữ nhân mà ngươi muốn, buông tay đi.”
“Ta chưa nói muốn nàng, nàng cũng không xứng.”
“Vậy ngươi vì sao còn……”
“Gặp dịp thì chơi, yên hoa diễm phúc, hiểu không?”
“Ha ha……”
Đỗ Yến mặt không thay đổi, cười lạnh hai tiếng,
“Ngươi vẫn còn non, tiểu tử.”
“Phải không?”
Lãnh Tĩnh tà ác nghiêng đầu,
“Đệ nhất xạ thủ bất quá cũng chỉ như vậy, chống lại bổn tọa là vinh hạnh của ngươi. Ngươi đã vướng chân vướng tay, vây đành phải thật có lỗi!”
“Còn phải xem bản lĩnh của ngươi!”
Vừa nói xong, Đỗ Yến tập trung nội lực, tay co thành quyền, nhanh chóng hướng dưới bụng Lãnh Tĩnh phóng tới. Tay kia thì không biết khi nào đã kiềm lấy chủy thủ của Lãnh Tính ném ra bên ngoài. Khi chủy thủ rời khỏi cổ của hắn do dùng sức quá mạnh, xẹt qua một đạo vết máu.
Lãnh Tĩnh cảm giác được quyền phong của hắn, mũi chân điểm nhẹ, phiêu dật nhảy lên, màu đen chủy thủ hung hăng đâm vào quần áo của hắn, xẹt qua bả vai!
“Tê!”
Quần áo bị cắt, lưỡi dao sắc bén để ở cằm Lãnh Tĩnh, làm cho hắn nếm thử cảm giác vừa rồi của Đỗ Yến.
Lãnh Tĩnh nheo lại đôi mắt nhìn nàng, không thể tưởng được khói mê của mình đối nàng không hề hiệu quả, hơn nữa tốc độ của nàng nhanh như vậy, cư nhiên làm cho hắn trở tay không kịp.
Tầm mắt dời đi, đặt ở đôi cánh trong suốt, ánh mắt không khỏi trở nên sâu trầm. Lần đầu tiên gặp mặt, chỉ biết nàng không phải người thường, đặc biệt tưởng nhớ, muốn chiếm lấy làm của riêng, lại phát hiện nàng không phải như trong tưởng tượng…… Đơn thuần, thánh khiết như pha lê.
“Nói!”
Chủy thủ cường ngạnh hướng lên trên, trực tiếp áp vào làn da Lãnh Tĩnh,
“Vì sao gạt ta!”
“Ý gì?”
“Vì sao muốn giả ngây giả dại lừa gạt ta!”
“Lúc này không thể trả lời.”
“Cho dù ngươi có chỗ khó xử, cũng không nên luôn mãi lừa gạt ta.”
Lãnh Tĩnh im lặng, con ngươi đen cùng nàng nhìn nhau, trong định nghĩa của hắn, đây không xem là khi dễ, vì sao bộ dáng của nàng như là thực thương tâm?
Tử mâu phun hỏa không áp chế được tia đau thương bị lừa gạt, Phi Nhi vạn vạn không thể tưởng được, chính mình bảo hộ một cái “Si nhi” lâu như vậy, cư nhiên một chút sự tình đều không có, từ đầu tới đuôi đều là ở đùa giỡn nàng. Hơn nữa……Còn hôn nàng!
Đạt Y Đồ nói đúng, nàng quá dễ dàng tin tưởng người khác, rất dễ dàng bị lừa gạt, một chút cũng không thành thục!
Lúc này Đỗ Yến đi lên phía trước, cầm lấy cánh tay Phi Nhi, nhìn Lãnh Tĩnh đối nàng nói:
“Hoặc là hắn có đại kế, nên phải giả dạng làm cái dạng này. Phi Nhi, chuyện chính bây giờ là đi Vạn Độc môn lấy giải dược, những chuyện còn lại đừng quản là tốt rồi.”
“Ân.” Phi Nhi gật gật đầu, rút về chủy thủ, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, xoay người ra khỏi phòng, không bao giờ tin tưởng người nam nhân này nữa.
Đỗ Yến xẹt qua vết thương ở cổ, ɭϊếʍƈ lấy vết máu trên ngón tay, khuôn mặt tuấn tú của hắn tươi cười, tà ác nói:
“Nói ngươi quá non, tiểu tử.” Nói xong, hắn đi theo phía sau Phi Nhi, rất nhanh rời đi.
Lãnh Tĩnh nhìn theo thân ảnh bọn họ rời đi, nhấp hé miệng môi, nhoài người xuống giường.
Nữ nhân! Hắn sẽ có biện pháp!
Phi Nhi đi xuống lầu một, trở lại chỗ ngồi, Diêm Vô Xá thấy bộ dáng thần sắc ngưng trọng của nàng, vội vàng nắm tay nàng, nhẹ giọng hỏi:
“Sao vậy? Phi Nhi.”
Phi Nhi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Diêm Vô Xá, con ngươi đen tràn đầy cưng chiều, hoàn toàn đối với nàng không có ý đồ, người vĩnh viễn trân trọng nàng chỉ có Đa Duy, chỉ có tình cảm của hắn đối với nàng là tối thuần khiết, tối vô hại.
Nhất thời, Phi Nhi cảm giác hốc mắt một trận nóng lên, cái mũi ê ẩm, có chút phát tiết xúc động.
Diêm Vô Xá cảm giác được nàng khác thường, vội vàng xoay người lại, nhìn chăm chú vào nàng: “Phát sinh chuyện gì?”
“Đa Duy……” Phi Nhi mạnh ôm hắn, đầu đặt ở trên vai, nhăn mi, nhắm mắt lại.
“Ai khi dễ Tiểu Phi Nhi sao?”
“Không phải, Phi Nhi là sợ……”
“Ân?”
“Đa Duy sẽ lừa gạt Phi Nhi sao?”
Con ngươi đen trở nên thâm thúy, vuốt ve đầu nàng phát, thấp giọng trả lời: “Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không.”
“Phi Nhi sợ, sợ Đa Duy không cần Phi Nhi.”
“Chỉ có Phi Nhi không cần Đa Duy, Đa Duy tuyệt đối sẽ không bao giờ không cần Phi Nhi.”
“Ta yêu ngươi, Đa Duy.”[ Tinh Linh ngữ ]
“Ta yêu ngươi.”[ Tinh Linh ngữ ]
Phi Nhi hưng phấn trừng to mắt, vội vàng đẩy Diêm Vô Xá ra, khó có thể tin nhìn hắn:
“Đa Duy biết nói Tinh Linh ngữ?”
“…… Không có.”
“Vậy vừa rồi Đa Duy biết ta nói gì sao?”
Diêm Vô Xá gợi lên một chút mỉm cười, lắc đầu:
“Không biết, nhưng ta nhớ rõ những lời này nàng chỉ nói với ta, không phải nói bậy đi.”
Phi Nhi hưng phấn mở to mắt, ở trên môi Diêm Vô Xá ba một ngụm, lộ ra tươi cười ngọt ngào:
« Đa Duy muốn biết lời nói đó có ý nghĩa gì sao?”
“Muốn, hay là mắng chửi người nha.”
“: Hì hì!” Phi Nhi rướn thân mình, ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nói:
“Ta…… Yêu……Chàng, Đa Duy.”
“Phốc!” Đột nhiên, Diêm Vô Xá phun ra hai dòng máu mũi, sợ tới mức Phi Nhi vội vàng lấy tay che lỗ mũi của hắn. Tiếp theo, miệng phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ nhiễm ở trong lòng bàn tay Phi Nhi.
“Đa Duy!”
Phi Nhi sợ hãi nhìn Diêm Vô Xá, Lãnh Húc lập tức đi tới, điểm hai đại huyệt của Diêm Vô Xá, giúp hắn cầm máu. Lúc này Đỗ Yến cũng chạy tới, bắt mạch cho Diêm Vô Xá.
khuôn mặt tuấn tú của Diêm Vô Xá tuy thống khổ nhưng vẫn lộ vẻ vui mừng, mỉm cười, chăm chú nhìn nàng.
Nàng nói nàng yêu hắn!
“Phốc!” Đỗ Yến lập tức che lại nội lực Diêm Vô Xá, để ngừa huyết khí tiếp tục đảo lưu, khẩn trương nhắc nhở :
“Diêm thúc thúc, đừng nghĩ ngợi nhiều, bình tĩnh, bình tĩnh một chút!”
“Minh Vương, phải bảo trọng thân mình a.” Lãnh Húc khuyên nhủ, thần sắc thập phần lo lắng.
Phi Nhi nắm chặt tay Diêm Vô Xá, bộ dáng của Đa Duy thật sự làm cho nàng đau lòng, sao không có ai nói cho nàng biết không thể làm cho Đa Duy kích động, không thể làm cho Đa Duy nhớ nàng đâu?
Thoáng nhìn Phi Nhi mặt mày nhăn thành một đoàn, Diêm Vô Xá suy yếu bứt lên một nụ cười nhạt, áp lực toàn thân đau đớn, nhẹ nhàng mà phun ra năm chữ:
“Phi Nhi, ta không sao.” Nói vừa xong, lập tức té xỉu ở trong lòng Lãnh Húc.
“Đa Duy!!”
……
Trong phòng, Phi Nhi vẫn như cũ không hề buông tay Diêm Vô Xá ra, Đỗ Yến cùng Lãnh Húc ngồi ở một bên làm bạn. Hiện tại xem ra, độc tính của vô hồn càng ngày càng nghiêm trọng, theo như kế hoạch thì ngày mai mới xuất phát, lên đường đi Vạn Độc môn, hiện tại, phỏng chừng còn phải hoãn lại, nếu là trên đường Diêm Vô Xá phát sinh sự tình gì, bọn họ không đảm đương nổi.
Lãnh Húc nghĩ lại một chút, vỗ vỗ đùi ngẩng đầu, đề nghị nói:
“Không bằng như vậy đi, Phi Nhi theo chúng ta đi trước một bước, cùng tiến vào Vạn Độc môn, Yến nhi chiếu cố Minh Vương rồi theo sau đi.”
Đỗ Yến nhăn mi, lắc lắc đầu:
“Lãnh thúc thúc, bọn họ sẽ không cho ngươi đi vào.”
“Mới vừa rồi mọi người đều nghe thấy, Đinh Oánh Oánh muốn hưu phu gả cho lão môn chủ, nếu ba người chúng tôi cùng đi, bọn họ sẽ không hoài nghi.”
“Không! Ba người rất nguy hiểm!”
Lãnh Húc mỉm cười vỗ vỗ bả vai hắn:
“Chúng tôi tốt xấu gì cũng là hai nhân vật trọng yếu của Thiên hạ đệ nhất môn, mấy trăm thước đệ tử đều biết đến hành tung của chúng ta, nếu hai chúng ta xảy ra chuyện gì, Vạn Độc môn là người đầu tiên gặp tao ương.”
“Nhưng mà, Phi Nhi……” Đỗ Yến quay đầu lại, nhìn Phi Nhi vẻ mặt sầu bi.
Nghe khẩu khí của Lãnh Húc, hắn cũng không thấy Lãnh Tĩnh có chỗ không ổn, thật không hiểu tiểu tử kia đang ngầm làm cái quỷ gì. Ý đồ của Lãnh Tĩnh đối với nàng rất rõ ràng, nhưng nếu để nàng tiếp tục ở tại chỗ này, thân thể Diêm Vô Xá nhất định sẽ không thể chuyển biến tốt, còn nếu để nàng một mình rời đi, chẳng bằng đi cùng Lãnh Tĩnh vẫn an toàn hơn nhiều lắm.
“Yên tâm đi, Lãnh mỗ dùng tánh mạng đảm bảo Phi Nhi cô nương an toàn.”
Đỗ Yến gật gật đầu, tử mâu tràn đầy đau lòng, nhẹ giọng nói:
“Thật sự phải rời đi, Đa Duy mới không phát bệnh sao?”
“Lúc chưa tìm được giải dược, đây là biện pháp tốt nhất đối với Diêm thúc thúc.”
Phi Nhi lau chóp mũi, ủy khuất gật đầu:
“Được rồi, ta đây cùng Lãnh thúc thúc, Lãnh…… Tĩnh Nhi đi trước.”
“Phi Nhi, Lãnh Tĩnh… hắn đối với ngươi……”
“Yến ca ca,” Phi Nhi đánh gãy lời nói của hắn, nắm tay hắn,
“Ta không có việc gì. Nhưng ngươi cần phải chiếu cố thật tốt cho Đa Duy, đừng để cho hắn đổ máu.”
“Diêm thúc thúc không thấy được ngươi sẽ không có việc gì, ta chỉ lo lắng Lãnh Tĩnh.”
“Tin tưởng ta, ta sẽ hảo hảo bảo hộ chính mình, nói cho Đa Duy, nhất định phải sống.”
“…… Ngươi phải lập tức xuất phát đi?”
“Đúng! Càng nhanh càng tốt.”
“……”
Đỗ Yến đối với Phi Nhi thật sự là hoàn toàn bội phục, nếu là chuyện tình có liên quan đến Diêm Vô Xá, nàng sẽ không có một chút do dự, hận không thể lập tức bay đi Vạn Độc môn lấy giải dược, để cho Minh Vương lập tức khôi phục. Hoặc đây là biểu hiện của tình yêu, yêu khẩn trương, yêu vội vàng, nhưng tràn đầy nhiệt huyết và trái tim xao động đi.
Ai, đây là cái gọi là « tình yêu » sao, hắn không nên biết thì tốt hơn.
Lãnh Húc thực hiểu được tâm tình cấp bách của Phi Nhi, phi thường hợp tác rời phòng, phân phó hộ vệ lưu lại, cùng Minh Vương tiến đến Vạn Độc môn, còn phải nghe theo sự an bài của bọn họ.
Phi Nhi không thèm để ý Lãnh Tĩnh giả ngây giả dại, chỉ cần có thể lấy được giải dược, Lãnh Tĩnh không có yêu cầu gì quá đáng, nàng cũng không sẽ có gì dị nghị. Nàng chạy nhanh trở về phòng, đơn giản thu thập một chút, cầm lấy bọc nhỏ y phục trở lại trong phòng Đa Duy, canh giữ ở bên người Diêm Vô Xá, chờ đợi bọn Lãnh Tĩnh chuẩn bị.
Chỉ chốc lát, Lãnh Húc nắm Lãnh Tĩnh đi tới, Đỗ Yến giúp Phi Nhi cầm lấy tay nải cùng hai túi nước, Phi Nhi trên môi Diêm Vô Xá khẽ hôn một chút, mới lưu luyến không rời mà rời khỏi phòng.
Lãnh Tĩnh hết thảy đều nhìn trong mắt, làm bộ như còn chưa tỉnh ngủ, hạ thấp mi mắt, không nói gì, ngoan ngoãn theo Lãnh Húc đi xuống lâu.
Đỗ Yến đưa bọn họ đi tới cửa, Lãnh Tĩnh đã ngồi ở trên một con ngựa màu trắng, Đỗ Yến giúp đỡ Phi Nhi lên ngựa, cùng hắn đồng kỵ. Lãnh Húc giúp bọn hắn cầm lấy tay nải, cưỡi một con hắc mã khác.
Đỗ Yến đem hai túi nước cột vào trên lưng ngựa, nhìn Lãnh Tĩnh liếc mắt một cái, đối Phi Nhi nói:
“Bảo trọng lấy mình, mọi thứ đều phải cẩn thận, đừng để cho người khác thừa cơ hội.”
Phi Nhi gật gật đầu:
“Yến ca ca, nhớ nói cho Đa Duy, đừng nghĩ tới ta.”
“…… Đây không phải là việc Diêm thúc thúc có thể khống chế, đứa ngốc.”
“Dù sao ngươi phải chăm sóc hẳn thật tốt!”
“…… Hảo hảo hảo, Yến ca ca sẽ cố hết sức.”
“Hảo, vài ngày sau gặp lại.”
“Ân, trên đường cẩn thận.”
Đỗ Yến vỗ vỗ cổ ngựa, an ủi sờ sờ, lui về phía sau hai bước.
Lãnh Húc đối Đỗ Yến chắp tay cáo biệt, hai con ngựa liền bắt đầu hướng phương hướngVạn Độc môn chạy vội mà đi……