Chương 11: Phận nữ phụ
“Không biết vì sao giám đốc Lưu ở công ty anh lại từ chức.”
Lê Úy báo chuyện này cho Dịch Anh Lãng.
Ông sếp mặt lạnh không tình người – Dịch Anh Lãng – thậm chí còn trả lời máu lạnh thế này.
“Ừ.”
Lê Úy đồng tình với giám đốc Lưu này mấy giây, lúc này mới qua có mấy chương truyện mà đã trở thành pháo hôi rồi.
Thậm chí tác giả còn chưa đặt cho một cái tên.
Thật sự thảm.
Khi giám đốc phòng quản lý đầu tư đến giao tài liệu, tài liệu còn chưa đưa đến tay Dịch tổng thì đã bị Dịch tổng đặt vấn đề.
“Ông muốn từ chức sao?”
Giám đốc Mạnh vừa nghe thấy lời này thì luống cuống.
Ông ta vừa mới nghe giám đốc Lưu chủ động từ chức, thế mà Dịch tổng đã có mục tiêu mới nhanh như vậy sao?
Dịch tổng có ý gì? Một loại giảm biên chế?
Nếu như ông nói rằng mình không từ chức, liệu ông có bị chiên lên ở giây tiếp theo không? Còn nếu như ông nói muốn nghỉ việc thì Dịch tổng có thuận nước đẩy thuyền, cho ông chủ động nói lời tạm biệt?
Đoán không ra ý của sếp nên giám đốc Mạnh đã rơi vào tình trạng đau khổ tột cùng.
Đúng là thủ đoạn giảm biên chế của Dịch tổng càng ngày càng cao.
Giám đốc Mạnh dừng lại một lúc lâu, nhìn ông chủ mình một cách cẩn thận, rồi ông nói với giọng điệu không hề chắc chắn: “Không, tôi không vội như vậy.”
Ông chủ chỉ gật đầu: “À.”
Giám đốc Mạnh: “?”
Ban đầu khi giám đốc Mạnh đưa giấy tờ tới đây, Lê Úy chỉ nghĩ mình xem đại là được, dù sao thì cô cũng đọc không hiểu. Lúc cô cầm lấy thì mới thấy đây là tài liệu về Hoa Ánh, ở phía dưới còn đính kèm một thư mời có viền vàng đen.
Trong thời gian nằm viện, Dịch thị đã tiến hành kế hoạch sở hữu cổ phần thuận lợi. Đúng lúc những hoạt động kinh doanh đều được công khai, sẽ được đăng tải phổ biến trên mạng. Vốn Hoa Ánh cũng là tập đoàn dẫn đầu của ngành công nghiệp truyền thông điện ảnh và truyền hình trong nước, lúc này lại có Dịch thị bỏ tiền vào để sở hữu cổ phần, chính là điển hình của sự kết hợp thương nghiệp giữa hai tập đoàn cường thịnh.
Gần đây Hoa Ánh đang rất được chú ý, sau khi mượn được sức của kim chủ thì bọn họ ước gì có thể công bố với thế giới một cách nhanh nhất có thể, thậm chí còn cố ý nhắc đến tiệc rượu hằng năm sẽ được tổ chức vào giữa năm. Khi đó, không chỉ có cấp cao và nghệ sĩ tham dự, mà bất cứ ai có mối quan hệ với Hoa Ánh đều được mời.
Đây cũng là trọng tâm của truyện khi diễn ra cuộc gặp gỡ chính thức giữa nam chính và nữ chính.
Mà tài liệu cô cầm cho biết một bộ phim truyền hình do Hoa Ánh sản xuất sẽ sớm được bấm máy.
Bởi vì muốn làm cho kim chủ vui vẻ, thế nên lần này Hoa Ánh đã không khôn vặt khi viết kịch bản về truyện tình yêu của mấy cô nàng tiểu bạch* ở nơi làm việc. Ngay cả cố vấn kịch bản cũng được mời đến tới từ Dịch thị. Bọn họ quyết tâm làm một bộ phim truyền hình kinh điển nơi công sở làm khuynh đảo các trang web xếp hạng.
*Tiểu bạch: ngây thơ, đơn giản, ngốc nghếch.
Thật ra bản thân Lê Úy cũng không chắc chắn lắm về kịch bản này, cô không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực đó. So ra thì trước kia cô chỉ từng đóng rất nhiều phim thần tượng, nếu như đóng phim chính kịch cũng là vai phụ để không bị mắng là độc dược phòng vé, lại có thể đánh dấu sự hiện diện của mình trên màn ảnh rộng.
Vậy thì nay kịch bản kia sẽ giao cho Dịch Anh Lãng diễn sao?
Lê Úy lo lắng thật lòng cho sự nghiệp diễn xuất của mình.
Lỡ như tố chất tâm lý của Dịch Anh Lãng không tốt, bị đạo diễn mắng mỏ rồi về sau lại giở tính ông sếp lớn ở đoàn phim, vậy thì cô phải làm sao bây giờ?
Trong lòng lo lắng về điều này, thậm chí Lê Úy cũng không xem vô tập tài liệu liên quan tới công việc của cô nữa.
Giám đốc Mạnh thấy biểu hiện của “Dịch tổng” không thích hợp, sợ anh ta lại muốn chửi ai, thế nên ông nói câu có việc đi trước rồi trực tiếp trốn khỏi văn phòng, ngay cả tài liệu cũng không cần.
Lê Úy muốn lên mạng để tìm kiếm tin tức về việc cô nhận kịch bản có bị lộ hay không, nhìn xem liệu cô có thể lật ngược tình thế và từ chối kịch bản hay không.
Làm sao hệ thống có thể cho phép cô làm cái loại hành động ảnh hưởng tới mạch truyện chính.
—— “Xin đừng thực hiện bất kỳ hành vi nào ảnh hưởng đến hướng đi của mạch truyện chính.”
Lê Úy tức giận: “Tương lai của tôi sẽ bị hủy hoại, vậy còn chưa đủ để ảnh hưởng mạch truyện sao?”
—— “Bình tĩnh một chút được không? Cô có hào quang của nữ chính, chẳng lẽ nam chính lại không có hay sao?”
Lê Úy: “…… Vậy anh ta có thể giúp tôi giành giải ảnh hậu* được không?”
*Ảnh hậu: Nữ diễn viên xuất sắc nhất trong phim điện ảnh.
—— “… Ngay cả cô còn không lấy được lại yêu cầu nam chính lấy? Có phải quá đáng không?”
Lê Úy bĩu môi thì thào: “Vậy xem ra cái quầng hào quang này không mạnh lắm.”
—— “……”
Nó đã rất mạnh rồi!
Bằng không thì cô cho rằng cô vẫn có thể ngồi đây làm Tổng giám đốc sao! Cô đã sớm phá sản và đi uống gió Tây Bắc rồi!
Hệ thống hùng hùng hổ hổ tắt máy ngủ đông, không tranh cãi với nữ chính nữa.
Mà trên thực tế, dù cho Lê Úy muốn như vậy thì cũng đã chậm.
Làm sao Hoa Ánh có thể bỏ qua cơ hội tốt để tiếp thị như vậy, họ đã mời nhiều nhóm tiếp thị khác nhau đến khuấy động ngay từ ngày Dịch thị đầu tư vào.
“Hoa Ánh đỉnh thật sự, có thể mượn sức Dịch thị như vậy.”
“Không phải Dịch thị không làm việc trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình sao? Tại sao lại đầu tư vào Hoa Ánh?”
“Ngành truyền thông hưng thịnh hai năm trở lại đây, bản chất của thương nhân là bị cuốn hút bởi mùi ngon, đương nhiên phải lao vào kiếm tiền.”
“Hoa Ánh đã kiếm được nhiều tiền trong hai năm qua. Chỉ cần một Lê Úy đã có thể kiếm được rất nhiều lợi nhuận.”
“Không có Hoa Ánh nâng lên như vậy, chưa chắc Lê Úy trở nên nổi tiếng nhanh như thế, tiếp thị là vua trong thời đại Internet.”
“Lần nổi tiếng trước của Lê Úy cũng chỉ là lóe lên mà thôi, phạm vi cũng không lan rộng. Cho đến sau này, khi thật sự tỏa sáng thì cô ấy mới tiến lên một đường.”
“Hoa Ánh nâng Lê Úy cũng không phải giả, rốt cuộc thì bọn họ không nâng đỡ cho ai khác bằng Lê Úy cả. Các bạn đã bao giờ thấy một nữ nghệ sĩ có số liệu có thể đánh bại bảng xếp hạng nam nghệ sĩ được yêu thích hai năm liên tiếp một cách ổn định chưa?”
“Bởi vì Lê Úy chủ yếu dựa vào nhan sắc nên mới lan tỏa được, lúc đầu Hoa Ánh cũng đâu có nâng cô ta đâu, sau này mới cho cô ta vẻ mặt thân thiết.”
“? Dù đẹp đến đâu cũng phải quảng bá, nói không nâng đỡ thì tôi không tin.”
“Thật sự, bởi vì ngẫu nhiên xuất hiện trong một bộ phim truyền hình cổ trang cách đây hai năm, hóa trang trong bộ phim đó cũng rất tuyệt vời, đi đâu cũng thấy đoạn phim được cắt ra đó, rõ ràng là dựa vào mặt mình để có thể vào giới mà.”
“Nghe nói hai tháng nay Lê Úy không lộ diện vì để chuẩn bị kịch bản, có ai biết không?”
“Mình có thông tin chính xác đây. Mới đây Lê Úy có một kịch bản cần phải luyện tập, nghe nói là do đoàn làm phim hàng đầu sắp xếp. Dù sao thì cũng là bộ đầu tiên Dịch thị đầu tư kể từ lúc bọn họ trở thành cổ đông của Hoa Ánh, tiền cũng không ít đâu.”
“Đệt, ngưỡng mộ thật, thế thì Lê Úy sẽ có tài nguyên không tưởng.”
“Nếu thật là một bộ phim hay thì khá đáng tiếc khi để cho một hot face như Lê Úy diễn.”
“Có gì mà đáng tiếc, nếu Lê Úy có thể đảm đương nổi thì sẽ bùng nổ như trong dự định, nếu cô ta không diễn tốt thì chẳng có gì phải xoắn, dù sao thì Hoa Ánh và Dịch thị rất giỏi trong việc kinh doanh.”
“Tại sao mọi người đều thảo luận về kỹ năng diễn xuất của Lê Úy vậy, mình thấy nên tò mò chuyện Lê Úy có liên quan gì đến vị “thái tử” ở Dịch thị không. Bằng không thì làm sao có thể có được tài nguyên tốt như vậy.”
“Đó có phải là người thái tử đã đăng cơ rất sớm từ mấy trăm năm trước, cũng không khác gì lắm với hoàng đế không?”
“Lê Úy có thể có được nguồn tài nguyên tốt như vậy bởi vì cô ấy bây giờ là quân bài hàng đầu của Hoa Ánh mà.”
“Không phải cái người ở nhà họ Dịch đó có gì đó với cô con gái vàng của nhà họ Lương hay sao?”
“Lê Úy được diễn trong khi nghe nói vị nhà họ Dịch đó từ trước đến nay đều kính nhi viễn chi với* sao nữ.”
*Kính nhi viễn chi: tôn kính, nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể gần hoặc không muốn gần (vì không thể noi theo được hoặc vì quá xa lạ với mình).
“Cho dù có gì đó cũng không được bao lâu. Nữ minh tinh chỉ có chuyện yêu đương với con cháu nhà giàu cũng như đổ sông đổ biển, người thật sự gả được vào nhà người quyền thế mới đáng nhắc tới.”
Lê Úy nhìn ngọn gió thảo luận ngày càng bay quá xa này, trong lòng cô như có cơn sóng vỗ ầm ầm.
Cô, chính là nữ chính, tất nhiên một trăm ngàn lần có thể.
Nhưng điều kiện đầu tiên là cô phải sống sót qua mọi tình tiết ngược tâm trong nội dung truyện, từ chuyện nam chính ngược cô, nữ phụ ngược cô, cho đến ngay cả một tên pháo hôi từ góc xó xỉn nào đó nhảy ra cũng phải thuận tay ngược cô một chút để rồi rớt đài; trải qua hết mọi chuyện như thế cho đến khi kết thúc thì cô mới có thể gả vào một gia đình quyền thế.
Nên bỏ thì hơn.
Chờ đổi trở về, cô lại tiếp tục làm sao nữ vui vẻ hạnh phúc, mỗi ngày nghe người hâm hộ nâng bi mình, sau này khi kiệt sức thì cô lại mở một nhà hàng thịt nướng, làm một bà chủ an nhàn.
Phúc lấy chồng giàu có và quyền thế nên nhường cho người khác đi.
Bàn tính trong đầu Lê Úy vang lên lạch cạch, chiến thuật lúc này của cô là làm theo yêu cầu của hệ thống, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu mà thôi.
Chờ đổi thân thể lại, còn ai có thể quản lý cô.
Sau lúc xuất viện thì cô và Dịch Anh Lãng đều không có cơ hội gặp mặt, đúng lúc có bữa tiệc rượu đó có thể nhìn xem người đàn ông đó liệu đã làm tốt công việc quản lý cơ thể như đã nói hay chưa.
Lê Úy chống cằm suy nghĩ miên man, còn thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ điện tử ở nơi làm việc rồi đếm xem khi nào tới giờ tan tầm.
Lúc Ngụy Bân gõ cửa thì cô đang chơi gỡ mìn.
Lê Úy lúng ta lúng túng tắt giao diện trò chơi đi.
“Chuyện gì?”
“Dịch tổng, cô Lương tới.”
Lê Úy nghe thấy họ người này thì cô đã nhớ ra.
Là nữ phụ.
Làm sao truyện thể loại tổng tài lại không có nữ phụ, cô nữ phụ này thường được thiết lập rất kinh điển, là thiên kim tiểu thư con nhà quyền thế xứng đôi với nam chính. Tuy không có danh phận nhưng vẫn siêng năng ở bên nam chính, chứng minh sự tồn tại của mình, cho mọi người ảo giác “Bà Dịch tương lai.”
Lê Úy không có thù hằn gì với cô ta, nhưng phải dựa vào điều kiện cô ta cũng không đối nghịch với cô.
Khi Lương Thiên Dung bước vào thì vừa lúc bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang ở trong văn phòng.
“Anh Lãng.”
Giọng cô gái nhẹ nhàng và duyên dáng, giống như vẻ ngoài của cô ấy.
Trong tiểu thuyết, Dịch Anh Lãng cho rằng Lương Thiên Dung không có ý tiếp cận mình nên ngầm đồng ý cho cô ta tới gần.
Lê Úy nhớ tới thì bực bội, một nữ chính như cô muốn có được một cái kết HE* nhưng lại khó như đi Tây Thiên thỉnh kinh. Còn nữ phụ thì hết lần này tới lần khác làm những chuyện ác độc bất hợp pháp bên cạnh nam chính từ đầu tới cuối. Kết quả là sau này chỉ la lên một tiếng xin lỗi “Thần thiếp không biết được mà” thì chẳng hiểu sao lại được tẩy trắng, ở ngoại truyện còn làm mẹ nuôi cho con cái của nam nữ chính.
*HE: happy ending.
Gặp phải loại tác giả là mẹ ruột của nữ phụ này thật là xui xẻo tột cùng.
Lê Úy không nói chuyện.
Lương Thiên Dung lại tự mình đi về phía cô, rồi duyên dáng ngồi xuống đối diện với cô.
“Em cũng nhận được thiệp mời tới bữa tiệc rượu giữa năm của Hoa Ánh. Lần này em muốn tới hỏi anh một chút, anh có muốn đi với em lúc đó không?”
Trong lòng Lê Úy chửi một lần nhóm cao tầng thấy tiền là sáng mắt ở Hoa Ánh.
Lúc này hệ thống không thể nào không khởi động máy, cung cấp cho Lê Úy cốt truyện.
Còn may là Dịch Anh Lãng thức thời khi không đồng ý.
“Không cần.”
Lương Thiên Dung không ngờ rằng mình đã bị từ chối, lông mi rũ xuống, khóe miệng hơi cong trông như tủi thân, nhưng sau đó ngẩng đầu lên và nở một nụ dịu dàng, hiểu được thời thế của một đóa Bạch liên*: “Anh không muốn đi với em, chẳng lẽ anh muốn đi cùng với cái cô minh tinh Lê Úy gì đó sao?”
*Bạch liên/ hoa sen trắng: mỉa mai để chỉ những cô gái đạo đức giả luôn thể hiện bản thân mình là người vô tội, yếu đuối, bề ngoài thường tỏ ra dịu dàng, ngây thơ, trong sáng nhưng lòng dạ bên trong của họ thì ác độc.
Sau khi nghe được tên của mình, thần kinh của Lê Úy trong nháy mắt đã căng thẳng.
Lương Thiên Dung thấy người đàn ông này không trả lời, có ánh sáng lóe lên trong mắt Lương Thiên Dung nhưng ngoài miệng lại khẽ trêu chọc: “Trước đây anh coi thường sao nữ nhất, cảm thấy những người phụ nữ đó không biết điểm mấu chốt là đâu chỉ vì tài nguyên, vì sao Lê Úy lại có thể khác được?”
Vớ vẩn, tôi là nữ chính!
Cô chỉ là nữ phụ mà muốn so với tôi?
Trong lòng Lê Úy nghĩ như vậy nhưng nhắc nhở của hệ thống lại hoàn toàn đi ngược lại với suy nghĩ của cô.
—— “Với tôi mà nói thì cô ấy không có gì khác biệt, tôi không cần phụ nữ đồng hành.”
“……”
Sau khi im lặng trong hai giây, Lê Úy nói theo.
Sắc mặt Lương Thiên Dung đột nhiên sáng ngời trở lại: “Thật sao? Anh thật sự không có cảm giác gì với cô ta?”
—— “Không có.”
Cái tên Dịch Anh Lãng ch* ch.ết này, anh dám lấy lòng nữ phụ thế này, anh chờ đó.
Hiện tại Lê Úy chính là cỗ máy không có cảm tình đi theo nội dung truyện: “Không có.”
“Lúc trước nghe nói Lê Úy là nghệ sĩ được Hoa Ánh cưng chiều nhất, mà nay anh lại trở thành cổ đông của Hoa Ánh, làm em còn nghĩ có liên quan đến cô ta, xem ra là em suy nghĩ quá nhiều rồi. Anh vẫn là Dịch Anh Lãng trong lòng em.” Lương Thiên Dung cười: “Có thể vui vẻ hô mưa gọi gió trong giới giải trí thì thủ đoạn cũng không phải tầm thường. Khẳng định sau lưng Lê Úy không chỉ có một người nâng đỡ, Dịch Anh Lãng, anh cũng không nên tiêu tiền như nước.”
—— “Trong lòng tôi thì cùng lắm cô ta chỉ là đồ vật phụ thuộc vào Hoa Ánh, là một công cụ kiếm tiền.”
Lê Úy: “……”
Đôi cẩu nam nữ này, thế mà có thể nói bậy ở sau lưng cô.
Đoạn đối thoại tiếp theo lại đại khái là.
“Lương Thiên Dung: xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx.
Dịch Anh Lãng: xx.
Lương Thiên Dung: xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx.
Dịch Anh Lãng: x.”
Và cứ thế, Lê Úy đã ghép hàng loạt lời thoại với nữ phụ, trong số đó có không ít lần nữ phụ công khai hoặc ngầm hạ thấp cô, nhắc nhở Dịch Anh Lãng đừng bị sắc đẹp mê hoặc. Ly nước trong tay đã cạn nhưng nữ phụ còn chưa nói xong.
Vậy mà có thể nói nhiều như vậy.
Phụ nữ tội gì làm người phụ nữ khác khó xử.
“Có thể nhảy qua khúc này trong truyện không?” – Lê Úy hỏi hệ thống.
—— “Không ảnh hưởng nội dung chính, tùy ý”
Ngon.
Lương Thiên Dung: “Anh Lãng? Anh làm sao vậy? Làm sao lại ngây người rồi? Anh suy nghĩ cái gì?”
Giọng điệu Lê Úy bình tĩnh: “Suy nghĩ vì sao cô có thể nói nhiều như vậy.”
Nụ cười khéo léo lập tức đông cứng trên mặt Lương Thiên Dung: “Anh Lãng, anh đang giỡn cái gì vậy.”
“Cô cũng không có bị làm sao đúng không? Không có việc gì thì có thể rời đi hay không?” Lê Úy nhíu mày: “Thời gian của tôi rất quý giá, đừng làm chậm trễ công việc của tôi.”
Lương Thiên Dung ngờ nghệch hé môi, cô ta sững sờ trả lời: “Em, em chỉ lo lắng rằng anh bị Lê Úy lừa, uổng công tiêu tiền như nước, thế nên em mới nhắc nhở anh…”
“Sao cô không làm cảnh sát quản lý nguyên cái Thái Bình Dương* đi? Lo nhiều như vậy làm gì? Vả lại tôi có tiền nhiều như vậy thì bị lừa có làm sao? Tôi bằng lòng.”
* Ý chỉ những người quản nhiều, ngay cả Thái Bình Dương cũng muốn quản lý.
Lê Úy hừ một tiếng, cô hất cằm lên, kiêu căng nhìn cô ta.
Theo như Lương Thiên Dung thấy, quý ông lịch thiệp kiệm lời với cô ta từ trước đến nay bỗng nhiên như trở thành một con người khác, ngay cả lời nói cũng hung dữ với cô ta; mà nguồn gốc của tất cả những điều này là do cô ta đề cập đến người phụ nữ tên Lê Úy.
Sao lại có thể như vậy!
Chẳng lẽ Anh Lãng thật sự bị cô ta mê hoặc!
“Anh Lãng, anh đối xử với em như vậy, chẳng lẽ là bởi vì cô ta sao?” Lương Thiên Dung – điển hình của nữ chính trong truyện Quỳnh Dao* – không thể tưởng tượng được, cô ta lắc đầu hai ba lần và không nhịn được lẩm bẩm: “Cô ta, cô ta có gì tốt …”
*Là những người nếu như không thể toàn tâm yêu đương thì họ sẽ nước mắt đầm đìa, đòi sống đòi ch.ết. Thường là các cô nàng yếu đuối, dựa dẫm.
Kẻ tư bản Lê Úy được đà lấn tới.
Cô hếch lỗ mũi lên một cách tự hào: “Cô ấy xinh hơn cô, dáng người cũng đẹp hơn cô, thậm chí ngực cũng lớn hơn cô.”
—— “… Xin chú ý đến thiết lập của nam chính.”
Lê Úy “a” một chữ rồi thu lại thái độ.
Mắt thấy Lương Thiên Dung lại muốn nói cái gì, Lê Úy híp mắt, cô cắt đứt lời cô ta muốn nói: “Ngực cô nhỏ thì cô im lặng đi.”
“Anh Lãng!” Lương Thiên Dung căm giận đứng dậy: “Em quá thất vọng về anh rồi!”
Tiếp theo cô ta tông cửa xông ra ngoài.
Thoải mái.
Lê Úy hỏi hệ thống: “Biểu hiện vừa rồi của tôi thế nào?”
—— “… Nếu cô cứ như thế này thì giá trị thù hận của nữ phụ sẽ phản phệ lên người mình.”
Lê Úy thấy không sao cả: “Vậy để cho Dịch Anh Lãng chịu đi.”
—— “Vậy sao khi cô hoán đổi trở về thân thể của mình với nam chính thì sao?”
Lê Úy: “……”
Sự tra hỏi từ tư tưởng khiến cô khựng lại.
Đúng vậy, nếu đổi trở về thì làm sao bây giờ? Chẳng phải là cô sẽ bị nữ phụ ngược tới mức thê thảm hơn sao?
Trong lòng cô lo lắng, chống cằm trầm tư.
Khi gặp phải sự khó khăn, có người sẽ muốn đi vệ sinh.
Dù sao cô cũng vừa uống không ít nước, Lê Úy đứng dậy, trực tiếp đẩy cửa ra ngoài văn phòng. Trong lòng có suy nghĩ, cô còn không biết mình đã đi vào nhà vệ sinh nữ theo tiềm thức.
Một đường này cũng có không ít nhân viên thấy chuyện Dịch tổng đang đi về phía nhà vệ sinh nữ.
Nhưng mà Dịch tổng rất uy nghiêm ngày thường, cho nên không ai dám lên tiếng mở miệng nhắc nhở sếp mình.
Sau khi đẩy cửa bước vào, một số nữ nhân viên đang rửa tay bên bồn đồng loạt kêu lên một tiếng.
Lúc này Lê Úy mới lấy lại tinh thần, cô đi nhầm nhà vệ sinh rồi.
Hai mắt đối diện nhau, bầu không khí đặc quánh lại, Lê Úy đứng ở cửa nhà vệ sinh nghĩ cách cứu vãn hình tượng đang lung lay sắp đổ của Dịch Anh Lãng.
Vẫn là một nữ nhân viên lắp bắp hỏi nhỏ: “Dịch tổng, anh……có việc gì không?”
“……”
Lê Úy im lặng mấy giây rồi mở miệng nói bậy: “Nghe nói sàn nhà vệ sinh nữ bị rò rỉ nước nên tôi đến xem thử.”
“……”
Mấy nữ nhân viên ngây ra như phỗng, cũng không biết nên cảm động vì chuyện Dịch tổng quan tâm đến vấn đề sử dụng nhà vệ sinh của các nhân viên nữ, hay là nên khen ngợi Dịch tổng quả thật là một đấng “minh quân”, suy nghĩ vì dân, vì để trải nghiệm và quan sát tình cảnh của nhân dân mà đi tới nhà vệ sinh nữ.
Ngay lại lúc “Dịch tổng” và nhóm nữ nhân viên bốn mắt nhìn nhau, không biết nên đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này như thế nào thì một tiếng xả nước vang lên.
Lương Thiên Dung, người lẽ ra nên rời đi, bước ra ngoài.
Cô ta vẫn chưa rời đi mà đi vào nhà vệ sinh.
“Anh Lãng?” Lương Thiên Dung cũng có chút kinh ngạc.
Lê Úy nhắm mắt lại, coi như xong, không thể nào cứu vãn được hình tượng của nam chính, cũng không diễn tiếp được với nữ phụ nữa rồi.
“Anh, anh vì đuổi theo em mà chạy tới nhà vệ sinh nữ.” Lương Thiên Dung đột nhiên cảm động che miệng, khóe mắt có nước mắt ứa ra, “Anh Lãng, thật xin lỗi, vừa rồi em quá kích động, không nên hiểu lầm anh.”
Lương Thiên Dung nhìn người đàn ông xưa nay kiêu ngạo lại vì mình mà đi vào toilet nữ, cô ta cảm động đến rối tinh rối mù.
Thì ra trong lòng anh ấy có mình.
Lê Úy: “?”
Tôi không phải, tôi không có, cô đừng có nghĩ bậy về tôi.