Chương 106: Tranh đoạt chức gia chủ (7)
Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 105: Tranh đoạt chức gia chủ (7)
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Đột nhiên Trương Hoán cười nói: “ Nếu muốn gia chủ có sự nhượng bộ lớn như vậy thì trừ phi phu nhân cũng phải có điều gì thực sự có giá trị” .
Vương Yên La trầm ngâm một lát, không thể có chuyện nàng bán đứng nhà của mình. Một lúc sau nàng thở dài nói: “ Ta có thể nói cho ngươi biết trong tay Trương Nhược Cẩm có một lá thư. Nội dung của lá thư này là gia chủ của các ngươi viết cho Trương Nhược Phong bảo hắn ta cấp tiền cho Vương gia. Nét chữ trong thư ngay cả ta cũng không thể phân biệt là thật hay giả. Vấn đề mấu chốt là ấn tín là thật. Gia chủ của các ngươi cũng khó có thể cãi được. Hơn nữa phong thư này quan phủ lấy được trong phòng Trương Nhược Phong. Đây chính là bằng chứng lớn nhất Trương Nhược Cẩm dùng để lật đổ gia chủ các ngươi” .
Trương Hoán lắc đầu nói: “ Tin tức này của phu nhân không tính. Ta có thể biết được từ Thái Nguyên doãn. Ta hy vọng phu nhân có thể cung cấp một tin tức có giá trị thực sự” .
Đột nhiên Vương Yên La cười lạnh lùng nói: “ Nếu như ta nói cho ngươi biết lá thư này còn có một lá thư khác giống như đúc thì sao?”
“ Tại sao bà biết có hai bức thư giống nhau như đúc?” Trương Hoán nhìn chằm chằm vào Vương Yên La. Hắn đã hiểu tin tức này rất có thể sẽ trở thành một đầu mối quan trọng để thay đổi cục diện.
“ Rất đơn giản. Sau khi Trương Nhược Phong xem xong lá thư này đã bất cẩn xé rách một góc. Trong khi đó là thứ Trương Nhược Cẩm đưa cho ta xem mấy ngày trước đây lại hoàn toàn lành lặn, không có bất kỳ dấu vết nào bị xé rách vì vậy ta mới dám chắc có hai phong thư giống nhau như đúc nhưng ta thực sự không biết lá thư bị Trương Nhược Phong xé đó được cất giấu ở đâu” .
Trương Hoán chắp tay sau lưng, hắn chậm rãi đi lại trong phòng. Đương nhiên lá thư bị Trương Nhược Phong xé rách rất có thể đã bị đối phương lục soát lấy mất. Thế nhưng Trương Nhược Phong là người hành sự cẩn thận. Trương Nhược Phong nhất định muốn giao lá thư đó cho gia chủ chứ không tuỳ tiện xé rách.
Không phải chúng đã lục soát khi giết Trương Nhược Phong sao? Trương Hoán vẫn có cảm giác là tuyệt đối Trương Nhược Phong đã không giao thủ với đối phương. Với tính cách thâm sâu của đối phương, nhất định chúng sẽ không phạm phải sai lầm trí mạng này.
Vậy chỉ còn có một khả năng là Trương Nhược Phong đã giấu lá thư đi nhưng hắn đã giấu ở đâu? Nghĩ tới điều này Trương Hoán liếc mắt nhìn Vương Yên La, hắn phát hiện trong mắt bà ta có ẩn ý rất khó hiểu.
Lập tức Trương Hoán hiểu ra, hắn cười nói: “ Hãy nói điều bà biết ra đi. Bây giờ ta có thể đồng ý hai điều kiện đó của phu nhân” .
Nhưng Vương Yên La cười giảo hoạt nói: “ Ngươi đồng ý cũng vô dụng. Ta muốn gia chủ của ngươi đồng ý trên giấy tờ” .
Ánh đèn trong phòng Trương Nhược Hạo mờ mờ. Một phong thư lặng lẽ nằm trên bàn. Một góc lá thư quả thực đã bị xé rách, dùng giấy trắng dính lại ở mặt sau. Lá thư này chính là lá thư Trương Nhược Phong trước khi bị giết đã giao lại cho Vương Yên La.
Trương Nhược Hạo giật mình nhìn lá thư. Ông quả thật không thể tin đây là sự thật. Bút tích trong lá thư giống như đúc bút tích của ông. Hơn nữa con dấu bên dưới cũng là thật, là ấn quan của chính ông. Giấy viết thư cũng chính là giấy công văn có đánh số của bộ Lễ. Nhất định là có kẻ lấy trộm từ mấy năm trước.
Chỉ cần lá thư này được công bố, ông dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Đột nhiên Trương Nhược Hạo có cảm giác như Trương gia đã được ông trời đoái thương. Thôi Viên đã rất khôn khéo khi làm ra hai lá thư giống hệt nhau. Trong những trường hợp như này nếu không dùng đúng người rất có thể sẽ là một sai lầm rất lớn. Trên thực tế đã như vậy. Nếu như chuyện này để Trương Phá Thiên hay Trương Hoán làm, nhất định sẽ không bao giờ xảy ra những sai lầm trí mạng như thế này. Đáng tiếc Thôi Viên đã dùng sai người. Nhược điểm lớn nhất của Trương Nhược Cẩm chính là sự nương tay. Ở Trương Nhược Cẩm không có sự kiên định từ đầu đến cuối nếu không hắn hoàn toàn có thể là người thay thế ông ta sau này.
Trương Nhược Hạo nhanh chóng viết một lá thư. Ông giao cả hai lá thư cho Trương Hoán, cười nói: “ Trong hai ngày tới, ta muốn tiếp một số tộc nhân, có sư phụ của ngươi bảo vệ ta, ngươi hãy mau đi làm chuyện của mình đi. Ngày mai ngươi phải tới phủ Thái Nguyên một chuyến, ngươi hãy giao cho Hàn sứ quân phong thư này hộ cho ta” .
Nhìn ánh mắt vui mừng của Trương Nhược Hạo, Trương Hoán biết gia chủ đã nắm chắc phần thắng, hắn gật đầu nói: “ Được, ngày mai cháu sẽ đi tới phủ Thái Nguyên. Bây giờ đã khuya, gia chủ hãy đi nghỉ sớm một chút” .
Trương Hoán chậm rãi rời khỏi tiểu hồng lâu. Nơi này được canh phòng rất nghiêm ngặt. Hơn một trăm thân binh của Trương Hoán đã canh phòng nơi ở của Trương Nhược Hạo rất chu đáo nhưng hắn không biết Lâm Đức Long đang ở chỗ nào.
Trương Hoán dặn dò đám lính mấy câu rồi hơn mười tên thân binh hộ vệ hắn rời khỏi đó. Bây giờ Trương Hoán đã ở trong một biệt viện trống trong Trương phủ, chỉ cách chỗ ở của gia chủ có hơn một trăm bước nhưng vì trong lòng hắn đang có một nỗi lo lắng nên hắn bước thẳng ra ngoài cửa lớn.
Khi ra khỏi cổng chính, Trương Hoán không đi qua cầu mà rẽ sang trái, chậm rãi đi dọc theo bờ sông đào bảo vệ trang viện, tiến về phía trước. Nước sông đen bóng, tĩnh lặng, xa xa có mấy người đang giặt quần áo trên sông. Hắn đã vô tình đi tới ngôi nhà của hắn ở trước đây. Thúc thúc câm của hắn đã nổi điên tìm kiếm mấy tháng trời xung quanh chỉ vì đột nhiên mẫu thân của hắn mất tích. Cuối cùng Trương Hoán phải phái người tới báo tin mẫu thân hắn không việc gì, ông ta mới chịu đi đến Trường An.
Cánh cửa đóng kín giống như bên trong đang có người ở. Trương Hoán bước tới gõ cửa nhưng bên trong không chút động tĩnh.
“ Các người tìm ai?” Một giọng nói rụt rè, e sợ vang lên ở phía sau.
Trương Hoán quay đầu lại thì phía sau cách hắn mấy bước có một tiểu cô nương, tuổi chừng mười một, mười hai tuổi, dung mạo thanh tú, một đôi mắt to trên gương mặt ngây thơ, vóc người nhỏ gầy, trong tay cô bé là một chậu quần áo to. Có vẻ cô bé sợ hãi khi nhìn thấy đám binh lính trước mặt mình.
Trương Hoán cười nhãn nhặn, khom lưng nói với tiểu cô nương đó: “ Ta vốn sống ở đây. Hôm nay ta muốn tới thăm lại nơi cũ” .
“ Ngươi, chính là đại anh hùng Thập bát lang đó sao?” Tiểu cô nương ngần ngừ hỏi thăm nhưng hai mắt cuả cô bé sáng ngời.
“ Ta chính là Thập bát lang nhưng không phải là đại anh hùng gì đó đâu” .
Trương Hoán đợi một lúc lâu mà không thấy ai từ trong nhà đi ra, hắn liền cười hỏi tiểu cô nương: “ Thế nào, trong nhà không có ai sao?”
“ Không, không có” .
Tiểu cô nương bối rối lấy ra một chiếc chìa khoá, cúi xuống mở cửa rồi lui lại sau mấy bước nói: “ Ngài vào xem đi” .
Trương Hoán cười cười, hắn đẩy cửa đi vào trong nhà. Trong sân vẫn giống y nguyên như trước kia nhưng được quét dọn rất sạch sẽ. Trong một góc sân á thúc trồng rất nhiều loại rau, hai con gà đang bới đất rau kiếm ăn gì đó.
Ngôi nhà ba gian thì hai gian đều khoá, chỉ có gian giữa là vẫn mở. Có vẻ tiểu cô nương ở trong gian này. Trương Hoán nhìn quanh một lát rồi đi tới phòng ở của mẫu thân hắn trước đây.
“ Trong đó có lẽ vẫn còn đồ vật của ngài. Á thúc để hết bên trong” Tiểu cô nương từ phía sau bước tới, lục tìm trong các hốc, ngách ra một chiếc chìa khóa mở cửa.
“ Ngươi biết á thúc?”
“ Ừ” Tiểu cô nương gật đầu nói: “ Ta chuyển tới đây khi á thúc vẫn đang ở đây. Á thúc là người tốt, sáng sớm ra ngoài, buổi tối khuya mới về. Thúc nói cho ta biết là ra ngoài tìm chủ nhân” .
Trương Hoán thầm thở dài, hắn lại hỏi: “ Vậy ngươi tên là gì?”
“ Ta họ Hoa, tên là Cẩm Tú” Tiểu cô nương thấy mấy người không có ác ý với mình nên cũng dần dần bình tĩnh lại.
“ Công tử, chúng ta được nghe nói nhiều chuyện của người” Xem ra tiểu cô nương này rất ngưỡng mộ Trương Hoán.
Trương Hoán cười không nói gì, hắn đi vào trong phòng. Trong phòng chất đầy hòm, rương. Có một số là trước đó do Trịnh Thanh Minh để lại. Có một số là bảo bối do á thúc tích cóp từng tý một để dưới giường của mình, hắn cũng không biết đó là vật gì.
Trương Hoán đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên hắn nhìn thấy một chiếc rương làm bằng vỏ cây liễu. Trương Hoán vội vàng bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc rương. Mặt ngoài chiếc rương được lau sạch không có một hạt bụi. Trương Hoán mở chiếc rương ra nhưng bên trong không có gì cả.
“ Vật trong rương đó á thúc đã mang đi hết rồi. Cái rương này đã mục nát nên á thúc không thể cầm đi, á thúc bảo ta bảo quan cho ông ấy. Ta mới lau qua nó một lần” .
Trương Hoán cảm kích liếc nhìn tiểu cô nương gật đầu nói: “ Đa tạ” .
Trương Hoán dừng lại một lát rồi hắn hỏi tiếp: “ Ta nghe khẩu khí như ngươi là người ở. Ngươi là người của ai ở Trương gia?”
“ Ta có một chị họ, xuất giá vào Trương phủ. Ta không có nơi nương tựa nên cũng theo tới đây” Nói tới đây tiểu cô nương cúi đầu, có vẻ băn khoăn mất tự nhiên. Bản thân cô bé đã lén vào ở trong ngôi nhà này. Nếu bây giờ Trương Hoán không cho phép thì quả thực cô bé không còn chỗ ở.
Trương Hoán đặt một thỏi vàng lên bàn rồi hắn vẫy tay nới với đám thân binh: “ Chúng ta đi thôi".
Mọi người rời khỏi ngôi nhà nhỏ, khi đi ra ngoài mấy chục bước, Trương Hoán quay đầu lại nhìn phía sau. Trong làn gió đêm nhè nhẹ nhưng lành lạnh, một thân hình nhỏ gầy đứng trước cửa ngơ ngác nhìn đám người Trương Hoán.
Sáng sớm ngày hôm sau, cánh cổng của Trương phủ chậm rãi mở ra. Hơn mười con ngựa từ trong phủ chạy ra ngoài, nhắm hướng cầu nhỏ phóng tới. Hôm nay Trương Hoán nhàn rỗi không có việc gì nên hăn định đi dạo một vòng ở phía bắc thành. Nhưng khi hắn vừa mới qua khỏi cầu nhỏ thì thấy một lão đạo sĩ đứng ở đầu cầu bên kia. Lão đạo sĩ thân hình cao lớn, gương mặt trắng, râu dài tung bay trước ngực. Lão đạo sĩ mặc một chiếc đạo bào màu vàng, trong vô cùng tiên phong đạo cốt.
Lão đạo sĩ nhìn thấy Trương Hoán lập tức chắp tay thi lễ, Trương Hoán cũng mỉm cười ôm quyền đáp lại lão đạo sĩ, chiến mã vượt qua mấy bước thì đột nhiên Trương Hoán nghe thấy giọng nói của lão đạo sĩ vang lên phía sau hắn: “ Hạng Trang múa kiếm, Thôi tướng quốc có biết hay không?”
Trương Hoán ghìm cương ngựa, quay đầu lại nhìn lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn hắn. Trương Hoán mỉm cười nói với thân binh: “ Mang ông ta theo.” Nói xong hắn phóng ngựa chạy đi.
Trương Hoán vốn có ý định đi ra phía bắc thành nhưng vì câu nói của lão đạo sĩ nên hắn thay đổi ý định. Trương Hoán giục ngựa tới một tửu lâu gần đó, đi thẳng vào một phòng riêng, ngồi xuống và ra lệnh: “ Dẫn lão đạo sĩ vào đây".
Lão đạo sĩ chỉnh lại quần áo, chắp tay, chậm rãi đi vào trong phòng. Ông ta cười nhạt nói: “ Ta từ Trương An đuổi theo tướng quân tới Thái Nguyên. Trương tướng quân, đây là cách chiêu hiền đãi sĩ của ngài sao?”
“ Đương nhiên là vẫn chiêu hiền đãi sĩ nhưng đó là ở Trường An. Tiên sinh đuổi tới Thái Nguyên không phải là hơi quá sao?”
Lão đạo sĩ ngẩng đầu, hãnh diện nói: “ Rất đơn giản. Bần đạo muốn làm mưu sĩ cao cấp nhất của tướng quân” .
Chiêu cầu mưu sĩ mã cầu chỉ là cái cớ của Trương Hoán. Hắn muốn từ đó chính thức tìm kiếm được mất nhân tài am hiểm mưu lược. Lão đạo sĩ này xem ra đã hiểu được ý định của hắn. Chỉ riêng điểm này đủ thấy lão đạo này cũng là người mưu lược. Nhưng người này hoàn toàn khác so với Hàn Dũ. Người này đã ngoài năm mươi tuổi, lại là người xuất gia, tất nhiên là có mục đích nào đó. Ông ta muốn gì ở hắn đây?
Nghĩ tới đây, Trương Hoán liền thản nhiên cười nói: “ Xin hỏi pháp danh của đạo trưởng, tu tiên ở đâu?”
“ Bần đạo họ Lý, xuất gia ở Nam Nhạc. Tướng quân cứ gọi bần đạo là Lý đạo sĩ là được” .
Trương Hoán cười nói tiếp: “ Nếu tiên sinh muốn làm mưu sĩ mã cầu cao cấp nhất của tại hạ thì hãy thể hiện bản lãnh thật sự cho tại hạ xem” .
Lý đạo trưởng vuốt chòm râu dài cười nói: “ Bần đạo quan sát bố trí của Trương tướng quân nửa năm qua giống như đánh cờ vậy, lấy thế vi lược, dùng thuật tử vi, bỏ văn theo võ, chọn thế xuất quân trước, xuất binh Hồi Hột, tru sát Chu Hi Thái, diệt trừ Lưu Nguyên Khánh, suốt một quá trình như mây bay nước chảy, chưởng quản cấm quân bắc nha, thành lập nền tảng của mình trong triều. Ngoài ra còn quay về Hà Đông trợ giúp Trương Nhược Hạo chỉnh đốn gia tộc, bề bgoài thì giống như là vì Trương gia nhưng thực tế chính là để ngăn cản hai thế lực Thôi, Bùi thôn tính Hà Đông. Chính tướng quân muốn giành lấy Hà Đông làm gốc rễ để cuối cùng sẽ có địa vị ngang bằng với Thôi, Bùi. Trương tướng quân, bần đạo nói có đúng không?”
Trương Hoán thấy tất cả chuyện bí mật của mình đều bị Lý đạo sĩ vạch trần, thậm chí ngay chính bản thân hắn cũng chưa nghĩ ra chuyện lấy Hà Đông làm gốc rễ, Lý đạo sĩ cũng đã nghĩ thay cho hắn tức thì trong lòng hắn không khỏi thầm kinh hãi” .
Lý đạo sĩ thấy sắc mặt trầm mặc của Trương Hoán thì mỉm cười nói tiếp: “ Tướng quân muốn tìm một nơi làm căn bản, suy nghĩ này đúng nhưng lựa chọn Hà Đông thì không phải là sự sáng suốt” .
“ Vì sao?”
“ Có ba lý do” Lý đạo sĩ giơ ba ngón tay. “ Một là căn cơ của tướng quân còn rất yếu. Trên thực tế lực lượng nắm trong tay chỉ có ba ngàn quân Thiên kỵ doanh, trong khi đó thế lực của Thôi, Bùi đã có gần trăn năm trong triều. Binh quyền trong triều đình đều nằm trong tay hai người này. Bọn họ lại có Sơn Đông, Hà Bắc làm gốc rễ. Hai người này thèm thuồng Hà Đông đã lâu, há có thể bỏ qua cho tướng quân làm chim gáy chiếm tổ chim cu sao? Thứ hai mấy năm nay Trương gia ngày càng suy bại, người của Trương gia làm quan khắp các quận huyện của Hà Đông. Đây chính là bách túc chi trùng tử nhi bất cương ( câu này có nghĩa là: một người hay một đoàn thể nào đó tuy là đã ch.ết hay thất bại, nhưng cái ảnh hưởng của người đó, hay tập đoàn đó để lại vẫn vô cùng to lớn ). Tướng quân muốn lấy Hà Đông, chỉ sợ sẽ không qua được cửa Trương gia” .
Trương Hoán thản nhiên hỏi dò xét: “ Nhưng ta chính là người của Trương gia” .
Lý đạo sĩ cười lạnh lùng nói: “ Vấn đề là tướng quân chỉ là thứ tử của Trương gia. Với thân phận này của tướng quân, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho tướng quân. Trong lòng tướng quân và Trương Phá Thiên hẳn hiểu rõ điều này. Đây cũng chính là điều làm Trương gia suy bại. Nếu cho Trương Nhược Hạo năm năm nữa, có lẽ sẽ có hy vọng, đáng tiếc hắn không còn thời gian nữa” .
“ Vậy còn vấn đề thứ ba?”
“ Thứ ba là đương kim thiên tử. Nếu bần đạo đoán không lầm Thiên tử cũng muốn lấy Hà Đông làm chỗ dựa cho mình. Tướng quân được coi là tâm phúc của hắn, bằng không hắn sẽ tuyệt đối không tha cho tướng quân. Bần đạo hiểu rõ người này hơn tướng quân. Người này không có tình cảm, bản tính rất đa nghi, không tin bất kỳ ai, trừ khi người đó cam tâm làm một con chó cho hắn, bảo ăn thì ăn, bảo đi thì đi vì vậy bần đạo khuyên tướng quân trước tiên nên tìm một nơi hẻo lánh làm căn cơ. Có thể là Ba Thục, Giang Hoài, thậm chí là chốn cũ Hà Tây, tiếp đó dùng chiến thuật lấy An Tây chiếm vùng tây bắc, , tích luỹ lực lượng, thu phục lòng người. Đợi sau khi cánh chim đã đủ lông cánh, tiến về triều phân tranh cao thấp với Thôi, Bùi. Khi đó tướng quân sẽ thành nghiệp lớn”.
Buổi nói chuyện này làm Trương Hoán sởn gia ốc. Rốt cuộc đạo sĩ này là ai mà có con mắt chiến lược như vậy. Trương Hoán trầm ngâm một lát rồi hỏi: “ Dường như đạo trưởng có biết đương kim thiên tử?”
“ Đương nhiên” .
Lý đạo sĩ lạnh lùng nói: “ Mười tám năm trước tiên đế đã từng có ý lập hắn là Thái tử, bần đạo đã nhất quyết phản đối. Người không có lòng nhân đức, sao có thể có được thiên hạ? Hôm nay xem ra quả thực không sai chút nào” .
Câu nói cuối cùng làm Trương Hoán đứng bật dậy, hắn nhìn Lý đạo sĩ gằn từng từ một: “ Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lý đạo sĩ vung phất trần, cười nhạt nói: “ Bần đạo là Lý Bí, Trương tướng quân đã nghe qua chưa?”
Trương Hoán chắp tay sau lưng đi tới bên cửa sổ. Đương nhiên hắn biết Lý Bí này là ai. Lý Bí này chính là sư phó của Thái tử Lý Dự của tiên đế, là một đạo sĩ trong truyền thuyết của Đại Đường. Sau chính biến cung đình năm Bảo Ứng thứ hai, ông ta biến mất không rõ tung tích. Có truyền thuyết nói rằng ông ta lên Hành Sơn thành tiên, cũng có truyền thuyết nói ông ta bị quân thổ phỉ giết ở Hành Sơn. Hắn không ngờ hôm nay Lý Bí đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ông ta lại còn luôn miệng nói muốn làm mưu sĩ cao cấp nhất của hắn.
Trương Hoán đứng trầm ngâm trước cửa sổ một hồi lâu không nói gì rồi đột nhiên hắn cười nhạt nói: “ Tiên sinh muốn làm mưu sĩ mã cầu cao cấp nhất của ta sao?”
Lý Bí ngẩn người, ông ta không hiểu ý của Trương Hoán.
Trương Hoán chậm rãi quay người nhìn Lý Bí, hắn cười lạnh lùng nói: “ Nếu muốn làm mưu sĩ mã cầu cao cấp nhất của ta thì xin mời hãy làm theo quy định của ta. Xin mời tiên sinh hãy quay về Trường An tới đăng ký ở chỗ phụ tá của ta là Hàn tiên sinh” .
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, sau một đêm tiết trời mua thu ở Thái Nguyên, lúc sáng sớm bầu trời vẫn còn u tối, mưa bụi bay lất phất. Hơn một trăm tên tôi tớ bắt đầu bài trí hội trường, tất cả các đồ dùng đều phải được kiểm tr.a nghiêm ngặt mới được phép đưa vào bên trong. Hội trường được đặt ở Nghị sự đường trong Trương phủ nơi này có thể chứa được hơn ngàn người.
Đúng giờ tỵ, một hồi chuông vang lên trong Trương phủ, mấy trăm tộc nhân Trương thị mặc trường bào, mũ mão theo thứ tự tiến vào hội trường, không ai nói chuyện, sắc mặt ai nấy đều hiện lên sự nghiêm trọng, nghiêm túc. Đây là lần thứ hai trong năm nay Trương phủ mở hội nghị toàn thể gia tộc. Lần trước là vào tháng năm. Trong lần đại hội gia tộc đó, các tộc nhân đã nhất trí bác bỏ việc bổ nhiệm Trương Hoán làm người thừa kế gia chủ, đồng thời cũng bác bỏ việc cho phép Trương Phá Thiên quay về gia tộc nhưng tiếp đó đề nghị cử con trai của Trương Nhược Cẩm là người thừa kế gia chủ cũng bị trì hoãn vì không được gia chủ chính thức đồng ý.
Lần này lại là thảo luận tư cách gia chủ của Trương Nhược Hạo. Nếu như hội nghị thông qua, Trương Nhược Hạo sẽ mất đi vị trí gia chủ của mình. Một tiếng chuông vang lên, mấy trăm tộc nhân đã ngồi ngay ngắn trên ghế. Hội nghị chính thức bắt đầu.
Trương Hoán ngồi ở vị trí ngoài rìa của hàng ghế thứ hai. Chỗ ngồi này là sắp đặt theo huyết thống. Tuy Trương Hoán là Huyện bá tứ phẩm của Đại Đường. Nhưng hiện tại huyết thống mới là điều quan trọng nhất, tất cả chức tước cao quý đều không đáng giá.
Ánh mắt Trương Hoán đảo quanh, hắn đang tìm kiếm những nhân vật diễn xuất hôm nay. Đầu tiên là Trương Nhược Cẩm. Theo như quy định, vị trí của Trương Nhược Cẩm ở hàng thứ nhất nhưng bây giờ Trương Nhược Cẩm lại đang ngồi ở vị trí chủ toạ bên trái, đối diện với tất cả tộc nhân, trong khi đó gia chủ Trương Nhược Hạo lại ngồi ở bên phải vị trí chủ toạ. Có nghĩa là Trương Nhược Cẩm có vị trí ngang bằng với Trương Nhược Hạo.
codon.trai
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt