Chương 50: Tham gia talk show*
Editor: Rika Rin
Beta-er: Nhạc Dao
Mặc dù đã debut nhiều năm nhưng Phùng Vân Hi chưa từng có một scandal nào, ngay cả tuyên truyền CP cũng không có nốt. Bởi vì từ trước đến nay, khi đóng bộ phim nào cô cũng thẳng thắn tỏ vẻ mình không có bất kỳ tình cảm ngoài lề nào với bạn diễn nên các fan đều ch.ết tâm.
*Tuyên truyền CP: Nam nữ chính thân mật với nhau để quảng bá cho phim.
Chiêu này của Tô Duệ xem như đã kéo cô vào vòng xoáy thị phi.
Chỉ là, có người cứ thích tự tìm đường ch.ết. Từ khi sống lại, Phùng Vân Hi đã xí xoá hết mọi chuyện của kiếp trước, cô cũng không muốn trả thù gì cả, dù sao cũng do cô không biết nhìn người. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cô sẽ luôn nhẫn nhịn khi Tô Duệ gây chuyện với cô, bây giờ gã đã tung tin đồn trai tài gái sắc này nọ, không biết lần tới gã còn gây ra chuyện lớn đến mức nào nữa.
Có thể nói, Tô Duệ đã ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật của cô.
Phùng Vân Hi không hề do dự bấm điện thoại gọi cho Hứa Chu: "Anh Chu, cứ làm như lời anh nói đi, nhưng phải làm bí mật tý, tuyệt đối đừng để Thẩm tiên sinh phát hiện ra."
Hứa Chu chỉ chờ câu nói này của cô, lập tức đồng ý.
Sáng hôm sau, Phùng Vân Hi phải quay một chương trình talk show trước. Tám giờ sáng sẽ bắt đầu, trước mười một giờ có thể kết thúc công việc. Sau đó thì cô sẽ cực kỳ rảnh rỗi.
Sau một đêm nghỉ ngơi, tâm tình của Phùng Vân Hi đã tốt hơn nhưng cô vẫn rất lo lắng, lỡ như người nhà của Thẩm Tử Mặc phản đối họ bên nhau thì phải làm sao đây?
Cô ngồi vào ghế phụ, nở một nụ cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng nhỏ: "Thẩm tiên sinh, sau khi em quay xong talk show thì em không còn công việc gì nữa hết."
Thẩm Tử Mặc đáp: "Tôi biết."
"Thật ra, trọng điểm em đang nói là talk show."
Nếu tham gia talk show thì chắc chắn sẽ không tránh được những câu hỏi liên quan đến vấn đề tình cảm của họ.
Dưới ánh mắt mong chờ của Phùng Vân Hi, Thẩm Tử Mặc không nói gì cả, chỉ bảo cô ngoan ngoãn ngồi yên, mãi cho đến khi đưa cô đến nơi thì anh mới nói: "Từ trước tới nay, tôi luôn là người cố gắng vì mối quan hệ của chúng ta. Lần này, xin em hãy bước về trước một bước thôi. Em không cần phải làm chuyện gì nhưng tôi cần em đáp lại tôi."
Nói xong những lời này, anh lấy một tấm thẻ từ trong bóp da ra rồi bỏ vào túi xách của Phùng Vân Hi nhưng anh không biểu lộ rõ ràng gì hết.
Talk show mà Phùng Vân Hi tham gia gọi là "Đi vào lòng người", quá trình của chương trình này cũng rất đơn giản, đầu tiên là nói về khó khăn lúc mới vào nghề, xong lái qua thời điểm hạnh phúc của hiện tại, rồi tán gẫu vài câu là có thể kết thúc công việc.
Gần đây, Hứa Chu bận trăm công nghìn việc, cả ngày lẫn đêm đều giống như con quay không ngừng xoay tròn. Vậy nên, chỉ có Miêu Tiểu Trân tham gia với Phùng Vân Hi trong chương trình này.
Miêu Tiểu Trân: Đúng là không có trợ lý nào như cô, cả ngày chỉ chơi một mình. Bây giờ cô phải chăm chỉ làm việc như một bé ong mật thôi.
Dù đây là talk show nhưng vẫn có kịch bản. Đài truyền hình sẽ đưa câu hỏi cho nghệ sĩ nghệ sĩ trước để họ chuẩn bị câu trả lời trước khi lên sóng.
Trong lúc Phùng Vân Hi trang điểm, Miêu Tiểu Trân ngồi bên cạnh đọc cho cô nghe những câu hỏi MC sẽ hỏi: "Câu thứ nhất là, "Nghe nói lúc cô học Học viện Điện ảnh, vì kiếm tiền sinh hoạt mà thường xuyên đóng vai phụ trong các đoàn làm phim. Không những thế, có một lần cô còn bị một đoàn làm phim cho leo cây vào mùa đông, không biết điều này có phải là thật không?"
Nghe xong, Phùng Vân Hi có chút mơ hồ: "Bọn họ có nghĩ đến cảm nhận của người thân của tôi không vậy? Nói giống như thể người nhà không cho tôi tiền sinh hoạt ấy."
Thợ trang điểm: "..."
Không đợi Miêu Tiểu Trân tiếp tục đọc câu hỏi kế tiếp, tiếng của Hứa Chu đột nhiên vang lên: "Để tránh xảy ra phiền phức, lát nữa lên sóng thì anh sẽ nói câu trả lời cho em nên em không được phép tự biên tự diễn."
Phùng Vân Hi giật bắn mình, thiếu chút nữa té từ trên ghế té xuống.
Miêu Tiểu Trân ý vị nói: "Anh Chu nói, "Vì đề phòng chị lỡ miệng, lát nữa chị phải mang theo tai nghe rồi lặp lại những gì anh ấy nói. Hơn nữa, anh ấy cũng đã đánh tiếng với tổ tiết mục rồi."
"..." Vậy hôm nay cô đến chỉ vì điểm danh thôi phải không?
Trường quay vô cùng đơn giản, trên sân khấu có một chiếc ghế sofa và một cái bàn, đằng sau là một màn hình lớn sắp sửa chiếu ảnh chụp của cô.
Trước khi ra sân khấu, Miêu Tiểu Trân đưa cho Phùng Vân Hi một chai nước ngọt.
"Chị không uống nước ngọt."
"Không sao hết, nó chỉ cần xuất hiện với chị là được rồi."
Nước trái cây có ga hiệu Cool là quảng cáo Hứa Chu vừa mới nhận cho Phùng Vân Hi. Họ có vị táo, quýt, cam, dưa hấu, chuối, dâu,... Nói chung là đủ loại luôn.
"Chị Vân Hi, cát-xê quảng cáo của nước ngọt này rất cao, cho nên chị..."
"... Tiểu Trân, em có biết em đã không còn là Tiểu Trân trước kia không..."
"Chỉ cần chị muốn, em sẽ luôn là Tiểu Trân trước kia."
Phùng Vân Hi: Cô không hiểu nổi thế giới này rồi. Trợ lý nhỏ trước kia chỉ biết ăn lạt điều, chỉ nói một câu đã đỏ mặt đi đâu mất rồi?
Người dẫn chương trình của "Đi vào lòng người" là một mỹ nữ cực kỳ thông minh, ngoại hình duyên dáng, lúc nói chuyện cũng nhỏ nhẹ. Vả lại, cô ấy rất nghiêm túc nghe người khác nói chuyện, giống như bản thân sẽ được trải nghiệm chuyện cũ của người nói qua cách này vậy.
Nhưng Phùng Vân Hi hoàn toàn không tin chuyện này, ai cũng đều làm theo kịch bản thôi. Cô dám cá là cô ta đã đọc chuyện cũ của mỗi khách mời rất nhiều lần, cứ cho là chuyện cũ có thú vị cách mấy đi nữa thì đã sớm trở thành nhàm chán rồi.
Vì vậy, vừa mới lên sân khấu, Phùng Vân Hi liền nhìn người dẫn chương trình với vẻ an ủi.
Người dẫn chương trình: Hình như đây là kịch bản của tôi mà? Chẳng lẽ nghệ sĩ bây giờ cũng muốn đoạt ống kính của người dẫn chương trình luôn ư?
Phùng Vân Hi cầm một chai nước trái cây có ga hiệu Cool màu vàng vị cam ngồi xuống. Cô hơi lúng túng khi nhìn thấy chai nước khoáng trên bàn.
Cô tự mang nước lên talk show, giống như đang mỉa mai ngầm rằng chương trình này nghèo đến mức không mua nổi một chai nước khoáng vậy.
Nghĩ vậy, Phùng Vân Hi lẳng lặng đẩy chai nước ngọt tới trước mặt MC.
Vẻ mặt của MC A Uyển cứng đờ trong chớp mắt, rồi cười cười hì hì nói: "Cô tốt quá, biết tôi thích uống nước ngọt nên mang một chai để đáp lễ tôi, còn là vị cam tôi cực kỳ thích nữa chứ."
Trong hậu cần, Hứa Chu suýt phun nước ra khi đang uống. Phùng Vân Hi mà không gây họa trong vòng một phút thì mới là chuyện lạ, nên bây giờ em đang dùng cách thức đặc biệt này để kháng nghị hả?
"Phùng Vân Hi, em làm cái quái gì thế hả?"
Phùng Vân Hi sờ sờ tai nghe: "Không phải anh bảo em mang theo sao?"
A Uyển đang định vặn mở nắp chai: Ai bảo cô mang theo hả! Chương trình chúng tôi cũng có nước uống của các nhà tài trợ đó!
Sau đó, ánh mắt của hai người giao nhau, Phùng Vân Hi sờ sờ tai nghe, chỉ trong một tích tắc, A Uyển đã hiểu. A Uyển khóc thầm trong lòng, cô phải gánh nỗi oan này rồi.
Dù sao thì cô ta cũng biết quản lý của Phùng Vân Hi đang kết nối với Phùng Vân Hi qua tai nghe.
Nhưng chuyện này quá bức bối rồi, cô không muốn nói gì nữa hết.
Sau đó, họ bắt đầu phỏng vấn.
"Hẳn các bạn đều đã biết cô gái đang ngồi cạnh tôi đây rồi nhỉ? Bộ phim Giang Hồ Phong Vân do cô ấy thủ vai nữ chính đang cực kỳ hot và bộ phim này vừa chiếu tập cuối tối qua nên chắc các bạn vẫn chưa thỏa mãn đúng không? Nhưng không sao, hôm nay tôi sẽ mang các bạn đi khám phá nội tâm của yêu nữ của giang hồ do Phùng Vân Hi thủ vai." Người dẫn chương trình A Uyển nói xong liền cười lớ phớ rồi tiếp tục nói "Nhưng yêu nữ giang hồ đây đã phải trải qua không ít khó khăn để có được thành tựu của ngày hôm nay. Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau xem ảnh chụp trên màn hình lớn."
Trên màn hình lớn chiếu mấy bức ảnh Phùng Vân Hi đang học ở Học viện Điện ảnh, rồi ảnh chụp khi cô đóng vai phụ trong một vài đoàn làm phim.
Nhìn những tấm ảnh kia Phùng Vân Hi nhớ lại mùa đông bị tổ kịch cho leo cây. Cho dù cô muốn leo lên cái cây của đoàn làm phim đó, nhưng đó là vì đạo diễn của đoàn làm phim kia là chú của vị học trưởng mà cô từng ngưỡng mộ, cũng chính là nốt chu sa trong lòng Hoàng Diệu Diệu*.
*Nốt chu sa: chính là người mà mình không thể quên được hay không có được.
Cô còn nhớ ngày đó tuyết rơi rất dày nhưng cô lại bị bạn học kéo đến phim trường, trùng hợp gặp phải Hoàng Diệu Diệu đến gây sự với cô. Mà vị học trưởng kia còn đứng bên như thể ủng hộ cô, cô thấy phiền phức liền không diễn nữa. Dù sao thì đoàn làm phim này bớt đi cô cũng chả ch.ết ai nên cô đi ăn lẩu với bạn học kia.
"Bây giờ nhớ lại, cô có cảm thấy rất buồn không?"
"Không có, tôi chỉ nhớ là nồi lẩu rất ngon."
"..."
Hứa Chu sắp điên lên: "Phùng Vân Hi! Em có thể nghe anh trả lời rồi lặp lại không hả?"
Phùng Vân Hi: Nếu cô đợi anh Chu nói hết rồi lặp lại, thì nhìn cô giống như phản ứng rất chậm đó. Nói đi cũng phải nói lại, lúc đó cô còn chưa quen biết Hứa Chu đâu, sao anh Chu biết nói gì được?
"Em nói là lúc đó rất mệt, sau khi hết bận thì em và bạn học cùng nhau đi ăn lẩu. Cảm giác hai người cùng nhau cố gắng cực kỳ tốt nên em đã quên hết mệt mỏi trong lúc ấy."
Phùng Vân Hi nâng trán, hít vào thở ra một hơi thật sâu rồi mỉm cười: "Lúc đó, sau khi hết bận, chúng tôi đi ăn lẩu với nhau. Khi đó, tôi cảm giác giống như quên hết tất cả mệt mỏi, rất vui vẻ."
Trái tim đang treo lơ lửng của MC A Uyển cuối cùng cũng hạ xuống, đây mới giống như chương trình bình thường này. Cô ta không biết đường nào mà lần với người như Phùng Vân Hi luôn, lúc nào cũng bị á khẩu hết.
"Vậy bây giờ nhớ lại có phải cô cảm thấy rất cảm động không?"
"Tất nhiên là rất cảm động rồi. Vừa rồi tôi vẫn còn cảm nhận dư âm của cảm giác này nên trả lời hơi chậm, thứ lỗi cho tôi nhé."
Người dẫn chương trình đã biết hết chân tướng: Cao tay ghê, rõ ràng cô đang chờ quản lý của mình trả lời mà.
Chỉ trong chốc lát, họ đã nói từ thời gian vất vả qua hạnh phúc của hiện tại.
Nụ cười trên mặt của Phùng Vân Hi vô cùng rạng rỡ. Cô cũng không tin là Hứa Chu có thể trả lời câu hỏi này!
Quả nhiên, Hứa Chu bị bí.
"Bình thường khi hai người ở cùng nhau thì hay làm gì?"
Phùng Vân Hi: Tất cả xê ra, đã đến lúc cô đáp lại Thẩm tiên sinh rồi. Cô muốn dùng cách tỏ tình màu mè lúc này làm bước đệm cho buổi hẹn hò tối nay.
Hứa Chu: Ai mà ngờ người dẫn chương trình cũng không làm theo kịch bản chứ.
Người dẫn chương trình: Tội nghiệp Phùng Vân Hi, lúc nào chờ quản lý trả lời cũng phải giả vờ suy nghĩ sâu xa hoặc hồi tưởng lại chuyện cũ. Cô ta chỉ mới nhìn thôi mà đã thấy mệt dùm. Cuối cùng thì cô ta cũng hiểu được tâm tình của Phùng Vân Hi lúc này.