Chương 11: Không công nhận!
-Đại… đại ca!
Nàng gọi khẽ, ngay sau đó là cái tát trời giáng thẳng xuống mặt nàng! Sao… sao vậy chứ? Nàng đâu có làm gì phật ý huynh ấy?
-Ngươi đang ảo tưởng về mình sao? Cứ nghĩ rằng chiếm được tình cảm của cha ta là muốn làm gì thì làm sao? Ai là đại ca của ngươi? Một kẻ không rõ nguồn gốc được vào Vương gia này mà đã vội lên mặt! Ngươi quả là có gan!
“Bốp”. Nàng tát trả! Nếu lý do nào nghe xuôi tay nàng còn chịu nuốt cái tát này, đúng là muốn trôi cũng phải nghẹn lại! Phải cho hắn biết! Tưởng rằng là đại ca nàng thì muốn làm gì là làm sao?
-Ngươi muốn ch.ết hả?
Đại ca nắm chặt lấy cổ tay nàng, đôi mắt nàng lóe lên, quật cường hơn bao giờ hết! Đã biết trước sẽ như thế này, còn gì phải sợ nữa?
-Đại ca! Huynh là trưởng tôn trong Vương gia mà lại hành động như vậy thật là vô sỉ! Nguồn gốc? Cần thiết vậy sao? Vậy nếu muội là thiên kim tiểu thư thì chắc thái độ của huynh đã khác? Huynh đánh giá con người qua cái gì? Một con bé ăn mày có lòng tự tôn vẫn hơn là quý tộc mà vô sỉ! Là cha đã ngỏ ý muốn nhận muội làm nghĩa tử, huynh làm vậy là có ý gì? Muốn nói rằng quyết định của cha là sai lầm phải không? Có gan thì sao không nói thẳng cho cha biết, mà lại thô lỗ với muội? Huynh không đáng hai từ “trượng phu”!
Những lời của nàng khiến hắn nhíu mày! Nữ tử này quật cường vô cùng, không hề khiếp sợ! Đúng là hiếm thấy, vì lẽ này mà cha nhận nàng làm nghĩa tử sao? Mãi một lúc sao hắn mới nở một nụ cười mỉa mai.
-Hay! Qủa thật là hay! Cha mà chọn thì chắc không lầm, có điều ta không ngờ ngươi lớn gan đến thế!
-Nếu huynh đến phòng nữ nhân vào đêm khuya thế này để nói những lời vô nghĩa đó thì xin mời đi ra!
Nàng đuổi thẳng! Có gì phải kiêng nể? Hắn nhìn sâu vào đôi mắt trong veo, rực lửa của nàng, trong đáy lòng có chút rung động! Mà không, từ lâu lắm rồi, hắn thề sẽ không bao giờ động tâm vì ai nữa! Nhưng…
-Ta không bao giờ công nhận ngươi là thiêm kim của Vương gia!
Nói xong hắn ôm chặt lấy nàng, đặt lên môi một nụ hôn dường như đã khảm sâu vào tâm trí hắn, buông nàng ra hắn quay ngoắt ra cửa, phất tay áo bước đi trong màn đêm!
Hắn đi rồi, nàng ngồi phịch xuống, nước mắt lăn dài trên má, tại sao không bất kì ai chấp nhận nàng? Nàng đã làm gì khiến mọi người xa lánh? Tại sao?…
…
Ngọc Thiên Cung.
-Các ngươi nói sao?
-Tâu bệ hạ, thần đã cho lục soát toàn bộ hậu cung đều không thấy!
Hoàng đế khẽ phất tay, thêm một mạng người rơi xuống! Từ lúc nàng đi hắn ra lệnh rà soát tất cả các cung nhưng tuyệt nhiên không thấy! tr.a khảo nhiều người cũng không tìm ra được manh mối nào! Hắn phát tiết! Mấy hôm nay, cả hoàng cung im lặng đáng sợ, đến thở cũng không dám! Còn hắn thì không hiểu vì sao lại hay đến vườn thượng uyển ngắm hoa, trông có vẻ nhàn nhã nhưng chỉ cần động tâm một chút thì bất cứ ai cũng có thể rơi đầu!
…
-Đẹp quá!
Nàng với tay hái cánh hoa sen hồng, ngón tay trắng muốt vươn ra, gương mặt kiều diễm in dưới lòng hồ, đôi mắt khép hờ, đen láy, môi như cánh hoa nhẹ nhàng hé mở, quả là phong tình vạn chủng!
-Tiểu muội thích hoa sen sao?
Là lục ca ca, ở Vương gia chỉ có lục ca ca và Thiên Quân- giờ là con quan thượng thư thường đến thăm nàng! Còn có cha nữa, ngoài ra cũng không ai ghé qua hỏi nàng một câu nào! Nhất là đại ca, mỗi lần nhìn thấy nàng liền lóe lên ánh hận, nàng không bao giờ hiểu hành động kì lạ của y đêm đó nghĩa là gì! Lục ca đến trước mặt nàng, ngắt lấy một nhành sen, nở một nụ cười ôn nhu, gương mặt tuấn tú, thư sinh quả là làm say người, đối với nàng, ngoài Thiên Quân, lục ca ca là người dễ thương nhất!
-Muội cũng thích hoa sen, ngòai ra còn có hoa linh lan nữa!
Bỗng chốc nàng nhớ tới hắn! Vớ vẩn! Quăng hết đi! Lục ca ca nhìn nàng trìu mến, đỡ bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đặt lên lòng bàn tay nhành hoa sen hồng e ấp nở! Lục ca ca quả là người dịu dàng! Ngay lúc đó đại ca vô tình đi ngang qua, thấy nàng đang cười đùa với lục đệ bỗng cau mày khó chịu.
-Lục đệ, phụ thân vừa cho người đi tìm đệ, đệ mau đến thư phòng đi!
-Đại huynh có biết là chuyện gì không?
-Không! Nhưng có vẻ gấp!
Lục ca ca đứng lên, quay lại nhìn tiểu muội nhỏ nhắn khẽ nở nụ cười:
-Lục huynh có chút việc, gặp lại muội sau nhé!
-Vâng!
Thấy được nụ cười của lục ca làm nàng ấm áp vô cùng, nhưng tia ấm áp đó bị cắt đứt thô bạo bởi tinh quang lạnh lẽo của đại ca! Nàng im lặng, cúi xuống ngắm hồ sen, phớt lờ sự có mặt của hắn! Thế nào cũng lăng nhục nàng, nàng quen rồi, là đố kị, là ganh ghét! Nàng chẳng thèm đôi co nếu hắn chưa muốn chiến tranh bùng nổ! Nhưng hôm nay đại ca quả nhiên rất lạ!
-Ngươi thích hoa sen?
-Vâng!
-Đến đây!
Hắn vươn bàn tay to lớn về phía nàng, đến với hắn? Để làm gì? Dù e sợ nhưng nàng vẫn tiến, khi còn cách hắn độ ba bước, nàng dừng lại, hắn nhìn nàng chăm chú! Cuối cùng đôi mắt phượng đó trống rỗng, nhấc bổng nàng lên!
-A!
Bất ngờ quá! Nàng không kịp chuẩn bị!
-Im lặng đi!
Giọng hắn khàn khàn, hắn bế nàng vòng qua hậu viên, đi vòng vèo, nàng cũng chẳng nhớ nổi đường! Phủ gia của cha quả thật là to lớn! Đi rất dễ lạc, nàng im lặng nhìn hai bên, một lối đi vào một phủ các!
-A, bỏ… bỏ muội xuống!
-Ta bảo ngươi im lặng mà!
Nhưng rõ ràng, dù không biết đường nàng cũng biết chữ! Đây là… là phủ các của hắn! Đẩy cánh cửa đi vào, đặt nàng xuống giường, chiếc giường thật lớn, rất xa hoa, hơn cả phòng của nàng! Cũng đúng, dù gì đi nữa hắn cũng là đệ nhất công tử của Vương gia! Nhưng mục đích của hắn là gì?
-Buông… buông ra!
-Im!
Ép nàng vào lồng ngực hắn, rất lâu! Ngộp thở quá đi mất! Hắn nhìn nàng, một cái nhìn si mê kèm theo một chút gì đó khó hiểu! “Roạt”. Tấm rèm bị kéo bung! Để lộ đằng sau chiếc giường là một kim liên trì cực lớn! Nàng như say mê vào những đóa hoa sen xinh đẹp trước mặt!
-Thích không?
Hắn ghé vào tay nàng nói nhỏ. Nàng khẽ giật mình! Hắn đưa nàng đến là vì muốn cho nàng xem hồ sen này sao?
-Ơ, đẹp lắm, muội thích lắm!
Trong mắt hắn một cái gì đó xẹt qua, không xác định! Nàng mải ngắm nhìn những đóa hoa, thiệt là đẹp! Đáng để trầm trồ.
-Đại ca, hồ sen này là của…
-Không được gọi ta là đại ca! Lần trước ta nói ngươi quên rồi sao?
-Vậy… muội gọi là huynh trưởng, có được không?
-Không! Ta chưa từng công nhận ngươi trong Vương phủ này!
Nghe những lời đó nàng đau lòng không chịu được, kìm nén không nổi, nước mắt nàng lã chã rơi, nàng vội quay đi lấy tay quẹt nước mắt! Thấy nàng khóc, như có chút gì đó trong lòng hắn khuấy động! Ôm lấy nàng, hắn vuốt ve mái tóc dài thẳng mượt.
-Ta chẳng bao giờ cho phép ngươi trở thành thiên kim của Vương gia!
-Vì sao?
Nàng uất ức!
-Ngươi chỉ có thể làm dâu của Vương gia mà thôi!
A, là thế! Nguyên do là thế sao?
-Sao… sao huynh lại…
Không nói gì hắn hôn phớt lên môi nàng, cầm lấy một đóa hoa sen đặt trên lòng bàn tay nàng. Hắn khẽ viết lên tay nàng mấy chữ! Dù chỉ là cái vẽ tay không dấu vết nhưng nàng đủ thông minh để biết được đó là gì!
-Không được, Ngu huynh!
-Tại sao không?
Giọng hắn phút chốc trở nên cứng lại!
-Ngươi chỉ có một con đường để chọn mà thôi!
Ngay sau đó hắn trói chặt nàng trong tay hôn ngấu nghiến!