Chương 43: Đền bù em cả đời
Hạ Cầm ngừng khóc, cô mở đôi mắt ngấn nước nhìn anh.
Phút giây thật tĩnh lặng.
Nghe cả hơi thở của nhau, cảm nhận luồng hơi nóng hổi phà vào không trung.
“Hạ Cầm... em ngốc lắm!” Doãn Chí Đằng thì thào bên tai Hạ Cầm, “Sau này đừng làm chuyện khiến anh đau lòng nữa, khó khăn lắm chúng ta mới được bên nhau. Anh sẽ làm chỗ dựa dẫm cho em cả đời này, em sẽ không cần mạnh mẽ nữa. Anh xin lỗi... là anh đã làm khổ em quá nhiều...”
Cô dùng tay mình chạm vào má anh vuốt ve, đôi mắt như sương hồ: “Khổ nhiều rồi, anh đền bù em ra sao?”
Anh nắm tay cô, hôn vào lòng bàn tay nhỏ nhắn đó một nụ hôn, nhếch môi cười: “Mạng anh được không? Cho em tuỳ ý muốn làm gì đó...”
“Em muốn hành hạ anh cả đời bên em.” Cô ra quyết định, bẽn lẽn cười.
“Được!” Anh thoả mãn đồng ý. “Cả đời anh dành cho em thì em cũng phải dùng cả đời em bên anh.”
Anh áp môi mình xuống môi cô, hôn rất lâu, lâu như chưa từng được thoả mãn. Đến khi buông môi ra, môi cô đã ửng hồng như sưng lại như không.
Cô nhìn anh, đôi mắt anh sáng ngời trong đêm, đẹp như sao sáng trên bầu trời, đẹp hơn cả cô tưởng tượng. Bất giác cô nở nụ cười, “Sao bây giờ anh mới nói đã yêu em tám năm?” Anh có biết, tám năm đó là thanh xuân của em không?
Anh trầm mặc, suy nghĩ một hồi lâu, bỗng dưng hỏi lại một câu: “Em có tin vừa gặp đã yêu không?”
Trợn mắt, cô ngớ người, “Đừng nói là... anh đã yêu em từ lần gặp đầu tiên?”
“Nếu ngẫm nghĩ thì lần đầu gặp em, anh chỉ ấn tượng với sự quật cường của em. Lần thứ hai trên xe bus, khi anh xém đã chạm vào gáy cổ em rồi đổi sang lấy tai phone của em, lúc đó tim anh mới chính thức đập nhộn nhịp.” Anh tự dưng thấy má mình nóng quá.
Cô cảm thấy khoé mắt mình ươn ướt, tại sao ông trời trêu cô và anh như thế, mất nhau cả tám năm ròng rã. “Chí Đằng, trên chuyến xe bus đó, em cũng yêu anh...”
“...tám năm.”
“Vậy tại sao năm đó cứ một mực từ chối anh?” Doãn Chí Đằng lên giọng chất vấn.
“Anh hiểu mà, em không thể làm tổn thương Hạ An...” Cô cúi đầu lí nhí nói, mặt đầy vẻ hối lỗi.
“...” Anh quên, năm đó một phần cũng là lỗi do anh, cô như thế chỉ bảo vệ chính mình.
“Thế... bây giờ thì sao?”
“Sao?” Cô ngước lên nhìn anh.
“Còn muốn tổn thương anh nữa không?”
“Không đâu...” tất nhiên là không rồi, ”anh thì sao?” Cô hỏi lại.
Anh không trả lời anh bỏ qua ý định nói tiếp, dù hành động thì tốt hơn. Nên chỉ cười, bế cô lên, đi về phòng kho nhỏ mà Hạ Cầm đã dọn lại cho anh ngủ qua đêm nếu hôm đó là thứ bảy của mỗi tuần.
Khoá chốt cửa lại, đặt cô xuống giường. Phòng kho chỉ đủ để một tấm nệm một người và thêm một quạt máy, chật chội vô cùng với thân hình của Doãn Chí Đằng.
Hạ Cầm hiểu anh muốn gì, khi thân thể anh áp sát cô, cô liền dùng hai tay đẩy anh ra, nhưng lại không có lực.
“Đừng! Anh đừng có giở thói giờ này chứ! Mai em còn đi làm đó cả Đậu Đậu ngủ dễ bị giật mình lắm!” Cô biện minh lý do, không thể để cho anh tuỳ tiện ăn “tàu hủ” mình mãi được!
Không ngờ, người đàn ông này còn chẳng thèm nghe lời cô nói, cũng biện minh cho mình cái lý do nghe xong làm cô cứng cả họng, “Nói với em dài dòng, làm hành động cho dễ hiểu hơn.”
Trời ơi! Đang cảm động vì xa cách lại hoà hợp, lòng cô bị anh nhéo một cái tan hết cảm xúc đang dâng trào. Nhưng giờ có nói gì đi nữa, cũng đã nằm vào hang cọp rồi, đành ra điều kiện trước khi anh hành động, “Một lần!”
“Một lần?” Doãn Chí Đằng nhướng mày, xong lại cười gian tà, “Em dám ra điều kiện với anh sao, hở, Hạ Cầm?” Anh cắn nhẹ vào tai cô xong thì thào hơi thở nóng hổi, “Em dám nói lại lần nữa anh nghe...”
Cô biết tội rồi, biết rồi! Nhưng bản thảo truyện, buổi sáng còn phải đi làm nữa, bây giờ thì đã gần bốn giờ sáng, cái người đàn ông này lại bộc phát sự chiếm hữu giờ này thật không đúng lúc tí nào.
“Chí Đằng... bản thảo truyện em còn chưa chỉnh sửa xong, sáng còn phải đi làm nữa, anh tha cho em đi...” cô nũng nịu, cọ cọ trán vào mặt anh, giả vờ làm con mèo nhỏ không lười biếng.
“Nghỉ hết đi, anh nuôi!” Anh còn chẳng cho cô quyền nói nhiều, cúi xuống nhấm nháp mùi vị cà phê qua nụ hôn cuồng dã.
Thế là bàn bạc thất bại, cô ấm ức, đánh vào ngực anh bùm bụp, mà dường như chỉ đủ gãi ngứa cho người ta.
Tức quá mà!
“Ai thèm anh nuôi.” Cô thở hổn hển sau màng hôn kích thích đó. Đấm vào ngực anh một phát rõ đau.
“Hạ Cầm, đồ cứng đầu.” Lần này anh chẳng nhân nhượng nữa, nắm lấy hai tay cô, chiếc caravat nằm trong túi bây giờ được cơ hội tận dụng. Một tay nắm một tay buột hai tay cô lại.
Xong xuôi, anh quỳ chống nạnh, đôi mắt nhíu lại nhìn Hạ Cầm không chớp mắt, một lâu mới nhếch miệng cười, “Xem thử em đi làm bằng cách nào...”
“Chí Đằng! Anh... anh dám?” Cô vùng vẫy, vùng vẫy, vùng vẫy và vùng vẫy.
“Anh nói ngay từ lúc đầu rồi còn gì! Đừng gồng mình nữa, trong khi đó anh có đủ điều kiện nuôi em cả đời này... Hạ Cầm, em đừng bướng bỉnh nữa! Huống hồ chi chúng ta bây giờ đã có Đậu Đậu! Đậu Đậu là con ruột anh, em là vợ anh, phải cho anh có quyền làm chồng làm ba chứ?” Nói đến câu cuối, giọng anh hạ xuống, nghe dịu dàng hơn, ngọt ngào hơn.
Cô nghe anh nói thế cộng thêm nét dịu dàng trên khuôn mặt, không khỏi xúc động, cô ngừng vùng vẫy, chịu thua, “Em không muốn mình bị kêu là kẻ ăn bám anh, nhất là đối với gia đình anh, em ít nhiều cũng không để họ xem thường mình... mà đối với ba anh, em càng không muốn ông... nghĩ mình không hợp với anh... Chí Đằng, em rất sợ...” Cô ngước đôi mắt ướt át nhìn anh.
Hình ảnh của cô lúc này là: cô mặc chiếc áo nhà che khuất quần sọt, rộng thênh thang màu xanh lá ngồi đưa đôi chân thon trắng ra ngoài, mái tóc rối bời sau chiếc kẹp tóc màu đen, hai tay đã bị anh trói lại bằng caravat, cô mím môi đưa đôi mắt đa tình nhìn anh, bên khoé mắt trái ánh sáng chiếu vào nốt ruồi nhạt màu đó rõ ràng càng làm cô phong tình lẵng lơ. Nhìn cô vừa yêu kiều lại quá ma mị.
Anh thở dài, anh tháo caravat ra vì sợ nó siết chặt làm đau cô.
Cô nhìn hành động của anh như tử tù được thả giềng xích để trở về cuộc sống tự do, đưa đôi mắt biết ơn nhìn anh, tưởng anh sẽ cảm thông cho cô mà không bắt ép cô nữa.
“Chí Đằng, anh hiểu cho em rồi hả?” Cô hỏi để xem có chắc chắn không.
“Hiểu gì?” Anh nhướng mày, cởi áo sơ mi mình.
Cô há mồm nhìn anh đang gở từng cúc áo, liền đưa chân xuống đất muốn bỏ trốn, không ngờ bị một tay anh kéo lên giường lại.
“Á!” Cô hét lên, khi đã nằm xuống giường, mặt đối mặt với tên sắc lang vừa vứt áo qua một bên, cô tức nghẹn họng, “Anh là đồ sắc lang!”
“Ừ, anh chỉ sắc lang khi người nằm dưới là em thôi.” Anh ỡm ờ chấp nhận, cô nói sao cũng được, miễn ở bên anh cả đời là được. “Anh muốn bù đắp cho em tổn thương suốt tám năm qua...” Anh nhẹ hôn vào trán cô, rồi đến mắt, đến má, mũi, đến đôi môi hôn những nụ hôn phớt, cảm nhận đôi môi mềm mại của cô, từng chút một.
Cô cũng không chống cự nữa, dù lòng ấm ức lắm, bù đắp thì có nhiều kiểu bù đắp, làm gì có vụ bù đắp bằng thân xác cơ chứ? Mà thôi, cô hiểu anh, một khi đã muốn thì đừng hòng thoát được. Đó là kinh nghiệm của hai tháng nay khi cô chấp nhận anh, bắt đầu yêu nhau.
Mái tóc rối mù, từng lớp mồ hôi đổ trên cằm Hạ Cầm, dần rơi xuống chiếc cổ thon.
Doãn Chí Đằng nhẹ nhàng xoa lên bụng cô, dưới ánh đèn nhà kho, trên bụng cô hiện lên một vết sẹo dài hơn 20cm thấy rõ.
Anh không biết đã bao lần chăm chú vào vết sẹo này, nó tượng trưng cho sự đau đớn của cô khi sinh Đậu Đậu.
Hạ Cầm chẳng còn muốn nói dối anh nữa, cô thở nặng nề, mấp máy nói: “Em đau bụng suốt sáu tiếng đồng hồ, không gia đình người thân bên cạnh, cuối cùng theo ý định bác sĩ, em phải mổ lấy Đậu Đậu ra, vết sẹo này theo em đến tận... bây giờ.”
Anh ngừng động tác xoa ngay vết sẹo đó, hỏi một câu: “Em còn đau không?”
Cô nhìn anh cười khổ, lắc đầu: “Không, chỉ một tuần lễ đầu là đau, về sau chẳng đau nữa...”
“Có thể kể anh nghe thêm về vụ này không?” Giọng anh đầy tha thiết. Anh muốn biết cô đã chịu khổ bao nhiêu, còn việc gì anh chưa biết? Anh muốn cảm nhận cùng cô, có thể chia ngọt xẻ bùi cùng cô, như thế, lòng anh mới thôi bức rức ngổn ngan cảm xúc.
Cô ám ảnh mãi, tuần lễ đầu tiên nằm trong bệnh viện, chân đi không nổi, bụng thì đau ê ẩm, không thể nhìn mặt con, đói lắm cũng chẳng ai đem đồ ăn đến, một mình trên giường bệnh trống trãi, nhiều đêm cô khóc sưng cả mắt.
“Bảy ngày, em nằm trên giường bệnh, Đậu Đậu đã chuyển vào phòng bệnh nhi để truyền ống thở, vì lúc sinh ra chỉ vừa nặng hơn 800g. Em nhớ con mà không thể đi nhìn con được, em đói mà chẳng có ai mua đồ ăn giúp, em muốn đi đâu chẳng ai dìu giúp, lúc đó em cực kỳ tủi thân.” Cô lấy hai bàn tay che mắt mình, giọng như lạc đi.
Anh im lặng, nằm nghiên một bên ôm cô vào lòng đợi cô nói tiếp vì anh chẳng còn biết nói gì.
“Cũng mai mắn vị bác sĩ trợ sinh biết em không có gia đình bên cạnh, đã nhờ cô y tá mua đồ ăn để dành cho em. Cứ thế mỗi sáng cô ấy đến để đưa cho em đồ ăn dành cho một ngày, rồi biệt tích. Có lần, vì nhớ con, em đã cầu xin bác sĩ ấy cho em nhìn mặt, một lần thôi cũng được. Lúc nhìn thấy Đậu Đậu, thật lòng, em bật khóc vì cuối cùng trên đời này em cũng có một người để cố gắng gượng tiếp tục sống... Anh biết không, chân trái của em rất yếu, có thể trẹo lúc nào nó muốn... nên một tuần lễ em tập đi lại, chân vẫn chưa đi được lâu, đôi khi em còn té xuống ngồi dưới đất, nhưng vì Đậu Đậu... em vẫn tiếp tục đứng dậy.”
Anh kinh ngạc, vòng tay siết chặt hơn nữa, giọng đè nén đến run rẩy: “Hạ Cầm... anh làm sao đây... làm sao mới có thể giúp em quên đi những ngày tháng đó... anh thật là một thằng khốn nạn, anh...” lời nói chưa hết, cô đã đưa ngón tay đưa lên môi anh, cười trong nước mắt.
“Chí Đằng... anh ở bên em đã là một điều tuyệt vời nhất rồi. Vì bây giờ, em muốn anh làm chỗ dựa cho em suốt đời này, anh muốn không?”
Anh bật cười, nửa cười nửa khổ, nụ cười trong đó biết bao cảm xúc dành cho cô: “Tất nhiên rồi, Vợ yêu!”