Chương 25: Sống với người bạn mới (2)
Đình Nhã đang nấu cháo thì Amelica đi vào bếp. Cô ngạc nhiên nhìn Amelica và hỏi:- Tôi bảo cô ngồi nghỉ mà. Cô vào đây làm gì?
Amelica ngại ngùng cúi mặt, cô ấy lè lưỡi trông vô cùng đáng yêu:
- Tôi ngồi không ngại lắm. Cô để tôi giúp cô đi.
- Nhưng mà cô vẫn ốm...- Đình Nhã ái ngại nói
- Không sao đâu, tôi muốn giúp cô mà. Cô cho tôi giúp cô nhé- Amelica lắc đầu, mỉm cười
Đình Nhã do dự, cô nghĩ ngợi một hồi rồi gật nhẹ đầu:
- Cũng được
- Cảm ơn cô-Amelica hào hứng chạy tới chỗ Đình Nhã- Cô muốn tôi giúp gì?
- Ừm, cô lấy hộ tôi lọ muối trong ngăn tủ
- Được thôi, cô chờ chút- Amelica cười rạng rỡ. Cô ấy đi về phía tủ, mở cánh cửa tủ và kiễng chân cố lấy lọ muối, nhưng nó quá cao, cô ấy với tay mãi mà không lấy được. Xui xẻo là tới lúc đã chạm được vào lọ muối thì...
Xoảng!
Amelica tuột tay, lọ muối rơi xuống đất vỡ tan tành. Đình Nhã giật mình quay ra. Amelica đang đứng nhìn, cả người cô ấy run rẩy, mắt ngân ngấn nước, Amelica lúng túng cúi xuống, thu dọn mảnh thuỷ tinh vỡ:
- Tôi xin lỗi, tôi sẽ dọn...Á!
Mảnh thuỷ tinh đâm vào ngón tay Amelica làm ngón tay cô ấy bị thương . Một giọt máu đỏ tươi chảy ra, Amelica khẽ nhăn mặt. Đình Nhã thấy vậy bèn nhanh chóng đi tới, cô lấy mảnh giấy trong túi ra, đưa cho Amelica. Amelica cầm mảnh giấy, bịt miệng vết thương lại. Một lúc sau, khi máu đã ngừng chảy, Đình Nhã mới thở phào, cô chán nản nhìn Amelica:
- Thôi, cô không nên làm việc nữa kẻo bị thương là nguy hiểm đó. Để tôi làm một loáng là xong mà
Amelica xụ mặt, giọng cô ấy nhỏ dần:
- Tôi xin lỗi, nhưng tôi muốn giúp cô, ngồi không chờ cô nấu cho ăn thì tôi thấy có lỗi lắm. Tôi xin lỗi, gây phiền phức cho cô rồi
Đình Nhã cười, cô lắc nhẹ đầu:
- Không sao mà. Cô ngồi chờ tôi chút nhé!
- Ừm- Amelica đi ra ngoài phòng khách
Đình Nhã tiếp tục công việc dở dang, ánh mắt cô bỗng nhiên buồn thẳm khi nhớ lại việc gì đó.....Amelica, cô ấy cũng không cẩn thận và rất ngây ngô , y hệt người nào đó..
******************************
Hôm sau....
Trời đã trong xanh trở lại. Ông mặt trời lười nhác chui ra khỏi chiếc chăn mây ấm ấp, những tia nắng rực rỡ chiếu rọi xuống mặt đất. Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, tiếng chim hót líu lo cất lên nghe thật vui tai. Dường như mọi dấu vết của cơn mưa tối qua đã biến mất hoàn toàn, không ai có thể tưởng tượng được rằng tối qua trời mưa to. Đình Nhã vươn vai, cô đưa tay lên miệng để che cái ngáp dài, uể oải bước khỏi giường. Cô vệ sinh cá nhân xong, bèn đi về phía tủ lạnh, mở tủ tìm đồ để nấu bữa sáng, nhưng xui cho cô là tủ lạnh trống trơn, không còn gì cả. Cô nhíu mi, lẩm bẩm "Lại phải đi mua đồ...". Cô đi về phòng, tìm túi xách và khoác áo vào, định đi ra ngoài. Bất ngờ
- Cho tôi đi với cô được không?
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Đình Nhã quay đầu lại, cô thấy Amelica đang đứng ở cầu thang, đầu tóc rối tung, vẻ mặt ngái ngủ. Đình Nhã cố nén tiếng cười, cô nghiêm túc nói:
- Không được đâu, cô đang muốn trốn bệnh viện đúng không? Nếu cô ra ngoài với tôi lỡ có người nhìn thấy thì sao? Cô sẽ bị bắt lại bệnh viện đó. Hơn nữa cô mới ốm dậy, đi lại nhiều không tốt. Cô chịu khó ở nhà nghỉ ngơi, chờ tôi một chút, tôi sẽ về ngay mà
- Nhưng...- Amelica ngập ngừng, mặt buồn thiu- Ở một mình chán lắm
- Hả?- Đình Nhã ngây người, cô mở to mắt ngạc nhiên
- Tôi ghét cảm giác phải ở một mình. Cho tôi đi với cô, tôi sẽ cải trang cẩn thận là được chứ gì? Nha, cho tôi đi với- Amelica chớp mắt, nói giọng năn nỉ
Đình Nhã thở dài, cô đành miễn cưỡng đồng ý, dù cô vẫn lo cho Amelica:
- Cũng được, vậy cô lên chuẩn bị đi.
- Cảm ơn cô- Amelica cười rạng rỡ, chạy vội lên phòng
Bên dưới, Đình Nhã đứng chờ, nét mặt cô thoáng vẻ bất an, không hiểu sao lúc này, cô có dự cảm không tốt....
...........................................................
- Đi thôi- Amelica bước xuống. Trông cô ấy vô cùng dễ thương với chiếc áo khoác to che kín người, cặp kính đen và chiếc mũ len màu xanh.
- Nhanh đi thôi- Đình Nhã mỉm cười, bước ra ngoài. Chờ cho Amelica cũng bước ra, cô khoá cửa lại. Cả hai bắt đầu đi đến siêu thị.
Đến siêu thị...
Đình Nhã tới các quầy thực phẩm, hàng tiêu dùng. Cô chọn mấy gói mì để vào giỏ, Amelica chỉ biết im lặng đi theo cô, thỉnh thoảng cô ấy chăm chú quan sát Đình Nhã chọn đồ. Đình Nhã bèn quay sang, nhờ Amelica:
- Cô đi lấy giúp tôi một ít rau cải nhé. Ở bên kia kìa
Amelica nhìn theo hướng tay Đình Nhã chỉ, xong cô ấy hào hứng gật đầu:
- Được rồi!
Đình Nhã nhìn bộ dạng trẻ con ấy mà phì cười. Một lúc sau, Amelica quay lại, trên tay cầm một bó rau....bắp cải. Đình Nhã há hốc miệng, cô sửng sốt:
- Tôi bảo cô mua rau cải mà
Amelica ngượng ngập vuốt tóc, cô ấy cười gượng:
- Tại...tôi thấy rau này cũng có chữ "cải"...
Đình Nhã chỉ muốn xỉu ngay tại đây. Mặt cô chảy dài mấy vệt đen, cô khó nhọc nói:
- Đừng....đừng nói với tôi là cô chưa bao giờ đi chợ nhé.
Amelica không đáp, cô ấy lè lưỡi, vẻ mặt hối lỗi. Đình Nhã ôm đầu. Ôi, đúng là tiểu thư, hẳn là Amelica phải là tiểu thư nhà nào đó. Nhưng vẻ ngốc nghếch của cô ấy....thật giống...Gia Bảo...Nhắc đến Gia Bảo, khoé mắt Đình Nhã cay xè, một giọt nước mắt vô thức trào ra. Amelica lúng túng:
- Tôi....tôi xin lỗi, cô đừng khóc mà, tôi sẽ đi lấy lại rau...
- Không, không phải do cô, do bụi thôi. Chúng ta mua ra thanh toán rồi về thôi- Đình Nhã cố gắng nở nụ cười, cô quệt nước mắt, đi về phía quầy thanh toán.
Amelica ngơ ngác nhìn theo cô, ánh mắt khó hiểu....
****************************
Ra khỏi siêu thị, Đình Nhã cùng Amelica đứng chờ xe taxi. Bỗng...
- Ôi, Đình Nhã- Một giọng nói vui mừng vang lên.
Đình Nhã và Amelica quay lại. Đình Nhã nhận ra ngay đây là bác Mai- hàng xóm của cô. Cô cười gượng gạo:
- Bác ạ!
- Lâu rồi bác không gặp cháu, mấy tháng qua cháu đi đâu thế?
- A, cháu về quê ạ. Hôm qua cháu mới lên- Đình Nhã miễn cưỡng trả lời. Thực sự cô không muốn nói chuyện với bác Mai tý nào, bác ấy là loa phát thanh của phố. Nếu biết trong mấy tháng qua cô ở nhà Gia Bảo thì đảm bảo bà ta sẽ đi kể lể. Cô rất ghét phiền phức.
- Cô gái này là...?- Bà Mai hiếu kỳ nhìn sang Amelica
- A, là em họ cháu ạ. Thôi, bọn cháu có việc, bọn cháu về đây ạ- Đình Nhã vội kéo Amelica đi thật nhanh
- Con bé Đình Nhã này, hỗn láo quá đi. Mà em họ của nó là sao nhỉ ? Sao từ trước đến giờ mình không biết chứ ? Đáng nghĩ thật đấy, nhưng công nhận em họ nó cũng khá xinh, mái tóc nâu ẩn dưới chiếc mũ kia cùng cái dáng cao cao. Thôi kệ vậy- Bà Mai lầm bầm một mình, vẻ mặt cau có rồi bà bước vào siêu thị