Chương 12
Là một buổi sáng đẹp, bầu trời không một gợn mây, xanh và trong đến kì lạ. Minh Nhật lại đứng chờ nó ở cổng, hắn mỉm cười nhìn nó bước nhẹ nhàng tiến về phía hắn, hắn vẫn còn cảm giác muốn hét lên thật sảng khoái “Cô ấy là của tôi đấy!”
Dĩ Hân nhìn hắn, trong nắng sớm, Minh Nhật như phát sáng, thật giống một chàng hoàng tử. Nó giật mình, rồi lại yên lòng, từ khi yêu hắn, nó càng ngày cảng mơ mộng, khác hẳn lúc trước.
Lại tay trong tay đến trường, cả hai đều chỉ ước hãy cứ thế này mãi thôi.
—–
Vừa đến cổng trường, thầy hiệu trưởng đã nhắc loa:
– Mời em Gia Minh Nhật lên phòng hiệu trưởng.
Nó thấy kì lạ trong lòng, giọng nói nghe đã khác, dù là không rõ. Hắn nhìn lên cửa sổ phòng hiệu trưởng, ánh mắt phức tạp. Rồi nhanh chóng mỉm cười với nó:
– Em đi trước đi, anh quay lại sau ngay!!
Đương nhiên đâu thể qua được mắt nó, lòng nổi lên cảm giác không an tâm khi nhìn hắn đi.
—–
Hắn bước vào phòng hiệu trưởng, căn phòng tối đen, ánb sáng heo hắt từ cửa sổ đủ để Minh Nhật nhìn thấy gương mặt không phải là chú của mình. Hắn lạnh giọng:
– Ông muốn gì?
Người đàn ông ngồi trên ghế, mỉm cười nhẹ đầy nguy hiểm, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn:
– Ta thấy con dường như quá nhập vai rồi đấy nhỉ, con trai?
Hắn nhếch mép, khác hẳn thường ngày:
– Con trai? Sao hôm naylại quý hoá được người bố kính yêu gặp thế này?
Người đàn ông này – Gia Vương Thịnh, là cha nuôi của hắn, từ bé đã nhận hắn về làm con nhưng chỉ mục đích vụ lợi. Lão ta bắt hắn theo yêu cầu của mình, không thì chửi mắng thậm tệ. Minh Nhật dù chẳng thiết tha gì nhưng lão ta đã nuôi nấng suốt 18 năm trời, thật sự vẫn còn mang ơn lão, hắn sẽ trả hết nợ nần, sớm dứt bỏ khỏi căn nhà đó.
Vương Thịnh cười như được mùa, đứng dậy tiến tới, ghé sát tai hắn:
– Nhanh chấm dứt với con nhỏ đó đi, mục đích ta gửi con đến đây chỉ có thế. Đã quá lâu rồi!
Hắn mím môi, không nói lời nào..
Người đàn ông lại cười, vỗ vai vẻ thân mật:
– Thôi nào, đây chính là thời điểm chuẩn để kết thúc rồi đấy! Và con cũng biết hậu quả khi trái lệnh mà!!
Rồi lạnh lùng lướt qua đi ra khỏi phòng.
—–
Dĩ Hân đang ngồi trên ghế đá sau trường, nó nhìn ngắm bầu trời xanh không gợn mây. Lòng vẫn băn khoăn không biết hắn đã làm gì trong phòng hiệu trưởng, tâm trạng vẫn rất bất an. Rồi cơn buồn ngủ chợt ập đến, nó nghĩ mơ màng: ” Ngủ chút chắc không sao” rồi nằm xuống ghế đá nhắm mắt.
Minh Nhật đã ra khỏi phòng hiệu trưởng, hắn nhìn lên bầu trời, lúc trước còn trong xanh, nay đã tối dần như thể sắp mưa, ông trời thật hiểu tâm trạng hắn lúc này. Phải nói thật rằng lúc trước ”ông bố” kia giao nhiệm vụ thật kì lạ, phải tiếp cận cô gái tên Khả Dĩ Hân trường đại học TK, tìm cách để cô ấy yêu hắn, rồi kết thúc bằng việc chia tay, khiến cô ấy đau khổ. Hắn không hiểu tại sao lại lạ lùng như vậy, nhưng hắn nghĩ chắc là sẽ nhanh thôi, bao lâu nay hắn vẫn là con rối trong tay lão, hắn cúi mặt xuống đất, gượng cười. Nhưng ngay cái lần đầu tiên gặp nó, hắn đã biết mình sẽ gặp rắc rối, hắn không ngu để không biết cô gái này đã gặp nhiều đau khổ, luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, tự chủ nhưng thực chất yếu đuối đến đáng thương. Hắn không phủ nhận rằng hắn muốn bảo vệ nó, rồi dần dần yêu nó, nhìn thấy nó cười như thế nào, nó nói vui vẻ ra sao, hắn đều vui và hạnh phúc. Nhưng trong lòng, một khoảng tối vẫn còn đó, hắn biết sẽ có lúc hắn phải chia tay với nó….
Ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn chạm phải nó đang nằm trên ghế đá. Sao lại nằm ngủ thế này, cảm lạnh thì sao? Hắn lắc đầu, vẫn thật ngốc!
Ngồi xuống trước cái ghế, ngắm nhìn nó ngủ trông thật bình yên làm sao! Mái tóc vàng óng mượt, lông mi dài, khuôn mặt xinh đẹp, hắn thở dài, nó quả là mỹ nhân mà..!
Hắn nhìn ngắm nó một lúc, không biết đầu óc đã bay đến phương nào, cứ như vậy mà nhìn nó, trong đôi mắt cũng chỉ có mình người con gái đang ngủ trước mặt. Hắn… đã lỡ lún quá sâu… giờ, thật sự khó có thể thoát ra… Hắn nhẹ nhàng tiến sát lại gần, đặt lên môi nó nụ hôn cũng thật dịu dàng, giờ nó bảo hắn phải làm sao?
—–
Nó tỉnh giấc, đôi mắt mơ màng nhìn quanh mất một lúc, điều đầu tiên cảm nhận được đó chính là mưa. Nó tỉnh cả ngủ, bật dậy, thấy hắn đang ngồi bên cạnh, có ô che mưa cho cả hai. Dĩ Hân tròn mắt, hắn làm sao vậy? Cái ô to nhất mà nó từng thấy, đủ cho tầm 5 người còn rộng chán, đã thế lại còn màu đỏ nổi bần bật. Nó chăm chú nhìn hắn, lòng hoài nghi hắn làm sao vậy.
Minh Nhật thấy nó tỉnh, mỉm cười:
– Dậy rồi à, có đói không?
Nó cất tiếng:
– Anh có làm sao không đấy
Hắn tròn mắt khó hiểu:
– Làm sao?
Nó cảm thấy buồn cười:
– Trời thì đang mưa, không gọi em dậy mà còn vác cái ô ra đây làm gì
Hắn gãi đầu gãi tai:
– Anh thích vậy thôi!!
Nó bật cười, hắn đúng là kì lạ mà, vác cả cái ô to đùng ra đây che mưa, đây còn là sân sau trường nữa chứ. Hắn hỏi:
– Đói chưa?
Nó sờ bụng, hơi ùng ục thì phải. Hắn biết ý, lấy cái túi bên cạnh ra, bên trong bao đồ ăn, nào là sandwich, hamburger, bánh mì trứng, sữa, bim bim… đủ cả. Lần này nó còn cười dữ hơn, chưa bao giờ lại sảng khoái thế này. Hắn nhìn nó cười cũng mỉm cười theo, nhưng ánh mắt có phần đau đớn đôi chút. Nó đương nhiên cũng không phải dạng kén chọn, thọc tay vào túi lấy ra cái sandwich phô mai ăn từng chút một. Hắn ngồi lại gần, vuốt tóc nó, hỏi câu lạ lùng:
– Em có yêu anh không?
Nó chợt cảnh giác cao độ:
– Tại sao anh lại hỏi vậy?
Hắn lắc đầu:
– Cứ tự nhiên muốn biết thôi mà!
Nó lại thấy bất an:
– Thật ra đã có chuyện gì vậy?
Hắn cười khổ, quả nhiên không gì qua được mắt nó. Minh Nhật rút tay lại, đứng dậy, bước ra khỏi ô, mặc cho cơn mưa đang trút xuống, nó giật mình định kéo tay hắn lại, hắn giật ra, quay lại đối diện nó. Ánh mắt trở nên u ám, hắn lạnh lùng:
– Chúng ta….chia tay đi!