Chương 103: Người phụ nữ mạc danh kỳ diệu
Editor: Trà sữa trà xanh
Tần Ngu d[d[lq[d không biết mình đã ngồi bao lâu, chỉ cảm thấy hình như ánh mặt trời đã tản đi, trong tầm mắt, chỉ còn lại hình dáng mơ hồ, mang theo ánh nước, quay vòng, giấu đầu hở đuôi, âm thanh, giống như ở rất xa.
Trong trời đất, chỉ còn lại một người cô, vắng lặng cô tuyệt.
Cho đến khi nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lạnh buốt rơi xuống đầu ngón tay, mới giật mình nhận ra, cô đã khóc.
Từ khi biết rõ chuyện này cho tới bây giờ, cô còn chưa từ bỏ, Hứa Giang Nam lại lựa chọn rời đi trước, cứ như vậy bỏ mặc một mình cô.
Anh chưa từng nhẫn tâm.
Trong không khí yên tĩnh, tim đau nhói khiến cô đau không thở nổi, ngẩn ngơ.
Ngay cả khi cánh cửa bị người đẩy ra cũng không biết.
Trong tầm mắt mơ hồ, đột nhiên xuất hiện một bóng đen, trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, liền thấy, một hình bóng nho nhỏ ngồi chồm hổm xuống trước mặt cô, là Tần Lãng.
Bé duỗi bàn tay nho nhỏ ra lau nước mắt trên mặt Tần Ngu, lông mày trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn cau lại, bên trong giọng nói mềm mại mơ hồ mang theo tức giận, "Mẹ, tại sao mẹ khóc? Ai khi dễ người, con thay người đi dạy dỗ hắn!"
Tần Ngu hoàn hồn, nhanh chóng đưa tay lau nước mắt trên mặt, gạt bỏ cảm giác chua xót mỉm cười so với khóc còn khó coi hơn, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Lãng, "Mẹ không có việc gì, ai dám khi dễ mẹ nha, mẹ thấy ác mộng thôi."
Đáy mắt trắng đen rõ ràng của Tần Lãng lóe lên một ánh sáng đau lòng, tuổi nhỏ, nhưng đã hiểu đạo lí đối nhân xử thế, mẹ đau lòng, lại không nói ra,vừa tức giận lại không đành lòng nhìn chằm chằm con mắt của Tần Ngu hồng như con thỏ, không vui cong cái miệng nhỏ nhắn lên, "Mụ mụ, mẹ nghĩ rằng con ngốc sao!"
Tần Ngu đưa tay chọc chọc khuôn mặt tức giận của Tần Lãng, cố làm ra vẻ thoải mái, "Được rồi, không nói nữa, đi rửa mặt, nếu không sẽ đi học muộn."
Đến cùng vẫn là con nít, vừa nghe lời này, cho dù không tình nguyện, cũng phải đi ra ngoài.
Một bữa cơm ăn trầm mặc dị thường, Tần Lãng hiểu chuyện, không nói cái gì nữa.
Ăn cơm xong, Tần Ngu đưa Tần Lãng đi học.
Tuyết đã ngừng, đã có công nhân vệ sinh quét qua một lần, lại bởi vì đêm qua rơi xuống cả đêm, cho nên trên mặt đất vẫn tích lũy một tầng hơi mỏng.
Tần Ngu lái xe chở Tần Lãng, xe đè lên tuyết đọng, phát ra âm thanh két... Két..., rơi vào trong lòng người, là âm thanh não nề.
Không biết đã qua bao lâu, vẫn chưa dừng lại như bình thường, Tần Ngu nghe giọng nói Tần Lãng ồm ồm cách khăn quàng cổ truyền đến, rơi vào trong không khí lạnh và khô ráo, "Mẹ mẹ, con biết rõ tại sao mẹ khóc, là vì chú Giang Nam."
Trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, há to miệng, lại phát hiện, không biết nên nói cái gì.
Giọng nói Tần Lãng trộn lẫn khổ sở nhè nhẹ truyền đến, "Mẹ, con nghe cô giáo nhà trẻ nói, các cô nói chú Giang Nam không cần mẹ, chú yêu người khác."
Anh không cần cô nữa, anh yêu người khác.
Ngay cả Tần Lãng cũng nói như vậy.
Giống như chỉ có một mình cô cố chấp như đứa ngốc, đứng tại chỗ bàng hoàng, quanh quẩn, không muốn tin sự thật, còn hèn mọn mong đợi, Hứa Giang Nam sẽ trở lại.
Đáng tiếc, anh sẽ không trở lại nữa.
Bây giờ anh đang ở nơi nào? Có phải hay không, đang ở bên cạnh người phụ nữ kia?
Tim, cảm giác đau nhức lan rộng, giống như là có rậm rạp chằng chịt kim châm thật sâu vào, máu tươi, rò rỉ chảy ra.
Thế gian này, đau nhất không gì hơn cái này, ngươi cho rằng người kia vĩnh viễn không rời khỏi người, nhưng, lại đi như một trận gió, biến mất khỏi thế giới của ngươi, không lưu một tia dấu vết.
Hốc mắt nóng lên, nước mắt liền đọng thành hạt lớn rơi xuống.
Rơi ở trên mặt, rất nhanh kết thành băng hơi mỏng, lãnh đến thấu xương, tâm lại không kịp lãnh.
Trong gió, Tần Lãng cố nén nước mắt nói thật thấp, mang theo ý tứ hàm xúc an ủi, rơi ở bên tai của cô, "Mẹ, đừng khóc, mẹ còn có con, con vĩnh viễn cần mẹ."
Trong lòng Tần Ngu chua xót khổ sở một hồi, bả vai không nhịn được khẽ run.
Một giây sau, Tần Ngu liền phát giác, đầu của Tần Lãng chậm rãi tựa vào ngang hông của cô, nhẹ nhàng cọ xát, "Mẹ, ngoại trừ con, chúng ta còn có ba ba." Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của bé, lại rất nghiêm túc, hết sức kiên định.
Trong lòng Tần Ngu đột nhiên mềm nhũn.
Ba ba, đúng vậy, Tống Mạc nói, muốn cưới cô.
Trước kia cô nghĩ tới nhớ tới Hứa Giang Nam, không muốn gả cho Tống Mạc, vậy bây giờ, Hứa Giang Nam không cần cô nữa, có phải hay không, cô nên ngoan ngoãn nhận mệnh, gả cho Tống Mạc, từ nay về sau an an ổn ổn làm Tống phu nhân?
Chỉ cần cô gả cho Tống Mạc, về sau quần áo đến đưa tay, cơm đưa tới miệng, không cần dậy sớm chuẩn bị, không cần dầm trong mưa, Tần Lãng cũng có một gia đình đầy đủ, từ nay về sau cô không cần hoảng loạn, sống dưới uy dưới của
Tống Mạc, tất cả, tựa hồ không có gì không tốt.
Chỉ là, trong đầu Tần Ngu chợt lóe lên một ý niệm đáng sợ, ở trong nháy mắt, nước mắt cũng quên chảy, chỉ còn lại một trận kinh hãi.
Tống Mạc uy hϊế͙p͙…
Lúc trước hình như anh đã nói qua, nếu như cô không muốn gả, anh sẽ có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn gả đi, đến bây giờ cô còn nhớ rõ ràng, lúc nói những lời này, kiêu căng trên mặt người đàn ông, khí thế bày mưu nghĩ kế như muốn xâm nhập biển cát vậy, còn có hôm đó, ở trong nhà của cô, lúc cô nói cô có vị hôn phu, vui vẻ trên mặt Tống Mạc làm cho người ta đoán không ra, chẳng lẽ nói scandal giữa Hứa Giang Nam cùng người phụ nữ kia, là do Tống Mạc sắp đặt sao?
Dù sao, người phụ nữ kia, cũng có chút liên quan với Tống Mạc.
Cái nhận thức này, không ngừng xoay quanh ở trong đầu của cô, mơ hồ, nhưng lại chân thật tồn tại.
Hoảng loạn một hồi, hình như lúc sau Tần Lãng lại nói gì đó, một câu cô cũng không nghe thấy, những thứ kia phảng phất đều bị gió mang đi, tung bay ở đám mây, mà suy nghĩ của cô, bị sắc đen quay cuồng như nước biển vây quanh, ý niệm đáng sợ trong đầu kia, giống như cự thạch, tầng tầng đè trong lòng cô, cơ hồ không thở nổi.
Cho đến khi Tần Lãng ở bên tai cô hô to một tiếng, "Mẹ, đến rồi, đến Chức Cao Nữ Giáo rồi!" Suy nghĩ của Tần Ngu bị một bàn tay cứng rắn kéo trở về.
Kinh hoảng một lát, đạp thắng xe.
Tay chân Tần Lãng nhẹ nhàng nhảy xuống xe, trùng hợp ở cửa có vài cô giáo đang đứng, nhìn qua bên này, Tần Lãng đứng ở cửa trường học phất tay với Tần Ngu, cô nhìn Tần Lãng, vừa vặn chống lại ánh mắt của vài cô giáo kia, khẽ giương cao khóe miệng, gạt bỏ nụ cười kia, cách một tầng sương mù, cô lại rõ ràng trông thấy, trong mắt các cô đó là thương cảm.
Các cô là thương cảm cô, bị người đàn ông mình yêu mến vứt bỏ.
Vứt bỏ.
Trong lòng một trận chua xót.
Tất cả suy nghĩ hỗn loạn, tại thời khắc này, một lần nữa hiện lên, dần dần rõ ràng.
Nếu như Hứa Giang Nam không phạm sai lầm, tại sao lại ** trong lúc đó trốn vô tung vô ảnh, ngay cả một câu giải thích cũng không muốn lưu lại cho cô?
Nếu như nói, đêm đó chân thật tồn tại, anh không muốn, ai có thể cưỡng bách được anh? Huống chi, bọn họ đi vào như thế nào, vui vẻ như vậy, không phải cô đã thấy rõ ràng rành mạch sao?
Đến cùng cô còn hoài nghi cái gì?
Mới vừa rồi, thế nhưng cô nghĩ tới, Hứa Giang Nam trật quỹ đạo, là do Tống Mạc sắp đặt.
Khóe môi không tiếng động toét ra, lộ ra nụ cười bạc lương, là cô, toàn bộ là do cô viện cớ, là cô, không muốn tiếp nhận tàn nhẫn này.
Nếu bây giờ đã không còn đường lui, vận mệnh từng bước từng bước đẩy cô đến tình cảnh này, cô cần gì phải hao hết tâm tư trốn.
Có lẽ, gả cho Tống Mạc mới là lựa chọn tốt nhất cho cô.
―――
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tần Ngu ngừng xe, nghe máy.
Là mẹ Tần, cô cúi đầu, nhẹ nhàng nghe máy, "Ngu nhi, chuyện của Hứa Giang
Nam mẹ đã biết."
Tần Ngu trầm mặc mấy giây, đứng ở trong gió hít mũi một cái, giọng nói khàn khàn, "Mẹ, con không sao, là thật."
"Chao ôi, con nhóc kia, phát sinh chuyện lớn như vậy cũng không nói với mẹ, việc này cũng là lỗi của mẹ, nếu sớm biết thằng nhóc Hứa gia kia là người như vậy, mẹ sẽ không giao con cho nó, mẹ." Mẹ Tần tràn đầy áy náy cùng tự trách.
"Mẹ, đừng nói nữa, bên này con còn đang làm việc nè, con không sao đâu, là thực." Tần Ngu khẽ cười vài tiếng, tìm cớ cúp điện thoại.
Cô cùng Hứa Giang Nam đã đến nước này, cần gì, làm cho người trong nhà lo lắng thêm nữa.
―――
Tập đoàn Tống thị.
Tầng trệt cao vút trong mây, ẩn trong sương mù, mắt nhìn lên trên, cơ hồ không thấy đến cuối cùng, những thứ sương trắng kia lạnh như băng lượn lờ quanh đó, tăng thêm hàn khí cho cả tòa lầu, người ta có thể nhìn lên nhưng không cách nào tiếp nhận được khí thế như vậy.
Tần Ngu dừng xe điện, chà xát ngón tay đông cứng, cầm lên một sấp văn kiện đi tới cửa đại sảnh.
Cửa bảo vệ biết cô, dù sao, hắn chưa từng thấy cô gái xinh đẹp như vậy náo loạn ở Tống thị, lần trước, cô gây loạn, để lại ấn tượng khắc sâu cho bọn họ.
Bất quá, này cũng không phải là nguyên nhân bọn họ tùy tùy cho Tần Ngu đi vào.
Đến cùng vẫn đi lên ngăn lại.
Tần Ngu thấy thế, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn hai bảo vệ cao hơn cô hai ba mươi cm, con mắt sưng đỏ quét nhìn hai người, "Đã quên bổn tiểu thư sao?"
Vốn là động tác rất uy nghiêm, cô làm được, lại làm chua xót lòng người.
Hai bảo vệ hơi ngẩn ra, ánh mắt rơi vào trên ánh mắt Tần Ngu thoạt nhìn phá lệ thê thảm, nhất thời quên nói chuyện.
Tần Ngu biết rõ bọn họ đang nhìn cái gì, theo bản năng xoa nhẹ con mắt, "Nhìn cái gì vậy, như thế nào, chẳng lẽ Tống tổng của các người không cho người có con mắt sưng lên vào sao?"
"Cũng không phải, chỉ là, tiểu thư, tất cả phải làm theo quy củ." Hai bảo vệ nhìn nhau, trong lòng nhất thời động lòng trắc ẩn, nhưng dù sao công ty có quy củ công ty, không cho bọn họ làm loạn được.
Lập tức Tần Ngu có cảm giác ủy khuất, cô đã thảm như vậy, vì cái gì mọi người lại muốn làm khó cô, trong lòng đau xót, thiếu chút nữa nhịn không được rơi nước mắt.
Lúc đó, có một bóng dáng thướt tha uyển chuyển đi tới cửa, mặt mỉm cười, tự nhiên thanh thản nhưng không mất khí thế, không phải là trợ lý của Tống Mạc Hứa Văn thì là người nào?
Trong lòng Tần Ngu vui mừng, liền tiến lên nghênh đón.
Hứa Văn đẩy cửa ra, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt tiều tụy rõ ràng đã khóc một hồi của Tần Ngu, đáy mắt cũng không cái gì ngoài ý muốn, chỉ là lộ ra một chút thần sắc không đành lòng, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói luôn không gợn sóng theo bản năng nhu hòa vài phần, "Tần tiểu thư, đến tìm Tống tổng sao?"
Tần Ngu hít mũi một cái, dùng sức gật đầu nhẹ, trơ mắt nhìn Hứa Văn, "Bất quá bảo vệ không cho tôi vào, trợ lý Hứa, có thể nói với bọn họ một tiếng hay không? Tôi có chuyện gấp tìm Tống tổng."
Trong lòng Hứa Văn trong vắt như gương sáng, vừa nghe Tần Ngu nói như vậy,
trong lòng liền đoán ra ** không thiếu mười, lúc này ghé mắt nhìn về phía hai người bảo vệ, giọng nói khôi phục trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Cho Tần tiểu thư đi vào."
"Vâng." Hai bảo vệ khẽ vuốt cằm, bộ dáng rất cung kính.
Tần Ngu cảm kích nhìn Hứa Văn, "Cám ơn trợ lý Hứa."
Hứa Văn nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, "Tần tiểu thư nói chi vậy, mau vào đi thôi."
Tần Ngu cũng không hề khách sáo, đi thẳng vào.
Ngược lại Hứa Văn nhìn bóng lưng Tần Ngu xuất thần trong chốc lát, khe khẽ thở dài một cái, mới rời đi.
Trong đại sảnh người đến người đi, nhìn ra được, làm ăn ở Tống thị tốt mười phần, bất quá Tần Ngu không có tâm tư quản những thứ này, xuyên qua đám người trang phục nghề nghiệp, đi đến thang máy gần nhất.
Thang máy màu bạc mới tinh từ từ đi lên, Tần Ngu dựa lưng vào trên vách tường, rủ xuống con mắt lẳng lặng quét mắt nhìn thỏa thuận trong tay, theo thời gian trôi qua, lòng bàn tay, rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, trong tim, đột nhiên bắt đầu không yên.
Đương nhiên, qua mấy giây, những thấp thỏm trong lòng Tần Ngu liền bị lòng hiếu kỳ của mình thay thế, lúc đó, cô nhìn chằm chằm con số không ngừng nhảy lên, không ngừng suy nghĩ, sao không có nhân viên tiến đến, vừa rồi cô thấy có rất nhiều người chen lấn thang máy mà.
Hiếu kỳ như vậy, khi Tần Ngu nhìn thấy mấy chữ "Thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc ", liền giải tỏa mọi thắc mắc.
Thế nhưng cô lại đi thang máy chuyên dụng của Tống Mạc.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cảm thấy vách tường giống như nhiễm lên khí tức của người đàn ông kia, trong hô hấp, hương vị mát lạnh kia, tựa hồ quanh quẩn ở chóp mũi.
Trong lòng khẽ chấn động, cô sẽ không ngẫu nhiên gặp anh trong thang máy đi.
Sự thực chứng minh, trí tưởng tượng của cô quả thực phong phú, chỉ vài phút ngắn ngủi, còn chưa đủ để cô cùng anh ngẫu nhiên gặp nhau.
Đang nghĩ ngợi lung tung, nghe thấy một tiếng "Đốt", cửa thang máy, từ từ mở ra.
Tầm mắt bỗng nhiên mở rộng. Sàn nhà màu trắng, hành lang yên tĩnh, trần nhà khảm nạm đèn thủy tinh, lúc đó, ánh sáng lẳng lặng chảy xuôi nghiêng về trên sàn nhà, rơi vào mắt, chỉ cảm thấy thật giống như ánh trăng chiếu xuống, sáng óng ánh, nổi bật lên sàn nhà sạch sẽ, rõ ràng phảng phất như một mặt gương, cúi đầu, cũng có thể nhìn ra có bóng người đến.
Trên vách tường cũng không nhiễm một hạt bụi, khung hình tinh xảo treo trên tường, mặc dù không biết ai vẽ ra, cũng không khó biết, tất nhiên giá tiền của nó sẽ làm người ta tặc lưỡi.
Lần trước đến quá vội vàng, cô không có chú ý tới những thứ này, bây giờ, cô cảm thấy, quả nhiên Tống Mạc là người biết hưởng thụ, chỉ là một cái hành lang, liền bố trí xa hoa như thế.
Dọc theo hành lang đi đến cuối cùng, trong tầm mắt, cuối cùng xuất hiện một gian phòng, trên ván cửa đen nhánh, viết vài chữ to sáng ngời "Phòng làm việc của Tổng giám đốc ".
Trong lòng, bỗng nhiên căng thẳng, nghĩ đến người đàn ông kia đang ngồi bên trong, mà cô, sẽ phải cùng anh chung sống dưới một mái hiên, trong lòng, giống như cái gì đi loạn, không bị khống chế, cơ hồ muốn nhảy khỏi trái tim.
Căng thẳng, căng thẳng muốn ch.ết, so với lúc trước tới đây vụng trộm kiểm tr.a còn phải khẩn trương hơn, sít sao nắm văn kiện trong tay, nhất thời, lại không dám đẩy cửa vào.
Đứng trong hành lang, dựa vào vách tường đối diện, bày ra nụ cười cô cho là hoàn mỹ nhất, không tiếng động mở miệng, "Này, Tống tiên sinh, đã lâu không gặp, tôi tới cấp cho anh câu trả lời thuyết phục, tôi đã nghĩ xong, tôi muốn gả cho anh."
Sao cô cảm thấy như mình đang hạ thấp mình vậy, cô giống như kẻ ăn xin đổ thừa cần phải gả cho anh, không được không được.
Gãi gãi mi tâm, một lần nữa giương cao khóe môi, giọng nói nghiêm nghị, "Tống tiên sinh, tôi đến đây, đề nghị của anh tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi quyết định bất đắc dĩ gả cho anh."
Ách, cái này nghe, hết sức vô sỉ, không được không d/d/;lqd; được.
Trầm tư một lát, Tần Ngu dựa vách tường thập phần nghiêm túc phun ra một câu,
"Tống tiên sinh, về đề nghị của anh, tôi hết sức thận trọng suy tính, hôm nay tôi tới nơi đây, chính là vì cấp cho anh một câu trả lời thuyết phục."
Cái này, nghe có thể tiến hành, không quá lời, rất được.
Tốt, liền như vậy.
Hít sâu một hơi, vỗ ngực.
Lộ ra nụ cười thản nhiên, đưa tay đẩy cửa.
Bất quá vừa mới đẩy ra một khe cửa thật nhỏ, còn chưa dừng lại, trong phòng vang lên giọng nói hờn dỗi của phụ nữ, nhưng làm cho trong lòng cô khẽ chấn động, sững sờ ngay tại chỗ.
Cổ tay, như bị dính chặt trên ván cửa, không thể động đậy, đáy mắt, như hồng thủy cuồn cuộn đánh tới.
Lòng hiếu kỳ lớn cường đại, làm cho cô hô hấp không xong, rốt cuộc không một tiếng động lắng nghe.
Biết rất rõ dòm ngó như vậy là không hợp tình hợp lý, cũng không có đạo đức, dù sao cô cũng là người mà anh đi cầu hôn còn có thể sống chung cả đời, chẳng lẽ cô không có tư cách tìm hiểu anh trong âm thầm một chút sao?
Đương nhiên là có!
Nghĩ như vậy, trong lòng Tần Ngu vốn là đang do dự lập tức bị cô ném đến chín từng mây.
Nhanh như mèo, xuyên thấu qua khe cửa nhỏ xíu, con mắt nhìn chằm chằm.
―――
Mặt bàn đen nhánh, che đi đôi chân dài của người đàn ông, trong tầm mắt, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nghiêng thân thể nhìn chằm chằm người phụ nữ, cách một khoảng cách, Tần Ngu thấy rõ ràng khuôn mặt bạch hi lạnh nhạt của người đàn ông, đôi mắt thon dài đen nhánh như mực, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như là một đầm nước tĩnh mịch, trầm tĩnh, thâm thúy, mà người phụ nữ mặc váy dài hồng phấn kia, trên vai choàng một áo choàng lông chồn nghiêng thân thể, đôi môi khi đóng khi mở, vóc người lồi lõm hấp dẫn, gò má bạch hi sạch sẽ, cái cằm nhọn, mặc dù thấy không rõ ngũ quan, lại mơ hồ cảm thấy chính là một mỹ nhân.
Chỉ thấy thân không nghe rõ lời nói, cảm giác này giống như đang xem kịch câm làm cho tâm tình Tần Ngu ngứa ngáy khó nhịn, nhịn không được dán gần hơn.
Lần này, cô nghe được giọng nói mơ hồ của người phụ nữ.
"Trải qua cụ thể sao?" Giọng nói của người phụ nữ có chút kinh ngạc.
"Ừ." Tống Mạc cúi đầu ứng một câu, giọng nói giống như phát ra từ trong lỗ mũi, ý tứ hàm xúc không rõ.
Người phụ nữ rất nhanh thoải mái, "Đêm hôm đó ta say rượu với Hứa Giang Nam, ngủ với hắn, chụp ảnh, chuyện tiếp theo ngài đã biết rồi đó."
Người mà cô ta vừa mới nói, là Hứa Giang Nam sao?
Tâm Tần Ngu mạnh mẽ nhắc tới, ánh mắt càng sắc bén quanh quẩn ở trên mặt người phụ nữ, nhìn mấy giây, lại từ trên sườn mặt của người phụ nữ kia, tìm ra vài phần bóng dáng của Thẩm Vi Nhi.
Bất quá, cũng chỉ là mơ hồ.
Chỉ là, tim của cô, đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu, trong tối tăm, chỉ cảm thấy có đồ vật gì đó, tựa hồ lập tức sẽ nổi trên mặt nước, nhưng lại mông lung, không thấy rõ.
Ngưng thần, lần nữa thả sự chú ý tới trên hai người bên trong.
Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tống Mạc cách cánh cửa truyền đến, trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Không hơn?"
"Đương nhiên." Giọng nói của người phụ nữ có chút đắc ý.
Tống Mạc không lên tiếng, lẳng lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ, thần sắc mơ hồ lộ ra vài tia không đếm xỉa tới đến.
Ngắn ngủi trầm mặc.
"Tống tổng, ta giúp ngài làm chuyện lớn như vậy, ngài đã chuẩn bị, thưởng như thế nào cho ta chưa?" Người phụ nữ đột nhiên thản nhiên cười, môi đỏ thẫm, khẽ giương cao, chữ cuối cùng rơi xuống, khẽ tăng ngữ điệu, lại lộ ra một ý tứ dẫn dụ hàm xúc, mà thân thể xinh đẹp của cô ta, chậm rãi tới gần Tống Mạc, mang theo thử dò xét.
Xem đến lúc này, tâm của Tần Ngu, chậm rãi treo lên.
Giờ khắc này, cô lại có ý muốn xúc động quên mình xông vào một tay bắt người phụ nữ kia dùng sức kéo ra.
Cũng may, cảm giác xúc động đã thay đổi trước khi cô muốn thực hiện, cô cứng rắn nhịn được.
Người phụ nữ kia vẫn còn chậm rãi đến gần Tống Mạc, từ góc độ Tần Ngu nhìn sang, chỉ cảm thấy sóng lớn của người phụ nữ kia tựa hồ sắp đụng với lồng ngực của anh.
Tim của cô, đột nhiên dâng lên một cỗ lửa hỏa vô danh, đến rất quái dị, cũng hết sức không giải thích được.
Bất quá ngọn lửa vô danh của cô còn không chưa đốt thành hỏa hoạn hừng hực, Tần Ngu đã nhìn thấy, Tống Mạc không chút đắn đo đẩy người phụ nữ kia ra, lực đạo quá lớn, cô nhìn thấy người phụ nữ kia nhoáng một cái, bị ném đi.
Trái tim, trong nháy mắt nhảy vọt lên cổ họng.
Nếu như Tống Mạc đi đỡ người phụ nữ kia, là chuyện thường tình, nhưng bây giờ, đầy trong đầu cô đều là, không cần đỡ, không cần đỡ.
Sao cô lại hư hỏng như vậy nha, Tần Ngu nhịn không được cảm khái một câu, tiếp tục nhìn chằm chằm bên trong.
Như cô mong muốn, Tống Mạc vững vàng ngồi yên trên ghế, mắt lạnh nhìn người phụ nữ kia, không có chút ý tứ nào muốn đứng dậy đỡ.
Mà người phụ nữ kia, cũng không có ngã xuống, trong lúc bối rối bắt được một góc bàn làm việc, miễn cưỡng đứng dậy.
Làm như chưa tỉnh hồn, người phụ nữ cúi thấp đầu, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, xương quai xanh phía dưới như ẩn như hiện da thịt trắng như tuyết phập phồng, miêu tả sinh động.
Là cơ hội tốt, người phụ nữ đối diện cô, chỉ cần vừa ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy dung nhan của người phụ nữ kia, tâm Tần Ngu không khỏi nhảy lên, một đôi mắt hồng hồng, gắt gao rơi vào trên mặt người phụ nữ.
Cuối cùng người phụ nữ cũng bình phục tâm tình của mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, tâm của Tần Ngu, quả thực nhảy vọt lên cổ họng.
Một giây sau, hé ra khuôn mặt tươi đẹp, lặng lẽ rơi vào ánh mắt của cô, sắc mặt người phụ nữ vẫn trắng bệch như cũ, đáy mắt có sóng nước di động, đối với sự tình mới phát sinh kia, tựa hồ có chút không dám tin.
Chỉ là một cái chớp mắt, con mắt Tần Ngu đột nhiên trợn to, đáy mắt, hoảng sợ vạn phần, trong phút chốc, máu toàn thân vọt tới đỉnh đầu, thân thể cứng đờ, chỉ còn lại cảm giác rùng mình như tơ mỏng uốn lượn, từ sống lưng phía dưới vọt lên, nhanh chóng lan tràn khắp người, mồ hôi lạnh từ từ rỉ ra.
Thẩm Vi Nhi.
Người phụ nữ kia là Thẩm Vi Nhi!
Kia là người ngày đêm dày vò cô, cho dù là hủy dung, cô cũng nhận ra được.
Trong lòng nhấc lên một trận sóng to gió lớn, tất cả chân tướng, những thứ kia không bị người khác ẩn núp trong bóng đêm tản ra mùi hôi thối rữa hơi thở dơ bẩn, giờ khắc này, tựa hồ chậm rãi hiện ra, từng giọt từng giọt lộ ra trước mặt cô, tựa như quái vật trong nước, nổi lên mặt biển, lộ ra bộ dáng dữ tợn đáng sợ.
Tại sao Thẩm Vi Nhi lại xuất hiện ở đây? Cô ta mới nhắc tới Hứa Giang Nam, có phải cô biết Hứa Giang Nam hay không? Bọn họ, đến cùng đã làm gì đối với Hứa Giang Nam?
Bí ẩn này ẩn giấu sâu trong nội tâm của cô chưa giải được, cô đã từng hoài nghi sự thật, làm cho tâm cô giống như là bị treo lên cao, hận không thể ngay giờ khắc này, vọt vào tr.a hỏi đến cùng.
Lại nghe đến giọng nói lạnh nhạt của Tống Mạc lại vang lên, "Thẩm Vi Nhi, cô nên biết quy củ của tôi, nếu có lần tiếp theo, tôi sẽ làm cho cô triệt để biến mất ở thành phố này."
Giọng nói lạnh lùng như vậy, lời nói ngoan độc như vậy, khiến Tần Ngu đứng ngoài cửa, trong lòng cũng nhịn không được run lên.
Tống Mạc, hình như, đây mới thực sự là Tống Mạc, người cầm lái tập đoàn Tống thị lòng dạ độc ác trong mắt người khác.
Tay chụp ở trên ván cửa rụt trở về, cô không có dũng khí xông đi vào cùng anh giằng co, bước chân thật giống như bị dính chặt, mọc rễ trên mặt đất, không thể động đậy.
Giọng nói tức giận nhưng lại mơ hồ mang theo nhè nhẹ sợ hãi đè nén truyền đến của người phụ nữ, khẽ run, "Tống Mạc, tôi vì ngài làm nhiều như vậy, ngài lại làm như vậy với tôi?"
Người đàn ông yên tĩnh mấy giây, hiểu rõ, nhàn nhạt phun ra một câu, "Chuyện của Hứa Giang Nam xác thực cô xử lý rất tốt, đạo diễn nước ngoài James có kịch bản mới, tôi có thể cho cô làm nữ chính."
"Tống Mạc, ngài không biết tôi muốn cái gì sao!" Giọng nói của Thẩm Vi Nhi đột nhiên trở nên tê tâm liệt phế, khuôn mặt xinh đẹp yêu mị kia, gần như điên cuồng, đó là bi thương vì yêu mà không được, đó là đau lòng vì chấp niệm sâu nặng, đó là một người phụ nữ gần như điên cuồng si mê một người đàn ông.
Bất quá, tất cả, đối với Tần Ngu mà nói, bất quá là một trò khôi hài tức cười, cái gì cô đều không nghe lọt, trong chớp mắt khi trong miệng Tống Mạc phun ra ba chữ Hứa Giang Nam kia, tâm của cô, giống như tiến vào vực sâu không đáy.
Cảm giác lan tràn trong lòng, là thất vọng của cô, còn là e ngại, hay là thống hận?
Cô không biết rõ.
Tất cả suy nghĩ đều dừng lại, cảm giác bi thương to lớn làm cho cô quên hết sợ hãi.
Ngơ ngác đẩy cửa ra, từng bước từng bước đi tới, nhìn hai người trước mắt, đáy mắt chỉ còn lại trống rỗng vô biên.
Dựa vào cái gì, bọn họ dựa vào cái gì, mà lại đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay? Bọn họ dựa vào cái gì làm như vậy với Hứa Giang Nam?
Trong lồng ngực, lửa giận dần dần lan ra, vốn hốc mắt đã sưng đỏ, lại ẩm ướt nữa.
Động tĩnh ở cửa rất nhỏ, làm cho hai người trong phòng hết hồn, cơ hồ không hẹn mà cùng nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Tần Ngu.
Tần Ngu giống như không phát hiện, thẳng tắp đi đến trước mặt Thẩm Vi Nhi, lạnh lùng nhìn cô, trong ánh mắt đen nhánh, không chút nào che dấu hận ý mãnh liệt như vậy.
Thẩm Vi Nhi trừng tròng mắt nhìn người phụ nữ đột nhiên xông vào trước mắt, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, lại làm cho trong lòng cô không nhịn
được run lên.
Một giây sau, cơ hồ là vội vàng không kịp chuẩn bị, một bàn tay không chút do dự rơi vào trên mặt của cô, lực đạo rất lớn, không thể so với lực đạo lúc trước Tống
Mạc đẩy cô, khiến cô lảo đảo suýt nữa té ngã trên đất, thân thể nhoáng một cái, trước mắt, một trận mê muội đen kịt, sau khi miễn cưỡng đứng vững, cô mới phát giác hình như trong miệng có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn lan.
Tần Ngu chậm rãi thả tay xuống, nhìn chằm chằm dấu tay rõ ràng trên mặt Thẩm Vi Nhi, trong trẻo nhưng lạnh lùng, xen lẫn giọng nói nồng đậm khàn khàn, "Một tát này, là tôi đánh thay cho Hứa Giang Nam."
Về sau, chán ghét lạnh lùng liếc người phụ nữ một cái, lẳng lặng xoay người.
Thẩm Vi Nhi chưa từng bị ủy khuất như thế, sợ run mấy giây liền phục hồi tinh thần lại, cánh tay lập tức giơ lên.
Chỉ là, còn chưa rơi xuống, chỗ cổ tay, bỗng nhiên có một bàn tay gắt gao giữ cô lại, một trận đau nhói, làm cho cô không nhịn đau được hô ra tiếng.
Ngước mắt, chẳng biết lúc nào Tống Mạc đã đi tới bên người của cô, lúc đó, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cực lạnh, môi mỏng hé mở, phun ra hai từ ngắn gọn, "Ra ngoài!" Giọng nói âm lãnh, vô cùng có lực uy hϊế͙p͙, đủ để cho người khác trong nháy mắt tước vũ khí đầu hàng.
Thân thể Thẩm Vi Nhi khẽ run lên, đến cùng không dám làm loạn lần nữa, hung hăng trợn mắt nhìn Tần Ngu một cái, không cam lòng đi ra ngoài.
Tần Ngu đưa lưng về phía cô, sống lưng cực thẳng, cũng không quay đầu lại.
Trong phòng yên tĩnh, sau một mảnh hỗn độn, cuối cùng lặng yên không một tiếng động.
Tống Mạc xoay người, lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Ngu, bóng lưng gầy gò lại quật cường.
Tần Ngu giống như là phát hiện tầm mắt của anh, con mắt sưng đỏ thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt bàn đen nhánh.
Chỗ đó, có một phần văn kiện mở ra, bên trong giấy trắng mực đen, thình lình viết "Khách sạn Kim Môn dưới cờ Tống thị".
Hết thảy tất cả, không cần nói cũng biết.
Trong đầu Tần Ngu lóe lên đêm đó, trong thư phòng, cô chứng kiến thiệp mời ở trên màn hình máy tính, chỗ đó, trắng trợn viết Kim Môn đối đầu Danh Thắng, lúc ấy cô không có lưu ý, hiện tại mới biết, nguyên lai, hết thảy đều là thủ đoạn của Tống Mạc.
Đây mới thực sự là Tống Mạc, rõ ràng âm trầm nguy hiểm lại giảo hoạt, như một con sói .
Là cô tự cho là đúng cho rằng anh sẽ không tàn nhẫn như vậy, là cô, từ đáy lòng không muốn tiếp nhận thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cao ngạo lúc trước biến thành thiếu tổng tàn nhẫn lạnh lùng hôm nay.
Nguyên lai, đây mới là thâm ý trong lời hôm đó của anh.
Mặc dù cô không biết cụ thể quá trình những chuyện này phát sinh, đại khái, cũng đoán ra không ít.
Một câu không có chuyện Tống Mạc anh làm không được thật hay.
Tần Ngu nhếch môi, cười cực lạnh, mà văn kiện kẹp trong tay, cơ hồ bị cô dùng
sức xoa bóp biến hình, gấp ra hình dáng quỷ dị.
Chậm rãi xoay người, chống lại tầm mắt của người nam.
Mới nhìn rõ, trong tầm mắt của anh không có có một vẻ bối rối, bình tĩnh giống như là cục diện đáng buồn, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, giống như là muốn nhìn thấu trong lòng cô.
Sợ là, anh sớm đã đoán được sẽ có cục diện hôm nay, cho nên mới trấn định như vậy.
Hay cho Tống Mạc thâm tàng bất lộ!
Anh trầm mặc cùng yên tĩnh, tựa như là một cái mồi dẫn hỏa, nhanh chóng nhen nhóm tức giận tích lũy chất chứa ở trong cơ thể cô, cơ hồ hết sức căng thẳng.
Tần Ngu bước lên một bước, dùng sức níu lấy cà vạt người đàn ông, cơ hồ dán ở trên thân người đàn ông, ngước đầu gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của anh, sắc mặt lộ ra âm trầm cùng lạnh lùng chưa bao giờ có, giọng nói cơ hồ là từ trong cổ họng nặn ra, từng chữ từng câu, nghiến răng nghiến lợi, "Cho nên, hết thảy mọi chuyện này, đều là anh bố trí?"
Tống Mạc khẽ cúi mặt, con ngươi đen sáng quắc sâu không thấy đáy rơi vào trên mặt Tần Ngu, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh nhẹ nhàng phất qua, "Đúng."
Đúng, nhẹ nhàng như vậy tăng thêm thống khổ cho Hứa Giang Nam, gia tăng dày vò trên người cô, đối với anh mà nói, giống như như tro bụi, không đáng nhắc tới.
Giận không kềm được.
Tần Ngu bất động nhìn chằm chằm anh mấy giây, ánh mắt bén nhọn giống như muốn giết ch.ết anh.
Trong ngực, lửa giận hừng hực bùng cháy càng lúc càng lớn, lồng ngực kịch liệt phập phồng, biểu hiện rõ rệt cô đang tức giận.
Một giây sau, cơ hồ là đổ ập xuống, hung hăng ném văn kiện trong tay tới trước mặt người đàn ông, giống như điên, kéo thân người anh mà đánh, giống như một con dã thú hung mãnh, tất cả lửa giận phát tán lung tung, bên trong tròng mắt đen nhánh trong suốt, nước mắt chậm rãi tràn ra, giọng nói nhiễm nước mắt khàn khàn, khuếch tán ra phòng làm việc yên tĩnh trống trải, "Đúng sao? Tống Mạc, anh có trái tim hay không? Sao anh có thể ác như vậy, thậm chí cuộc sống của người khác trong mắt anh không đáng giá nhắc tới sao? Anh có biết hay không, một mình tôi mang theo Tần Lãng từng bước từng bước đi cho tới hôm nay cực khổ cỡ nào? Vì cái gì khi tôi sắp bước vào quỹ đạo như tôi muốn, anh lại hủy hoại hết tất cả! Tôi muốn gả cho ai, đó là tự do của tôi, vì cái gì bởi vì một cái ý tưởng đột phát của anh, tất cả cuộc sống của tôi đều phải trở nên rối loạn, Hứa Giang
Nam anh ấy là vô tội, tại sao anh đối với anh ấy như vậy? Anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hủy diệt anh ấy! Dựa vào cái gì kéo anh ấy vào chuyện này!"
Ẩn nhẫn làm cho người ta chua xót, từng tiếng chất vấn vang vọng ở trong phòng.
Nước mắt như hạt đậu sáng long lanh, chậm rãi tràn ra hốc mắt của Tần Ngu, ở dưới ánh đèn lộ ra trong suốt, những giọt nước mắt kia phảng phất phóng ra sợ hãi của cô, vừa giống như khơi dậy tính cách bướng bỉnh của cô.
Cô cố chấp chất vấn Tống Mạc, tròng mắt lưu động, hung hăng trừng anh, bộ dáng không đội trời chung với anh.
Tống Mạc không hợp tác nhìn chằm chằm Tần Ngu, con mắt sắc bén, dần dần lạnh xuống.
Vì một người đàn ông khác, cô ép sát chất vấn không cho anh lối thoát.
Ở thành phố S này, chưa từng có người phụ nữ nào dám đối với anh như vậy, rất tốt, phi thường tốt.
Tống Mạc bước lên một bước, thân hình cao lớn bỗng nhiên gần sát Tần Ngu, sắc mặt cô đột biến.
Anh không quan tâm đến phản ứng của cô, nhẹ nhàng chế trụ hai cái cánh tay của cô, thuận thế kéo cô vào trong lòng, tay kia nắm cằm của cô, nâng mặt của cô lên, ánh mắt đè nén nhìn chằm chằm cô, giọng nói cực lạnh phun ra một câu, "Nếu như không phải là Hứa Giang Nam động sắc tâm, cô cho rằng, lúc ấy hắn ta vì cái gì cùng người phụ nữ kia cùng một chỗ, Tần Ngu, đến bây giờ, cô còn không thấy rõ sao? Người đàn ông như vậy, cô còn muốn gả cho hắn?"
Trong lòng Tần Ngu nhoáng một cái, sắc mặt càng trắng bệch, gần như trong suốt.
Trầm mặc mấy giây, cô chau mày lại, thần sắc đau đớn cắn môi dưới, mở miệng, trong giọng nói rõ ràng mang theo đắn đo, vẫn gắt gao như cũ chỉa mũi nhọn về
Tống Mạc, "Nếu như không phải là do anh, mọi chuyện sẽ không phát sinh, anh mới là đầu sỏ!"
Cô che chở, rõ ràng cô đang che chở.
Ánh mắt Tống Mạc hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô mấy giây, mặt không chút thay đổi buông tay ra.
Cảm giác áp bách trên đỉnh đầu bỗng nhiên biến mất, Tần Ngu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng, không phải là không khó chịu, lời Tống Mạc mới nói cũng không phải là không hề có đạo lý, xác thực đã đâm vào chỗ đau của cô, đáy lòng của cô không phải là không hiểu, chỉ là, Hứa Giang Nam không tốt, chỉ có cô mới có quyền nói, người khác, không thể được nói như vậy, cô không cho phép, có bất kỳ người nào nhằm vào Hứa Giang Nam.
Hai người đều không nói thêm gì nữa, trong phòng làm việc, một lần nữa bày ra bầu không khí quỷ dị.
Tần Ngu nhìn chằm chằm giấy trắng rơi đầy đất, đó là do anh đi tìm luật sư thảo ra thỏa thuận trước hôn nhân, mà bây giờ, chúng nó yên lặng nằm trên mặt đất, thậm chí còn bị cô giẫm dưới chân, trở nên lầy lội không chịu nổi.
Thật giống như, dẫm nát tất cả kiêu ngạo của người đàn ông này dưới chân.
Trong lòng Tần Ngu, một mảnh trầm trọng.
Mà chỗ ánh sáng chiếu xuống, người đàn ông kia đưa lưng về phía cô, không nói một lời, bóng lưng của anh thoạt nhìn chẳng biết tại sao lại có vài phần cô đơn.
Không phải là không khó chịu, người đã từng sớm chiều chung đụng với cô bây giờ lại đi đến trình độ như vậy, nhưng việc đã đến nước này, biết làm thế nào đây?
Những thứ kia nổi lên nước mắt, bị Tần Ngu cứng rắn đè xuống, cô kinh ngạc đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng của anh, mấp máy môi, cuối cùng nói ra một câu, "Tống Mạc, tôi sẽ không kết hôn với anh, ngươi thu tay lại đi, mọi chuyện, đến đây chấm dứt, từ nay về sau, đừng tới tìm tôi nữa."
Trong không khí đầu vai của anh khẽ run không thể nhận ra.
Mấy giây sau, chậm rãi quay mặt lại, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng anh tuấn, cặp con ngươi đen lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, kiêu căng, khinh thường, "Tần Ngu, cô cho rằng, Tống Mạc tôi dễ dàng bị xua đuổi như vậy sao?"
Ý tứ của anh, hiển nhiên dễ thấy.
Tần Ngu nắm quyền, hít một hơi thật sâu, "Tống Mạc, trên đời này nhiều người phụ nữ như vậy, anh muốn ai cũng có thể, tại sao phải níu lấy tôi không tha như vậy, có ý gì sao?"
Ánh mặt trời chiếu lên trên người anh, gò má anh tuấn của anh có chút không chân thực. Anh cúi mặt, đốt một điếu thuốc, nhẹ hút một ngụm, ngước mắt nhìn về phía cô, con mắt âm trầm, "Trong nhiều người phụ nữ như vậy, chỉ có cô hữu dụng."
"Có ý gì?" Tần Ngu nhíu mày.
"Tôi cần một cô vợ nhu thuận nghe lời, cô hết sức thích hợp, đương nhiên, đây chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu là Tần Lãng, nó có thể chặn ba mẹ tôi lại. Chỉ cần cô vào Tống gia, liền không có ai bức ta cưới những người phụ nữ mạc danh kỳ diệu kia."
Người Tống gia không thể nào cho Tần Ngu tiến vào Tống gia, nhưng Tần Ngu mang thai cốt nhục Tống gia, liền không giống nhau, Tống gia tuyệt đối không thể để huyết mạch của mình lênh đênh bên ngoài, chỉ cần có Tần Lãng, bọn họ liền không nói lời nào, coi như là anh muốn kết hôn với Tần Ngu, họ cũng tự nhiên thỏa hiệp, như thế, anh liền không cần ứng phó với những người bọn họ an bài cho anh.
Tần Ngu không dám tin nhìn chằm chằm gò má của anh, mới phát giác, thần sắc của anh lạnh nhạt xa cách như vậy, thật giống như, mọi chuyện đều là chuyện tất nhiên.
Đáy lòng, khẽ co rút đau đớn.
Nguyên lai.
Nguyên lai hết thảy cũng chỉ một cuộc giao dịch.
Nguyên lai trong mắt anh, cô chỉ là một con cờ, cũng là bia đỡ đạn.
Thiệt thòi cho cô còn tự cho rằng…….
Yên tĩnh một hồi lâu, mới đè xuống đau nhức trong lòng, mặt trầm như nước nhìn về phía Tống Mạc, "Cuộc giao dịch này, tôi sẽ không giúp anh, Tần Ngu tôi là một người sống sờ sờ, không phải là một quân cờ trong tay anh."
"Tần Ngu, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, không cần lại khiêu chiến cực hạn của tôi, ngoan ngoãn ký tên, tôi đáp ứng cô, sẽ không làm khó ai nữa."
Người đàn ông mặt không chút thay đổi liếc nhìn cô, mở miệng nói.
"Tống Mạc, sao anh lại có thể ích kỷ như vậy!" Giờ khắc này, tim của cô rất đau, vốn là đè xuống cảm xúc, một lần nữa bị bốc lên, áp chế không có tác dụng.
"Tôi sẽ tìm cô một lần nữa, phần thỏa thuận này sẽ được gởi tới chỗ cô trong vòng
một ngày, ký vào nó, rồi đưa đến đây." Trong sương mù lượn lờ, thần thái lạnh
người đàn ông lùng đến cực điểm, căn bản không chú ý phản kháng của cô.
Hy vọng cuối cùng trong lòng, triệt để dập tắt, chỉ còn lại cảm giác lạnh như băng.
Giờ khắc này, Tần Ngu mới biết, người đàn ông trước mắt mình này, căn bản không có trái tim.
Lưu lại nơi đây, cũng sẽ không có kết quả gì, anh cũng không liếc nhìn cô một cái.
Tần Ngu thu hồi ánh mắt, ch.ết lặng xoay người rời đi.
Lầu dưới, một mảng hối hả, tiếng động lớn ầm ĩ náo nhiệt, cô chạy xe điện trôi vào dòng người, khí lạnh đánh tới mặt, một trận rét lạnh, tâm lại không kịp lãnh.
Nhìn bầu trời mênh mông, hốc mắt Tần Ngu sưng đỏ, tràn ra một tầng nước mắt.
Lần trước, là Hứa Giang Nam, lúc này đây, thì là ai?
―――
Sau xe điện, một chiếc Audi màu đen không xa không gần thong thả đi theo, bên trong buồng xe, người đàn ông mặc tây trang màu đen nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn suy yếu của Tần Ngu, cầm điện thoại di động lên.
"Giang tổng, Tần tiểu thư mới ra khỏi Tống thị tập đoàn, thoạt nhìn thật không tốt."
Đầu kia d/d/;l;qd điện thoại ngắn ngủi trầm mặc vài giây, truyền đến giọng nói trong trẻo của người đàn ông, hơi khàn khàn, "Tôi biết, các người cứ bảo vệ tốt cô ấy."
"Vâng."
. . .
Editor: Trà sữa trà xanh
Tần Ngu d[d[lq[d không biết mình đã ngồi bao lâu, chỉ cảm thấy hình như ánh mặt trời đã tản đi, trong tầm mắt, chỉ còn lại hình dáng mơ hồ, mang theo ánh nước, quay vòng, giấu đầu hở đuôi, âm thanh, giống như ở rất xa.
Trong trời đất, chỉ còn lại một người cô, vắng lặng cô tuyệt.
Cho đến khi nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lạnh buốt rơi xuống đầu ngón tay, mới giật mình nhận ra, cô đã khóc.
Từ khi biết rõ chuyện này cho tới bây giờ, cô còn chưa từ bỏ, Hứa Giang Nam lại lựa chọn rời đi trước, cứ như vậy bỏ mặc một mình cô.
Anh chưa từng nhẫn tâm.
Trong không khí yên tĩnh, tim đau nhói khiến cô đau không thở nổi, ngẩn ngơ.
Ngay cả khi cánh cửa bị người đẩy ra cũng không biết.
Trong tầm mắt mơ hồ, đột nhiên xuất hiện một bóng đen, trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, liền thấy, một hình bóng nho nhỏ ngồi chồm hổm xuống trước mặt cô, là Tần Lãng.
Bé duỗi bàn tay nho nhỏ ra lau nước mắt trên mặt Tần Ngu, lông mày trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn cau lại, bên trong giọng nói mềm mại mơ hồ mang theo tức giận, "Mẹ, tại sao mẹ khóc? Ai khi dễ người, con thay người đi dạy dỗ hắn!"
Tần Ngu hoàn hồn, nhanh chóng đưa tay lau nước mắt trên mặt, gạt bỏ cảm giác chua xót mỉm cười so với khóc còn khó coi hơn, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Lãng, "Mẹ không có việc gì, ai dám khi dễ mẹ nha, mẹ thấy ác mộng thôi."
Đáy mắt trắng đen rõ ràng của Tần Lãng lóe lên một ánh sáng đau lòng, tuổi nhỏ, nhưng đã hiểu đạo lí đối nhân xử thế, mẹ đau lòng, lại không nói ra,vừa tức giận lại không đành lòng nhìn chằm chằm con mắt của Tần Ngu hồng như con thỏ, không vui cong cái miệng nhỏ nhắn lên, "Mụ mụ, mẹ nghĩ rằng con ngốc sao!"
Tần Ngu đưa tay chọc chọc khuôn mặt tức giận của Tần Lãng, cố làm ra vẻ thoải mái, "Được rồi, không nói nữa, đi rửa mặt, nếu không sẽ đi học muộn."
Đến cùng vẫn là con nít, vừa nghe lời này, cho dù không tình nguyện, cũng phải đi ra ngoài.
Một bữa cơm ăn trầm mặc dị thường, Tần Lãng hiểu chuyện, không nói cái gì nữa.
Ăn cơm xong, Tần Ngu đưa Tần Lãng đi học.
Tuyết đã ngừng, đã có công nhân vệ sinh quét qua một lần, lại bởi vì đêm qua rơi xuống cả đêm, cho nên trên mặt đất vẫn tích lũy một tầng hơi mỏng.
Tần Ngu lái xe chở Tần Lãng, xe đè lên tuyết đọng, phát ra âm thanh két... Két..., rơi vào trong lòng người, là âm thanh não nề.
Không biết đã qua bao lâu, vẫn chưa dừng lại như bình thường, Tần Ngu nghe giọng nói Tần Lãng ồm ồm cách khăn quàng cổ truyền đến, rơi vào trong không khí lạnh và khô ráo, "Mẹ mẹ, con biết rõ tại sao mẹ khóc, là vì chú Giang Nam."
Trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, há to miệng, lại phát hiện, không biết nên nói cái gì.
Giọng nói Tần Lãng trộn lẫn khổ sở nhè nhẹ truyền đến, "Mẹ, con nghe cô giáo nhà trẻ nói, các cô nói chú Giang Nam không cần mẹ, chú yêu người khác."
Anh không cần cô nữa, anh yêu người khác.
Ngay cả Tần Lãng cũng nói như vậy.
Giống như chỉ có một mình cô cố chấp như đứa ngốc, đứng tại chỗ bàng hoàng, quanh quẩn, không muốn tin sự thật, còn hèn mọn mong đợi, Hứa Giang Nam sẽ trở lại.
Đáng tiếc, anh sẽ không trở lại nữa.
Bây giờ anh đang ở nơi nào? Có phải hay không, đang ở bên cạnh người phụ nữ kia?
Tim, cảm giác đau nhức lan rộng, giống như là có rậm rạp chằng chịt kim châm thật sâu vào, máu tươi, rò rỉ chảy ra.
Thế gian này, đau nhất không gì hơn cái này, ngươi cho rằng người kia vĩnh viễn không rời khỏi người, nhưng, lại đi như một trận gió, biến mất khỏi thế giới của ngươi, không lưu một tia dấu vết.
Hốc mắt nóng lên, nước mắt liền đọng thành hạt lớn rơi xuống.
Rơi ở trên mặt, rất nhanh kết thành băng hơi mỏng, lãnh đến thấu xương, tâm lại không kịp lãnh.
Trong gió, Tần Lãng cố nén nước mắt nói thật thấp, mang theo ý tứ hàm xúc an ủi, rơi ở bên tai của cô, "Mẹ, đừng khóc, mẹ còn có con, con vĩnh viễn cần mẹ."
Trong lòng Tần Ngu chua xót khổ sở một hồi, bả vai không nhịn được khẽ run.
Một giây sau, Tần Ngu liền phát giác, đầu của Tần Lãng chậm rãi tựa vào ngang hông của cô, nhẹ nhàng cọ xát, "Mẹ, ngoại trừ con, chúng ta còn có ba ba." Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của bé, lại rất nghiêm túc, hết sức kiên định.
Trong lòng Tần Ngu đột nhiên mềm nhũn.
Ba ba, đúng vậy, Tống Mạc nói, muốn cưới cô.
Trước kia cô nghĩ tới nhớ tới Hứa Giang Nam, không muốn gả cho Tống Mạc, vậy bây giờ, Hứa Giang Nam không cần cô nữa, có phải hay không, cô nên ngoan ngoãn nhận mệnh, gả cho Tống Mạc, từ nay về sau an an ổn ổn làm Tống phu nhân?
Chỉ cần cô gả cho Tống Mạc, về sau quần áo đến đưa tay, cơm đưa tới miệng, không cần dậy sớm chuẩn bị, không cần dầm trong mưa, Tần Lãng cũng có một gia đình đầy đủ, từ nay về sau cô không cần hoảng loạn, sống dưới uy dưới của
Tống Mạc, tất cả, tựa hồ không có gì không tốt.
Chỉ là, trong đầu Tần Ngu chợt lóe lên một ý niệm đáng sợ, ở trong nháy mắt, nước mắt cũng quên chảy, chỉ còn lại một trận kinh hãi.
Tống Mạc uy hϊế͙p͙…
Lúc trước hình như anh đã nói qua, nếu như cô không muốn gả, anh sẽ có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn gả đi, đến bây giờ cô còn nhớ rõ ràng, lúc nói những lời này, kiêu căng trên mặt người đàn ông, khí thế bày mưu nghĩ kế như muốn xâm nhập biển cát vậy, còn có hôm đó, ở trong nhà của cô, lúc cô nói cô có vị hôn phu, vui vẻ trên mặt Tống Mạc làm cho người ta đoán không ra, chẳng lẽ nói scandal giữa Hứa Giang Nam cùng người phụ nữ kia, là do Tống Mạc sắp đặt sao?
Dù sao, người phụ nữ kia, cũng có chút liên quan với Tống Mạc.
Cái nhận thức này, không ngừng xoay quanh ở trong đầu của cô, mơ hồ, nhưng lại chân thật tồn tại.
Hoảng loạn một hồi, hình như lúc sau Tần Lãng lại nói gì đó, một câu cô cũng không nghe thấy, những thứ kia phảng phất đều bị gió mang đi, tung bay ở đám mây, mà suy nghĩ của cô, bị sắc đen quay cuồng như nước biển vây quanh, ý niệm đáng sợ trong đầu kia, giống như cự thạch, tầng tầng đè trong lòng cô, cơ hồ không thở nổi.
Cho đến khi Tần Lãng ở bên tai cô hô to một tiếng, "Mẹ, đến rồi, đến Chức Cao Nữ Giáo rồi!" Suy nghĩ của Tần Ngu bị một bàn tay cứng rắn kéo trở về.
Kinh hoảng một lát, đạp thắng xe.
Tay chân Tần Lãng nhẹ nhàng nhảy xuống xe, trùng hợp ở cửa có vài cô giáo đang đứng, nhìn qua bên này, Tần Lãng đứng ở cửa trường học phất tay với Tần Ngu, cô nhìn Tần Lãng, vừa vặn chống lại ánh mắt của vài cô giáo kia, khẽ giương cao khóe miệng, gạt bỏ nụ cười kia, cách một tầng sương mù, cô lại rõ ràng trông thấy, trong mắt các cô đó là thương cảm.
Các cô là thương cảm cô, bị người đàn ông mình yêu mến vứt bỏ.
Vứt bỏ.
Trong lòng một trận chua xót.
Tất cả suy nghĩ hỗn loạn, tại thời khắc này, một lần nữa hiện lên, dần dần rõ ràng.
Nếu như Hứa Giang Nam không phạm sai lầm, tại sao lại ** trong lúc đó trốn vô tung vô ảnh, ngay cả một câu giải thích cũng không muốn lưu lại cho cô?
Nếu như nói, đêm đó chân thật tồn tại, anh không muốn, ai có thể cưỡng bách được anh? Huống chi, bọn họ đi vào như thế nào, vui vẻ như vậy, không phải cô đã thấy rõ ràng rành mạch sao?
Đến cùng cô còn hoài nghi cái gì?
Mới vừa rồi, thế nhưng cô nghĩ tới, Hứa Giang Nam trật quỹ đạo, là do Tống Mạc sắp đặt.
Khóe môi không tiếng động toét ra, lộ ra nụ cười bạc lương, là cô, toàn bộ là do cô viện cớ, là cô, không muốn tiếp nhận tàn nhẫn này.
Nếu bây giờ đã không còn đường lui, vận mệnh từng bước từng bước đẩy cô đến tình cảnh này, cô cần gì phải hao hết tâm tư trốn.
Có lẽ, gả cho Tống Mạc mới là lựa chọn tốt nhất cho cô.
―――
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tần Ngu ngừng xe, nghe máy.
Là mẹ Tần, cô cúi đầu, nhẹ nhàng nghe máy, "Ngu nhi, chuyện của Hứa Giang
Nam mẹ đã biết."
Tần Ngu trầm mặc mấy giây, đứng ở trong gió hít mũi một cái, giọng nói khàn khàn, "Mẹ, con không sao, là thật."
"Chao ôi, con nhóc kia, phát sinh chuyện lớn như vậy cũng không nói với mẹ, việc này cũng là lỗi của mẹ, nếu sớm biết thằng nhóc Hứa gia kia là người như vậy, mẹ sẽ không giao con cho nó, mẹ." Mẹ Tần tràn đầy áy náy cùng tự trách.
"Mẹ, đừng nói nữa, bên này con còn đang làm việc nè, con không sao đâu, là thực." Tần Ngu khẽ cười vài tiếng, tìm cớ cúp điện thoại.
Cô cùng Hứa Giang Nam đã đến nước này, cần gì, làm cho người trong nhà lo lắng thêm nữa.
―――
Tập đoàn Tống thị.
Tầng trệt cao vút trong mây, ẩn trong sương mù, mắt nhìn lên trên, cơ hồ không thấy đến cuối cùng, những thứ sương trắng kia lạnh như băng lượn lờ quanh đó, tăng thêm hàn khí cho cả tòa lầu, người ta có thể nhìn lên nhưng không cách nào tiếp nhận được khí thế như vậy.
Tần Ngu dừng xe điện, chà xát ngón tay đông cứng, cầm lên một sấp văn kiện đi tới cửa đại sảnh.
Cửa bảo vệ biết cô, dù sao, hắn chưa từng thấy cô gái xinh đẹp như vậy náo loạn ở Tống thị, lần trước, cô gây loạn, để lại ấn tượng khắc sâu cho bọn họ.
Bất quá, này cũng không phải là nguyên nhân bọn họ tùy tùy cho Tần Ngu đi vào.
Đến cùng vẫn đi lên ngăn lại.
Tần Ngu thấy thế, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn hai bảo vệ cao hơn cô hai ba mươi cm, con mắt sưng đỏ quét nhìn hai người, "Đã quên bổn tiểu thư sao?"
Vốn là động tác rất uy nghiêm, cô làm được, lại làm chua xót lòng người.
Hai bảo vệ hơi ngẩn ra, ánh mắt rơi vào trên ánh mắt Tần Ngu thoạt nhìn phá lệ thê thảm, nhất thời quên nói chuyện.
Tần Ngu biết rõ bọn họ đang nhìn cái gì, theo bản năng xoa nhẹ con mắt, "Nhìn cái gì vậy, như thế nào, chẳng lẽ Tống tổng của các người không cho người có con mắt sưng lên vào sao?"
"Cũng không phải, chỉ là, tiểu thư, tất cả phải làm theo quy củ." Hai bảo vệ nhìn nhau, trong lòng nhất thời động lòng trắc ẩn, nhưng dù sao công ty có quy củ công ty, không cho bọn họ làm loạn được.
Lập tức Tần Ngu có cảm giác ủy khuất, cô đã thảm như vậy, vì cái gì mọi người lại muốn làm khó cô, trong lòng đau xót, thiếu chút nữa nhịn không được rơi nước mắt.
Lúc đó, có một bóng dáng thướt tha uyển chuyển đi tới cửa, mặt mỉm cười, tự nhiên thanh thản nhưng không mất khí thế, không phải là trợ lý của Tống Mạc Hứa Văn thì là người nào?
Trong lòng Tần Ngu vui mừng, liền tiến lên nghênh đón.
Hứa Văn đẩy cửa ra, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt tiều tụy rõ ràng đã khóc một hồi của Tần Ngu, đáy mắt cũng không cái gì ngoài ý muốn, chỉ là lộ ra một chút thần sắc không đành lòng, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói luôn không gợn sóng theo bản năng nhu hòa vài phần, "Tần tiểu thư, đến tìm Tống tổng sao?"
Tần Ngu hít mũi một cái, dùng sức gật đầu nhẹ, trơ mắt nhìn Hứa Văn, "Bất quá bảo vệ không cho tôi vào, trợ lý Hứa, có thể nói với bọn họ một tiếng hay không? Tôi có chuyện gấp tìm Tống tổng."
Trong lòng Hứa Văn trong vắt như gương sáng, vừa nghe Tần Ngu nói như vậy,
trong lòng liền đoán ra ** không thiếu mười, lúc này ghé mắt nhìn về phía hai người bảo vệ, giọng nói khôi phục trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Cho Tần tiểu thư đi vào."
"Vâng." Hai bảo vệ khẽ vuốt cằm, bộ dáng rất cung kính.
Tần Ngu cảm kích nhìn Hứa Văn, "Cám ơn trợ lý Hứa."
Hứa Văn nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, "Tần tiểu thư nói chi vậy, mau vào đi thôi."
Tần Ngu cũng không hề khách sáo, đi thẳng vào.
Ngược lại Hứa Văn nhìn bóng lưng Tần Ngu xuất thần trong chốc lát, khe khẽ thở dài một cái, mới rời đi.
Trong đại sảnh người đến người đi, nhìn ra được, làm ăn ở Tống thị tốt mười phần, bất quá Tần Ngu không có tâm tư quản những thứ này, xuyên qua đám người trang phục nghề nghiệp, đi đến thang máy gần nhất.
Thang máy màu bạc mới tinh từ từ đi lên, Tần Ngu dựa lưng vào trên vách tường, rủ xuống con mắt lẳng lặng quét mắt nhìn thỏa thuận trong tay, theo thời gian trôi qua, lòng bàn tay, rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, trong tim, đột nhiên bắt đầu không yên.
Đương nhiên, qua mấy giây, những thấp thỏm trong lòng Tần Ngu liền bị lòng hiếu kỳ của mình thay thế, lúc đó, cô nhìn chằm chằm con số không ngừng nhảy lên, không ngừng suy nghĩ, sao không có nhân viên tiến đến, vừa rồi cô thấy có rất nhiều người chen lấn thang máy mà.
Hiếu kỳ như vậy, khi Tần Ngu nhìn thấy mấy chữ "Thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc ", liền giải tỏa mọi thắc mắc.
Thế nhưng cô lại đi thang máy chuyên dụng của Tống Mạc.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cảm thấy vách tường giống như nhiễm lên khí tức của người đàn ông kia, trong hô hấp, hương vị mát lạnh kia, tựa hồ quanh quẩn ở chóp mũi.
Trong lòng khẽ chấn động, cô sẽ không ngẫu nhiên gặp anh trong thang máy đi.
Sự thực chứng minh, trí tưởng tượng của cô quả thực phong phú, chỉ vài phút ngắn ngủi, còn chưa đủ để cô cùng anh ngẫu nhiên gặp nhau.
Đang nghĩ ngợi lung tung, nghe thấy một tiếng "Đốt", cửa thang máy, từ từ mở ra.
Tầm mắt bỗng nhiên mở rộng. Sàn nhà màu trắng, hành lang yên tĩnh, trần nhà khảm nạm đèn thủy tinh, lúc đó, ánh sáng lẳng lặng chảy xuôi nghiêng về trên sàn nhà, rơi vào mắt, chỉ cảm thấy thật giống như ánh trăng chiếu xuống, sáng óng ánh, nổi bật lên sàn nhà sạch sẽ, rõ ràng phảng phất như một mặt gương, cúi đầu, cũng có thể nhìn ra có bóng người đến.
Trên vách tường cũng không nhiễm một hạt bụi, khung hình tinh xảo treo trên tường, mặc dù không biết ai vẽ ra, cũng không khó biết, tất nhiên giá tiền của nó sẽ làm người ta tặc lưỡi.
Lần trước đến quá vội vàng, cô không có chú ý tới những thứ này, bây giờ, cô cảm thấy, quả nhiên Tống Mạc là người biết hưởng thụ, chỉ là một cái hành lang, liền bố trí xa hoa như thế.
Dọc theo hành lang đi đến cuối cùng, trong tầm mắt, cuối cùng xuất hiện một gian phòng, trên ván cửa đen nhánh, viết vài chữ to sáng ngời "Phòng làm việc của Tổng giám đốc ".
Trong lòng, bỗng nhiên căng thẳng, nghĩ đến người đàn ông kia đang ngồi bên trong, mà cô, sẽ phải cùng anh chung sống dưới một mái hiên, trong lòng, giống như cái gì đi loạn, không bị khống chế, cơ hồ muốn nhảy khỏi trái tim.
Căng thẳng, căng thẳng muốn ch.ết, so với lúc trước tới đây vụng trộm kiểm tr.a còn phải khẩn trương hơn, sít sao nắm văn kiện trong tay, nhất thời, lại không dám đẩy cửa vào.
Đứng trong hành lang, dựa vào vách tường đối diện, bày ra nụ cười cô cho là hoàn mỹ nhất, không tiếng động mở miệng, "Này, Tống tiên sinh, đã lâu không gặp, tôi tới cấp cho anh câu trả lời thuyết phục, tôi đã nghĩ xong, tôi muốn gả cho anh."
Sao cô cảm thấy như mình đang hạ thấp mình vậy, cô giống như kẻ ăn xin đổ thừa cần phải gả cho anh, không được không được.
Gãi gãi mi tâm, một lần nữa giương cao khóe môi, giọng nói nghiêm nghị, "Tống tiên sinh, tôi đến đây, đề nghị của anh tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi quyết định bất đắc dĩ gả cho anh."
Ách, cái này nghe, hết sức vô sỉ, không được không d/d/;lqd; được.
Trầm tư một lát, Tần Ngu dựa vách tường thập phần nghiêm túc phun ra một câu,
"Tống tiên sinh, về đề nghị của anh, tôi hết sức thận trọng suy tính, hôm nay tôi tới nơi đây, chính là vì cấp cho anh một câu trả lời thuyết phục."
Cái này, nghe có thể tiến hành, không quá lời, rất được.
Tốt, liền như vậy.
Hít sâu một hơi, vỗ ngực.
Lộ ra nụ cười thản nhiên, đưa tay đẩy cửa.
Bất quá vừa mới đẩy ra một khe cửa thật nhỏ, còn chưa dừng lại, trong phòng vang lên giọng nói hờn dỗi của phụ nữ, nhưng làm cho trong lòng cô khẽ chấn động, sững sờ ngay tại chỗ.
Cổ tay, như bị dính chặt trên ván cửa, không thể động đậy, đáy mắt, như hồng thủy cuồn cuộn đánh tới.
Lòng hiếu kỳ lớn cường đại, làm cho cô hô hấp không xong, rốt cuộc không một tiếng động lắng nghe.
Biết rất rõ dòm ngó như vậy là không hợp tình hợp lý, cũng không có đạo đức, dù sao cô cũng là người mà anh đi cầu hôn còn có thể sống chung cả đời, chẳng lẽ cô không có tư cách tìm hiểu anh trong âm thầm một chút sao?
Đương nhiên là có!
Nghĩ như vậy, trong lòng Tần Ngu vốn là đang do dự lập tức bị cô ném đến chín từng mây.
Nhanh như mèo, xuyên thấu qua khe cửa nhỏ xíu, con mắt nhìn chằm chằm.
―――
Mặt bàn đen nhánh, che đi đôi chân dài của người đàn ông, trong tầm mắt, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nghiêng thân thể nhìn chằm chằm người phụ nữ, cách một khoảng cách, Tần Ngu thấy rõ ràng khuôn mặt bạch hi lạnh nhạt của người đàn ông, đôi mắt thon dài đen nhánh như mực, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như là một đầm nước tĩnh mịch, trầm tĩnh, thâm thúy, mà người phụ nữ mặc váy dài hồng phấn kia, trên vai choàng một áo choàng lông chồn nghiêng thân thể, đôi môi khi đóng khi mở, vóc người lồi lõm hấp dẫn, gò má bạch hi sạch sẽ, cái cằm nhọn, mặc dù thấy không rõ ngũ quan, lại mơ hồ cảm thấy chính là một mỹ nhân.
Chỉ thấy thân không nghe rõ lời nói, cảm giác này giống như đang xem kịch câm làm cho tâm tình Tần Ngu ngứa ngáy khó nhịn, nhịn không được dán gần hơn.
Lần này, cô nghe được giọng nói mơ hồ của người phụ nữ.
"Trải qua cụ thể sao?" Giọng nói của người phụ nữ có chút kinh ngạc.
"Ừ." Tống Mạc cúi đầu ứng một câu, giọng nói giống như phát ra từ trong lỗ mũi, ý tứ hàm xúc không rõ.
Người phụ nữ rất nhanh thoải mái, "Đêm hôm đó ta say rượu với Hứa Giang Nam, ngủ với hắn, chụp ảnh, chuyện tiếp theo ngài đã biết rồi đó."
Người mà cô ta vừa mới nói, là Hứa Giang Nam sao?
Tâm Tần Ngu mạnh mẽ nhắc tới, ánh mắt càng sắc bén quanh quẩn ở trên mặt người phụ nữ, nhìn mấy giây, lại từ trên sườn mặt của người phụ nữ kia, tìm ra vài phần bóng dáng của Thẩm Vi Nhi.
Bất quá, cũng chỉ là mơ hồ.
Chỉ là, tim của cô, đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu, trong tối tăm, chỉ cảm thấy có đồ vật gì đó, tựa hồ lập tức sẽ nổi trên mặt nước, nhưng lại mông lung, không thấy rõ.
Ngưng thần, lần nữa thả sự chú ý tới trên hai người bên trong.
Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tống Mạc cách cánh cửa truyền đến, trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Không hơn?"
"Đương nhiên." Giọng nói của người phụ nữ có chút đắc ý.
Tống Mạc không lên tiếng, lẳng lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ, thần sắc mơ hồ lộ ra vài tia không đếm xỉa tới đến.
Ngắn ngủi trầm mặc.
"Tống tổng, ta giúp ngài làm chuyện lớn như vậy, ngài đã chuẩn bị, thưởng như thế nào cho ta chưa?" Người phụ nữ đột nhiên thản nhiên cười, môi đỏ thẫm, khẽ giương cao, chữ cuối cùng rơi xuống, khẽ tăng ngữ điệu, lại lộ ra một ý tứ dẫn dụ hàm xúc, mà thân thể xinh đẹp của cô ta, chậm rãi tới gần Tống Mạc, mang theo thử dò xét.
Xem đến lúc này, tâm của Tần Ngu, chậm rãi treo lên.
Giờ khắc này, cô lại có ý muốn xúc động quên mình xông vào một tay bắt người phụ nữ kia dùng sức kéo ra.
Cũng may, cảm giác xúc động đã thay đổi trước khi cô muốn thực hiện, cô cứng rắn nhịn được.
Người phụ nữ kia vẫn còn chậm rãi đến gần Tống Mạc, từ góc độ Tần Ngu nhìn sang, chỉ cảm thấy sóng lớn của người phụ nữ kia tựa hồ sắp đụng với lồng ngực của anh.
Tim của cô, đột nhiên dâng lên một cỗ lửa hỏa vô danh, đến rất quái dị, cũng hết sức không giải thích được.
Bất quá ngọn lửa vô danh của cô còn không chưa đốt thành hỏa hoạn hừng hực, Tần Ngu đã nhìn thấy, Tống Mạc không chút đắn đo đẩy người phụ nữ kia ra, lực đạo quá lớn, cô nhìn thấy người phụ nữ kia nhoáng một cái, bị ném đi.
Trái tim, trong nháy mắt nhảy vọt lên cổ họng.
Nếu như Tống Mạc đi đỡ người phụ nữ kia, là chuyện thường tình, nhưng bây giờ, đầy trong đầu cô đều là, không cần đỡ, không cần đỡ.
Sao cô lại hư hỏng như vậy nha, Tần Ngu nhịn không được cảm khái một câu, tiếp tục nhìn chằm chằm bên trong.
Như cô mong muốn, Tống Mạc vững vàng ngồi yên trên ghế, mắt lạnh nhìn người phụ nữ kia, không có chút ý tứ nào muốn đứng dậy đỡ.
Mà người phụ nữ kia, cũng không có ngã xuống, trong lúc bối rối bắt được một góc bàn làm việc, miễn cưỡng đứng dậy.
Làm như chưa tỉnh hồn, người phụ nữ cúi thấp đầu, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, xương quai xanh phía dưới như ẩn như hiện da thịt trắng như tuyết phập phồng, miêu tả sinh động.
Là cơ hội tốt, người phụ nữ đối diện cô, chỉ cần vừa ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy dung nhan của người phụ nữ kia, tâm Tần Ngu không khỏi nhảy lên, một đôi mắt hồng hồng, gắt gao rơi vào trên mặt người phụ nữ.
Cuối cùng người phụ nữ cũng bình phục tâm tình của mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, tâm của Tần Ngu, quả thực nhảy vọt lên cổ họng.
Một giây sau, hé ra khuôn mặt tươi đẹp, lặng lẽ rơi vào ánh mắt của cô, sắc mặt người phụ nữ vẫn trắng bệch như cũ, đáy mắt có sóng nước di động, đối với sự tình mới phát sinh kia, tựa hồ có chút không dám tin.
Chỉ là một cái chớp mắt, con mắt Tần Ngu đột nhiên trợn to, đáy mắt, hoảng sợ vạn phần, trong phút chốc, máu toàn thân vọt tới đỉnh đầu, thân thể cứng đờ, chỉ còn lại cảm giác rùng mình như tơ mỏng uốn lượn, từ sống lưng phía dưới vọt lên, nhanh chóng lan tràn khắp người, mồ hôi lạnh từ từ rỉ ra.
Thẩm Vi Nhi.
Người phụ nữ kia là Thẩm Vi Nhi!
Kia là người ngày đêm dày vò cô, cho dù là hủy dung, cô cũng nhận ra được.
Trong lòng nhấc lên một trận sóng to gió lớn, tất cả chân tướng, những thứ kia không bị người khác ẩn núp trong bóng đêm tản ra mùi hôi thối rữa hơi thở dơ bẩn, giờ khắc này, tựa hồ chậm rãi hiện ra, từng giọt từng giọt lộ ra trước mặt cô, tựa như quái vật trong nước, nổi lên mặt biển, lộ ra bộ dáng dữ tợn đáng sợ.
Tại sao Thẩm Vi Nhi lại xuất hiện ở đây? Cô ta mới nhắc tới Hứa Giang Nam, có phải cô biết Hứa Giang Nam hay không? Bọn họ, đến cùng đã làm gì đối với Hứa Giang Nam?
Bí ẩn này ẩn giấu sâu trong nội tâm của cô chưa giải được, cô đã từng hoài nghi sự thật, làm cho tâm cô giống như là bị treo lên cao, hận không thể ngay giờ khắc này, vọt vào tr.a hỏi đến cùng.
Lại nghe đến giọng nói lạnh nhạt của Tống Mạc lại vang lên, "Thẩm Vi Nhi, cô nên biết quy củ của tôi, nếu có lần tiếp theo, tôi sẽ làm cho cô triệt để biến mất ở thành phố này."
Giọng nói lạnh lùng như vậy, lời nói ngoan độc như vậy, khiến Tần Ngu đứng ngoài cửa, trong lòng cũng nhịn không được run lên.
Tống Mạc, hình như, đây mới thực sự là Tống Mạc, người cầm lái tập đoàn Tống thị lòng dạ độc ác trong mắt người khác.
Tay chụp ở trên ván cửa rụt trở về, cô không có dũng khí xông đi vào cùng anh giằng co, bước chân thật giống như bị dính chặt, mọc rễ trên mặt đất, không thể động đậy.
Giọng nói tức giận nhưng lại mơ hồ mang theo nhè nhẹ sợ hãi đè nén truyền đến của người phụ nữ, khẽ run, "Tống Mạc, tôi vì ngài làm nhiều như vậy, ngài lại làm như vậy với tôi?"
Người đàn ông yên tĩnh mấy giây, hiểu rõ, nhàn nhạt phun ra một câu, "Chuyện của Hứa Giang Nam xác thực cô xử lý rất tốt, đạo diễn nước ngoài James có kịch bản mới, tôi có thể cho cô làm nữ chính."
"Tống Mạc, ngài không biết tôi muốn cái gì sao!" Giọng nói của Thẩm Vi Nhi đột nhiên trở nên tê tâm liệt phế, khuôn mặt xinh đẹp yêu mị kia, gần như điên cuồng, đó là bi thương vì yêu mà không được, đó là đau lòng vì chấp niệm sâu nặng, đó là một người phụ nữ gần như điên cuồng si mê một người đàn ông.
Bất quá, tất cả, đối với Tần Ngu mà nói, bất quá là một trò khôi hài tức cười, cái gì cô đều không nghe lọt, trong chớp mắt khi trong miệng Tống Mạc phun ra ba chữ Hứa Giang Nam kia, tâm của cô, giống như tiến vào vực sâu không đáy.
Cảm giác lan tràn trong lòng, là thất vọng của cô, còn là e ngại, hay là thống hận?
Cô không biết rõ.
Tất cả suy nghĩ đều dừng lại, cảm giác bi thương to lớn làm cho cô quên hết sợ hãi.
Ngơ ngác đẩy cửa ra, từng bước từng bước đi tới, nhìn hai người trước mắt, đáy mắt chỉ còn lại trống rỗng vô biên.
Dựa vào cái gì, bọn họ dựa vào cái gì, mà lại đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay? Bọn họ dựa vào cái gì làm như vậy với Hứa Giang Nam?
Trong lồng ngực, lửa giận dần dần lan ra, vốn hốc mắt đã sưng đỏ, lại ẩm ướt nữa.
Động tĩnh ở cửa rất nhỏ, làm cho hai người trong phòng hết hồn, cơ hồ không hẹn mà cùng nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Tần Ngu.
Tần Ngu giống như không phát hiện, thẳng tắp đi đến trước mặt Thẩm Vi Nhi, lạnh lùng nhìn cô, trong ánh mắt đen nhánh, không chút nào che dấu hận ý mãnh liệt như vậy.
Thẩm Vi Nhi trừng tròng mắt nhìn người phụ nữ đột nhiên xông vào trước mắt, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, lại làm cho trong lòng cô không nhịn
được run lên.
Một giây sau, cơ hồ là vội vàng không kịp chuẩn bị, một bàn tay không chút do dự rơi vào trên mặt của cô, lực đạo rất lớn, không thể so với lực đạo lúc trước Tống
Mạc đẩy cô, khiến cô lảo đảo suýt nữa té ngã trên đất, thân thể nhoáng một cái, trước mắt, một trận mê muội đen kịt, sau khi miễn cưỡng đứng vững, cô mới phát giác hình như trong miệng có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn lan.
Tần Ngu chậm rãi thả tay xuống, nhìn chằm chằm dấu tay rõ ràng trên mặt Thẩm Vi Nhi, trong trẻo nhưng lạnh lùng, xen lẫn giọng nói nồng đậm khàn khàn, "Một tát này, là tôi đánh thay cho Hứa Giang Nam."
Về sau, chán ghét lạnh lùng liếc người phụ nữ một cái, lẳng lặng xoay người.
Thẩm Vi Nhi chưa từng bị ủy khuất như thế, sợ run mấy giây liền phục hồi tinh thần lại, cánh tay lập tức giơ lên.
Chỉ là, còn chưa rơi xuống, chỗ cổ tay, bỗng nhiên có một bàn tay gắt gao giữ cô lại, một trận đau nhói, làm cho cô không nhịn đau được hô ra tiếng.
Ngước mắt, chẳng biết lúc nào Tống Mạc đã đi tới bên người của cô, lúc đó, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cực lạnh, môi mỏng hé mở, phun ra hai từ ngắn gọn, "Ra ngoài!" Giọng nói âm lãnh, vô cùng có lực uy hϊế͙p͙, đủ để cho người khác trong nháy mắt tước vũ khí đầu hàng.
Thân thể Thẩm Vi Nhi khẽ run lên, đến cùng không dám làm loạn lần nữa, hung hăng trợn mắt nhìn Tần Ngu một cái, không cam lòng đi ra ngoài.
Tần Ngu đưa lưng về phía cô, sống lưng cực thẳng, cũng không quay đầu lại.
Trong phòng yên tĩnh, sau một mảnh hỗn độn, cuối cùng lặng yên không một tiếng động.
Tống Mạc xoay người, lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Ngu, bóng lưng gầy gò lại quật cường.
Tần Ngu giống như là phát hiện tầm mắt của anh, con mắt sưng đỏ thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt bàn đen nhánh.
Chỗ đó, có một phần văn kiện mở ra, bên trong giấy trắng mực đen, thình lình viết "Khách sạn Kim Môn dưới cờ Tống thị".
Hết thảy tất cả, không cần nói cũng biết.
Trong đầu Tần Ngu lóe lên đêm đó, trong thư phòng, cô chứng kiến thiệp mời ở trên màn hình máy tính, chỗ đó, trắng trợn viết Kim Môn đối đầu Danh Thắng, lúc ấy cô không có lưu ý, hiện tại mới biết, nguyên lai, hết thảy đều là thủ đoạn của Tống Mạc.
Đây mới thực sự là Tống Mạc, rõ ràng âm trầm nguy hiểm lại giảo hoạt, như một con sói .
Là cô tự cho là đúng cho rằng anh sẽ không tàn nhẫn như vậy, là cô, từ đáy lòng không muốn tiếp nhận thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cao ngạo lúc trước biến thành thiếu tổng tàn nhẫn lạnh lùng hôm nay.
Nguyên lai, đây mới là thâm ý trong lời hôm đó của anh.
Mặc dù cô không biết cụ thể quá trình những chuyện này phát sinh, đại khái, cũng đoán ra không ít.
Một câu không có chuyện Tống Mạc anh làm không được thật hay.
Tần Ngu nhếch môi, cười cực lạnh, mà văn kiện kẹp trong tay, cơ hồ bị cô dùng
sức xoa bóp biến hình, gấp ra hình dáng quỷ dị.
Chậm rãi xoay người, chống lại tầm mắt của người nam.
Mới nhìn rõ, trong tầm mắt của anh không có có một vẻ bối rối, bình tĩnh giống như là cục diện đáng buồn, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, giống như là muốn nhìn thấu trong lòng cô.
Sợ là, anh sớm đã đoán được sẽ có cục diện hôm nay, cho nên mới trấn định như vậy.
Hay cho Tống Mạc thâm tàng bất lộ!
Anh trầm mặc cùng yên tĩnh, tựa như là một cái mồi dẫn hỏa, nhanh chóng nhen nhóm tức giận tích lũy chất chứa ở trong cơ thể cô, cơ hồ hết sức căng thẳng.
Tần Ngu bước lên một bước, dùng sức níu lấy cà vạt người đàn ông, cơ hồ dán ở trên thân người đàn ông, ngước đầu gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của anh, sắc mặt lộ ra âm trầm cùng lạnh lùng chưa bao giờ có, giọng nói cơ hồ là từ trong cổ họng nặn ra, từng chữ từng câu, nghiến răng nghiến lợi, "Cho nên, hết thảy mọi chuyện này, đều là anh bố trí?"
Tống Mạc khẽ cúi mặt, con ngươi đen sáng quắc sâu không thấy đáy rơi vào trên mặt Tần Ngu, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh nhẹ nhàng phất qua, "Đúng."
Đúng, nhẹ nhàng như vậy tăng thêm thống khổ cho Hứa Giang Nam, gia tăng dày vò trên người cô, đối với anh mà nói, giống như như tro bụi, không đáng nhắc tới.
Giận không kềm được.
Tần Ngu bất động nhìn chằm chằm anh mấy giây, ánh mắt bén nhọn giống như muốn giết ch.ết anh.
Trong ngực, lửa giận hừng hực bùng cháy càng lúc càng lớn, lồng ngực kịch liệt phập phồng, biểu hiện rõ rệt cô đang tức giận.
Một giây sau, cơ hồ là đổ ập xuống, hung hăng ném văn kiện trong tay tới trước mặt người đàn ông, giống như điên, kéo thân người anh mà đánh, giống như một con dã thú hung mãnh, tất cả lửa giận phát tán lung tung, bên trong tròng mắt đen nhánh trong suốt, nước mắt chậm rãi tràn ra, giọng nói nhiễm nước mắt khàn khàn, khuếch tán ra phòng làm việc yên tĩnh trống trải, "Đúng sao? Tống Mạc, anh có trái tim hay không? Sao anh có thể ác như vậy, thậm chí cuộc sống của người khác trong mắt anh không đáng giá nhắc tới sao? Anh có biết hay không, một mình tôi mang theo Tần Lãng từng bước từng bước đi cho tới hôm nay cực khổ cỡ nào? Vì cái gì khi tôi sắp bước vào quỹ đạo như tôi muốn, anh lại hủy hoại hết tất cả! Tôi muốn gả cho ai, đó là tự do của tôi, vì cái gì bởi vì một cái ý tưởng đột phát của anh, tất cả cuộc sống của tôi đều phải trở nên rối loạn, Hứa Giang
Nam anh ấy là vô tội, tại sao anh đối với anh ấy như vậy? Anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hủy diệt anh ấy! Dựa vào cái gì kéo anh ấy vào chuyện này!"
Ẩn nhẫn làm cho người ta chua xót, từng tiếng chất vấn vang vọng ở trong phòng.
Nước mắt như hạt đậu sáng long lanh, chậm rãi tràn ra hốc mắt của Tần Ngu, ở dưới ánh đèn lộ ra trong suốt, những giọt nước mắt kia phảng phất phóng ra sợ hãi của cô, vừa giống như khơi dậy tính cách bướng bỉnh của cô.
Cô cố chấp chất vấn Tống Mạc, tròng mắt lưu động, hung hăng trừng anh, bộ dáng không đội trời chung với anh.
Tống Mạc không hợp tác nhìn chằm chằm Tần Ngu, con mắt sắc bén, dần dần lạnh xuống.
Vì một người đàn ông khác, cô ép sát chất vấn không cho anh lối thoát.
Ở thành phố S này, chưa từng có người phụ nữ nào dám đối với anh như vậy, rất tốt, phi thường tốt.
Tống Mạc bước lên một bước, thân hình cao lớn bỗng nhiên gần sát Tần Ngu, sắc mặt cô đột biến.
Anh không quan tâm đến phản ứng của cô, nhẹ nhàng chế trụ hai cái cánh tay của cô, thuận thế kéo cô vào trong lòng, tay kia nắm cằm của cô, nâng mặt của cô lên, ánh mắt đè nén nhìn chằm chằm cô, giọng nói cực lạnh phun ra một câu, "Nếu như không phải là Hứa Giang Nam động sắc tâm, cô cho rằng, lúc ấy hắn ta vì cái gì cùng người phụ nữ kia cùng một chỗ, Tần Ngu, đến bây giờ, cô còn không thấy rõ sao? Người đàn ông như vậy, cô còn muốn gả cho hắn?"
Trong lòng Tần Ngu nhoáng một cái, sắc mặt càng trắng bệch, gần như trong suốt.
Trầm mặc mấy giây, cô chau mày lại, thần sắc đau đớn cắn môi dưới, mở miệng, trong giọng nói rõ ràng mang theo đắn đo, vẫn gắt gao như cũ chỉa mũi nhọn về
Tống Mạc, "Nếu như không phải là do anh, mọi chuyện sẽ không phát sinh, anh mới là đầu sỏ!"
Cô che chở, rõ ràng cô đang che chở.
Ánh mắt Tống Mạc hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô mấy giây, mặt không chút thay đổi buông tay ra.
Cảm giác áp bách trên đỉnh đầu bỗng nhiên biến mất, Tần Ngu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng, không phải là không khó chịu, lời Tống Mạc mới nói cũng không phải là không hề có đạo lý, xác thực đã đâm vào chỗ đau của cô, đáy lòng của cô không phải là không hiểu, chỉ là, Hứa Giang Nam không tốt, chỉ có cô mới có quyền nói, người khác, không thể được nói như vậy, cô không cho phép, có bất kỳ người nào nhằm vào Hứa Giang Nam.
Hai người đều không nói thêm gì nữa, trong phòng làm việc, một lần nữa bày ra bầu không khí quỷ dị.
Tần Ngu nhìn chằm chằm giấy trắng rơi đầy đất, đó là do anh đi tìm luật sư thảo ra thỏa thuận trước hôn nhân, mà bây giờ, chúng nó yên lặng nằm trên mặt đất, thậm chí còn bị cô giẫm dưới chân, trở nên lầy lội không chịu nổi.
Thật giống như, dẫm nát tất cả kiêu ngạo của người đàn ông này dưới chân.
Trong lòng Tần Ngu, một mảnh trầm trọng.
Mà chỗ ánh sáng chiếu xuống, người đàn ông kia đưa lưng về phía cô, không nói một lời, bóng lưng của anh thoạt nhìn chẳng biết tại sao lại có vài phần cô đơn.
Không phải là không khó chịu, người đã từng sớm chiều chung đụng với cô bây giờ lại đi đến trình độ như vậy, nhưng việc đã đến nước này, biết làm thế nào đây?
Những thứ kia nổi lên nước mắt, bị Tần Ngu cứng rắn đè xuống, cô kinh ngạc đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng của anh, mấp máy môi, cuối cùng nói ra một câu, "Tống Mạc, tôi sẽ không kết hôn với anh, ngươi thu tay lại đi, mọi chuyện, đến đây chấm dứt, từ nay về sau, đừng tới tìm tôi nữa."
Trong không khí đầu vai của anh khẽ run không thể nhận ra.
Mấy giây sau, chậm rãi quay mặt lại, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng anh tuấn, cặp con ngươi đen lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, kiêu căng, khinh thường, "Tần Ngu, cô cho rằng, Tống Mạc tôi dễ dàng bị xua đuổi như vậy sao?"
Ý tứ của anh, hiển nhiên dễ thấy.
Tần Ngu nắm quyền, hít một hơi thật sâu, "Tống Mạc, trên đời này nhiều người phụ nữ như vậy, anh muốn ai cũng có thể, tại sao phải níu lấy tôi không tha như vậy, có ý gì sao?"
Ánh mặt trời chiếu lên trên người anh, gò má anh tuấn của anh có chút không chân thực. Anh cúi mặt, đốt một điếu thuốc, nhẹ hút một ngụm, ngước mắt nhìn về phía cô, con mắt âm trầm, "Trong nhiều người phụ nữ như vậy, chỉ có cô hữu dụng."
"Có ý gì?" Tần Ngu nhíu mày.
"Tôi cần một cô vợ nhu thuận nghe lời, cô hết sức thích hợp, đương nhiên, đây chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu là Tần Lãng, nó có thể chặn ba mẹ tôi lại. Chỉ cần cô vào Tống gia, liền không có ai bức ta cưới những người phụ nữ mạc danh kỳ diệu kia."
Người Tống gia không thể nào cho Tần Ngu tiến vào Tống gia, nhưng Tần Ngu mang thai cốt nhục Tống gia, liền không giống nhau, Tống gia tuyệt đối không thể để huyết mạch của mình lênh đênh bên ngoài, chỉ cần có Tần Lãng, bọn họ liền không nói lời nào, coi như là anh muốn kết hôn với Tần Ngu, họ cũng tự nhiên thỏa hiệp, như thế, anh liền không cần ứng phó với những người bọn họ an bài cho anh.
Tần Ngu không dám tin nhìn chằm chằm gò má của anh, mới phát giác, thần sắc của anh lạnh nhạt xa cách như vậy, thật giống như, mọi chuyện đều là chuyện tất nhiên.
Đáy lòng, khẽ co rút đau đớn.
Nguyên lai.
Nguyên lai hết thảy cũng chỉ một cuộc giao dịch.
Nguyên lai trong mắt anh, cô chỉ là một con cờ, cũng là bia đỡ đạn.
Thiệt thòi cho cô còn tự cho rằng…….
Yên tĩnh một hồi lâu, mới đè xuống đau nhức trong lòng, mặt trầm như nước nhìn về phía Tống Mạc, "Cuộc giao dịch này, tôi sẽ không giúp anh, Tần Ngu tôi là một người sống sờ sờ, không phải là một quân cờ trong tay anh."
"Tần Ngu, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, không cần lại khiêu chiến cực hạn của tôi, ngoan ngoãn ký tên, tôi đáp ứng cô, sẽ không làm khó ai nữa."
Người đàn ông mặt không chút thay đổi liếc nhìn cô, mở miệng nói.
"Tống Mạc, sao anh lại có thể ích kỷ như vậy!" Giờ khắc này, tim của cô rất đau, vốn là đè xuống cảm xúc, một lần nữa bị bốc lên, áp chế không có tác dụng.
"Tôi sẽ tìm cô một lần nữa, phần thỏa thuận này sẽ được gởi tới chỗ cô trong vòng
một ngày, ký vào nó, rồi đưa đến đây." Trong sương mù lượn lờ, thần thái lạnh
người đàn ông lùng đến cực điểm, căn bản không chú ý phản kháng của cô.
Hy vọng cuối cùng trong lòng, triệt để dập tắt, chỉ còn lại cảm giác lạnh như băng.
Giờ khắc này, Tần Ngu mới biết, người đàn ông trước mắt mình này, căn bản không có trái tim.
Lưu lại nơi đây, cũng sẽ không có kết quả gì, anh cũng không liếc nhìn cô một cái.
Tần Ngu thu hồi ánh mắt, ch.ết lặng xoay người rời đi.
Lầu dưới, một mảng hối hả, tiếng động lớn ầm ĩ náo nhiệt, cô chạy xe điện trôi vào dòng người, khí lạnh đánh tới mặt, một trận rét lạnh, tâm lại không kịp lãnh.
Nhìn bầu trời mênh mông, hốc mắt Tần Ngu sưng đỏ, tràn ra một tầng nước mắt.
Lần trước, là Hứa Giang Nam, lúc này đây, thì là ai?
―――
Sau xe điện, một chiếc Audi màu đen không xa không gần thong thả đi theo, bên trong buồng xe, người đàn ông mặc tây trang màu đen nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn suy yếu của Tần Ngu, cầm điện thoại di động lên.
"Giang tổng, Tần tiểu thư mới ra khỏi Tống thị tập đoàn, thoạt nhìn thật không tốt."
Đầu kia d/d/;l;qd điện thoại ngắn ngủi trầm mặc vài giây, truyền đến giọng nói trong trẻo của người đàn ông, hơi khàn khàn, "Tôi biết, các người cứ bảo vệ tốt cô ấy."
"Vâng."
. . .
Editor: Trà sữa trà xanh
Tần Ngu d[d[lq[d không biết mình đã ngồi bao lâu, chỉ cảm thấy hình như ánh mặt trời đã tản đi, trong tầm mắt, chỉ còn lại hình dáng mơ hồ, mang theo ánh nước, quay vòng, giấu đầu hở đuôi, âm thanh, giống như ở rất xa.
Trong trời đất, chỉ còn lại một người cô, vắng lặng cô tuyệt.
Cho đến khi nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lạnh buốt rơi xuống đầu ngón tay, mới giật mình nhận ra, cô đã khóc.
Từ khi biết rõ chuyện này cho tới bây giờ, cô còn chưa từ bỏ, Hứa Giang Nam lại lựa chọn rời đi trước, cứ như vậy bỏ mặc một mình cô.
Anh chưa từng nhẫn tâm.
Trong không khí yên tĩnh, tim đau nhói khiến cô đau không thở nổi, ngẩn ngơ.
Ngay cả khi cánh cửa bị người đẩy ra cũng không biết.
Trong tầm mắt mơ hồ, đột nhiên xuất hiện một bóng đen, trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, liền thấy, một hình bóng nho nhỏ ngồi chồm hổm xuống trước mặt cô, là Tần Lãng.
Bé duỗi bàn tay nho nhỏ ra lau nước mắt trên mặt Tần Ngu, lông mày trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn cau lại, bên trong giọng nói mềm mại mơ hồ mang theo tức giận, "Mẹ, tại sao mẹ khóc? Ai khi dễ người, con thay người đi dạy dỗ hắn!"
Tần Ngu hoàn hồn, nhanh chóng đưa tay lau nước mắt trên mặt, gạt bỏ cảm giác chua xót mỉm cười so với khóc còn khó coi hơn, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Lãng, "Mẹ không có việc gì, ai dám khi dễ mẹ nha, mẹ thấy ác mộng thôi."
Đáy mắt trắng đen rõ ràng của Tần Lãng lóe lên một ánh sáng đau lòng, tuổi nhỏ, nhưng đã hiểu đạo lí đối nhân xử thế, mẹ đau lòng, lại không nói ra,vừa tức giận lại không đành lòng nhìn chằm chằm con mắt của Tần Ngu hồng như con thỏ, không vui cong cái miệng nhỏ nhắn lên, "Mụ mụ, mẹ nghĩ rằng con ngốc sao!"
Tần Ngu đưa tay chọc chọc khuôn mặt tức giận của Tần Lãng, cố làm ra vẻ thoải mái, "Được rồi, không nói nữa, đi rửa mặt, nếu không sẽ đi học muộn."
Đến cùng vẫn là con nít, vừa nghe lời này, cho dù không tình nguyện, cũng phải đi ra ngoài.
Một bữa cơm ăn trầm mặc dị thường, Tần Lãng hiểu chuyện, không nói cái gì nữa.
Ăn cơm xong, Tần Ngu đưa Tần Lãng đi học.
Tuyết đã ngừng, đã có công nhân vệ sinh quét qua một lần, lại bởi vì đêm qua rơi xuống cả đêm, cho nên trên mặt đất vẫn tích lũy một tầng hơi mỏng.
Tần Ngu lái xe chở Tần Lãng, xe đè lên tuyết đọng, phát ra âm thanh két... Két..., rơi vào trong lòng người, là âm thanh não nề.
Không biết đã qua bao lâu, vẫn chưa dừng lại như bình thường, Tần Ngu nghe giọng nói Tần Lãng ồm ồm cách khăn quàng cổ truyền đến, rơi vào trong không khí lạnh và khô ráo, "Mẹ mẹ, con biết rõ tại sao mẹ khóc, là vì chú Giang Nam."
Trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, há to miệng, lại phát hiện, không biết nên nói cái gì.
Giọng nói Tần Lãng trộn lẫn khổ sở nhè nhẹ truyền đến, "Mẹ, con nghe cô giáo nhà trẻ nói, các cô nói chú Giang Nam không cần mẹ, chú yêu người khác."
Anh không cần cô nữa, anh yêu người khác.
Ngay cả Tần Lãng cũng nói như vậy.
Giống như chỉ có một mình cô cố chấp như đứa ngốc, đứng tại chỗ bàng hoàng, quanh quẩn, không muốn tin sự thật, còn hèn mọn mong đợi, Hứa Giang Nam sẽ trở lại.
Đáng tiếc, anh sẽ không trở lại nữa.
Bây giờ anh đang ở nơi nào? Có phải hay không, đang ở bên cạnh người phụ nữ kia?
Tim, cảm giác đau nhức lan rộng, giống như là có rậm rạp chằng chịt kim châm thật sâu vào, máu tươi, rò rỉ chảy ra.
Thế gian này, đau nhất không gì hơn cái này, ngươi cho rằng người kia vĩnh viễn không rời khỏi người, nhưng, lại đi như một trận gió, biến mất khỏi thế giới của ngươi, không lưu một tia dấu vết.
Hốc mắt nóng lên, nước mắt liền đọng thành hạt lớn rơi xuống.
Rơi ở trên mặt, rất nhanh kết thành băng hơi mỏng, lãnh đến thấu xương, tâm lại không kịp lãnh.
Trong gió, Tần Lãng cố nén nước mắt nói thật thấp, mang theo ý tứ hàm xúc an ủi, rơi ở bên tai của cô, "Mẹ, đừng khóc, mẹ còn có con, con vĩnh viễn cần mẹ."
Trong lòng Tần Ngu chua xót khổ sở một hồi, bả vai không nhịn được khẽ run.
Một giây sau, Tần Ngu liền phát giác, đầu của Tần Lãng chậm rãi tựa vào ngang hông của cô, nhẹ nhàng cọ xát, "Mẹ, ngoại trừ con, chúng ta còn có ba ba." Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của bé, lại rất nghiêm túc, hết sức kiên định.
Trong lòng Tần Ngu đột nhiên mềm nhũn.
Ba ba, đúng vậy, Tống Mạc nói, muốn cưới cô.
Trước kia cô nghĩ tới nhớ tới Hứa Giang Nam, không muốn gả cho Tống Mạc, vậy bây giờ, Hứa Giang Nam không cần cô nữa, có phải hay không, cô nên ngoan ngoãn nhận mệnh, gả cho Tống Mạc, từ nay về sau an an ổn ổn làm Tống phu nhân?
Chỉ cần cô gả cho Tống Mạc, về sau quần áo đến đưa tay, cơm đưa tới miệng, không cần dậy sớm chuẩn bị, không cần dầm trong mưa, Tần Lãng cũng có một gia đình đầy đủ, từ nay về sau cô không cần hoảng loạn, sống dưới uy dưới của
Tống Mạc, tất cả, tựa hồ không có gì không tốt.
Chỉ là, trong đầu Tần Ngu chợt lóe lên một ý niệm đáng sợ, ở trong nháy mắt, nước mắt cũng quên chảy, chỉ còn lại một trận kinh hãi.
Tống Mạc uy hϊế͙p͙…
Lúc trước hình như anh đã nói qua, nếu như cô không muốn gả, anh sẽ có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn gả đi, đến bây giờ cô còn nhớ rõ ràng, lúc nói những lời này, kiêu căng trên mặt người đàn ông, khí thế bày mưu nghĩ kế như muốn xâm nhập biển cát vậy, còn có hôm đó, ở trong nhà của cô, lúc cô nói cô có vị hôn phu, vui vẻ trên mặt Tống Mạc làm cho người ta đoán không ra, chẳng lẽ nói scandal giữa Hứa Giang Nam cùng người phụ nữ kia, là do Tống Mạc sắp đặt sao?
Dù sao, người phụ nữ kia, cũng có chút liên quan với Tống Mạc.
Cái nhận thức này, không ngừng xoay quanh ở trong đầu của cô, mơ hồ, nhưng lại chân thật tồn tại.
Hoảng loạn một hồi, hình như lúc sau Tần Lãng lại nói gì đó, một câu cô cũng không nghe thấy, những thứ kia phảng phất đều bị gió mang đi, tung bay ở đám mây, mà suy nghĩ của cô, bị sắc đen quay cuồng như nước biển vây quanh, ý niệm đáng sợ trong đầu kia, giống như cự thạch, tầng tầng đè trong lòng cô, cơ hồ không thở nổi.
Cho đến khi Tần Lãng ở bên tai cô hô to một tiếng, "Mẹ, đến rồi, đến Chức Cao Nữ Giáo rồi!" Suy nghĩ của Tần Ngu bị một bàn tay cứng rắn kéo trở về.
Kinh hoảng một lát, đạp thắng xe.
Tay chân Tần Lãng nhẹ nhàng nhảy xuống xe, trùng hợp ở cửa có vài cô giáo đang đứng, nhìn qua bên này, Tần Lãng đứng ở cửa trường học phất tay với Tần Ngu, cô nhìn Tần Lãng, vừa vặn chống lại ánh mắt của vài cô giáo kia, khẽ giương cao khóe miệng, gạt bỏ nụ cười kia, cách một tầng sương mù, cô lại rõ ràng trông thấy, trong mắt các cô đó là thương cảm.
Các cô là thương cảm cô, bị người đàn ông mình yêu mến vứt bỏ.
Vứt bỏ.
Trong lòng một trận chua xót.
Tất cả suy nghĩ hỗn loạn, tại thời khắc này, một lần nữa hiện lên, dần dần rõ ràng.
Nếu như Hứa Giang Nam không phạm sai lầm, tại sao lại ** trong lúc đó trốn vô tung vô ảnh, ngay cả một câu giải thích cũng không muốn lưu lại cho cô?
Nếu như nói, đêm đó chân thật tồn tại, anh không muốn, ai có thể cưỡng bách được anh? Huống chi, bọn họ đi vào như thế nào, vui vẻ như vậy, không phải cô đã thấy rõ ràng rành mạch sao?
Đến cùng cô còn hoài nghi cái gì?
Mới vừa rồi, thế nhưng cô nghĩ tới, Hứa Giang Nam trật quỹ đạo, là do Tống Mạc sắp đặt.
Khóe môi không tiếng động toét ra, lộ ra nụ cười bạc lương, là cô, toàn bộ là do cô viện cớ, là cô, không muốn tiếp nhận tàn nhẫn này.
Nếu bây giờ đã không còn đường lui, vận mệnh từng bước từng bước đẩy cô đến tình cảnh này, cô cần gì phải hao hết tâm tư trốn.
Có lẽ, gả cho Tống Mạc mới là lựa chọn tốt nhất cho cô.
―――
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tần Ngu ngừng xe, nghe máy.
Là mẹ Tần, cô cúi đầu, nhẹ nhàng nghe máy, "Ngu nhi, chuyện của Hứa Giang
Nam mẹ đã biết."
Tần Ngu trầm mặc mấy giây, đứng ở trong gió hít mũi một cái, giọng nói khàn khàn, "Mẹ, con không sao, là thật."
"Chao ôi, con nhóc kia, phát sinh chuyện lớn như vậy cũng không nói với mẹ, việc này cũng là lỗi của mẹ, nếu sớm biết thằng nhóc Hứa gia kia là người như vậy, mẹ sẽ không giao con cho nó, mẹ." Mẹ Tần tràn đầy áy náy cùng tự trách.
"Mẹ, đừng nói nữa, bên này con còn đang làm việc nè, con không sao đâu, là thực." Tần Ngu khẽ cười vài tiếng, tìm cớ cúp điện thoại.
Cô cùng Hứa Giang Nam đã đến nước này, cần gì, làm cho người trong nhà lo lắng thêm nữa.
―――
Tập đoàn Tống thị.
Tầng trệt cao vút trong mây, ẩn trong sương mù, mắt nhìn lên trên, cơ hồ không thấy đến cuối cùng, những thứ sương trắng kia lạnh như băng lượn lờ quanh đó, tăng thêm hàn khí cho cả tòa lầu, người ta có thể nhìn lên nhưng không cách nào tiếp nhận được khí thế như vậy.
Tần Ngu dừng xe điện, chà xát ngón tay đông cứng, cầm lên một sấp văn kiện đi tới cửa đại sảnh.
Cửa bảo vệ biết cô, dù sao, hắn chưa từng thấy cô gái xinh đẹp như vậy náo loạn ở Tống thị, lần trước, cô gây loạn, để lại ấn tượng khắc sâu cho bọn họ.
Bất quá, này cũng không phải là nguyên nhân bọn họ tùy tùy cho Tần Ngu đi vào.
Đến cùng vẫn đi lên ngăn lại.
Tần Ngu thấy thế, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn hai bảo vệ cao hơn cô hai ba mươi cm, con mắt sưng đỏ quét nhìn hai người, "Đã quên bổn tiểu thư sao?"
Vốn là động tác rất uy nghiêm, cô làm được, lại làm chua xót lòng người.
Hai bảo vệ hơi ngẩn ra, ánh mắt rơi vào trên ánh mắt Tần Ngu thoạt nhìn phá lệ thê thảm, nhất thời quên nói chuyện.
Tần Ngu biết rõ bọn họ đang nhìn cái gì, theo bản năng xoa nhẹ con mắt, "Nhìn cái gì vậy, như thế nào, chẳng lẽ Tống tổng của các người không cho người có con mắt sưng lên vào sao?"
"Cũng không phải, chỉ là, tiểu thư, tất cả phải làm theo quy củ." Hai bảo vệ nhìn nhau, trong lòng nhất thời động lòng trắc ẩn, nhưng dù sao công ty có quy củ công ty, không cho bọn họ làm loạn được.
Lập tức Tần Ngu có cảm giác ủy khuất, cô đã thảm như vậy, vì cái gì mọi người lại muốn làm khó cô, trong lòng đau xót, thiếu chút nữa nhịn không được rơi nước mắt.
Lúc đó, có một bóng dáng thướt tha uyển chuyển đi tới cửa, mặt mỉm cười, tự nhiên thanh thản nhưng không mất khí thế, không phải là trợ lý của Tống Mạc Hứa Văn thì là người nào?
Trong lòng Tần Ngu vui mừng, liền tiến lên nghênh đón.
Hứa Văn đẩy cửa ra, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt tiều tụy rõ ràng đã khóc một hồi của Tần Ngu, đáy mắt cũng không cái gì ngoài ý muốn, chỉ là lộ ra một chút thần sắc không đành lòng, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói luôn không gợn sóng theo bản năng nhu hòa vài phần, "Tần tiểu thư, đến tìm Tống tổng sao?"
Tần Ngu hít mũi một cái, dùng sức gật đầu nhẹ, trơ mắt nhìn Hứa Văn, "Bất quá bảo vệ không cho tôi vào, trợ lý Hứa, có thể nói với bọn họ một tiếng hay không? Tôi có chuyện gấp tìm Tống tổng."
Trong lòng Hứa Văn trong vắt như gương sáng, vừa nghe Tần Ngu nói như vậy,
trong lòng liền đoán ra ** không thiếu mười, lúc này ghé mắt nhìn về phía hai người bảo vệ, giọng nói khôi phục trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Cho Tần tiểu thư đi vào."
"Vâng." Hai bảo vệ khẽ vuốt cằm, bộ dáng rất cung kính.
Tần Ngu cảm kích nhìn Hứa Văn, "Cám ơn trợ lý Hứa."
Hứa Văn nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, "Tần tiểu thư nói chi vậy, mau vào đi thôi."
Tần Ngu cũng không hề khách sáo, đi thẳng vào.
Ngược lại Hứa Văn nhìn bóng lưng Tần Ngu xuất thần trong chốc lát, khe khẽ thở dài một cái, mới rời đi.
Trong đại sảnh người đến người đi, nhìn ra được, làm ăn ở Tống thị tốt mười phần, bất quá Tần Ngu không có tâm tư quản những thứ này, xuyên qua đám người trang phục nghề nghiệp, đi đến thang máy gần nhất.
Thang máy màu bạc mới tinh từ từ đi lên, Tần Ngu dựa lưng vào trên vách tường, rủ xuống con mắt lẳng lặng quét mắt nhìn thỏa thuận trong tay, theo thời gian trôi qua, lòng bàn tay, rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, trong tim, đột nhiên bắt đầu không yên.
Đương nhiên, qua mấy giây, những thấp thỏm trong lòng Tần Ngu liền bị lòng hiếu kỳ của mình thay thế, lúc đó, cô nhìn chằm chằm con số không ngừng nhảy lên, không ngừng suy nghĩ, sao không có nhân viên tiến đến, vừa rồi cô thấy có rất nhiều người chen lấn thang máy mà.
Hiếu kỳ như vậy, khi Tần Ngu nhìn thấy mấy chữ "Thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc ", liền giải tỏa mọi thắc mắc.
Thế nhưng cô lại đi thang máy chuyên dụng của Tống Mạc.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cảm thấy vách tường giống như nhiễm lên khí tức của người đàn ông kia, trong hô hấp, hương vị mát lạnh kia, tựa hồ quanh quẩn ở chóp mũi.
Trong lòng khẽ chấn động, cô sẽ không ngẫu nhiên gặp anh trong thang máy đi.
Sự thực chứng minh, trí tưởng tượng của cô quả thực phong phú, chỉ vài phút ngắn ngủi, còn chưa đủ để cô cùng anh ngẫu nhiên gặp nhau.
Đang nghĩ ngợi lung tung, nghe thấy một tiếng "Đốt", cửa thang máy, từ từ mở ra.
Tầm mắt bỗng nhiên mở rộng. Sàn nhà màu trắng, hành lang yên tĩnh, trần nhà khảm nạm đèn thủy tinh, lúc đó, ánh sáng lẳng lặng chảy xuôi nghiêng về trên sàn nhà, rơi vào mắt, chỉ cảm thấy thật giống như ánh trăng chiếu xuống, sáng óng ánh, nổi bật lên sàn nhà sạch sẽ, rõ ràng phảng phất như một mặt gương, cúi đầu, cũng có thể nhìn ra có bóng người đến.
Trên vách tường cũng không nhiễm một hạt bụi, khung hình tinh xảo treo trên tường, mặc dù không biết ai vẽ ra, cũng không khó biết, tất nhiên giá tiền của nó sẽ làm người ta tặc lưỡi.
Lần trước đến quá vội vàng, cô không có chú ý tới những thứ này, bây giờ, cô cảm thấy, quả nhiên Tống Mạc là người biết hưởng thụ, chỉ là một cái hành lang, liền bố trí xa hoa như thế.
Dọc theo hành lang đi đến cuối cùng, trong tầm mắt, cuối cùng xuất hiện một gian phòng, trên ván cửa đen nhánh, viết vài chữ to sáng ngời "Phòng làm việc của Tổng giám đốc ".
Trong lòng, bỗng nhiên căng thẳng, nghĩ đến người đàn ông kia đang ngồi bên trong, mà cô, sẽ phải cùng anh chung sống dưới một mái hiên, trong lòng, giống như cái gì đi loạn, không bị khống chế, cơ hồ muốn nhảy khỏi trái tim.
Căng thẳng, căng thẳng muốn ch.ết, so với lúc trước tới đây vụng trộm kiểm tr.a còn phải khẩn trương hơn, sít sao nắm văn kiện trong tay, nhất thời, lại không dám đẩy cửa vào.
Đứng trong hành lang, dựa vào vách tường đối diện, bày ra nụ cười cô cho là hoàn mỹ nhất, không tiếng động mở miệng, "Này, Tống tiên sinh, đã lâu không gặp, tôi tới cấp cho anh câu trả lời thuyết phục, tôi đã nghĩ xong, tôi muốn gả cho anh."
Sao cô cảm thấy như mình đang hạ thấp mình vậy, cô giống như kẻ ăn xin đổ thừa cần phải gả cho anh, không được không được.
Gãi gãi mi tâm, một lần nữa giương cao khóe môi, giọng nói nghiêm nghị, "Tống tiên sinh, tôi đến đây, đề nghị của anh tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi quyết định bất đắc dĩ gả cho anh."
Ách, cái này nghe, hết sức vô sỉ, không được không d/d/;lqd; được.
Trầm tư một lát, Tần Ngu dựa vách tường thập phần nghiêm túc phun ra một câu,
"Tống tiên sinh, về đề nghị của anh, tôi hết sức thận trọng suy tính, hôm nay tôi tới nơi đây, chính là vì cấp cho anh một câu trả lời thuyết phục."
Cái này, nghe có thể tiến hành, không quá lời, rất được.
Tốt, liền như vậy.
Hít sâu một hơi, vỗ ngực.
Lộ ra nụ cười thản nhiên, đưa tay đẩy cửa.
Bất quá vừa mới đẩy ra một khe cửa thật nhỏ, còn chưa dừng lại, trong phòng vang lên giọng nói hờn dỗi của phụ nữ, nhưng làm cho trong lòng cô khẽ chấn động, sững sờ ngay tại chỗ.
Cổ tay, như bị dính chặt trên ván cửa, không thể động đậy, đáy mắt, như hồng thủy cuồn cuộn đánh tới.
Lòng hiếu kỳ lớn cường đại, làm cho cô hô hấp không xong, rốt cuộc không một tiếng động lắng nghe.
Biết rất rõ dòm ngó như vậy là không hợp tình hợp lý, cũng không có đạo đức, dù sao cô cũng là người mà anh đi cầu hôn còn có thể sống chung cả đời, chẳng lẽ cô không có tư cách tìm hiểu anh trong âm thầm một chút sao?
Đương nhiên là có!
Nghĩ như vậy, trong lòng Tần Ngu vốn là đang do dự lập tức bị cô ném đến chín từng mây.
Nhanh như mèo, xuyên thấu qua khe cửa nhỏ xíu, con mắt nhìn chằm chằm.
―――
Mặt bàn đen nhánh, che đi đôi chân dài của người đàn ông, trong tầm mắt, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nghiêng thân thể nhìn chằm chằm người phụ nữ, cách một khoảng cách, Tần Ngu thấy rõ ràng khuôn mặt bạch hi lạnh nhạt của người đàn ông, đôi mắt thon dài đen nhánh như mực, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như là một đầm nước tĩnh mịch, trầm tĩnh, thâm thúy, mà người phụ nữ mặc váy dài hồng phấn kia, trên vai choàng một áo choàng lông chồn nghiêng thân thể, đôi môi khi đóng khi mở, vóc người lồi lõm hấp dẫn, gò má bạch hi sạch sẽ, cái cằm nhọn, mặc dù thấy không rõ ngũ quan, lại mơ hồ cảm thấy chính là một mỹ nhân.
Chỉ thấy thân không nghe rõ lời nói, cảm giác này giống như đang xem kịch câm làm cho tâm tình Tần Ngu ngứa ngáy khó nhịn, nhịn không được dán gần hơn.
Lần này, cô nghe được giọng nói mơ hồ của người phụ nữ.
"Trải qua cụ thể sao?" Giọng nói của người phụ nữ có chút kinh ngạc.
"Ừ." Tống Mạc cúi đầu ứng một câu, giọng nói giống như phát ra từ trong lỗ mũi, ý tứ hàm xúc không rõ.
Người phụ nữ rất nhanh thoải mái, "Đêm hôm đó ta say rượu với Hứa Giang Nam, ngủ với hắn, chụp ảnh, chuyện tiếp theo ngài đã biết rồi đó."
Người mà cô ta vừa mới nói, là Hứa Giang Nam sao?
Tâm Tần Ngu mạnh mẽ nhắc tới, ánh mắt càng sắc bén quanh quẩn ở trên mặt người phụ nữ, nhìn mấy giây, lại từ trên sườn mặt của người phụ nữ kia, tìm ra vài phần bóng dáng của Thẩm Vi Nhi.
Bất quá, cũng chỉ là mơ hồ.
Chỉ là, tim của cô, đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu, trong tối tăm, chỉ cảm thấy có đồ vật gì đó, tựa hồ lập tức sẽ nổi trên mặt nước, nhưng lại mông lung, không thấy rõ.
Ngưng thần, lần nữa thả sự chú ý tới trên hai người bên trong.
Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tống Mạc cách cánh cửa truyền đến, trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Không hơn?"
"Đương nhiên." Giọng nói của người phụ nữ có chút đắc ý.
Tống Mạc không lên tiếng, lẳng lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ, thần sắc mơ hồ lộ ra vài tia không đếm xỉa tới đến.
Ngắn ngủi trầm mặc.
"Tống tổng, ta giúp ngài làm chuyện lớn như vậy, ngài đã chuẩn bị, thưởng như thế nào cho ta chưa?" Người phụ nữ đột nhiên thản nhiên cười, môi đỏ thẫm, khẽ giương cao, chữ cuối cùng rơi xuống, khẽ tăng ngữ điệu, lại lộ ra một ý tứ dẫn dụ hàm xúc, mà thân thể xinh đẹp của cô ta, chậm rãi tới gần Tống Mạc, mang theo thử dò xét.
Xem đến lúc này, tâm của Tần Ngu, chậm rãi treo lên.
Giờ khắc này, cô lại có ý muốn xúc động quên mình xông vào một tay bắt người phụ nữ kia dùng sức kéo ra.
Cũng may, cảm giác xúc động đã thay đổi trước khi cô muốn thực hiện, cô cứng rắn nhịn được.
Người phụ nữ kia vẫn còn chậm rãi đến gần Tống Mạc, từ góc độ Tần Ngu nhìn sang, chỉ cảm thấy sóng lớn của người phụ nữ kia tựa hồ sắp đụng với lồng ngực của anh.
Tim của cô, đột nhiên dâng lên một cỗ lửa hỏa vô danh, đến rất quái dị, cũng hết sức không giải thích được.
Bất quá ngọn lửa vô danh của cô còn không chưa đốt thành hỏa hoạn hừng hực, Tần Ngu đã nhìn thấy, Tống Mạc không chút đắn đo đẩy người phụ nữ kia ra, lực đạo quá lớn, cô nhìn thấy người phụ nữ kia nhoáng một cái, bị ném đi.
Trái tim, trong nháy mắt nhảy vọt lên cổ họng.
Nếu như Tống Mạc đi đỡ người phụ nữ kia, là chuyện thường tình, nhưng bây giờ, đầy trong đầu cô đều là, không cần đỡ, không cần đỡ.
Sao cô lại hư hỏng như vậy nha, Tần Ngu nhịn không được cảm khái một câu, tiếp tục nhìn chằm chằm bên trong.
Như cô mong muốn, Tống Mạc vững vàng ngồi yên trên ghế, mắt lạnh nhìn người phụ nữ kia, không có chút ý tứ nào muốn đứng dậy đỡ.
Mà người phụ nữ kia, cũng không có ngã xuống, trong lúc bối rối bắt được một góc bàn làm việc, miễn cưỡng đứng dậy.
Làm như chưa tỉnh hồn, người phụ nữ cúi thấp đầu, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, xương quai xanh phía dưới như ẩn như hiện da thịt trắng như tuyết phập phồng, miêu tả sinh động.
Là cơ hội tốt, người phụ nữ đối diện cô, chỉ cần vừa ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy dung nhan của người phụ nữ kia, tâm Tần Ngu không khỏi nhảy lên, một đôi mắt hồng hồng, gắt gao rơi vào trên mặt người phụ nữ.
Cuối cùng người phụ nữ cũng bình phục tâm tình của mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, tâm của Tần Ngu, quả thực nhảy vọt lên cổ họng.
Một giây sau, hé ra khuôn mặt tươi đẹp, lặng lẽ rơi vào ánh mắt của cô, sắc mặt người phụ nữ vẫn trắng bệch như cũ, đáy mắt có sóng nước di động, đối với sự tình mới phát sinh kia, tựa hồ có chút không dám tin.
Chỉ là một cái chớp mắt, con mắt Tần Ngu đột nhiên trợn to, đáy mắt, hoảng sợ vạn phần, trong phút chốc, máu toàn thân vọt tới đỉnh đầu, thân thể cứng đờ, chỉ còn lại cảm giác rùng mình như tơ mỏng uốn lượn, từ sống lưng phía dưới vọt lên, nhanh chóng lan tràn khắp người, mồ hôi lạnh từ từ rỉ ra.
Thẩm Vi Nhi.
Người phụ nữ kia là Thẩm Vi Nhi!
Kia là người ngày đêm dày vò cô, cho dù là hủy dung, cô cũng nhận ra được.
Trong lòng nhấc lên một trận sóng to gió lớn, tất cả chân tướng, những thứ kia không bị người khác ẩn núp trong bóng đêm tản ra mùi hôi thối rữa hơi thở dơ bẩn, giờ khắc này, tựa hồ chậm rãi hiện ra, từng giọt từng giọt lộ ra trước mặt cô, tựa như quái vật trong nước, nổi lên mặt biển, lộ ra bộ dáng dữ tợn đáng sợ.
Tại sao Thẩm Vi Nhi lại xuất hiện ở đây? Cô ta mới nhắc tới Hứa Giang Nam, có phải cô biết Hứa Giang Nam hay không? Bọn họ, đến cùng đã làm gì đối với Hứa Giang Nam?
Bí ẩn này ẩn giấu sâu trong nội tâm của cô chưa giải được, cô đã từng hoài nghi sự thật, làm cho tâm cô giống như là bị treo lên cao, hận không thể ngay giờ khắc này, vọt vào tr.a hỏi đến cùng.
Lại nghe đến giọng nói lạnh nhạt của Tống Mạc lại vang lên, "Thẩm Vi Nhi, cô nên biết quy củ của tôi, nếu có lần tiếp theo, tôi sẽ làm cho cô triệt để biến mất ở thành phố này."
Giọng nói lạnh lùng như vậy, lời nói ngoan độc như vậy, khiến Tần Ngu đứng ngoài cửa, trong lòng cũng nhịn không được run lên.
Tống Mạc, hình như, đây mới thực sự là Tống Mạc, người cầm lái tập đoàn Tống thị lòng dạ độc ác trong mắt người khác.
Tay chụp ở trên ván cửa rụt trở về, cô không có dũng khí xông đi vào cùng anh giằng co, bước chân thật giống như bị dính chặt, mọc rễ trên mặt đất, không thể động đậy.
Giọng nói tức giận nhưng lại mơ hồ mang theo nhè nhẹ sợ hãi đè nén truyền đến của người phụ nữ, khẽ run, "Tống Mạc, tôi vì ngài làm nhiều như vậy, ngài lại làm như vậy với tôi?"
Người đàn ông yên tĩnh mấy giây, hiểu rõ, nhàn nhạt phun ra một câu, "Chuyện của Hứa Giang Nam xác thực cô xử lý rất tốt, đạo diễn nước ngoài James có kịch bản mới, tôi có thể cho cô làm nữ chính."
"Tống Mạc, ngài không biết tôi muốn cái gì sao!" Giọng nói của Thẩm Vi Nhi đột nhiên trở nên tê tâm liệt phế, khuôn mặt xinh đẹp yêu mị kia, gần như điên cuồng, đó là bi thương vì yêu mà không được, đó là đau lòng vì chấp niệm sâu nặng, đó là một người phụ nữ gần như điên cuồng si mê một người đàn ông.
Bất quá, tất cả, đối với Tần Ngu mà nói, bất quá là một trò khôi hài tức cười, cái gì cô đều không nghe lọt, trong chớp mắt khi trong miệng Tống Mạc phun ra ba chữ Hứa Giang Nam kia, tâm của cô, giống như tiến vào vực sâu không đáy.
Cảm giác lan tràn trong lòng, là thất vọng của cô, còn là e ngại, hay là thống hận?
Cô không biết rõ.
Tất cả suy nghĩ đều dừng lại, cảm giác bi thương to lớn làm cho cô quên hết sợ hãi.
Ngơ ngác đẩy cửa ra, từng bước từng bước đi tới, nhìn hai người trước mắt, đáy mắt chỉ còn lại trống rỗng vô biên.
Dựa vào cái gì, bọn họ dựa vào cái gì, mà lại đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay? Bọn họ dựa vào cái gì làm như vậy với Hứa Giang Nam?
Trong lồng ngực, lửa giận dần dần lan ra, vốn hốc mắt đã sưng đỏ, lại ẩm ướt nữa.
Động tĩnh ở cửa rất nhỏ, làm cho hai người trong phòng hết hồn, cơ hồ không hẹn mà cùng nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Tần Ngu.
Tần Ngu giống như không phát hiện, thẳng tắp đi đến trước mặt Thẩm Vi Nhi, lạnh lùng nhìn cô, trong ánh mắt đen nhánh, không chút nào che dấu hận ý mãnh liệt như vậy.
Thẩm Vi Nhi trừng tròng mắt nhìn người phụ nữ đột nhiên xông vào trước mắt, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, lại làm cho trong lòng cô không nhịn
được run lên.
Một giây sau, cơ hồ là vội vàng không kịp chuẩn bị, một bàn tay không chút do dự rơi vào trên mặt của cô, lực đạo rất lớn, không thể so với lực đạo lúc trước Tống
Mạc đẩy cô, khiến cô lảo đảo suýt nữa té ngã trên đất, thân thể nhoáng một cái, trước mắt, một trận mê muội đen kịt, sau khi miễn cưỡng đứng vững, cô mới phát giác hình như trong miệng có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn lan.
Tần Ngu chậm rãi thả tay xuống, nhìn chằm chằm dấu tay rõ ràng trên mặt Thẩm Vi Nhi, trong trẻo nhưng lạnh lùng, xen lẫn giọng nói nồng đậm khàn khàn, "Một tát này, là tôi đánh thay cho Hứa Giang Nam."
Về sau, chán ghét lạnh lùng liếc người phụ nữ một cái, lẳng lặng xoay người.
Thẩm Vi Nhi chưa từng bị ủy khuất như thế, sợ run mấy giây liền phục hồi tinh thần lại, cánh tay lập tức giơ lên.
Chỉ là, còn chưa rơi xuống, chỗ cổ tay, bỗng nhiên có một bàn tay gắt gao giữ cô lại, một trận đau nhói, làm cho cô không nhịn đau được hô ra tiếng.
Ngước mắt, chẳng biết lúc nào Tống Mạc đã đi tới bên người của cô, lúc đó, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cực lạnh, môi mỏng hé mở, phun ra hai từ ngắn gọn, "Ra ngoài!" Giọng nói âm lãnh, vô cùng có lực uy hϊế͙p͙, đủ để cho người khác trong nháy mắt tước vũ khí đầu hàng.
Thân thể Thẩm Vi Nhi khẽ run lên, đến cùng không dám làm loạn lần nữa, hung hăng trợn mắt nhìn Tần Ngu một cái, không cam lòng đi ra ngoài.
Tần Ngu đưa lưng về phía cô, sống lưng cực thẳng, cũng không quay đầu lại.
Trong phòng yên tĩnh, sau một mảnh hỗn độn, cuối cùng lặng yên không một tiếng động.
Tống Mạc xoay người, lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Ngu, bóng lưng gầy gò lại quật cường.
Tần Ngu giống như là phát hiện tầm mắt của anh, con mắt sưng đỏ thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt bàn đen nhánh.
Chỗ đó, có một phần văn kiện mở ra, bên trong giấy trắng mực đen, thình lình viết "Khách sạn Kim Môn dưới cờ Tống thị".
Hết thảy tất cả, không cần nói cũng biết.
Trong đầu Tần Ngu lóe lên đêm đó, trong thư phòng, cô chứng kiến thiệp mời ở trên màn hình máy tính, chỗ đó, trắng trợn viết Kim Môn đối đầu Danh Thắng, lúc ấy cô không có lưu ý, hiện tại mới biết, nguyên lai, hết thảy đều là thủ đoạn của Tống Mạc.
Đây mới thực sự là Tống Mạc, rõ ràng âm trầm nguy hiểm lại giảo hoạt, như một con sói .
Là cô tự cho là đúng cho rằng anh sẽ không tàn nhẫn như vậy, là cô, từ đáy lòng không muốn tiếp nhận thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cao ngạo lúc trước biến thành thiếu tổng tàn nhẫn lạnh lùng hôm nay.
Nguyên lai, đây mới là thâm ý trong lời hôm đó của anh.
Mặc dù cô không biết cụ thể quá trình những chuyện này phát sinh, đại khái, cũng đoán ra không ít.
Một câu không có chuyện Tống Mạc anh làm không được thật hay.
Tần Ngu nhếch môi, cười cực lạnh, mà văn kiện kẹp trong tay, cơ hồ bị cô dùng
sức xoa bóp biến hình, gấp ra hình dáng quỷ dị.
Chậm rãi xoay người, chống lại tầm mắt của người nam.
Mới nhìn rõ, trong tầm mắt của anh không có có một vẻ bối rối, bình tĩnh giống như là cục diện đáng buồn, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, giống như là muốn nhìn thấu trong lòng cô.
Sợ là, anh sớm đã đoán được sẽ có cục diện hôm nay, cho nên mới trấn định như vậy.
Hay cho Tống Mạc thâm tàng bất lộ!
Anh trầm mặc cùng yên tĩnh, tựa như là một cái mồi dẫn hỏa, nhanh chóng nhen nhóm tức giận tích lũy chất chứa ở trong cơ thể cô, cơ hồ hết sức căng thẳng.
Tần Ngu bước lên một bước, dùng sức níu lấy cà vạt người đàn ông, cơ hồ dán ở trên thân người đàn ông, ngước đầu gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của anh, sắc mặt lộ ra âm trầm cùng lạnh lùng chưa bao giờ có, giọng nói cơ hồ là từ trong cổ họng nặn ra, từng chữ từng câu, nghiến răng nghiến lợi, "Cho nên, hết thảy mọi chuyện này, đều là anh bố trí?"
Tống Mạc khẽ cúi mặt, con ngươi đen sáng quắc sâu không thấy đáy rơi vào trên mặt Tần Ngu, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh nhẹ nhàng phất qua, "Đúng."
Đúng, nhẹ nhàng như vậy tăng thêm thống khổ cho Hứa Giang Nam, gia tăng dày vò trên người cô, đối với anh mà nói, giống như như tro bụi, không đáng nhắc tới.
Giận không kềm được.
Tần Ngu bất động nhìn chằm chằm anh mấy giây, ánh mắt bén nhọn giống như muốn giết ch.ết anh.
Trong ngực, lửa giận hừng hực bùng cháy càng lúc càng lớn, lồng ngực kịch liệt phập phồng, biểu hiện rõ rệt cô đang tức giận.
Một giây sau, cơ hồ là đổ ập xuống, hung hăng ném văn kiện trong tay tới trước mặt người đàn ông, giống như điên, kéo thân người anh mà đánh, giống như một con dã thú hung mãnh, tất cả lửa giận phát tán lung tung, bên trong tròng mắt đen nhánh trong suốt, nước mắt chậm rãi tràn ra, giọng nói nhiễm nước mắt khàn khàn, khuếch tán ra phòng làm việc yên tĩnh trống trải, "Đúng sao? Tống Mạc, anh có trái tim hay không? Sao anh có thể ác như vậy, thậm chí cuộc sống của người khác trong mắt anh không đáng giá nhắc tới sao? Anh có biết hay không, một mình tôi mang theo Tần Lãng từng bước từng bước đi cho tới hôm nay cực khổ cỡ nào? Vì cái gì khi tôi sắp bước vào quỹ đạo như tôi muốn, anh lại hủy hoại hết tất cả! Tôi muốn gả cho ai, đó là tự do của tôi, vì cái gì bởi vì một cái ý tưởng đột phát của anh, tất cả cuộc sống của tôi đều phải trở nên rối loạn, Hứa Giang
Nam anh ấy là vô tội, tại sao anh đối với anh ấy như vậy? Anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hủy diệt anh ấy! Dựa vào cái gì kéo anh ấy vào chuyện này!"
Ẩn nhẫn làm cho người ta chua xót, từng tiếng chất vấn vang vọng ở trong phòng.
Nước mắt như hạt đậu sáng long lanh, chậm rãi tràn ra hốc mắt của Tần Ngu, ở dưới ánh đèn lộ ra trong suốt, những giọt nước mắt kia phảng phất phóng ra sợ hãi của cô, vừa giống như khơi dậy tính cách bướng bỉnh của cô.
Cô cố chấp chất vấn Tống Mạc, tròng mắt lưu động, hung hăng trừng anh, bộ dáng không đội trời chung với anh.
Tống Mạc không hợp tác nhìn chằm chằm Tần Ngu, con mắt sắc bén, dần dần lạnh xuống.
Vì một người đàn ông khác, cô ép sát chất vấn không cho anh lối thoát.
Ở thành phố S này, chưa từng có người phụ nữ nào dám đối với anh như vậy, rất tốt, phi thường tốt.
Tống Mạc bước lên một bước, thân hình cao lớn bỗng nhiên gần sát Tần Ngu, sắc mặt cô đột biến.
Anh không quan tâm đến phản ứng của cô, nhẹ nhàng chế trụ hai cái cánh tay của cô, thuận thế kéo cô vào trong lòng, tay kia nắm cằm của cô, nâng mặt của cô lên, ánh mắt đè nén nhìn chằm chằm cô, giọng nói cực lạnh phun ra một câu, "Nếu như không phải là Hứa Giang Nam động sắc tâm, cô cho rằng, lúc ấy hắn ta vì cái gì cùng người phụ nữ kia cùng một chỗ, Tần Ngu, đến bây giờ, cô còn không thấy rõ sao? Người đàn ông như vậy, cô còn muốn gả cho hắn?"
Trong lòng Tần Ngu nhoáng một cái, sắc mặt càng trắng bệch, gần như trong suốt.
Trầm mặc mấy giây, cô chau mày lại, thần sắc đau đớn cắn môi dưới, mở miệng, trong giọng nói rõ ràng mang theo đắn đo, vẫn gắt gao như cũ chỉa mũi nhọn về
Tống Mạc, "Nếu như không phải là do anh, mọi chuyện sẽ không phát sinh, anh mới là đầu sỏ!"
Cô che chở, rõ ràng cô đang che chở.
Ánh mắt Tống Mạc hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô mấy giây, mặt không chút thay đổi buông tay ra.
Cảm giác áp bách trên đỉnh đầu bỗng nhiên biến mất, Tần Ngu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng, không phải là không khó chịu, lời Tống Mạc mới nói cũng không phải là không hề có đạo lý, xác thực đã đâm vào chỗ đau của cô, đáy lòng của cô không phải là không hiểu, chỉ là, Hứa Giang Nam không tốt, chỉ có cô mới có quyền nói, người khác, không thể được nói như vậy, cô không cho phép, có bất kỳ người nào nhằm vào Hứa Giang Nam.
Hai người đều không nói thêm gì nữa, trong phòng làm việc, một lần nữa bày ra bầu không khí quỷ dị.
Tần Ngu nhìn chằm chằm giấy trắng rơi đầy đất, đó là do anh đi tìm luật sư thảo ra thỏa thuận trước hôn nhân, mà bây giờ, chúng nó yên lặng nằm trên mặt đất, thậm chí còn bị cô giẫm dưới chân, trở nên lầy lội không chịu nổi.
Thật giống như, dẫm nát tất cả kiêu ngạo của người đàn ông này dưới chân.
Trong lòng Tần Ngu, một mảnh trầm trọng.
Mà chỗ ánh sáng chiếu xuống, người đàn ông kia đưa lưng về phía cô, không nói một lời, bóng lưng của anh thoạt nhìn chẳng biết tại sao lại có vài phần cô đơn.
Không phải là không khó chịu, người đã từng sớm chiều chung đụng với cô bây giờ lại đi đến trình độ như vậy, nhưng việc đã đến nước này, biết làm thế nào đây?
Những thứ kia nổi lên nước mắt, bị Tần Ngu cứng rắn đè xuống, cô kinh ngạc đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng của anh, mấp máy môi, cuối cùng nói ra một câu, "Tống Mạc, tôi sẽ không kết hôn với anh, ngươi thu tay lại đi, mọi chuyện, đến đây chấm dứt, từ nay về sau, đừng tới tìm tôi nữa."
Trong không khí đầu vai của anh khẽ run không thể nhận ra.
Mấy giây sau, chậm rãi quay mặt lại, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng anh tuấn, cặp con ngươi đen lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, kiêu căng, khinh thường, "Tần Ngu, cô cho rằng, Tống Mạc tôi dễ dàng bị xua đuổi như vậy sao?"
Ý tứ của anh, hiển nhiên dễ thấy.
Tần Ngu nắm quyền, hít một hơi thật sâu, "Tống Mạc, trên đời này nhiều người phụ nữ như vậy, anh muốn ai cũng có thể, tại sao phải níu lấy tôi không tha như vậy, có ý gì sao?"
Ánh mặt trời chiếu lên trên người anh, gò má anh tuấn của anh có chút không chân thực. Anh cúi mặt, đốt một điếu thuốc, nhẹ hút một ngụm, ngước mắt nhìn về phía cô, con mắt âm trầm, "Trong nhiều người phụ nữ như vậy, chỉ có cô hữu dụng."
"Có ý gì?" Tần Ngu nhíu mày.
"Tôi cần một cô vợ nhu thuận nghe lời, cô hết sức thích hợp, đương nhiên, đây chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu là Tần Lãng, nó có thể chặn ba mẹ tôi lại. Chỉ cần cô vào Tống gia, liền không có ai bức ta cưới những người phụ nữ mạc danh kỳ diệu kia."
Người Tống gia không thể nào cho Tần Ngu tiến vào Tống gia, nhưng Tần Ngu mang thai cốt nhục Tống gia, liền không giống nhau, Tống gia tuyệt đối không thể để huyết mạch của mình lênh đênh bên ngoài, chỉ cần có Tần Lãng, bọn họ liền không nói lời nào, coi như là anh muốn kết hôn với Tần Ngu, họ cũng tự nhiên thỏa hiệp, như thế, anh liền không cần ứng phó với những người bọn họ an bài cho anh.
Tần Ngu không dám tin nhìn chằm chằm gò má của anh, mới phát giác, thần sắc của anh lạnh nhạt xa cách như vậy, thật giống như, mọi chuyện đều là chuyện tất nhiên.
Đáy lòng, khẽ co rút đau đớn.
Nguyên lai.
Nguyên lai hết thảy cũng chỉ một cuộc giao dịch.
Nguyên lai trong mắt anh, cô chỉ là một con cờ, cũng là bia đỡ đạn.
Thiệt thòi cho cô còn tự cho rằng…….
Yên tĩnh một hồi lâu, mới đè xuống đau nhức trong lòng, mặt trầm như nước nhìn về phía Tống Mạc, "Cuộc giao dịch này, tôi sẽ không giúp anh, Tần Ngu tôi là một người sống sờ sờ, không phải là một quân cờ trong tay anh."
"Tần Ngu, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, không cần lại khiêu chiến cực hạn của tôi, ngoan ngoãn ký tên, tôi đáp ứng cô, sẽ không làm khó ai nữa."
Người đàn ông mặt không chút thay đổi liếc nhìn cô, mở miệng nói.
"Tống Mạc, sao anh lại có thể ích kỷ như vậy!" Giờ khắc này, tim của cô rất đau, vốn là đè xuống cảm xúc, một lần nữa bị bốc lên, áp chế không có tác dụng.
"Tôi sẽ tìm cô một lần nữa, phần thỏa thuận này sẽ được gởi tới chỗ cô trong vòng
một ngày, ký vào nó, rồi đưa đến đây." Trong sương mù lượn lờ, thần thái lạnh
người đàn ông lùng đến cực điểm, căn bản không chú ý phản kháng của cô.
Hy vọng cuối cùng trong lòng, triệt để dập tắt, chỉ còn lại cảm giác lạnh như băng.
Giờ khắc này, Tần Ngu mới biết, người đàn ông trước mắt mình này, căn bản không có trái tim.
Lưu lại nơi đây, cũng sẽ không có kết quả gì, anh cũng không liếc nhìn cô một cái.
Tần Ngu thu hồi ánh mắt, ch.ết lặng xoay người rời đi.
Lầu dưới, một mảng hối hả, tiếng động lớn ầm ĩ náo nhiệt, cô chạy xe điện trôi vào dòng người, khí lạnh đánh tới mặt, một trận rét lạnh, tâm lại không kịp lãnh.
Nhìn bầu trời mênh mông, hốc mắt Tần Ngu sưng đỏ, tràn ra một tầng nước mắt.
Lần trước, là Hứa Giang Nam, lúc này đây, thì là ai?
―――
Sau xe điện, một chiếc Audi màu đen không xa không gần thong thả đi theo, bên trong buồng xe, người đàn ông mặc tây trang màu đen nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn suy yếu của Tần Ngu, cầm điện thoại di động lên.
"Giang tổng, Tần tiểu thư mới ra khỏi Tống thị tập đoàn, thoạt nhìn thật không tốt."
Đầu kia d/d/;l;qd điện thoại ngắn ngủi trầm mặc vài giây, truyền đến giọng nói trong trẻo của người đàn ông, hơi khàn khàn, "Tôi biết, các người cứ bảo vệ tốt cô ấy."
"Vâng."
. . .
Editor: Trà sữa trà xanh
Tần Ngu d[d[lq[d không biết mình đã ngồi bao lâu, chỉ cảm thấy hình như ánh mặt trời đã tản đi, trong tầm mắt, chỉ còn lại hình dáng mơ hồ, mang theo ánh nước, quay vòng, giấu đầu hở đuôi, âm thanh, giống như ở rất xa.
Trong trời đất, chỉ còn lại một người cô, vắng lặng cô tuyệt.
Cho đến khi nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lạnh buốt rơi xuống đầu ngón tay, mới giật mình nhận ra, cô đã khóc.
Từ khi biết rõ chuyện này cho tới bây giờ, cô còn chưa từ bỏ, Hứa Giang Nam lại lựa chọn rời đi trước, cứ như vậy bỏ mặc một mình cô.
Anh chưa từng nhẫn tâm.
Trong không khí yên tĩnh, tim đau nhói khiến cô đau không thở nổi, ngẩn ngơ.
Ngay cả khi cánh cửa bị người đẩy ra cũng không biết.
Trong tầm mắt mơ hồ, đột nhiên xuất hiện một bóng đen, trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, liền thấy, một hình bóng nho nhỏ ngồi chồm hổm xuống trước mặt cô, là Tần Lãng.
Bé duỗi bàn tay nho nhỏ ra lau nước mắt trên mặt Tần Ngu, lông mày trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn cau lại, bên trong giọng nói mềm mại mơ hồ mang theo tức giận, "Mẹ, tại sao mẹ khóc? Ai khi dễ người, con thay người đi dạy dỗ hắn!"
Tần Ngu hoàn hồn, nhanh chóng đưa tay lau nước mắt trên mặt, gạt bỏ cảm giác chua xót mỉm cười so với khóc còn khó coi hơn, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Lãng, "Mẹ không có việc gì, ai dám khi dễ mẹ nha, mẹ thấy ác mộng thôi."
Đáy mắt trắng đen rõ ràng của Tần Lãng lóe lên một ánh sáng đau lòng, tuổi nhỏ, nhưng đã hiểu đạo lí đối nhân xử thế, mẹ đau lòng, lại không nói ra,vừa tức giận lại không đành lòng nhìn chằm chằm con mắt của Tần Ngu hồng như con thỏ, không vui cong cái miệng nhỏ nhắn lên, "Mụ mụ, mẹ nghĩ rằng con ngốc sao!"
Tần Ngu đưa tay chọc chọc khuôn mặt tức giận của Tần Lãng, cố làm ra vẻ thoải mái, "Được rồi, không nói nữa, đi rửa mặt, nếu không sẽ đi học muộn."
Đến cùng vẫn là con nít, vừa nghe lời này, cho dù không tình nguyện, cũng phải đi ra ngoài.
Một bữa cơm ăn trầm mặc dị thường, Tần Lãng hiểu chuyện, không nói cái gì nữa.
Ăn cơm xong, Tần Ngu đưa Tần Lãng đi học.
Tuyết đã ngừng, đã có công nhân vệ sinh quét qua một lần, lại bởi vì đêm qua rơi xuống cả đêm, cho nên trên mặt đất vẫn tích lũy một tầng hơi mỏng.
Tần Ngu lái xe chở Tần Lãng, xe đè lên tuyết đọng, phát ra âm thanh két... Két..., rơi vào trong lòng người, là âm thanh não nề.
Không biết đã qua bao lâu, vẫn chưa dừng lại như bình thường, Tần Ngu nghe giọng nói Tần Lãng ồm ồm cách khăn quàng cổ truyền đến, rơi vào trong không khí lạnh và khô ráo, "Mẹ mẹ, con biết rõ tại sao mẹ khóc, là vì chú Giang Nam."
Trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, há to miệng, lại phát hiện, không biết nên nói cái gì.
Giọng nói Tần Lãng trộn lẫn khổ sở nhè nhẹ truyền đến, "Mẹ, con nghe cô giáo nhà trẻ nói, các cô nói chú Giang Nam không cần mẹ, chú yêu người khác."
Anh không cần cô nữa, anh yêu người khác.
Ngay cả Tần Lãng cũng nói như vậy.
Giống như chỉ có một mình cô cố chấp như đứa ngốc, đứng tại chỗ bàng hoàng, quanh quẩn, không muốn tin sự thật, còn hèn mọn mong đợi, Hứa Giang Nam sẽ trở lại.
Đáng tiếc, anh sẽ không trở lại nữa.
Bây giờ anh đang ở nơi nào? Có phải hay không, đang ở bên cạnh người phụ nữ kia?
Tim, cảm giác đau nhức lan rộng, giống như là có rậm rạp chằng chịt kim châm thật sâu vào, máu tươi, rò rỉ chảy ra.
Thế gian này, đau nhất không gì hơn cái này, ngươi cho rằng người kia vĩnh viễn không rời khỏi người, nhưng, lại đi như một trận gió, biến mất khỏi thế giới của ngươi, không lưu một tia dấu vết.
Hốc mắt nóng lên, nước mắt liền đọng thành hạt lớn rơi xuống.
Rơi ở trên mặt, rất nhanh kết thành băng hơi mỏng, lãnh đến thấu xương, tâm lại không kịp lãnh.
Trong gió, Tần Lãng cố nén nước mắt nói thật thấp, mang theo ý tứ hàm xúc an ủi, rơi ở bên tai của cô, "Mẹ, đừng khóc, mẹ còn có con, con vĩnh viễn cần mẹ."
Trong lòng Tần Ngu chua xót khổ sở một hồi, bả vai không nhịn được khẽ run.
Một giây sau, Tần Ngu liền phát giác, đầu của Tần Lãng chậm rãi tựa vào ngang hông của cô, nhẹ nhàng cọ xát, "Mẹ, ngoại trừ con, chúng ta còn có ba ba." Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của bé, lại rất nghiêm túc, hết sức kiên định.
Trong lòng Tần Ngu đột nhiên mềm nhũn.
Ba ba, đúng vậy, Tống Mạc nói, muốn cưới cô.
Trước kia cô nghĩ tới nhớ tới Hứa Giang Nam, không muốn gả cho Tống Mạc, vậy bây giờ, Hứa Giang Nam không cần cô nữa, có phải hay không, cô nên ngoan ngoãn nhận mệnh, gả cho Tống Mạc, từ nay về sau an an ổn ổn làm Tống phu nhân?
Chỉ cần cô gả cho Tống Mạc, về sau quần áo đến đưa tay, cơm đưa tới miệng, không cần dậy sớm chuẩn bị, không cần dầm trong mưa, Tần Lãng cũng có một gia đình đầy đủ, từ nay về sau cô không cần hoảng loạn, sống dưới uy dưới của
Tống Mạc, tất cả, tựa hồ không có gì không tốt.
Chỉ là, trong đầu Tần Ngu chợt lóe lên một ý niệm đáng sợ, ở trong nháy mắt, nước mắt cũng quên chảy, chỉ còn lại một trận kinh hãi.
Tống Mạc uy hϊế͙p͙…
Lúc trước hình như anh đã nói qua, nếu như cô không muốn gả, anh sẽ có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn gả đi, đến bây giờ cô còn nhớ rõ ràng, lúc nói những lời này, kiêu căng trên mặt người đàn ông, khí thế bày mưu nghĩ kế như muốn xâm nhập biển cát vậy, còn có hôm đó, ở trong nhà của cô, lúc cô nói cô có vị hôn phu, vui vẻ trên mặt Tống Mạc làm cho người ta đoán không ra, chẳng lẽ nói scandal giữa Hứa Giang Nam cùng người phụ nữ kia, là do Tống Mạc sắp đặt sao?
Dù sao, người phụ nữ kia, cũng có chút liên quan với Tống Mạc.
Cái nhận thức này, không ngừng xoay quanh ở trong đầu của cô, mơ hồ, nhưng lại chân thật tồn tại.
Hoảng loạn một hồi, hình như lúc sau Tần Lãng lại nói gì đó, một câu cô cũng không nghe thấy, những thứ kia phảng phất đều bị gió mang đi, tung bay ở đám mây, mà suy nghĩ của cô, bị sắc đen quay cuồng như nước biển vây quanh, ý niệm đáng sợ trong đầu kia, giống như cự thạch, tầng tầng đè trong lòng cô, cơ hồ không thở nổi.
Cho đến khi Tần Lãng ở bên tai cô hô to một tiếng, "Mẹ, đến rồi, đến Chức Cao Nữ Giáo rồi!" Suy nghĩ của Tần Ngu bị một bàn tay cứng rắn kéo trở về.
Kinh hoảng một lát, đạp thắng xe.
Tay chân Tần Lãng nhẹ nhàng nhảy xuống xe, trùng hợp ở cửa có vài cô giáo đang đứng, nhìn qua bên này, Tần Lãng đứng ở cửa trường học phất tay với Tần Ngu, cô nhìn Tần Lãng, vừa vặn chống lại ánh mắt của vài cô giáo kia, khẽ giương cao khóe miệng, gạt bỏ nụ cười kia, cách một tầng sương mù, cô lại rõ ràng trông thấy, trong mắt các cô đó là thương cảm.
Các cô là thương cảm cô, bị người đàn ông mình yêu mến vứt bỏ.
Vứt bỏ.
Trong lòng một trận chua xót.
Tất cả suy nghĩ hỗn loạn, tại thời khắc này, một lần nữa hiện lên, dần dần rõ ràng.
Nếu như Hứa Giang Nam không phạm sai lầm, tại sao lại ** trong lúc đó trốn vô tung vô ảnh, ngay cả một câu giải thích cũng không muốn lưu lại cho cô?
Nếu như nói, đêm đó chân thật tồn tại, anh không muốn, ai có thể cưỡng bách được anh? Huống chi, bọn họ đi vào như thế nào, vui vẻ như vậy, không phải cô đã thấy rõ ràng rành mạch sao?
Đến cùng cô còn hoài nghi cái gì?
Mới vừa rồi, thế nhưng cô nghĩ tới, Hứa Giang Nam trật quỹ đạo, là do Tống Mạc sắp đặt.
Khóe môi không tiếng động toét ra, lộ ra nụ cười bạc lương, là cô, toàn bộ là do cô viện cớ, là cô, không muốn tiếp nhận tàn nhẫn này.
Nếu bây giờ đã không còn đường lui, vận mệnh từng bước từng bước đẩy cô đến tình cảnh này, cô cần gì phải hao hết tâm tư trốn.
Có lẽ, gả cho Tống Mạc mới là lựa chọn tốt nhất cho cô.
―――
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tần Ngu ngừng xe, nghe máy.
Là mẹ Tần, cô cúi đầu, nhẹ nhàng nghe máy, "Ngu nhi, chuyện của Hứa Giang
Nam mẹ đã biết."
Tần Ngu trầm mặc mấy giây, đứng ở trong gió hít mũi một cái, giọng nói khàn khàn, "Mẹ, con không sao, là thật."
"Chao ôi, con nhóc kia, phát sinh chuyện lớn như vậy cũng không nói với mẹ, việc này cũng là lỗi của mẹ, nếu sớm biết thằng nhóc Hứa gia kia là người như vậy, mẹ sẽ không giao con cho nó, mẹ." Mẹ Tần tràn đầy áy náy cùng tự trách.
"Mẹ, đừng nói nữa, bên này con còn đang làm việc nè, con không sao đâu, là thực." Tần Ngu khẽ cười vài tiếng, tìm cớ cúp điện thoại.
Cô cùng Hứa Giang Nam đã đến nước này, cần gì, làm cho người trong nhà lo lắng thêm nữa.
―――
Tập đoàn Tống thị.
Tầng trệt cao vút trong mây, ẩn trong sương mù, mắt nhìn lên trên, cơ hồ không thấy đến cuối cùng, những thứ sương trắng kia lạnh như băng lượn lờ quanh đó, tăng thêm hàn khí cho cả tòa lầu, người ta có thể nhìn lên nhưng không cách nào tiếp nhận được khí thế như vậy.
Tần Ngu dừng xe điện, chà xát ngón tay đông cứng, cầm lên một sấp văn kiện đi tới cửa đại sảnh.
Cửa bảo vệ biết cô, dù sao, hắn chưa từng thấy cô gái xinh đẹp như vậy náo loạn ở Tống thị, lần trước, cô gây loạn, để lại ấn tượng khắc sâu cho bọn họ.
Bất quá, này cũng không phải là nguyên nhân bọn họ tùy tùy cho Tần Ngu đi vào.
Đến cùng vẫn đi lên ngăn lại.
Tần Ngu thấy thế, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn hai bảo vệ cao hơn cô hai ba mươi cm, con mắt sưng đỏ quét nhìn hai người, "Đã quên bổn tiểu thư sao?"
Vốn là động tác rất uy nghiêm, cô làm được, lại làm chua xót lòng người.
Hai bảo vệ hơi ngẩn ra, ánh mắt rơi vào trên ánh mắt Tần Ngu thoạt nhìn phá lệ thê thảm, nhất thời quên nói chuyện.
Tần Ngu biết rõ bọn họ đang nhìn cái gì, theo bản năng xoa nhẹ con mắt, "Nhìn cái gì vậy, như thế nào, chẳng lẽ Tống tổng của các người không cho người có con mắt sưng lên vào sao?"
"Cũng không phải, chỉ là, tiểu thư, tất cả phải làm theo quy củ." Hai bảo vệ nhìn nhau, trong lòng nhất thời động lòng trắc ẩn, nhưng dù sao công ty có quy củ công ty, không cho bọn họ làm loạn được.
Lập tức Tần Ngu có cảm giác ủy khuất, cô đã thảm như vậy, vì cái gì mọi người lại muốn làm khó cô, trong lòng đau xót, thiếu chút nữa nhịn không được rơi nước mắt.
Lúc đó, có một bóng dáng thướt tha uyển chuyển đi tới cửa, mặt mỉm cười, tự nhiên thanh thản nhưng không mất khí thế, không phải là trợ lý của Tống Mạc Hứa Văn thì là người nào?
Trong lòng Tần Ngu vui mừng, liền tiến lên nghênh đón.
Hứa Văn đẩy cửa ra, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt tiều tụy rõ ràng đã khóc một hồi của Tần Ngu, đáy mắt cũng không cái gì ngoài ý muốn, chỉ là lộ ra một chút thần sắc không đành lòng, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói luôn không gợn sóng theo bản năng nhu hòa vài phần, "Tần tiểu thư, đến tìm Tống tổng sao?"
Tần Ngu hít mũi một cái, dùng sức gật đầu nhẹ, trơ mắt nhìn Hứa Văn, "Bất quá bảo vệ không cho tôi vào, trợ lý Hứa, có thể nói với bọn họ một tiếng hay không? Tôi có chuyện gấp tìm Tống tổng."
Trong lòng Hứa Văn trong vắt như gương sáng, vừa nghe Tần Ngu nói như vậy,
trong lòng liền đoán ra ** không thiếu mười, lúc này ghé mắt nhìn về phía hai người bảo vệ, giọng nói khôi phục trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Cho Tần tiểu thư đi vào."
"Vâng." Hai bảo vệ khẽ vuốt cằm, bộ dáng rất cung kính.
Tần Ngu cảm kích nhìn Hứa Văn, "Cám ơn trợ lý Hứa."
Hứa Văn nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, "Tần tiểu thư nói chi vậy, mau vào đi thôi."
Tần Ngu cũng không hề khách sáo, đi thẳng vào.
Ngược lại Hứa Văn nhìn bóng lưng Tần Ngu xuất thần trong chốc lát, khe khẽ thở dài một cái, mới rời đi.
Trong đại sảnh người đến người đi, nhìn ra được, làm ăn ở Tống thị tốt mười phần, bất quá Tần Ngu không có tâm tư quản những thứ này, xuyên qua đám người trang phục nghề nghiệp, đi đến thang máy gần nhất.
Thang máy màu bạc mới tinh từ từ đi lên, Tần Ngu dựa lưng vào trên vách tường, rủ xuống con mắt lẳng lặng quét mắt nhìn thỏa thuận trong tay, theo thời gian trôi qua, lòng bàn tay, rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, trong tim, đột nhiên bắt đầu không yên.
Đương nhiên, qua mấy giây, những thấp thỏm trong lòng Tần Ngu liền bị lòng hiếu kỳ của mình thay thế, lúc đó, cô nhìn chằm chằm con số không ngừng nhảy lên, không ngừng suy nghĩ, sao không có nhân viên tiến đến, vừa rồi cô thấy có rất nhiều người chen lấn thang máy mà.
Hiếu kỳ như vậy, khi Tần Ngu nhìn thấy mấy chữ "Thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc ", liền giải tỏa mọi thắc mắc.
Thế nhưng cô lại đi thang máy chuyên dụng của Tống Mạc.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cảm thấy vách tường giống như nhiễm lên khí tức của người đàn ông kia, trong hô hấp, hương vị mát lạnh kia, tựa hồ quanh quẩn ở chóp mũi.
Trong lòng khẽ chấn động, cô sẽ không ngẫu nhiên gặp anh trong thang máy đi.
Sự thực chứng minh, trí tưởng tượng của cô quả thực phong phú, chỉ vài phút ngắn ngủi, còn chưa đủ để cô cùng anh ngẫu nhiên gặp nhau.
Đang nghĩ ngợi lung tung, nghe thấy một tiếng "Đốt", cửa thang máy, từ từ mở ra.
Tầm mắt bỗng nhiên mở rộng. Sàn nhà màu trắng, hành lang yên tĩnh, trần nhà khảm nạm đèn thủy tinh, lúc đó, ánh sáng lẳng lặng chảy xuôi nghiêng về trên sàn nhà, rơi vào mắt, chỉ cảm thấy thật giống như ánh trăng chiếu xuống, sáng óng ánh, nổi bật lên sàn nhà sạch sẽ, rõ ràng phảng phất như một mặt gương, cúi đầu, cũng có thể nhìn ra có bóng người đến.
Trên vách tường cũng không nhiễm một hạt bụi, khung hình tinh xảo treo trên tường, mặc dù không biết ai vẽ ra, cũng không khó biết, tất nhiên giá tiền của nó sẽ làm người ta tặc lưỡi.
Lần trước đến quá vội vàng, cô không có chú ý tới những thứ này, bây giờ, cô cảm thấy, quả nhiên Tống Mạc là người biết hưởng thụ, chỉ là một cái hành lang, liền bố trí xa hoa như thế.
Dọc theo hành lang đi đến cuối cùng, trong tầm mắt, cuối cùng xuất hiện một gian phòng, trên ván cửa đen nhánh, viết vài chữ to sáng ngời "Phòng làm việc của Tổng giám đốc ".
Trong lòng, bỗng nhiên căng thẳng, nghĩ đến người đàn ông kia đang ngồi bên trong, mà cô, sẽ phải cùng anh chung sống dưới một mái hiên, trong lòng, giống như cái gì đi loạn, không bị khống chế, cơ hồ muốn nhảy khỏi trái tim.
Căng thẳng, căng thẳng muốn ch.ết, so với lúc trước tới đây vụng trộm kiểm tr.a còn phải khẩn trương hơn, sít sao nắm văn kiện trong tay, nhất thời, lại không dám đẩy cửa vào.
Đứng trong hành lang, dựa vào vách tường đối diện, bày ra nụ cười cô cho là hoàn mỹ nhất, không tiếng động mở miệng, "Này, Tống tiên sinh, đã lâu không gặp, tôi tới cấp cho anh câu trả lời thuyết phục, tôi đã nghĩ xong, tôi muốn gả cho anh."
Sao cô cảm thấy như mình đang hạ thấp mình vậy, cô giống như kẻ ăn xin đổ thừa cần phải gả cho anh, không được không được.
Gãi gãi mi tâm, một lần nữa giương cao khóe môi, giọng nói nghiêm nghị, "Tống tiên sinh, tôi đến đây, đề nghị của anh tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi quyết định bất đắc dĩ gả cho anh."
Ách, cái này nghe, hết sức vô sỉ, không được không d/d/;lqd; được.
Trầm tư một lát, Tần Ngu dựa vách tường thập phần nghiêm túc phun ra một câu,
"Tống tiên sinh, về đề nghị của anh, tôi hết sức thận trọng suy tính, hôm nay tôi tới nơi đây, chính là vì cấp cho anh một câu trả lời thuyết phục."
Cái này, nghe có thể tiến hành, không quá lời, rất được.
Tốt, liền như vậy.
Hít sâu một hơi, vỗ ngực.
Lộ ra nụ cười thản nhiên, đưa tay đẩy cửa.
Bất quá vừa mới đẩy ra một khe cửa thật nhỏ, còn chưa dừng lại, trong phòng vang lên giọng nói hờn dỗi của phụ nữ, nhưng làm cho trong lòng cô khẽ chấn động, sững sờ ngay tại chỗ.
Cổ tay, như bị dính chặt trên ván cửa, không thể động đậy, đáy mắt, như hồng thủy cuồn cuộn đánh tới.
Lòng hiếu kỳ lớn cường đại, làm cho cô hô hấp không xong, rốt cuộc không một tiếng động lắng nghe.
Biết rất rõ dòm ngó như vậy là không hợp tình hợp lý, cũng không có đạo đức, dù sao cô cũng là người mà anh đi cầu hôn còn có thể sống chung cả đời, chẳng lẽ cô không có tư cách tìm hiểu anh trong âm thầm một chút sao?
Đương nhiên là có!
Nghĩ như vậy, trong lòng Tần Ngu vốn là đang do dự lập tức bị cô ném đến chín từng mây.
Nhanh như mèo, xuyên thấu qua khe cửa nhỏ xíu, con mắt nhìn chằm chằm.
―――
Mặt bàn đen nhánh, che đi đôi chân dài của người đàn ông, trong tầm mắt, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nghiêng thân thể nhìn chằm chằm người phụ nữ, cách một khoảng cách, Tần Ngu thấy rõ ràng khuôn mặt bạch hi lạnh nhạt của người đàn ông, đôi mắt thon dài đen nhánh như mực, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như là một đầm nước tĩnh mịch, trầm tĩnh, thâm thúy, mà người phụ nữ mặc váy dài hồng phấn kia, trên vai choàng một áo choàng lông chồn nghiêng thân thể, đôi môi khi đóng khi mở, vóc người lồi lõm hấp dẫn, gò má bạch hi sạch sẽ, cái cằm nhọn, mặc dù thấy không rõ ngũ quan, lại mơ hồ cảm thấy chính là một mỹ nhân.
Chỉ thấy thân không nghe rõ lời nói, cảm giác này giống như đang xem kịch câm làm cho tâm tình Tần Ngu ngứa ngáy khó nhịn, nhịn không được dán gần hơn.
Lần này, cô nghe được giọng nói mơ hồ của người phụ nữ.
"Trải qua cụ thể sao?" Giọng nói của người phụ nữ có chút kinh ngạc.
"Ừ." Tống Mạc cúi đầu ứng một câu, giọng nói giống như phát ra từ trong lỗ mũi, ý tứ hàm xúc không rõ.
Người phụ nữ rất nhanh thoải mái, "Đêm hôm đó ta say rượu với Hứa Giang Nam, ngủ với hắn, chụp ảnh, chuyện tiếp theo ngài đã biết rồi đó."
Người mà cô ta vừa mới nói, là Hứa Giang Nam sao?
Tâm Tần Ngu mạnh mẽ nhắc tới, ánh mắt càng sắc bén quanh quẩn ở trên mặt người phụ nữ, nhìn mấy giây, lại từ trên sườn mặt của người phụ nữ kia, tìm ra vài phần bóng dáng của Thẩm Vi Nhi.
Bất quá, cũng chỉ là mơ hồ.
Chỉ là, tim của cô, đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu, trong tối tăm, chỉ cảm thấy có đồ vật gì đó, tựa hồ lập tức sẽ nổi trên mặt nước, nhưng lại mông lung, không thấy rõ.
Ngưng thần, lần nữa thả sự chú ý tới trên hai người bên trong.
Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tống Mạc cách cánh cửa truyền đến, trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Không hơn?"
"Đương nhiên." Giọng nói của người phụ nữ có chút đắc ý.
Tống Mạc không lên tiếng, lẳng lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ, thần sắc mơ hồ lộ ra vài tia không đếm xỉa tới đến.
Ngắn ngủi trầm mặc.
"Tống tổng, ta giúp ngài làm chuyện lớn như vậy, ngài đã chuẩn bị, thưởng như thế nào cho ta chưa?" Người phụ nữ đột nhiên thản nhiên cười, môi đỏ thẫm, khẽ giương cao, chữ cuối cùng rơi xuống, khẽ tăng ngữ điệu, lại lộ ra một ý tứ dẫn dụ hàm xúc, mà thân thể xinh đẹp của cô ta, chậm rãi tới gần Tống Mạc, mang theo thử dò xét.
Xem đến lúc này, tâm của Tần Ngu, chậm rãi treo lên.
Giờ khắc này, cô lại có ý muốn xúc động quên mình xông vào một tay bắt người phụ nữ kia dùng sức kéo ra.
Cũng may, cảm giác xúc động đã thay đổi trước khi cô muốn thực hiện, cô cứng rắn nhịn được.
Người phụ nữ kia vẫn còn chậm rãi đến gần Tống Mạc, từ góc độ Tần Ngu nhìn sang, chỉ cảm thấy sóng lớn của người phụ nữ kia tựa hồ sắp đụng với lồng ngực của anh.
Tim của cô, đột nhiên dâng lên một cỗ lửa hỏa vô danh, đến rất quái dị, cũng hết sức không giải thích được.
Bất quá ngọn lửa vô danh của cô còn không chưa đốt thành hỏa hoạn hừng hực, Tần Ngu đã nhìn thấy, Tống Mạc không chút đắn đo đẩy người phụ nữ kia ra, lực đạo quá lớn, cô nhìn thấy người phụ nữ kia nhoáng một cái, bị ném đi.
Trái tim, trong nháy mắt nhảy vọt lên cổ họng.
Nếu như Tống Mạc đi đỡ người phụ nữ kia, là chuyện thường tình, nhưng bây giờ, đầy trong đầu cô đều là, không cần đỡ, không cần đỡ.
Sao cô lại hư hỏng như vậy nha, Tần Ngu nhịn không được cảm khái một câu, tiếp tục nhìn chằm chằm bên trong.
Như cô mong muốn, Tống Mạc vững vàng ngồi yên trên ghế, mắt lạnh nhìn người phụ nữ kia, không có chút ý tứ nào muốn đứng dậy đỡ.
Mà người phụ nữ kia, cũng không có ngã xuống, trong lúc bối rối bắt được một góc bàn làm việc, miễn cưỡng đứng dậy.
Làm như chưa tỉnh hồn, người phụ nữ cúi thấp đầu, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, xương quai xanh phía dưới như ẩn như hiện da thịt trắng như tuyết phập phồng, miêu tả sinh động.
Là cơ hội tốt, người phụ nữ đối diện cô, chỉ cần vừa ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy dung nhan của người phụ nữ kia, tâm Tần Ngu không khỏi nhảy lên, một đôi mắt hồng hồng, gắt gao rơi vào trên mặt người phụ nữ.
Cuối cùng người phụ nữ cũng bình phục tâm tình của mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, tâm của Tần Ngu, quả thực nhảy vọt lên cổ họng.
Một giây sau, hé ra khuôn mặt tươi đẹp, lặng lẽ rơi vào ánh mắt của cô, sắc mặt người phụ nữ vẫn trắng bệch như cũ, đáy mắt có sóng nước di động, đối với sự tình mới phát sinh kia, tựa hồ có chút không dám tin.
Chỉ là một cái chớp mắt, con mắt Tần Ngu đột nhiên trợn to, đáy mắt, hoảng sợ vạn phần, trong phút chốc, máu toàn thân vọt tới đỉnh đầu, thân thể cứng đờ, chỉ còn lại cảm giác rùng mình như tơ mỏng uốn lượn, từ sống lưng phía dưới vọt lên, nhanh chóng lan tràn khắp người, mồ hôi lạnh từ từ rỉ ra.
Thẩm Vi Nhi.
Người phụ nữ kia là Thẩm Vi Nhi!
Kia là người ngày đêm dày vò cô, cho dù là hủy dung, cô cũng nhận ra được.
Trong lòng nhấc lên một trận sóng to gió lớn, tất cả chân tướng, những thứ kia không bị người khác ẩn núp trong bóng đêm tản ra mùi hôi thối rữa hơi thở dơ bẩn, giờ khắc này, tựa hồ chậm rãi hiện ra, từng giọt từng giọt lộ ra trước mặt cô, tựa như quái vật trong nước, nổi lên mặt biển, lộ ra bộ dáng dữ tợn đáng sợ.
Tại sao Thẩm Vi Nhi lại xuất hiện ở đây? Cô ta mới nhắc tới Hứa Giang Nam, có phải cô biết Hứa Giang Nam hay không? Bọn họ, đến cùng đã làm gì đối với Hứa Giang Nam?
Bí ẩn này ẩn giấu sâu trong nội tâm của cô chưa giải được, cô đã từng hoài nghi sự thật, làm cho tâm cô giống như là bị treo lên cao, hận không thể ngay giờ khắc này, vọt vào tr.a hỏi đến cùng.
Lại nghe đến giọng nói lạnh nhạt của Tống Mạc lại vang lên, "Thẩm Vi Nhi, cô nên biết quy củ của tôi, nếu có lần tiếp theo, tôi sẽ làm cho cô triệt để biến mất ở thành phố này."
Giọng nói lạnh lùng như vậy, lời nói ngoan độc như vậy, khiến Tần Ngu đứng ngoài cửa, trong lòng cũng nhịn không được run lên.
Tống Mạc, hình như, đây mới thực sự là Tống Mạc, người cầm lái tập đoàn Tống thị lòng dạ độc ác trong mắt người khác.
Tay chụp ở trên ván cửa rụt trở về, cô không có dũng khí xông đi vào cùng anh giằng co, bước chân thật giống như bị dính chặt, mọc rễ trên mặt đất, không thể động đậy.
Giọng nói tức giận nhưng lại mơ hồ mang theo nhè nhẹ sợ hãi đè nén truyền đến của người phụ nữ, khẽ run, "Tống Mạc, tôi vì ngài làm nhiều như vậy, ngài lại làm như vậy với tôi?"
Người đàn ông yên tĩnh mấy giây, hiểu rõ, nhàn nhạt phun ra một câu, "Chuyện của Hứa Giang Nam xác thực cô xử lý rất tốt, đạo diễn nước ngoài James có kịch bản mới, tôi có thể cho cô làm nữ chính."
"Tống Mạc, ngài không biết tôi muốn cái gì sao!" Giọng nói của Thẩm Vi Nhi đột nhiên trở nên tê tâm liệt phế, khuôn mặt xinh đẹp yêu mị kia, gần như điên cuồng, đó là bi thương vì yêu mà không được, đó là đau lòng vì chấp niệm sâu nặng, đó là một người phụ nữ gần như điên cuồng si mê một người đàn ông.
Bất quá, tất cả, đối với Tần Ngu mà nói, bất quá là một trò khôi hài tức cười, cái gì cô đều không nghe lọt, trong chớp mắt khi trong miệng Tống Mạc phun ra ba chữ Hứa Giang Nam kia, tâm của cô, giống như tiến vào vực sâu không đáy.
Cảm giác lan tràn trong lòng, là thất vọng của cô, còn là e ngại, hay là thống hận?
Cô không biết rõ.
Tất cả suy nghĩ đều dừng lại, cảm giác bi thương to lớn làm cho cô quên hết sợ hãi.
Ngơ ngác đẩy cửa ra, từng bước từng bước đi tới, nhìn hai người trước mắt, đáy mắt chỉ còn lại trống rỗng vô biên.
Dựa vào cái gì, bọn họ dựa vào cái gì, mà lại đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay? Bọn họ dựa vào cái gì làm như vậy với Hứa Giang Nam?
Trong lồng ngực, lửa giận dần dần lan ra, vốn hốc mắt đã sưng đỏ, lại ẩm ướt nữa.
Động tĩnh ở cửa rất nhỏ, làm cho hai người trong phòng hết hồn, cơ hồ không hẹn mà cùng nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Tần Ngu.
Tần Ngu giống như không phát hiện, thẳng tắp đi đến trước mặt Thẩm Vi Nhi, lạnh lùng nhìn cô, trong ánh mắt đen nhánh, không chút nào che dấu hận ý mãnh liệt như vậy.
Thẩm Vi Nhi trừng tròng mắt nhìn người phụ nữ đột nhiên xông vào trước mắt, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, lại làm cho trong lòng cô không nhịn
được run lên.
Một giây sau, cơ hồ là vội vàng không kịp chuẩn bị, một bàn tay không chút do dự rơi vào trên mặt của cô, lực đạo rất lớn, không thể so với lực đạo lúc trước Tống
Mạc đẩy cô, khiến cô lảo đảo suýt nữa té ngã trên đất, thân thể nhoáng một cái, trước mắt, một trận mê muội đen kịt, sau khi miễn cưỡng đứng vững, cô mới phát giác hình như trong miệng có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn lan.
Tần Ngu chậm rãi thả tay xuống, nhìn chằm chằm dấu tay rõ ràng trên mặt Thẩm Vi Nhi, trong trẻo nhưng lạnh lùng, xen lẫn giọng nói nồng đậm khàn khàn, "Một tát này, là tôi đánh thay cho Hứa Giang Nam."
Về sau, chán ghét lạnh lùng liếc người phụ nữ một cái, lẳng lặng xoay người.
Thẩm Vi Nhi chưa từng bị ủy khuất như thế, sợ run mấy giây liền phục hồi tinh thần lại, cánh tay lập tức giơ lên.
Chỉ là, còn chưa rơi xuống, chỗ cổ tay, bỗng nhiên có một bàn tay gắt gao giữ cô lại, một trận đau nhói, làm cho cô không nhịn đau được hô ra tiếng.
Ngước mắt, chẳng biết lúc nào Tống Mạc đã đi tới bên người của cô, lúc đó, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cực lạnh, môi mỏng hé mở, phun ra hai từ ngắn gọn, "Ra ngoài!" Giọng nói âm lãnh, vô cùng có lực uy hϊế͙p͙, đủ để cho người khác trong nháy mắt tước vũ khí đầu hàng.
Thân thể Thẩm Vi Nhi khẽ run lên, đến cùng không dám làm loạn lần nữa, hung hăng trợn mắt nhìn Tần Ngu một cái, không cam lòng đi ra ngoài.
Tần Ngu đưa lưng về phía cô, sống lưng cực thẳng, cũng không quay đầu lại.
Trong phòng yên tĩnh, sau một mảnh hỗn độn, cuối cùng lặng yên không một tiếng động.
Tống Mạc xoay người, lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Ngu, bóng lưng gầy gò lại quật cường.
Tần Ngu giống như là phát hiện tầm mắt của anh, con mắt sưng đỏ thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt bàn đen nhánh.
Chỗ đó, có một phần văn kiện mở ra, bên trong giấy trắng mực đen, thình lình viết "Khách sạn Kim Môn dưới cờ Tống thị".
Hết thảy tất cả, không cần nói cũng biết.
Trong đầu Tần Ngu lóe lên đêm đó, trong thư phòng, cô chứng kiến thiệp mời ở trên màn hình máy tính, chỗ đó, trắng trợn viết Kim Môn đối đầu Danh Thắng, lúc ấy cô không có lưu ý, hiện tại mới biết, nguyên lai, hết thảy đều là thủ đoạn của Tống Mạc.
Đây mới thực sự là Tống Mạc, rõ ràng âm trầm nguy hiểm lại giảo hoạt, như một con sói .
Là cô tự cho là đúng cho rằng anh sẽ không tàn nhẫn như vậy, là cô, từ đáy lòng không muốn tiếp nhận thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cao ngạo lúc trước biến thành thiếu tổng tàn nhẫn lạnh lùng hôm nay.
Nguyên lai, đây mới là thâm ý trong lời hôm đó của anh.
Mặc dù cô không biết cụ thể quá trình những chuyện này phát sinh, đại khái, cũng đoán ra không ít.
Một câu không có chuyện Tống Mạc anh làm không được thật hay.
Tần Ngu nhếch môi, cười cực lạnh, mà văn kiện kẹp trong tay, cơ hồ bị cô dùng
sức xoa bóp biến hình, gấp ra hình dáng quỷ dị.
Chậm rãi xoay người, chống lại tầm mắt của người nam.
Mới nhìn rõ, trong tầm mắt của anh không có có một vẻ bối rối, bình tĩnh giống như là cục diện đáng buồn, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, giống như là muốn nhìn thấu trong lòng cô.
Sợ là, anh sớm đã đoán được sẽ có cục diện hôm nay, cho nên mới trấn định như vậy.
Hay cho Tống Mạc thâm tàng bất lộ!
Anh trầm mặc cùng yên tĩnh, tựa như là một cái mồi dẫn hỏa, nhanh chóng nhen nhóm tức giận tích lũy chất chứa ở trong cơ thể cô, cơ hồ hết sức căng thẳng.
Tần Ngu bước lên một bước, dùng sức níu lấy cà vạt người đàn ông, cơ hồ dán ở trên thân người đàn ông, ngước đầu gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của anh, sắc mặt lộ ra âm trầm cùng lạnh lùng chưa bao giờ có, giọng nói cơ hồ là từ trong cổ họng nặn ra, từng chữ từng câu, nghiến răng nghiến lợi, "Cho nên, hết thảy mọi chuyện này, đều là anh bố trí?"
Tống Mạc khẽ cúi mặt, con ngươi đen sáng quắc sâu không thấy đáy rơi vào trên mặt Tần Ngu, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh nhẹ nhàng phất qua, "Đúng."
Đúng, nhẹ nhàng như vậy tăng thêm thống khổ cho Hứa Giang Nam, gia tăng dày vò trên người cô, đối với anh mà nói, giống như như tro bụi, không đáng nhắc tới.
Giận không kềm được.
Tần Ngu bất động nhìn chằm chằm anh mấy giây, ánh mắt bén nhọn giống như muốn giết ch.ết anh.
Trong ngực, lửa giận hừng hực bùng cháy càng lúc càng lớn, lồng ngực kịch liệt phập phồng, biểu hiện rõ rệt cô đang tức giận.
Một giây sau, cơ hồ là đổ ập xuống, hung hăng ném văn kiện trong tay tới trước mặt người đàn ông, giống như điên, kéo thân người anh mà đánh, giống như một con dã thú hung mãnh, tất cả lửa giận phát tán lung tung, bên trong tròng mắt đen nhánh trong suốt, nước mắt chậm rãi tràn ra, giọng nói nhiễm nước mắt khàn khàn, khuếch tán ra phòng làm việc yên tĩnh trống trải, "Đúng sao? Tống Mạc, anh có trái tim hay không? Sao anh có thể ác như vậy, thậm chí cuộc sống của người khác trong mắt anh không đáng giá nhắc tới sao? Anh có biết hay không, một mình tôi mang theo Tần Lãng từng bước từng bước đi cho tới hôm nay cực khổ cỡ nào? Vì cái gì khi tôi sắp bước vào quỹ đạo như tôi muốn, anh lại hủy hoại hết tất cả! Tôi muốn gả cho ai, đó là tự do của tôi, vì cái gì bởi vì một cái ý tưởng đột phát của anh, tất cả cuộc sống của tôi đều phải trở nên rối loạn, Hứa Giang
Nam anh ấy là vô tội, tại sao anh đối với anh ấy như vậy? Anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hủy diệt anh ấy! Dựa vào cái gì kéo anh ấy vào chuyện này!"
Ẩn nhẫn làm cho người ta chua xót, từng tiếng chất vấn vang vọng ở trong phòng.
Nước mắt như hạt đậu sáng long lanh, chậm rãi tràn ra hốc mắt của Tần Ngu, ở dưới ánh đèn lộ ra trong suốt, những giọt nước mắt kia phảng phất phóng ra sợ hãi của cô, vừa giống như khơi dậy tính cách bướng bỉnh của cô.
Cô cố chấp chất vấn Tống Mạc, tròng mắt lưu động, hung hăng trừng anh, bộ dáng không đội trời chung với anh.
Tống Mạc không hợp tác nhìn chằm chằm Tần Ngu, con mắt sắc bén, dần dần lạnh xuống.
Vì một người đàn ông khác, cô ép sát chất vấn không cho anh lối thoát.
Ở thành phố S này, chưa từng có người phụ nữ nào dám đối với anh như vậy, rất tốt, phi thường tốt.
Tống Mạc bước lên một bước, thân hình cao lớn bỗng nhiên gần sát Tần Ngu, sắc mặt cô đột biến.
Anh không quan tâm đến phản ứng của cô, nhẹ nhàng chế trụ hai cái cánh tay của cô, thuận thế kéo cô vào trong lòng, tay kia nắm cằm của cô, nâng mặt của cô lên, ánh mắt đè nén nhìn chằm chằm cô, giọng nói cực lạnh phun ra một câu, "Nếu như không phải là Hứa Giang Nam động sắc tâm, cô cho rằng, lúc ấy hắn ta vì cái gì cùng người phụ nữ kia cùng một chỗ, Tần Ngu, đến bây giờ, cô còn không thấy rõ sao? Người đàn ông như vậy, cô còn muốn gả cho hắn?"
Trong lòng Tần Ngu nhoáng một cái, sắc mặt càng trắng bệch, gần như trong suốt.
Trầm mặc mấy giây, cô chau mày lại, thần sắc đau đớn cắn môi dưới, mở miệng, trong giọng nói rõ ràng mang theo đắn đo, vẫn gắt gao như cũ chỉa mũi nhọn về
Tống Mạc, "Nếu như không phải là do anh, mọi chuyện sẽ không phát sinh, anh mới là đầu sỏ!"
Cô che chở, rõ ràng cô đang che chở.
Ánh mắt Tống Mạc hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô mấy giây, mặt không chút thay đổi buông tay ra.
Cảm giác áp bách trên đỉnh đầu bỗng nhiên biến mất, Tần Ngu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng, không phải là không khó chịu, lời Tống Mạc mới nói cũng không phải là không hề có đạo lý, xác thực đã đâm vào chỗ đau của cô, đáy lòng của cô không phải là không hiểu, chỉ là, Hứa Giang Nam không tốt, chỉ có cô mới có quyền nói, người khác, không thể được nói như vậy, cô không cho phép, có bất kỳ người nào nhằm vào Hứa Giang Nam.
Hai người đều không nói thêm gì nữa, trong phòng làm việc, một lần nữa bày ra bầu không khí quỷ dị.
Tần Ngu nhìn chằm chằm giấy trắng rơi đầy đất, đó là do anh đi tìm luật sư thảo ra thỏa thuận trước hôn nhân, mà bây giờ, chúng nó yên lặng nằm trên mặt đất, thậm chí còn bị cô giẫm dưới chân, trở nên lầy lội không chịu nổi.
Thật giống như, dẫm nát tất cả kiêu ngạo của người đàn ông này dưới chân.
Trong lòng Tần Ngu, một mảnh trầm trọng.
Mà chỗ ánh sáng chiếu xuống, người đàn ông kia đưa lưng về phía cô, không nói một lời, bóng lưng của anh thoạt nhìn chẳng biết tại sao lại có vài phần cô đơn.
Không phải là không khó chịu, người đã từng sớm chiều chung đụng với cô bây giờ lại đi đến trình độ như vậy, nhưng việc đã đến nước này, biết làm thế nào đây?
Những thứ kia nổi lên nước mắt, bị Tần Ngu cứng rắn đè xuống, cô kinh ngạc đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng của anh, mấp máy môi, cuối cùng nói ra một câu, "Tống Mạc, tôi sẽ không kết hôn với anh, ngươi thu tay lại đi, mọi chuyện, đến đây chấm dứt, từ nay về sau, đừng tới tìm tôi nữa."
Trong không khí đầu vai của anh khẽ run không thể nhận ra.
Mấy giây sau, chậm rãi quay mặt lại, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng anh tuấn, cặp con ngươi đen lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, kiêu căng, khinh thường, "Tần Ngu, cô cho rằng, Tống Mạc tôi dễ dàng bị xua đuổi như vậy sao?"
Ý tứ của anh, hiển nhiên dễ thấy.
Tần Ngu nắm quyền, hít một hơi thật sâu, "Tống Mạc, trên đời này nhiều người phụ nữ như vậy, anh muốn ai cũng có thể, tại sao phải níu lấy tôi không tha như vậy, có ý gì sao?"
Ánh mặt trời chiếu lên trên người anh, gò má anh tuấn của anh có chút không chân thực. Anh cúi mặt, đốt một điếu thuốc, nhẹ hút một ngụm, ngước mắt nhìn về phía cô, con mắt âm trầm, "Trong nhiều người phụ nữ như vậy, chỉ có cô hữu dụng."
"Có ý gì?" Tần Ngu nhíu mày.
"Tôi cần một cô vợ nhu thuận nghe lời, cô hết sức thích hợp, đương nhiên, đây chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu là Tần Lãng, nó có thể chặn ba mẹ tôi lại. Chỉ cần cô vào Tống gia, liền không có ai bức ta cưới những người phụ nữ mạc danh kỳ diệu kia."
Người Tống gia không thể nào cho Tần Ngu tiến vào Tống gia, nhưng Tần Ngu mang thai cốt nhục Tống gia, liền không giống nhau, Tống gia tuyệt đối không thể để huyết mạch của mình lênh đênh bên ngoài, chỉ cần có Tần Lãng, bọn họ liền không nói lời nào, coi như là anh muốn kết hôn với Tần Ngu, họ cũng tự nhiên thỏa hiệp, như thế, anh liền không cần ứng phó với những người bọn họ an bài cho anh.
Tần Ngu không dám tin nhìn chằm chằm gò má của anh, mới phát giác, thần sắc của anh lạnh nhạt xa cách như vậy, thật giống như, mọi chuyện đều là chuyện tất nhiên.
Đáy lòng, khẽ co rút đau đớn.
Nguyên lai.
Nguyên lai hết thảy cũng chỉ một cuộc giao dịch.
Nguyên lai trong mắt anh, cô chỉ là một con cờ, cũng là bia đỡ đạn.
Thiệt thòi cho cô còn tự cho rằng…….
Yên tĩnh một hồi lâu, mới đè xuống đau nhức trong lòng, mặt trầm như nước nhìn về phía Tống Mạc, "Cuộc giao dịch này, tôi sẽ không giúp anh, Tần Ngu tôi là một người sống sờ sờ, không phải là một quân cờ trong tay anh."
"Tần Ngu, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, không cần lại khiêu chiến cực hạn của tôi, ngoan ngoãn ký tên, tôi đáp ứng cô, sẽ không làm khó ai nữa."
Người đàn ông mặt không chút thay đổi liếc nhìn cô, mở miệng nói.
"Tống Mạc, sao anh lại có thể ích kỷ như vậy!" Giờ khắc này, tim của cô rất đau, vốn là đè xuống cảm xúc, một lần nữa bị bốc lên, áp chế không có tác dụng.
"Tôi sẽ tìm cô một lần nữa, phần thỏa thuận này sẽ được gởi tới chỗ cô trong vòng
một ngày, ký vào nó, rồi đưa đến đây." Trong sương mù lượn lờ, thần thái lạnh
người đàn ông lùng đến cực điểm, căn bản không chú ý phản kháng của cô.
Hy vọng cuối cùng trong lòng, triệt để dập tắt, chỉ còn lại cảm giác lạnh như băng.
Giờ khắc này, Tần Ngu mới biết, người đàn ông trước mắt mình này, căn bản không có trái tim.
Lưu lại nơi đây, cũng sẽ không có kết quả gì, anh cũng không liếc nhìn cô một cái.
Tần Ngu thu hồi ánh mắt, ch.ết lặng xoay người rời đi.
Lầu dưới, một mảng hối hả, tiếng động lớn ầm ĩ náo nhiệt, cô chạy xe điện trôi vào dòng người, khí lạnh đánh tới mặt, một trận rét lạnh, tâm lại không kịp lãnh.
Nhìn bầu trời mênh mông, hốc mắt Tần Ngu sưng đỏ, tràn ra một tầng nước mắt.
Lần trước, là Hứa Giang Nam, lúc này đây, thì là ai?
―――
Sau xe điện, một chiếc Audi màu đen không xa không gần thong thả đi theo, bên trong buồng xe, người đàn ông mặc tây trang màu đen nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn suy yếu của Tần Ngu, cầm điện thoại di động lên.
"Giang tổng, Tần tiểu thư mới ra khỏi Tống thị tập đoàn, thoạt nhìn thật không tốt."
Đầu kia d/d/;l;qd điện thoại ngắn ngủi trầm mặc vài giây, truyền đến giọng nói trong trẻo của người đàn ông, hơi khàn khàn, "Tôi biết, các người cứ bảo vệ tốt cô ấy."
"Vâng."
. . .