Chương 5: Đệ ngũ chương
Vừa vào trong phòng, Mộc Nghị Tuyên lập tức đóng cửa lại, quay người phát hiện Hô Diên Khiên đang nắm lấy tóc hắn, nhắm hai mắt khẽ ngửi, vẻ mặt say mê làm hắn lập tức nỗi trận lôi đình, cố sức đẩy tên đăng đồ tử ra xa.
“Ngươi tới tiêu cục làm gì?!” Hắn một bên chất vấn, một bên lục lọi khắp phòng.
ch.ết tiệt, dao đâu, kiếm đâu, làm sao ngay cả chủy thủ cũng không có?
Sớm biết như vậy sẽ để sẵn trong phòng một lưỡi dao sắc bén, hiện tại cũng có thể một dao thiến đi tên sắc quỷ ghê tởm này, vì mình lấy lại công đạo!
“Đương nhiên là tới mời tiêu sư bảo hộ.” Nhún vai, Hô Diên Khiên đặt mông ngồi trên ghế, tự rót cho mình một ly trà, uống một hớp, thoải mái như đang trong phòng mình.
“Vậy ngươi cứ mời người khác, đừng tìm ta.” Tìm hết nữa ngày ngay cả một cây kim cũng không tìm được, Mộc Nghị Tuyên không còn cách nào khác đành từ bỏ, xoay người đối mặt với y, ánh mắt như lưỡi dao, hầu như muốn đem người trước mặt chém thành nghìn mảnh.
“Vì sao không được mời ngươi? Ngươi không cho, ta lại càng muốn.” Buông cái chén, Hô Diên Khiên đứng dậy đi về phía hắn, ngôn từ có một chút buông thả.
Thân là Thiền Vu, muốn cái gì sao không chiếm được? Duy chỉ có Tuyên làm y thất bại.
Cũng trở thành người của y rồi, nhìn thấy y liền đưa ra vẻ mặt lạnh lùng, cứ như y là ôn thần, thật sự là làm tổn thương trái tim y!
“Ngươi…ngươi muốn làm gì…” Cảm giác áp lực mãnh mẽ đến gần, Mộc Nghị Tuyên vô thức thối lui về vách tường phía sau, căn bản tránh cũng không thể tránh, liền bị đối phương giam cầm giữa hai tay.
Đem người nọ vây trong ngực, Hô Diên Khiên nâng cằm hắn lên, thâm tình nhìn hắn nhẹ giọng : “Thắt lưng còn đau không?”
Khi đang nói chuyện, bàn tay to đã mò tới hông hắn, khẽ vuốt ve.
Chính mình đêm qua dốc sức như vậy, cũng có kiểm tr.a qua, không thấy Tuyên bị thương, hơn nữa cuối cùng hắn cũng cảm thấy thật sảng khoái, ý loạn tình mê, liên tục gọi tên y.
Chẳng lẽ chê y chỉ làm một lần, không đưa hắn lên cực điểm khoái cảm?
“Ngươi đừng chạm vào ta!” Giống như bị phỏng, Mộc Nghị Tuyên tức giận kêu to, cái ót thiếu chút nữa đụng vào khung cửa.
“Cẩn thận một chút, đụng bị thương ta sẽ đau lòng.” Đem hắn ôm vào trong ngực, xoay người ngồi lên ghế, ép đối phương ngồi lên đùi y.
Nhưng Mộc Nghị Tuyên không để cho y tùy ý xếp đặt, giãy dụa thân thể thi triển khinh công ly khai, lại bị Hô Diên Khiên nhanh tay lẹ mắt kéo lại, dùng thân thể trói hắn vào trong ngực, cũng thuận tay điểm huyệt đạo hắn, lúc này mới làm Mộc Nghị Tuyên yên tĩnh lại.
“…” Mộc Nghị Tuyên bất đắc dĩ, miệng không thể nói, tay không thể động, chỉ còn con ngươi có thể duy chuyển, hung hăn trừng mắt nhìn người đang khinh bạc mình.
“Được rồi, đừng náo loạn, để ta xem thương thế của ngươi.” Hô Diên Khiên vừa nói vừa cởi đai lưng hắn, bàn tay to cũng đi xuống sờ soạng.
Mộc Nghị Tuyên vừa thẹn vừa giận, huyệt đạo bị điểm, chỉ có thể mở to mắt trừng trừng nhìn quần mình tuột xuống mặt đất, hai chân thon dài trong nháy mắt phơi bày trước mặt người khác, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, đỉnh đầu cũng sắp bốc khói.
“Có chút sưng đỏ, hoàn hảo ta có đem theo dược.” Tỉ mỉ kiểm tra, Hô Diên Khiên phát hiện bộ vị kia ban sáng đã thượng dược vẫn còn sưng đỏ.
“Ô…” Những lời hắn nói càng làm mặt Mộc Nghị Tuyên đỏ hơn, hắn không cần nghĩ cũng biết đối phương nói đến cái gì. Nơi riêng tư bị người khác nhìn như vậy, làm hắn vừa giận vừa thẹn, ngoại trừ dùng ánh mắt biểu đạt tức giận cũng không thể làm gì hơn.
Hô Diên Khiên từ trong ngực đem ra một bình sứ, mở nắp bình, dùng ngón trỏ dính một ít cao lục sắc hướng giữa đùi hắn dò xét.
“Ân…”
Nói ra cũng kỳ lạ, mông đang nóng rát chạm phải thuốc mỡ liền cảm thấy mát lạnh, thật thoải mái…
“Thoải mái hơn không?” Thấy trán hắn giãn ra, thân thể cứng ngắc cũng thả lỏng, Hô Diên Khiên nhịn không được nở nụ cười.
Mộc Nghị Tuyên không gật cũng không lắc đầu, dứt khoát nhắm lại hai mắt không nhìn tới y.
“Được rồi, đây là dược thượng hạng a.” Hô Diên Khiên không vì hắn lạnh nhạt mà sinh khí, đưa tay giải khai huyệt đạo hắn.
Vừa được tự do Mộc Nghị Tuyên vội vàng hướng phía ngoài chạy đi, quên mất quần dài đang nằm trên mắt cá, vấp một cái, xém chút nữa mặt mũi bầm dập, may mà Hô Diên Khiên nhanh tay kéo hắn lại.
“Cẩn thận một chút.” Hô Diên Khiên vòng tay đem hắn một lần nữa quay về trong ngực y.
“Buông.”
“Được rồi, đừng cáu kỉnh như hài tử nữa, ta vào kinh lần này có chuyện quan trọng, ngươi phải theo ta.”Nói đến chính sự, giọng điệu Hô Diên Khiên nghiêm túc hẳn lên.
Hắn tới vùng Trung Nguyên, chủ yếu là để hòa thân, dừng ở trấn này mấy ngày, nếu còn không đi e rằng sẽ lỡ hành trình.
Bất quá, hắn hiện tại vào kinh thành cũng không phải để hòa thân, mà chủ yếu gặp hoàng đế Thiên Triều nói rõ, hắn đã có ý trung nhân, từ chối việc hòa thân.
“Ta không cần cùng ngươi thượng kinh, không đi.” Vừa nghe đến hai chữ kinh thành, Mộc Nghị Tuyên càng giãy dụa.
Trước đây mẫu hậu vì muốn hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đã năm lần bảy lượt bày mưu hãm hại hoàng huynh, làm hắn cảm thấy vô cùng khổ sở. Huống hồ hắn ly khai kinh thành, chính là muốn trốn tránh tai họa, lúc này trở lại, khó đảm bảo sẽ không gặp chuyện phiền phức.
Không nói những thứ khác, chỉ cần thân thuộc của mẫu hậu nhận ra, hắn cũng không biết phải xử xự thế nào?
“Không muốn cũng phải đi, ngươi mà không đi, ta liền trước mặt mọi người trong tiêu cục lột mặt nạ của ngươi, cởi y phục của ngươi,nói cho tất cả mọi người biết ngươi là người của ta.” Hô Diên Khiên bị hắn cự tuyệt, liền uy hϊế͙p͙.
Hắn cũng từng nghĩ đi kinh thành xử lý tốt việc hòa thân, rồi quay lại tìm Tuyên, nhưng Tuyên hôm nay tránh hắn như rắn rết, chờ hắn quay lại người này chắc đã sớm chạy mất, chi bằng cứ mang hắn theo cho an toàn.
Hơn nữa dọc đường đi còn có thể bồi dưỡng tình cảm, hắn không tin, chân thành của mình không làm Tuyên cảm động.
“Ngươi…” Chưa từng thấy qua người nào vô lý như thế, Mộc Nghị Tuyên tức giận đến không nói ra lời, hoàn toàn vô kế khả thi.
Hắn rất muốn lập tức đem Phùng Khiên đá ra khỏi tiêu cục, nhưng hắn đánh không lại người này, hơn nữa đối phương còn nắm bắt được nhược điểm của hắn, nếu làm lớn chuyện này, người bất lợi chắc chắn là hắn!
“Đừng gọi ngươi a, kêu ta Khiên.” Hô Diên Khiên yêu cầu, trong mắt tràn đầy sủng nịch.
Muốn con báo con nghe lời cũng không phải dễ, không còn cách nào khác là uy hϊế͙p͙ hắn đi vào khuôn khổ, còn nhiều cơ hội để thu phục tâm con báo con.
“Phi, có quỷ mới gọi thế.” Mộc Nghị Tuyên nhìn hắn bằng nửa con mắt.
“Nhưng không biết hôm qua ai lại gọi lớn như vậy, mọi người ở phòng bên cạnh cũng nghe được.” Hô Diên Khiên khẽ nhướng đuôi lông mày.
Những lời này làm gương mặt Mộc Nghị Tuyên nháy mắt đỏ bừng, bực bội run người, hai bàn tay siết chặt.
Hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Phùng Khiên, lúc ý loạn tình mê, trong miệng hắn toàn là rên rỉ, một lần lại một lần van xin Phùng Khiên đừng típ tục giày vò hắn.
Lẽ nào âm thanh ɖâʍ loạn đều bị người khác nghe thấy?
“Đùa ngươi thôi, ta đã bao hạ nguyên gian khách sạn, không có người khác trọ a.” Hô Diên Khiên thấy mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, sợ hắn thực sự nỗi giận, liền mở miệng trấn an.
“Cút đi, ta không muốn thấy ngươi.” Biết chính mình lại bị đùa giỡn, hắn cắn răng chỉ ra phía cửa.
“Được rồi, ta sẽ không quấy rầy ngươi nghĩ ngơi, giờ thìn ngày mai ta đến đón ngươi.” Hô Diên Khiên buông hắn ra. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, bức bách hắn quá cũng không tốt.
Lúc này cương quyết chống lại cũng không được, hắn cứ giả vờ rồi tìm cách thoát thân sau?
Nghĩ như vậy, con mắt Mộc Nghị Tuyên liền đảo tròn, tính toán kế sách.
“Cùng ngươi đi cũng được, ngươi cũng biết người ta có thương tích, ngày mai ngươi tới muộn một chút, để ta còn nghĩ ngơi thêm chốc lát.”
Nhìn chằm chằm bóng lưng nam nhân, Mộc Nghị Tuyên hừ nhẹ một tiếng. Cho hắn là quả hồng mềm mặc người khác điều khiển sao, hắn đánh không lại, không lẽ trốn cũng không khỏi?
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Hô Diên Khiên liền đi tới Trường Phong tiêu cục, vừa vào cửa liền gặp Ngô tổng tiêu đầu ra đón tiếp, tùy ý hàn huyên hai câu, liền hỏi tới Mộc Nghị Tuyên.
“Dịch Tuyên hắn còn đang thu thập hành lý, lập tức ra tới.”
“Ta tới phòng chờ hắn.” Một ý niệm xẹt lên trong đầu, Hô Diên Khiên liền hướng Ngô tổng tiêu đầu nói một tiếng, liền đi đến gian phòng của Mộc Nghị Tuyên.
Ngay khi hắn nhấc tay định mở cửa, cửa phòng đột nhiên bị kéo ra, Mộc Nghị Tuyên toàn thân trang bị gọn gàng thấy y đứng ngoài cửa, hai mắt mở to, lui một bước dài.
“Vừa lúc ngươi đã chuẩn bị tốt, liền đi thôi.” Ánh mắt sắc bén nhìn tới bao quần áo trên lưng Mộc Nghị Tuyên, Hô Diên Khiên khẽ cười trộm trong lòng.
Hắn quả nhiên không đoán sai, thái độ Tuyên hôm qua chuyển biến quá nhanh, rõ là có ý đồ, cho nên sáng nay trời vừa sáng hắn đã tới.
“Ngươi sao lại tới sớm như vậy?” Chột dạ cởi bao quần áo trên người xuống, Mộc Nghị Tuyên cười gượng gạo.
“Đương nhiên là tìm ngươi.”
Vừa dứt lời, Hô Diên Khiên liền túm hắn một mạch lướt qua phòng khách, không thèm để ý đến vài tiêu sư đang đi lại, mạnh mẽ đem Mộc Nghị Tuyên đẩy lên xa mã đã chuẩn bị sẵn.
“Ta không ngồi xe, ta muốn kỵ mã.” Bị bắt ngồi vào trong xe ngựa, chợt thấy Hô Diên Khiên rất nhanh cũng chui vào, ngồi ở bên cạnh hắn, Mộc Nghị Tuyên không cam lòng kháng nghị.
Hắn hiện tại không muốn nhất chính là nhìn thấy tên đăng đồ tử này, sao có thể nguyện ý cùng hắn ngồi chung xe.
“Xuất phát.” Hô Diên Khiên không để ý đến hắn, ra lệnh cho xa phu.
“Ngươi điếc a, ta nói muốn kỵ mã.”
Nhưng vô luận hắn rống thế nào, Hô Diên Khiên cũng làm như không nghe thấy nhắm mắt nghĩ ngơi, không còn cách nào hơn bèn quay đầu qua chỗ khác… hờn dỗi.
Mã xa lắc lư tiến về phía trước, đối mặt với Hô Diên Khiên, Mộc Nghị Tuyên vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhiều lần quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.
“Ngủ.” Đột nhiên Hô Diên Khiên vươn tay kéo vai hắn nằm xuống, nhích lại gần thân thể hắn, khoảng cách chỉ đủ để hắn không cảm thấy khó chịu.
“…” Trong chớp mắt, Mộc Nghị Tuyên liền hiểu rõ tâm tư đối phương, trong lòng cảm thấy ấm áp, thân thể cứng nhắc cũng dần dần thả lỏng.
Kỳ thực, sở dĩ Hô Diên Khiên chọn mã xa chính là vì lo lắng thân thể hắn còn chưa hảo, nếu như kỵ mã, e rằng rất cực nhọc, chỉ không nghĩ tới hắn lên xe ngựa lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Nằm nghiêng bên trong xe, Mộc Nghị Tuyên nhiều lần bị lay động của mã xa làm giật mình thức giấc, khẽ giương mắt nhìn người bên cạnh, dường như đang lo lắng cái gì.
“Hảo hảo ngủ, ta sẽ không chạm vào ngươi.” Bất đắc dĩ thở dài, Hô Diên Khiên vỗ nhè nhẹ lên vai hắn.
Mộc Nghị Tuyên hôm qua vội vàng chuẩn bị hành lý, mãi đến khuya mới ngủ, nhưng cũng không dám ngủ quá sâu, sợ thức dậy muộn sẽ bị Hô Diên Khiên bắt được, nên ngủ được hai canh giờ liền thức dậy.
Cả đêm không được ngủ ngon, hơn nữa vết thương trên người tuy đã thượng dược nhưng vẫn làm hắn mệt mỏi khó chịu.
Nghe Hô Diên Khiên đảm bảo, hắn mới nhắm lại hai mắt, ngủ thật say.
Thấy hắn rốt cuộc cũng ngủ, Hô Diên Khiên cẩn thận đắp chăn cho hắn, chăm chú nhìn dung nhan hắn ngủ.
Mộc Nghị Tuyên ngủ một giấc đến tận khi trời sập tối mới tỉnh dậy, liền phát hiện mã xa đã dừng lại, Hô Diên Khiên cũng không có trong xe.
Xốc lên màn xe, thò đầu nhìn bốn phía xung quanh, mây mù dày đặt cỏ dại tràn lan dưới chân, cũng không biết đây là đâu.
Hắn duỗi lưng từ trên xe nhảy xuống, giương mắt nhìn tới một chổ không xa đang phát ra ánh lửa, người nào đó đang ngồi bên cạnh, không ngừng châm lửa.
“Tỉnh.” Hô Diên Khiên quay đầu lại thấy hắn, liền mỉm cười.
“Đây là nơi nào?” Tuy rằng không muốn cùng hắn nói chuyện, nhưng lại nhịn không được mà hỏi.
“Chúng ta bỏ lỡ thời điểm vào thành, xem ra tối nay phải chấp nhận ở chỗ này một đêm.”
Nói xong, thấy Mộc Nghị Tuyên xoa xoa hai bàn tay có chút run rẫy, liền cởi ngoại bào khoác lên người hắn.
Y cử động làm Mộc Nghị Tuyên nhảy dựng, trực giác phản ứng liền muốn gạt tấm áo choàng ra khỏi người, lại bị Hô Diên Khiên nhanh tay lẹ mắt đè lại.
“Trong núi ban đêm có chút lạnh, khoát, không được cởi.”
Biết đối phương hảo tâm, Mộc Nghị Tuyên không khỏi đỏ mặt, dời đi lực chú ý, ánh mắt lướt qua khắp nơi, lại hỏi : “Xa phu đâu?”
“Ta bảo hắn đi tìm nguồn nước.” Hắn biết Tuyên có đem theo lương khô, cho nên liền phái xa phu đi múc nước.
“Nga.” Có lửa, hơn nữa còn có áo choàng của đối phương, hắn dần dần không hề cảm thấy lạnh.
Kỳ thực, hắn đối với nam nhân ấn tượng đầu tiên cũng không kém, chỉ là sau những chuyện phát sinh làm hắn khó mà quên được.
Chuyện mẫu hậu chống lại hoàng huynh, ly khai kinh thành cũng với các chuyện đã từng trải qua, làm hắn nhận ra con người rất ích kỉ, cũng khiến hắn tự tạo nên một lá chắn, không bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác. Người nam tử đột nhiên xuất hiện, đối với hắn dây dưa không rõ cũng làm hắn hoang mang cảnh giác.
Hắn không rõ vì sao Phùng Khiên năm lần bảy lượt dây dưa với hắn?
“Còn lạnh không?” Thấy hắn ngẩn người, Hô Diên Khiên đột nhiên đưa tay,áp hắn vào trong lòng ngực.
“Ta không lạnh, trả lại cho ngươi.” Đột nhiên bị ôm, làm toàn thân Mộc Nghị Tuyên cứng ngắc, hắn ra sức từ trong lòng nam nhân giãy ra, đem áo choàng trả lại cho hắn.
“Ngươi chạy trốn nhanh như vậy, không phải là sợ ta chứ.” Hô Diên Khiên không nhặt áo choàng, một mặt dõi theo hắn.
“Ta mới không sợ ngươi.” Mộc Nghị Tuyên tỏ ra không chút yếu thế hừ một tiếng. Rời xa đống lửa, lại không có áo khoác, hắn liền cảm thấy lạnh run.
“Không sợ thì tới đây, lạnh ch.ết cũng là do chính ngươi làm ra.”
“Hừ, tới thì tới, ai sợ ngươi.” Chịu không được kích thích, Mộc Nghị Tuyên quyết định đi tới vị trí cách xa đối phương nhất.
Trở lại bên đống lửa, ánh lửa ấm áp lần thứ hai vây quanh hắn, làm hắn thoải mái thở dài một tiếng.
“Tuyên, ta rốt cuộc là điểm nào chọc ngươi chán ghét, ngươi nói ra, ta sẽ sửa.” Hô Diên Khiên thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ đi tới bên cạnh hắn.
“Chỗ nào cũng đáng ghét.” Hắn giở giọng xem thường, đứng lên chuẩn bị ly khai xa nam nhân một chút.
Do nhớ lại lúc Phùng Khiên nhìn thấy mặt thật của hắn liền kinh ngạc, hắn khinh thường nhất chính là loại người trông mặt mà bắt hình dong. Nếu có một ngày hắn chợt xấu xí, không tin người này khi đó còn liếc mắt nhìn mình. Chỉ là nhìn trúng bề ngoài của hắn thì cũng không xem là thật lòng thật dạ.
“Ta nói là sự thực, ta thực lòng thích ngươi, chỉ là hôm đó, ta cho rằng ngươi toàn tâm toàn ý theo ta, ta mới…” Hô Diên Khiên vội vàng đứng lên, lo lắng giải thích.
Lẽ nào thật muốn y đem tim mình móc ra, Tuyên mới tin tưởng y?
“Câm miệng, nói thêm một câu, ta liền giết ngươi.” Tức giận đến run cả người, nhớ tới mình chật vật cả một đêm, Mộc Nghị Tuyên liền muốn giết người.
“Hảo, hảo, không nói là được, chỉ cần ngươi không né tránh ta là tốt rồi.” Ycũng không hối hận việc làm đêm hôm đó, tuy rằng xúc phạm hắn, nhưng ít ra cũng có được hắn, tuy rằng ngắn ngủi nhưng cũng là một hồi ức đẹp.
“Cút ngay.”Đối với tiếp cận của y làm hắn cảm thấy không vui, Mộc Nghị Tuyên xoay người đánh một quyền về phía cằm Hô Diên Khiên, lại bị hắn nhanh nhẹn cản lại.
“Tuyên, ngươi đừng kích động như vậy.” Đưa nắm tay hắn đến bên môi hôn nhẹ một cái, đôi mắt sắc nâu thâm tình chăm chú nhìn hắn.
“Ngươi thật sự là đáng đánh.” Đỏ mặt thu hồi nắm tay, Mộc Nghị Tuyên vừa tức vừa bất đắc dĩ.
“Là ta thiếu ngươi, người muốn đánh thế nào cũng được.” Cười hì hì, Hô Diên Khiên tiến sát lại hắn, định hôn trộm.
“Đại gia, đại gia, không tốt.” Đúng lúc này, tiếng gào xa phu truyền đến.
Chuyện tốt bị cắt đứt làm Hô Diên Khiên tức giận quay đầu lại, trừng mắt nhìn xa phu đang hoảng hốt chạy tới, “Đêm hôm khuya khoắc, hô to gọi nhỏ cái gì.”
“Đại gia, có sơn tặc… đang đuổi theo một cô nương…” Xa phu thở hổn hển đáp, sắc mặt trắng bệch.
“Sơn tặc? Cô nương?” Mộc Nghị Tuyên nghe nói thế, mày nhíu lại, liền muốn tiến tới xem có chuyện gì.
“Vậy ngươi còn không mau đi thu thập, chúng ta lập tức rời đi.” Hô Diên Khiên vội kéo hắn đi về phía mã xa.
“Chậm đã, ngươi sao thấy người ch.ết mà không cứu?”
“Cứu cái gì, đêm hôm khuya khoắc một cô nương lại chạy lên núi, bị bắt cũng do nàng ta tự tìm lấy.” Tai nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn, Hô Diên Khiên nhíu mắt, trực giác linh cảm chuyện này có điều kỳ quặc.
Cô nương gia đình bình thường làm sao có khả năng nữa đêm chạy ra vùng đồng trống hoang vu, còn bị một đám sơn tặc đuổi theo, trong đó nhất định có vấn đề. Với thân phận Thiền Vu của y, ở ngoại quốc thì càng phải cẩn thận trong mọi việc, không được dính vào những chuyện rắc rối, bởi vậy y cũng không có ý định xen vào chuyện người khác.
“Ngươi thực sự là tàn nhẫn, nói không chừng cô nương kia đi tìm người, hoặc giống như chúng ta bỏ lỡ thời gian vào thành.” Mộc Nghị Tuyên gạt tay hắn, thở hổn hển từ trên mã xa nhảy xuống, chạy vào hướng rừng cây.
Thấy có người gặp nạn liền bỏ chạy, tiếc cho hắn có một thân võ công, thực sự là tên mặt người dạ thú!
“Cứu mạng a, cứu mạng a…” Âm thanh suy yếu từ trong rừng cây truyền đến, trong bóng tối mơ hồ chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn lảo đảo hướng bọn họ chạy tới.
“Người nào?” Mộc Nghị Tuyên lập tức vọt tới.
“Cứu…” Một cô nương vận bố y chạy đến trước mặt hắn, chừng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc tai lộn xộn, bộ dáng nhếch nhác.
Bởi vì chạy quá nhanh, nàng không cẩn thận vấp phải váy trước, may mà có Mộc Nghị Tuyên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, kéo nàng dựa vào ngực.
“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Nhẹ nhàng đỡ cô gái đứng vững, hắn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Công tử cứu ta với, có kẻ xấu…” Cô gái vừa nói xong liền ngã xuống, ngất đi.
Lúc này, Hô Diên Khiên từ phía sau đuổi tới, bụi cỏ trước mặt cũng truyền tới tiếng sột soạt, không bao lâu sau, mấy người hán tử từ trong rừng cây chui ra, trên tay cầm đao kiếm, diện mạo dữ tợn.
Bị bao vây bốn phía, Mộc Nghị Tuyên không nói hai lời liền đem cô gái đẩy vào trong ngực Hô Diên Khiên.
“Ngươi đem nàng ôm lên xe ngựa đi.”
Hô Diên Khiên vừa mới tiếp nhận cô gái, tên sơn tặc cầm đầu đã lấy đao chỉ vào hắn : “Thức thời thì đem cô gái giao ra đây, bổn đại gia liền tha cho cái mạng nhỏ của các ngươi.”
“Dựa vào cái gì muốn chúng ta giao người.” Mộc Nghị Tuyên trợn mắt, đối với đám sơn tặc kiêu ngạo này tràn đầy bất mãn, quyết định hảo hảo thi thố tài năng.
Nghe hắn nói chúng ta, Hô Diên Khiên vô cùng vui vẻ, nhưng hành động tiếp theo của Mộc Nghị Tuyên làm hắn đau đầu không ngớt.
“Hảo tiểu tử, các huynh đệ, lên.” Sơn tặc đầu mục ỷ người đông thế mạnh, không để bọn họ trong mắt, liền bắt tay vào vây đánh.
Hét lớn một tiếng, Mộc Nghị Tuyên một quyền đấm lui một tên, sau đó quay người quét chân làm một tên nữa ngã ngửa, nắm đấm mạnh mẽ nhanh như gió, tạm thời chiếm thượng phong.
“Bọn họ có nhiều người, không thể ham chiến, đi mau.” Hô Diên Khiên đánh giá bọn sơn tặc, phát hiện chiêu thức bọn họ phối hợp rất ăn ý, rõ ràng có trải qua huấn luyện không giống sơn tặc bình thường.
“Ngươi mới phải đi, ta còn phải thu thập bọn họ.” Đang cao hứng, Mộc Nghị Tuyên đem oán khí mấy ngày nay toàn phát tiết trên người bọn sơn tặc, không hề để ý đến lời cảnh báo của Hô Diên Khiên.
“Nghe lời ta, đừng đánh nữa.” vội vã đem cô gái an trí trên mã xa, y vội xoay người chạy đến bên Mộc Nghị Tuyên, thay hắn ngay chặn không ít công kích. “Ngươi đừng quên nhiệm vụ của ngươi là hộ tống ta thượng kinh.”
Được y nhắc nhở, Mộc Nghị Tuyên cũng khôi phục bình tĩnh. Hắn vốn chỉ muốn cứu cô gái, nếu đã cứu được người, cứ hiếu chiến cũng không khôn ngoan.
Nhưng vừa nghĩ thông điểm này, vừa muốn rút về mã xa, đám sơn tặc liền bao vây , chặn đứt đường lui.
Đang ân hận chính mình lúc nãy không tỉnh táo làm càn, đột nhiên trên trời vang lên một tiếng hô to, một bóng đen cao lớn từ trên trời giáng xuống.
“Thiếu gia, ta tới giúp ngươi.” Thân ảnh người nọ liên tiếp xuất quyền, ngay lập tức mấy gã sơn tặc trước mặt liền ngã xuống, đúng là Bồ nô.
“Bồ nô!” Thấy người vừa đến, Hô Diên Khiên nhíu mày.
Từ khi quyết định phải ôm mỹ nhân về, sợ Bồ nô cản trở, liền phái hắn tiến kinh làm việc.
Hắn thế nào lại ở chỗ này?
Bồ nô vừa xuất hiện, cuộc chiến lập tức nghịch chuyển, chỉ thấy hắn hai, ba phát liền đánh ngã mấy tên sơn tặc, những người còn lại thấy tình hình không ổn, vội vàng bỏ chạy.
“Thiếu gia, không sao chứ.” Bồ nô thu hồi nắm tay, đi tới trước mặt Hô Diên Khiên, cung kính cúi đầu.
“Không phải ta kêu ngươi vào kinh sao, ngươi sao còn ở nơi này.”
“Thuộc hạ đã sớm giả quyết mọi chuyện, vì lo lắng cho thiếu gia liền vội vã quay trở lại.
“Thôi, ngươi cũng đã trở lại, liền cùng ta lên đường.” Xác định Mộc Nghị Tuyên không bị chút thương tích nào, Hô Diên Khiên phất phất tay, cũng không quá để ý.
“Cô gái vẫn còn hôn mê, chúng ta tìm đại phu tới xem nàng ta thế nào.” Mộc Nghị Tuyên thấy chủ tớ bọn họ một hỏi một đáp, cũng không có xen vào, lúc này thấy Hô Diên Khiên muốn đi, lập tức mở miệng.
Nghĩ đến phiền phức trên xe, Hô Diên Khiên lại thở dài.
“Như vậy đi, ngày mai tới trấn trên, chúng ta thỉnh cho nàng một đại phu, sau đó sẽ rời đi được không?”
Mới vừa rồi Tuyên nói hai chữ “chúng ta”, hai chữ này biểu hiện y và Tuyên đã thành người một nhà, đây là hảo hiện tượng a, y cũng không muốn vì cô gái lai lịch bất minh kia làm phá vỡ quan hệ hai người.
“Như vậy cũng tốt.” Mộc Nghị Tuyên gật đầu, trong lòng đối với Hô Diên Khiên có chút thay đổi. Hắn không nghĩ người này suy nghĩ tỉ mỉ, chu đáo đến vậy.
Ba người đi về phía mã xa, lúc này mới phát hiện trên mã biên không có một bóng người.
“Xa phu nhất định đã chạy mất.” Hô Diên Khiên dở khóc dở cười.
Xa phu tám phần mười là nhát gan sợ dính vào phiền phức, ngay cả mã xa cũng không cần chạy trốn mất.
“Thực sự là một người nhát gan!” Mộc Nghị Tuyên nhún vai, hừ một tiếng.
“Cũng không trách được hắn, hắn cũng chỉ là người đánh xe thôi.”
“Ngươi cũng hào phóng như vậy buông tha ta thì tốt rồi.” Hắn bất bình lẩm bẩm một câu, lại bị Hô Diên Khiên nghe được.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta cái gì cũng không có nói.”
Mộc Nghị Tuyên giả ngu, Hô Diên Khiên cũng không muốn vạch trần, nếu nói nhiều, làm ầm ĩ không khéo lại phá hủy khoảng cách khó khăn lắm y mới kéo gần lại.
Hoàn chương 5.