Chương 12: Dương gia phong ba (hạ)
Hà thị lại ngồi ở trên kháng gào lên, kêu gào lần này người bên cạnh không ai dám chen miệng vào, chỉ yên lặng nghe để bầt kêu gào khan cổ.
Sắc mặt Dương Thiết Trụ càng lúc càng khó coi, rốt cuộc hắn nghe không nổi nữa đá luôn bát trà dưới chân vào góc tường.
Bát trà vang "phanh" một tiếng đập vào tường tạo ra một tiếng vang thanh thúy trong nhà.
“Được rồi, mẹ, ngài nói đủ chưa?” Hắn nắm chặt hai tay, sắc mặt rất dọa người.
Giọng nói rất lớn làm Hà thị hoảng sợ, thanh âm kêu gào như gà mái bị bóp cổ lập tức im bặt.
“Mẹ, người có thôi đi hay không? Con đưa bạc cho người còn ít sao? Con tự tìm một người vợ cho mình thì làm sao? Làm sao lại giống như phạm vào kiêng kị của các người vậy? Người nào cũng hận không thể ăn ta?” Dương Thiết Trụ cứng cổ hét lớn.
Những lời này đều trực tiếp đâm vào trong lòng của tất cả mọi người ở đây, trừ bỏ Dương Thiết Căn và vợ là Diêu thị, sắc mặt mỗi người ở đây đều rất khó coi.
Người trong nhà đều hiểu ý tứ những lời này, kể cả người trong thôn cũng nhận ra, chỉ là không nói trực tiếp mà nghị luận sau lưng mà thôi.
Bên ngoài ai mà chẳng nói là lão Dương gia làm việc không phúc hậu, thấy lão nhị khỏe mạnh sức lớn sai đi làm như trâu bò, hai mươi mấy tuổi rồi còn không cho hắn cưới vợ, sợ hắn lấy vợ quên mẹ, không giao tiền kiếm được cho nhà nữa.
Nhưng cứ nói thẳng thừng như vậy, vẫn là từ đương sự trạc ra thì thật làm cho người ta phải khó chịu.
Hà thị vẫn ngồi ở chỗ kia mắng, lão đại Dương Thiết Xuyên đang nghi hoặc lúc này cười khan đứng ra giảng hòa: “Lão nhị, đệ nói cái gì vậy chứ, ngươi cưới vợ thì phạm vào kiêng kị gì chứ? Cái này nếu để người ngoài nghe thấy thì người ta nghĩ thế nào.”
Dương Thiết Trụ xanh mặt không lên tiếng, có phải hay không, cả nhà rõ ràng, trong lòng hắn cũng rõ ràng, một số người trong thôn sáng suốt cũng rõ ràng, ngày thường chỉ là hắn không nói ra mà thôi.
Đại tẩu Vương thị cũng mở miệng cười nói: “Đúng vậy đó, nhị đệ, ngươi làm sao lại nghĩ về người nhà như vậy, sẽ làm người ta thương tâm đấy, chúng ta thấy ngươi mua vợ không làm sao cả, chỉ là nghe nói ngươi dùng hai mươi lượng bạc… Cảm thấy hơi nhiều mà thôi. Nói chung là cưới vợ sẽ không mất nhiều bạc như vậy.” Nàng ngượng ngùng xoa xoa tay.
“Đó là bạc ta tự kiếm, ta lấy của đại ca đại tẩu đồng nào không?” Dương Thiết Trụ lúc này bị mẹ nháo tâm tình khó chịu, mở miệng nói cũng không buông tha ai.
Nghe hắn nói thế Hà thị lại không bằng lòng.
“Bạc của ngươi? Ngươi vẫn là do lão nương sinh ra đấy!” Hà thị thét to: “Làm sao? Ngươi thân với Dương Xuân Hoa thì cảm thấy không phải là con do lão nương sinh hả? Ngươi cái đồ bất hiếu…”
Dương Thiết Trụ nghe mẹ nháo đến nháo đi, lại kéo cả đại cô Dương thị vào, sắc mặt càngcực kỳ khó coi, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn.
Lão Đại Dương Thiết Xuyên nhìn Dương Thiết Trụ lần này thật sự tức giận, cũng bất chấp lão nhị có buông tha hay không, sợ càng nháo càng khó kham thì vội vàng đứng dậy trấn an mẹ hắn.
“Được rồi được rồi, mẹ đừng nhắc chuyện kia làm gì, đó là chuyện từ cái thuở nào rồi chứ?Nhị đệ đã mất tiền mua về rồi cũng không trả lại được? Mẹ nhỏ tiếng thôi không người ta nghe thấy lại cười.”
“Cười? Cười cái gì? Ai dám đến trước mặt lão nương cười thử xem?” Hà thị ngoài mạnh trong yếu quát: “Ta dạy đứa con chui từ bụng ta ra thì làm sao”.
Nói vậy thôi chứ Hà thị nhìn trán nhị nhi tử gân xanh nổi cuồn cuộn âm thanh càng ngày càng nhỏ dần.
Dương Thiết Trụ bỗng nhiên tức giận thật sự dọa đến bà, giống như chó cắn trộm, làm người ta không có chút phòng bị liền bị thương, bình tĩnh rất nhiều cũng phải run sợ tim gan.
Đừng nhìn Hà thị ngày thường hay nháo loạn vậy nhưng nói thật bà ta cũng sợ nhị nhi tử phát hỏa thì trong nhà hết tiền thu, nói chung là nhà này phất nhanh được là nhờ vào tiền lão nhị kiếm, về điểm này Hà thị vẫn biết tính toán.
Dương Thiết Trụ thực sự lười đối mặt với những cái mặt giả tạo này, không nói gì nữa xoay người nhấc mạnh rèm cửa đi ra ngoài.
Dương Thiết Trụ đi ra, phòng chính liền an tĩnh lại.
Vương thị mở miệng nói đánh vỡ yên tĩnh: “Nhị đệ thật sự lĩnh nữ nhân về rồi thành thân?”Thanh âm tràn đầy kinh ngạc.
Dương Thiết Xuyên sắc mặt xám xịt đẩy nàng một cái: “Ngươi cái xú bà nương, chen mồm chen miệng vào làm cái gì!”
Vương thị ủy khuất tiếp tục mở miệng: “Ta hỏi một chút thì có làm sao?” Có nhất thiết bị đối đãi như vậy không?
Dương Thiết Xuyên tức giận đến nỗi các đốt ngón tay vẫn còn run run, tại sao hắn lại cưới phải một nữ nhân không biết điều thế này chứ? Chuyện này có thể nói thẳng ra ngoài như vậy sao.
Hà thị bĩu môi nói: “Cho dù hắn có cưới vợ thì vẫn là con ta!” Vì thanh minh mình nói không sai, câu nói sau cùng kia còn cố ý tăng thêm âm lượng.
Vương thị vẫn còn muốn lý giải mắc mớ trong này vội vã mở miệng: “Mẹ, nếu như nhị đệ thành thân, vậy sau này…”
Dương Thiết Xuyên vội vàng lấy tay che miệng người phụ nữ ngốc này lại, Vương thị chỉ giãy dụa không nói được.
“Được rồi!” Dương lão gia tử ngồi trên kháng nặng nề gõ điếu thuốc cố kéo cao giọng nói: “Về sau chuyện lão nhị không ai được nhắc lại nữa!”
Dương Thiết Xuyên bực bội buông tay che miệng nữ nhân kia ra, Vương thị lúc này mới hiểu ý, mọi người không phải không hiểu can hệ trong đó, mà là không muốn nói.
Lúc này trong lòng Dương lão gia tử cũng không thoải mái, lời nói vừa rồi của Dương Thiết Trụ làm cho hắn thật xấu hổ.
Có một số việc cứ coi như không thấy thì nó không tồn tại, kỳ thật đó chỉ là lừa mình dối người, ai cũng hiểu, chỉ là đương sự chưa bao giờ nói, người khác cũng làm như không có chuyện gì.
Hiện tại đương sự chính mình nói ra, đâm toạc tới không ít người, làm cho người ta vừa tức vừa xấu hổ.
Dương lão gia tử không phải không biết lão bà mình đánh chủ ý gì, nhà này mấy năm trước rất khó khăn, lão nhị thật vất vả kiếm được ít tiền về, xây nhà mới, mua thêm ruộng, lão bà này liền nảy sinh tham niệm, luôn luôn muốn để lão nhị kiếm tiền thêm vài năm cho nhà, đặc biệt trong nhà này còn nuôi một người đọc sách…
Nhưng cứ giằng co mãi cũng không phải là chuyện hay ho, hai năm qua rất nhiều người trong thôn bàn tán, chỉ là người ta nể mặt mũi của ông không ai nói trước mặt. Cũng có mấy lần ông muốn nói cùng lão bà, nhưng mỗi lần đều bị lão bà cố ý đổi chủ đề, mọi chuyện mới thành ra thế này.
Bây giờ suy nghĩ lại, người làm cha như ông đây thật đúng là không xứng chức, luôn ôm ý niệm giữ đứa nhỏ hai năm giờ làm hỏng chung thân đại sự của hắn… Hiện đứa nhỏ tự mình đề nghị, Dương lão gia tử lại cảm thấy đứa nhỏ bị thương tâm…
Lòng người thật phức tạp….
Dương lão gia tử ngồi ở trên kháng hút thuốc lào "cộp cộp", gương mặt già cỗi trong sương khói càng thêm mơ hồ.
Một lúc lâu sau ông mới mở miệng nói với Hà thị: “Ngươi về sau cũng đừng nhắc tới chuyện đại tỷ ta, đã nói bao nhiêu lần rồi, không dưng lại đi túm mấy cái chuyện cũ kĩ đời nào ấy, đối xử với lão nhị tốt một chút.”
“Ta túm cái gì? Con ta chính mình nuôi không thân với mẹ lại đi thân thiết với Dương Xuân Hoa kia, lại còn không cho ta nói?” Hà thị phản bác nói, nước miếng bay khắp nơi: “Còn có, ta đối xử với nó không tốt chỗ nào? Ta không cho ăn hay là không cho uống?”
“Là chính ngươi suy nghĩ nhiều, Thiết Trụ khi còn bé là sữa đại tỷ ta nuôi lớn, thân thiết với tỷ ấy cũng là chuyện bình thường, còn ngươi cả ngày lòng dạ hẹp hòi, đối với đứa nhỏ không cho nó chút mặt mũi, khi đó nó còn nhỏ thì hiểu được cái gì? Ngươi chỉ biết không hòa nhã với nó, như vậy là không phải do bà bức sao?”
Dương lão gia tử bất đắc dĩ gõ điếu thuốc trong tay, cảm thấy nói với người đàn bà này thật mệt: “Còn có, ngươi đối xử với hắn tốt chính là không bỏ ăn bỏ uống? Đứa nhỏ tự mình đi làm không kiếm được bạc à? Kiếm được tiền về không phải là đều đưa cho bà sao?”
“Ta là mẹ nó, nó kiếm được tiền không đưa ta thì đưa ai? Cho Dương Xuân Hoa kia chắc?” Hà thị lại bắt đầu càn quấy nói bậy, ngồi ở trên kháng kêu gào.
Dương lão gia tử bị bà chọc tức chỉ lắc đầu.
Nhìn hai người cãi nhau, lão tam Dương Thiết Căn cảm thấy thật đau đầu, hắn không muốn xen vào những chuyện này lập tức kéo vợ sang một góc rồi nói nhỏ: “Cha mẹ, đại ca đại tẩu, chúng ta về phòng trước.”
Trong nhà này hai người bọn họ chính là vật vô hình, luôn luôn không có phần bọn họ nói chuyện, cho nên bọn họ vẫn luôn làm việc mà không nói lời nào, tuy vừa rồi rất muốn nói giúp nhị ca vài câu, nhưng Dương Thiết Căn là người ăn nói vụng về không biết nên mở miệng thế nào.
“Cha mẹ, chúng ta cũng đi về phòng.” Lão Đại Dương Thiết Xuyên cũng nhanh chóng lôi vợ mình đi sau vợ chồng lão tam, sợ lão mẹ phát hỏa đổ lên người bọn họ.
“Còn nói ta bức nó, ta bức nó chỗ nào? Ông nói đi…”
“Bà… Bà đúng là "ngũ lục không hiểu, cửa môn không rõ"’…” Dương lão gia tử run run ngón tay chỉ vào Hà thị quát.
Hà thị nhìn thấy lão già chỉ vào mặt bà ta nói bà ta là môn cửa không rõ, lập tức phát hỏa nhào tới xé rách quần áo Dương lão gia tử.
“… Ông lại còn nói ta cửa môn không rõ, còn ông thì hiểu? Ngũ lục thì hiểu? … Lão nương sinh con dưỡng cái cho nhà ông mấy chục năm, giờ thì ông mở miệng nói ta không hiểu môn cửa cái gì…”
“Được rồi, Học Chương vẫn còn ở đây đấy, bà nháo cái gì, nhìn xem bà có giống một người mẹ không?” Dương lão gia tử bị Hà thị càn quấy nói bậy tức giận đến cả người phát run, một tay đẩy bà ta ra.
Vừa nhắc tới Dương Học Chương, Hà thị lập tức mềm nhũn.
Bà ta ngồi thẳng thân thể trên kháng mắt trợn trắng mắng: “Còn ông thì giống một người cha!”
Dương nhị muội đứng một góc vẫn chưa lên tiếng, lúc này mới chạy đến lôi kéo cánh tay Hà thị: “Được rồi, mẹ, ngài đừng có tức giận với cha.”
Được khuê nữ khuyên Hà thị mới bớt giận chút ít.
“Vậy tiền trả công cho phu tử của ta phải làm thế nào?” Dương Học Chương ngồi bên cạnh mở miệng hỏi: “Ngày mai phải giao rồi.”
Nhắc tới bạc răng Hà thị lại đau liên tục, nhưng có cách nào đây, là tâm can của bà đòi, bạc của Dương Thiết Trụ đã dùng hết vậy chỉ có thể lấy tiền của chính bà.
“Mẹ sẽ giao giúp con, con đừng bận tâm, ở thư viện đọc sách cho tốt.”
Dương Học Chương nghe được đáp án hài lòng thì xoay người đi về phòng của mình ở Tây ốc học công khóa.