Quyển 2 - Chương 8: Duyên trời tác hợp
Hạ nhân có một bộ phận là người đọc sách không đậu kì thi vừa rồi, vì nhà xa, gia cảnh lại không tốt nên mới tới nơi đây. Đương nhiên Cẩm Tú sơn trang không yêu cầu bọn họ biết rót nước bưng trà hầu hạ người khác, chỉ cần làm những việc trong khả năng của mình, cho nên mỗi tháng bọn họ có thể viết thơ vẽ tranh làm lễ vật tặng cho khách.
Dung Hoa còn cố tình kêu Cao chưởng quầy chia chỗ ở làm hai nơi, một nơi chuyên dành cho sai vặt và tiểu nhị, một nơi chuyên dành cho người đọc sách. Hai nơi hoàn toàn độc lập, đặc biệt là nơi dành cho người đọc sách đặc biệt an tĩnh, bình thường mọi người còn có thể ở đây cùng nhau thảo luận. Ban đầu có vài người cảm thấy mất mặt, nhưng được Cẩm Tú sơn trang bao ăn bao ở, còn cho phép họ làm chuyện bản thân thích, nơi ở lại u tĩnh, dần dần bọn họ đều thấy thoải mái.
Hôm nay người được mời tới đều là quyền quý, có trẻ có già.
Người lớn tuổi có thể cùng bằng hữu của mình thưởng trà chơi cờ, nói chuyện phiếm. Bài trí nơi này khá tốt, phục vụ lại tận tình chu đáo, còn có phong cách nhã nhạn của người đọc sách, cho nên bọn họ đều rất hài lòng.
Các cậu ấm tất nhiên có thể cùng nhau tụ tập, có mỹ thực, có chỗ chơi, đã vậy nơi này còn có một trại nuôi ngựa.
Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử cùng Chu Hành và các đệ tử thế gia ở trong đình chơi cờ hàn huyên.
Lục hoàng tử thích náo nhiệt, những chuyện đòi hỏi sự an tĩnh hắn làm không được, cho nên liền cùng những người còn lại tới trại nuôi ngựa vui chơi.
Phương Húc cũng ở đó, Lục hoàng tử và hắn đương nhiên quen biết, có điều một người là cháu trai của Hoàng hậu, một người là nhi tử của Lý Thục phi, hơn nữa Lục hoàng tử trước nay không thích cách ăn chơi phá phách của Phương Húc, cho nên trước nay không hợp, hiện tại chỉ chào hỏi một câu rồi ai làm việc nấy.
Phương Húc bị người nhà sủng tận trời, là kẻ ăn chơi trác táng số một kinh thành, một nơi mới khai trương như chỗ này đương nhiên không thể thiếu hắn.
Cẩm Tú sơn trang... Cảnh đẹp, mỹ thực, phục vụ lại tận tình, đáng tiếc lại không có mỹ nhân.
Mọi người liền ồn ào nói lần sau sẽ tự mang mỹ nhân của mình tới.
Có vài kẻ nói chuyện không lựa lời, còn lần lượt liệt kê mỹ nhân trong kinh thành.
Nhị tiểu thư Kiều Nguyệt của Tây Ninh Hầu gia, mảnh mai ôn hòa, vừa nhìn đã thấy thương. Nhắc tới nàng, bọn họ đương nhiên sẽ nhắc tới Chiêu vương gia Chu Hành.
Phương Húc lúc nhỏ cũng từng bị Chu Hành ức hϊế͙p͙, chẳng qua hắn chỉ là Định Quốc Công thế tử, không thể thường xuyên tiến cung, hiện tại nhớ tới chuyện khi đó, biết Chu Hành sống không quá một năm, trong lòng đương nhiên cao hứng. Cho nên vừa nhắc tới y, Phương Húc liền nói chuyện quên mất lựa lời, đúng lúc bị Lục hoàng tử nghe thấy.
Lục hoàng tử lập tức phóng ngựa chạy tới, đánh ra một roi: "Hỗn trướng!"
Phương Húc không kịp phòng bị, một roi đánh thẳng lên mặt, máu tươi chảy từ thái dương xuống cằm. Trên mặt truyền tới đau đớn và nóng rát, hắn duỗi tay sờ, thấy cả bàn tay đều là máu, lập tức nổi điên, xuống ngựa đánh nhau với Lục hoàng tử.
Một người là hoàng tử, một người là cháu trai của Hoàng hậu.
Luận thân phận, Lục hoàng tử là người tôn quý hơn.
Nhưng thân phận của Phương Húc cũng không thấp, hắn là cháu trai, đích tử của mẫu tộc Hoàng hậu, là bảo bối trong phủ Định Quốc Công.
Khuyên ai, kéo ai cũng sẽ đắc tội với người còn lại.
Cho nên mọi người không ai dám lên ngăn cản.
Người tới bẩm báo không nói rõ tình hình, nhưng nghe Oanh Ca nói Lục hoàng tử và Phương Húc đánh nhau, Kính Huệ công chúa liền phân phó Thành cô cô: "Bà đi xem bọn họ... Thôi, vẫn là tự bổn cung đi xem." Nói xong, bà liền đứng lên.
"Công chúa không cần qua đó, người trong sơn trang sẽ xử lý chuyện này." Đám công tử xảy ra xung đột, Cao quản sự có thể xử lý tốt. Dung Hoa lại nói: "Còn có Vương gia và các vị hoàng tử, công chúa cứ ở đây nghỉ ngơi đi, Dung Hoa qua xem là được."
"Ngươi có điều không biết, tính khí của Tiểu Lục, ngay cả Hoàng Thượng cũng không nói được." Kính Huệ công chúa xua tay, "Hôm nay là ngày lành, đừng để nó gây thêm phiền phức."
Kính Huệ công chúa đã nói như vậy, Dung Hoa cũng không từ chối hảo ý của bà, vì thế sai người nâng nhuyễn kiệu tới, cùng bà tới trại nuôi ngựa.
Lúc này Lục hoàng tử và Phương Húc đang hừng hực khí thế đánh nhau.
Người vây quanh không ít, nhưng kẻ tiến lên can lại không có mấy ai.
Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử và Chu Hành chỉ tới trước Dung Hoa cùng Kính Huệ công chúa một bước.
Chu Hành khoanh tay đứng nhìn từ xa.
Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử cùng các công tử khác ra sức khuyên.
Nhưng Lục hoàng tử và Phương Húc vẫn không dừng tay, hai người quất roi tới bụi đất bay tán loạn, nhất thời không ai dám lại gần.
"Dừng tay!" Kính Huệ công chúa xuống kiệu, đỡ tay Dung Hoa, quát.
Mọi người nghe tiếng liền quay lại, vội vàng hành lễ: "Tham kiến công chúa."
"Miễn lễ." Kính Huệ công chúa bỏ lại một câu, sau đó tức giận nhìn Lục hoàng tử và Phương Húc: "Theo bổn cung vào đây." Nói xong liền cùng Dung Hoa vào tòa đình bên cạnh.
Lâm Luật cũng nhận ra Dung Hoa đang cải nam trang, nhưng ngại có mặt công chúa, hắn cũng không dám làm gì, chỉ trừng mắt nhìn theo bóng lưng của nàng. Chẳng lẽ vì sớm đã thân cận với công chúa và Chiêu Vương nên nàng mới gạt hắn qua một bên hay sao?"
"Sao vậy?" Dương Hựu đứng cạnh không chú ý tới Dung Hoa, nhưng thấy sắc mặt Lâm Luật âm trầm liền vội hỏi. Lâm Luật vì chuyện của muội muội, tinh thần mấy ngày nay vô cùng sa sút, cho nên hôm nay mới cố ý kéo hắn tới đây giải sầu.
"Không có gì, nếu công chúa đã tới, vậy chúng ta đi trước vậy." Lâm Luật khẽ cười, nụ cười kia âm ngoan khó nói ra lời.
Dương Hựu thở dài một tiếng, cùng hắn rời khỏi trại nuôi ngựa.
Có Kính Huệ công chúa và Chiêu Vương ở đây, những người còn lại cũng thức thời rời đi.
"Tiểu Lục, biểu đệ." Tứ hoàng tử đi tới cầm roi trong tay hai người, nói, "Buông tay cho ta."
"Hừ." Hai người cùng lúc hừ lạnh, buông tay.
Tứ hoàng tử trừng mắt một cái, sau đó cùng đám người Kính Huệ công chúa tới đình dừng chân.
Hai người đánh nhau tới y phục đầu tóc tán loạn, trên mặt Phương Húc còn để lại dấu roi nhìn tới rợn người.
Kính Huệ nhìn bọn họ: "Hôm nay dù sao là ngày khai trương sơn trang của người ta, các ngươi sao lại không chút để ý mà đánh nhau hả? Nói rõ xem, hôm nay sao các ngươi lại làm vậy? Các ngươi không còn là con nít, vì chuyện gì mà động tay động chân hả?"
Phương Húc tự giác nhận sai, nhưng hắn cảm thấy đây không phải lỗi của mình, vì thế liền nói: "Bẩm công chúa, là Lục hoàng tử tự nhiên động thủ trước, vi thần cũng không biết lý do."
"Ngươi dám quay lại cắn một cái hả? Ta vì sao phải đánh ngươi, ngươi không rõ sao? Vừa rồi bản thân nói cái gì? Ngươi làm trò trước mặt cô cô, làm trò trước mặt tiểu hoàng thúc, hiện tại dám cáo trạng sao?" Lục hoàng tử tức giận, vung tay đánh một quyền qua.
"Tiểu Lục, dừng tay." Kính Huệ công chúa quát lớn, nhíu mày nhìn sắc mặt Lục hoàng tử, không khỏi uy nghiêm trừng mắt nhìn Phương Húc.
Bà hiểu rõ đứa cháu này tính tình rất dễ xúc động, nhưng bà cũng biết hắn không phải đứa trẻ tùy tiện ra tay đánh người, trừ phi Phương Húc chọc giận tới hắn.
"Công chúa minh dám, vi thần nào dám chọc giận Lục hoàng tử." Phương Húc cúi đầu không dám đối diện với Kính Huệ công chúa, hắn đương nhiên không thể thừa nhận bản thân vừa nói Chiêu vương giả đoản mệnh.
"Phương Húc, lời mình nói cũng không dám nói lại sao?" Lục hoàng tử nhìn bộ dáng của hắn, không khỏi châm chọc.
Nhìn mặt mũi bầm dập của Phương Húc, Dung Hoa vẫn duy trì nụ cười đứng cạnh Kính Huệ công chúa, không nói gì.
Tuy không biết hai người vì sao lại đánh nhau, nhưng Phương Húc là kẻ tâm thuật bất chính, cho nên nàng theo bản năng đứng về phía Lục hoàng tử, đáy lòng vô cùng cao hứng.
Lục hoàng tử đánh hay lắm!
"Lục điện hạ thật sự khiến vi thần khó hiểu, rõ ràng chính ngài đột nhiên vung roi trước." Phương Húc nói, "Công chúa minh giám."
"Lục hoàng đệ, đệ rốt cuộc vì sao lại động thủ?" Đại hoàng tử thân là huynh trưởng, lúc này lên tiếng hỏi chuyện.
"Hừ." Lục hoàng tử hừ một tiếng, đưa mắt nhìn Chu Hành.
Chu Hành ngồi một bên, gương mặt không cảm xúc.
Dung Hoa nhìn y, biết y không định lên tiếng, hơn nữa... Cho dù Lục hoàng tử và Phương Húc có hủy luôn Cẩm Tú sơn trang, y cũng sẽ không nói chuyện, xong việc chỉ kêu bọn họ bồi thường giống như Lâu Ngoại Lâu lần trước.
Biết rõ tính cách của Phương Húc và Lục hoàng tử, Tứ hoàng tử chỉ âm thầm quan sát, lúc này đột nhiên cười nói: "Cô cô, Lục hoàng đệ và biểu đệ chắc chắn đang chơi đùa gì đó, từ nhỏ bọn họ đã thích ầm ĩ cãi nhau, lần này tám chín phần cũng giống vậy." Ý của Tứ hoàng tử rõ ràng là chuyện lớn hóa nhỏ, một nhịn chính lành.
Tứ hoàng tử đương nhiên biết là biểu đệ nhà mình trêu chọc Lục hoàng đệ. Có điều, nếu tiếp tục truy cứu người bất lợi chắc chắn là Phương Húc, dù sao Kính Huệ công chúa vẫn là cô cô cũng huynh đệ bọn họ, không phải sao? Cho dù Lục hoàng đệ có chỗ không đúng, cô cô cũng sẽ không làm gì, bênh vực người thân cũng là chuyện thường tình.
Một hoàng đệ có khả năng cùng minh tranh giành ngôi vị Thái tử, một người là biểu đệ có cả cữu gia hậu thuẫn, hơn nữa cho dù biểu đệ đuối lý, hắn đương nhiên vẫn đứng về phía biểu đệ.
Đại hoàng tử và Thất hoàng tử không nói gì, trong mắt bọn họ, kết quả lưỡng bại câu thương mới là tốt nhất. Tới lúc đó, bọn họ có thể ngư ông đắc lợi.
"Hôm nay là ngày sơn trang khai trương, hai ngươi nhận sai đi, đừng phá hỏng ngày lành của người ta." Kính Huệ công chúa cũng không tiếp tục truy cứu nguyên nhân, chỉ cần bọn họ an tĩnh đừng phá phách thì tốt lắm rồi.
"Không được, cô cô có biết tên súc sinh Phương Húc này nói gì không?"
"Lục hoàng tử đừng ngậm máu phun người." Phương Húc căng thẳng, lập tức quay đầu nhìn hắn, lớn tiếng làm như bị oan.
"Im đi, ngươi có dám thành thật nói lại lần nữa không? Phải để ta đánh ngươi mới nói hả?" Lục hoàng tử trào phúng nói.
Phương Húc cơ hồ muốn tiến tới bịt miệng của hắn.
"Tiểu Lục, hôm nay chúng ta tới đây làm khách, cô cô cũng có mặt, đệ đừng náo loạn nữa." Tứ hoàng tử nói.
"Đúng vậy, Tiểu Lục, ngươi bớt tranh cãi đi, nếu muốn đánh thì các ngươi tìm chỗ khác đánh, hôm nay là ngày Cẩm Tú sơn trang khai trương, các ngươi không được hồ nháo!" Kính huệ công chúa nghiêm khắc nói.
Nghe vậy, Phương Húc khẽ nhíu mày.
Kính Huệ công chúa giúp đỡ Cẩm Tú sơn trang như vậy, chẳng lẽ bà ấy có quan hệ với nơi này sao?
Ngẫm lại, Phương Húc có chút tiếc nuối, nếu có liên quan tới Kính Huệ công chúa, vậy sau này tới chơi sợ là không thể mang theo mỹ nhân. Thật đáng tiếc!
"Cô cô, người nghe con nói, tên khốn nạn này, vừa rồi hắn nói..." Lục hoàng tử nhảy dựng lên, nói, "Cô cô, vừa rồi hắn nói tiểu hoàng thúc là quỷ đoản mệnh! Người nói xem có đáng đánh hay không?"
Lời vừa dứt, trong phòng lập tức im bặt.
Tuy hiện tại mọi người đều biết Chiêu Vương không thể sống lâu, nhưng gọi y là quỷ đoản mệnh, lời này ai ai cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, thật không ngờ tên Phương Húc này trong lúc đùa giỡn lại nói ra.
Bọn hạ nhân đứng hầu một bên im lặng như ve sầu mùa đông, không ai dám nói chuyện.
Thất hoàng tử và Đại hoàng tử nhíu mày.
Tứ hoàng tử cắn răng nhìn Phương Húc, cái tên nói chuyện không lựa lời này, Định Quốc Công phủ sớm muộn cũng bị hắn phá! Không chừng bản thân và mẫu hậu cũng chịu liên lụy.
Sắc mặt Kính Huệ công chúa trầm xuống, ngay cả hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt như đao kiếm muốn giết ch.ết Phương Húc tại chỗ.
Dám nói Tiểu Cửu là quỷ đoản mệnh!
Dung Hoa cau mày lạnh lùng nhìn Phương Húc, sau đó lại nhìn Chu Hành. Bị người khác nói vậy, trong lòng y chắc chắn không dễ chịu gì.
Thái độ của Chu Hành lại không thay đổi, cảm nhận được ánh mắt của Dung Hoa, y ngẩng đầu nhìn nàng, lắc đầu, ý nói bản thân không sao.
"Cô cô, người nói xem chất nhi đánh có hay hay không?" Lục hoàng tử không vì sự uy nghiêm của Kính Huệ công chúa mà chịu ảnh hưởng, ngược lại còn hỏi.
Hai chân Phương Húc mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống: "Công chúa minh giám, vi thần tuyệt đối chưa từng nói ra lời này.
"Không có?" Lục hoàng tử tức giận nhìn hắn, "Ngươi còn dám phủ nhận? Chính tai ta nghe thấy, ngươi còn muốn chống chế sao? Đúng là không ra gì!"
"Không có, ta không có." Phương Húc đương nhiên không dám thừa nhận, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, "Điện hạ nghe lầm rồi, khi đó nhiều người có mặt, lại ồn ào như vậy, Lục hoàng tử nhất định là nghe lầm rồi."
Nói xong, Phương Húc lại kêu oan: "Công chúa minh giám, vi thần thật sự không nói như vậy, điện hạ nghe lầm rồi, vi thần thật sự bị oan." Hắn lại nhìn Chu Hành, nói, "Vương gia minh giám, ngài tuyệt đối đừng tin lời của Lục điện hạ, vi thần không có nói như vậy. Sắc mặt Vương gia hồng nhuận, ấn đường tỏa sáng, chắc chắn sẽ phú quý lâu dài, sống lâu trăm tuổi..."
"Phương Húc, đường đường là Chiêu vương gia ngươi có thể tùy ý bàn tán hả?" Toàn thân Kính Huệ công chúa tản ra khí chất lạnh băng, thanh âm cũng lạnh lẽo, "Thật to gan!"
"Cô cô bớt giận." Tứ hoàng tử vội quỳ xuống bên cạnh Phương Húc.
Phương Húc sợ hãi tới ứa ra mồ hôi lạnh: "Công chúa tha mạng, vi thần bị oan, vi thần thật sự không nói như vậy, mong công chúa minh giám." Đột nhiên nhớ lại gì đó, hắn liền tiếp tục, "Là Lục điện hạ nghe nhầm, khi đó vi thần đang nói Nhị cô nương của Kiều gia thật đáng thương."
Thân thể Kiều Nguyệt suy nhược, toàn bộ quyền quý trong kinh thành đều biết, còn có lời đồn nói nàng sống không quá hai mươi tuổi. Như vậy còn không phải là quỷ đoản mệnh sao?
Phương Húc tuy là kẻ ăn chơi trác táng nhưng đầu óc cực kỳ linh hoạt, biết công chúa trước mắt được Hoàng Thượng và cô mẫu Hoàng hậu kính trọng, cho nên hắn liền lấy Kiều Nguyệt ra làm tấm chắn.
"Ngươi còn giảo biện?" Lục hoàng tử cười nhạo một tiếng, "Ta nghe rất rõ ràng."
"Công chúa minh giám, vi thần thật sự chưa từng nói lời nào nghị luận tới Vương gia." Phương Húc ngẩng đầu nhìn Kính Huệ công chúa, "Công chúa, trước đây vi thần có chút ân oán với điện hạ, cho nên điện hạ có thể nhất thời nghe lầm."
"Ngươi còn nói hươu nói vượn? Phương Húc, ta muốn tìm người đòi nợ cũ còn cần lấy cớ hay sao?" Lục hoàng tử cười lạnh, "Vừa rồi ngươi nói cái gì, ta nghe rất rõ: Quỷ đoản mệnh kia cũng biết thân biết phận, nếu Nhị công nương Kiều gia gả qua còn không phải thủ tiết hay sao? Kiều Nhị cô nương mảnh mai như đóa hoa, đương nhiên phải được che chở cẩn thận, sao tới phiên quỷ đoạn mệnh kia chiếm lấy! Lời này chẳng phải ngươi vừa nói sao?"
Phương Húc ứa mồ hôi lạnh: "Không có, rõ ràng là Lục điện hạ tự biên ra, ta chưa từng nói vậy."
"Thành cô cô, gọi những người có mặt khi đó tới đây." Kính Huệ công chúa liếc nhìn Phương Húc, phân phó Thành cô cô. Ai đúng ai sai, tới lúc đó thẩm vấn rồi sẽ biết.
"Công chúa..." Sắc mặt Phương Húc tái nhợt.
"Cô mẫu..."
"Lão Tứ." Kính Huệ công chúa cắt ngang Tứ hoàng tử, lạnh lùng nhìn hắn, "Có người nguyền rủa Cửu hoàng thúc của ngươi, việc này không thể cho qua!"
Tứ hoàng tử đành im lặng, trừng mắt nhìn Phương Húc.
Thành cô cô nhanh chóng mang đám công tử nói chuyện với Phương Húc tới. Bọn họ đều ăn chơi trác táng, tuy bề ngoài xưng huynh gọi đệ với hắn nhưng vừa hỏi chuyện đã trực tiếp khai ra.
Sắc mặt Phương Húc tối sầm nhìn Kính Huệ công chúa: "Công chúa, Vương gia, vi thần đáng ch.ết, vi thần nhất thời nói chuyện không biết lựa lời, công chúa, vương gia, xin tha mạng.
"Hừ, không thấy quan tài thì không đổ lệ mà!" Lục hoàng tử kinh thường nhìn hắn một cái, sau đó tươi cười bước nhanh tới gần Chu Hành, ngồi xuống, "Tiểu hoàng thúc."
"Một đám các ngươi thật to gan! Quỷ đoản mệnh? Hiện tại bổn cung sẽ cho các ngươi thành quỷ đoản mệnh!" Kính Huệ công chúa tức giận quát.
"Công chúa tha mạng, là thế tử nói, bọn thần chưa từng nghị luận Vương gia nửa câu..." Đám ăn chơi sợ tới mức tè ra quần.
"Cô cô." Tứ hoàng tử vội cầu tình, "Biểu đệ bị cữu cữu và cữu mẫu chiều gì, nghĩ gì nói đó, nói chuyện không biết suy nghĩ, nhưng đệ ấy chắc chắn không có ác ý, mong cô cô mở một mắt nhắm một mắt tha cho đệ ấy."
Đại hoàng tử và Thất hoàng tử chỉ lẳng lặng đứng cạnh, không nói gì.
"Dám nói Vương gia đương triều là quỷ đoạn mệnh còn bảo không có ác ý?" Dung Hoa lên tiếng, hỏi lại, "Vậy giết người mới gọi là có ác ý sao?"
Phương Húc này đúng là cần được giáo huấn!
Lục Hoàng tử thấy Dung Hoa bỏ đá xuống giếng như vậy vô cùng cao hứng, liền nhìn nàng chớp mắt khen ngợi.
Dung Hoa cũng cười cười.
"Ngũ công tử, nói chuyện phải cẩn thận." Tứ hoàng tử nhíu mày nhìn Dung Hoa.
Phương Húc ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt lập tức sáng ngời, vị công tử này thật tuấn mỹ, nhẹ nhàng như một tiểu cô nương vậy!
Có điều, hình như hơi quen mặt.
Từng gặp rồi sao? Phương Húc nghĩ nghĩ lại không nhớ ra, hơn nữa hiện tại có mặt công chúa, hắn không dám làm càn, liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử nhìn nàng, lại nhìn Chu Hành, cầu xin: "Cửu hoàng thúc, ngài đại ân đại lượng, tha cho biểu đệ một lần đi."
"Vương gia, là thần đáng ch.ết, là thần đáng ch.ết, Vương gia khai ân, vi thần không cố ý nói vậy, là thần nhất thời lỡ miệng, là thần đáng ch.ết." Phương Húc cũng vội cầu xin.
Chu Hành chỉ lãnh đạm nói một câu: "Nếu đã đáng ch.ết thì tha mạng làm gì?"
Cả người Phương Húc rơi vào tuyệt vọng.
Tứ hoàng tử sửng sốt, vội quay đầu cầu xin Kính Huệ công chúa: "Cô cô, cữu cữu và cữu mẫu con chỉ có Phương Húc là nhi tử, cô cô, cầu người nể mặt mẫu hậu và cữu cữu mà giơ cao đánh khẽ. Hôm nay là ngày Cẩm Tú sơn trang khai trương, xảy ra án mạng thật không may mắn, mong cô cô niệm tình chủ nhân ở đây mà khai ân một lần."
Cô cô có thể đến đây, chắc chắn có quen biết với chủ nhân của Cẩm Tú sơn trang. Trong lòng hận Phương Húc tới ch.ết nhưng hắn không thể không mở miệng cầu tình.
Tứ hoàng tử lại nhìn Chu Hành, tiếp tục: "Hơn nữa, mấy năm gần đây tiểu hoàng thúc ở biên cương giết địch, sát khí bên người quá nặng, hiện tại bệnh tật lại quấn lấy thân... Tha cho bọn họ cũng coi như tích phúc cho tiểu hoàng thúc."
Nghe tới đây, sắc mặt Kính Huệ công chúa rốt cuộc cũng hòa hoãn xuống, nhưng trong lòng vẫn không định tha cho bọn họ.
Thấy vậy, Tứ hoàng tử nói tiếp: "Bọn họ đều là nhi tử của mệnh quan trong triều, nếu chỉ vì một câu vô tâm mà chém hết, e rằng..."
Lúc này, Chu Hành lại lên tiếng: "Thân là mệnh quan trong triều thì càng phải làm gương, thận trọng từ lời nói tới việc làm."
Kính Huệ công chúa quét mắt nhìn mọi người, thấy bọn họ sợ tới run rẩy, liền nói: "Thành cô cô, cho người kéo xuống đánh mỗi người ba mươi đại bản, sau đó đưa về, kêu trưởng bối dạy dỗ cho đàng hoàng!" Tứ hoàng tử đã nói vậy, bà đương nhiên phải vì Chu Hành mà tích chút phúc khí.
Đám người Phương Húc cảm động tới rơi nước mắt: "Tạ công chúa ân điển."
Kính Huệ công chúa đứng dậy, được Dung Hoa dìu rời đi.
Tứ hoàng tử liếc nhìn Phương Húc, sau đó cùng ba vị hoàng tử còn lại cùng Chu Hành đi theo.
Thành cô cô ở lại, tự mình giám sát hành hình, đám người Phương Húc bị đánh tới tróc da bong thịt, dụng hình xong, Thành cô cô lập tức phái người đưa bọn họ về thành.
Ngoại trừ việc này, kế tiếp chẳng có gì phát sinh.
Có điều, khách khứa lập tức nhận ra thái độ bất thường của Kính Huệ công chúa, cũng thầm suy đoán quan hệ giữa bà với chủ nhân của Cẩm Tú sơn trang.
Dung Hoa cùng Kính Huệ công chúa và Chu hành về thành. Kính Huệ công chúa nói bản thân có chút mệt mỏi nên muốn ngồi một mình, trực tiếp để Chu Hành đi cùng xe ngựa với Dung Hoa.
"Hoàng tỷ..." Chu Hành nhìn nàng.
"Ta biết, công chúa cũng là có lòng tốt." Dung Hoa khẽ cười.
"Từ đây tới lúc về thành còn một đoạn thời gian, chúng ta chơi cờ đi." Chu Hành đề nghị.
"Được." Dung Hoa gật đầu, có điều trên xe không có bàn cờ, nàng kêu Túy Đồng qua xe ngựa của công chúa lấy.
Túy Đồng và Lưu Tô vội ra bên ngoài.
Hai người một trắng một đen, thời điểm ván cờ gần kết thúc, Chu Hành đột nhiên nói: "Ngũ cô nương, nàng chờ ta, chờ ta giải hết độc." Tuy nàng nói muốn sống một mình, nhưng Diệp gia sao có thể mặc kệ nàng như vậy! Hơn nữa, chuyện trên đời thay đổi nhanh chóng, cho nên y quyết tâm cho nàng một lời hẹn trước.
Dung Hoa ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ánh mắt của y đã không còn thờ ơ như trước, hiện tại như dòng suối mềm nhẹ chảy qua, cứ nghiêm túc nhìn nàng như vậy.
Dung Hoa thấy rõ bản thân trong mắt của y, bất giác trả lời: "Được."
Chu Hành khẽ cười: "Tới lượt nàng."
Nàng thế mà bị y mê hoặc! Gương mặt Dung Hoa ửng đỏ, nhanh chóng hoàn hồn, vội nói: "Vương gia, ta..."
"Tới lượt nàng." Chu Hành cúi đầu nhìn ván cờ, nhẹ giọng nhắc nhở lần nữa.
"Ngài cố ý!" Dung Hoa trừng mắt.
"Có thể khiến Ngũ cô nương thất thần chính là vinh hạnh của ta." Chu Hành duỗi tay cầm lấy quân cờ nằm trong tay nàng, hạ xuống.
Quân cờ màu đen, ngón tay trắng nõn, cảnh trí đặc biệt mỹ lệ.
Dung Hoa mím môi, cong miệng nói: "Vậy thì chờ ngài khỏe lại, bằng không ta thật sự không quản nhiều chuyện của Lâu Ngoại Lâu, Nhất Phẩm Cư và Cẩm Tú sơn trang như vậy."
Với một câu giấu đầu lòi đuôi của nàng, Chu Hành không nói gì thêm, chỉ chuyên tâm tiếp tục chơi cờ.
.........................
Mà đám người Phương Húc sau khi trở về đầu bị người nhà trách phạt. Đặc biệt là Phương Húc, Định Quốc Công trực tiếp lấy gia pháp ra, đánh hắn tới ngất xỉu.
Thấy nhi tử bị đánh tới chỉ còn nửa cái mạng, Phương phu nhân vào cung khóc lóc kể lể với Phương Hoàng hậu, bề ngoài chỉ nói hắn vì uống rượu nói sảng, là Lục hoàng tử không chịu buông tha.
Phương hoàng hậu yêu thương đứa cháu trai này, đương nhiên sẽ nức nở với Chính Đức đế một phen.
Chính Đức đế biết chuyện liền răn dạy Lục hoàng tử, nói hắn thân là hoàng tử đứng trước mọi người vung tay đánh nhau, mất hết phong thái.
"Phụ hoàng, tiểu hoàng thúc bị tên hỗn đản kia nói là quỷ đoản mệnh, con cần gì phải giữ phong thái chứ?" Lục hoàng tử lập tức phản bác.
"Hỗn đản cái gì? Đó là biểu đệ của ngươi!" Chính Đức đế không vui nói.
"Con không có biểu đệ ác độc như vậy!"
Sắc mặt Chính Đức đế xanh mét, cầm nghiên mực trên thư án ném xuống: "Hỗn trướng!"
"Phụ hoàng bớt giận." Lục hoàng tử vừa nói vừa né, "Nhi thần không thể chịu được lời người ngoài nói xấu hoàng thúc.
Chính Đức đế nén giận, phạt hắn một năm bổng lộc, kêu hắn cút ra ngoài.
Một năm bổng lộc Lục hoàng tử đương nhiên không thèm để ý, nhưng sau khi biết, Lý Thục phi lại nghiêm khắc dạy dỗ hắn một phen, trong lòng hận không thể bóp ch.ết tiểu tử thúi này! Xem ra lần này bọn họ thật sự trở mặt với Hoàng hậu rồi!
Nhìn sắc mặt nhi tử, Lý Thục phi chỉ thấy bất lực, chỉ hi vọng con dâu có thể quản thúc hắn, bằng không cuộc sống sau này càng thêm thấp thỏm như đi trên băng mỏng.
......................
Cẩm Tú sơn trang trong kinh thành quả thật đã gây dựng được danh tiếng.
Lúc này, Hà Vũ mệt mỏi trở về.
Sau nguyên tiêu, hắn dẫn theo nhân lực tới Đông Lăng, đi mấy tháng mới trở về, mang theo không ít hàng hóa.
Hà Vũ giao hàng cho Dung Hoa xem, còn cẩn thận bẩm báo sự tình trên đường, sau đó mới nói: "Lần sau sẽ không mất nhiều thời gian vậy nữa."
"Ừ." Muốn khai thông liên lạc, tìm hiểu giá thị trường đương nhiên phải tốn thời gian, Dung Hoa gật đầu, "Thúc nghỉ ngơi mấy ngày đi."
Hà Vũ nhận lệnh, nói sắp xếp thêm mấy ngày liền xuất phát đi về hướng Tây Bắc.
Dung Hoa dặn dò: "Mang nhiều bạc một chút, Tây Lương không an toàn như Đông Lăng, thúc cẩn thận một chút, tính mạng mới là quan trọng nhất.
......................
Thoáng chốc đã tới tháng năm, mồng một là ngày mệnh phụ phu nhân bên ngoài vào cung thỉnh an.
Kiều lão phu nhân ăn diện lộng lẫy cùng Nhan thị tiến cung.
Nhan thị không khỏi kinh ngạc, bởi vì đã lâu rồi Kiều lão phu nhân đã không theo ngày vào cung thỉnh an.
Hôm nay là vì sao vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, Nhan thị liền nhớ tới huynh muội Kiều Vũ Đình và Kiều Nguyệt, chỉ là không rõ chuyện gì bên trong.
Chẳng lẽ là vì hôn sự?
Hôn sự của Kiều Vũ Đình và Kiều Nguyệt?
Hôn sự của Kiều Nguyệt, Nhan thị vốn không để vào mắt. Một con ma ốm có thể gây ra chuyện gì? Trừ những kẻ muốn nịnh bợ Tây Ninh Hầu, còn ai dám cưới cái bình nấu thuốc kia về?
Nhưng hôn sự của Kiều Vũ Đình... Quả thật cần phải lo lắng.
Chẳng lẽ là vì hôn sự của Kiều Vũ Đình sao? Kiều lão phu nhân muốn Hoàng nương nương ân điển ban hôn cho Kiều Vũ Đình sao?
Nhưng đó là cô nương nhà ai?
Chuyện này hầu gia chắc chắn không biết, nếu ông ấy biết, vậy khẳng định sẽ nói với bà.
Cả đoạn đường Nhan thị đều rơi vào trầm tư.
Vào cung, Kiều lão phu nhân liền cao hứng nói chuyện với Hoàng hậu, còn cố ý ra hiệu để Hoàng hậu giữ mình ở lại.
Khách sáo qua lại một hồi, Kiều lão phu nhân liền nhìn cung nữ và nội thị trong điện.
Phương Hoàng hậu nháy mắt với cung nữ thân cận, cung nữ kia lập tức dẫn người lui xuống, chỉ để ma ma tâm phúc ở lại hầu hạ.
"Lão phu nhân có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng ngại." Phương Hoàng hậu nói.
"Cũng không có gì, chẳng qua là vì cháu gái đáng thương của ta." Kiều lão phu nhân thở dài.
"Bổn cung quả thật rất thích Nhị cô nương." Phương Hoàng hậu cười nói.
"Tạ nương nương hậu ái." Kiều lão phu nhân mỉm cười cảm tạ, "Nguyệt Nhi có thể được nương nương yêu thích là phúc phận của nàng."
"Cô nương thông minh như vậy, ai mà không thích?" Phương Hoàng hậu dịu dàng hỏi thăm, "Nghe nói sau khi trở về liền bị bệnh, hiện tại đã khá hơn chưa?"
"Nương nương hậu ái, đã tốt hơn nhiều." Kiều lão phu nhân cảm kích trả lời, "Đứa nhỏ này đúng là mệnh khổ, từ nhỏ thân mẫu đã mất, thân thể lại mảnh mai, trước có nương nương và bệ hạ hậu ái, lại không ngờ... Vương gia..."
"Thật đáng tiếc." Không thể tác hợp Kiều Nguyệt và Chu Hành, Phương Hoàng hậu cũng vô cùng thất vọng.
"Vì thế thần phụ cố ý lên chùa xin giúp Nguyệt Nhi một quẻ, lại nhìn bát tự của nó. Cho nên hôm nay thần phụ tiến cung là muốn cầu nương nương một ân điển." Kiều lão phu nhân đứng dậy bái tạ.
"Lão phu nhân ngồi xuống nói chuyện đi." Phương Hoàng hậu vội kêu ma ma tâm phúc tiến lên đỡ bà, nói, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Cao tăng nói Nguyệt Nhi hồng loan tinh động, đối phương cũng gặp đại nạn, nếu hai người có thể thành thân chắc chắn chuyển nguy thành an, bệnh tật mấy năm nay của Nguyệt Nhi có thể khỏi hẳn." Kiều lão phu nhân cẩn thận giải thích, "Thần phụ đã hỏi cao tăng đối phương là ai, cao tăng chỉ nói thân phận người đó vô cùng tôn quý, sinh ra ở kinh thành, tuổi nhỏ đã rời kinh đi lên Tây Bắc, gần đây mới trở về."
Đây rõ ràng là Chiêu vương gia Chu Hành.
Phương Hoàng hậu lập tức động tâm, hỏi: "Thật sao?"
"Hoàn toàn chính xác, thần phụ không dám lừa gạt nương nương." Kiều lão phu nhân gật đầu, ánh mắt khẩn cầu nhìn Phương Hoàng hậu, "Nương nương, thần phụ cũng sắp gần đất xa trời, điều không thể bỏ xuống được chính là huynh muội bọn nó, tôn tử thật ra không cần thần phụ để tâm, tính tình nó trầm ổn, hành sự trước nay vô cùng kiên định, nhưng đứa cháu gái này thần phụ thật không an tâm."
Phương Hoàng hậu trầm mặc nửa ngày, mới hỏi: "Sinh thần bát tự của Nhị cô nương..."
Kiều lão phu nhân hiểu ý, lập tức nói ra sinh thần bát tự của Kiều Nguyệt.
Phương Hoàng hậu nháy mắt cho ma ma, ma ma kia lập tức đi qua một bên đặt bút viết.
"Tạ nương nương hậu ái." Kiều lão phu nhân đứng dậy hành lễ, bà biết chuyện của cháu gái và Chu Hành Hoàng hậu đã đồng ý.
"Lão phu nhân mau bình thân." Phương Hoàng hậu hòa ái nói, "Việc này bổn cung phải nói lại với Hoàng Thượng, lão phu nhân tạm thời trở về chờ tin đi."
"Vâng, tạ nương nương ân điển."
Nói chuyện thêm một lúc, Kiều lão phu nhân mới cáo từ.
"Mẫu thân." Nhan thị chờ bên thiên điện, biết Kiều lão phu nhân ra ngoài lập tức tới tiếp đón.
"Về thôi." Kiều lão phu nhân xua tay.
Nhan thị thấy sắc mặt sung sướng của bà ta, trong lòng lập tức cảnh giác. Có điều chuyện trong cung Hoàng hậu bà không thể đi hỏi thăm, đành trở về nhờ Tây Ninh Hầu nghĩ cách.
.....................
Đợi Hoàng Thượng hạ triều, Phương Hoàng hậu liền qua Ngự thư phòng nói chuyện xung hỉ của hai người Kiều Nguyệt và Chu Hành: "Nhị cô nương này quả thật không tồi, ban đầu bệ hạ và thần thiếp cũng rất vừa ý nàng ấy... Nếu xung hỉ, bọn họ có thể khỏe hơn, đây không phải chuyện tốt nhất sao? Thần thiếp có đem bát tự của nàng ấy tới."
"Nếu lão phu nhân đã đi xem quẻ, vậy chắc chắn là tốt. Thành thân là đại sự, cũng không thể qua loa, người đâu, đem bát tự của Kiều Nhị cô nương và Vương gia tới Khâm Thiên Giám đi." Chính Đức đế gật đầu, sau đó thuận tay cầm bút lông sai viết bát tự của Chu Hành xuống.
Nội thị lập tức tiến lên cầm bát tự của Kiều Nguyệt trong tay của Hoàng hậu và Chu Hành trong tay Chính Đức đế.
"Truyền khẩu dụ của trẫm, chuyện liên quan tới sinh tử của Vương gia không được có chút qua loa!"
Không quá hai ngày, Khâm Thiên Giám đưa kết quả tới: Trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.
Lúc này, Chính Đức đế đang ở chỗ Hoàng hậu, vừa nghe được tin liền tươi cười ha hả: "Tốt, tốt."
"Đúng là làm việc tốt thường gian nan, xem ra trời cao đã sớm chú định Cửu hoàng đệ và Nhị cô nương là người một nhà, có chạy cũng không được." Phương hoàng hậu cũng cao hứng nói.
Chính Đức đế lập tức sai người chuẩn bị văn phòng tứ bảo, hạ chỉ tứ hôn.
Đồ còn chưa mang lên, cung nữ đã vào báo nói Tề Quý phi tới.
Đám người Tề Quý phi và Lý Thục phi cùng nhi nữ tiến vào hành lễ, sau khi ngồi xuống, Tề Quý phi mới cười hỏi: "Hoàng Thượng và nương nương có gì cao hứng thế? Thần thiếp từ xa đã nghe thấy tiếng nói cười.
Phương Hoàng hậu mỉm cười: "Là chuyện tốt! Cửu hoàng đệ bệnh nặng, chúng thái y bó tay không có cách, bệ hạ và bổn cung ngày đêm bất an. Mấy ngày trước nghe tới chuyện xung hỉ, bệ hạ lập tức mang bát tự của y và Nhị cô nương Kiều gia qua Khâm Thiên Giám, không ngờ kết quả vừa đưa tới là duyên trời tác hợp, hỉ sự này có thể giúp bọn họ khỏi bệnh."
"Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng nương nương." Đám phi tử vội chúc mừng.
"Xung hỉ?" Lục hoàng tử lên tiếng hỏi, "Phụ hoàng, mẫu hậu, ban con ma ốm kia xung hỉ cho Cửu hoàng thúc sao? Đám lão già bên Khâm Thiên Giám toàn là cơm trắng à? Sao có thể nói dối trắng trợn vậy chứ?"
Phương Hoàng hậu nhìn Lục hoàng tử bên cạnh Lý Thục phi, nhíu mày.
Tiểu tử thúi này!
Lần trước vừa hại cháu trai nhà bị hắn hại tới lúc này còn nằm trên giường, còn chuyện của Chu Hành và Kiều Nguyệt, lần tuyển tú đó dám hồ ngôn loạn ngữ, hiện tại hắn còn muốn phá phách sao?
"Tiểu Lục!" Chính Đức đế không vui nhìn Lục hoàng tử.
"Tiểu Lục!" Lý Thục phi duỗi tay kéo Lục Hoàng tử lại, sau đó nhìn Hoàng Thượng và Phương Hoàng hậu, nói, "Bệ hạ, nương nương thứ lỗi, đứa nhỏ này cũng vì quan tâm Cửu hoàng thúc của nó nên mới nhất thời hồ ngôn loạn ngữ."
Lý Thục phi hận không thể bóp ch.ết tiểu tử này! Lần trước đã cảnh cáo, vậy mà hắn vẫn làm theo ý mình.
"Tiểu Lục cũng vì quan tâm Vương gia thôi." Phương Hoàng hậu hòa ái cười nói với Lý Thục phi, sau đó dùng ánh mắt âm lãnh trực tiếp nhìn Lục hoàng tử, "Tiểu Lục, Vương gia là trưởng bối của ngươi, ngươi quan tâm hiếu kính là tốt, nhưng... Ngươi cũng không phải hài tử nữa, nhưng nhiều lần khoa tay múa chân trước hôn sự của trưởng bối, một khi truyền tới tai quần thần và bá tánh, bọn họ không phải sẽ chê cười hoàng gia chúng ta không có quy củ sao?
"Nhưng..."
"Câm miệng!" Chính Đức đế quát.
Lục hoàng tử đưa mắt nhìn đám phi tần ôn nhu nhàn thục ngồi trong viện, còn Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử coi chuyện này không liên quan tới mình, vẻ mặt nôn nóng nhìn mẫu phi, nhấp môi.
"Phụ hoàng bớt giận." Bát công chúa Thanh Hà lên tiếng cầu tình, nói xong liền quay đầu nhìn Lục hoàng tử, mỉm cười ngọt ngào, "Lục hoàng tử, các vị đại nhân Khâm Thiên Giám đều đã nói Nhị cô nương và hoàng thúc là do duyên trời tác hợp, chúc ta thân làm vãn bối nên mừng cho ngài ấy, vì ngài ấy mà cao hứng."
"Ta khinh! Có điên mới tin đây là duyên trời tác hợp!" Lục hoàng tử tức giận, "Ta đi tìm hoàng thúc."
Phụ hoàng mẫu hậu nhất quyết theo ý của mình, những người còn lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, hắn thân là vãn bối, trước mắt thế đơn lực mỏng, nhưng tiểu hoàng thúc chắc chắn sẽ có cách!