Chương 101-1: Mang theo tên nhóc kia gả cho tôi (1)
Ngoài cửa là một người phụ nữ tài trí mà hào phóng, một thân trang phục nghề nghiệp màu đen khoan khoái bao lấy thân thể linh lung uyển chuyển của cô, mà ánh mắt của cô không chút rung động nào nhìn qua Tần Ngu, mỉm cười lễ phép mở miệng, "Tần tiểu thư, ngài khỏe."
Nhiệt độ ngoài cửa luôn thấp rất nhiều so với trong phòng, không khí ẩm ước nhanh chóng đánh tới, theo khe hở quần áo, lợi dụng chui vào, phủ lên làn da Tần Ngu, thân thể của cô không nhịn được khẽ co rúm lại, nhìn người phụ nữ phong phanh trước mắt, sắc mặt, có một chút chần chờ.
Hứa Văn là người của Tống Mạc, ở trong lòng cô, là bài xích, nhưng thời tiết lạnh bên ngoài như vậy, theo thói quen thường tình của con người, cô nên cho cô ta vào.
Một lát sau, nghiêng người, khẽ mỉm cười, " Trợ lý Hứa, vào đi."
Ai ngờ, là cô tự mình đa tình.
Hứa Văn vẫn mỉm cười như cũ nhìn cô, nhẹ nhàng khoát tay áo, sống lưng thẳng tắp, phảng phất như thời tiết rét lạnh này không ảnh hưởng chút nào đến phong thái của cô vậy, nhanh chóng bấm điện thoại trong tay, "Tống tổng, Tần tiểu thư mời tôi vào, ngài có thể đến."
Tần Ngu hơi ngẩn ra, mới phát hiện, dưới ngọn đèn vàng lu mờ cách nhà cô gần mười mét, một Bentley đen bóng không tiếng động đậu ở chỗ đó, mà sau khi Hứa Văn cúp điện thoại, cửa xe từ từ mở ra, một thân hình cao ngất, nghiêng người ra, áo sơ mi trắng quần tây đen, bên ngoài còn phủ một áo khoác ngoài màu đen, cơ hồ cùng bóng đêm hòa làm một thể, mà dưới ánh đèn, mặt của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng kiêu căng.
Nhịp đập của tim, không hiểu sao gia tốc.
Sau đó, cô trông thấy người đàn ông giẫm đạp ánh trăng mà đến, thân hình cao gầy, hai cái chân thon dài thẳng tắp, từng bước từng bước, đến gần cô, cô nghênh tiếp tầm mắt của anh, mới phát giác ra, trong cặp mắt thon dài đen nhánh kia, vui vẻ như có như không.
Theo bản năng trợn to hai mắt, trong lòng khẽ rùng mình, trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh ba ngày trước, đường Vân Sơn, trong biệt thự của anh, trong nháy mắt cô chạy mất dép, anh lẳng lặng nhìn cô, trầm thấp mà không tập trung nói, ba ngày sau, anh ta sẽ đến nhà cô.
Cho nên bây giờ, anh là tới đòi nợ?
Nhưng mà cô đã nói nói không cho phép anh đến tìm sao?
Tay nắm thành quyền, trong ánh mắt xinh đẹp đột nhiên hình thành một ngọn lửa vô danh, người đàn ông nói không giữ lời này!
Người đàn ông kia lại giống như không phát hiện lửa giận của cô, tiếp tục bước đến, bước chân chững chạc, mà trong ánh mắt anh nhìn cô, nói rõ ràng, ồ, người phụ nữ kia, trả tiền đi.
Cô biết đi đâu tìm 13800 tệ trả cho anh, bán cô cùng Tần Lãng đi? Hay là mượn tiền Hứa Giang Nam?
Không không không, làm vậy cũng không được.
Đóng cửa?
Theo bản năng, liền muốn cho Tống Mạc ở ngoài cửa, nhưng mà, tay mới vừa đụng vào cánh cửa, cô mới ý thức tới một cái vấn đề.
Hứa Văn còn đứng ở chỗ này, cười nhẹ nhàng nhìn cô.
Tần Ngu cắn cắn môi dưới, nhìn về phía Hứa Văn, ngượng ngùng cười cười, "Cái kia, trợ lý Hứa, trước tiên cô có thể nhường lối hay không?"
Hứa Văn đứng thẳng tắp, nghênh tiếp ánh mắt đen láy của Tần Ngu, nhàn nhạt nói, "Xin lỗi, Tần tiểu thư, tôi không thể đi."
Phía sau của cô, Tống Mạc đã đến gần, nhìn cô, ý cười càng dày hơn.
Tần Ngu sững sờ, nhìn Hứa Văn, lại nhìn Tống Mạc, trong lòng vừa động, nha, Hứa Văn cùng người đàn ông này là đồng bọn nha!
Không trách được cô, lúc trước người gõ cửa là Hứa Văn không phải Tống Mạc, cái người đàn ông âm hiểm này, anh đã biết cô sẽ không chút lưu tình cho anh ở ngoài cửa, cho nên lưu lại một người ở cửa.
Mẹ kiếp, diệt thương nhân!
Tần Ngu gắt gao nhìn chằm chằm Tống Mạc, đáy lòng không nhịn được mà nói tục.
Mà người đàn ông kia, thần thái tự nhiên giẫm lên bậc thang, ghé mắt, nhìn trợ lý ưu tú của mình, lạnh nhạt lên tiếng, "Cô về trước đi."
"Vâng, tổng giám đốc." Hứa Văn khẽ vuốt cằm, xoay người rời đi.
Tống Mạc theo sát người cô, vượt vào trong nhà.
Đại cục đã định, Tần Ngu vô lực nhìn vào, trơ mắt nhìn người đàn ông thân hình cao lớn kia công khai đi vào trước mắt mình, sau đó cởi áo khoác ngoài xuống, thản nhiên tự đắc ngồi xuống trên ghế sofa.
Cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người đàn ông mặt mày tuấn lãng đang dựa trên ghế sofa mấy giây, Tần Ngu mãnh liệt đóng sầm cửa, đi vào nhà.
Tức giận đi đến trước sô pha, thần sắc không kiên nhẫn nhìn về phía người đàn ông kia, "Không phải đã nói không cho phép tới nhà của tôi sao? Tống đại tổng giám đốc ngài cưỡng chế như vậy sao?"
Một cánh tay dài của anh tùy ý đặt trên chỗ dựa của ghế sofa, tay kia, khẽ gõ gõ trên bắp đùi, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu căng bởi vì nụ cười thản nhiên, lại lộ ra một cảm giác lười biếng, đôi mắt thâm thúy mà trong vắt nhẹ nhàng liếc Tần Ngu bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ lên, không đếm xỉa tới mở miệng nói, "Tôi chưa từng đáp ứng lời nói của cô, hình như ngày đó chỉ có một mình cô lầm bầm lầu bầu, trí nhớ của Tần tiểu thư thật đúng là kém cỏi."
"Anh!" Tần Ngu cơ hồ bị một lời nói hời hợt của anh mà hộc máu.
Nhưng mà người nam đã thu hồi ánh mắt, thuận tay cầm lấy một tách trà tinh xảo trên bàn, vuốt ve tách trà, nhàn nhạt ném ra một câu, "Nước trà, cám ơn."
Tần Ngu liền giật mình, mới ý thức được câu nói của người đàn ông kia.
Nhưng, tại sao cô phải châm trà cho người khách không mời mà đến!
Trừng Tống Mạc một cái, cái mông vững vàng ngồi xuống ghế sa lon, hai tay vòng ngực, khiêu khích nhìn Tống Mạc, dứt khoát từ chối, "Không có!"
Tựa hồ người đàn ông đã biết trước phản ứng của cô, không có kinh ngạc, ngược lại không hề dấu hiệu giật giật khóe miệng, người phụ nữ này, khiêu khích anh sao, cô có biết hay không, người khiêu khích anh, kết cục đều hết sức thảm.
Khuôn mặt kiêu căng quay đầu, lẳng lặng nhìn về phía người phụ nữ cách anh không xa, "Xem thái độ của cô, tôi cảm d.d,l[[q"""d thấy, 13800 kia, có lẽ, nên thu thêm tiền lãi rồi."
Bắp chân Tần Ngu đung đưa tới lui giữa không trung chợt dừng lại, trong lòng khẽ run lên, nhìn về phía người đàn ông, trong con ngươi của anh đen như mực, giống như một đầm nước yên tĩnh, sâu không thấy đáy, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, không nói một chữ một câu, cũng làm cho cô cảm thấy một lực uy hϊế͙p͙ cường đại.
Năng lực của anh ra sao, cô biết rõ.
Cho nên bây giờ, cô cần phải bo bo giữ mình, nịnh nọt anh sao?
Hiển nhiên, chỉ có như thế, mới có thể làm cho cái người lòng dạ hẹp hòi này tha cho cô một con đường sống.
Thu hồi ánh mắt, khẽ ngưng thần, nhìn lại người đàn ông kia, trên mặt đã là nhàn nhạt vui vẻ, "Tống tổng, ngài chờ chút, nước trà lập tức tới."
Cầm lấy trà cụ trên bàn, như một làn khói, chui vào phòng bếp.
Mà khi người đàn ông nhìn bóng lưng nho nhỏ của cô, đáy mắt đen nhánh, sáng ngời.
Không lâu sau, Tần Ngu liền bưng nước trà đã pha đi tới, khẽ cúi người, vững vàng thả trà cụ lại khay trà, đưa tay ra, vì anh rót một tách trà.
Mà khi cô đang rót trà, tầm mắt của người nam, rơi vào đỉnh đầu của cô, chuyên tâm, nghiêm túc, Tần Ngu chỉ cảm thấy trong lòng tựa như nước trà này, lắc lư lắc lư.
Cuối cùng, rót trà xong, trở về ngồi vào tổ của mình trên ghế sô pha, Tần Ngu mới khẽ thở ra một hơi.
Nước trà đã qua xử lý, không nóng lắm, người đàn ông cúi người bưng lên, mặt mày rũ xuống, khẽ nhấp một cái, hơi nước lượn lờ bay lên, mặt mày anh đều trở nên ướt nhẹp, thiếu vài phần xa cách.
Ánh mắt đen nhánh của Tần Ngu nhìn chằm chằm anh, mang theo ý tứ hàm xúc đáng yêu, sợ người đàn ông này không hài lòng nước trà cô nấu, hết sức làm khó dễ.
Bất quá, ngoài cô dự liệu, không có gì cả.
Chốc lát sau, người đàn ông đặt tách trà xuống, ánh mắt không lạnh không nhạt nhìn về phía cô, "Tốt lắm, chúng ta nói chính sự."
Tần Ngu lập tức hứng thú, ngồi thẳng tắp, cặp mắt nhìn chằm chằm kia rơi trên mặt người đàn ông, phi thường đen bóng.
Mà ở dưới ánh nhìn chăm chú của cô, người đàn ông lại xuất ra một xấp văn kiện từ bên trong túi công văn.
Tần Ngu nhíu mày, chỉ là 13800 tệ, người đàn ông này còn muốn cô ký thỏa thuận sao?
Tống Mạc nhàn nhạt liếc nhìn cô, đẩy văn kiện tới trước mặt cô, ngồi thẳng lên.
Tần Ngu cầm lấy văn kiện, trên mặt thình lình viết vài chữ in đậm to "Thỏa thuận trước hôn nhân".
Không phải là thỏa thuận trả tiền, mà là thỏa thuận trước hôn nhân.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khác thường, mặt không đổi ngước mắt nhìn người đàn ông, lại phát hiện, anh đang ngồi ở chỗ kia nhàn nhã thưởng thức trà, hai chân bắt chéo, ngón tay thon dài khẽ gõ ở trên tách trà, thần sắc lạnh nhạt, dáng người cao lớn rắn rỏi, giống như một pho tượng điêu khắc xinh đẹp.
Cảm giác khác thường càng mãnh liệt hơn.
Thu hồi ánh mắt, nghi vấn nhìn xấp giấy, tiếp tục nhìn xuống, khi thấy bên A của thỏa thuận là mình, mà đối phương, là Tống Mạc, trong lòng Tần Ngu, sóng lớn mãnh liệt.
Đây là ý gì? Bởi vì 13800 tệ, người đàn ông này muốn cô bán mình?
Nghĩ tới đây, ném thỏa thuận trong tay lên bàn trà, ngẩng đầu ưỡn ngực, sắc mặt nghiêm nghị nhìn về phía người đàn ông, "Anh đừng mơ tưởng, tôi sẽ không bán thân !"
Thần sắc nhàn nhạt của anh liếc nhìn cô một cái, xoay người dò xét cặp công văn trong tay, lúc ngoái đầu nhìn lại, ngón tay thon dài của anh, đã kẹp một tờ giấy mỏng.
Khẽ nghiêng người, đặt tờ giấy kia trước mặt Tần Ngu, đè lên trên thỏa thuận trước hôn nhân, lúc sau, sắc mặt kiêu căng nhìn về phía Tần Ngu.
Mặt mũi Tần Ngu tràn đầy ý tứ thà ch.ết chứ không chịu khuất phục, vẻ mặt một lòng trung trinh, nhìn đôi mắt đen bóng của Tống Mạc, viết rõ ràng, y quan cầm thú, đừng mơ tưởng nhúng chàm bản cung, bản cung sẽ không để cho ngươi thực hiện được ý đồ của mình.
Tống Mạc nhướn mày, không để ý tới bộ dáng khoa trương của Tần Ngu, lạnh nhạt mở miệng nói lưu loát, "Tần Ngu, một trăm triệu, mang theo vật nhỏ kia gả cho tôi, tôi cho cô làm Tống phu nhân."
Một, một trăm triệu.
Mặt mũi Tần Ngu tràn đầy hoảng sợ nhìn về phía tờ giấy mỏng kia ở trên bàn trà, người đàn ông này điên rồi sao, kia thật sự là một trăm triệu?
"Một trăm triệu với tôi không là cái gì." Người đàn ông làm như đã biết được ý tưởng của cô, hớp một ngụm trà, bình thản ung dung ném ra một câu nói.
Tần Ngu không có nói tiếp, cô hoàn toàn đắm chìm trong tình cảnh này, hình như là đang cầu hôn.
Cầu hôn
Hai chữ này tưng bừng chui vào đầu cô, trong lòng Tần Ngu lại cả kinh, cặp mắt đen nhánh thẳng tắp rơi vào trên khuôn mặt thản nhiên của người đàn ông.
Cùng anh kết hôn?
Khuôn mặt, lặng lẽ nóng lên.
Người đàn ông thấy bộ dáng cô ngây ngốc mặt đỏ tới mang tai, lại bổ sung một câu, "Gả cho tôi, nợ cũ giữa chúng ta sẽ xóa bỏ."
Tần Ngu chợt hoàn hồn, mới phát giác, suy nghĩ của mình đã đi xa quá, cô lại nghiêm túc suy tư chuyện kết hôn với anh.
Thật sự là quá thái quá.
Cứng rắn đánh bay ý niệm trong đầu, trở về hiện thực.
Cô đã cùng Hứa Giang Nam đính hôn, thậm chí ngay cả ngày kết hôn cũng định ra rồi, tháng sau, cô sẽ trở thành Hứa phu nhân, từ nay về sau nắm tay nhau cả đời, bạch đầu giai lão, bọn họ tựa sát vào nhau đi hết cả đời này, lúc này, mặc kệ xuất hiện nhân tố gì, cô cũng không thể thoái hôn.
Khỏi phải nói bây giờ bày ra trước mặt cô chính là một trăm triệu, coi như là hơn một trăm triệu, cô cũng không thể động tâm.
Hơn nữa, chi phiếu trọng yếu hay là tự do trọng yếu? Một trăm triệu là muốn lừa được cô sao, trò cười!
Người đàn ông này, chẳng lẽ anh không biết từ trước đến nay cô không tham tiền tài sao?
Cúi đầu cười lạnh một tiếng, ngước mắt, đẩy phần thỏa thuận trước hôn nhân cùng chi phiếu trở về trước mặt Tống Mạc, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía anh, "Thật xấu hổ, Tống tiên sinh, tôi đã có vị hôn phu, hơn nữa, chúng ta sắp kết hôn."
Trong nháy mắt tầm mắt của anh dừng lại ở trên bàn trà, đột nhiên, không có dấu hiệu gì cười khẽ một tiếng, cúi đầu, tiếng cười lạnh nhạt, giống như một một viên nước đá hòa tan rơi vào trong lòng người, một trận lạnh buốt, ngước mắt nhìn về phía Tần Ngu, trong mắt đen nhánh thon dài, có ánh sáng sơ nhạt, không đếm xỉa tới mở miệng, tựa như đang lầm bầm lầu bầu, lại như ở tự hỏi mình, "Vị hôn phu…"
Tần Ngu nghênh tiếp tầm mắt của anh, chỉ cảm thấy trong lòng dậy sóng, không nắm chắc người đàn ông này.
Người người đàn ông này, cường thế mà bá đạo, kiêu căng mà cao lãnh, chỉ một ánh mắt, cũng đủ để quân lính tan rã.
Trầm mặc, cứ như vậy trầm mặc.
Bầu không khí tinh xảo, lan ra khắp nhà.
Khi Tần Ngu cho rằng anh đã chuẩn bị đánh chuông thu binh, đột nhiên anh đi qua chỗ cô.
Trong ánh mắt kinh ngạc d//dl[q[.d của cô, chậm rãi, ngồi xuống chỗ gần cô nhất.
Thân ảnh cao lớn của anh trong nháy mắt bao phủ xuống, hơi thở mát lạnh, vây quanh cô, nhịp tim đập, không hề báo trước tăng nhanh.
Không muốn bị áp bách, theo bản năng cô muốn trốn, chợt chỗ cổ tay, rơi xuống một lực đạo không nhỏ.
Tần Ngu rủ con mắt xuống, bàn tay của anh, che ở cổ tay của cô, mà lòng bàn tay của anh, ấm áp, thoải mái, cùng lạnh buốt trong tưởng tượng của cô hoàn toàn bất đồng, cô cho rằng, Tống Mạc lạnh lùng như vậy, ngay cả da thịt cũng lạnh.
Trong lòng khẽ run lên, chống lại tầm mắt của anh, anh lẳng lặng nhìn cô, thản nhiên nói, "Đừng nghĩ trốn."
Rõ ràng là giọng nói bình tĩnh, trên mặt Tần Ngu, lại không tiền đồ phát hồng.
Đừng nghĩ trốn, người đàn ông này là có ý gì? Nói bây giờ cô đừng nghĩ trốn, hay là, có ám chỉ gì khác?
Vì cái gì cô cảm thấy, người người đàn ông này ánh mắt rõ ràng là ở nói, người phụ nữ, ngoan ngoãn gả cho ta, ngươi trốn không thoát.
Nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, tìm tòi nghiên cứu, suy đoán, muốn từ trong ánh mắt này tìm ra vài phần nghi vấn, lại phát hiện, căn bản cô không thấy được gì, thấy không rõ người đàn ông trước mặt này, đến tột cùng là có ý gì.
Sau một hồi lâu nhìn nhau, sắc mặt cô ửng hồng, mất tự nhiên thu hồi ánh mắt.
Cô muốn ngồi ngay ngắn lại, lại phát hiện, cổ tay của cô còn bị người đàn ông nắm trong lòng bàn tay, mà anh, cách cô gần như vậy, gần đến chỉ cần vươn tay lên, đơn giản kéo cô vào trong ngực, tư thế ái muội như vậy……..
Đến cùng thì Tần Ngu cũng không bình tĩnh tự nhiên như Tống Mạc được, khuôn mặt nhanh chóng ửng đỏ, mà chỗ bị anh nắm chặt kia, nhiệt độ kia, tản ra, thẳng đến đáy lòng.
Ho nhẹ hai tiếng, nhanh chóng quét mắt nhìn hai mắt của anh, "Tôi không trốn, anh thả tay tôi ra."
Tống Mạc khẽ mỉm cười, làm như rất hài lòng biểu hiện của cô, thu tay về, cả người dựa vào trong ghế sofa, vẻ mặt khôi phục kiêu căng.
Lặng im mấy giây, nhàn nhạt mở miệng, "Tần Ngu, tôi hy vọng cô biết rõ, hôm nay, tôi tới truyền đạt mệnh lệnh, không phải trưng cầu đồng ý của cô."
Tần Ngu khẽ vuốt ve chỗ bị anh nắm qua, trong lòng chấn động.
Nghe ý tứ của anh, hôm nay anh tới nơi này là đến bức hôn cô?
Còn chưa từng gặp qua người đàn ông buồn cười như vậy, như thế nào, chẳng lẽ anh muốn kết hôn cô liền gả sao, lừa gạt nha?
Nghĩ hay lắm, cô mới không gả cho anh.
Chẳng mấy chốc, khinh bỉ cười một tiếng, nghênh tiếp ánh mắt tĩnh mịch của anh, "Tống tiên sinh cũng quá tự cao rồi, anh nghĩ cưới, không có nghĩa là tôi nguyện ý gả."
Tống Mạc vẫn lẳng lặng nhìn cô, mà sau khi nghe cô nói những lời này, mi tâm khẽ nhăn lại, "Không muốn sao?"
Chốc lát sau, trên mặt lộ ra thần sắc tiếc hận, "Tần Ngu, tôi cho cô biết rõ, ở cái thành phố này, không có chuyện gì Tống Mạc tôi không làm được, kể cả, có được cô."
Giọng nói không nhanh không chậm, trực tiếp nói ra, Tần Ngu ngẩn ra, ánh mắt sắc bén, "Anh muốn làm gì?"
"Làm cái gì? Tôi chỉ muốn cưới cô mà thôi, nếu như cô nguyện ý đáp ứng tôi, tự nhiên tất cả đều vui vẻ, nhưng nếu như cô muốn giãy giụa, như vậy xin lỗi, tôi cũng không thể bảo đảm tôi sẽ làm ra những chuyện gì." Giọng nói của người đàn ông phá lệ bình thản.
"Anh uy hϊế͙p͙ tôi?" Tần Ngu nhíu mày.
"Cô có thể nghĩ như vậy." Người đàn ông trả lời như không đếm xỉa tới.
Tần Ngu nhìn qua gò má yên tĩnh của anh, trong lòng, chậm rãi treo lên.
Lời của anh, tuyệt đối không là đang đùa, mặc dù cô chưa từng thấy qua thủ đoạn của anh, nhưng có một số việc, không phải là không có lửa thì sao có khói, lòng dạ độc ác của anh, cô sớm nghe thấy. Cô biết, người đàn ông này, sâu không lường được, ít nhất, giờ phút này anh không ôn nhu vô hại như vẻ ngoài.
Thời gian giống như nước ngừng chảy, tầng tầng đè vào trong lòng Tần Ngu.
Rất lâu sau, ánh mắt phức tạp của cô nhìn về phía anh, "Tôi có thể suy nghĩ vài ngày không?"
Tống Mạc lẳng lặng nhìn cô, hiếm khi, hào phóng nói ra một câu, "Có thể, bất quá, không được cho tôi đợi quá lâu."
Tần Ngu gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy, người đàn ông ngồi ở bên người cô lúc đó giống như sư tử mạnh mẽ khát máu, chỉ cần anh mở miệng to như chậu máu, trong khoảnh khắc sẽ nuốt cô vào bụng ngay cả cặn bã đều không chừa.
Tống Mạc năm năm trước, ở trong đáy lòng của cô bắt đầu mơ hồ, mà người trước mắt này, dần dần rõ ràng.
Cô không phải không thừa nhận, giờ khắc này, cô đột nhiên có chút sợ hãi người đàn ông này.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô vẫn đang xuất thần, lại nhàn nhạt bổ sung một câu, "Coi như là vì Tần Lãng, nên cô gả cho tôi, dù sao, tôi là cha ruột của nó."
Tần Ngu mãnh liệt ngẩng lên đầu, không dám tin nhìn anh, con mắt trừng thật lớn, "Anh biết?"
Tống Mạc liếc nhìn cô một cái, cúi đầu nói ra một câu, "Ừ."
Tần Ngu lại thất thần lần nữa, ánh mắt rơi vào cửa phòng ngủ, cả người, đều lạnh xuống, mà máu toàn thân, trong nháy mắt dồn đến đỉnh đầu, một dự cảm xấu, từ đáy lòng chậm rãi nảy sinh.
Người đàn ông d[d[[l[qd nhìn thấy bộ dáng thất thần của cô, tâm tính thiện lương của anh như bị đả kích.