Chương 32: Mối thù không dứt
Gia Bảo đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo liếc vào bên trong. Đập vào mắt anh là cảnh Đình Nhã đang bị một tên nào đó đè lên, áo cô rách tung, tóc rối bù, nước mắt đầm đìa, trông rất tội nghiệp. Cả người cô run lên, đôi mắt đỏ hoe. Gia Bảo nghiến răng, tay siết chặt lại, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, sát khí toả ra từ người anh khiến mấy tên đứng gần anh rùng mình sợ hãi, còn cái tên đang đè lên Đình Nhã kia thì run sợ, gã vội buông Đình Nhã ra. Thiên Huy bình thản như không có chuyện gì, hắn nhếch mép, nhìn Gia Bảo như thách thức. Gia Bảo cũng nhìn lại hắn, hai mắt nhìn nhau toé lửa- Tại sao cậu dám làm vậy hả?- Gia Bảo gằn giọng, mắt ánh lên sự giận dữ
- Cậu vi phạm luật chơi mà, nên tôi đành xử cô ta theo luật thôi. Tiếc thật, cậu mà đến chậm một chút nữa thì sẽ có kịch hay để tôi xem rồi- Thiên Huy nhếch mép, hắn nhìn Gia Bảo đầy hận thù
Mặt Gia Bảo sầm lại, mắt hằn lên những tia đỏ. Thiên Huy còn dám nói thế sao? Hắn không thấy rằng Đình Nhã đã rất sợ hãi ư? Càng nghĩ, Gia Bảo càng căm giận hơn, anh xót xa nhìn về phía Đình Nhã. Cô vẫn chưa hết run rẩy, nước mắt cô vẫn lăn dài, cô ngồi co ro trong góc. Một niềm chua xót và đau đớn dâng lên trong lòng Gia Bảo. Là do anh, chính anh đã khiến cô như vậy. Tất cả là do anh gây ra...
- Tại sao...tại sao cậu lại đối xử với một cô gái yếu đuối như thế?- Gia Bảo lạnh lùng nói
- Ồ, câu hỏi đó không phải nên dành cho cậu sao? Năm xưa, cậu đã đối xử với Đoá Nhi như thế nào? Cần tôi nhắc lại lần nữa không? Mà cô vợ của cậu cũng biết chuyện rồi đấy- Thiên Huy nhếch mép khinh khỉnh
Gia Bảo im lặng, anh thở dài, chậm rãi nói:
- Chuyện năm xưa....tôi sẽ chịu, Đình Nhã không liên quan gì cả, đừng kéo cô ấy vào chuyện này
- Phải, cô ta không liên quan nhưng tôi cũng không thể để hai người hạnh phúc được. Cậu có biết đến giờ Đoá Nhi vẫn nhớ cậu không? Dù cô ấy đã tỉnh lại, đã ở bên tôi nhưng cô ấy vẫn nhớ cậu- Thiên Huy trừng mắt nhìn Gia Bảo, giọng hắn chứa đầy phẫn nộ và đau thương- Mà đến lúc rồi nhỉ?
Thiên Huy quay sang nhìn mấy tên tay sai, ra lệnh cho chúng trói Đình Nhã lại. Gia Bảo thấy vậy thì định nhào tới ngăn cản, nhưng bị Thiên Huy chặn lại. Thiên Huy nhếch môi:
- Cần gì phải vội? Trò chơi còn chưa thực sự bắt đầu...
Dứt lời, Thiên Huy rút khẩu súng ra và dí vào trán Đình Nhã. Gia Bảo sững người, anh tức giận hét:
- Thiên Huy, cậu mà dám làm Đình Nhã tổn thương, tôi sẽ không tha cho cậu
- Cảm động quá nhỉ. Nếu cậu mà cũng yêu Đoá Nhi như vậy thì mọi chuyện đâu đến nỗi nào. Nhớ năm xưa khi cậu từ chối Đoá Nhi, cô ấy đã rất đau khổ và tự tử, việc đó coi như tôi chưa tính. Nhưng trong suốt những năm Đoá Nhi nằm viện, hôn mê, cậu cũng không đoái hoài đến cô ấy. Tôi không thể bỏ qua cho cậu được, chính cậu đã khiến Đoá Nhi không yêu tôi- Thiên Huy bóp chặt vai Đình Nhã, khẩu súng càng dí sát vào trán cô hơn
Đình Nhã nhăn mặt vì đau, cô khẽ cựa quậy, và khó nhọc thở ra từng hơi. Cô đau đầu quá, mọi thứ càng lúc càng nhoè đi. Khi nào cô mới được thoát khỏi cảnh này đây? Cô đưa mắt nhìn Gia Bảo. Cô vừa nhớ lại vừa ghét anh. Anh đã phản bội cô, nhưng anh cũng đã bất chấp nguy hiểm đến cứu cô. Cô không biết nên làm sao nữa, nòng súng lạnh lẽo cứ dí vào trán cô khiến cô không dám cử động, tim cứ đập thình thịch vì sợ hãi. Không khí im ắng đến đáng sợ, chẳng ai nói một câu nào
- Tôi.... không phải là không quan tâm đến Đoá Nhi. Những bó hoa lan tím mà cậu thấy ở phòng bệnh, là do tôi đem tặng em ấy, chỉ là tôi không muốn để cậu biết thôi. Tôi biết cậu sẽ ghét tôi- Gia Bảo ngập ngừng, anh lo lắng nhìn Đình Nhã, lúc này, mặt cô đã tái mét
Thiên Huy im lặng, hắn liếc Gia Bảo đầy căm hận và có vẻ nghi ngờ, xong lại liếc Đình Nhã, bàn tay hắn tóm chặt vai cô đã nới lỏng hơn một chút. Hắn nhếch mép, phẩy tay. Bọn tay sai hiểu ý, một tên lén lút đi tới sau lưng Gia Bảo, cầm cây gậy và...
Bốp!
- Hự....- Gia Bảo khuỵu xuống và ngã ra mặt đất. Tên vừa đánh lén anh cười hả hê, xong ném cây gậy đi
- Không, Thiên Huy, sao anh lại sai người đánh lén Gia Bảo? Anh ấy là bạn anh mà!- Đình Nhã kích động nắm áo Thiên Huy
- Đánh ch.ết hắn!- Thiên Huy thản nhiên nhìn Gia Bảo đang đau đớn, hắn gạt tay Đình Nhã ra và lạnh lùng ra lệnh. Tình bạn bao năm đã không còn giá trị với hắn từ lâu rồi, kể từ khi Đoá Nhi thích Gia Bảo, cứ cho là Gia Bảo có quan tâm đến Đoá Nhi thì hắn cũng không thể tha thứ cho Gia Bảo được, chính Gia Bảo đã cướp đi tình yêu của hắn, lại còn khiến người con gái hắn yêu thương suýt mất mạng. Hắn nhất định phải báo thù....kể cả có là bạn đi chăng nữa....
Hắn vừa dứt lời, những tên tay sai lao vào, chúng đá, đạp Gia Bảo rất mạnh. Gia Bảo nhăn mặt vì đau, máu bắt đầu chảy trên mặt anh, tất cả bỗng trở nên mờ ảo. Anh thở dốc, nằm im chịu trận mà không thể phản kháng
- Không, dừng lại đi! Làm ơn!- Đình Nhã hét lên, nước mắt giàn giụa trên má. Tim cô đau như bị cào xé, bị ai đâm vạn mũi dao vào. Thấy anh đau đớn như vậy, cô cũng đau lắm chứ! Tại sao, anh lại phải như vậy? Rõ ràng anh có võ, sao anh không đánh lại? Đình Nhã nấc lên nghẹn ngào, cô dùng chút sức lực cuối cùng, hất tay Thiên Huy ra và lao đến, ôm chầm lấy Gia Bảo
Bốp! Bốp!
Những trận đòn liên tiếp giáng xuống người cô. Cô cắn môi, cố gắng chịu đựng và vẫn ôm chặt Gia Bảo. Nước mắt thi nhau lăn dài. Cô bất lực quá, cô thật vô dụng, lần nào cũng gây phiền phức cho anh, hết vụ Alin bị ngã lại đến vụ này. Mắt Đình Nhã như nhoè đi, hơi thở của cô trở nên nặng nề.
- Đồ ngốc, mau tránh ra!- Gia Bảo yếu ớt nói, anh gượng dậy và ôm lấy cô, che chắn cho cô
- Không, Gia Bảo, anh không cần làm thế đâu. Anh nhìn anh xem, mặt bị thương rồi kìa- Đình Nhã khóc nức nở, cô chạm vào mặt anh
- Đừng lo, cho dù có ch.ết thì anh cũng sẽ không để em ra đi đâu, em phải tiếp tục sống- Gia Bảo mỉm cười dịu dàng
- Hai người đang cố ý diễn kịch cho tôi xem hả? Tình yêu đẹp quá nhỉ? Tiếp tục đánh đi!- Thiên Huy nhếch môi, hắn thong thả nhấp ly rượu và thích thú quan sát cảnh Gia Bảo bị đánh. Gia Bảo cứ thế che cho Đình Nhã và hứng những trận đòn. Đình Nhã tái mặt, cô lo lắng nhìn anh, nước mắt vẫn lăn dài trên má, bàn tay run run nắm áo anh. Bọn tay sai càng hăng máu, chúng đạp, chúng đá anh càng mạnh hơn. Âm thanh hỗn loạn vang lên nghe thật chói tai
***************************************
Trên đường, có một cô gái đang bước đi. Mái tóc nâu của cô khẽ tung bay, đôi mắt thoáng do dự. Cô nhìn chằm chằm vào toà nhà lớn trước mặt. Cô đứng lặng vài giây rồi quyết định đi vào toà nhà. Mọi người đều sửng sốt khi thấy cô. Sau vài giây ngạc nhiên, họ cúi đầu kính cẩn. Cô gái thở dài, xong không để ý mọi người đang hết sức lễ phép với cô, cô bước thẳng vào một căn phòng sang trọng có đề biển "phòng giám đốc". Cô đưa tay gõ nhẹ cửa, mặt đầy căng thẳng
- Mời vào!- Một giọng nói nghiêm nghị vang lên, cô gái đẩy cửa
- Ơ....tiểu thư...- Người đàn ông đang ngồi làm việc bỗng sững lại, lắp bắp
- Mau nói cho tôi, anh ấy đang ở đâu. Anh là tay chân thân tín nhất của anh ấy, hẳn là biết rõ anh ấy ở đâu- Cô gái nói gấp gáp, vẻ mặt lo lắng
Người đàn ông im lặng một hồi xong quay đi:
- Xin tiểu thư thứ lỗi, cậu chủ không cho tôi nói
- Nói mau!- Cô gái hét, dùng tay hất tung mọi thứ trên bàn, ánh mắt chứa đầy tức giận. Trông cô khác hẳn vẻ dịu dàng, yếu đuối bên ngoài
Người đàn ông có vẻ sững sờ. Gã không ngờ thường ngày cô tiểu thư này vốn dịu dàng, yếu đuối là vậy, thế mà khi tức giận thì cũng thật đáng sợ. Nhưng thấy cô lo lắng cho cậu chủ của gã như thế, gã cũng khá mừng, có lẽ cô đã chấp nhận cậu chủ của gã. Cũng đến lúc mọi chuyện cần chấm dứt, gã đành đắc tội với cậu chủ thôi. Nghĩ vậy, gã cúi mặt, lễ phép nói:
- Thưa tiểu thư, đó là ở.....
Nghe xong, cô gái vội vã bỏ đi, cô lên xe, ra lệnh cho tài xế đến nơi đó...
...................................................................................
Gia Bảo thở dốc mệt mỏi, mắt anh càng ngày càng mờ dần, mọi sức lực như cạn kiệt, máu chảy trên mặt anh cũng nhiều hơn. Đình Nhã run rẩy chạm vào mặt anh, đôi mắt đỏ hoe ầng ậng nước. Cô đau lòng quá! Tại sao anh lại ngốc nghếch thế chứ? Tại sao anh lại che cho cô làm gì? Cảm nhận được sự run rẩy của cô, anh chỉ cười, rồi ôm cô chặt hơn.
Bốp!
- Hự....- Gia Bảo phun ra một ngụm máu tươi. Cú đánh của tên tay sai quá mạnh, anh không còn đủ sức nữa. Anh từ từ lịm đi, bàn tay trượt khỏi vai cô, buông thõng xuống đất. Đình Nhã sững người, cô lay lay vai anh, nhưng anh nằm im. Một cảm giác sợ hãi và đau đớn dâng lên trong cô
- Không, Gia Bảo! Anh mau tỉnh lại đi, Gia Bảo- Đình Nhã ôm anh thật chặt, cô nức nở
- Hừ, đúng là đồ yếu ớt. Tốt nhất là nên để cho Gia Bảo ch.ết hẳn đi, đúng không?- Thiên Huy tàn nhẫn nói, hắn nhìn cô, xong hắn rút ra một khẩu súng, chĩa về phía Gia Bảo. Đình Nhã mở to mắt, cô run run nắm tay anh, mắt nhìn Thiên Huy đầy lo sợ và bất an. Thiên Huy nhếch môi, nở một nụ cười băng giá:
- Tạm biệt nhé, Gia Bảo!
Đoàng!
- Khôôôôngggggg!!!!!- Cùng lúc đó, cánh cửa bị mở tung ra, hai tiếng hét vang lên và một bóng người lao đến chỗ Gia Bảo