Chương 17: Phiên ngoại 2: Chuyện cũ của người lớn – Phòng xưng tội

[Zerro Kiryuu]


Gió từ bên sườn núi kia thổi tới mang theo vị mằn mặn của biển khơi, hơi nước mênh mông, có chút gì đó tương tự như mùi của thứ chất lỏng đỏ tươi nào đó. Dính dớp, một khi chạm vào là dây dưa không dứt. Trời chiều dịu dàng hôn lên thế núi, in dấu môi hôn đỏ hồng, cố hết sức để đến gần, mệnh đã định phải lướt qua trong vô vọng, luân hồi không ngừng.


Một giáo đường nhỏ nằm núp dưới cây cổ thụ trên đỉnh núi, nhìn không thấy ánh dương, âm u ẩm ướt, chưa từng có ai đặt chân đến. Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại đặt chân tới con đường mòn dẫn lên đỉnh núi, rốt cuộc là thứ gì đã dẫn đường đây? Đẩy cánh cửa gỗ đã mục nát ra, đập vào mắt là những phím piano và organ hoen rỉ, mạng nhện bủa vây, phủ rải rác khắp nhà, như ẩn như hiện. Cửa sổ hai bên được thiết kế theo kiểu Pháp, nằm sát đất, gắn bằng pha lê, gió đập vào vang lên tiếng lạch cạch, cực kỳ giống với thu diệp cúc đang hờn giận. Sàn nhà bằng gỗ cũ kỹ ở cạnh cửa sổ nhẹ nhàng nhuốm ánh sáng phản chiếu năm màu lấp lánh, yêu dã mị hoặc.


Zero Kiryuu không phải là tín đồ, cậu thoải mái ngồi xuống hàng ghế dài phía trên, im lặng chờ đợi. Nếu cậu đoán không nhầm, giáo đường nhỏ trong lời đồn này có liên quan đến vampire… Nhưng mà sau trận thánh chiến kia, những kẻ thuộc về bóng đêm đã sớm mai danh ẩn tích, không bao giờ dính dáng… đến con người nữa. Ngay cả tổ chức đối địch là Hiệp Hội Thợ Săn cũng đã giải tán từ lâu. Có lẽ nên nói là thỏ ch.ết giết chó nhỉ? Zero Kiryuu cười giễu, cậu đã mất Bloody Rose rồi, việc gì phải đến đây, việc gì phải âm thầm chờ mong? Một trăm năm qua, vẫn… chưa thể quên sao?


Sắc trời dần tối, giáo đường không có đèn, ánh trắng mờ ảo trộm xuyên qua kẽ lá, tựa như sợi tơ trắng ngà thân mật quấn cùng sắc đồng của những cây đàn cổ. Trải qua thăng trầm, phản xạ ra màu xám gợn sóng bay múa trên vách tường, chập chờn ma quái.


Khi Zero Kiryuu đã buồn ngủ gà gật rồi, tiếng bước chân chầm chầm mới mơ hồ vang lên. Tiết tấu tao nhã không nhanh không chậm vượt qua bùn đất ướt sũng sương đêm, bước vào sàn gỗ khô ráo. Cây me đất tỏa thứ hương mát lạnh xua tan không khí oi bức. Zero Kiryuu ngừng thở, lặng lẽ lẻn vào nơi ấn nấp duy nhất, phòng xưng tội.


available on google playdownload on app store


Một trăm năm, cho dù năm tháng có dài lâu, cậu sẽ vẫn nhận ra tiếng chân quen thuộc kia ngay từ bước đầu tiên, hơi thở của hắn theo máu dần dần ăn mòn trái tim cậu, khắc sâu vào đây, vào ký ức của cốt tủy… Zero Kiryuu không dám chắc là hắn đã phát hiện ra cậu chưa, cậu chỉ đành bị động chờ đợi.


Tiếng chân bước không ngừng lại, lập tức đi về phía cuối giáo đường. Âm điệu của đàn organ phá lệ rõ ràng giữa màn đêm thanh vắng, như khóc như thương, uyển chuyển thì thầm, mê hoặc lòng người, ngay cả mỗi mạch máu cũng có thể cảm nhận được cơn rung động của những nốt nhạc. Đây không phải là khúc ca thánh khiết mà cây đàn organ đó nên tấu. Zero Kiryuu nhận ra bản nhạc này —- Đóa hồng cấm kỵ —- Trái cấm, rượu ngon còn ngây ngất lòng người hơn cả yêu đương, là yến hội hấp dẫn thiên sứ đọa đầy… Chỉ một đêm nay, chỉ một mình người.


Đây là… một… lời mời ư? Phòng nhỏ tối tăm ngược lại càng khiến mọi giác quan của cậu trở nên nhạy cảm. Trí nhớ đã bị niêm phong cất kín vào kho tựa như người kia, ưu nhã chiếm trọn trái tim. Cuối cùng… tưởng niệm điên cuồng không thể ức chế… khát khao chạm vào hắn, ôm hắn, hôn hắn…


[Kaname Kuran


Ngày đó, em đứng trên thiên thai nhìn xuống, xé vụn tờ giấy ghi địa chỉ mà hôm qua ta viết cho em, vụn giấy như hoa tuyết, rơi choáng váng mắt ta. Em không hề nhìn ta, chỉ nói nhỏ rằng, tương nhu dĩ mạt không bằng tương vong vu giang hồ*( )*. Thật ra ta muốn nói với em, câu kia dùng để chỉ hai con cá, còn chúng ta đâu phải. Đối với vampire mà nói, tương nhu dĩ mạt rất hạnh phúc mà? Tương vong vu giang hồ mà em nói, chỉ nên dành cho loài vật mà thôi.


*( )* Tương nhu dĩ mạt là giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn. Tương vong vu giang hồ là quên hết chuyện cũ.
Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.


Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.


Lời bình: Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao? Con người đối với tình cảm cũng như thế…”Tương nhu dĩ mạt”, có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác. “Tương nhu dĩ mạt” làm người cảm động nhưng “tương vong vu giang hồ” – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.


Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.
Source: Vietsciences via


Trời lạnh như thế, em chỉ mặc sơ mi đã chạy khỏi phòng, ngay đến dấu hôn trên cổ còn không buồn che giấu. Ta biết em không muốn đi, muốn nói để em ở lại chỉ là mơ mộng viển vông. Nhưng ta cũng có tôn nghiêm của mình, tình thế này, ta chỉ có thể rút lui.


Chỉ cần em vươn tay, ta sẽ ôm lấy em không ngần ngại. Nhưng em không làm thế. Em cô đơn đứng đó, gió gào thét như muốn mang em đi. Đúng rồi, em tựa như ngọn gió kia, tình tự quyết liệt, không thể nắm bắt, càng không thể dừng lại một chỗ vì ta. Khát vọng tự do là cái cớ mà em đinh ninh muốn lấy, ấy vậy nhưng ta không thể phản bác. Bởi vì… ta yêu em… Tuy ta chưa từng nói với em điều đó.


Một trăm năm qua, thực sự không hề dài với chúng ta. Ta dừng chân ở đây, cầu nguyện có một ngày gió sẽ quay lại, tìm đến nơi này. Ai nói chúng ta có thể gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau, nhưng không thể bên nhau? Ta không tin.


Giây phút đặt chân vào giáo đường này, ta biết, em đến rồi. Một mảnh tối tăm không nhìn được bất cứ cái gì, em còn muốn trốn làm chi nữa? Xung quanh đây đầy ắp hương vị của em, hơi hơi giống mùi hương lành lạnh của cỏ dã phong linh. Muốn bắt em thật dễ, nhưng ta không muốn em chỉ dừng lại chốc lát rồi lại trốn đi. Ta muốn tìm cách biến em trở thành gió xoáy, vĩnh viễn ở đây đảo quanh một người.


Em có nghe thấy không? Em đã trốn trong phòng xưng tội, vậy thì ta sẽ xưng tội với em. Mỗi ngày, ta muốn hút máu em, vuốt ve da thịt và hôn lên đôi môi mềm mại ấy. Ta muốn nghe tiếng rên rỉ khi em mất kiềm chế, nhìn đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của em mù mịt ham muốn. Sau đó giữ em thật chặt, để em, hoàn toàn thuộc về ta. Một lần rồi lại một lần, ở bên nhau mỗi ngày cũng không đủ, để em không thể nói lời chia ly, không thể nói, không ai sống được nếu phải tách biệt.


Ngày ấy, ta hối hận. Ta không phải con cá đó, chu du giữa biển khơi chịu nước nhấn chìm, bị thủy triều tưởng niệm đập vào người chi chít vết thương. Chúng ta tâm ý tương thông, cho nên ta biết, em cũng vậy. Buông tay vì quá cẩn thận, ngẫm nghĩ vài câu suốt một trăm năm, cũng chờ đợi hao mòn suốt một trăm năm. Đây đích thật là một chuyện cười.


Muốn nói xin em hãy ở lại, muốn hô câu thần chú mạnh mẽ nhất…


Tiếng đàn két một cái, dừng lại. Bóng đêm trở về vẻ yên tĩnh, tình tự nóng bỏng cuồng loạn dồn dập trong mạch máu không thể bình tĩnh được. Một căn phòng nhỏ hẹp tối tăm, hai người gắt gao ôm lấy nhau, nụ hôn nồng nhiệt quấy rối nhịp thở vững vàng. Không khí dồn dép nóng bừng lên vì ma sát, dần dần bành trướng mà không tìm được chỗ để giải tỏa.


Quần áo xé xuống vứt lung tung trên mặt đất. Kaname giữ chặt thắt lưng mềm mại của đối phương, hôn thẳng một đường dọc theo cần cổ duyên dáng. Nhịp thở hỗn loạn cùng tiếng nỉ non nhỏ vụn tựa như chất xúc tác khiến phản ứng càng thêm kịch liệt, hoa lửa văng khắp nơi. Ngón tay đỡ bên hông cậu thừa dịp hỗn loạn lặng lẽ tìm tới đốt xương cụt, nhẹ nhàng vỗ về tiểu huyệt bí mật, cẩn thận thăm dò.


“Kaname…” – Cơ thể cấm dục đã lâu không kịp thích ứng với ngón tay mảnh khảnh ấm áp. Kaname khẽ vuốt cánh môi dưới của cậu như an ủi, dụ dỗ đầu lưỡi linh hoạt cùng nhau nhảy múa, nước bọt tràn ra chạy dọc theo cằm, ngưa ngứa khó chịu, từ từ bị cảm giác mềm mại nóng ẩm thay thế, nhuộm tất thảy thành sắc hồng nhạt dịu dàng.


“Huhm, người Zero ướt hết rồi.” – Rút ngón tay ra, Kaname ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng, đỡ thắt lưng để cậu ngồi giạng chân trên đùi mình, ngửa đầu cắn lên xương quai xanh tuyệt đẹp của cậu, cười xấu xa.


“Anh… A…” – Cậu vừa muốn biện giải, song bên dưới đột ngột bị dị vật lấn chiếm, khẩn cấp đè ép bốn phía, khoái cảm bùng cháy. “Ưm…”


“Em mà thế là ta không nhịn được đâu…” – Câu chữ cợt nhả được thốt ra bằng giọng nói tao nhã, mang tới một thứ tình sắc khác thường. Zero Kiryuu dứt khoát cúi người áp lên vòm ngực ấm áp của hắn, cuốn lấy cái lưỡi là ngọn nguồn của trò đùa, hung hăng ɭϊếʍƈ ʍút̼.


Huyệt khẩu nhỏ hẹp từ từ mở ra, ôm ấp ngón tay mảnh khảnh của hắn, còn vang lên thứ tiếng khiến người khác ngại ngùng. Zero Kiryuu vòng tay quay cổ hắn, dựa vào cánh tay mạnh mẽ ở bên hông để nâng cơ thể lên. Một cơn đau thấu xương lan khắp tứ chi cậu, kích thích làm từng đốt ngón tay co rút. Zero ngẩng đầu lên, cảm giác dục vọng của người kia từng chút, từng chút xâm nhập vào cơ thể cậu, từng tấc nội bích bốc cháy, niêm mạc tựa như đang vẽ lại những đường gân hưng phấn của hắn.


Cánh tay đỡ hông cậu buông ra, toàn bộ cơ thể rơi xuống theo lực hút của trái đất, dục vọng đâm vào nơi sâu nhất. Đau đớn trộn lẫn với khoái cảm tryền vào đầu cậu, rối tung.
“Ưm… Sâu quá…”
“Zero…”


Từng tiếng gọi trầm thấp đè nén giống như thứ thuốc mê thượng đẳng, mê hoặc cho đại não quên đi bao rụt rè, quên đi bao nhục nhã để chạy theo đối phương, vội vàng tìm kiếm niềm vui vô ngần.


Dịch nóng kích thích tràng đạo co rút, hai người từ từ bình tĩnh lại sau khoảnh khắc cao trào. Mồ hôi dính dớp dán vào da thịt gặp phải không khí ẩm ướt, hóa lạnh.
Zero Kiryuu xoay người mò mẫm trên mặt đất, rút một cái áo ra đắp lên người xong lại tiếp tục lúi húi tìm tiếp.


“Đừng nháo!” – Cổ tay bị giữ lại, quặt ra sau lưng. Kaname nghiêm giọng cảnh cáo cậu trai đang ngọ ngoạy trên đùi.


“Anh!” – Cảm thấy Kaname trở nên khác thường, Zero nhanh nhẹn trốn khỏi sự khống chế của đối phương, chuẩn bị chuồn. Đột nhiên cậu vấp phải đống quần áo tạm bợ trên người, lọt vào vòng tay mạnh mẽ quen thuộc. Zero oán hận: “Cầm thú!”


“Hừm, lúc này ta không muốn phản bác em…” – Hắn cúi đầu thì thầm bên tai cậu. Kaname thuận tay xé đám quần áo quấn lỏng lẻo bên hông Zero, huyệt khẩu vừa say sưa xong rất dễ dàng xâm nhập.


“A…” – Zero quay lưng về phía Kaname nên không thể đẩy hắn được, động tác mạnh mẽ của hắn khiến cậu chỉ còn cách chống tay lên vách tường để giữ thăng bằng, phẫn nộ rít từng từ một. “Anh… A… Đủ rồi… Ưm… Đi ra…”


“Zero, một trăm năm, làm sao mới một lần mà đủ được?” Kaname cúi đầu tựa vào tấm lưng gầy của Zero, cười khàn, duỗi tay ra nắm lấy dục vọng đang đứng thẳng của cậu. “Không phải em cũng thế à?”
“…” – Đầu óc Zero trống rỗng, muốn cãi lại nhưng không thể nói được gì.


“Zero, ta yêu em.” – Giọng nói quyến rũ đánh tan chút lý trí cuối cùng còn sót lại của cậu. Không thể không thừa nhận, tình yêu gửi qua dòng máu không thể sánh được với một câu này. Cái gọi là thần chú mạh nhất, chắc cũng chỉ đến mức này mà thôi.


“Ừm…” – Khàn khàn đáp lại với vẻ hơi xấu hổ.
Kaname hôn lên sợi tóc bạch kim ẩm ướt, dịu dàng nói: “Thế nên, ở lại, được chứ?”
“Ừm.”


Đêm cứ có dài đến mấy cũng phải kết thúc. Hai người quấn quýt cả đêm, cuối cùng mơ màng chẳng biết ngủ lúc nào. Khi Zero tỉnh lại mới nhận ra mình đã nằm trên giường nệm thoải mái, người được tắm táp sạch sẽ, mặc áo ngủ mềm mại. Bên giường có cửa sổ sát đất thật lớn, rèm cửa he hé, bên ngoài ánh dương rưc rỡ, hai ba con chim nhỏ đứng trên ngọn cây í ới gọi nhau.


“Giết hết chim chóc trên thế gian, muốn cùng người ngủ yên sáng sớm.” – Quay đầu rơi vào cặp mắt màu rượu đỏ, cười mà như không.


Đây là câu thơ haiku của Takasugi, miêu tả người phụ nữ muốn giữ lại ân khách. Tiếng chim kêu biểu thị sáng sớm, cũng biểu thị giờ ly biệt. Chỉ có giết hết chim chóc trên thế gian mới có thể giữ người lại được chăng? Kaname, anh cũng điên cuồng như vậy?


“Thân là chí sĩ bị trục xuất mà lại viết một bài thơ thấp kém như vậy, mệt cho anh phải nhớ kỹ rồi!” – Zero chậm chọc, thuận tiện thay áo khoác mới, chuẩn bị đi bất cứ lúc nào.
“Hôm qua em nói sẽ ở lại.” – Kaname nửa quỳ ở mép giường, nhẹ nhàng nói.


“Nói vào lúc ấy mà anh cũng tin? Chẳng qua gặp dịp thì chơi thôi!” – Bằng không, sao còn phải trích dẫn câu thơ ấy? Kaname, anh cũng vậy thôi…


“Ân khách cố nhiên sẽ gặp dịp thì chơi không ngần ngại, nhưng ca kỹ lại rất chân thành!” – Kaname thở dài, kéo Zero ngồi xuống giường. “Zero, ta từng cho rằng giữa chúng ta không cần phải nói hẳn ra, em có thể cảm nhận được tình yêu của ta. Sau đó, ta phát hiện, ta sai rồi, em là một người không tin cả chính mình, hơn nữa thích suy nghĩ đến kết cục xấu nhất.”


“Zero, nhìn vào mắt ta.” – Kaname ngồi thẳng lại, đôi mắt màu rượu khóa kín người hắn yêu, nghiêm túc: “Ta yêu em, Zero, xin em hãy ở lại đi.”


Một trăm năm, không phải cậu chờ chính là một câu xác định này sao? Cậu trai ngày trước đứng trên thiên thai thật sự muốn nói, không phải chính là câu này sao? Nhưng rồi lời đến môi lại không thốt ra được, mất đi dũng khí. Xin hãy ở lại, ta yêu em. Một câu ngắn ngủi, trăm năm nhớ nhung…


“Tôi… cũng yêu anh, Kaname.”
Nụ hôn bỏng cháy dừng lại trên môi, không biết là ai đã kéo rèm che lại ánh dương, cảnh xuân mênh mang.**.TOÀN VĂN HOÀN.**






Truyện liên quan