Chương 6
Chỉ còn đúng 5 ngày nữa là đến buổi dạ hội.
Nhà trường đã bắt đầu trang hoàng đầy đủ cho sân khấu, sàn diễn… Đặc biệt lần này, không chỉ riêng sinh viên trong trường mà còn có giao du với các trường đại học khác nhằm tăng quan hệ bạn bè thân thiết.
– Hey Dĩ Hân, chờ anh!
Tiếng Gia Minh Nhật trên sân trường tràn ngập sắc xanh mát mẻ. Từ hôm đó, hắn ngày nào cũng theo nó đến trường, đi đâu cũng như hình với bóng. Nó có vẻ khá thoải mái. Nhiều lúc hai người động chạm nhạy cảm giữa sân trường khiến ai nấy cũng phải ghen tị. Cái buổi nó hạ đo ván hắn phải vào phòng y tế, mọi người đã xôn xao hết cả. Nay thấy thân thiết như vậy, nhiều fan không khỏi đau khổ.
– Dĩ Hân. Tại sao em lại chọn một người như hắn ta. Chả thể đẹp trai bằng anh, lại có vẻ phong lưu đa tình? – một người than
– Này, anh xem lại cái mặt anh xem đã được bằng 1 phần của anh Gia Minh Nhật chưa mà đòi mở mồm. Tại sao một người vẹn toàn như anh ấy lại có thể yêu một con nhỏ xấu xí vậy chứ? – một cô gái đốp chát
– Cô nghĩ mình là ai? Dĩ Hân tài sắc hơn người, như thể tiên nữ giáng trần vậy, đồ con vịt xấu xí….
– Anh…..
Vậy là có 3 luồng ý kiến gay gắt. Một đằng bảo hai người vô cùng đẹp đôi, chiếm 60%, một đằng khác bảo hai người chả hợp nhau chút nào, nóng lạnh sao có thể hòa hợp chiếm 30%, còn lại 9.99999% kia cho mấy kẻ ảo tưởng anh/ cô ấy sẽ phải để ý đến mình mà thôi.. à còn 0.1111 % là một số ít những người không hề biết họ là ai..:))
—–
Hắn chạy đến bên nó, tự nhiên nắm lấy tay nó dung dăng dung dẩy đi vào sân trường. Nó hơi lườm. Hắn lại cười toe toét:
– Trông thế này đáng yêu mà. Như cặp đôi ý!
Chỉ có thể lắc đầu trước sự trẻ con của hắn, nó khẽ mỉm. Dù hắn đã thể hiện tình ý rõ ràng đến mức ai cũng nhận ra, nó vẫn còn một nỗi băn khoăn không rõ. Mơ hồ một cách kì lạ, nhưng ở bên hắn, nó cảm thấy thoái mái, dễ chịu, và ấm áp nữa.
—–
– Kế hoạch đến đâu rồi? – một giọng nói trầm thấp vang lên.
– Tôi thấy có vẻ con bé đổ cậu ta rồi! – thầy hiệu trưởng đứng đó, lên tiếng
– Tại sao ta lại thấy cậu ta sa vào lưới tình nhỉ? – người đó lại lên tiếng, nghe rõ mối hoài nghi.
Hiệu trưởng toát mồ hôi:
– Không phải như vậy đâu ạ! Ngài chắc lầm rồi! Chỉ là cậu ấy đang diễn mà thôi!
– Vậy sao? Ta sẽ cho thêm thời gian! Làm cách nào khiến con nhóc đó đau khổ đi!
Người đó thật sự rất căm hận nó, một đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đã chẳng có gì tốt đẹp.
—–
– Cậu biết tin gì chưa? – Thiên Chi xông vào lớp với một tờ giấy đặt lên bàn ngay trước mặt nó và hắn
” Hãy bình chọn cho người bạn yêu thích! Họ sẽ trở thành The King and Queen của Đêm dạ hội ” Future” diễn ra tại trường đại học TK”
Bên dưới là một đống cái tên và những ô còn trống.
Nó ngẩng lên khó hiểu:
– Thì sao?
Cả hắn và cô cùng đồng thanh:
– Ngốc vừa thôi!
Nó nhăn mặt:
– Gì?
– Chúng ta sẽ trở thành The King and Queen. – hắn nói hào hứng
– Tại sao? – nó chả hiểu gì cả
– Bởi vì…. – ánh mắt long lanh thấm đượm tình yêu màu hồng – điều đó có thể đồng nghĩa với việc kết hôn
Nó bắt đầu thấy hơi rợn rợn. Giơ tay đẩy bộ mặt ngập tràn hạnh phúc kia ra xa. Là con gái, vậy mà nó chẳng lãng mạn chút nào hết, toàn hắn phải chủ động tạo không gian. Minh Nhật thầm phục mình có thể yêu một đứa như thế này.
– Gì chứ? Em không muốn công khai sao? – hắn phụng phịu, phồng mang trợn má:))
Nó im lặng. Trái tim muốn nói câu đồng ý thật nhanh, nhưng lí trí lại ngưng lại, có một điều chẳng lành sắp xảy đến, như thể cảnh báo nó vậy.
Nó lặng lẽ bước ra ngoài. Hắn nói vậy cũng chỉ là muốn trêu nó thôi, có chuyện gì vậy? Và hắn chợt nhận ra, mình tiến tới quá nhanh, làm cho nó không có thời gian để suy nghĩ. Dù là có thể hắn làm nó vui, nhưng cũng chưa thể nói nó thích hắn. Hụt hẫng. Hắn cũng đi ra khỏi lớp. Để lại Thiên Chi lắc đầu, nó chỉ là đang cực kì phân vân mà thôi, điều đó lại làm hắn tổn thương đến vậy. Cô chẳng thể can thiệp vào chuyện của hai người…
—–
Hắn đã dần dần cho nó thời gian, làm mọi thứ chậm lại. Không phải ngày nào cũng nắm tay, không phải ngày nào cũng cùng nhau về nhà. Nó cũng chợt thấy thiêu thiếu. Dù ngày nào hắn cũng trò chuyện, tâm sự với nó, nhưng không còn những kiểu đùa hai người yêu nhau nữa, hắn vẫn vậy nhưng tạo cho nó cảm giác xa cách hơn. Nó không biết phải làm sao nữa. Đầu óc rối như tơ vò.
Thiên Chi nhìn nó có vẻ ủ dột, còn 3 hôm nữa là dạ hội bắt đầu, cô liền rủ nó đi mua sắm:
– Dĩ Hân! Đi sắm đồ với mình đi! Yên tâm! Mình bao!
Nó ngơ ngẩn gật đầu.
—–
Là bước chuẩn bị cho sự việc cao trào:))