Chương 37: Muốn lừa tôi hả, không có cửa đâu*

Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Y Phi
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt của Chu Hạo Hiên khi vừa mở cửa xe ra chính là vị đạo diễn đã ném cậu xuống xe buổi sáng nay. Vì thế, cậu không nói gì cả, lên xe liền thắt dây an toàn, tỏ vẻ rằng nếu ai muốn ném cậu xuống thì phải gỡ luôn cái ghế này xuống.


Phùng Vân Hi uể oải, mỗi lần nghĩ tới Thẩm Tử Mặc đang xem chương trình này là cô muốn đảo ngược thời gian rồi quay lại tiết mục này.
Đạo diễn mặc bộ đồ bó sát sặc sỡ, thân thiết hỏi han cả hai: "Đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?"


Phùng Vân Hi nghịch điện thoại còn Chu Hạo Hiên nhìn phong cảnh bên ngoài.
Đạo diễn: "...Vì biểu hiện xuất sắc của các bạn, tổ tiết mục quyết định cho các bạn một nhiệm vụ phụ. Nếu các bạn hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ được phòng ở tốt hơn."


Vì đây là xe du lịch nên có rất nhiều chỗ ngồi, Phùng Vân Hi đứng lên, đi đến chỗ ngồi xa nhất rồi nói: "Không nghe, không nhận, không muốn nói chuyện với ông."


Chu Hạo Hiên che mắt bằng đồ bịt mắt, đeo tai nghe lên rồi đắp một cái thảm lên người: "Ông không thể vì chúng tôi có nhan sắc xuất sắc mà lừa gạt chúng tôi được. Bây giờ, tôi không muốn nói chuyện với ông. Ông đã tổn thương tôi một lần, chẳng lẽ ông còn muốn gây ra thêm đau khổ cho tôi nữa sao?"


Đạo diễn bỏ tay xuống: "Thế này thì thật khó xử, dù gì hai người cũng nên nghe hết nhiệm vụ rồi hẵng quyết định."
Trong xe lặng ngắt như tờ.
Đạo diễn: "..." Thế này thì còn có thể vui vẻ hoàn thành nhiệm vụ không đây?


available on google playdownload on app store


Dù gặp phải tình huống khó xử như vậy nhưng đạo diễn vẫn cực kỳ chuyên nghiệp đọc hết nội dung trên thẻ nhiệm vụ: "Các bạn có thể dùng một lần leo núi để đổi lấy quyền lựa chọn phòng ốc. Các bạn có ba lựa chọn, theo thứ tự là căn phòng đá, phòng bằng gỗ và căn phòng rơm. Bây giờ, mời các bạn hãy nói ra chọn lựa của các bạn."


Chu Hạo Hiên đã ngủ, Phùng Vân Hi đang bận post bài cầu cứu trên mạng nhưng không đành lòng khi thấy đạo diễn tự biên tự diễn nên cô đáp: "Tôi nghĩ chúng tôi vẫn chọn gian nhà tranh. Nếu chúng tôi chọn căn phòng đá thì ông sẽ nói chúng tôi tham lam rồi vẫn để chúng tôi ngủ ở gian nhà tranh. Vì vậy, chúng tôi không chọn gì hết."


Đạo diễn: "Cô có nghĩ đến việc cô chọn gian nhà tranh thì tôi sẽ đưa cả ba căn phòng cho nhóm của cô chưa?"


"Hai người chúng tôi có thể ở chung một gian phòng, sao phải tốn công tốn sức đi leo núi để đổi lấy một căn phòng không có tác dụng gì chứ? Giả dụ ông đưa cho chúng tôi cả ba căn phòng thì chúng tôi phân sao đây?"
"Các người có thể hành động theo lẽ thường được không?"


"Đều do tổ tiết mục không hành động theo lẽ thường trước."
"Được rồi, cô cũng ngủ đi, tôi cần phải suy tư về cuộc đời."
***
# Kíu, sắp gặp lại bạn trai cũ cặn bã, mình nên làm gì đây # Đại mỹ nhân nũng nịu đã đăng bài viết.


Sữa nóng: Đã lâu không gặp, Đại mỹ nhân nũng nịu. Chỉ là, bạn trai cũ cặn bã là ai đấy?
Nước trái cây nóng: Bạn còn chưa nói kết quả sau khi bạn và kim chủ cùng nhau xem "Thịnh yến" đâu.


Tiểu ma nữ vô địch vũ trụ: Không đếm xỉa đến gã rồi tổn thương gã. Làm gã ta ch.ết mê ch.ết mệt vì bạn rồi vứt bỏ gã.


Trên bầu trời có đám mây: Vụ này tuỳ thuộc vào thái độ của Lâu chủ. Nếu bạn hận gã ta thì hãy ngược gã bằng sự lạnh lùng của bạn. Nếu bạn vẫn còn yêu gã ta thì hãy hấp dẫn sự chú ý của gã bằng sự tốt đẹp của bạn, biết đâu sẽ gương vỡ lại lành thì sao?


Trên bầu trời có ngôi sao: Thím lầu trên, chẳng lẽ thím không đọc topic hả? Trai cặn bã, trai cặn bã, trai cặn bã đó!


Trên bầu trời có vài ngôi sao: Phải làm sao ấy hả? Gặp lại nhau mà bạn đã không đánh gã đã là nhân từ lắm rồi. Bạn đừng cảm thấy tội lỗi khi gặp lại nhau, cứ xem gã là người xa lạ đi, người xấu hổ phải là gã chứ không phải bạn.
***


Xe chạy thêm một tiếng rồi dừng ở chân núi, đạo diễn không thèm quan tâm đến Chu Hạo Hiên ngủ say sưa không biết trời đất trăng sao gì cả, ông ngồi cạnh Phùng Vân Hi: "Cô chắc chắn rằng hai người sẽ..."
Phùng Vân Hi cất di động vào túi: "Chắc chắn. Không tiễn nhé, tạm biệt."


"...Tôi là đạo diễn đó, các người có thể đối xử với tôi nhẹ nhàng hơn không?"


"Vì kinh phí không đủ nên mới phải làm tiết mục kỳ này sao? Nếu không, vì sao không có một nhân viên nào đưa thẻ nhiệm vụ hết vậy? Chỉ là, dù ông có nói gì đi nữa thì tôi sẽ không giúp ông kéo thêm nhà đầu tư đâu."
"..." Đây không phải là trọng điểm!


Đạo diễn: Vớ phải hai nghệ sĩ như thế này, "tức ngực" đã không đủ hình dung tâm trạng bây giờ của ông.
Cuối cùng, đạo diễn liên lạc với tổng đạo diễn, kể hết đầu đuôi câu chuyện. Sau đó, ông bị tổng đạo diễn cười nhạo, nói ông quá dở, không thể đưa được một thẻ nhiệm vụ nữa.


Nếu ông có thể đưa được thẻ nhiệm vụ thì làm đi!
Vì vậy, ông đành đổi quy tắc của nhiệm vụ thành Phùng Vân Hi có thể tặng cơ hội này cho người khác: "Hai nhóm còn lại cũng đã dừng ở chân núi, cô chọn một nhóm đi, tôi sẽ để đạo diễn khác đi đưa nhiệm vụ."


Phùng Vân Hi lập tức lên tinh thần, đây là câu hỏi biếu điểm luôn rồi!
Trong đầu Phùng Vân Hi tự động phiên dịch những lời này thành: "Mời chọn người sẽ bị lừa: a) Tô Duệ b) Hoàng Diệu Diệu."


Phùng Vân Hi nhìn ra cửa sổ, phát hiện bên cạnh nhóm của họ có thêm hai chiếc xe nhưng không thể phân biệt được nhóm nào với nhóm nào, cô mỉm cười rạng rỡ: "Tôi chọn Tô Duệ!"
Đạo diễn bình thản lấy bộ đàm từ trong túi của mình: "Gọi đội một, gọi đội một, gọi đội một."


"Đội một nghe được, mời nói."
"Phùng Vân Hi quyết định nhường cơ hội tuyệt vời lại cho nhóm của Tô Duệ. Bây giờ, hãy đưa bộ đàm cho Tô Duệ, để hai người họ bàn giao nhiệm vụ với nhau."
Phùng Vân Hi: "..."
Sao ông không nói luôn đi, ông muốn tôi bàn giao chi vậy?


Chỉ trong chốc lát, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên từ bộ đàm: "Tôi là Tô Duệ."
Phùng Vân Hi đứng dậy, ngồi bên cạnh Chu Hạo Hiên. Sau đó, cô cũng dùng cái bịt mắt che mắt của mình, đeo tai nghe vào. Bởi vì không có dư thảm nên cô đắp tạm cái áo khoác mỏng.


Đạo diễn mỉm cười rồi cầm lấy bộ đàm: "Phùng Vân Hi kiên quyết muốn tặng cơ hội này cho cậu. Bây giờ, tôi hỏi cậu một câu. Nếu có căn phòng đá, phòng bằng gỗ và gian nhà tranh thì cậu sẽ chọn phòng ở nào? Nhưng sau khi chọn xong thì cậu không thể lên núi bằng xe mà phải tự trèo lên."


Bên Tô Duệ không cần suy nghĩ đã nói thẳng ra: "Phòng bằng gỗ."
"Xin chúc mừng, vì cậu đã thẳng thắn nên cậu có thể ở phòng bằng gỗ." Sau khi công bố kết quả, đạo diễn nhìn thoáng qua Phùng Vân Hi. Ý tứ của ông rất rõ ràng, thấy chưa, những lời tôi nói đều là thật mà.


Đáng tiếc thay, Phùng Vân Hi đã vào cõi thần tiên.
Lúc ông định tắt bộ đàm thì Tô Duệ nói: "Tôi có thể tặng phòng bằng gỗ cho Phùng Vân Hi không?"
Đạo diễn: "Cái gì!!!???"
"Tôi leo núi còn phòng bằng gỗ thì tặng cho Phùng Vân Hi."






Truyện liên quan