Chương 38: Bắt giai nhân (Thượng)
Quyển 2: Kinh thành phong vân
Chương 37: Bắt giai nhân (Thượng)
Dịch : Tử Lăng
Nguồn: Tàng Thư Viện
Khoảng một khắc sau, cửa bên của Thôi phủ cuối cùng đã mở ra. Tiểu thư Thôi Ninh xinh đẹp rạng ngời được hai a hoàn song sinh bảo vệ, khoan thai đi ra. Nàng nhẹ nhàng hành lễ với Sở Duy vốn đứng đợi đã lâu, đoạn nói: "Đã khiến Sở công tử đợi lâu rồi."
"Đâu có! Đâu có!" Ngửi thấy mùi hương mà gió hiu hiu thổi tới từ trên người giai nhân, lòng Sở công tử đã hầu như say đắm. Hắn không kìm được nói: "Cho dù đợi tiểu thư một trăm năm, ta cũng cam tâm tình nguyện!"
Một lời chan chứa yêu thương được nói ra, mà Thôi Ninh tựa như không nghe thấy. Ánh mắt nàng vẫn yên bình như mặt nước lặng, trên mặt không lộ ra bất cứ vẻ gì. Ngược lại, thị nữ bên cạnh nàng không kìm được khẽ nói, "vớ vẩn!"
Tiếng nói tuy nhỏ, nhưng vẫn vang rõ ràng vào tai Sở Duy. Hắn giống như bị giáng một gậy vào đầu, sắc mặt liền trở nên tái nhợt. Lúc này, xe ngựa ở bên kia đường chầm chậm tiến tới, dừng lại trước mặt Thôi Ninh. Sở Duy gắng gượng nở nụ cười, hắn chìa tay kéo mở cửa xe, đoạn làm một tư thế tao nhã và nói: "Mời tiểu thư lên xe!"
Khi Thôi Ninh xách nhẹ váy định lên xe ngựa, đột nhiên, một bàn tay to đen thò ra từ trong xe, nắm lấy cánh tay của Thôi Ninh. Nàng kêu lên kinh hãi, bị kéo ép lên xe ngựa.
Chuyện xảy ra đột ngột, tất cả mọi người đều sững sờ. Sở Duy nhìn thấy một bàn tay đàn ông bắt giữ Thôi Ninh, trong lòng hết sức giận dữ, liền bám lấy cửa xe xông lên. Nhưng hắn gần lên được xe, liền nhìn thấy một thanh đao lạnh căm. Trong mắt hắn lóe lên nét sợ hãi, buộc phải dừng lại ở cửa xe. Không đợi hắn lùi lại, một chiếc ủng đế dày phóng ra từ trong thùng xe, đá hắn xuống xe.
Rõ ràng là hai a hoàn song sinh có võ nghệ, bọn họ quát một tiếng phẫn nộ, thoăn thoắt lao lên, nhưng rồi bỗng dừng lại. Chỉ thấy trong thùng xe, một thanh đao thép sáng loáng đặt trên cổ của tiểu thư. Lúc này, một tiếng nói trầm thấp vọng ra từ sau người tiểu thư, "nếu các ngươi dám xông bừa lên nửa bước, cổ của cô ấy sẽ đứt."
Hai a hoàn hết sức tức giận, bọn họ đồng thời nghiêm giọng quát: "Đồ ngông cuồng to gan, ngươi có biết tiểu thư là ai không?"
"Ta đương nhiên biết, là Thôi Ninh, con gái độc nhất của Thôi tướng quốc!"
Trương Hoán từ từ để lộ ra nửa khuôn mặt. Y lạnh lùng nói với mọi người: "Hãy nói với tướng quốc, ta chính là Trương Hoán ở Hà Đông. Nếu cô gái bị Thôi Hùng bắt đi hồi sáng có gặp bất trắc gì, vậy ta sẽ xử lý tương tự với con gái của lão. Nói cho lão, trong vòng một canh giờ phải đưa cô gái bị Thôi Hùng bắt đến cửa Xuân Minh cho ta. Nếu không, ta sẽ chặt một tay của con gái lão trước!"
"Người đâu! Giành lại tiểu thư cho ta!" Sở Duy vừa bò dậy từ mặt đất hết sức nôn nóng hoảng hốt. Hắn vừa lùi lại, vừa kêu gào khản giọng ra lệnh thủ hạ xông lên.
"Hãy đi làm theo lời y!"
Thôi Ninh bị Trương Hoán khống chế bỗng lên tiếng. Tiếng nói của nàng vẫn dịu dàng, nhưng giọng điệu không cho phép cưỡng lại. Nàng thấy Sở Duy đã có phần mất lý trí, lại ra lệnh lần nữa: "Sở công tử, công tử nghe thấy hay không, hãy đi làm theo lời của y!"
Sở Duy ngẩn người. Hồi lâu sau, hắn mới ngoảnh đầu quát lớn với quản gia vừa chạy ra: "Còn không mau đi báo cho Tướng quốc!"
Đã yêu cầu xong, Trương Hoán trở tay chém vỡ tấm chắn với phần trước xe, rồi dùng sống đao đánh mạnh lên lưng phu xe, "chạy tới cửa Xuân Minh cho ta!" Phu xe nhịn đau, giương roi quất xuống, xe ngựa bắt đầu lộc cộc phóng về cửa Xuân Minh.
Đi khoảng hai dặm đường, Thôi Ninh bỗng khẽ giọng nói: "Ngươi buông ta ra!"
Trương Hoán đưa tay khóa trái cửa xe hai bên, giờ mới buông nàng ra. Y chẳng nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm từng cử động của nàng. Thôi Ninh nhẹ nhàng kéo chỉnh quần áo hơi xộc xệch, búi lại tóc, rồi để hai tay lên đầu gối, không hề động đậy.
Xe ngựa chạy băng băng trên đường lớn Xuân Minh. Trong thùng xe tối tăm và tĩnh lặng. Rèm xe đằng trước thỉnh thoảng bị gió thổi lên, từng tia sáng xuyên vào, chiếu lên thân thể và khuôn mặt của hai người. Dưới ánh sáng hắt hiu, Thôi Ninh lén liếc nhìn Trương Hoán, đoạn khẽ giọng hỏi: "Ngươi bắt ta vì Thôi Hùng đã bắt thê tử của ngươi ư?"
Trương Hoán nghe giọng nàng ôn nhu, liền cười nhạt nói: "Hắn đã bắt thê tử của bằng hữu của ta! Ta lo hắn sẽ làm việc xấu xa, không còn cách nào khác mới phải mời tiểu thư lên xe. Nếu cô nghe lời ta, ta sẽ không làm hại cô."
Thôi Ninh im lặng. Qua rất lâu, nàng mới khẽ nói: "Xin lỗi!"
Trương Hoán liếc nàng, đột nhiên lạnh lùng nói: "Cô không cần nói xin lỗi. Nếu Thôi Hùng đã gây tội ác, ta cũng sẽ không tha cho cô. Trương Hoán ta đã nói là làm, cho dù cô là công chúa hay là tiểu thư thế gia cũng vậy!"
Khuôn mặt Thôi Ninh trở nên nhợt nhạt. Nàng cúi đầu, lo lắng vặn ngón tay. Lúc này xe ngựa đã ra khỏi cửa Xuân Minh, Trương Hoán nhìn ra ngoài, lập tức ra lệnh phu xe: "Xe ngựa dừng sát bên đường!"
Xe ngựa từ từ dừng lại. Trương Hoán nhẫn nại chờ đợi tin tức. Y tin Thôi Viên sẽ đến đây rất nhanh. Quả nhiên, không đến nửa canh giờ, y đã nghe thấy tiếng móng ngựa vang rền từ xa.
"Đến rồi!" Trương Hoán nắm cánh tay của Thôi Ninh, kéo nàng xuống xe. Chỉ thấy ở cửa Xuân Minh, hai đội kỵ binh phóng đến như hai con rồng lồng lộn, thoáng chốc đã lao qua bên cạnh người y, làm bụi bặm bốc lên mù mịt. Trương Hoán không động đậy, đặt đao lên cổ Thôi Ninh. Kỵ binh bao vây Trương Hoán ở giữa, đao kiếm cung nỏ cùng chĩa về y.
Lúc này, kỵ binh tránh mở một con đường. Một cỗ xe ngựa chạy vào. Chỉ thấy Tướng quốc Thôi Viên xuống xe, lão lạnh lùng nhìn Trương Hoán, rồi vẫy tay. Hai thị vệ thân cận đỡ Lâm Xảo Xảo vẻ mặt hết sức hoảng sợ xuống khỏi xe ngựa.
Thôi Viên tiến lên một bước, hơi nháy mắt ra hiệu với tâm phúc bên cạnh. Đoạn lão nói với Trương Hoán: "Ta đã đưa đến cô gái ngươi cần. Cô ta vẫn mạnh khỏe không có tổn hại gì. Bây giờ chúng ta trao đổi!"
Trương Hoán thấy binh sỹ hai bên thấp thoáng có dấu hiệu muốn ra tay, y ôm chặt ngang lưng Thôi Ninh, đẩy nhẹ đao ở trên tay, trên chiếc cổ trắng ngần của Thôi Ninh lập tức xuất hiện một vết đỏ. Trương Hoán uy nghiêm nói: "Ngài hãy thả người trước, bằng không, tôi cùng ch.ết với cô ta!"
"Chàng trai trẻ, đừng lo sợ."
Thôi Viên cười khẽ, rồi nói với giọng hết sức hòa nhã: "Bản tướng biết là Thôi Hùng bắt người trước, đã vi phạm luật pháp của Đại Đường ta. Ngươi lại là con cháu danh môn, nể mặt Trương thượng thư bản tướng sẽ không làm khó dễ ngươi. Hãy thả con gái của ta, ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Vẻ đề phòng trên mặt Trương Hoán bắt đầu dần dần biến mất, lộ ra nét phân vân khó xử.
"Đây..."
Y do dự hồi lâu, mới ấp úng hỏi: "Tướng quốc, ngài là người có quyền thế nhất Đại Đường. Lời hứa của ngài đáng tin chứ?"
Vẻ tươi cười trên mặt Thôi Viên càng thêm hiền hòa thân thiết. Lão khoát tay, nói hết sức thành khẩn: "Chàng trai trẻ, bản tướng khoan hồng độ lượng, ngày bận trăm công nghìn việc, lẽ nào lại để bụng chút chuyện nhỏ về ngươi?
Trương Hoán gật đầu chậm rãi. Hồi lâu, y rốt cuộc quyết đoán nói: "Quý Bố chẳng thốt hai lời, Hầu Doanh giữ tín một đời đáng tin (1)! Tôi tin ngài. Ngài hãy thả người của tôi ra trước, tôi lập tức thả tiểu thư."
Thôi Viên để ý từng thay đổi nhỏ nhặt của ánh mắt, sắc mặt Trương Hoán. Lão thầm đắc ý, ngoảnh đầu đưa mắt ra hiệu. Hai thị vệ lập tức thả Lâm Xảo Xảo. Đợi sau khi Lâm Xảo Xảo chạy đến sau người mình, Trương Hoán khẽ hỏi: "Cô không sao chứ?"
Lâm Xảo Xảo vẫn còn sợ hãi gật đầu, "tên súc sinh đó đang định vô lễ với ta, bọn họ thình lình đến, rồi dắt ta tới đây."
Lúc này, Thôi Viên cười ha hả, đoạn nói: "Trương Hoán! Ta đã thả người trước như đã hứa, ngươi hãy thả con gái của ta đi!"
Trương Hoán bỗng nhiên ngẩng mặt lên trời cười lớn, "Tướng quốc, nếu ngài là tôi, ngài sẽ thả không?"
"Ngươi lại dám trêu đùa lão phu sao?"
Sắc mặt Thôi Viên thay đổi hẳn, lão vừa lo vừa giận nói: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu thả con gái ta!"
Trương Hoán kéo Thôi Ninh lùi về sau một bước, rồi lớn tiếng nói: "Bây giờ ngài hãy quay về, ngày mai tôi đương nhiên sẽ thả tiểu thư, tuyệt không nuốt lời!"
"Ngươi..."
Thôi Viên vô cùng phẫn nộ, lão nhìn chòng chọc Trương Hoán, lạnh lùng nói: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Ánh mắt Trương Hoán lạnh lẽo, y gí sát đao hơn nữa, cổ của Thôi Ninh đã xuất hiện giọt máu. Thôi Ninh đã không nói nổi ra lời, chỉ có thể đưa ánh mắt sợ hãi cầu xin nhìn phụ thân. Thôi Viên lòng đau như cắt, do dự hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, "được, xem như ngươi lợi hại!"
Lão lên xe, khẽ giọng dặn một câu, xe ngựa quay đầu rời đi. Đám kỵ binh cũng lần lượt theo sau. Thoáng chốc, tất cả mọi người đã đi hết, không còn lại một ai.
Đến tận khi tiếng móng ngựa của bọn họ đã đi xa, Trương Hoán mới chầm chậm buông đao. Thôi Ninh mềm nhũn người, bỗng ngất đi.
...
"Thập bát lang, lần này may mà huynh đã..." Lâm Xảo Xảo khẽ nói cảm ơn. Không phải là nàng không biết vì cứu Triệu lang và mình mà Trương Hoán đã phải mạo hiểm. Môi nàng động đậy, nhưng không nói tiếp được. Đâu phải một tiếng cảm ơn là có thể báo đáp được ơn lớn này.
Trương Hoán thấy vậy thì mỉm cười nói: "Xảo Xảo không cần để bụng. Tính ra, những hậu hoạn này là do ta gây ra. Nếu không phải là ta đi đốt lương thực của người Hồi Hột thì đâu xảy ra lắm chuyện rắc rối như vậy. Có thể cứu mọi người ra, ta cũng yên lòng."
Xảo Xảo lắc đầu, khẽ thở dài, rồi cẩn thận lau vết máu trên cổ Thôi Ninh. Lúc này Thôi Ninh đã tỉnh lại, nàng xoay đầu sang một bên, không nói câu nào, chỉ không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt.
Trương Hoán không nói tiếp nữa. Y lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khóe miệng khẽ nhếch cười gượng. Từ đêm qua đến giờ, vẻn vẹn một ngày một đêm, y đã làm ra hai chuyện kinh thế hãi tục, khiến cho người đường đường là Hữu tướng phải ăn quả đắng hai lần liên tục. Thôi Viên chắc đã hận đến nỗi muốn lóc da rạch thịt mình. Con đường sau này của mình sẽ trở nên vô cùng gian nan. Thôi Viên sẽ không tha cho mình, mà việc thi cử của mình rất có khả năng kết thúc từ đây.
Nhưng nếu cho y lựa chọn lại lần nữa, y vẫn sẽ chẳng ngần ngại làm như vậy.
Lâm Xảo Xảo được cứu ra, giữ được sự trong trắng, và cả Triệu Nghiêm, Trịnh Thanh Minh, bọn họ cũng bình an vô sự, bản thân coi như đã làm tròn lời hứa với sư phụ, sư mẫu. Trách nhiệm nặng nề trên vai đã được dỡ xuống nhẹ nhàng, khoảnh khắc này, Trương Hoán cảm thấy khoan khoái vô cùng.
...
Đã nhìn thấy cửa lớn của trang viên đằng xa, y lặng lẽ kéo Lâm Xảo Xảo sang, trỏ về cửa của trang viên. Lâm Xảo Xảo hiểu ý, nàng ghi nhớ kỹ nơi này. Lại đi về phía trước ba dặm đường, Trương Hoán thấy ven đường có một cỗ xe ngựa cho thuê, bèn bảo phu xe dừng lại, rồi đưa cho Lâm Xảo Xảo một nắm tiền. Mắt thấy nàng đã lên xe ngựa quay về, y mới ra lệnh xe ngựa đi tiếp về phía trước.
Cũng không biết đã đi bao nhiêu dặm, đến tận buổi chiều, đằng trước có hai lối rẽ, một quan đạo đi Đồng Quan, con đường còn lại đi Bá Kiều. Phu xe chần chừ một lát, rồi run run lo sợ hỏi: "Xin hỏi chúng ta phải đi con đường nào?"
Hồi lâu không có người trả lời, y không kìm được ngoảnh đầu nhìn về thùng xe, lập tức ngây ngốc, bởi trong thùng xe sớm đã trống không…
Chú thích:
(1): Hai câu trong bài thơ « Thuật Hoài » của Ngụy Trưng, thi nhân thời Sơ Đường (580-643). Theo sử sách, Quý Bố người thời Hán và Hầu Doanh người nước Ngụy thời Chiến Quốc đều nổi tiếng biết giữ lời hứa, một lời hứa đáng giá ngàn vàng.
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt