Chương 93: Gặp chiêu phá chiêu
Editor: Trà sữa trà xanh
Cố Uyển Uyển không chút nào muốn ở chỗ này lấy như vậy mất mặt tư thế thảo luận vấn đề này.
Đưa lưng về phía người đàn ông, lạnh lùng nói d;d;lqd ra một câu, "Buông ra!" Nói giỡn đi, cô là cô gái tùy tiện bị đàn ông đùa giỡn trước mặt mọi người sao?
Bị cô không đếm xỉa, sắc mặt Cố Thành trầm xuống vài phần, lại cố ý dùng sức, dán chặt thân thể cô vào trong ngực của anh.
Cố Uyển Uyển nhíu mày, người đàn ông này...
Một giây sau, không muốn tiếp tục lại cùng Cố Thành dây dưa, nâng giày cao gót lên, dùng sức giẫm nát bàn chân người đàn ông kia.
Từ trước đến nay giày cao gót vốn là vũ khí sắc bén, một chiêu này của Cố Uyển Uyển lại không khiến cô không biến sắc, xét về độ mạnh yếu, đó chính là ngoan độc.
Như cô đoán, người đàn ông ở sau đau đớn kêu lên một tiếng, thân hình cao lớn khẽ lay động, bàn tay lại chụp ở cổ tay cùng eo thon của cô, cũng thuận thế buông ra.
Cố Uyển Uyển lập tức nhảy ra khỏi lồng ngực người đàn ông.
Đắc ý nhướn mày ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy người kia bởi vì đau nhức mà khuôn mặt vặn vẹo ẩn nhẫn, trên gương mặt ửng đỏ, vui vẻ tung bay.
Có chút khinh thường cười nhạo một tiếng, thu hồi ánh mắt, nện giày cao gót nghênh ngang rời đi.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất chặn, hắn dám làm con thiêu thân, dĩ nhiên cô sẽ có biện pháp gặp chiêu phá chiêu.
―――
"Thiếu gia, sao ngài lại đi trêu chọc người phụ nữ thô lỗ như vậy?" Bên trong xe, lái xe trẻ tuổi nhíu mày quan sát từ trong kính chiếu hậu người đàn ông sắc mặt ẩn nhẫn đang nhắm mắt dựa vào ghế sau.
Đến bây giờ hắn còn nhớ rõ, mới vừa rồi, trước mắt bao nhiêu người đỡ thiếu gia nhà mình từ tiệm thuốc đi ra, còn có, bên trong xe, thiếu gia cỡi giày lộ ra bàn chân sưng đỏ.
Cố Thành không có mở mắt ra, chỉ là không vui nhíu mày, "Câm miệng, chạy theo cô ta!"
Người phụ nữ này, chuyện hôm nay, anh sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy đâu!
Xe chậm rãi chạy theo ở trong màn đêm, một đen một trắng, một trước một sau.
Trăng trong như nước, cũng không biết đã qua bao lâu.
Sau khi chậm rãi quẹo vào cua, BMW mini màu trắng phía trước ngừng lại.
Lái xe quay đầu lại nhìn Cố Thành, "Thiếu gia, cô ta dừng lại.”
Cố Thành ngước mắt liếc nhìn phía truớc, một đôi mắt so với bóng đêm ngoài cửa xe còn muốn đen nhánh hơn, không rõ ý tứ phun ra một câu, "Ừ." Thấp giống như là hừ từ trong lỗ mũi ra.
"Vậy chúng ta?" Lái xe có chút dự không hiểu ý của Cố Thành, chưa từng thấy thiếu gia quan tâm cô gái nào như vậy.
"Chạy qua." Ánh mắt của Cố Thành thủy chung rơi vào chiếc xe mini màu trắng phía trước, chỉ thấy cửa xe kia từ từ mở ra, Cố Uyển Uyển xuống xe, dưới ánh trăng, dáng người thướt tha, đảo mắt, liền mang theo túi xách đi vào cửa hàng ven đường.
Màu đen Hummer đỗ vào chỗ trống bên cạnh xe BMW mini màu trắng, Cố Thành nhẹ nhanh xuống xe, lái xe kinh hô một tiếng, "Thiếu gia, bàn chân của ngài..."
Cố Thành cũng không quay đầu lại, bước đi nhanh như gió, không thấy điểm nào giống chân bị thương, đi ngang qua chỗ tài xế ngồi, nhàn nhạt ném xuống một câu, "Tôi không sao, ở chỗ này chờ."
Dầu gì anh cũng là một người đàn ông, một ít vết thương nhỏ này tính là cái gì.
―――
Đêm, mười giờ rưỡi.
Trong hiệu thuốc, người cũng không nhiều, người mua thuốc nhanh tay lấy thuốc. Cố Uyển Uyển chỉ đợi năm phút, liền không còn ai.
Cô chậm rãi tiến lên, hơi có chút ngượng ngùng đánh giá dược phẩm trong quầy, gãi gãi mi tâm, "Có cái kia hay không, cái kia..."
Ba chữ thuốc tránh thai kia, rõ ràng đã xoay quanh đầu lưỡi cô vô số lần, giờ phút nguy cấp này, lại phun không ra.
Dì bán thuốc có kinh nghiệm hành nghề phong phú, nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của Cố Uyển Uyển, hơi ngẩn ra, liền đoán được nhu cầu của cô.
Trên mặt lộ ra một nụ cười, cúi người, nhanh chóng d"d"[lql từ trong quầy hàng lấy ra một hộp thuốc, trực tiếp bày ra trước mắt Cố Uyển Uyển.
Cố Uyển Uyển rủ con mắt xuống nhìn, liền u mê.