Chương 15
– Mẹ?
Dĩ Hân tái mặt, nhìn vào người phụ nữ trước mặt mình. Tú Ly nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp trước mặt mình, thật sự không thể phủ nhận cô gái trước mặt rất giống với cô hồi xưa… Rồi Tú Ly bàng hoàng, sững sờ mất một lúc, đôi mắt xanh kia giống của cô quá! Khuôn mặt cũng như vậy… Chẳng nhẽ
Nó nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi khuôn mặt người phụ nữ đối diện, lại cố gắng lên tiếng:
– Là.. mẹ? Phải không?…
Tú Ly tối sầm mặt, đôi môi chợt run lên, đây là đứa con… lầm lỡ… của cô sao? Là đứa con cô …không muốn có mặt trên đời đây sao? Là..hậu quả của sự ngây thơ của chính bản thân cô?
Dĩ Hân tiến về phía trước một bước, Tú Ly giật mình lùi lại cả chục bước, khuôn mặt sợ hãi đan xen đau khổ, nhanh chóng cả một mảng kí ức hiện ra. Người cô thích vụng trộm hồi năm cấp II, cuối cùng lại đến tìm cô, muốn làm bạn trai cô, Tú Ly ngu dại đồng ý, rồi hắn ta dẫn cô vào nhà nghỉ, thậm chí cô còn không có chút phòng bị, chỉ biết hắn ta lấy lời ngon ngọt dỗ dành cô, rồi… Sau đó hắn bỏ đi, và..cô biết mình có thai. …
Quá khứ vốn đã được chôn vùi trong tận đáy tâm hồn nay lại trỗi dậy, chợt Tú Ly có cảm giác cay cay muốn khóc, cô chạy khỏi nhà vệ sinh, không một lần nhìn Dĩ Hân..
Nó đứng đó, khuôn mặt tối sầm lại, đã nhợt nhạt nay càng nhợt nhạt hơn… Nó quỳ phục xuống sàn… đầu óc rối loạn. Dĩ Hân đưa tay ôm đầu, lại là những giấc mơ quanh quẩn, lại là những lần bị sỉ nhục… Nó vội chạy ra ngoài..
——————————————————————
Tiết sau đó, Minh Nhật không thấy nó quay lại, hắn đang bị mệt mỏi với việc phải đối mặt với hàng tấn công việc mà lão cha hắn tự nhiên mang từ đâu ra bắt hắn xử lí, đã gần một tuần cho cả tá công việc ngập đầu. Thậm chí Minh Nhật phải thức đến 3, giờ sáng chỉ để bàn với đối tác công ty Vương Thịnh về một vấn đề cả chục năm chưa động đến..? Lão già đó rốt cuộc muốn cái gì đây?
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, hắn chẳng thể hỏi thăm nó, chỉ có đến trường mới có thể gặp được nó. Vậy mà, nhìn vào khuôn mặt nó, hắn cảm thấy nó đang bị hỗn loạn, nhưng Minh Nhật quá mệt mỏi, hắn chỉ có thể quan tâm đến nó một chút thôi…
Nhưng tại sao nó đi vệ sinh lâu như vậy mà vẫn chưa về? Hay là có chuyện gì rồi Hắn gượng dậy, lao ra khỏi lớp.. Minh Nhật tự tát vào mặt mình 2 cái, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn, hắn nhanh chóng mua đại cốc cà phê, nốc như nước lọc. Thấy bản thân đã khá hơn chút ít, hắn gọi điện cho nó.
——————————————–
Dĩ Hân đang ngồi trên bãi cỏ ở đâu đó chính bản thân nó cũng không nhận ra… Nó cứ chạy mãi, đuổi theo người mẹ ruột của mình, nhưng mẹ đã biệt tăm biệt tích không thấy bóng dáng. Dĩ Hân mệt mỏi gục xuống đầu gối. Chợt chuông điện thoại rung lên, là của Minh Nhật? Nó mệt mỏi nhìn vào màn hình, nó đã định không nghe, nhưng ngón tay lại di chuyển đến nút nhận cuộc gọi.
– Al..
– Em đang ở đâu- nó chưa kịp nói hết, tiếng của hắn đầu dây bên kia đã vang lên nghe rõ sự lo lắng.
Nó chợt cảm thấy nỗi buồn vơi đi phần nào, hóa ra vẫn có người quan tâm, lo lắng đến nó?
-Đang ở công viên..!
Tiếng hắn nghe thở phào:
– Được rồi, anh sẽ đến ngay..!
Sở dĩ hắn có thể biết chính xác được công viên đó là bởi cả hai đã thống nhất chỉ có nơi duy nhất được coi là công viên mà thôi, là nơi thân thuộc nhất của cả hai..
—————————
Dĩ Hân nhìn vào khoảng hồ trong xanh trước mặt, thật yên bình làm sao? Làn sóng nhẹ nhàng…
– Dĩ Hân!
Nó nghe thấy tiếng gọi, và không cần quay lại cũng biết đó là hắn. Hắn chạy đến ngồi cạnh nó, chăm chú quan sát khuôn mặt nó một lúc. Rồi hắn vòng tay ôm nó dịu dàng. Dĩ Hân tựa vào lồng ngực ấm áp, nó dụi dụi vào đó như một chú mèo nhỏ. Hắn cứ ngồi yên như vậy trong một lúc, nó cũng cảm thấy bình yên hơn rất nhiều. Rồi Minh Nhật khe khẽ hỏi:
– Đã… có chuyện gì?
Nó lại im lặng. Hắn nhẹ nhàng dỗ dành:
– Đừng để buồn phiền trong lòng quá lâu… Hãy chia sẻ với anh!
– Em….
Dĩ Hân ngập ngừng, thật sự là nó không quen chia sẻ với ai về bất cứ chuyện gì, nhưng hắn…hắn lại khác.
– Em…đã gặp mẹ!
Hắn nhíu mày, có vẻ bối rối:
– Mẹ ruột của em?
Nó gật đầu:
– Em gặp mẹ trong phòng vệ sinh… mẹ hình như đã nhận ra em … nhưng lại hoảng sợ… rồi chạy mất…
Nó nghẹn ngào chẳng thể khóc nổi… Tại sao mẹ lại chạy khỏi nó như thể nó là mầm bệnh? Tại sao mẹ có thể sinh ra con rồi bỏ chạy như vậy? Tại sao mẹ lại phải trốn tránh chứ?…
Hàng trăm câu hỏi quay cuồng trong nó, thật đau..! Hắn ở bên, dù không thể hiểu hết nỗi lòng của nó, nhưng hắn hiểu nó đang cảm thấy tủi thân… Minh Nhật không hỏi gì nữa, chỉ yên lặng cho nó dựa vào…
——————————–
Tú Ly đang ở bên hồ, nơi đây như thể ngăn cách khỏi mọi thứ. Giờ cô đã biết chắc đó là con mình, nhưng …cô thấy sợ… Tú Ly đã quá hoảng hốt, cô đã chạy đi mà không kịp suy nghĩ… Cười.. một nụ cười buồn. Cuối cùng cô vẫn chạy trốn..! Đứa con đó, chắc nó hận cô lắm đây… Cũng phải thôi, có bà mẹ nào lại bỏ con mình như cô không?
Từ khi trốn khỏi bệnh viện, Tú Ly đã tha hương cầu thực khắp nơi, bản thân cảm thấy mệt mỏi đến kiệt sức. Nhưng cô phải cố gắng, không thể gục ngã, nếu cô gục ngã ở đây, sẽ không bao giờ có thể gượng dậy được nữa. Tú Ly làm rất nhiều việc, nào là khuân vác, rồi bán hàng. Rồi cô tham gia dự thi người mẫu, vốn rất xinh đẹp và khéo léo, cô trở thành quán quân trong cuộc thi, trở thành người mẫu chính thức, có nhiều tiền của, khi đó Tú Ly mới 25 tuổi.
Rồi Tú Ly gặp Gia Vương Thịnh, một người đàn ông ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã không thể xem thường. Trực giác nhạy bén cho biết ông ta rất nguy hiểm, sở hữu vẻ ngoài tuấn tú nhưng tâm địa lại khó đoán. Sở dĩ cô trở thành vợ Vương Thịnh là để có thể tìm lại được cô con gái mà cô đã bỏ rơi. Thật sự không lúc nào cô không nhớ con, và bố mẹ mình.
Giờ đây, khi tìm được con rồi, cô lại chạy trốn khỏi điều đó….
Cô nhấc điện thoại:
– Tôi cần một chiếc xe hơi!
——————————-
Đáng nhẽ từ hôm qua là phải có chương mới rồi cơ, nhưng mà vì phòng au có tận 2 con gián phục kích, quá trình sáng tác bị hoãn lại >.
Sr vì để mn chờ đợi lâu