Chương 102: Tranh đoạt chức gia chủ (3)

Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 101: Tranh đoạt chức gia chủ (3)
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com


Sáng sớm hôm sau có người tới bẩm báo với Trương Nhược Phong chuyện của gia tộc thì phát hiện ra hắn đã treo cổ tự vẫn. Sự việc này lập tức chấn động Trương phủ. Trương Nhược Phong quản lý công việc của gia tộc mấy chục năm nay, là người thay mặt gia chủ. Nay hắn ch.ết, Trương gia lập tức như sập mất nửa bầu trời. Trưởng bối trong tộc ngay tức khắc đi báo cáo Thái Nguyên doãn ( quan doãn - chức quan thời xưa )


Ngay lập tức Thái Nguyên doãn Hàn Duyên cùng huyện lệnh Tấn Dương dẫn theo nha dịch, thân chinh tới Trương phủ xem xét tình hình. Kết luận nhanh chóng được đưa ra, quả thực phu thê Trương Nhược Phong tự sát, không có dấu hiệu bị giết nhưng lại phát hiện trong phòng của Trương Nhược Phong một phong thư khiến cho Hàn Duyên lập tức hạ lệnh quan phủ rút khỏi vụ án này, cùng lúc đó các trưởng bối của Trương phủ cũng nghiêm cấm người trong phủ bàn luận về việc này, với ý định xoá nhoà việc Trương Nhược Phong tự sát.


Nhưng phàm chuyện gì càng muốn che giấu thì tin tức lan đi lại càng nhanh. Dần dần sự chú ý tập trung ở lá thư bí mật kia. Đây có thể là nguyên nhân khiến Trương Nhược Phong tự sát. Rốt cuộc nội dung của lá thư đó là gì?


Giữa trưa một sự khác xảy ra càng khiến người ta khiếp sợ. Trương Nhược Cẩm được cho là đã ch.ết đột nhiên xuất hiện. Hắn vẫn chưa ch.ết, chỉ bị thương nhẹ. Hắn về tới Trương phủ đã ngay lập tức tiếp quản quyền quản lý Trương phủ. Từng mệnh lệnh được phát ra, lệnh cho gần một trăm thành viên Trương gia làm quan ở các quận Hà Đông ngay lập tức quay về phủ hội họp.


Những đại sự liên tiếp xảy ra làm người trên Trương phủ từ trên xuống dưới đều mơ hồ cảm thấy bão tố sắp xảy ra. Bầu không khí rất khẩn trương, nặng nề làm người khác cảm thấy ngột ngạt.


available on google playdownload on app store


Ba ngày sau, một chiếc xe ngựa được ba trăm binh lính hộ vệ xuất hiện trên quan đạo bên ngoài tây thành Thái Nguyên hơn ba mươi dặm


Bọn họ chính là nhóm người của Trương Nhược Hạo đi suốt ngày đêm. Mặc dù cô ả kia không nói ra được tin tức tình báo giá trị nào nhưng với việc xuất hiện của đám sát thủ đó cũng đã chứng minh cách thức hành động của Thôi Viên.


Giờ phút này thành Thái Nguyên không còn sóng yên bể lặng. càng tiến tới gần thành Thái Nguyên, đội quân đó càng đi chậm lại, cuối cùng thì dừng hẳn.
Trương Hoán giục giụa lên trước xe ngựa nói: “ Gia chủ, hay chúng ta tới quân doanh trước, tìm hiểu kỹ tình hình rồi hãy vào thành” .


Trương Nhược Hạo lắc đầu nói: “ Chuyện chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, ta nhất định không để quân đội tiến vào thành, tránh không cho chúng kiếm cớ” .


Trương Nhược Hạo chỉ vào một trang viên ở phía xa nói: “ Nơi đó là trang viện của Tướng quốc trước đây Miêu Tuấn Khanh. Chúng ta có thể tới đó nghỉ tạm một ngày” .


Miêu Tuấn Khanh đã ch.ết năm năm trước. Hiện tại trang viện này do con trai thứ, tên gọi là Miêu nhị lang quản lý. Miêu nhị lang nhiệt tình mở cổng trang viện đón Trương Nhược Hạo vào.


Đất đai mấy trăm khoảnh ( khoảnh - rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta ) xung quanh trang viện điều là gia sản của Miêu gia. Địa thế của trang viện, tây cao, đông thấp. Bên ngoài bức tường phía đông có một rừng cây rậm rạp. Phía tây có một gò đất cao, làm bức tường vây xung quanh, ước chừng mấy trăm mẫu. Diện tích trong trang viện rất lớn, rất nhiều nhà cửa, cũng có rất nhiều nô lệ và tráng đinh, còn cả mấy chục kho hàng rất lớn. Mấy trăm người ở trong đó cũng không chật chội chút nào.


Miêu nhị lang đang thuật lại tình hình xảy ra hai ngày nay cho Trương Nhược Hạo nghe ở trong phòng. Mặc dù hắn cũng không hiểu nhiều tình tiết nhưng những chuyện đại sự của Trương gia như Trương Nhược Phong tự sát, Trương Nhược Cẩm sống lại đã sớm lan truyền khắp thành Thái Nguyên.


“ Tiểu chất nghe nói Trương tam thúc tự sát có liên quan tới một phong thư. Nhưng nội dung cụ thể trong phong thư đó là gì thì không ai biết” .
“ Hiền điệt nói là Trương Nhược Cẩm đột nhiên xuất hiện vào buổi trưa sao?” Trương Hoán ở bên cạnh đột nhiên ngắt lời.


Miêu nhị lang cười gượng nói: “ Tiểu điệt chỉ nói ở thành Thái Nguyên lan truyền tin này. Loại tin tức này một ngàn người nói thì có một ngàn cách nói khác nhau nhưng không phải không có thật” .
Trương Hoán khẽ gật đầu nói: Đa tạ hiền điệt, ta sẽ phái người đi tìm hiểu” .


Trong phòng vô cùng yên tĩnh. Miêu nhị lang cáo từ, Trương Nhược Hạo cũng vô cùng mệt mỏi nên đi ngủ trước.


Trương Hoán thì đi đi lại lại trong phòng, thầm suy nghĩ nguyên nhân của chuyện này. Nếu chỉ là việc Thôi Viên cưỡng ép lấy bốn mươi vạn quan tiền, Trương Nhược Phong không thể tự sát. Bản thân hắn hiểu rất rõ ràng chuyện bốn mươi vạn quan tiền. Ngoại trừ hoá đơn mua bán thì không còn chứng cớ nào khác.


Nếu như Trương Nhược Phong huỷ hoá đơn buôn bán của hắn, căn bản sẽ không có chứng cứ hắn giao dịch với bên ngoài. Huống chi gia chủ cũng không truy hỏi việc này vậy vì sao hắn phải tự sát?


Thế nhưng còn có một khả năng khác. Đó chính là số tiền cấp cho Vương gia không chỉ có bốn mươi vạn quan, trước kia có giữ lại chứng cứ giao tiền ra ngoài, đặc biệt là chứng cứ này có thể nằm trong tay Vương Yên La. Nhưng cho dù Vương Yên La dùng chứng cứ đó uy hϊế͙p͙ khiến Trương Nhược Phong phải tự sát nhưng vì sao Trương tam thẩm lại tự sát theo? Nàng là một người cởi mở, bản thân lại còn con gái, sao có thể tuỳ tiện tự sát với phu quân của mình. Nói cách khác cho dù nàng có rơi vào bước đường cùng, trong lòng muốn tự sát thì nhất định cũng sẽ giúp trượng phu của mình rửa sạch nỗi oan ức này.


Nghĩ tới đây Trương Hoán cười lạnh lùng. Hắn đã khẳng định là Trương Nhược Phong đã bị giết. Trương tam thẩm phát hiện ra việc này nên cũng bị diệt khẩu.


Vấn đề còn lại bây giờ là nội dung của lá thư đó. Nếu biết được nội dung của lá thứ đó thì nhất định sẽ biết được quân cờ của Thôi Viên. Hắn lập tức viết một lá thư, lấy ra một trăm lạng vàng giao cho một tên thân binh nói: “ Ngươi hãy đi suốt đêm tới Trương phủ. Hãy tìm cách gặp được Trương Xán, hãy giao phong thư này tận tay Trương Xán. Ngươi phải nhớ kỹ trên ấn đường của Trương Xán có một nốt ruồi rất to” .


Sau khi tên thân binh lĩnh mệnh lên đường, Trương Hoán đi ăn cơm rồi đi nằm nghỉ. Suốt một ngày rong ruổi trên đường nên hắn cũng mỏi mệt, vừa mới nằm xuống đã ngủ thiếp đi.


Không biết trải qua bao lâu, bên ngoài cả vang lên tiếng cãi nhau rất nhỏ làm hắn bừng tỉnh. Bên ngoài trời đã tối, ngọn đèn trong phòng yếu ớt, lay động. Trương Hoán chăm chú lắng nghe. Bên ngoài cửa vang lên giọng nói của tên thân binh: “ Tướng quân đã ngủ. Ngày mai hãy gặp” .


“ Nhưng tướng quân bảo ta quay về phải bẩm báo ngay lập tức” Dường như giọng nói đó là của tên thân binh đó.
“ Trở về nhanh như vậy sao? Trương Hoán lâph tức ngồi dậy, đi ra mở cửa. Quả nhiên bên ngoài là tên thân binh đó. Trương Hoán cười nói: “ Để cho hắn vào đi” .


Tên thân binh đi vào trong phòng, hắn thực hiện quân lễ với Trương Hoán: “ Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, đã giao thư tận tay cho Trương Xán” .
“ Ngươi đã khổ cực rồi” .
Trương Hoán khêu sáng ngọn đèn, cười hỏi: “ Ngươi không giao nhầm người chứ?”


Tên thân binh lấy từ trong người ra một ngân bài nhỏ, dâng lên Trương Hoán và nói: “ Thuộc hạ đã hỏi ngân bài của hắn. Quả thực đó chính là Trương Xán. Xin tướng quân hãy yên tâm” .


Trương Hoán cầm tấm ngân bài nhìn. Quả nhiên trên mặt ngân bài có khắc hai chữ “ Trương Xán” , hắn không khỏi tò mò hỏi: “ Sao ngươi biết trên người hắn có ngân bài?”
“ Bẩm tướng quân. Trước đó thuộc hạ đã dò hỏi” .


Trương Hoán gật đầu nói: “ Làm tốt lắm. Vừa can đảm lại vừa thận trọng. Số vàng còn lại thưởng cho ngươi. Lui ra đi” .
“ Đa tạ tướng quân” Tên thân binh do dự một chút rồi nói tiếp: “ Thuộc hạ có một chuyện khác muốn bẩm báo” .
“ Nói!” .


“ Thuộc hạ nhìn thấy trước cổng Trương phủ có rất nhiều xe ngựa. Tất cả đều tới hôm nay. Thuộc hạ có hỏi một số xa phu thì được biết bọn họ đều là người Trương gia làm quan bên ngoài ở các nơi về” .


Trương Hoán trầm tư chốc lát rồi hắn cười nói: “ Ta biết rồi. Ngươi hãy lui ra nghỉ ngơi đi” .
Tên thân binh thi lễ lui ra ngoài. Trương Hoán nhìn tên thân binh có tên là Trần Bình này thầm nghĩ: “ Người này tính tình thận trọng, có thể trọng dụng được” .


Tên thân binh vừa mới rời đi, đội trưởng thân binh Lý Song Ngư vội vã chạy tới. Hắn cúi người thi lễ rồi nói nhỏ: “ Tướng quân, hình như xảy ra chuyện” .
“ Tình hình như thế nào?”


“ Lúc trước các huynh đệ đi tuần tr.a phát hiện ra chim chóc ở rừng cây ngoài phía đông trang viện hoảng sợ bay tán loạn” .
“ Chim chóc sợ hãy bay tán loạn sao?” Trương Hoán cười lạnh lùng. Như vậy sắp có một trận đánh trực diện.


“ Hãy ra lệnh cho các huynh đệ chuẩn bị sẵn sàng.” Trương Hoán ra lệnh rồi đi tới phòng gia chủ nhưng khi hắn vừa mới bước đi được mấy bước thì đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó nên dừng lại. Nếu Thôi Viên đã phái tới toàn những cao thủ võ nghệ cao cường, hơn nữa còn rất thiện nghệ làm chuyện mờ ám vậy tại sao lại làm kinh động chim chóc. Nhất định trong chuyện này có gì mờ ám.


Trương Hoán cầm đao nói: “ Đi, chúng ta ra xem một chút” .


Trương Hoán phát hiện ra phía đông trang viện địa thế thấp, từ bên ngoài rừng cây có thể dễ dàng vượt qua tường trang viện. Trương Hoán trèo lên một tháp canh cao. Một tên thân binh chỉ vào rừng cây phía trước nói nhỏ: “ Vừa rồi chim chóc lại hoảng sợ bay lên. Hình như có hai nhóm người” .


Trương Hoán nhìn theo hướng chỉ tay của tên thân binh. Bên ngoài bức tường là một dòng suối nhỏ nước chảy róc rách. Qua dòng suối nhỏ ước chừng hai trăm bước chính là một khu rừng tùn đen kịt kéo dài ba dặm. Trong đêm tối không thể nhìn thấy gì bên trong khu rừng tùng.


Trương Hoán trầm ngâm giây lát. Thiên Kỵ Doanh là quân tinh nhuệ trong ba vạn quân Hà Đông. Trong khi đó ba trăm quân thân vệ của hắn chính là quân tinh nhuệ của Thiên Kỵ Doanh. Mỗi người có thể một địch mười. Thôi Viên nhất định biết điều này. Trong rừng cây tùng kia nhiều nhất cũng chỉ chứa được mấy trăm người. Nếu như tấn công chính diện, chưa chắc đã qua được cơn mưa tên. Nhưng nếu đối phương áp dụng chiến thuật giương đông kích tây, chúng tiến hành đột kích từ hướng khác, dùng chiến thuật cận chiến, chỉ e thủ hạ của hắn sẽ gặp bất lợi.


“ Tướng quân mau nhìn.” Đột nhiên một tên thân binh phát hiện ra điều gì đó.
Trương Hoán chăm chú nhìn, hắn thấy có một bóng người thoáng xuất hiện ở bên cạnh rừng tùng. Nhất định đối phương đã thấy có người đang quan sát trên trạm gác nên mới cố tình lộ diện.


“ Các ngươi tự cho mình là người thông minh nên mới làm điều thừa thãi lộ chân tướng.” Trương Hoán thì thào.


Sau loạn An Sử, phần lớn những nhà giàu có của Đại Đường đều xây dựng lại trang viện, thường dựa vào địa hình để xây dựng, dễ thủ khó công, thường giống hệt như một toà thành nhỏ. Trang viện của Miêu gia này cũng được xây dựng như vậy, được xây dựng trên một khu đấy, lưng dựa vào một gò núi, cửa chính ở phía đông, địa thế thấp, lại có rừng cây lớn. Địa hình hai mặt nam bắc bằng phẳng, không có chỗ giấu quân.


Ánh mắt Trương Hoán quay nhìn về phía tây. Nếu như người trong khu rừng phía đông chỉ là hư binh vậy thì sát thủ thật sự sẽ mai phục trên gò núi ở phía tây. Đây là một cơ hội tốt. Nếu như có thể thừa dịp này tiêu diệt toàn bộ bọn chúng thì chuyện sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.


Lúc này Miêu nhị lang cũng lên tới trạm gác trên bờ tường. “ Trương tướng quân, bọn họ nói cho ta biết tướng quân đang ở đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn nói: “ Có người muốn gây bất lợi với gia chủ” .


Lập tức sắc mặt Miêu nhị lang trở nên trắng bệch. Gia đinh trong trang viên mới hộ tống tiền lương vào thành sáng nay. Bây giờ phải làm sao đây? Đột nhiên suy nghĩ của Miêu nhị lang thay đổi khi nghĩ tới ba trăm kỵ binh của Trương Hoán. Gánh nặng trong lòng hắn mới được trút bỏ.
“ Tướng quân muốn ta làm gì?”


Trương Hoán suy nghĩ một lát rồi hỏi: “ Trong trang viện có bao nhiêu nam tử có thể dùng được?”
“ Có mấy trăm nô lệ” Miêu nhị lang nói: “ Thế nhưng bọn chúng đều là nông dân, chỉ e là không thể trọng dụng được” .


“ Không sao! Ngươi hãy lựa chọn hai trăm trai tráng. Nói cho bọn họ biết có người muốn tới cướp lương thực. Nếu như bọn họ có thể anh dũng giết kẻ trộm thì sẽ được tự do” .
Nói tới đây Trương Hoán cười áy náy nói: “ Mọi tổn thất của Miêu gia sau này sẽ được bồi thường” .


Miêu nhị lang gật đầu đồng ý rồi rời khỏi trạm gác. Đột nhiên Trương Hoán gọi hắn lại hỏi: “ Trong trang viện có nơi nào bí mật không?”
“ Có! Có một hầm ngầm cha ta đã bí mật đào khi xảy ra loạn An Sử. Ẩn náu ở đó hết sức bí mật. Chỉ có ta và cha ta biết” .


Trương Hoán gật đầu nói: “ Lát nữa có thể xẩy ra nguy hiểm. Ngươi và gia chủ hãy trốn vào đó đi” .


Thời gian dần trôi tới canh một. Hai trăm tên nô lệ mặc áo giáp quân Đường mai phục trên tường trang viện. Tất cả đều cầm đao thương, ánh mắt khẩn trương chăm chú nhìn vào rừng cây bên ngoài. Trương Hoán chỉ để lại hơn mười binh lính hỗ trợ bọn họ. Hắn ra lệnh cho hơn một trăm quân đi mai phục ở bức tường cao phía tây.


Bản thân Trương Hoán dẫn hơn một trăm huynh đệ, lưng đeo cung tên, tay cầm đao, thương nhảy ra ngoài từ tường phía nam, nhanh chóng chạy tới hò núi ở hướng tây.


Ánh trăng đã hạ dần về tây. Ánh trăng bị sườn núi ngăn cản. Trên gò núi tối đen như mực. Ở mé núi bên kia nơi sương mù âm u đang dâng lên, tản ra xung quanh, che mờ ánh trăng chính là một dòng suối.


Lúc này một tên thám báo chạy về báo cáo: “ Tướng quân, quả thực trên núi có khoảng ba bốn trăm người đang mai phục” .
“ Mọi người nhẹ nhàng, chậm rãi lên núi” .


Trương Hoán chia quân ra làm hai đường, đánh bọc sườn theo sườn núi. Ngọn núi nhỏ này có địa hình giống như một con cá, cây cối rậm rạp. Không có đường lên núi, khắp nơi chỉ là những bụi cây rậm rạp tảng đá lớn, cực kỳ bí mật.


Cách chỗ quân thám báo phát hiện có mai phục một trăm bước, Trương Hoán ra lệnh cho thủ hạ dừng lại. Lúc này hắn đã nhìn thấy bóng người loé lên trên đỉnh núi. Tất cả đám binh lính không hẹn cùng nhau lấy cung, lắp tên, chậm rãi kéo dây cung. Đột nhiên từ phía bên kia trang viện mơ hồ truyền tới một tiếng kêu, những bóng đen trên đỉnh núi cũng đồng loạt đứng dậy.


“ Bắn!” .
Trương Hoán ra lệnh, mấy trăm mũi tên xối xả bắn ra như mưa rào. Tên bay tới với khí thế mạnh mẽ. Tiếng gào khóc kêu la đột nhiên vang lên trên đỉnh núi, bóng người ngã xuống từng mảng, có người quay đầu bỏ chạy, có người gào lên: “ Tha mạng” .


Trương Hoán trợn tròn mắt. Đây là những sát thủ võ nghệ cao cường sao? Rõ ràng đây chỉ là một đám quân ô hợp. Những sát thủ trong khu rừng phía đông mới là những sát thủ chân chính. Trương Hoán vội vàng hạ lệnh rút lui.


Trong rừng tùng ở phía đông trang viện, hơn một trăm hắc y nhân liều mạng tấn công ác liệt về phía tường trang viện. Cũng may Trương Hoán đã để lại mười mấy tên thân binh dưới sự chỉ huy của đội trưởng thân binh Lý Song Ngư nên cũng miễn cưỡng ngăn chặn được đợt tấn công dò xét của đám hắc y nhưng đám nô lệ mặc trang phục quân Đường kia đã sợ hãi choáng váng. Đối phương không phải là là những tên trộm lương thực mà là những cường đạo giết người không chớp mắt. Mặc dù bản thân được tự do cũng rất hấp dẫn nhưng bảo vệ tính mạng bản thân mới quan trọng hơn. Có người đã định bỏ trốn.


Lý Song Ngư thấy những nô lệ này bị đám sát thủ đó hù doạ kinh hãi, hắn xông tới vung đao chém một nô lệ định bỏ chạy, quát to: “ Người nào dám bỏ trốn, ta sẽ giết người đó” .


Đám nô lệ thấy Lý Song ngư vung đao giết người thì nhất thời chấn động. Lý Song Ngư liếc mắt nhìn đám nô lệ, lạnh lùng nói: “ Nếu bọn chúng xông vào được thì ngay cả vợ con các ngươi cũng không thể toàn mạng” .


Đám nô lệ chậm rãi cúi đầu. Quả thật là sẽ có chuyện như vậy. Đám đạo tặc này hung ác cùng cực, vợ con bọn họ chắc chắc đã thoát khỏi tay chúng. Lý Song Ngư thấy lời nói của mình có hiệu quả thì lại quát to: “ Giết một tên được thưởng năm mươi quan tiền. Nếu các ngươi bị giết, vợ con các ngươi sẽ được tự do” .


Việc bảo vệ người nhà cùng với trọng thưởng đã khích lệ đám nô lệ. Bọn họ dần dần lấy lại tinh thần. Lúc này không còn sự sợ hãi như lúc ban đầu nữa. Tất cả lại lên tường trang viên, chuẩn bị liều ch.ết với đạo tặc.


Trong khu rừng tùng, ánh mắt lạnh như băng của Lý Phiên Vân chăm chú quan sát trên tường trang viện. Qua một lần tấn công dò xét, nàng đã xác định được đối phương không phải là quân Đường mà chỉ là tráng đinh giả trang. Nói cách khác kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang của nàng đã thành công.


Lý Phiên Vân cười âm trầm. Người mai phục trong khu rừng tùng mới là sát thủ thực sự. Đám quân ô hợp trên núi kia chỉ là mấy trăm tên lưu manh, du thử du thực nàng bỏ ra một vạn quan tiền thuê. Nàng đã bảo thủ hạ cố tình làm chim chóc hoảng sợ bay lên đánh lừa Trương Hoán, quả nhiên hắn đã mắc bẫy.


Trong cơn hưng phấn cực độ, gương mặt thuần thiết như ngọc của nàng khoáng cau lại, sắc mặt thay đổi. Tiên nữ lập tức biến thành yêu nữ. Nàng thì thào: “ Trương Hoán, ngươi cho rằng những thuỷ quỷ Hoàng Hà kia ch.ết vô ích sao?”


Đột nhiên ở ngọn núi bên kia vang lên tiếng kêu khóc. Trương Hoán đã động thủ. Thời cơ đã tới. Lý Phiên Vân lắp tên, giương cung bắn ra một mũi hoả tiễn lên không trung. Một tia lửa đỏ xẹt ngang bầu trời, vô cùng chói mắt trong bầu trời đêm tối đen.


Đây là dấu hiệu hành động cho mười sát thủ mai phục ở hướng nam. Chúng mới là sát thủ chủ lực ám sát Trương Nhược Hạo. Võ nghệ của từng người đều rất cao cường, giỏi khinh công cùng ám khí. Đây là những người thân mang tuyệt kỹ mà Lý Phiên Vân đã đặc biệt lựa chọn cho lần hành động này.


Cùng với ánh hoả tiễn dần dần vụt tắt rồi biến mất trong bầu trời đêm nhưng trên cánh đồng bát ngát ở hướng nam vẫn im lìm như trước, không chút động tĩnh. Trong bóng đêm đen kịt, trên bãi sông có mười thi thể nằm ngổn ngang, ánh mắt lạnh băng chủa chúng nhìn lên trời đêm. Thậm chí trong ánh mắt của một vài tên còn lưu lại sự kinh hoàng.


codon.trai
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt






Truyện liên quan