Chương 4-2
Mọi người kích động và mắng LH ghê quá làm mình bắt đầu hoảng mà nghĩ có phải mình chọn nhầm truyện nam chính biến thái mà nữ chính ngây thơ đến ngu ngốc không? Nhưng mà chắc không phải đâu ;;) Hết chương này là LH bị hành rồi nhé, chờ sự tỉnh ngộ của anh chàng trẻ con nghĩ đời toàn màu hồng này xem sao nhé ;;)
***
Cô ngủ cũng chẳng bao lâu, Dương Dương nghĩ vậy
Ác mộng liên tục ập đến, cô mơ thấy tiếng trẻ con khóc, mơ thấy mình và tên trộm bốn mắt nhìn nhau nhưng đến cuối cùng thì là cô gào khóc, lạc cả giọng mà gọi tên Lý Hách nhưng… quay đầu nhìn lại, cô lại thấy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Lý Hách và Nghiêm Hân.
Cô vội mở bừng mắt, người đàn ông bên giường không phải là bác sĩ đáng tin cậy nữa mà là luật sư ác độc
Phát hiện Dương Dương đã tỉnh lại, Lý Hách vội đứng lên, bàn tay rộng lớn phủ lên trán cô, lau đi mồ hôi tứa ra vì ác mộng của cô
– Dương Dương, em có ổn không? Anh xin lỗi
Lại là xin lỗi, thật hối hận không ghi âm lại, trong ba năm hôn nhân anh đã nói xin lỗi bao nhiêu lần
Anh luôn nói xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi… mà cô thì mãi mãi tức giận, tức giận, tức giận… Anh rất kiên nhẫn, có thể tiếp tục cho cô cáu giận nhưng cô đã đi đến giới hạn, cô không bao giờ muốn nghe những lời xin lỗi của anh nữa
– Không sao.
Cô đáp, sau đó thầm nghĩ: đây sẽ là lần tha thứ cuối cùng
Thấy Dương Dương cựa quậy định ngồi dậy, Lý Hách vội bước đến kê lại gối đầu để cô dựa vào cho thoải mái
– Anh không nhận được điện thoại, không biết em lại gặp chuyện nghiêm trọng như vậy
– Vâng, em biết, anh đang họp với Nghiêm Hân.
Cô gật đầu đáp rất khách khí. Là họp hay ôn chuyện cô đều không dám chắc chắn, chỉ là cô không muốn cãi nhau mà cũng chẳng còn sức để cãi nhau
– Em biết Nghiêm Hân?
Anh nhíu đôi mày rậm, chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô, có chút nghi ngờ
– Vâng, biết một chút. Anh đặc biệt phá lệ vì cô ấy mà nhận án li hôn, giữa hai người… có chút quá khứ
Cô vẫn nói rất khách khí bởi cô vẫn không chắc chắn được giữa bọn họ là quá khứ hay vẫn còn dư âm đến bây giờ
Lí Hách ngồi bên giường bệnh, cúi đầu, thở dài:
– Đáng lẽ anh nên sớm nói cho em biết
– Không sao đâu, chuyện nên biết em đều biết rồi
Về phần những chuyện không nên biết, thôi đi, cô cũng chẳng còn lòng dạ nào để truy cứu nữa
– Em hiểu lầm gì đó đúng không?
– Em nên hiểu lầm cái gì?
– Tình cảm của anh và Nghiêm Hân, anh thề, đó là quá khứ
Đồ ngốc, thề thốt rồi sẽ ứng nghiệm, anh không nên nói chắc chắn như vậy
Dương Dương nhìn lại Lí Hách. Xác định rồi lại xác định, anh quả thực là một người đàn ông rất tốt, biết rõ là không yêu nhưng vẫn không muốn nói những lời làm tổn thương cô. Dù chỉ cần xoay người là có thể nắm lấy bàn tay người anh yêu nhưng anh vẫn luôn do dự, chỉ sợ cô đau lòng.
Nói sang chuyện khác, cô hỏi anh:
– Lý Hách, có nhớ em đã từng hỏi anh, vì sao anh thích giúp đỡ những người yếu thế không?
Đó là chuyện rất phí công nhọc sức, giúp người yếu thế chẳng những đắc tội với những thế lực lớn mà bản thân còn chẳng có chút lợi ích thực tế nào
– Nhớ, anh đã trả lời rằng anh mong tất cả mọi người đều được hạnh phúc vui vẻ.
– Lúc đó em nói với anh, trên đời này có người vì hạnh phúc của người mà làm lý tưởng thì chỉ có hai, một là vĩ nhân, hai là Lý Hách.
Khi đó đang yêu đương, cái gì cũng có thể nói được, hơn nữa mỗi câu nói đều vô cùng chân thành, chẳng chút giả dối
– Anh nhớ
Khi đó anh đã nghĩ, nếu không lấy cô gái coi anh như vĩ nhân này thì anh còn có thể lấy ai?
Bọn họ nhanh chóng kết hôn, câu nói kia là mấu chốt.
– Nhưng anh thực sự cảm thấy ai cũng có thể được hạnh phúc, vui vẻ sao?
Dương Dương khe khẽ lắc đầu, cô nói tiếp:
– Không có đâu, A vui vẻ thì B sẽ không hạnh phúc. Như là cô gái bị tai nạn được bồi thường? Vậy lái xe sẽ không vui. Cô gái bị xâm hại giành được sự công bằng thì người cha mất nhân tính sẽ mất danh dự. Tình nhân vui thì vợ sẽ không hạnh phúc. Thế giới này sẽ không thể có chuyện mọi người đều được hạnh phúc đâu anh.
– Cho nên?
Anh không hiểu vì sao cô lại nhắc tới điều này
– Cho nên?
Anh không hiểu vì sao cô lại nhắc lại chuyện này
– Cho nên khi anh giúp người ngoài miễn phí, bọn họ vui vẻ thì em nhất định sẽ phải vì tiền thuê nhà, tiền lương tháng sau mà phiền não. Anh muốn giúp bạn gái cũ, cô ấy lấy được tự do thì em sẽ vì sự ghen tuông không lí trí mà đau lòng. Đây là điều khác biệt giữa chúng ta, em không đủ lương thiện, cũng không thể vì người khác hạnh phúc mà mình hạnh phúc, em không có cách nào tươi cười vì người khác mà quên đi sự đau khổ của mình, xin lỗi… Lý Hách, em không phải là anh.
Anh lẳng lặng nghe, hồi lâu sau mới khẽ nói:
– Dương Dương, xin lỗi em
Anh nắm tay cô nhưng cô không nắm lại tay anh, bàn tay nhỏ bé của cô lạnh lẽo thấu đến tận tim anh.
– Đừng nói xin lỗi nữa. Em bắt đầu hận ba chữ “không sao đâu”. Thực ra em cảm thấy có sao, chẳng qua chỉ là em cố gắng tự thuyết phục mình rằng, người đàn ông này là do em chọn, tất cả “không sao đâu” đều là điều em phải thừa nhận. Nhưng mà… Lý Hách, lần này để em xin lỗi đi
Cô buồn bã nói tiếp:
– Xin lỗi anh, sự bao dung và thông cảm của em đã dùng hết, em muốn thử ích kỉ, bắt đầu làm những việc khiến mình được vui vẻ. Xin lỗi, mặc kệ anh và Nghiêm Hân có gì hay không thì em cũng không muốn để ý nữa. Xin lỗi, đi đến bước này đã là giới hạn của em, em không muốn tự miễn cưỡng bản thân phải đi tiếp
Cô đã nói rất nhiều, dùng phép so sánh, dùng hình dung từ, dùng rất nhiều nghệ thuật tu từ, cô muốn nói chuyện theo phương thức trần thuật vẫn dùng trong tiểu thuyết, không đơn giản để cho vị luật sư trước mặt này không tìm thấy điểm gì để công kích
– Dương Dương, rốt cuộc em muốn nói gì?
Anh càng nghe càng thấy không đúng, vội hỏi lại.
– Lý Hách, chúng ta chia tay đi, em không phải là đang buồn bực, giận dữ, cũng không phải do đến kì sinh lý. Giờ mỗi câu nói của em đều xuất phát từ những suy nghĩ nghiêm túc trước đó mà ra
Cô lại khôi phục vẻ bình tĩnh mà nhàn nhạt đáp
– Nói linh tinh! Sao không phải là tức giận. Khi biết chuyện của Nghiêm Hân em đáng ra phải xông đến mà hỏi anh vì sao chấp nhận giúp bạn gái cũ li hôn mà không chịu giúp bạn em… Chờ đã…ngày đó… hôm đó là đầu tháng…
Lý Hách phát hiện có chỗ không ổn, anh ngẫm nghĩ cẩn thận rồi xâu chuỗi tất cả sự kiện lại với nhau rồi chợt hiểu ra vấn đề
– Tiểu Triệu nói hôm đó em đến văn phòng hai lần, nói em ở quán trà Thanh Thủy chờ anh, mà A Hưởng và Giang Quốc Tân trước khi quay về văn phòng cũng đã đến đó mua đồ cho mọi người… Em nhất định là đã nghe Quốc Tân nói gì đó nên mới tức giận, mới cùng ngày đó mà yêu cầu anh giúp bạn em… không đúng, em chắc cũng không có bạn muốn ly hôn gì cả, em chỉ là thử anh xem có phải ngoài Nghiêm Hân ra thì anh sẽ không giúp bất kì ai ly hôn thôi.
Quả nhiên là luật sư tâm tư linh mẫn, chắp vá những chi tiết vớ vẩn mà cũng có thể tìm ra chân tướng
Cô cẩn thận nhìn anh, chẳng hề phản đối
– Đã không có bạn muốn li hôn thì cũng sẽ không có chuyến du lịch bất ngờ đó, như vậy hai hôm đó em đi đâu? Em không muốn gặp anh? Muốn tìm chỗ trốn để suy nghĩ cẩn thận đúng không?
Nói tới đây, anh đột nhiên nhớ tiếng radio trong bến xe điện ngầm và cô đột nhiên đòi đi vườn bách thú. Xong!
– Hôm đó em đã đi theo anh và Nghiêm Hân đến vườn bách thú đúng không?
Cô chỉ lạnh lùng cười, vạch trần hành động ngu muội của cô thì có gì vui với anh sao?
– Dương Dương, em hiểu nhầm rồi, vì để giành quyền giám hộ đứa bé nên anh phải thân thiết với nó thì mới khiến con bé hợp tác với anh lúc lên tòa, nói ra những lời cần thiết, hơn nữa anh còn muốn lấy được chứng cứ Vương Sùng Lâm đánh con
Cô ngừng cười, vẻ mặt suy sụp. Thuyết phục anh khó hơn tưởng tượng của cô rất nhiều
– Dương Dương, anh không muốn ly hôn, anh thích em, anh yêu em, rõ ràng là em biết điều này đúng không?
– Không cần luôn miệng nói yêu, em không muốn nghe những lời này nữa
Cô lạnh lùng nói
Đi theo đuổi người anh thật lòng yêu đi, đừng lúc nào cũng cố gắng gánh vác mọi trách nhiệm trên vai, em không muốn trở thành gánh nặng của anh. Đây là những lời cô tự nói với mình
– Không phải anh chỉ biết nói suông, anh thực sự yêu em, anh và Nghiêm Hân đã là chuyện quá khứ rồi, giờ anh giúp cô ấy chẳng qua chỉ như giúp bạn bè mà thôi
Bạn bè? Bạn từ thời phổ thông của anh muốn ly hôn anh giúp không? Thầy giáo ở đại học ly hôn anh giúp không? Cô của anh ly hôn, anh có từng giúp không? Người đàn ông nói năng bất nhất này càng chứng minh Nghiêm Hân chỉ là bạn bè thì lại càng khiến người ta cảm thấy anh đang chột dạ. Nhưng cô không muốn cãi cọ những chuyện này với anh
– Nhưng anh luôn đối xử với bạn bè tốt hơn vợ đúng không? Lý Hách, để em làm bạn của anh đi, em không muốn làm vợ anh nữa
Lời này của cô khiến anh cứng họng. Đúng không? Anh luông đối xử với bạn bè tốt hơn vợ?
Hình như… đúng…
Quốc Tân thiếu tiền, anh lén lấy đi sổ tiết kiệm mà Dương Dương coi như bảo bối, không nghĩ tới nỗi khổ tiền bạc của cô. Bạn bè sinh nhật, anh cùng bọn họ hát hò vui vẻ nhưng lại để Dương Dương phải trải qua sinh nhật cô đơn lạnh lẽo, bàn đầy món ăn từ nóng chuyển lạnh, còn phải ngủ gật trước máy tính vì tiền thuê nhà tháng sau. Nghiêm Hân ly hôn, anh ở bên cô, nghe cô ta khóc lóc kể khổ mà cùng lúc đó, Dương Dương xẩy thai, một mình nằm trên bàn mổ, hứng chịu nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần
Anh… là một người chồng thất bại
Như bị ai đập mạnh vào gáy, tai ong ong, anh hoang mang, lo lắng nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh như băng của cô, vội vã nói:
– Đừng mà Dương Dương, anh biết sai rồi, anh sẽ sửa, anh sẽ đối tốt với vợ hơn với bạn, em có thể nhìn được đúng không? Thời gian này anh đang dần thay đổi rồi, một ngày nào đó anh nhất định sẽ trở thành người chồng tốt
Cô lắc đầu, không bị lời nói của anh đánh động, không muốn thỏa hiệp nữa
– Lý Hách, em không có người thân, em rất sợ ở một mình vậy mà ba năm qua, điều em cảm nhận được lại chính là sự cô độc, mỏi mệt. Mỗi buổi tối, em vừa viết bản thảo vừa tự tưởng tượng anh đang ngồi bên em, lúc nào cũng có thể an ủi em. Mỗi lần đi qua trung tâm mua sắm, em không ngừng tự thuyết phục bản thân, em không ham hư vinh, không cần dựa vào mấy món đồ hiệu để giữ thể diện. Mỗi lần nhìn thấy cảnh một gia đình quây quần bên mâm cơm em lại phải tự nói với mình, chồng em đang bận rộn vì người nghèo, em không thể kéo anh ấy ra khỏi những con người đáng thương đó được. Em không yêu tiền nhưng em sợ cảnh rỗng túi. Tuy rằng em độc lập nhưng cũng rất sợ cô đơn. Lý Hách, em không cố gắng được nữa, nếu cứ tiếp tục níu giữ cuộc hôn nhân này có lẽ em sẽ phát điên mất. Còn anh, nếu không phải bị em làm cho phải bỏ qua lý tưởng của mình thì cũng sẽ bắt đầu thấy thống hận hôn nhân. Bất kể là kết quả nào thì em cũng không muốn. Cho nên em quyết định, bất kể anh có đồng ý hay không thì em vẫn phải kết thúc cuộc hôn nhân này.
Vẻ mặt cô vô cùng cương quyết… Anh rất sợ hãi, cảm giác lạnh lẽo không biết từ đâu ập tới, bủa vây tim anh. Anh kinh hoàng, thất thố, vô cùng e sợ, lo lắng, lần đầu tiên anh cảm thấy mất hết tự tin
– Anh không ly hôn đâu, tuyệt đối không!
Anh ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, hôn lên mắt cô, hôn lên đôi môi nứt nẻ của cô nhưng muốn chứng minh điều gì đó
Nếu những lần cô nói trước kia đều là nghiêm túc vậy thì lần này cũng sẽ như trước, anh sẽ có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý. Anh không muốn rời bỏ cô, không muốn chia tay cô, anh thực sự yêu cô, có lẽ… yêu không đủ hoặc cách yêu sai rồi nhưng anh sẽ sửa, anh sẽ cố gắng, anh sẽ chứng minh…
Cô lắc đầu, hiểu rằng có nói gì nữa cũng vô dụng:
– Lý Hách!
– Anh đây!
– Anh lên đây, ôm em ngủ được không?
Yêu cầu bất ngờ này của cô khiến anh ngẩn ra.
Cái này có phải chứng tỏ rằng anh đã thuyết phục được cô? Cô sẽ không muốn ly hôn nữa? Đúng rồi! Dương Dương chính là người rất dễ mềm lòng, chỉ cần nói mấy câu là anh sẽ thuyết phục được cô, sau này anh sẽ biểu hiện thật tốt để cô hiểu rằng tình yêu anh dành cho cô không chỉ là những lời chót lưỡi đầu môi.
– Được!
Anh vội vã lên giường, ôm chặt cô từ phía sau, hai người nằm sát bên nhau trên chiếc giường đơn.
– Sau này đối xử với em như bạn bè đi, em rất nhớ những ngày tháng trước khi chúng ta kết hôn
Cô lặng lẽ nói
– Anh sẽ đối xử tốt với em, tốt hơn bạn bè nhiều
Cô mỉm cười không nói gì thêm, sau đó khẽ nhắm mắt lại, chuyên chú hưởng thụ cảm giác ấm áp mà anh mang đến.