Chương 44: Ngoại Truyện 2: khi tác giả bị ném đá
Các tác giả truyện vốn rất yêu quý những nhân vật mà mình xây dựng ở trong truyện. Nhưng sẽ thế nào khi tác giả bị chính các nhân vật mình yêu quý "ném đá" nhỉ? Các bạn thử tìm hiểu xem nhé
* First: Tên truyện
Cái tên truyện "Đằng sau thiên thần là một ác quỷ" nghe hơi đặc biệt và khá dài, bởi nó muốn nói đến nam chính của chúng ta- Hàn Gia Bảo. Nhưng chính vì cái tên truyện như vậy mà anh nam chính- Gia Bảo- đã có chút điều bất mãn. Một hôm, khi tác giả đang ngồi nghe nhạc rất vui vẻ thì anh Gia Bảo của chúng ta đã dẫn theo vợ của anh- chị Đình Nhã đến để hỏi tội tác giả . Với bộ mặt hầm hầm sát khí, anh đập bàn, quát lớn:
- Tác giả, sao bà dám đặt tên truyện là "Đằng sau thiên thần là một ác quỷ" hả?
Tác giả đang ngơ ngác chưa hiểu gì thì Gia Bảo lại tiếp tục quát:
- Bà có biết ác quỷ là gì, thiên thần là gì không hả?
Tác giả đang yên lành bỗng bị Gia Bảo mắng nên rất tức giận, trừng mắt nhìn Gia Bảo. Hai bên mặt đối mặt , mắt hình viên đạn nhìn nhau toé lửa. Sát khí ngùn ngụt dâng cao. Chỉ tội cho Đình Nhã, đứng bên cạnh, mồ hôi chảy ròng ròng, mặt méo xệch không biết nói gì, chỉ biết đứng núp sau lưng Gia Bảo
Tác giả (tức tối quát lại): Tôi là tác giả, tôi thích đặt tên truyện thế nào là quyền của tôi. Mắc mớ gì cậu lên tiếng hả? Liên quan đến cậu à?
Gia Bảo (trừng mắt) : Liên quan đến tôi thì tôi lên tiếng. Bà có hiểu thế nào là thiên thần, thế nào là ác quỷ không?
Tác giả ( hất mặt): tất nhiên là tôi phải biết rồi, cậu tưởng tôi là con nít lên ba, lên bốn tuổi chắc. Thiên thần là hàm ý chỉ những con người tốt đẹp, tâm hồn thánh thiện và trong sáng, còn ác quỷ mang hàm ý chỉ những con người xấu xa, tâm hồn đen tối, suốt ngày toan tính chuyện độc ác
Gia Bảo (nhếch mép cười lạnh rồi gằn giọng đe doạ): Vậy tại sao bà dám đặt tên truyện như vậy hả? Tôi giống ác quỷ chỗ nào? Cái gì mà "đằng sau thiên thần là một ác quỷ" chứ?
Tác giả (con nai vàng ngơ ngác) : Hả? Tức là sao vậy?
Gia Bảo (cất giọng đầy kiêu ngạo): Tôi đường đường là chủ tịch rất nhiều công ty có tầm cỡ thế giới, lại còn đẹp trai, tốt bụng, bao nhiêu người con gái phải ch.ết mê ch.ết mệt. Tôi giống ác quỷ chỗ nào hả? Đáng lẽ phải đặt tên truyện là " Thiên thần mang tên Gia Bảo" chứ. Tôi là thiên thần thì còn nghe được, làm gì có chuyện tôi là ác quỷ?
Tác giả (buồn nôn, cạn lời không nói được câu nào, quay sang Đình Nhã, thở dài ) : Cẩn thận đấy, chồng cô bị mắc bệnh hoàng tử rồi. Chậc, không hiểu sao bệnh lại nặng thế. Lúc tôi viết tôi đâu có cho cậu ta nhưng tính cách ấy, có lẽ sướng quá hoá rồ rồi. Tội nghiệp quá!
Đình Nhã ( cười ngại ngùng, le lưỡi) : Cái này, tôi chịu nha. Mà sao tác giả lại nói những lời dễ gây tổn thương vậy?
Gia Bảo (tức giận rút súng ra chĩa vào tác giả, gầm lên): Bà tác giả kia, dám nói xấu tôi với vợ tôi hả? Coi chừng tôi gọi người đốt nhà bà thành tro, để bà khỏi viết truyện tiếp đấy
Tác giả (vênh mặt, cười lớn ) : Ha ha, giỏi thì đốt thử xem. Cậu mà dám đốt nhà tôi, tôi sẽ viết truyện cho Đình Nhã đi yêu người khác đấy. Ở đây ai mới là người có quyền hả? Tôi có thể thay đổi số phận cậu và Đình Nhã ngay lập tức, cậu tưởng tôi sợ cậu à?
Gia Bảo (mắt chữ O, mồm chữ A, chỉ biết hậm hực cầm tay Đình Nhã đi về)
Tác giả( cười đắc thắng, lại tiếp tục nằm nghe nhạc)
* Secondly: Nhân vật chính- Nhân vật phụ
Trong một câu chuyện, thì thường nhân vật phụ sẽ chỉ được xuất hiện rất ít, có khi chỉ được miêu tả lướt qua, còn nhân vật chính lại được xuất hiện nhiều hơn . Cũng chính vì điều này mà tác giả lại bị các nhân vật phụ bao gồm: dì An, Song Huân, Killer đến tận nhà hỏi tội
Tác giả (ngây thơ): Mấy người đến tìm tôi có chuyện gì? Có phải định tặng quà mừng cho tôi đã viết truyện xong không?
Dì An (quát lên): Quà mừng cái gì? Tôi đến hỏi tội bà. Sao bà dám cho tôi xuất hiện có vài lần trong truyện, hơn nữa, tại sao tôi phải có số phận bi đát thế hả? Bà ghét tôi nên cố ý đúng không? Chưa kể tôi còn là một người dì độc ác, mang vai trò là nhân vật phản diện trong mắt độc giả nữa
Song Huân (trừng mắt) : Cả tôi nữa, đường đường là người đàn ông "đẹp trai", trung thành với chủ nhân , vậy mà tôi bị mất hết hình tượng, chỉ được xuất hiện ba- bốn lần trong truyện , hơn nữa, lại còn bị độc giả lãng quên? Giờ hỏi lại độc giả, chắc chẳng ai biết Song Huân là ai đâu nhỉ?
Killer (rút súng): bà kia, mau chỉnh sửa lại truyện, không bà sẽ ăn đạn đấy. Tôi vốn là một sát thủ tài giỏi, tại sao số lần xuất hiện của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay hả?
Tác giả (chảy mồ hôi, cười gượng): Đâu....đâu có....chỉ vì mấy người là nhân vật phụ mà...cho...cho nên.....
Dì An, Song Huân, Killer ( đồng thanh hét): Mau sửa lại đi, cho chúng tôi thành vai chính, nhanh lên! Không bà sẽ biết hậu quả
Tác giả ( nhịn không nổi quát lại): Này, đừng có được thể nên lấn tới nhé! Tôi là tác giả, thích phân vai chính phụ thế nào là quyền của tôi. Mấy người có muốn bị tôi xoá khỏi truyện không hả?
Ba người kia (ấm ức "ngậm đắng nuốt cay" ra về, không dám nói câu nào)
Thirdly: Quyền sống
Mỗi con người, ai cũng có quyền được sống, được tồn tại, ngay cả các nhân vật trong truyện cũng vậy. Chính vì điều này mà anh nam phụ- Vương Thiên Huy đã dẫn vợ chưa cưới- chị Đoá Nhi đến "trò chuyện thân mật", "giao lưu" với tác giả
Thiên Huy (cầm khẩu súng lên): Trả lời mau trước khi tôi tiễn bà xuống âm phủ đi du lịch. Tại sao bà dám để cho tôi và Đoá Nhi ch.ết hả?
Tác giả( bối rối, sợ hãi): À...Ờ.....trước hết. cậu bỏ khẩu súng xuống được không? Chúng ta từ từ nói chuyện....n...nhé....?
Thiên Huy( dí sát súng vào trán tác giả) : Đừng nhiều lời, mau nói đi. Tại sao bà dám để tôi và Đoá Nhi ch.ết? Mỗi con người đều có quyền sống, đúng không? Vậy tại sao tôi với Đoá Nhi lại phải ch.ết?
Đoá Nhi (cười dịu dàng với Thiên Huy): Anh Huy à, bình tĩnh đi, tác giả sợ đấy. Anh cứ từ từ hỏi chuyện tác giả cũng được mà
Tác giả (nhìn Đoá Nhi với ánh mắt biết ơn, rồi quay sang Thiên Huy, ấp úng): À....việc.....việc này.....do cậu là nhân vật phản diện, còn Đoá Nhi là do tình thế bắt buộc thôi...ha ha.....
Thiên Huy (lừ mắt) : Còn dám cười? Bà để chúng tôi chịu khổ như vậy, giờ tính sao?
Tác giả ( cười trừ): Ha ha ha. cái này.....để tác phẩm sau của tôi tôi sẽ bù đắp cho hai người được không? Hai người sẽ là vai chính, sẽ không phải ch.ết . Giờ xin cậu bỏ súng xuống
Thiên Huy ( nói như gầm) : Đừng mơ, tôi nhất định phải cho bà nếm đòn. Giờ bà thích làm sao? Ăn đạn hay sửa lại truyện?
Tác giả (vùng lên phản kháng) : Giờ cậu thích làm sao? Thích tôi cho Đoá Nhi yêu người khác hay thích tôi cho Đoá Nhi yêu cậu nhưng cậu phải rời khỏi đây hả?
Thiên Huy ( lườm tác giả, rồi "ngậm ngùi" đưa Đoá Nhi về)
Finally: Tác giả phải trả giá
Không hỏi tội được tác giả nên các nhân vật rất bực tức và bất mãn. Họ họp nhau, quyết định hợp tác để cho tác giả một bài học nên thân. Thiên Huy và Gia Bảo dù có ghét nhau đi chăng nữa thì cũng phải bắt tay làm hoà, còn dì An và Đình Nhã cũng làm lành, hai dì cháu lại thân thiết như xưa, Song Huân, Killer và Đoá Nhi thì đồng ý bắt tay với nhau. Thế là vào một buổi tối, khi tác giả đang ngủ say sưa không biết gì cả , họ lén lút đi vào phòng và.....Gia Bảo, Thiên Huy, Killer, Song Huân, dì An lao vào đánh tác giả một trận nhớ đời. Đình Nhã và Đoá Nhi thản nhiên ngồi xem tác giả bị đòn, vừa xem vừa ôm bụng cười nắc nẻ
Tác giả (giơ tay kêu cứu Đình Nhã và Đoá Nhi ): hai người, mau cứu tôi. Họ sắp giết ch.ết tôi rồi! Tôi là phận nữ nhi mà, sao lại đối xử tàn ác với con gái thế chứ?
Đình Nhã, Đoá Nhi ( nhún vai) : Sao chúng tôi biết được? Xin lỗi tác giả nha nhưng chúng tôi không muốn phản lại họ. Tất cả là do tác giả mà
Tác giả (nước mắt ròng ròng, chỉ biết kêu trời kêu đất ): Ôi các nhân vật tôi hằng yêu quý! Đúng là "nuôi ong tay áo" mà. Hu hu....
Kết quả là sau đó, tác giả phải nhập viện vì bị đánh đến "tan xương nát thịt" , còn các nhân vật thì rất hả hê sung sướng khi cho được tác giả một bài học