Quyển 1 - Chương 65: Nhụt chí
Chu Hành nhìn ra, nàng hiểu cảm giác đó.
Nàng đã từng là một cô gái hạnh phúc và vui vẻ, gia đình giàu có, cha là người tinh tế, mẹ nàng dịu dàng và đầy tình thương, cuộc sống vô ưu vô lo như thế đột nhiên biến mất, vì một tai nạn giao thông, cha mẹ nàng vĩnh viễn qua đời.
Người thân tính kế, xã hội lừa ngươi gạt ta, mười tám tuổi, nàng dường như trưởng thành ngay trong một đêm, ngày ngày bận rộn lo bảo vệ tài sản mà cha mẹ để lại, đến một hôm bản thân xuyên về thời cổ đại.
Khi đó là Tết sau khi cha mẹ mất một năm, cô ngây ngốc ngồi trong khách sạn hoặc nghỉ phép ở khu nghỉ dưỡng, nhìn khách khứa lui tới
Nhìn người khác hạnh phúc, nghe bọn họ nói cười, cô cũng cảm thấy bản thân cũng là một thành viên trong gia đình đó, vui vẻ tràn ngập yêu thương.
Cho nên, nghe Chu Hành nói như vậy, cô đương nhiên hiểu được tâm tình của y.
Dung Hoa cười cười, ngồi xuống, nói: "Ngay cả Cẩm Tú sơn trang cũng đưa ta tiếp nhận, ta còn tưởng sau khi người trở về sẽ vô cùng bận rộn. Nhưng không ngờ ngài lại muốn lười biếng, không thích quản sự đời."
Chu Hành gác chén rượu xuống, rót trà cho nàng. Y không tiếp lời, vẫn cố chấp hỏi: "Sao Ngũ cô nương lại tới đây?" Nàng không phải nên ở nhà, hay tới làm khách trong phủ cữu cữu mình sao?
Dung Hoa uống một ngụm trà: "Vừa từ nhà cữu cữu tới, sắc trời còn sớm, Diệp Di Nguyệt không muốn trở về, bên ngoài trời lại lạnh nên Nhị ca đưa chúng ta tới đây." Nói xong, Dung Hoa liền giải thích, "Đúng rồi, Nhị ca đã qua Nhị phòng dưới danh nghĩa của phụ thân."
"Diệp Cẩm Cần?" Chu Hành chỉ hỏi một câu, không nhắc tới chuyện khác.
Y vốn không để ý người và chuyện xung quanh, đối với Dung Hoa chú ý vài phần cũng vì niệm tình của Diệp Thế Hiên, nhưng giới hạn chỉ gói gọn về nàng. Thứ hai, y chưa từng gặp Diệp Cẩm Cần, cho nên không biết gì về hắn để hỏi.
"Ừ." Dung Hoa gật đầu, "Còn chưa kịp chúc Tết điện hạ, ta lấy trà thay rượu, hy vọng chúng ta lại có một năm hợp tác vui vẻ, cùng nhau kiếm bạc trong thiên hạ."
Chu Hành cũng bưng chén rượu lên chạm vào ly trà của nàng: "Hợp tác vui vẻ, cũng mong cô nương vạn sự như ý."
Dung Hoa uống một ngụm trà, sau đó liền mỉm cười đứng lên: "Ta không ngờ lại gặp điện hạ ở đây, trên người không mang theo lễ vật mừng năm mới, cũng may vẫn còn đôi tay này. Ngài chờ một chút, ta đi rồi sẽ trở lại." Nói xong, không đợi Chu Hành lên tiếng đã lập tức xoay người ra khỏi phòng.
Chu Hành nhìn theo bóng lưng của nàng, gương mặt lãnh đạm lộ ra ý cười khó mà có được.
Ngồi một lúc, Chu Hành cũng đứng lên, trực tiếp đi xuống phòng bếp.
Bận bịu tới tối mặt tối mày, thân ảnh mảnh khảnh đặc biệt hấp dẫn người khác.
Đao pháp lưu loát, biểu tình nghiêm túc.
Năm nay, thật tốt! Chu Hành đứng từ xa nhìn nàng, một góc nào đó trong trái tim bất giác mềm xuống. Nhưng, trong cái nháy mắt tiếp theo, hơi thở của y bỗng nhiên trở nên dồn dập, sắc mặt trắng bệch.
"Điện hạ." Lâm Hạ nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường từ y, lập tức tiến lên.
Chu Hành giơ tay.
Lâm Hạ dừng bước, thần sắc lo lắng.
Chu Hành kiềm nén cơn đau trước ngực, xoay người quay về lầu bốn.
Lâm Hạ không đi theo mà tới một nhã gian ở lầu ba. Lâm Thắng ở bên trong đang ăn uống vui vẻ, quay đầu nhìn Lâm Hạ: "Xuống rồi sao?"
"Sắc mặt điện hạ không được tốt cho lắm, ngươi mau lên xem đi."
"Hả?" Lâm Thắng tinh thông y thuật, vừa nghe Lâm Hạ nói thế liền buông đũa, vừa đứng dậy vừa lau miệng, hỏi, "Sao vậy?"
"Ta cũng không biết, chỉ là nhìn sắc mặt không tốt cho lắm." Lâm Hạ cùng hắn lên lầu.
Chu Hành vừa thấy Lâm Hạ đem Lâm Thắng tới, chỉ nói bốn chữ: "Đại kinh tiểu quái (1)."
(1) Đại kinh tiểu quái: hoảng hồn, lo sợ vì một chuyện nhỏ.
Lâm Thắng nhìn sắc mặt của y, vội kêu y vươn tay để mình bắt mạch. Hắn dò ngón tay tìm tòi, nhíu mày, kinh hãi: "Điện hạ, đây là..."
Độc trong cơ thể vương gia, thời gian phát tác ít nhất cũng phải là một năm nay nữa, sao hôm nay lại tới đột nhiên như vậy?
Lâm Thắng lấy cái bình nhỏ trên người, đổ ra một viên thuốc màu nâu đưa cho Chu Hành, nghi hoặc hỏi: "Điện hạ có phải chịu kích thích gì không?"
Vừa dứt lời, Lâm Thắng liền lắc đầu, không đúng...
Với tính cách của vương gia, không khiến người ta chịu kích thích thì thôi, bản thân sao có thể kích động chứ?
Một kích thích đủ lớn để khiến độc tính bị áp chế nhiều năm phát tác sao?
Lâm Thắng quay đầu dò hỏi Lâm Hạ.
Kích thích? Lâm Hạ nhíu mày, ánh mắt ngơ ngác nhìn Chu Hành.
Chẳng lẽ... Vương gia động tình sao?
"Vừa rồi điện hạ gặp chuyện gì vậy? Nói đi." Lâm Thắng thấy Lâm Hạ không để ý tới mình liền đi qua, hỏi.
Lâm Hạ không trả lời, chỉ hỏi: "Điện hạ sao rồi? Có nghiêm trọng không?" Hắn làm sao dám nói ra suy đoán của mình chứ? Chủ tử nhà mình có lẽ có lòng, nhưng Ngũ cô nương lại đính hôn rồi! Chi bằng đừng nói ra, kẻo tổn hại tới danh dự của nàng ấy.
Lâm Thắng hừ một tiếng, mắng: "Thánh lải nhải." Tự Lâm Hạ không nói, hắn không còn cách nào khác, bản thân cũng không thể đi hỏi chủ tử.
"Hai ngươi đều ở đây sao?" Dung Hoa đẩy cửa vào, Túy Đồng và Lưu Tô phía sau bưng đồ ăn, hương thơm lan tỏa bốn phía.
"Ngũ cô nương." Lâm Thắng cười hì hì hành lễ.
Dung Hoa gật đầu, phân phó Túy Đồng và Lưu Tô bày điểm tâm lên bàn, sau đó mới nói với Chu Hành: "Nhị ca và Lục muội còn chờ bên dưới, ta không thể ở đây lâu, xin cáo từ trước."
Chu Hành lẳng lặng nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Vất vả rồi."
"Mọi thứ đều có sẵn, ta chỉ động tay chút thôi." Dung Hoa cười nói, "Hi vọng có thể hợp khẩu vị điện hạ."
Y là Vương gia, đầu bếp trong phủ chắc chắn vô cùng lợi hại, hơn nữa bản thân vừa hồi kinh, khẳng định sẽ thường xuyên vào cung, ngự trù ở đó trù nghệ đương nhiên vô cùng cao siêu.
Diệp Cẩm Cần và Diệp Di Nguyệt đang chờ, nàng không có bao nhiêu thời gian, cho nên đa phần đều do các đầu bếp ra tay.
Nói xong, Dung Hoa hành lễ, lúc xoay người, nàng lại dừng bước nhìn Lâm Thắng: "À đúng rồi, Dung Hoa nói y thuật của ngươi vô cùng lợi hại, chờ Cẩm Tú sơn trang xây xong, còn phiền ngươi giúp ta điều chế chút thuốc ngâm khi tắm."
Ban đầu nàng định đi tìm Từ Lưu Quang, nhưng nghe nói y thuật của hắn cho tồi, vì thế liền quyết định tới tìm hắn.
"Tiểu nhân sẽ giúp người điều chế, khi nào người cần cứ kêu Túy Đồng hay Lưu Tô tới lấy là được." Lâm Thắng đồng ý.
Dung Hoa cười cười, rồi mang Túy Đồng và Lưu Tô xuống dưới.
"Điện hạ..." Chẳng lẽ... Lâm Thắng nhíu mày nhìn Chu Hành, hét lên, "Điện hạ, không được! Trước đừng nói tới độc trong người của ngài, Ngũ cô nương đã đính hôn, lần trước Lâm thế tử lại thấy hai người đi chung, nếu chuyện này bị người khác biết được, vậy phải làm sao đây?"
"Nhiều lời." Chu Hành không chút biểu cảm nhìn hắn, lại duỗi tay cầm lấy đôi đũa."
"Khụ..." Hắn cũng vì muốn tốt cho y thôi! Có độc trên người, y phải thanh tâm quả dục đó! Lâm Thắng sờ sờ cái mũi của mình, không nói nữa.
.....................
"Ngũ tỷ tỷ, sao tỷ đi lâu như vậy?" Thấy Dung Hoa trở về, Diệp Di Nguyệt bĩu môi nói, "Muội và ca ca chờ tới sốt cả ruột, đang định kêu Linh Nhi đi tìm tỷ đấy."
Dung Hoa khẽ cười với nàng ta, lại nghiêng đầu nhìn Diệp Cẩm Cần: "Để ca ca đợi lâu rồi."
"Ngũ muội muội khách khí làm gì? Chúng ta là huynh muội, đâu cần phải xa lạ như thế." Diệp Cẩm Cần khẽ cười, chỉ vào điểm tâm trên bàn, nói, "Cố ý để lại cho muội đấy, không biết muội có thích hay không."
"Ca ca để lại, muội đương nhiên phải thích."
Diệp Di Nguyệt nhấp môi, nói: "Ca ca thật bất công, không cho muội ăn nhiều, có bao nhiêu cũng để lại cho tỷ tỷ."
Dung Hoa đẩy cái đĩa tới trước mặt nàng ta: "Cùng ăn đi."
Diệp Di Nguyệt lắc đầu: "Không cần, đây là điểm tâm ca ca cố ý để dành cho tỷ tỷ, muội sao có thể không biết xẩu hổ mà ăn được?"
Dung Hoa lấy lại: "Vậy mà ta còn tưởng muội muốn ăn." Nói xong, nàng không để ý tới Diệp Di Nguyệt, tự mình ưu nhã ăn hết.
Không biết dỗ nàng sao? Nghĩ tới thủ đoạn của Dung Hoa, Diệp Di Nguyệt sợ hãi cắn môi, cầm ly trà uống hai ngụm, lại nói với Diệp Cẩm Cần: "Ca ca, chúng ta mua vài món về cho tổ mẫu đi."
"Điểm tâm nơi này chỉ có dâng tặng, không bán ra ngoài." Diệp Cẩm Cần nói.
"Vì sao chứ?" Diệp Di Nguyệt mở to hai mắt, "Nơi này mở ra không phải vì kiếm tiền sao? Vì sao lại không bán?"
"Có lẽ là ý của chủ nhân đứng sau." Diệp Cẩm Cần giải thích một câu. Nghe nói nơi này có liên quan tới Kính Huệ công chúa. Kính Huệ công chúa thân phận tôn quý, mở tửu lâu này chắc chắn không phải vì kiếm tiền.
Diệp Di Nguyệt tỏ ra khó hiểu: "Vậy chủ nhân là ai? Đúng là chủ nhân kỳ quá, có tiền lại không muốn kiếm."
Nàng là thứ nữ, trong tay không có tiền, của hồi môn mẹ cả Nhan thị đều để lại cho đích tỷ, đồ của phụ thân đều nằm trong tay tổ mẫu, đại bá và đại bá mẫu, mẹ đẻ xuất thân là nha đầu, cho nên, mỗi tháng nàng chỉ nhận được tiền tiêu từ phủ, trong những trường hợp cần ban thưởng hay giao lưu với các cô nương khác, nàng đều gặp khó khăn. Vì thế, chuyện này nàng đặc biệt khó hiểu.
Túy Đồng nhìn Dung Hoa, khẽ cười: "Có lẽ chủ nhân cảm thấy đồ tặng tốt hơn buôn bán."
"Thật kỳ lạ." Diệp Di Nguyệt cảm thán một câu, lại quay đầu làm nũng với Diệp Cẩm Cần, "Sau này nếu có thể ca ca đưa muội tới đây được không?"
"Đương nhiên là được, chỉ cần hai muội thích, sau này ta sẽ thường xuyên đưa các muội tới đây." Diệp Cẩm Cần cười nói, thái độ thập phần ôn hòa.
"Muội đừng quấn lấy huynh ấy, nếu thèm ăn thì bẩm báo tổ mẫu rồi dẫn theo nha đầu tới ăn là được, sắp tới Nhị ca phải thi nữa đấy."
"Đương nhiên là phải đợi ca ca đỗ cao trung rồi nói, hiện tại muội nào dám quấy rầy huynh ấy." Diệp Di Nguyệt bỉu môi.
Dung Hoa nói: "Muội biết thì tốt."
Diệp Cẩm Cần mỉm cười gật đầu.
Ngồi thêm một lát, Diệp Cẩm Cần thấy sắc trời dần tối, liền nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi, nếu không tổ mẫu sẽ lo lắng."
Ba người lập tức đứng dậy xuống lầu rời đi.
Thời điểm trở về Diệp phủ, Diệp Thế Lâm và huynh muội Diệp Cẩm Hoằng còn chưa về. Diệp lão phu nhân cười hỏi Diệp Cẩm Cần: "Cậu mợ cháu thế nào?"
"Cữu cữu, cữu mẫu đều khỏe, hai vị biểu ca đối với tôn nhi rất hòa thuận. Trước khi trở về, cậu mợ còn dặn sau này thường xuyên mang hai vị muội muội qua chơi." Diệp Cẩm Cần trả lời theo đúng quy củ.
"Ừ, là nhà ngoại, đương nhiên phải thường xuyên qua thăm hỏi." Diệp lão phu nhân vừa lòng gật đầu, "Các cháu cũng mệt rồi, đều về phòng nghỉ ngơi đi."
Ba người vội đứng dậy cáo từ, ai về phòng nấy.
Chu Hành ăn cơm xong, ngồi thêm một lát mới rời đi.
Vừa về tới vương phủ, Trương thúc dẫn theo một tiểu công công tiến lên: "Vương gia, ngài về rồi, công chúa phái người tới đây mời ngài qua phủ, đã đợi một lúc rồi." Vương gia đi đâu ông cũng không biết, người công chúa phái tới đã đợi cả nửa ngày.
"Tiểu Thường Tử, hoàng tỷ có chuyện gì sao?" Chu Hành nhìn tiểu công công tên Tiểu Thường Tử, hỏi.
"Công chúa chỉ sai tiểu nhân tới mời vương gia qua phủ." Tiểu Thường Tử trả lời.
"Vậy đi thôi." Chu Hành xoay người ra ngoài.
Chiêu Vương phủ cách phủ công chúa không xa, chưa tới nửa canh giờ đã đến nơi.
"Tiểu tử này, sao bây giờ mới tới hả?" Kính Huệ công chúa một thân thường phục, trên trán đeo đai đá quý màu lam, thấy Chu Hành liền tươi cười trách cứ.
"Đúng lúc có việc không ở trong phủ." Chu Hành nói, "Hoàng tỷ tìm đệ có chuyện gì sao?"
"Sao vậy? Không có chuyện thì không được tìm đệ sao?" Kính Huệ công chúa giả vờ tức giận.
Chu Hành chỉ nghe không đáp.
Thấy y như vậy, Kính Huệ công chúa liền nói: "Tiểu tử này, một chút đáng yêu của khi nhỏ cũng không còn!" Khi đó, Cửu hoàng đệ thông tuệ, mỗi lần tiếp lời đều nói rõ đạo lý.
"Trưởng thành rồi con người đương nhiên sẽ thay đổi." Chu Hành chỉ trả lời một câu.
"Cũng không có gì, chỉ là tìm đệ tới cùng ta dùng bữa thôi." Kính Huệ công chúa nói xong liền phân phó cung nữ đi chuẩn bị.
"Mấy ngày nay đệ không tới đây, yến hội trong cung ta cũng không đi, nghĩ đệ hôm nay hẳn phải ở trong phủ nên ta mới phái người mời tới đây." Kính Huệ công chúa phất tay cho mọi người lưu xuống, chỉ giữ tâm phúc bên người, lại hỏi Chu Hành, "Yến hội lần trước đại chất nhi và tức phụ của nó tổ chức, đệ có nhìn trúng ai không?"
Thì ra là vì chuyện này, Chu Hành chỉ nhàn nhạt một câu: "Hoàng tỷ, tỷ cũng biết tình hình của đệ, chuyện này... Sau này rồi nói."
"Thôi được, sau này lại nói." Dừng một chút, Kính Huệ công chúa liền nói, "Tiểu Cửu, ta biết đệ từ nhỏ là người có chủ ý, nhưng thành thân là chuyện cả đời, hoàng tỷ của đệ tuy tuổi đã lớn nhưng cũng có thể giúp đệ chọn mấy người."
Chu Hành vẫn bình thản đáp: "Hoàng tỷ yên tâm, trong lòng đệ hiểu."
.......................
Đám người Diệp Thế Lâm mãi tới sắc trời tối om mới hồi phủ.
Diệp lão phu nhân vốn sợ Diệp Di Châu nhịn không được mà lỡ miệng, lo hầu phủ sẽ tới cửa chống lưng làm chủ cho Kỷ thị. Bà thật ra không sợ, bởi vì Kỷ thị đã dám tính kế lên đầu mẹ chồng này, tất cả đều do Kỷ thị sai, bản thân đương nhiên có lý để nói, chỉ là năm mới, gặp chuyện như vậy rốt cuộc cũng không tốt.
Cho nên, Diệp lão phu nhân có chút lo lắng.
Diệp Thế Lâm mặt đỏ đầy mùi rượu trở về, có điều người vẫn chưa say.
Diệp lão phu nhân hỏi han vài câu, mới nhìn Diệp Thế Lâm: "Chuyện của thê tử con đã nói với hầu gia chưa?"
"Dạ rồi, mẫu thân không cần lo lắng."
Lúc này, Diệp lão phu nhân mới thật sự an tâm.
Diệp Di Châu đứng bên cạnh giận tới phát hỏa. Hôm nay có rất nhiều lần nàng muốn lên tiếng kể với cậu mợ chuyện của mẫu thân, nhưng nhớ lại lời mẫu thân từng nói, nàng cuối cùng cũng nhịn xuống. Thấy tổ mẫu và phụ thân như thế, nàng thầm hạ quyết tâm, thời điểm tuyển tú phải biểu hiện thật tốt. Tới lúc đó, bản thân trở thành nương nương, hoặc trở thành hoàng tử phi, tổ mẫu và phụ thân sẽ không khó xử mẫu thân nữa!
......................
Hôm sau, thời tiết dần tốt lên, có điều tuyết đọng vẫn chưa hoàn toàn tan đi, xung quanh mang chút khí lạnh. Sau khi đi thăm thân thích, các nhà sẽ tổ chức yến hội thiết đãi bằng hữu và đồng liêu. Diệp phủ tổ chức ngày tám, ngày sáu Thành Quốc Công phủ thiết yến, năm nay Quốc Công phủ cũng hạ thiệp mời Diệp gia.
Có lẽ vì mấy ngày nay có chút mệt mỏi, sáng sớm Diệp lão phu nhân đã có chút ho khan, bà ta và Diệp Thế Lâm thương lượng, quyết định Diệp Thế Lâm sẽ dẫn ba huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng đi, còn nữ quyến thì ở trong phủ.
Lão phu nhân vô cùng khó chịu, Kỷ thị dưỡng bệnh khiến ba cô nương Diệp gia không thể tham gia yến hội, nhưng Dung Hoa lại ước gì được như thế, nàng căn bản không muốn đặt chân vào Lâm phủ, thấy tổ mẫu quyết định như thế thì không khỏi cao hứng.
Diệp Di Châu không có phản ứng gì, không đi, nàng sẽ ở trong phòng luyện tập lễ nghi cùng Khúc ma ma.
Nhưng bên phía Diệp Di Nguyệt lại truyền ra tin tức, nghe nói nàng ta tức giận tới đập nát bình mai trong phòng: "Vì sao? Vì sao không đi chứ?"
Hai nha đầu Linh Đang và Linh Nhi sợ tới mức không dám khuyên can.
Lan di nương tới, thấy nữ nhi ngồi thở hổn hển trên ghế, dưới đất toàn mảnh sứ vỡ vụn, bội hỏi: "Nguyện Nhi, con sao vậy?"
"Nương, tổ mẫu nói không được ra khỏi cửa." Diệp Di Nguyệt không cam lòng đáp.
Lan di nương nhíu mày, vội quay đầu phân phó hai nha đầu: "Các ngươi mau gọi người vào thu dọn dưới đất đi."
"Vâng, di nương." Linh Đang Linh Nhi như trút được gánh nặng, vội gọi tiểu nha đầu vào thu dọn, sau đó lại pha trà.
"Các ngươi lui xuống hết đi." Lan di nương lên tiếng.
Đám nha đầu lập tức uốn gối ra ngoài.
"Nha đầu này, lời này sao có thể nói trước mặt người khác chứ?" Lan di nương ngồi xuống cạnh nàng ta, ngữ khí sâu xa.
"Nương, đây là phòng con, bọn họ đều là nha đầu của con, sợ gì chứ?"
"Nha đầu này, tri nhân tri diện bất tri tâm." Lan di nương nhẹ giọng, "Lời này nếu để Ngũ tỷ tỷ con biết thì sẽ không tốt, tới lúc nháo lớn, truyền ra bên ngoài, thế nhân sẽ đồn bậy bạ, khi đó con phải làm thế nào?"
"Bọn họ dám?" Diệp Di Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
Lan di nương thở dài: "Được rồi, lát nữa ta sẽ nói chuyện với đám nha đầu của con. Con nói xem, tổ mẫu con sao lại đột nhiên không tới Lâm gia vậy?" Bà đã cố ý giúp nữ nhi chọn y phục và trang sức để ngày mai tới Quốc Công phủ.
"Tổ mẫu ho khan, nên kêu đại bá cùng bọn đại ca đi, chúng con không được đi." Diệp Di Nguyệt đặc biệt không cam lòng, nàng còn đang muốn biểu hiện trước mặt quốc công phu nhân, để lại ấn tượng thật tốt. Nhưng hôm nay lại nói nàng không được đi.
Lan di nương nhíu mày: "Sao lại như vậy? Cố tình bị bệnh sao?"
"Cũng không phải."
Lan di nương suy xét một lát, mới nói: "Lão phu nhân không thoải mái là chuyện không còn cách nào khác, lễ Tết việc nhiều người nhiều, bà ấy đã lớn tuổi, đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi, có điều Nguyệt Nhi cũng đừng vội."
"Con sao có thể không vội? Vì ngày hôm nay con đã chuẩn bị rất nhiều." Diệp Di Nguyệt oán hận.
"Ngày mai Quốc công phủ mời khách, ngày tám không phải tới nhà chúng ta sao? Tới lúc đó quốc công phu nhân, thế tử chắc chắn sẽ tới, đại bá mẫu con hiện giờ đang dưỡng bệnh không thể ra ngoài, thân phận của Ngọc di nương lại không phù hợp, cho nên người tiếp khách sẽ là lão phu nhân và tỷ muội các con, con chỉ cần thể hiện thật tốt là được."
Diệp Di Nguyệt gật đầu, hiện tại chỉ đành như vậy. Vốn ngày mai đi Quốc công phủ, ngày tám thiết yến ở nhà, nàng sớm đã có chuẩn bị đầy đủ, không ngờ chuyến đi tới Lâm gia lại không thành, chỉ đành cố gắng thể hiện trong lúc thiết yến ở nhà vậy.
"Lỡ quốc công phu nhân không tới thì sao?" Diệp lão phu nhân mếu máo, khổ sở nhìn Lan di nương.
Chuyện này rất có khả năng, giống như lão phu nhân đột nhiên không thoải mái nên các nàng không được tới Quốc công phủ.
Bên phía Quốc công phủ liệu có chuyện gấp gì không?
Hơn nữa, hai nhà nhiều năm nay không thường lui tới, nói không chừng Quốc công phu nhân căn bản không có ý tới đây!
Lan di nương kéo tay Diệp Di Nguyệt, vỗ vỗ: "Chắc là không, nếu lỡ họ không tới, vậy lần sau nghĩ cách là được."
"Còn nữa, nương, tuyển tú lần này... Tổ mẫu có ý để nữ nhi cũng tham gia, nương, nữ nhi không muốn." Diệp Di Nguyệt lo lắng.
Tuyển tú đã không còn là bí mật, mọi người đều đã biết. Nhà nào cũng vì nữ nhi tiến nhi tiến cung mà khua chiêng gõ trống chuẩn bị.
Tứ tỷ tỷ sớm đã theo Khúc ma ma học tập lễ nghi, nàng cũng hi vọng theo Diệp Di Châu rèn luyện một chút, nhưng tiến cung làm nương nương, nàng hoàn toàn không muốn.
Bởi vì, nàng thích Lâm thế tử.
"Cô nương tham gia tuyển tú lần này rất nhiều, tới lúc đó con chỉ cần an phận không xuất đầu là được." Lan di nương cười nói, "Hơn nữa, nếu thật sự không muốn đi thì tìm cách tránh là được."
Diệp Di Nguyệt liền bật cười: "Vẫn là nương suy nghĩ chu đáo."
"Quỷ nha đầu, chỉ có con biết nói ngọt." Lan di nương duỗi tay gõ trán nàng ta, cười mắng một câu, sau đó kéo nàng đứng dậy, cẩn thận giúp nàng mặc y phục và trang điểm.
...................
Đảo mắt đã tới mồng tám.
Diệp lão phu nhân đã khỏe lại, ba tỷ muội Dung Hoa sáng sớm đã tới viện của bà ta.
Diệp Di Nguyệt diện váy Tương phi màu hồng. Diệp Di Châu một thân màu lam, phấn mặt má đào, mỗi một cử chỉ đều vũ mị động lòng người. Dung Hoa diện một bộ váy hồng cánh sen, áo ngoài màu xanh lá mạ, đoan trang thanh nhã.
Ba tỷ muội muội ai ai cũng xuất sắc, Diệp lão phu nhân vô cùng hài lòng.
Qua giờ Thìn, Diệp phủ liền có khách tới.
Ba tỷ muội Dung Hoa theo Diệp lão phu nhân lên đường đi thiết đãi nhóm nữ quyến.
Thời tiết hôm nay đã không còn lạnh, trên cây ẩn ẩn có mầm xanh đâm chồi báo hiệu mùa xuân.
Khách khứa lần này có bằng hữu thân thích, cũng có đồng liêu của Diệp Thế Lâm.
Hứa thị và Nhan Hằng dẫn nhi nữ tới tương đối sớm. Ba phụ tử Nhan Hằng qua bên phía nam, Hứa thị và Nhan Mẫn Chi cùng tới phòng khách.
"Chúc Tết lão phu nhân, chúc người phúc thọ lâu dài, vạn sự như ý." Hứa thị và Nhan Mẫn Chi cùng hành lễ với Diệp lão phu nhân.
"Đều là người nhà cả, mau đứng lên." Diệp lão phu nhân duỗi tay, sau đó nhìn Nhan Mẫn Chi: "Mẫn Chi đây sao? Đã lớn vậy rồi ạ?"
"Lão phu nhân hảo nhãn lực, chính là nha đầu này." Hứa thị cười đáp.
"Tới đây, lâu rồi mới gặp, Mẫn Chi giờ trở thành đại cô nương rồi." Diệp lão phu nhân cười phát lì xì.
Nhan Mẫn Chi vội khom người cảm tạ.
Khách sáo qu lại, Hứa thị liền ở lại với Diệp lão phu nhân, cùng bà ta hàn huyên tiếp đãi khách tới, Nhan Mẫn Chi tới chỗ của các cô nương.
Khách lần lượt tới, Tế Ninh Hầu phu nhân Kỷ phu nhân dẫn Kỷ Vũ Tú tới, chúng phu nhân thấy ba tỷ muội Dung Hoa, nhịn không được mà khen ngợi. Diệp lão phu nhân cao hứng tới cười không khép miệng.
Hứa thị ngồi cách đó không xa không ngừng nhìn ra cửa, lúc này sao Quốc Công phu nhân Lâm phu nhân còn chưa tới chứ?
Bà ta liền cười hỏi Diệp lão phu nhân: "Lúc này cũng trễ rồi, sao Quốc Công phu nhân còn chưa tới thế? Ta đang có chuyện muốn nói riêng với bà ấy!"
Nói là chuyện riêng nhưng mọi người ở đây đều biết, hôn sự giữa Diệp gia Ngũ cô nương và Thành Quốc công thế tử ai ai cũng rõ, cho nên người làm mợ như bà ta quan tâm hôn sự của cháu gái cũng là chuyện bình thường.
Hôm qua Diệp lão gia đã dẫn ba huynh đệ Diệp Cẩm Hoằn tới Quốc Công phủ dự yến hội, chẳng lẽ Lâm phu nhân hôm nay không tới Diệp phủ sao?
Nghe Hứa thị hỏi, tươi cười trên mặt Diệp lão phu nhân cứng lại, nhưng sau đó vẫn bình tĩnh trả lời: "Chắc là sắp rồi."
Hứa thị cũng không hỏi tiếp.
...................
Dưới ánh mặt trời ấm áp, các cô nương đi dạo trong vườn, Diệp Di Nguyệt có chút thất thần, nàng ta cũng giống Hứa thị sốt ruột, thắc mắc tại sao người của Quốc Công phủ còn chưa tới.
Qua một lát, Lâm phu nhân và nữ nhi Lâm Nhược cuối cùng cũng tới. Thành Quốc Công và Lâm Luật đã trực tiếp qua phía Diệp Thế Lâm.
Trong khách khứa hôm nay, Thành Quốc Công và Lâm phu nhân có thân phận tôn quý nhất. Vừa thấy Lâm phu nhân tiến vào, Diệp lão phu nhân cười đứng dậy: "Phu nhân cuối cùng cũng tới."
"Lão phu nhân là đang muốn ta tổn thọ sao?" Lâm phu nhân vội đi tới trước mặt Diệp lão phu nhân, cười hành lễ.
Diệp lão phu nhân vội đỡ tay bà ta: "Phu nhân, như vậy không được."
Lâm phu nhân cười đứng dậy, thân thiết nói: "Lão phu nhân, ngài là trưởng bối, ta là vãn bối, hôm nay ta lại đặc biệt tới chúc Tết ngài, ngài nhận được mà."
Diệp lão phu nhân bật cười: "Lời này của phu nhân mới khiến ta tổn thọ đấy."
Các phu nhân trong phòng đều đứng dậy hành lễ với Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân mỉm cười kêu Lâm Nhược hành lễ với Diệp lão phu nhân.
Lâm Nhược liền uốn gối hành lễ.
Diệp lão phu nhân từ ái kéo nàng đứng lên, thầm đánh giá rồi nói: "Phu nhân thật có phúc khí, cả người Nhược Nhi đều toát ra sự quý phái, thật khiến bà lão như ta hâm mộ, hận nó không phải là cháu gái mình."
Lời tuy nói vậy...
Ba vị công tử của Diệp gia còn chưa kết hôn. Trừ Nhị công tử vừa qua Nhị phòng, hai vị còn lại đều là con vợ cả, mà Diệp Cẩm Hoằng chính là đích trưởng tử của đại phòng Diệp gia.
Mà Lâm Nhược cũng chưa có hôn phối.
Diệp gia Ngũ cô nương đã có hôn ước với Thế tử, chẳng lẽ Diệp gia muốn cưới Lâm cô nương, thân càng thêm thân hay sao?
Nhưng đây là tiểu thư của Quốc Công phủ, là cháu ái của Thái hậu, Diệp gia cũng dám trèo cao sao? Diệp Cẩm Hoằng kia xứng sao?
Lâm phu nhân đương nhiên nghe ra ý của Diệp lão phu nhân, trong lòng cười lạnh, có ghẻ mà đòi ăn mặt thiên nga! Bà ta ngoài mặt vẫn tươi cười: "Lão phu nhân quá khen, nha đầu này sao có thể xứng với ba đứa cháu gái của ngài? Ba đứa bọn chúng ai ai cũng khiến người khác hâm mộ."
Nếu tôn tử có thể cưới được Lâm cô nương, sự tình đương nhiên không gì tốt hơn, có điều Lâm phu nhân đã nói như vậy, Diệp lão phu nhân đương nhiên nghe ra, cho nên bà ta chỉ cười vỗ tay với Lâm Nhược: "Về sau thường xuyên tới chơi nhé."
"Vâng, lão phu nhân." Lâm Nhược cười nhận lễ.
Khách khứa đã tới đông đủ, thời gian đã tới chính Ngọ, Diệp lão phu nhân liền phân phó nha đầu chuẩn bị khai tiệc. Các cô nương cũng trở về phòng, lúc này Dung Hoa mới thỉnh an Lâm phu nhân.
"Mau đứng lên." Lâm phu nhân tươi cười hòa ái đỡ nàng đứng dậy nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Dung Hoa bình tĩnh đứng lên, khách sáo thêm vài câu rồi xoay người về chỗ của chúng khuê tú. Ánh mắt của Lâm phu nhân lạnh thêm vài phần. Chúng phu nhân đều nghi hoặc nhìn hai người. Thật kỳ lạ!
Diệp lão phu nhân thân thiết, cữu phu nhân Hứa thị tươi cười nịnh bợ, nhưng đương sự là Ngũ cô nương lại coi như không để trong lòng, thậm chí có thể nói là khách sáo, một chút thái độ lấy lòng mẹ chồng cùng em chồng tương lai cũng không có.
Diệp lão phu nhân không vui nhìn Dung Hoa, nhưng sau đó lập tức tươi cười tiếp đón.
Ăn xong, Diệp lão phu nhân dẫn chúng phu nhân cùng các cô nương đi xem kịch.
Diệp gia sớm đã mời gánh hát về phủ. Diệp Di Nguyệt hiếu thuận hầu hạ bên cạnh Diệp lão phu nhân, mà Lâm phu nhân đúng lúc cũng ở cạnh.
Hứa thị đưa mắt nhìn Dung Hoa ngồi xem biểu diễn từ xa, lại nhìn vẻ mặt ân cần của Diệp Di Nguyệt, giận tới nghiến răng nghiến lợi. Nha đầu ch.ết tiệt, lấy lòng như thế, mục đích còn không rõ như ban ngày sao?
Trong lòng mắng Diệp Di Nguyệt vài câu, Hứa thị lại quay sang mắng Dung Hoa không biết cố gắng.
"Quốc công phu nhân, ta là cữu mẫu của Dung Hoa, đứa nhỏ này từ bé đã mệnh khổ, hôm nay khó được cơ hội phu nhân cũng ở đây. Sắp tới Dung Hoa tới tuổi cập kê, người làm mợ như ta đương nhiên lo lắng cho nó nên mạo muội hỏi phu nhân một câu... Hôn sự của Dung Hoa và thế tử có phải nên định rồi không?" Hứa thị nhịn không được mà lên tiếng hỏi, vừa dứt lời liền nhìn Diệp lão phu nhân, "Lão phu nhân, ngài nói xem có phải hay không? Hai đứa nhỏ tuổi cũng đã lớn, hôn nhân đại sự cũng nên nhanh chóng quyết định."
Mọi người đều dừng chuyện đang nói, ánh mắt thầm quan sát Diệp lão phu nhân, Lâm phu nhân và Diệp Dung Hoa.
Dung Hoa khẽ cúi đầu, người khác không thể nhìn rõ thần sắc của nàng, chỉ có hàng lông mi cong dài lộ ra. Tất cả chỉ nghĩ nàng xấu hổ, cho nên cũng không đồng ý, ánh mắt đổ dồn về phía Lâm phu nhân và Diệp lão phu nhân.
Dung Hoa bình tĩnh rũ mắt, khóe miệng khẽ cong lên.
Diệp Di Nguyệt vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Diệp lão phu nhân và Lâm phu nhân đột nhiên căng thẳng, tay siết chặt khăn lụa.
Đây... Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nếu cứ thế quyết định thì phải làm sao?
Diệp Di Nguyệt cắn môi, sắc mặt đỏ ửng.
Diệp lão phu nhân nhíu mày, trong lòng đặc biệt không vui, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói với Hứa thị: "Cữu phu nhân sốt ruột cho Dung nha đầu quá rồi, hôn nhân đại sự sớm đã định, phu nhân không cần lo lắng. Ta và đại bá của nó đã thương lượng, tương lai chắc chắn sẽ vẻ vang gả nó ra ngoài."
Lâm phu nhân cũng cười nói: "Ta đây ngược lại muốn cưới con dâu về phủ sớm, nhưng chuyện đón dâu lớn như vậy, ta nên thương lượng thật kỹ với Quốc Công gia, chẳng lẽ để một nữ tử như ta đứng ra làm chủ sao?"
Hứa thị nhướng mày, đây rốt cuộc là thái độ gì? Diệp lão phu nhân qua loa có lệ, Quốc Công phu nhân lại lôi Quốc Công gia ra để gạt bỏ... Hứa thị tiếp tục: "Đứa nhỏ này từ bé đã chịu nhiều khổ đau, ta đây vẫn luôn lo lắng trong lòng, mấy tháng nữa nó cũng tới tuổi cập kê rồi, ta thật sự hi vọng có thể sớm uống rượu mừng."
Diệp lão phu nhân nhíu mày, sắc mặt tái nhợt.
Diệp Di Nguyệt thẹn thùng dậm chân gọi: "Cữu mẫu!"
Hứa thị quay đầu nhìn nàng ta.
Diệp Di Nguyệt ngượng ngùng, gương mặt như ánh bình mình.
Chúng cô nương đều đỏ bừng cả mặt, không ít phu nhân cũng nhíu mày.
Làm trò trước mặt chúng cô nương, những lời này thật sự không nên nói thẳng!
Hứa thị đưa tay che miệng, nói: "Nhìn ta xem, trong lòng quá sốt ruột nên nói bậy rồi."
"Cữu phu nhân cũng là lo lắng cho Ngũ nha đầu." Diệp lão phu nhân cười làm hòa.
Chiêng trống gõ lên, vở kịch lại tiếp tục.
Hứa thị cũng không tiện mở miệng, nhưng tâm trạng lại gấp tới độ như kiến bò trên chảo nóng, giữa Diệp gia và Quốc Công phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nghe hết vở kịch này, khách khứa bắt đầu đứng dậy cáo từ.
Diệp lão phu nhân giữ Hứa thị ở lại, lại kêu Dung Hoa tới Noãn các.
Diệp lão phu nhân vẫy tay cho hạ nhân lui xuống, rồi nói: "Cữu phu nhân, ngồi đi."
Hứa thị ngồi xuống, lên tiếng: "Lão phu nhân, hôn sự của Dung Nhi do tự cô gia định đoạt, mấy tháng nữa con bé tới tuổi cập kê rồi, lão phu nhân nên sớm thương lượng với Quốc Công phủ mới đúng."
"Cữu phu nhân, hôm nay ta cố ý giữ ngươi ở lại là vì có chuyện muốn nói."
"Lão phu nhân có chuyện gì xin cứ nói."
Diệp lão phu nhân không lập tức tiếp tục, chỉ nghiêm khắc nhìn Dung Hoa: "Chuyện hôm nay là ý của cháu hả?" Là nàng kể lễ với cữu gia, nhờ bọn họ ra mặt chống lưng, làm chủ cho nàng sao?
Dung Hoa trả lời: "Tổ mẫu, ý của người cháu gái không hiểu." Thanh âm không để lộ chút hỉ nộ ái ố chứ đừng nói tới ngượng ngùng.
"Lão phu nhân đừng trách lầm nha đầu này, nó cái gì cũng không nói cả, là ta và cữu cữu nó sốt ruột, cho nên mới nhịn không được mà mở lời hỏi." Hứa thị vội nói.
"Thì ra là ta hiểu lầm." Diệp lão phu nhân lẩm bẩm một câu.
Sắc mặt Hứa thị đỏ ửng, nhưng bà ta vẫn một mực kiên trì: "Lão phu nhân thứ lỗi, ta chỉ là lo lắng cho nha đầu này, muốn tìm sự an tâm thôi."
Diệp lão phu nhân uống một ngụm trà, mới nói: "Đa tạ cữu phu nhân, ta giữ ngươi lại là muốn nói, Dung nha đầu là cô nương Diệp gia, không cần nhọc cữu phu nhân ngươi lo lắng."
Hứa thị nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi: "Lão phu nhân, Dung nha đầu tuổi nhỏ phụ thân đã mất, thân mẫu lại không ở bên cạnh, nó là cháu gái của Nhan gia ta, hôn sự của nó cho dù thế nào chúng ta cũng nên hỏi vài câu chứ?"
"Lời tuy nói vậy nhưng cữu phu nhân, năm đó lúc Nhan thị rời khỏi Diệp gia đã từng nói, nàng ta và Nhan gia ngươi sẽ không hỏi tới hôn sự của Dung nha đầu." Diệp lão phu nhân không nhanh không chậm đáp trả.
Dung Hoa ngẩng đầu nhìn Diệp lão phu nhân, thật không ngờ lúc Nhan thị rời đi còn từng nói một câu như vậy.
"Sao có thể? Cô nãi nãi nói như vậy sao?" Hứa thị cũng kinh ngạc.
"Nếu không tin, cữu phu nhân có thể tự đi hỏi Nhan thị, hơn nữa, ngày đó nàng ta còn viết cam kết, giấy trắng mực đen vẫn còn rõ ràng. Các ngươi là cữu cữu, cữu mẫu của Dung nha đầu, có thể quan tâm nó, ta đây đương nhiên cao hứng, nhưng về hôn nhân đại sự, khi đó chúng ta đã nói rõ ràng, tất cả đều do Diệp phủ làm chủ và lo liệu. Đa tạ cữu phu nhân đã quan tâm Dung nha đầu như vậy."
Có giấy trắng mực đen, lúc này còn nói được gì nữa? Lúc tới Hứa thị còn tràn đầy hi vọng trong lòng, hiện tại lại không thu được kết quả gì, chỉ đành xin lỗi: "Là ta quá nóng vội, thỉnh lão phu nhân đừng để ý." Nói thêm vài câu, Hứa thị cảm thấy mất hết mặt mũi nên vội đứng dậy cáo từ.
"Được rồi, cháu cũng về phòng đi." Diệp lão phu nhân đứng lên, nói với Dung Hoa một câu.
Dung Hoa cũng không nói gì, chỉ uốn gối hành lễ rồi rời đi.
Hoàng hôn, mặt trời ngả về Tây, Dung Hoa chậm rãi trở về Hải Đường uyển.
Túy Đồng và Lưu Tô theo sau, đi được một đoạn, Túy Đồng nhịn không được mà hỏi: "Tiểu thư, lời lão phu nhân nói là thật hay giả vậy?" Các nàng vốn ở bên ngoài, nhưng cuộc trò chuyện bên trong hai người vẫn nghe thấy rõ.
"Có lẽ là thật." Dung Hoa trả lời.
Lão phu nhân không muốn Nhan gia nhúng tay hỏi đến hôn sự của nàng, đương nhiên sẽ không mở miệng nói bậy. Nàng vốn còn định để Nhan gia thêm dầu vào lửa, lại không ngờ Nhan thị lại cắt đứt đường đi của mình sớm như vậy. Nếu Nhan gia đã không thể hỏi tới, đến lúc cần thiết Dung Hoa chỉ đành dựa vào bản thân mà thôi!