Chương 5
“Bệ hạ, đầu thai còn chưa nhập bồn
(chưa tiến vào xương chậu)
, thai vị có chút không thuận lợi, vi thần phải chỉnh ngôi thai cho bệ hạ.” Giang thái y đã sớm phát hiện thai vị bất chính, nhưng nghĩ nhu cầu cấp bách của hoàng đế bây giờ là khôi phục thể lực, nên không thông báo sớm, cho đến tận khi đau bụng sinh dồn dập theo quy luật mới nói đến việc cần thuận thai.
Mộ Dung Dật Thần thể lực chống đỡ hết nổi, mơ mơ màng màng gật đầu. Theo động tác Giang thái y, hắn từ từ phát hiện điểm bất đồng so với lần trước. Lần trước lão thái y hướng xuống dưới mà ấn đẩy, lần này hình như chuyển động về phía giữa, cả bụng giống như bị một đôi bàn tay to không ngừng bóp nghiến xoắn vặn, mang đến đau đớn không chút nào kém hơn lần thuận thai vừa rồi, nhưng Mộ Dung Dật Thần không hề phát ra một chút thanh âm, bởi vì theo kinh nghiệm của hắn, kêu gào đối với việc sinh hạ thai nhi không hề có chút trợ giúp nào.
Nhâm Thiên Hoa thấy hoàng đế bệ hạ dường như đang dùng rất nhiều sức lực, nhưng lại nhắm nghiền hai mắt, mồ hôi lạnh ứa ra, toàn thân run rẩy, một tiếng rên rỉ cũng không có, y thử kêu hai tiếng, hoàng đế cũng không phản ứng, mới thần sắc bối rối hỏi Giang thái y, “Giang thái y, ông xem có phải bệ hạ đã ngất đi rồi không?”
Đau bụng sinh vừa lúc tạm thời hòa hoãn, Giang thái y cầm ống tay áo xoa xoa mồ hôi trán, vừa chú ý thần sắc của hoàng đế vừa bắt mạch, “Không phải ngất, bệ hạ thanh tỉnh.”
“Vậy tại sao run rẩy đến thế mà vẫn không có một chút thanh âm?” Nhâm Thiên Hoa vẫn luôn rất căng thẳng, tiếp tục truy vấn.
Mộ Dung Dật Thần đau đến gồng cứng người, lúc đó nghe thấy Nhâm Thiên Hoa gọi tên hắn, tất nhiên không muốn phản ứng, hiện tại cung lui ngừng một lát mới tranh thủ nhắm mắt dưỡng thần thì liền nghe thấy y hô to hoán nhỏ, thật sự chịu không được mới hơi mở hai mắt, gầm nhẹ một tiếng, “Câm miệng! Lau mồ hôi!”
Nhâm Thiên Hoa thấy hoàng đế quả nhiên thanh tỉnh, còn có khí lực khiển trách mình, trong lòng vô cùng yên tâm, vội vàng ân cần lau mồ hồi cho hắn.
Chỉ chốc lát sau, thân thể Mộ Dung Dật lần nữa căng thẳng, mọi người lại trong trạng thái khẩn trương.
Nước ối vì quá trình thuận thai mà đã chảy ra không ít, bụng hoàng đế xẹp đi rõ ràng, nhưng thai nhi vẫn chưa hoàn toàn vào chính vị, Giang thái y có chút nóng ruột, lão do dự liên tục, quyết định thử lại một loại phương pháp, “Bệ hạ, nước ối sắp cạn rồi, vi thần muốn dẫn một chút duyên sinh thủy vào trong dạ con, đây thật ra là một loại dược vật tương tự như nước ối, không nguy hiểm cho hoàng tử, chỉ giúp kích thích tăng co thắt mỗi lần cung lui, bệ hạ sẽ cảm thấy đau hơn một chút.”
“Ừ.” Mộ Dung Dật Thần đáp ứng, hắn cảm thấy chẳng có gì có thể đau đớn hơn thời khắc hài tử thứ nhất kia đi ra ngoài.
Giang thái y lót thêm vải nâng cao phần mông hoàng đế, dùng một ống dài và nhỏ đưa vào trong huyệt khẩu, rót vào thứ chất lỏng lạnh như băng, lại dùng vải bông ngăn bên ngoài.
Thai nhi đột nhiên tiếp xúc với dị vật lạnh lẽo, lập tức nhúc nhích, Giang thái y vội vàng dùng hai tay vững vàng khóa chặt thai vị, không để cho thai nhi lăn lộn lung tung.
Mộ Dung Dật Thần càng cảm nhận rõ đau đớn hơn cả, duyên sinh thủy này vừa tiến vào trong cơ thể, liền giống như một chiếc lưỡi trượt trong bụng đâm loạn, cộng thêm việc hài tử quẫy đạp, bị Giang thái y bên ngoài dùng sức ghìm chặt cơ thể, ba luồng ngoại lực khiến hắn bật lên tiếng kêu thảm, hai tay siết lấy áo ngủ bằng gấm phía dưới, đầu vai dùng sức đẩy thân thể xa khỏi ván giường, kéo căng như một cây cung, toàn thân co quắp.
“Bệ hạ, cố gắng chịu đựng, rất nhanh là qua rồi!” Giang thái y ở một bên hô.
Mộ Dung Dật Thần bấy giờ đang siết chặt hai hàm, căn bản không cách nào mở miệng, chỉ sợ vừa lên tiếng chính là tiếng kêu thảm thiết.
May là duyên sinh thủy thích ứng rất nhanh, đau đớn dần giảm bớt, Mộ Dung Dật Thần lúc này mới nặng nề mở miệng thở, cả người mồ hôi dầm dề, hơi thở dồn dập, cơ hồ hư thoát.
Tiểu hoàng tử rất không nghe lời, dù đã dễ dàng đi vào chính vị nhưng lại chậm chạp không chịu nhập bồn. Một canh giờ qua đi, nước ối đã không còn nhiều lắm, Giang thái y lần nữa dẫn duyên sinh thủy vào trong, Mộ Dung Dật Thần nghiến răng chịu đựng, đến tận khi thật sự chịu không nổi mới hôn mê bất tỉnh.
Nhâm Thiên Hoa cùng Hạ Tề đều hoảng sợ không thôi, Giang thái y lại nói, “Vô phương, bệ hạ ngất đi cũng có thể khôi phục thể lực, chúng ta ba người cũng nắm chặt thời gian thay phiên nghỉ ngơi một chút, đêm nay còn dài…” Nói rồi khẽ xoa đầu gối nhức mỏi, tới trước thiên điện nghỉ ngơi.
Trống đánh canh tư, đến giờ Nhâm Thiên Hoa đổi ca với Hạ Tề. Y ngồi bên giường hoàng đế, áp tay mình lên tay hoàng đế, chậm rãi vận Tử Dương công. Mới vận công một chút liền phát hiện hơi thở không thuận, tức ngực không ngừng, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, biết mình đích thực chân khí đã hao hụt quá độ.
Hoàng đế lẳng lặng nằm ở đó, nếu như không phải là phần bụng hắn thỉnh thoảng nhảy lên mấy cái, Nhâm Thiên Hoa liền cho rằng thảm cảnh hai đêm vừa rồi đều chỉ là một cơn ác mộng. Hoàng đế hoài thai mười tháng đã chịu vô số khổ sở, lần này sinh sản có thể sẽ để lại bệnh căn cả đời, nhưng lại chưa bao giờ trách cứ mình, mình có tài đức gì mà khiến cho thánh thượng chiếu cố đến thế, chỉ sợ cuối cùng dùng cả đời này cũng khó mà trả được long ân thiên tử.
Đang nghĩ miên man, đột nhiên y ngửi thấy thứ mùi lạ, cẩn thận phân biệt, phát hiện đây là mùi máu. Y vén một góc chăn trên người Mộ Dung Dật Thần, chợt thấy giữa hai chân hoàng đế tràn ra rất nhiều máu tươi.
“Giang thái y! Giang thái y!” Nhâm Thiên Hoa nhìn chòng chọc thác máu, tầm mắt cùng thân thể dường như cũng bị đóng băng, không cách nào di động, chỉ có thể lớn tiếng kêu to.
Giang thái y cùng Hạ Tề nhanh chóng chạy tới, Giang thái y sau khi kiểm tr.a thì lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt cuống cuồng rối bời, dường như khó có thể quyết định. Nhâm Thiên Hoa trong lòng chợt lạnh.
Giang thái y đột nhiên dừng lại, thần sắc quyết tuyệt, “Đem bệ hạ ôm vào ôn tuyền.”
Hạ Tề cùng Nhâm Thiên Hoa cũng không biết làm gì, chỉ có thể nghe theo Giang thái y.
Hoàng đế trước giờ luôn thanh tỉnh bị ôm tới ghế nằm trên ôn tuyền, thế nhưng lại không hề tỉnh lại.
“Nhâm thống lĩnh, tình hình bệ hạ bây giờ không thể nói là lạc quan, xin toàn tâm toàn ý vận công bảo vệ tâm mạch bệ hạ, những chuyện khác giao cho chúng ta.” Giang thái y vẻ mặt nghiêm túc, ngữ điệu nặng nề, nhìn chằm chặp Nhâm Thiên Hoa, nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Nhâm Thiên Hoa đương nhiên nhận ra được tình huống bệ hạ nghiêm trọng cỡ nào, nhưng y vẫn trốn tránh không dám nghĩ tới khả năng xấu nhất kia, bị Giang thái y hiểu thấu, sắc mặt y lại càng thêm tái nhợt.
Giang thái y cũng không lên tiếng, liên tục dùng sức ấn bụng hoàng đế, mỗi lần lão ấn hạ, lại thấy từ huyệt khẩu tràn ra một chút huyết thủy, nhỏ giọt xuống nước rồi từ từ tiêu tán. Mùi máu tràn ngập không gian, không khí chậm chạp lưu chuyển trong điện, ba người cũng không dám ra ngoài hít thở lấy một hơi, cung điện lớn nhường ấy chỉ có tiếng thở dốc của hoàng đế và tiếng ngâm do đau đớn thỉnh thoảng phát ra, lại có tiếng huyết thủy nhỏ xuống ao tí tách không đoạn, tựa như tiếng bước chân của tử thần đang dần dần tiến đến.
Thai nhi tiến vào xương chậu, máu lại từ từ dừng lại, bụng dưới của hoàng đế cao cao nhô lên, Mộ Dung Dật Thần khó chịu rên rỉ rồi tỉnh lại. Hắn phát hiện mình đang ngủ trên ghế nằm ở ôn tuyền, vị trí này cùng tư thế sinh nói cho hắn biết đây đã là giai đoạn nước rút của quá trình sinh sản, cách kết thúc không xa, trong lòng không khỏi dấy lên hi vọng, nhưng ngay sau đó liền bị Giang thái y dùng ngôn ngữ vô tình dập tắt.
“Bệ hạ, bụng ngài đã xuất huyết, phải mau chóng sinh hạ tiểu hoàng tử, hiện tại hiệu quả của duyên sản dược đã không còn, trợ sản dược cũng không có tác dụng, chỉ có thể thông qua ngoại lực áp bụng, thứ cho cựu thần mạo phạm.” Trên mặt Giang thái y hiện lên phí phách bi thương của một tráng sĩ một đi không trở lại.
Mộ Dung Dật Thần trong lòng biết không ổn, có “hoàng triều đệ nhất ngự y” danh xưng Giang thái y ở đây cũng không dám mười phần nắm chắc, nếu như mình cùng hoàng tử thật sự xảy ra chuyện, Giang thái y tất phải bồi táng theo.
May là, bản thân hắn đã có chuẩn bị từ trước, di chiếu đã giao vào tay người đáng tín nhiệm.
Mộ Dung Dật Thần vô lực nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Giang thái y, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là phó thác.
Nhâm Thiên Hoa cảm thấy hoảng loạn, không ngừng vận Tử Dương công, chân khí gần như khô kiệt, cảm giác tức ngực rất mãnh liệt, nhưng vẫn kiên định chống đỡ để truyền sức cho hoàng đế. Vẻ mặt Giang thái y giống như kẻ tử sĩ khiến cho tim y không ngừng thắt lại, ý nghĩ tiêu cực trong đầu không ngừng xuất hiện, làm thế nào cũng không ngăn được.
Giang thái y mang tới một thanh gỗ nhỏ bọc vải nhét vào miệng hoàng đế, nói, “Xin bệ hạ chuẩn bị.”
Mộ Dung Dật Thần nhắm hai mắt gật đầu, thần sắc bình tĩnh.
Giang thái y vén cao áo hoàng đế, lộ ra chiếc bụng tròn, đưa hai tay tới đặt trên bụng thiên tử, dùng sức, tàn nhẫn đè xuống.
Quả nhiên, không có đau nhất, chỉ có đau hơn.
Mộ Dung Dật Thần ngẩng thẳng cổ, đầu ngả về sau, miệng phát ra tiếng hấp khí, thân thể kịch liệt giãy dụa, nhưng bị Giang thái y tận lực ghìm xuống, còn không ngừng nói, “Bệ hạ, dùng sức, dùng sức!”
Nhâm Thiên Hoa đã ngây dại, tay bị hoàng đế nắm chặt như muốn đứt cũng không hề phát hiện, tận đến lúc Giang thái y sau khi thư giãn một chút lại tàn nhẫn ép bụng hoàng đế, Nhâm Thiên Hoa giống như đột nhiên thanh tỉnh, xô Giang thái y đang mang đến vô tận thống khổ cho hoàng đế ra, gào lên, “Không nên, bệ hạ đau ch.ết mất…”
Một tay Nhâm Thiên Hoa bị Mộ Dung Dật Thần nắm chặt, tinh thần lại đang hỗn loạn, chân khí hao hết, một phần khí lực này làm sao có thể đẩy được Giang thái y.
“Câm miệng, tiếp tục vận công, không được ngừng!” Giang thái y hai mắt trừng lớn, hét lớn một tiếng với thống lĩnh cấm vệ quân triều đình, khiến y cũng bị làm cho sợ hãi ngồi sụp xuống.
Sau đó trí nhớ y rất hỗn loạn, Nhâm Thiên Hoa không rõ mình làm cái gì, hẳn là ngoài việc không ngừng xuất ra chân khí Tử Dương công thì cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang thái y cùng Hạ Tề như ma quỷ hành hạ hoàng đế.
Nhâm Thiên Hoa thấy Giang thái y một lần lại một lần đè bụng hoàng đế, thấy hắn ngửa đầu ra sau, cuồng loạn giãy dụa, kêu đau không ngừng.
Cũng nghe thấy Giang thái y không ngừng gào thét, “Bệ hạ, dùng sức, cố gắng lên, nhanh, cũng nhanh đi ra, lại dùng chút ít lực!”
Mà hoàng đế như phát ra tiếng gầm của dã thú, nửa thân trên cuộn lên, nén hơi ra sức rặn xuống, kinh mạch trên cổ nổi rõ, mồ hôi lạnh chảy xuống như mưa, theo mỗi một lần dùng sức, huyết thủy cũng sẽ từ hạ thể phun tung tóe ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, hoàng đế không còn khí lực, dồn dập thở dốc, Giang thái y cũng giống như kiệt sức, liền đổi cho Hạ Tề, tiếp tục áp thai.
Hoàng đế chảy máu càng ngày càng nhiều, mùi máu tươi xộc lên mũi, khiến cho Nhâm Thiên Hoa bấy giờ đã sức cùng lực kiệt cảm thấy từng trận buồn nôn váng đầu, ngực nặng như đeo đá, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.
Hoàng đế chịu không nổi, ngẩng cổ, bật thẳng người, nhổ cây gỗ trong miệng ra, cao giọng gào thét, tiếng kêu thê lương tột cùng, Nhâm Thiên Hoa nghe được, đầu tê dại, lòng đau như cắt.
Sau khi trải qua hành hạ không ngừng, sắc mặt Mộ Dung Dật Thần xám như tro, tiếng kêu đau đớn từ từ biến thành tiếng than nhẹ, người như kẻ hấp hối, tựa như nát vụn.
Lúc này Giang thái y mới tới, quỳ bên kia người hoàng đế, hai người, bốn bàn tay, đồng thời đặt lên bụng hoàng đế.
Giờ khắc này, Nhâm Thiên Hoa dường như đã đoán được bước kế tiếp bọn họ muốn làm gì, một tiếng thét dài bật thành lời, “KHÔNG———”
Chỉ thấy hai người cùng nhau dùng sức, đè xuống thật mạnh.
“A——“, hoàng đế đau đớn đến cực hạn mà gào thét, mồm há hốc, khuôn mặt vặn vẹo, toàn thân giãy dụa, hai chân loạn đá, lại bị bốn bàn tay mạnh mẽ đè lại, Giang thái y gọi to, “Đi ra, đi ra, lại kiên trì một chút!”
Hoàng đế mặt tái xanh, há to miệng, gào thét đột nhiên gián đoạn, trợn tròn hai mắt, nhìn thẳng Nhâm Thiên Hoa, thân thể cũng không tiếp tục giãy dụa, chỉ run rẩy kịch liệt.
Trước mắt Nhâm Thiên Hoa xuất hiện ảo giác, cảnh vật âm u, khắp nơi mùi vị gay nồng, toàn cảnh là máu đỏ, khắp chốn kêu gào thảm thiết thê lương, tựa như đang rơi vào trong địa ngục, trơ mắt nhìn người mình yêu thương kính trọng bị ma quỷ hành hạ, thế nhưng ngay cả cử động y cũng không làm được.
Đột nhiên, thân thể hoàng đế như cây huyền cầm đứt đoạn, bên tai Nhâm Thiên Hoa vang lên thanh âm của Giang thái y: “Đi ra, tiểu hoàng tử đi ra rồi…”
Sau đó trước mắt Nhâm Thiên Hoa tối sầm, không còn biết gì nữa.
–HOÀN–