Chương 37

Ngoài chuyện vợ chồng Diệu Ngọc có việc cần nhờ vả thì bọn họ quả là những người bạn rất tốt. Diệu Ngọc tính tình hoạt bát, khá rành rẽ mấy vụ ăn chơi. Ở thị trấn C có chỗ nào chơi vui, nơi nào ăn ngon, cô đều có thể chỉ ra tường tận, rất xứng là một hướng dẫn viên xuất sắc. Hai ba ngày tiếp đó, tất cả mọi người đều chơi rất vui vẻ. Nhưng suy cho cùng Phương Khiêm cũng là giám đốc của một công ty lớn, cho dù anh có đặc quyền nhưng rất nhiều việc phải qua sự phê duyệt và xác nhận của anh, bởi vậy anh không thể bỏ bê công ty quá lâu. Dưới sự thúc giục của Giản Tình, Phương boss quyết định mùng năm sẽ quay về thành phố S, thế nhưng hôm nay mùng bốn, anh vẫn hào hứng đi theo đoàn người nhà họ Giản lên chùa Cam Lộ[1].


Mẹ Giản Tình là một người phụ nữ truyền thống, bà rất thành tâm thờ phụng thần phật, nhưng ở trong mắt Giản Diệp, việc làm này của bà chỉ có thể đánh giá bằng hai chữ – mê tín.


Giản Tình không có ý kiến gì đối với tín ngưỡng của mẹ. Tín ngưỡng của bản thân chính là một loại gửi gắm, gửi gắm những nguyện vọng tốt đẹp trong lòng bà, vậy ngăn cản thì có gì tốt. Thế nên khi về nhà, mẹ Giản Tình muốn cô đi cúng bái, cô cũng rất ngoan ngoãn nghe theo.


Đại gia đình cùng lên chùa Cam Lộ là hoạt động mừng năm mới cố hữu hàng năm của nhà họ Giản. Năm nay có thêm Phương Khiêm và vợ chồng Diệu Ngọc, đội ngũ càng trở nên đông đảo.
Ăn sáng xong, đoàn người chia ra làm hai xe, chậm rãi xuất phát hướng về phía chùa Cam Lộ.


Từ nhỏ Phương Boss đã được giáo dục bằng hình thức phương Tây, cho nên anh rất hứng thú với những địa điểm giàu bản sắc dân tộc như thế này. Dọc đường đi, anh không ngừng yêu cầu Giản Tình giới thiệu cho mình.


Nhìn đôi vợ chồng son âu yếm một cách lộ liễu, ba mẹ Giản Tình ngồi ở ghế sau thi thoảng lại nhìn nhau mỉm cười.


available on google playdownload on app store


Sáng sớm lúc xuất phát, bầu trời đã hơi âm u, đến khi mọi người tới chùa Cam Lộ, từng hạt mưa nhỏ bắt đầu tí tách rơi xuống. Cho dù đã che ô nhưng cơn mưa mang theo gió lạnh ập đến khiến người ta không khỏi rùng mình.


Phương Khiêm ôm lấy Giản Tình thong thả đi lên từng bậc thang theo mọi người. Ôm cô gái nhỏ yếu ớt trong lòng mình, anh cảm giác như chỉ cần một trận gió thổi qua cũng có thể cuốn cô đi mất, anh bèn kéo khóa chiếc áo khoác ra, rồi khẽ nói với cô: “Nép vào đây”.


Giản Tình ngẩng lên nhìn anh, rồi quay sang nhìn những người bên cạnh. Thấy động tác của anh quá mức thân mật, cô ngại ngùng đáp: “Em không lạnh”.
Phương boss không để ý tới lời của cô, khăng khăng nói: “Nép vào”.


Thấy anh chuyên quyền, Giản Tình không cãi lại nữa mà co người nép vào trong áo khoác của anh, hai tay ôm lấy thắt lưng anh, cả người như dán vào cơ thể anh.
Phương Khiêm hài lòng mỉm cười trước cử chỉ của cô, những bậc thang dài đằng đẵng trước mắt cũng như ngắn lại, không còn khiến anh mệt mỏi nữa.


Những người còn lại tự giác giả bộ không thấy hành động ủy mị của hai người bọn họ.


Chùa Cam Lộ quanh năm phủ đầy hương khói, hơn nữa giờ lại là Tết âm lịch, du khách đến đông nghìn nghịt. Chùa này hình thành khi người ta đào một hang động khổng lồ giữa sườn núi. Chùa vốn không lớn lắm, mà người đến lại quá đông, Giản Tình còn chưa đi vào đã muốn bỏ cuộc. Đặc biệt là người đến nơi này cúng bái, tay ai cũng cầm một nén hương, chen qua chen lại, quần áo trên người bị hun nóng như muốn bốc cháy đến nơi.


Do dự một lát, cô bèn quay sang nói với Phương Khiêm, “Chúng mình ở bên ngoài đã, đừng vào trong vội”.
Mẹ Giản Tình thấy quanh cảnh này cũng lo Phương Khiêm bị khói hương mù mịt làm ngạt thở, bèn phụ họa, “Đúng đấy, mẹ thấy các con nên ra ngoài đi dạo một lát, trong này nhiều người lắm”.


Phương Khiêm nhìn đám đông, nhướn mày cười, “Nếu đã đến đây, thì cháu phải đi vào cúng bái chứ ạ”.
Boss lớn mở miệng vàng, Giản Tình không ngăn cản nữa, mà chỉ nhắc anh cẩn thận một chút, rồi chen theo mọi người vào trong.


Diệu Ngọc đi bên cạnh, vừa cười vừa nói: “Phật tổ nơi này rất linh nghiệm, nghe nói rất nhiều người đến để cầu nhân duyên”.
Giản Tình cười khẽ, “Nói vậy là trước kia cậu cũng từng đến cầu rồi?”.
“Đúng vậy, năm mình hơn mười tuổi đã từng cầu”. Diệu Ngọc nói xong cười ha ha.


Hai cô vừa đi vừa cười nói, không để ý đến khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ của Phương Khiêm.
Chờ đến lượt mẹ Giản Tình dâng hương, Phương Khiêm cũng kéo tay cô đi lên quỳ, thành kính bái lạy Phật Di Lặc hiền lành đang mỉm cười tủm tỉm.


Giản Tình quan sát từng cử động nghiêm túc của anh, nhẹ nhàng mỉm cười. Không ngờ anh có thể hòa nhập với gia đình cô nhanh đến thế. Cô cứ tưởng một người được ba mẹ cưng chiều, nâng niu như anh thì sẽ không quen với cuộc sống nơi thôn dã. Nhưng mấy ngày nay theo cô quan sát, chẳng những anh có thể thích ứng với cuộc sống nơi đây, mà còn rất thích thú nữa là đằng khác.


Thắp hương xong, ba mẹ Giản Tình ra sân sau, Giản Tình và Phương Khiêm không đi theo, mà đến một chỗ ít người qua lại.


Khi bọn họ đến lan can phía trước chùa, thì bất ngờ phát hiện nơi này là một địa điểm ngắm cảnh lý tưởng. Đứng ở giữa sườn núi, trước mặt là rừng cây xanh um tươi tốt, mưa vừa ngớt, không khí ẩm ướt vẫn chưa tan, sườn núi bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng, tĩnh lặng, yên bình đến kì lạ.


Giản Tình tựa vào ngực Phương Khiêm, hai người dựa vào nhau im lặng một lúc, sau đó chợt Giản Tình cất tiếng, “Vừa rồi bái lạy thành kính như thế, anh cầu nguyện gì vậy?”.
Phương Khiêm cúi đầu cười, hỏi lại: “Cầu nguyện rồi nói ra thì còn linh nghiệm nữa sao?”.


Giản Tình ngẩng đầu lườm anh, bĩu môi nói: “Không muốn nói thì thôi”.
Anh bị cô chọc cười, bèn cúi đầu hôn lên gò má cô, trầm ngâm một lúc lâu mới cất lời, “Vừa rồi anh cầu nhân duyên với Phật tổ, hy vọng hôm nay bạn gái anh sẽ chấp nhận lời cầu hôn của anh”.


Nghe được hai chữ “cầu hôn”, cả người Giản Tình như bị điện giật, không thể nhúc nhích, đầu óc cũng lập tức đình chỉ, tất cả đều trở nên mù mịt.
“Cầu hôn?”. Cô không tin thì thào nhắc lại.


Phương Khiêm xoay người cô lại để cô đối diện với anh, nâng cằm cô lên để tầm mắt cô ngang với tầm mắt anh, từng câu từng chữ anh thốt ra đều rất nghiêm túc, “Giản Tình, em có đồng ý để anh yêu thương em cả đời không?”.


“Cả đời?”. Hạnh phúc quá lớn, sẽ khiến người ta không biết phải làm thế nào. Lúc này lòng Giản Tình đang rối bời, ngay cả nói cũng không biết phải nói bằng cách nào.


“Đúng vậy, cả đời, em có đồng ý không?”. Nhìn thấy phản ứng thất thường của cô, Phương boss vẫn cực kỳ kiên nhẫn, nhưng mà giọng nói đã lộ vẻ dụ dỗ, lừa gạt.
Dòng lệ nóng hổi lập tức chảy ra từ khóe mắt, Giản Tình mấp máy môi, trịnh trọng gật đầu, “Em đồng ý”.


Tầm mắt vẫn còn mờ nước, ngón áp út của Giản Tình đã được Phương Khiêm đeo vào chiếc nhẫn kim cương mà anh chuẩn bị từ trước, một giọt mưa nhẹ nhàng hạ xuống đó. Giọt nước mưa này, tựa như giọt nước mắt hạnh phúc từ khóe mắt Giản Tình, lóng lánh trong suốt.


Nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng bóng trên ngón tay, Giản Tình cảm giác như đang nằm mơ. Cô vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, rưng rưng cười, “Anh đã hứa nguyện trước mặt Phật tổ, vì vậy không bao giờ có thể đổi ý. Cả đời này, anh mãi mãi là của em”.


Hiếm khi thấy được cô bộc lộ tình cảm, anh rất hưởng thụ gật đầu, “Chỉ cần đời này của anh thôi sao?”.
Biết rõ anh đang trêu chọc cô, nhưng Giản Tình vẫn nghiêm túc đáp: “Đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa…”


Anh bị cô chọc cười, tiếng cười sang sảng cứ vang mãi bên tai, “Tình, thì ra em cũng có lúc ngây thơ thế này”.


Nhìn khuôn mặt tuấn tú, khôi ngô của anh, Giản Tình cảm thấy tất cả những việc tốt đẹp này đều không thật chút nào. Nếu hai năm trước có người bảo cô, sẽ có một người đàn ông thế này đi với cô suốt cuộc đời, đánh ch.ết cô cũng không tin. Người đàn ông xuất sắc, hoàn mỹ như vậy, làm sao một người bình thường như cô có thể có được? Nhưng hiện giờ, trong khoảnh khắc anh đeo nhẫn cho cô, rốt cục cô cũng tin, kỳ tích tồn tại, cho dù một người bình thường cũng có thể có được một tình yêu không tầm thường.


Từ nay về sau, người đàn ông này hoàn toàn thuộc về một mình cô, không cần phải cẩn thận, cũng không cần lo được lo mất, cô có thể tự hào nói với mọi người, “Anh ấy là người đàn ông của tôi”.


Sống chung hai năm, Giản Tình hiểu rõ tính cách của anh. Người như Phương Khiêm sẽ không dễ dàng bằng lòng hứa hẹn. Một khi anh đã hứa hẹn một việc gì, anh sẽ rất chuyên tâm hoàn thành nó. Giờ đây, anh hứa hẹn ở bên cô cả đời, cô cũng nguyện ý mang trăm phần trăm tin tưởng, tin rằng anh nhất định sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa của mình.


Tình yêu, lúc bắt đầu là vui sướng, đến khoảng giữa là tuyệt vời, cho tới bây giờ là không thể thiếu lẫn nhau. Giản Tình cảm thấy bản thân mình quá may mắn, mới có thể vun bón cho tình cảm này đơm hoa kết quả, còn Phương Khiêm, chính là nguồn suối mà cô may mắn có được.


Buổi chiều về đến nhà, Phương Khiêm liền chính thức nói việc hôn sự với ba mẹ Giản Tình, hy vọng hai ông bà đồng ý gả con gái cho anh. Ba mẹ Giản Tình quan sát Phương Khiêm mấy ngày, rất hài lòng với chàng rể tương lai xuất sắc này, vừa thấy anh nghiêm túc nhắc đến việc hôn nhân, hai người đã mừng rỡ cười toe toét, đồng ý ngay lập tức.


Tuy rất vui mừng, nhưng mẹ Giản Tình vẫn lo lắng hỏi Phương Khiêm, “Tiểu Khiêm, con cầu hôn Giản Tình, người nhà con có ý kiến gì không?”.
Phương Khiêm khẽ cười, đáp: “Họ đều rất ủng hộ con, chờ sau khi mẹ con về nước, con sẽ dẫn họ đến thăm hỏi ba mẹ”.


“Gì mà thăm với chả hỏi, ông bà bên ấy đến đã là vinh hạnh của ba mẹ rồi”. Ba Giản Tình cười phớ lớ khoát tay, ý bảo Phương Khiêm đừng khách khí như vậy.


Mấy người bàn bạc, trao đổi với nhau, cảm thấy “chọn ngày không bằng làm ngay”. Hôm nay tất cả mọi người đều rất vui vẻ, chi bằng buổi tối làm hai mâm cơm, tổ chức luôn tiệc đính hôn cho hai người.


Quyết định xong xuôi, người nhà họ Giản lập tức tất bật chuẩn bị. Thấy phản ứng của mọi người đột ngột trở nên quá mức nhiệt tình, Giản Tình chưa kịp lấy tinh thần. Cô bèn kéo Phương Khiêm ra ngoài, lo lắng hỏi: “Chúng ta không thể đính hôn ở nhà được, em còn chưa gặp ba mẹ anh. Nhỡ họ trách chúng ta không biết lễ nghĩa trên dưới thì làm thế nào?”.


Phương Khiêm mỉm cười, kéo cô gái nhỏ hay lo lắng vào trong lòng dỗ dành, “Ba mẹ em đang phấn khởi, em cứ để tùy họ làm. Khi quay về thành phố S, chúng ta sẽ tổ chức lại một bữa thật long trọng. Anh đâu thể để vợ anh phải ấm ức”.


Nếu Phương Khiêm đã nói như vậy, Giản Tình cũng không có ý kiến gì nữa. Nhưng mà anh nói sai rồi, cho dù chỉ là tiệc đính hôn đơn giản, cô cũng sẽ không cảm thấy ấm ức.


Ở nông thôn, ai ai cũng thích đông vui, náo nhiệt. Ban đầu chỉ chuẩn bị hai mâm, nhưng đến lúc ăn cơm, mọi người đã chen chật cả ba mâm. Ba Giản Tình hãnh diện dẫn Phương Khiêm đi mời rượu. Đứng phía sau, Phương Khiêm biểu hiện rất sảng khoái. Mọi người bảo anh uống, anh không ngần ngại uống cạn luôn. Đi mấy vòng liền, anh cũng đã uống khá nhiều.


Tửu lượng Phương Khiêm không tồi, chất lượng rượu cũng rất tốt. Anh là người càng uống nhiều càng tỉnh, thấy anh càng lúc càng trầm lặng, biết rõ tính cách của anh, Giản Tình thấy sốt ruột, mấy lần muốn đứng lên mời rượu, nhưng luôn bị những người cùng bàn giữ lại.


“Tiểu Tình, chúng ta uống một chén, mình chúc các cậu sống với nhau đến đầu bạc răng long, hạnh phúc cả đời.” Diệu Ngọc ngồi bên cạnh cô, mỉm cười nâng chén với cô.
Giản Tình cạn chén, “Cảm ơn”.


Diệu Ngọc uống một ngụm bia xong, cất tiếng, “Tiểu Tình, nói thật, từ nhỏ đến giờ, mình luôn ghen tị với cậu”.
Nghe cô nói vậy, Giản Tình kinh ngạc nhướn mày. Hay là Diệu Ngọc cũng uống say rồi?


“Quả thật mình rất ghen tị với cậu. Từ nhỏ đến lớn, cậu xinh đẹp, tốt bụng, thành tích lúc nào cũng tốt. Người lớn đều quý cậu, mỗi khi họ mắng con mình, đều mắng là: ‘Sao mày lại hư đốn thế này, nhìn con gái nhà bác Giản kia kìa, mày mà được bằng một nửa nó thôi thì chúng tao đã sung sướng lắm rồi’.


Nhớ khi còn nhỏ, vào ngày mùa, mình bị ba mẹ gọi ra cấy mạ, trong ruộng có rất nhiều đỉa, mình không dám xuống, còn khóc lóc kêu sợ, nhưng nếu mình không xuống người lớn sẽ mắng mình. Lúc đó, cậu lại có thể cầm sách vở ngồi ở bờ ruộng bên cạnh nhàn nhã đọc sách. Khi ấy mình đã nghĩ, tại sao cậu lại may mắn đến vậy?”.


Diệu Ngọc nói xong lại uống một ngụm rượu, mỉm cười nhìn Giản Tình, tiếp tục nói: “Nhưng mà xem ra cậu đúng là rất may mắn, tìm được đối tượng tốt thế này, hy vọng cậu sẽ quý trọng thật tốt”.


Nghe xong lời của cô, trong lòng Giản Tình có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô thở dài, “Mình sẽ quý trọng”.


“Lần này chuyện chúng mình đến nhờ Phương tổng chắc cậu cũng biết. Thật ra chúng mình không được tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu, Chu Dịch vừa lên làm quản lí đã gặp nhiều sóng gió, chức vụ vẫn chưa ổn định, cho nên chúng mình rất cần Phương tổng giúp đỡ, hy vọng cậu có thể nói giúp mình”.


Nhìn ánh mắt thành khẩn của Diệu Ngọc, Giản Tình mềm lòng. Chuyện công việc, cô không muốn làm ảnh hưởng đến quyết định của Phương Khiêm, Phương Khiêm cũng đã nói phải chờ anh tìm hiểu rồi mới quyết định sau. Cơ hội cô giúp được không lớn, nhưng cô vẫn an ủi đáp lại, “Cậu yên tâm, mình sẽ cố gắng nói với anh ấy”.


“Tiểu Tình, Tiểu Khiêm say, con mau đỡ nó về phòng”. Mẹ Giản Tình vội vàng gọi cô.


Lúc này Giản Tình mới phát hiện mình không để ý một lát mà anh đã uống say? Cô vội vàng bước lên đỡ anh, Giản Diệp cũng phụ một tay. Hai chị em hợp sức đưa Phương Khiêm về phòng. Đuổi khéo Giản Diệp ra khỏi phòng, Giản Tình mới tìm được cơ hội ở cùng với Phương Khiêm.


“Vợ à…” Anh đang say nằm trên giường, đột nhiên mở to mắt gọi.
Giản Tình sợ hãi, “Chẳng phải anh uống say ư?”.
Phương Khiêm uể oải chống người lên, cười quỷ quyệt, “Uống bia sao say được”.
“Anh giả vờ”.


“Không giả vờ sao có cơ hội ở cùng em”. Phương Khiêm dang tay, tóm cô vào trong lòng.
“Anh gian quá!”. Cô gái nhỏ trong lòng anh vừa cười vừa mắng yêu.
“Vợ à…” Anh lại dùng giọng nam trầm ấm gọi cô một lần nữa.


Giản Tình im lặng nghe, khóe miệng nở một nụ cười thật hạnh phúc, rất rất lâu sau, cô cũng cúi đầu gọi một tiếng, “Chồng à”.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ~(≧▽≦) ~, nổi cả da gà, toát mồ hôi hột… Không biết chương này có làm ai sốc không? Có vẻ rất buồn nôn, nhưng ai bảo đây là văn ngọt ngào, càng mờ ám càng khỏe! Thật ra tôi đã cố gắng tránh để buồn nôn rồi. Vốn định viết là: “Vợ à, anh yêu em”, nhưng viết xong, sốc quá lại nhanh tay xóa luôn! Ha ha, sao tôi có thể để một mình mình bị sốc được, tất cả cùng đến đây sốc đi! O(∩_∩)O


“Vợ à, anh yêu em…!”. Anh lại dùng giọng nam trầm ấm gọi cô một lần nữa.
Giản Tình im lặng nghe, khóe miệng nở một nụ cười thật hạnh phúc, rất rất lâu sau, cô cũng cúi đầu gọi một tiếng, “Chồng à, em cũng yêu anh”.






Truyện liên quan